Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 140 - Vẫn chưa muộn (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Một sự tĩnh lặng.
“C-cái gì…”
Xung quanh không có ai. Nơi này nằm gần những cuốn sách cấm mà Thủ thư đã chỉ ra. Chỉ có ba người, ngoại trừ Thủ thư, ở đây và không có con mắt nào đang theo dõi chúng tôi. Vì vậy, tiếng lắp bắp của Thủ thư thậm chí còn lớn hơn.
“Thật tàn nhẫn.”
Thủ thư che miệng bằng ống tay áo.
“Tử Vương. Cậu có nhận ra mình đang nói gì không? Sát tinh giả đã chết trong thế giới của ngôi trường đó. Không, nói vậy là chưa đủ. Thế giới đó đã giết chết Sát tinh giả. Nó đã bỏ rơi ông ấy! Nhưng cậu muốn ông ấy quay lại thế giới đó một lần nữa để lấy lại ký ức của [Kim Yul] sao. Làm vậy thật…”
Lý do Thủ thư không thể nói hết câu không phải vì anh ta đang càu nhàu. Đó là vì tôi đã buông tay Viện trưởng để nắm lấy cổ tay Thủ thư. Tay áo của anh ta trượt xuống, để lộ khuôn mặt trần trụi.
“Như vậy thật…”
Thủ thư đang cười toe toét.
“Tàn nhẫn…?”
"Đúng rồi. Thật tàn nhẫn.”
Tôi thẳng thừng nhìn chằm chằm vào Thủ thư. Anh ấy dường như đang tưởng tượng ra chặng mà tôi đề xuất, má anh ấy đang đỏ bừng.
“Nhưng anh đang suy nghĩ một cách phiến diện đấy. Anh có biết điều gì thực sự tàn nhẫn không? Những người sống trong [Thiên Ma Ký Lục]. Những người bình thường. Những con người biến thành xác chết mà không hay biết tại sao, bởi vì một chòm sao đã chết dưới tay của Sát tinh giả. Những gì họ phải chịu đựng mới thực sự là tàn nhẫn.”
“E hèm. Ừm. Ừm. Phải, cũng hợp lý…”
Đôi mắt của Thủ thư nhắm lại một nửa.
“Vậy cuối cùng thì cậu định trả lại toàn bộ ký ức của Sát tinh giả?”
“Nếu có thể làm được điều đó thì tất nhiên tôi sẽ làm.”
“Cậu sẽ bắt ông ta xin lỗi vô số nạn nhân trong [Thiên Ma Ký Lục] sao? Cậu có biết cho đến nay Sát tinh giả đã tàn sát bao nhiêu chòm sao rồi không? Cậu định bắt ông ta xin lỗi tất cả những người sống trong thế giới đó và tất cả những người đã chết á?”
"Đúng. Ít nhất là đối với người dân của những thế giới mà tôi chịu trách nhiệm.”
“Tử Vương…”
Thủ thư thở hổn hển.
“Cậu nói rất hay về con đường đến địa ngục…”
Anh ta nói như thể tôi là một con quỷ đang dụ dỗ anh đến tự diệt vậy.
“Việc tôi có những nhân vậy yêu thích là điều đương nhiên. À. Tôi biết con đường đã kết thúc như thế nào đối với một người đã chọn con đường như cậu. Không gì có thể diễn tả sự tiếc nuối vô bờ của tôi cho con người đó. Người đó… Không. Việc tiết lộ thông tin này là trái với nguyên tắc của tôi.”
“Tôi xin lỗi đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện thú vị này, nhưng…”
Tôi buông cổ tay của Thủ thư ra và nhẹ nhàng nói: “Mở sách ra.”
Thủ thư cười khúc khích.
"Rất sẵn lòng."
Thủ thư mở [Câu chuyện về thành phố thăng thiên].
“Chấn thương mà cậu mơ thấy chẳng qua chỉ là tưởng tượng. Đó là một thế giới nhân tạo tạm thời. Cho dù có sửa được đoạn kết thì cũng không thể đưa câu chuyện đó vào dòng chảy của lịch sử được. Nói trắng ra thì đó là một câu chuyện bên lề. Thành thực mà nói, tôi chưa bao giờ được thưởng thức món ngon như vậy, nên cũng không biết sân khấu sẽ được xử lý như thế nào”.
Khói đen cuồn cuộn bay ra khỏi cuốn sách.
Phải, khói đen.
Cho đến nay, mỗi khi một cuốn Khải Huyền Thư được mở ra đều có ánh sáng trắng tỏa ra. Lần này đã khác. Làn khói đen đáng ngại kia đang quằn quại như những xúc tu của Hư Không khi nuốt chửng cơn ác mộng.
"Ủa?”
Nhìn thấy vậy, thủ thư có chút kinh ngạc. Có vẻ như anh ấy đã nhận ra điều gì đó.
“Đây là bóng của Asin của Zrakua… À, tất nhiên rồi. Tất nhiên rồi! Tôi đã nghĩ rằng ngay cả một giao ước vàng cũng không có đủ sức mạnh để hiện thực hóa một thế giới thông qua chấn thương tinh thần. Thực vậy! Chắc hẳn một đại nhân vật nào đó đã can thiệp rồi. Ưu ái Tử Vương đến mức này—nhiều người sẽ ghen tị lắm…”
Có người ưu ái tôi sao?
Là ai chứ?
[Thủ thư trong Góc đang cố gắng đàm phán.]
Trong khi tôi đang thắc mắc, Thủ thư lẩm bẩm như thể đang nói chuyện với ai đó.
“Ừm. Nếu vậy, khán giả của sân khấu này sẽ… Điều đó sẽ khó khăn. Thế giới đó đã trở thành lãnh địa của chủ nhân. Ừm, đúng. Vậy thì, ít nhất hãy để lại một bản ghi trong Khải Huyền Thư sau khi thử thách kết thúc.”
Làn khói đen quằn quại.
"Tốt! Đúng như mong đợi, ngươi là một quý ông chuyện. Chú hề đáng yêu của chúng ta…”
Thủ thư mỉm cười.
Anh vuốt ve làn khói đen như thể nó là một con thú cưng dễ thương.
“Tử Vương. Sát tinh giả. Người nuôi dưỡng của Tử Vương. Tôi chỉ định ba người này là nhân vật mới trong [Câu chuyện về thành phố thăng thiên – Ngoại truyện]. Khi các vị mở mắt ra, thế giới của [Ngoại truyện] sẽ vẫn chưa bị tạm dừng một cách đáng tiếc. Nhưng hãy cẩn thận. Đặc biệt là cậu đấy, Tử Vương.”
Thủ thư quấn một chiếc xúc tu màu đen quanh ngón tay dài của mình.
“Cậu đã được cao tầng(*) chú ý.”
(*): ‘cao tầng’ ở đây không chỉ được hiểu là nhà cao tầng mà còn có nghĩa là những tầng lớp/cấp bậc,… cao hơn của một xã hội/tập thể/tổ chức nào đó (ví dụ: cao tầng xã hội.
"…Ý anh là gì?"
“Tháp ghi nhớ tất cả mọi thứ. Trong khi tôi có được cái nhìn thoáng qua về quá khứ của cậu khi đọc cuốn sách này, thì Tháp nhớ đến cậu theo một cách chân thực nhất. Tất nhiên, Tháp nhớ rằng cậu đã sử dụng [lối tắt] để lên tầng 50.”
“Vì đã vi phạm những quy định nghiêm ngặt của Tháp nên cậu phải nhận một hình phạt. Tòa Tháp muốn hỏi cậu, cậu có thực sự tin tưởng người đã nuôi lớn mình và Sát tinh giả không?
Làn khói đen trên ngón tay của Thủ thư co giật.
“Cậu có tin rằng người đã nuôi nấng cậu sẽ không gục ngã vì tội lỗi? Sát tinh giả có thể sẽ ôm hận, thậm chí có thể sẽ không tha thứ cho người nuôi dưỡng cậu. Có lẽ sẽ không ai xin lỗi và không có ai tha thứ. Hai người đó. Cậu có thực sự tin rằng—”
Thủ thư liếc nhìn Sát tinh giả và Viện trưởng.
“—mình có thể đạt được một kết thúc khác trước không?”
“……”
Đó là một câu hỏi mang tính điềm báo.
Tuy nhiên, đó cũng là một câu hỏi có câu trả lời.
『Tôi xin lỗi, Lớp trưởng.』
Tôi có những ký ức về Kim Yul và lớp trưởng.
『Tôi không cố làm tổn thương một người như cậu.』
Kim Yul mà tôi thấy là một người rất mạnh mẽ.
Ông ấy là người chăm sóc động vật ngay cả trong địa ngục, đó là cuộc sống của ông ấy.
“Sẽ có thôi. Cho dù đó là ai đi nữa.”
Với tư cách là một con người, so với Sát tinh giả, kẻ đã giết vô số Chòm sao…
『Tôi rất vui vì thậm chí còn có một người đáng được tôi tha thứ.』
…Kim Yul đã gặp Viện trưởng mạnh mẽ hơn nhiều.
Ông ấy mạnh mẽ đến khó tin.
Viện trưởng cũng vậy. Ông ấy đã sống sót trong một thế giới không có Kim Yul.
"Phải."
Hai người đánh mất đi hy vọng chỉ vì gặp được nhau khi đã quá muộn.
Tôi tin vào hơi thở và giọng nói của hai người trên sân thượng ngày hôm đó.
Đó là sự thật.
Không phải tất cả tưởng tượng đều là ảo ảnh.
Tôi mở miệng.
“Tôi tin họ.”
Thủ thư mỉm cười.
“Những con thú tội nghiệp.”
Làn khói quấn quanh ngón tay anh tan đi. Vù! Ngay lập tức, làn sương đen lan rộng, nuốt chửng cơ thể của Sát tinh giả, Viện trưởng và tôi.
“Hãy chứng minh điều đó, nếu có thể.”
Khuôn mặt đang cười toe toét của Thủ thư trước mặt. Đó là thứ cuối cùng tôi nhìn thấy ngay trước khi tầm nhìn của mình tối sầm.
“Dù cậu không phải là người chứng minh điều đó.”
Thế giới trở nên đen tối.
[Bạn sẽ phải nhận một hình phạt nặng.]
[Bạn đã được dịch chuyển đến thế giới trước những người thách đấu khác một năm.]
[Bạn đắm chìm sâu vào nhân vật ngay từ đầu.]
Tôi nghe thấy một giọng nói.
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 95%.]
Cơn ác mộng bắt đầu.
‘Hình phạt.’
Ngay khi tôi mở mắt ra.
‘Tỷ lệ nhập vai là 95%.’
Tôi bắt đầu di chuyển.
‘Mình không có thời gian để do dự. Không còn nhiều thời gian nữa. Tỷ lệ nhập vai sẽ sớm tăng lên 100%. Mình phải hoàn thành công cuộc chuẩn bị trước lúc đó.’
Không khó để oán trách vì sao hình phạt lại tàn khốc vậy.
Cũng không khó để nổi giận và hỏi tại sao tôi lại là người lại bị dịch chuyển sớm hơn hai người kia một năm.
Nhưng làm vậy sẽ thay đổi điều gì không?
Tôi không thể lãng phí thời gian quý báu của mình chỉ để oán trách và giận dữ được.
‘Chung quy lại, trọng tâm là phải cưỡng chế nắm bắt được quá khứ mà Sát tinh giả đã vứt bỏ. ‘
Vì vậy tôi cũng phải sẵn sàng đón nhận những ký ức không mong muốn.
Ngay cả khi đó là những ký ức buồn nôn về thủ phạm bắt nạt.
‘Việc trả lại quá khứ của Kim Yul cho Sát tinh giả là chưa đủ. Kim Yul phải cảm thấy rằng ông ấy [muốn được sống lại]. Viện trưởng sẽ làm bất cứ điều gì có thể, nhưng—”
Tôi đã đưa ra một bản án khắc nghiệt.
‘Chỉ ông ấy thôi là chưa đủ. Đúng vậy, không giống như tương lai, Viện trưởng lần này chỉ là một học sinh trung học bình thường. Hành động của một học sinh trung học quá hạn chế.”
Trước khi tôi hoàn toàn bị nhấn chìm trong cái tôi của hung thủ.
'Trả thù.'
Tôi phải làm hết những gì có thể.
‘Để Viện trưởng và Kim Yul có thể trả thù con quái vật cặn bã này.’
Tôi di chuyển.
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 95%.]
Lần trước, khi tôi nhìn thấy đoạn kết của chấn thương,
Tôi mới muộn màng cảm thấy hối hận.
Tôi đau buồn.
Tôi thậm chí có thể làm tốt hơn một chút, nhưng tôi đã không làm vậy.
Có lẽ tôi đã quá hoang mang. Dù đang chiếm hữu kẻ bắt nạt nhưng tôi đã không tận dụng được những gì mình có thể làm trong vai trò là thủ phạm, những gì tôi có thể làm vì tôi là thủ phạm.
‘Mình có thể thu thập được bằng chứng về các hành vi bạo lực.’
Đó là [điều mà chỉ tôi mới có thể làm được].
Thu thập bằng chứng.
“Cả lớp nghiêm.”
Trong lớp học.
“Chào thầy!”
Viện trưởng dường như cũng từng là lớp trưởng trong năm đầu tiên. Liệu học sinh nhận trách nhiệm có giữ được nó trong nhiều năm không? Khuôn mặt của ông ấy không phải là Hắc Long chi Chủ mà là khuôn mặt trẻ của Viện trưởng trại trẻ mồ côi của tôi.
‘Bây giờ chỉ còn một năm nữa thôi.’
Không giống tôi, Viện trưởng chưa nhập vào xác con người cũ của mình.
‘Kim Yul cũng vậy.’
Kim Yul cũng học cùng lớp vào năm đầu tiên. Giống như cơn ác mộng vừa qua, Kim Yul bị đày xuống ghế cạnh cửa sổ ở hàng ghế sau. Chỗ đó lẽ ra phải là chỗ tốt nhất để ngồi, nhưng nó lại trở thành một loại khu vực cấm vì ở đó rất dễ bị bắt nạt một cách bí mật.
Tạch.
Tạch.
Khi thầy giáo quay lưng lại bảng, đám học sinh vo cục tẩy thành một khối dày đặc. Chúng cắt đầu bút chì sắc bén thành từng mảnh và đặt nó vào cục tẩy đó. Nó trông giống như một con nhím đang cuộn mình lại. Một cách bí mật, các học sinh khác ném những viên đạn sắc bén đó vào Kim Yul.
“Phì!”
“Hehe…”
Mỗi lần Kim Yul bị trúng đạn tẩy, ông ấy lại rùng mình một chút. Ông ấy cố gắng phớt lờ nó, nhưng đầu bút chì nhọn hoắt khiến cổ ông ấy đỏ bừng. Những con thú non tự do thể hiện ác ý theo nhiều cách khác nhau.
'Một năm.'
Tôi đã kìm mình lại.
‘Đây là một số chuyện đã xảy ra cách đây hàng chục năm.”
Xã hội hồi đó còn tệ hơn hồi tôi còn trẻ. Tệ hơn nhiều.
‘Nếu chúng tôi muốn chứng minh rằng có hành vi bắt nạt, chúng tôi cần bằng chứng vật lý. Nếu chỉ là một vụ bắt nạt duy nhất thì hình phạt sẽ không nhiều. Chúng tôi phải chứng minh rằng việc này được thực hiện một cách cố ý và có ác ý trong một thời gian dài.”
Đó là cách duy nhất để tiêu diệt lũ quái thú này.
Phải hung ác như chúng.
"Này các cậu. Nhìn sang đây nè."
"Huh?"
Ka-click!
Tôi đã chụp lại cảnh bạo lực của họ. Hình ảnh điện thoại di động trong thời gian này đã bị mờ. Tôi mua một chiếc máy ảnh kỹ thuật số để chụp ảnh và một chiếc máy quay phim để quay video.
“Ư, tiền bối.”
Một trong những học sinh lớp dưới của tôi hồi cấp hai lo lắng hỏi.
Trong chấn thương lúc trước, cậu ta trông giống Ma Tôn Wolyeong của Tứ Ma Tôn.
“Chụp ảnh như thế liệu có ổn không ạ?”
“Đừng lo. Anh sẽ chỉ cho một vài người xem rồi xóa nó luôn. Này, mị đang chán, mấy đứa hãy giới thiệu bản thân đi.”
"Da? Ừm, em là…”
Ngày nào tôi cũng ghi hình, không bỏ chừa lại một ngày nào.
Những việc làm sai trái mà tôi và những người xung quanh đã làm không có hồi kết. Hút thuốc chỉ là một trò đùa dễ thương. Tôi không chỉ quấy rối Kim Yul mà còn thường xuyên quấy rối các học sinh khác, trong đó có một học sinh cấp hai.
‘Đồ khốn.’
Điều này có bình thường không?
Điều đó có xảy ra ở các trường khác không?
Nếu chuyện này xảy ra ở mọi trường tiểu học, cấp hai, cấp ba, mọi trường học trên mảnh đất này,
Nếu vậy thì tại sao không ai đứng ra ngăn cản? Tại sao mọi người đều im lặng chứ?
Làm sao họ có thể giữ im lặng được vậy hả?
“……”
Kim Yul bị đẩy ngã sõng soài dưới đất. Cậu ta ngước lên nhìn tôi. Chúng tôi đang ở phía sau trường học. Tôi và nhóm của tôi đã tấn công Kim Yul khi cậu ấy đang chăm sóc thỏ và gà. Chúng tôi chế giễu cậu ấy vì chăm sóc động vật và gọi cậu ấy là đồ nhà quê.
“Tao đang tự hỏi mày cứ có mùi gì! Thì ra là mùi cứt à.”
“Tại sao mày lại nuôi gà vậy? Để ăn trứng của chúng à? Có cần tao mua mày một quả trứng không?”
“……”
Kim Yul không nói lời nào.
Cậu ấy chỉ nhìn chằm chằm vào tôi trong khi tôi ghi hình bằng máy quay phim.
Đôi mắt đen của cậu sáng lên trên màn hình nhỏ của máy quay.
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 95%.]
Một ngày.
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 96%.]
Lại một ngày nữa.
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 97%.]
Những bản ghi địa ngục cứ ngày càng chồng chất lên nhau.
‘Nguy hiểm quá.’
Sau 11 tháng trôi qua, tôi đã cảm nhận được giới hạn của mình.
‘Tỷ lệ nhập vai của mình sẽ sớm vượt quá 99%.’
Tâm trí tôi như đã biến thành bùn.
Đôi lúc tôi không còn cảm thấy tức giận cả khi quay cảnh Kim Yul bị bắt nạt nữa. Tôi đã không còn cảm thấy tội lỗi.
Chỉ còn lại một xúc cảm tinh tế của sự chế giễu và niềm vui bốc đồng.
‘Xong việc rồi.’
Tôi nhặt một hộp các tông lên.
103 cuốn băng.
311 video.
30.790 bức ảnh.
Điện thoại di động của tôi và Kim Yul, chứa đầy tin nhắn: 2.
Tất cả bằng chứng đều được đóng dấu với ngày nhận và địa điểm nhận chính xác. Đó là một những bản ghi theo thời gian mà không ai có thể phủ nhận. Không có sơ hở nào cho những lời nói dối như [Tôi cảm thấy tiếc vì những lỗi lầm trong quá khứ của mình] hoặc [Tôi không có ý như vậy].
'Viện trưởng.'
Tôi đặt chiếc hộp xuống trước cửa ngôi nhà nơi gia đình Viện trưởng sinh sống. Khi còn trẻ, Viện trưởng sống trong một ngôi nhà phố. Tôi bấm chuông cửa rồi trốn sang một góc.
Viện trưởng bước ra.
"…Huh?"
Vị Viện trưởng, người vẫn chưa bị nhập xác, nhìn xung quanh và nghiêng đầu.
"Xin chào? Ai…"
Viện trưởng nhìn xuống chiếc hộp và dừng lại.
Bên trên chiếc hộp là một tờ giấy, trên đó là vài dòng chữ in:
+
Tôi gửi cho cậu tất cả bằng chứng.
Hãy quyết định cách sử dụng nó.
Nếu cậu quyết định hành động, hãy làm vậy sau 30 ngày.
+
“……”
Viện trưởng là một người thận trọng từ khi còn trẻ. Thay vì lấy chiếc hộp vào trong ngay, anh ta lại lấy dao ra để mở hộp. Sau đó, anh từ từ kiểm tra nội dung.
“……”
Sắc mặt ông ấy đanh lại.
Ông nhìn quanh một lần nữa.
Vẫn cảnh giác xung quanh, ông lặng lẽ và cẩn thận cầm chiếc hộp vào trong.
Cạch.
Cánh cửa đóng lại.
‘AH.’
Cuối cùng tôi cũng cảm thấy nhẹ nhõm.
‘Tôi đã chịu đựng.’
Cuối cùng tôi cũng có thể thở được lần đầu tiên kể từ khi tôi rơi vào thế giới này.
'Xong rồi. Mình làm được rồi. Mình đã cố gắng và mọi việc giờ đã xong xuôi. Mình đã xong nhiệm vụ của mình rồi.'
Trên đường về nhà.
Tôi nhìn lên bầu trời đêm tối.
‘Mình đã hoàn thành mọi việc có thể làm. Mình có thể làm điều gì khác không? Có cách nào tốt hơn một chút không? Liệu những ngày sắp tới có thực sự đáng giá hơn sự bạo lực mà lẽ ra tôi đã có thể ngăn chặn trong 11 tháng qua không?’
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 98%.]
'Không biết nữa.'
Tôi nằm trên giường.
‘Mình không biết nữa, nhưng mình đã không vì thế mà bỏ cuộc. Đúng vậy. Đây phải là cách chính xác. Nếu có ai có thể thay đổi Khải Huyền Thư của thế giới này thì đó chính là Kim Yul. Là Viện trưởng. Nhờ cả vào hai người đó. Đó không phải là vai trò của cháu…’
Tôi.
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 99%.]
Tôi chắp tay lại.
‘Kẻ ác phải biến mất.’
Giống như tôi đang cầu nguyện.
‘Vai trò được giao cho mình ở thế giới này chỉ là chờ đợi.’
Tôi nhắm mắt lại.
'Cháu sẽ đợi. Kim Yul. Viện trưởng. Làm ơn.'
ㆍ
ㆍ
ㆍ
ㆍ
ㆍ
ㆍ
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 100%.]
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook