Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 141 - Vẫn chưa muộn (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nào.
Chúng ta hãy cùng nói về thất bại của tôi.
Vị trí của nhân vật chính.
Đây là lần đầu tiên tôi, người từ trước đến nay chỉ đóng vai anh hùng, trở thành một kẻ phản diện phải bị hạ gục.
Tôi chưa bao giờ chấp nhận một thất bại nào cho đến nay.
Bất kỳ thất bại nào cũng sẽ là thảm họa.
Nếu tôi bị đánh bại, đế chế nhỏ bé mà tôi đã gây dựng sẽ bị thiêu rụi. Thất bại của tôi đồng nghĩa với sự sụp đổ của đế quốc. Thất bại của tôi đồng nghĩa với sự kết thúc của giang sơn xã tắc này. Và cũng có nghĩa là… Thất bại của tôi có nghĩa là…
Nhưng giờ là lần đầu tiên, thất bại của tôi không dẫn đến sự tàn phá.
Đây là câu chuyện về sự sụp đổ của tôi.
Đó là một câu chuyện chỉ kết thúc khi ‘tôi’ bị đánh bại.
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 100%.]
Ý thức của tôi.
Nhưng ‘tôi’ mạnh mẽ.
‘Tôi’ là một người lôi cuốn và khôn ngoan.
Tôi không biết các bạn sẽ nhớ về những ngày đi học của mình như thế nào. Bạn có vui không? Có hạnh phúc không? Lớp học đủ nhỏ để được sơn vẽ bằng sự bồng bột của tuổi thơ. Những gì diễn ra ở đó có được che đậy bằng bộ lọc màu nâu đỏ đẹp đẽ không?
Nó không dành cho ‘tôi’.
‘Tôi’ tinh tế hơn các bạn một chút. Tôi xảo quyệt. Có lẽ không có ai giống như tôi ở trường của bạn. Hoặc đơn giản là có thể bạn không nhớ. Nhưng ‘tôi’ chắc chắn đã ở đây.'
Một người đã gài bẫy bạn cùng lớp của mình.
Một người đã âm mưu và thao túng bằng chứng để vu khống ai đó.
Một người đe dọa các bạn cùng lớp để giữ họ im lặng.
Nếu bạn cũng có những “kỷ niệm” này, ‘bạn’ với tôi hẳn là cùng một giuộc. Ít nhất thì ‘bạn’ cũng sẽ hiểu được sự tồn tại của tôi; và nếu tôi may mắn, bạn thậm chí sẽ thấu hiểu được tôi.
Đúng vậy. Trong khi những học sinh khác đang chơi đùa một cách không phòng bị trong thời thơ ấu, cái gọi là [ngày đi học] của họ, ‘chúng ta’ lại là những kẻ săn mồi, đang quan sát để chớp lấy thời cơ nhắm bắt những con cá tuế ngu ngốc đó.
Cuộc săn lùng của chúng ta rất lén lút.
Đó là lý do tại sao không có ai nhớ.
Hầu hết mọi người đều hiểu sai những cuộc săn lùng khéo léo của chúng ta. Học sinh còn quá [non trẻ]; chúng không đủ thông minh để có thể săn bắt một cách tinh vi như vậy?
Không đủ thông minh? Ai? 'Chúng ta' ư? Thật là một sự ảo tưởng lố bịch.
Họ thậm chí không thể nhớ những gì đã xảy ra ngay trước mũi mình.
Trước tiên tôi sẽ thú nhận với những kẻ đó về phương pháp săn mồi bí mật.
Đây là câu chuyện xảy ra trước khi ‘tôi’ bị chiếm hữu.
“Có hai cách để quyết định thứ hạng của một học sinh ở trường. Đầu tiên là có những học sinh học giỏi. Nhưng bạn phải học tập chăm chỉ để đạt điểm cao. Mà học sinh thì ghét phải học hành chăm chỉ hơn bất cứ điều gì.”
Mặt khác…
“Thật dễ dàng để phớt lờ hoặc cười nhạo người khác.”
Không cần nỗ lực gì.
“Vì việc chế giễu ai đó là việc dễ dàng nên bất kỳ học sinh nào cũng có thể tham gia. Đây là điểm khác biệt cốt yếu giữa [học tập] và [chế giễu]. Khác biệt đó là gì? Đó chính là có bao nhiêu học sinh có thể dễ dàng tham gia.”
Bạn phải học 10 phút để có thể nâng được 1 điểm lên trong một kỳ thi, nhưng chỉ mất chưa đầy 10 giây để trêu chọc ai đó.
“So với việc [Học giỏi hơn], thì [Giỏi hơn trong việc trêu chọc ai đó] thú vị và cũng dễ dàng hơn nhiều. Theo đó, nó mạnh hơn nhiều. Không giống như việc học, bất kỳ ai cũng có thể dễ dàng nhảy vào trò chơi. Đó là lý do tại sao [chế giễu] là tiêu chuẩn ở tất cả các trường học.”
Dưới đây là cơ chế của bắt nạt.
“Đầu tiên, nạn nhân phải dễ thấy.”
Họ có giàu hơn đáng kể so với những đứa trẻ khác không? Hoặc nghèo hơn đáng kể? Họ có khuôn mặt mà mọi người sẽ nói là kỳ lạ không? Có mùi lạ khi họ đi ngang qua không? Lời nói của họ có thiếu mạch lạc trầm trọng không? Họ có quá chân thành không? Tất cả đều tốt. Chi tiết không quan trọng.
Chế giễu có tác dụng mạnh mẽ vì nó dễ dàng.
Nạn nhân của sự chế nhạo phải là người dễ bị đem ra làm trò cười.
“Kim Yul.”
Có lý do chính đáng khiến Kim Yul được chọn làm con mồi cho cuộc đi săn.
“Nó nghèo.”
Rõ ràng là vậy.
“Nó nghèo rớt mồng tơi. Người nó bốc ra một mùi hôi khi đi lại xung quanh.”
Một bộ đồng phục học sinh đơn điệu không đủ để che đậy sự nghèo đói của một ai đó. Điều khủng khiếp của nghèo đói là nó tự hiển hiện. Ai cũng có thể thấy rằng Kim Yul nghèo. Ai đến gần đều biết nó có mùi khó chịu.
Nó dễ bị ai chê cười.
"Này."
Vì vậy thật dễ dàng để bắt đầu.
“Nói điều này có lẽ hơi quá, nhưng khi cậu đến gần tên đó…”
“À, ừ. Đúng là cậu ta có bốc mùi một chút. Tội nghiệp…"
Cấp độ 1.
Dạo đầu nhẹ nhàng.
‘Bạn’ có lẽ cũng biết rằng bạn không nên để lộ bài của mình ngay từ đầu. Điều đó thật ngu ngốc.
“Có phải cậu ấy nhập học nhờ hỗ trợ tài chính không?”
“Tôi đã biết Kim Yul từ hồi cấp hai, và thậm chí sau đó…”
Những cuộc đối thoại nhàn rỗi.
Chỉ cần sử dụng con mồi như một chủ đề đơn giản trong cuộc trò chuyện là đủ.
“Muốn tớ kể cho các cậu nghe một bí mật không? Thực ra…"
Rồi tăng dần số lượng học sinh tham gia những cuộc nói chuyện nhỏ đó.
"Cậu ấy sống ở đâu cơ? Quào. Đó là một bãi rác theo đúng nghĩa đen rồi còn gì.”
“Tớ nghe nói bố cậu ấy là người thu gom rác.”
"Huh. Chẳng lẽ đó chính là người nhặt rác ở nhà chúng ta sao?”
"Này. Không thể nào…"
Cứ như vậy, dần dần tăng độ sáng ánh đèn sân khấu chiếu vào con mồi đó.
Người khởi xướng ở đây phải cẩn thận để không bao giờ bộc lộ ác ý của mình. Chưa được! 'Bạn' cũng biết điều đó. Vẫn chưa đến lúc cho việc đó.
Nhìn nhé.
‘Không phải Kim Yul khá phiền phức sao?’
Thay vì nói như vậy, hãy nói:
"Ồ quào. Như vậy là đúng rồi. Người thu gom rác cho nhà chúng ta chính là bố của Kim Yul!
Như này thông minh hơn nhiều.
"Sao, thật á"
Tất nhiên, đó là một lời nói dối.
"Làm thế nào mà cậu biết vậy?"
“Lúc đầu tớ cũng nghi ngờ. Nhưng vào Chủ nhật, ông ấy đến nhặt rác nên tớ đã hỏi: [Ông có phải là bố của Kim Yul không? Cháu là bạn học của cậu ấy]. Ông ấy tỏ ra hơi xấu hổ nhưng sau đó ông đã nhờ tôi chăm sóc con trai ông ấy.”.
"Vãi…"
"Thật luôn?"
Lời nói dối sẽ là nền tảng cho những thành tựu của ‘chúng ta’.
Ngay cả khi nghi ngờ tôi, các bạn cùng lớp vẫn nhìn tôi với ánh mắt lấp lánh. Những ánh mắt đó, sự quan tâm đó chính là minh chứng cho sự thành công của bạn. Bạn đã thành công trong việc thu hút mọi người hướng đến chủ đề [Kim Yul].
“Kim Yul! Có lẽ nào bố cậu…”
“Này, này. Tại sao cậu lại hỏi vậy hả? Im ngay."
"Tại sao không? Cậu đã nói dối à?”
“Không, nhưng dù sao đi nữa. Xin lỗi cậu, Kim Yul. Không có gì đâu."
“……”
Cấp độ 2.
Giai đoạn quan sát.
Ác ý bắt đầu chồng chất từ đây.
“Phì.”
Không có ai trên thế gian này không mắc sai lầm, và học sinh cũng không là ngoại lệ. Giờ đây, cả lớp đang chú ý đến từng hành động của Kim Yul, họ soi xét những lỗi lầm của cậu ấy giống như đang nhìn qua kính lúp vậy.
“Haha…”
Sau đó, họ cười.
Cậu ấy trượt môn bóng chuyền trong lớp thể dục và phải chạy xa hơn một chút.
Cậu ấy ngủ quên trong tiết thứ tư và không thức dậy ngay cả trong bữa trưa.
Cậu ấy hơi lắp bắp khi giáo viên hỏi cậu ấy một câu hỏi.
“Ha…”
Không quan trọng sai lầm đó tầm thường đến mức nào.
Dễ dàng và dễ thấy.
Hãy luôn ghi nhớ cơ chế của [sự chế nhạo].
“Biết gì chưa, cậu ấy luôn đi ra sau trường để ăn trưa. Đó là…”
“Cậu ấy đang cho gà ăn á? Nghiêm túc sao?"
“Đến chỗ cửa sổ và nhìn xem. Tớ nghiêm túc mà.”
Một cái gì đó mà bất cứ ai cũng có thể nhìn thấy dễ dàng.
Một cái gì đó mà bất cứ ai cũng có thể tham gia một cách dễ dàng.
“Kim Yul! Nhìn lên đây!”
“Cái gì, cậu ấy thực sự đang nhìn lên này.”
“Có phải cậu ấy định vỗ béo đàn gà cho đến khi chúng lớn lên rồi lấy về không?”
“Eo ơi.”
Cuối cùng, một trò chơi mà bất cứ ai cũng có thể tham gia.
‘Bạn’ có lẽ cũng biết rằng hầu hết các vụ bắt nạt đều kết thúc ở đây.
Cho đến thời điểm này, nó có thể xảy ra một cách tự nhiên. Không cần phải có người cầm đầu rõ ràng. Không nhất thiết phải có đồng phạm. Bạn có thể lên tới [Cấp 2] chỉ với những người đồng cảm.
Bắt nạt cấp độ 2 tương ứng với những điều sau:
Bạo lực nhẹ hai tuần một lần. Cuộc tấn công nhóm ba tháng một lần. Đánh đập công khai sáu tháng một lần. Một vết sẹo nhỏ không thể xóa được trên cơ thể. Nếu ngắn thì một học kỳ. Nếu lâu thì ba năm. Đôi khi một vài học sinh cầm đầu bạo lực, nhưng không phải thủ phạm lâu dài…
Nhưng như 'bạn' có thể biết.
"Này."
‘Chúng tôi’ không dừng lại ở đó.
“Hãy kiểm tra xem.”
Chúng tôi tiến thêm một bước nữa.
"Cái gì?"
"Nhìn đây. Tớ vừa mua đôi giày này nên chúng vẫn mới tinh.”
Nếu bạn đã thành công đưa người khác đến bước này, ‘bạn’ chắc chắn rất giỏi nói dối. Bây giờ, bạn phải thực hiện một trò ảo thuật nhỏ cho các bạn cùng lớp xem.
“Tớ sẽ vẽ một số ngôi sao trên đế giày bằng bút dạ. Thấy chưa? Mọi người đều thấy rồi phải không?”
“Ừ. Vậy thì sao?"
“Tớ sẽ vứt nó cùng thùng rác trước cửa nhà mình.”
“…Cậu đang nói về cái gì vậy?”
"Dốt. Bố của Kim Yul là người thu gom rác cho nhà tớ.”
Tất nhiên, đó là một lời nói dối. Người thu gom rác ở nhà bạn thực ra không phải là bố của Kim Yul. Nhưng điều đó không quan trọng. Bạn biết bố của Kim Yul thường đi đường nào.
“Liệu ông ấy có tặng quà cho Kim Yul nếu thấy đôi giày mới bị vứt đi không? Tại sao lại không? Vậy nên nhìn nhé. Nếu bố của Kim Yul thực sự là người thu gom rác thì ngày mai Kim Yul sẽ đi đôi giày này.”
“Ư…”
"Tớ nghĩ?"
“Tôi cá rằng ngày mai Kim Yul sẽ mang đôi giày này đến trường.”
Nào.
Bạn đã chuẩn bị trước một đôi giày thứ hai.
“Chúng ta bắt đầu thôi. Tớ sẽ để nó ở đây. Tất cả các cậu đều thấy rồi phải không? Tớ sẽ không bao giờ chạm vào nó nữa.”
Bạn vứt một đôi vào bãi rác trước nhà trước mặt bạn bè.
"Được rồi."
Đôi còn lại đã được vứt trên tuyến đường mà bố của Kim Yul đã đi bộ ngày hôm trước.
Không cần phải nói, cả hai đôi đều có hình ★ ở đế.
Bạn muốn cho bạn bè của bạn thấy một chút phép thuật. Vì vậy, bạn giả vờ vẽ ★ trước mặt họ. Nếu đủ thận trọng, bạn cũng có thể tạo ra bằng chứng ngoại phạm hoàn hảo bằng cách đi chơi với bạn bè trong thời gian còn lại trong ngày.
“Này, kiểm tra giày đi!”
Vào giờ ăn trưa của ngày hôm sau. Chúng tôi đang ở trong lớp học.
“Nếu có ai đó bắt được chúng ta thì sao?”
“Chỉ cần nhìn nhanh thôi!”
“Chúng ta chỉ nhìn lén một chút thôi. Không sao đâu…”
Trong khi Kim Yul rời khỏi lớp và đi xuống căng tin, chúng tôi tụ tập lại. Trước bàn học của Kim Yul. Có một chiếc túi đựng giày treo trên móc.
Đôi mắt đám học sinh lấp lánh. Cười khúc khích như để thể hiện rằng [đó chỉ là trò đùa thôi], chúng tôi nhấc túi giày của Kim Yul lên. Sau đó, lấy ra một đôi giày sạch sẽ hơn bình thường.
"Ồ."
Một cách tự nhiên.
“L-là thật này!”
Chữ ★ được vẽ ở đế giày mà Kim Yul mang theo.
"Ôi vãi. Nếu vậy đúng là Kim Yul đang dùng lại thứ mà cậu đã vứt đi…”
“Cậu không dàn dựng trước kế hoạch này với Kim Yul, phải không?”
"'Tất nhiên là không rồi. Cậu ấy đã ở với bọn mình cả ngày hôm qua và hôm nay.”
“Vậy tức là…”
Đám học sinh nhìn bạn. Đôi mắt ấy vừa được chứng kiến một màn ảo thuật hấp dẫn. Tại thời điểm này, tùy vào tính cách và sở thích cá nhân, bạn có thể chọn một trong số những mẫu câu sau: ‘Không phải tớ đã nói với cậu rồi sao?’. Hoặc, ‘Điều đó thật khó chịu.’ Bạn có thể từ từ bộc lộ ác ý của mình.
"Ồ."
Nhưng tôi khuyên bạn nên chọn dòng này.
“Vậy là thật sao…"
Hãy hòa mình trong môi trường xung quanh.
“Ý tớ là, cũng có thể ông già đó đã nói dối mình là bố của Kim Yul.”
Giả dối vô minh.
“Vậy nên tớ cũng không chắc chắn 100%.”
Cười như không hiểu. Kiểm tra lại đôi giày, làm như thể bạn đang nhìn thấy điều gì đó khó tin. Sau đó, hãy tinh chỉnh giọng điệu của bạn như thể bạn vừa nhận ra một sự thật mới nào đó.
“Nhưng chao ôi. Không ngờ lại là thật…”
Và lùi lại một bước.
“À, sao cũng được. Tớ không biết đâu. Thôi trò cá cược đó đi. Tớ không cần nữa. Các cậu, hãy giả vờ như không biết đấy. Đây là chuyện chỉ giữa chúng ta thôi. Mọi chuyện dừng lại ở đây thôi. Tớ không biết gì hết.”
Những nhà lãnh đạo thiếu kinh nghiệm luôn cố gắng tự mình làm hết mọi việc. Như 'bạn' đã biết, làm vậy thật ngu ngốc và thiếu kiên nhẫn. Bạn cảm thấy mất kiên nhẫn vì biết rằng những bằng chứng và phép thuật mà bạn dựng lên thật cẩu thả.
Đó là lý do tại sao bạn phải thực hiện phép thuật một cách hoàn hảo ngay từ đầu.
“Chuyện gì đang xảy ra vậy?”
Vừa đúng lúc.
Các học sinh khác lần lượt trở về lớp sau bữa trưa.
“Này, Kim Yul thực ra là…”
"Huh? Kể cho tớ nghe đi, kể cho tớ nghe đi!”
Tất nhiên, bạn đã cố tình đặt giờ ăn trưa làm bối cảnh cho màn ảo thuật của mình. Bạn không thể lãng phí phép thuật của mình chỉ trong giờ nghỉ giữa tiết được.
Vào giờ ăn trưa, cả lớp trở về phòng theo nhóm hai - ba người. Có đủ thời gian. Thật hoàn hảo để thì thầm và truyền bá 'sự kiện' vừa xảy ra.
"Không thể nào."
Họ nhìn vào đôi giày của Kim Yul.
"Điên thật. Thật luôn?"
‘Có cái nịt ấy.’
Bạn ngồi ở hàng ghế sau, giả vờ ngủ.
Bạn thận trọng.
Bạn không được tự mình truyền bá câu chuyện. Bạn không được để cái tôi vượt lên trước. Bạn có đức tính của một con sư tử, không chiếm con mồi làm của riêng mà phải chia sẻ với niềm kiêu hãnh của nó.
"Các cậu đang nói chuyện gì vậy?"
"Đến đây."
“Còn giày của Kim Yul thì sao?”
Hãy để người khác hưởng lấy niềm vui của việc lan truyền tin đồn. Hãy gieo ảo tưởng rằng chính chúng đã “khám phá” ra “sự thật”. Hãy để chúng ngấu nghiến miếng thịt đẫm máu đó.
“Ư. Có phải cậu ấy cũng nhặt nhạnh những thứ khác và sử dụng chúng không?
Hãy tin vào sự độc ác của loài người.
"Ừ. Bé cái mồm thôi, thực ra bố của Kim Yul là một người thu gom rác. Cậu ta học cùng trường cấp hai với tớ. Có lần chúng tớ phải nói về công việc của bố mẹ…”
Hãy tin vào sức mạnh của sự chế giễu.
“Vậy khó chịu thật…”
Hãy tin vào sự kỳ diệu của ★.
"Ồ. Vậy có phải mọi thứ cậu ta có đều được tái chế không?
“Nó được tái chế, tớ dám chắc luôn.”
“Phì.”
★.
“Tớ đã thấy cậu ta tội nghiệp, nhưng như vậy thật kinh tởm. Thật đấy."
“ÔI, ghê quá. Tôi có thể ngửi thấy mùi chân cậu ấy. Không phải đôi giày đó là mới sao?”
★.
“Này, đồ rác phẩm đến rồi. Hãy giấu nó đi.”
★.
“Kim Yul. Cậu vừa cho gà ăn về à?”
“Giày của cậu hôm nay trông khá sạch sẽ đấy!”
“Hehe.”
★.
“……?”
Sau giờ học.
Tất cả các bạn xếp thành một nhóm và đi xuống cổng trước để đuổi theo Kim Yul. Kim Yul nghiêng đầu vì không biết lý do nhưng cậu ta cũng không để tâm.
Khoảnh khắc Kim Yul lấy giày ra khỏi túi và thay—
“Phì!”
★ đã hoàn tất.
“Pft, haha…”
“Này, Kim Yul! Ở đằng kia…"
“Đó là đôi giày mà Eunseo đã vứt trước cửa nhà cậu ấy ngày hôm qua đó!”
“Nhìn vào đế giày đi!”
Những con thú còn trẻ đang đắm chìm trong niềm vui được phơi bày 'sự thật' mà Kim Yul không biết. Cậu ta là một đứa trẻ bẩn thỉu. Thật vô nghĩa ngay cả khi cậu ta phủ nhận nó. Chúng tôi có 'bằng chứng'.
“……”
Sự thật là bố của Kim Yul đã tìm được một đôi giày mới và tặng cho con trai mình. Sự thật là, bố của Kim Yul đã nhặt đôi giày lên, xem xét kỹ lưỡng xem còn mới như thế nào và cho rằng không sao nên đã đưa cho con trai mình. Sự thật là Kim Yul đã biết tất cả nhưng anh lại âm thầm nhận món quà từ cha mình. Sự quan tâm của cha cậu ta, vẻ mặt im lặng và đôi mắt câm lặng của Kim Yul là sự thật.
Nhưng những con thú không có trí tưởng tượng để nghĩ đến điều đó.
Chúng thậm chí còn không thử làm vậy.
“……”
Bởi vì sự chế giễu dễ dàng hơn nhiều.
Trước bằng chứng mà bạn bịa đặt, lũ quái vật dễ dàng chồm lên trước miếng mồi ★ béo bở.
“Mấy người rảnh đến thế à?” Kim Yul nói một cách vô cảm. "Có vui không?"
Cậu ta điềm tĩnh.
“Nếu chán thì đi mà làm việc riêng của mấy người đi. Đừng làm phiền người khác nữa.”
Nói xong, cậu ta quay lưng và rời đi.
“Ơ…”
“……”
Các học sinh im lặng trong giây lát.
Nếu ai đó nói bất cứ điều gì, chẳng hạn như 'Này, chuyện này chẳng buồn cười chút nào cả. Hãy dừng lại đi,” mọi chuyện có thể kết thúc. ‘Chúng tôi đang học trung học. Tại sao chúng ta lại bắt nạt mọi người?’ Bạn phải xua đuổi bầu không khí đó đi. Như 'bạn' biết đấy, cần có can đảm để nói điều gì đó như thế.
"Gì chứ? Tại sao cậu ta lại hành xử như vậy?”
“Chúng ta chỉ đùa thôi mà…”
Khi không ai nói những gì họ nên làm.
"Thằng khốn."
“Đi đi lại lại với đống rác trên người.”
“Tớ không ngờ cậu ta là loại người như thế đấy…”
Cấp độ 3.
Bạo lực chống lại vật tế thần được cho phép.
“Này, ai đó thử mua giày đi trong nhà và vứt chúng xem. Hãy xem liệu cậu ta có đi cả những thứ đó không.”
Tôi không biết các bạn sẽ nhớ những ngày đi học của mình như thế nào.
“Cậu ấy hay bỏ lại cặp mình vào bữa trưa. Hãy cất hộp bút chì này vào đó khi cậu ấy đi vắng.”
“Cậu đúng là xấu xa mà.”
"Sao cũng được."
Bạn có vui không? Có hạnh phúc không
"Huh? Đó không phải là hộp bút chì tớ đã ném đi ngày hôm qua sao?”
"Cái gì? Kim Yul, cậu lại tái chế à?”
“Phì.”
Lớp học đủ nhỏ để được sơn vẽ bằng sự bồng bột của tuổi thơ. Những gì diễn ra hồi đó có được che đậy bằng bộ lọc màu nâu đỏ đẹp đẽ không?
“Ư. Sữa hư rồi…”
“Giấu nó dưới bàn học cậu ta”
"Nhanh lên! Lớp học sắp bắt đầu rồi!”
Nó không dành cho tôi.
“…Mùi lạ đến từ đâu thế?”
“Cậu cũng ngửi thấy nó à?”
"Ừ. Nó cứ bốc mùi suốt cả giờ toán ấy.”
"Đợi một chút. Để tớ tìm nó. Ngửi ngửi."
“Tớ nghĩ nó đến từ hàng ghế sau.”
Tôi tinh tế hơn các bạn một chút.
Tôi xảo quyệt.
“Yul, tại sao mày lại phải giặt giẻ rách làm gì cho mệt vậy? Dù có giặt bao nhiêu đi nữa thì giẻ rách vẫn là giẻ rách thôi.”
“Thật đáng buồn. Có lẽ cậu ấy thông cảm cho cái giẻ rách…”
Có lẽ không có ai giống như tôi ở trường của bạn.
Hoặc có thể, đơn giản là bạn không nhớ.
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 100%.]
Nhưng tôi đã ở đây.
“……”
Ở thành phố này.
Trong ngôi trường này.
Tôi đang ngồi trong lớp học này, cầm một chiếc bút chì cơ học.
“Lớp trưởng, cậu đang nhìn gì vậy?”
Lớp trưởng nhìn tôi với ánh mắt lạ lùng.
“…Gongja.”
"Huh?"
“……”
Lớp trưởng run rẩy. Chỉ rất nhẹ thôi. Cậu ta dường như đang chán ghét điều gì đó, hoặc có thể đang than thở điều gì đó. Nhưng thái độ kỳ lạ của cậu ta nhanh chóng được dỡ bỏ.
Lớp trưởng hắng giọng và nói: “Không. Không có gì. Tôi đột nhiên không thể nhớ được tên của cậu. Tên cậu là gì ấy nhỉ?"
"Cái gì? Lớp trưởng, cậu còn trẻ thế này mà đã bị mất trí nhớ à? Tôi là Hwang Eunseo.”
"Ah. Đúng rồi,” lớp trưởng lẩm bẩm nói: “Chính là cái tên đó.”
Đứa trẻ đó thường không tương tác với nhóm của chúng tôi.
“Tôi nghe nói người yêu cậu đang tranh cử vào hội học sinh.”
"Đúng rồi. Sao?"
“Tôi nghĩ mình cũng sẽ làm vậy. Hãy nói với cô ấy rằng tôi rất mong được làm việc với cô ấy.”
"Cái gì? Cậu muốn làm chủ tịch hội học sinh à? Nhưng tất cả những gì cậu làm là học thôi, Lớp trưởng.”
“Tôi cần giấy giới thiệu để vào Đại học Quốc gia Seoul. Họ nói việc đó không khó nếu cậu trở thành chủ tịch hội học sinh.”
Là vậy sao? Có vẻ là như vậy.
Thật buồn cười khi cậu ta muốn vào hội học sinh để vào Đại học Quốc gia Seoul. Ừm, cậu ta là lớp trưởng. Cậu ta là một người trung thực. Tôi quyết định không để tâm đến nó nữa.
"Xin đấy. Chúc may mắn nhé, lớp trưởng. Tôi đang bỏ phiếu cho người yêu mình, nhưng dù sao đi nữa thì cũng cố lên.”
Lớp trưởng gật đầu với vẻ mặt ngơ ngác.
“Được rồi. Cảm ơn cậu."
Tôi là kẻ mạnh.
Tôi là một người khéo léo và khôn ngoan.
Vì thế.
“—Cho dù cậu không nói thì tôi cũng sẽ cố gắng hết sức.”
Hãy cùng nói về thất bại của tôi.
Mng góp ý hay có lỗi gì về bản dịch thì cứ comment bên dưới cho t biết nhé :)))
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook