Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 142 - Trên sân thượng (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Một ngày nọ.
Bạn gái tôi nói: “Gần đây anh làm ít video hơn thì phải”.
"Hả?"
“Video về Kim Yul. Anh thường nộp ít nhất một lần một tuần, bất kể muộn thế nào. Có phải lần này anh muộn vì chuẩn bị ra mắt một kiệt tác không? Có khá nhiều đứa đang hóng chờ tập tiếp theo cho cuộc gặp gỡ của chúng tôi. Phản ứng về cảnh cắt móng tay của cậu ta ở cuối đoạn băng rất tốt.”
Biểu cảm của bạn gái tôi không thay đổi. Tôi nghe lời cô ấy nói và cau mày một lúc.
‘Video. Phải rồi. Mình thường quay phim mỗi lần bọn mình bắt nạt Kim Yul.”
Nhưng.
Tại sao tôi lại làm vậy chứ?
"Cháu sẽ đợi. Kim Yul. Viện trưởng."
Tại sao tôi lại…?
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 100%.]
……
Ah. Đúng rồi. Tôi nhớ ra rồi.
Là cái này.
‘Tôi quay phim để đám nhóc có thứ để xem.’
Con cái của những quan chức địa phương đang học tại trường cấp 2 và cấp 3 Shinseo. Đây là một ngôi trường danh giá. Con cái của những gia đình trí thức và danh giá này phải cư xử đúng mực, điều đó có nghĩa là chúng phải chịu rất nhiều căng thẳng.
Một số đứa trẻ giảm bớt căng thẳng bằng cách tham gia bắt nạt người khác, nhưng điều đó rất nguy hiểm. Hầu hết bọn chúng không muốn chấp nhận rủi ro đó. Cũng vì thế mà sau đó tôi đã cung cấp [Video về Kim Yul].
Nó khá nghiêm trọng.
[Đạo diễn, tôi muốn concept cắt móng tay cho anh ta bằng kéo!] -J
[Hãy bắt anh ta nuôi tóc dài và buộc nó bằng dây chun màu vàng.] -7
[Video gần đây nhất chỉ tập trung vào việc đánh đập anh ta. Nó không được tốt lắm…] -11
Ngôi trường này có hộp thư góp ý của hội học sinh. Đó là chiếc hộp mà học sinh sử dụng khi họ muốn gửi ghi chú hoặc thư trực tiếp đến hội học sinh, nhưng tôi đã nhờ bạn gái của mình sử dụng nó với một mục đích hơi khác.
Nói nôm na thì đó là [hộp yêu cầu hành hạ Kim Yul].
Ngay cả giáo viên cũng không động tới hộp thư góp ý của hội học sinh. Cũng chẳng ai nhìn nó lần thứ hai. Sẽ chẳng có vấn đề gì nếu ai đó bị bắt gặp đang bỏ một tờ giấy bạc vào hộp cả. Vì bạn gái tôi đã tham gia hội học sinh từ năm nhất nên cô ấy có thể thường xuyên kiểm tra [hộp yêu cầu].
Đó cũng chẳng phải là một ý tưởng gì mang tính cách mạng, nhưng…
‘Mình cũng thông minh phết đấy chứ.’
Đó là một thành công lớn.
Những quý tử và tiểu thư của gia đình danh giá bị mê hoặc bởi khả năng tham gia bắt nạt mà không gặp rủi ro. Hộp yêu cầu thậm chí còn đảm bảo tính ẩn danh cho chúng. Đám trẻ sẽ ký tên vào yêu cầu của mình bằng các chữ cái đầu của các lá bài như A, K, Q và J.
[Hãy tát vào má anh ta và không làm gì khác trong 20 phút.] -Q
Q là tên viết tắt của bạn gái tôi.
[Bộ quần áo lôi thôi của cậu ta rất đẹp, nhưng tôi cũng muốn thấy cậu ta mặc những bộ quần áo khác!] -7
7 là chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình.
[Tôi rất hài lòng với video mới nhất đó, đạo diễn. Đó là một ý tưởng tuyệt vời khi Bắt Kim Yul phải nói chuyện lễ phép thực sự là một ý tưởng tuyệt vời. Theo cá nhân tôi, Kim Yul nổi tiếng vì lòng kiêu hãnh mạnh mẽ của mình. Vì vậy, không giống như những khách hàng quen thích bị sỉ nhục về thể xác, tôi chắc chắn rằng cách tiếp cận tinh thần sẽ là lý tưởng nhất. Đạo diễn à, cơ thể phải luôn là biểu tượng cho tinh thần… bla bla alibaba lazada mamamia] -2
Cái tên điên bình luận như đang viết một bài phê bình dài hơn tờ sớ mà bạn vừa đọc phía trên này là một đứa trẻ đang chơi trong ban nhạc cấp hai. Thằng nhãi này đúng là điên mà. Vì đang học năm 2 cấp 2 nên nó đã sử dụng số 2.
Tất nhiên, tuy thằng nhóc này tuy đầu óc đéo bình thường, nhưng nhà nó sở hữu một tập đoàn hùng mạnh trong khu vực. Điều này có nghĩa là nó là một khách “sộp”.
Chỉ những vị khách như vậy mới xuất hiện trong cái gọi là [Hội Trump Card].
Bí mật thỏa mãn cho thú tính dơ bẩn và sự tàn bạo của những đứa trẻ đó để đổi lấy sự hài lòng của chúng.
Tôi duy trì vị thế hiện tại của mình bằng cách cung cấp dịch vụ giải trí cho khách hàng của mình. Kể từ khi tôi bắt đầu quay phim, ngày càng có nhiều ‘bạn bè’ bắt đầu quan tâm đến tôi trước khi tôi nhận ra điều đó. Vâng, đó cũng là cách tôi gặp được bạn gái của mình.
Nếu không thì không đời nào tôi có thể hẹn hò với một cô gái giàu có phải không?
Bố mẹ tôi đã không giành được bất kỳ giải thưởng văn học nào kể từ khi tôi học cấp hai. Tôi cũng không thể giả làm ca sĩ như người anh trai được mỗi cái mặt của mình được.
Để leo lên được kim tự tháp, tôi phải cống hiến cho những người có địa vị cao.
“Anh xin lỗi"
Tôi xin lỗi vì sự cống nạp muộn màng lần này của mình. Tôi cũng thắc mắc tại sao dạo này mình không quay video về Kim Yul. Không có lý do gì để dừng lại cả. Nhưng ngay lập tức tôi nghĩ ra một lý do chính đáng. Tôi được cái khá nhanh trí.
“Em đang ứng cử cho chức chủ tịch hội học sinh mà. Anh đang tiết chế lại cho đến hết cuộc bầu cử.”
"Ôi chao? Anh đang nghĩ cho em sao?”
“Anh thấy cẩn thận vẫn hơn mà. Mọi người có thể bàn tán về e–…”
“Vậy ra đạo diễn của chúng ta cũng có một mặt dễ thương nha.”
Cô ấy ngước đôi mắt mình lên rồi xoa đầu tôi.
“Em rất thích những chú cún thông minh.”
Rõ ràng cô ấy đối xử với tôi như một con chó, nhưng tôi không quan tâm. Thậm chí tôi còn phối hợp với cô ấy.
"Gâu. Gâu! Woof woof!"
“Phì.”
Cuối cùng bạn gái tôi cũng cười. Tôi là người duy nhất trong trường này có thể khiến bạn gái tôi mỉm cười. Tôi cong chân như một con chó và nhảy xung quanh.
“Anh hài hước thật đó, Hwang Eunseo.”
Một anh chàng vui tính. Chỉ một từ đó đã chứng tỏ giá trị của tôi.
Một chàng trai vui vẻ khi ở cùng. Một chàng trai luôn làm bạn cười. Một anh chàng nổi tiếng trong số những đứa trẻ nổi tiếng có thể dẫn dắt bầu không khí.
Suy cho cùng, hẹn hò dựa trên khuôn mặt của ai đó giống như anh trai tôi đều có giới hạn của nó. Những mối quan hệ thực sự phụ thuộc vào việc bạn có thể mím môi tốt đến mức nào… (Wow, kinh nghiệm sống sau này =)))
『Ta vẫn đang đợi cháu, Gongja.』
……
Tôi nhíu mày.
Gì vậy chứ?
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 100%.]
Đầu óc tôi lại trống rỗng trong giây lát.
Tôi bị hoang tưởng sao? Gần đây dường như tôi bị mất dấu suy nghĩ của mình thường xuyên hơn.
“Dù sao thì,” tôi nói, nuốt nước miếng. “Anh sẽ tạm nghỉ quay phim một thời gian. Anh không thể cứ tiếp tục và gây rắc rối được. Nếu có đứa nào phàn nàn, em cứ nói là anh lo Kim Yul sẽ ngừng đến trường nếu chúng ta tiếp tục bắt nạt cậu ta, nên tôi đang điều chỉnh lại…”
Chính lúc đó.
-Câu lạc bộ phát thanh truyền hình thông báo…
Một giọng nói phát ra từ loa của trường. Đó là một giọng nói quen thuộc, giọng nói của thành viên số 7 của Hội Trump Card - chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình. Nhưng hình giọng nói của cậu ta ít năng lượng hơn bình thường thì phải? Bằng cách nào đó, nó làm tôi cảm thấy khó chịu.
-Hwang Eunseo, năm 2, lớp 5. năm 2, lớp 5 Hwang Eunseo, hãy đến phòng phát sóng ngay. Một lần nữa, Hwang Eunseo năm 2, lớp 5, hãy đến phòng phát sóng ngay lập tức… Hết
Sau đó, loa tắt.
Bạn gái tôi nhìn tôi.
“Có chuyện gì đã xảy ra à?”
Tôi làm bộ mặt tỏ ra mình cũng không biết.
“Anh không nghĩ mình đã làm gì để bị gọi đến phòng phát sóng cả…? Có lẽ là phòng giáo viên.”
“Vì đó là chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình nên có thể cậu ấy gọi anh vì lý do cá nhân thôi. Như hỏi tại sao chưa có video mới chẳng hạn.”
Bạn gái tôi lẩm bẩm rằng anh chàng này có hơi điên.
"Đi đi. Em sẽ tự về nhà.”
"Anh biết rồi. Cảm ơn em."
Tôi suy nghĩ một chút rồi áp môi lên má bạn gái.
Hôm nay tôi đã tán tỉnh cô ấy khá tốt. Tôi cũng đã nói dối rằng tôi đã nghĩ cho cô ấy. Có lẽ cô ấy sẽ cho phép một nụ hôn lên má. Hơn hết, tôi phải chứng minh cho bạn gái và những người xung quanh cô ấy thấy chúng tôi là một cặp.
Bạn gái tôi thở dài như thể cô ấy có thể nhìn thấy những tính toán trong đầu tôi.
"Dễ thương đấy."
Hoan hô. Nàng công chúa lại cười rồi.
“Anh đi đây. Chi tiết anh sẽ nhắn tin cho em sau.”
Đó là lý do tại sao.
Tôi thông minh hơn nhiều so với những học sinh khác.
Khi bước dọc hành lang, tôi tính toán điểm số của mình cho ngày hôm nay. Tôi có phạm sai lầm gì với mọi người không? Tôi có nói điều gì kỳ lạ không? Tôi có làm mọi người cười đủ và tôi có cười đủ không?
Kết quả là…
‘Hôm nay là một ngày hoàn hảo.’
Điểm tối đa.
‘Mình mà lại.’
Tôi rất tài năng. Tài năng của tôi không chỉ dừng lại ở việc bắt nạt ai đó mà còn biến việc bắt nạt đó thành một trò chơi. Những quý tử tiểu thư kia giờ đã biết đến niềm vui này, rồi chúng sẽ tiếp tục tìm đến tôi ngay cả sau khi lên đại học. Thậm chí chúng có thể mời tôi tham gia mạng lưới quan hệ của chúng.
‘Dù vậy, nếu mình không được mời cũng không sao.’
Chúng sẽ nhớ lại việc cùng tôi chơi khăm Kim Yul ở trường. Bạn gái của tôi có thể sẽ ‘đá’ tôi khi chúng tôi vào đại học, nhưng ít ra cô ấy sẽ nhớ đến tôi như người yêu cũ đã khiến cô ấy bật cười thích thú. Hwang Eunseo sẽ mãi là ký ức về tuổi trẻ luôn khiến họ mỉm cười. Chỉ điều đó thôi đã là một lợi ích to lớn rồi.
Không giống như những học sinh mơ mộng, tôi đã có lộ trình cho cuộc đời mình.
‘Đầu tiên, mình sẽ trở thành đạo diễn phim.’
Tôi không cần phải thành công lắm. Mục đích là làm một vài bộ phim độc lập, phần nào xây dựng sự nghiệp và mạng lưới của tôi. Sau đó, nó sẽ trở thành thứ giúp tôi được biết đến. Không ai ghét một đạo diễn trẻ gặp rắc rối cả.
'Sau đó thì sao?'
Tôi sẽ “kết nối(*)” các diễn viên mới vào nghề với tầng lớp thượng lưu. Tôi sẽ trở thành một nhà thiết kế tiệc tùng, làm hài lòng những ông chủ và quý cô trẻ giàu có như tôi đang làm bây giờ. Vì anh trai tôi làm việc trong ngành giải trí nên tôi cũng có thể làm việc ở đó.
(*): ‘Kết nối’ ở đây có thể hiểu theo nghĩa bóng là ‘môi giới mại d.â.m hạng sang’
'Tốt.'
Một cuộc sống vàng son.
Tôi khác với những kẻ mọt sách chỉ học không có mục đích và chỉ nghĩ đến sự nghiệp sau khi vào đại học.
Tôi ở một đẳng cấp khác.
“Tôi vào đây.”
Cạch—
Tôi mở cửa phòng phát sóng.
Nhưng vừa bước vào, tôi đã khựng lại.
“D-dừng lại.”
“……”
Chỉ có chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình ở trong phòng. Điều đó không có gì lạ. Việc căn phòng có tường cách âm và rèm dày? Điều đó cũng không có gì lạ.
“H-Hwang Eunseo.”
Nhưng chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình lại cầm máy quay và quay phim tôi, điều đó thật bất thường.
"Đóng cửa lại."
“……”
"Nhanh lên. Đóng cửa lại. Nếu không, m-mày sẽ gặp rắc rối lớn đấy.”
Chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình đang run rẩy như một con chuột bị dồn vào chân tường. Tôi không biết tại sao cậu ấy lại như vậy, nhưng việc kích động ai đó trong tình trạng như vậy chẳng mang lại điều gì tốt đẹp cả. Tôi lặng lẽ đóng cửa lại.
"Kéo rèm lại."
Tôi kéo rèm lại.
“B-bây giờ, nhìn tao.”
Tôi nhìn cậu ta.
“Năm 2, lớp 5, Hwang Eunseo. C-Cậu đã đe dọa tôi… Cậu ép tôi bắt nạt Kim Yul năm 2, lớp 5. Đúng không? B-bảo là đúng đi.”
“…Đây có phải là một kiểu chương trình camera ẩn không?”
“Im đi và nói có mau lên!”
Chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình đang run rẩy nghiêm trọng. Tôi đột nhiên có linh cảm không lành. Bình thường, tôi sẽ nói đùa về việc làm sao tôi có thể im lặng khi nói đồng ý, nhưng vì quá ngạc nhiên nên tôi đã không thể làm vậy.
“Tôi không hiểu. Nào, trước mắt thì chúng ta cứ nói chuyện cho ra nhẽ đã.”
“C-cậu tiếp cận tôi trước. Tôi đã bảo là không muốn… Cậu dỗ ngọt tôi, nói rằng có thứ rất thú vị và tôi nên xem nó ít nhất một lần. Phải không? Đó là những gì đã xảy ra. Vậy nên tất cả đều là lỗi của cậu!”
Chuyện này không bình thường.
“Cậu đang nói về cái gì vậy? Cậu đến gặp tôi sau khi nghe tin đồn về những đoạn video tại các cuộc họp. Cậu xin tôi cho gia nhập vì cậu có thể kết nối tôi với các học sinh cấp hai mà, tại sao bây giờ cậu lại…”
"KHÔNG! KHÔNG PHẢI NHƯ VẬY!”
Mặt cậu ta tái nhợt.
“Đó là việc làm sai trái của mày. Đó là lỗi của mày, Hwang Eunseo. Mày đã nói rằng bọn tao sẽ không bao giờ bị bắt. Mày đã đã hứa rằng sẽ giấu tên. Hứa rằng mày sẽ chịu trách nhiệm. N-nhưng tại sao lại có video của tao ở trong đó?!”
"Cái gì? Nghiêm túc mà nói, cậu đang nói về cái gì vậy…?”
“Tao chỉ xuất hiện một lần thôi!”
Khách mời.
Một số khách hàng tại các cuộc họp thỉnh thoảng muốn có khách mời trong video. Họ muốn thưởng thức vở kịch trong thời gian thực thay vì chỉ trên băng. Nếu tôi nhớ không nhầm thì chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình có làm vậy nhưng chỉ đúng một lần.
"Khoan đã. Cậu làm điều này vì sợ video sẽ bị rò rỉ sao? Đừng lo về chuyện đó. Với bất kỳ một video nào, sau khi mọi người đều xem nó rồi thì tôi vứt đoạn video đó đi…”
“Đừng nói dối!!”
Khuôn mặt của chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình nhăn nhó và tức giận.
“Thằng chó. Đồ khốn điên khùng. Đ-đáng ra tao không nên tin một tên khốn như mày. Hãy nói đi. Nói rằng mày đã gài tao vào đó! Nếu không, tao sẽ kể cho mọi người biết mày đã làm ra những chuyện gì!
“……”
“Nói đi! Tao phải ghi lại và gửi nó!
Thằng đầu b*òi này điên thật rồi.
Tôi cảm thấy mình không nên ở đây nữa.
“Xin lỗi, nhưng tôi sẽ không thừa nhận chuyện mà mình thậm chí còn không làm. Nó đi ngược lại với lương tâm của tôi. Tôi dám chắc chỉ cho cậu xem vì cậu đã hỏi tôi. Tuy tôi đã vứt đoạn video đó đi, nhưng tôi vẫn còn những ghi chú cậu đã bỏ vào hộp yêu cầu. Tôi không biết tại sao cậu lại làm vậy, nhưng tôi sẽ nói chuyện với cậu sau khi cậu bình tĩnh lại.
Tôi quay lưng lại với cậu ta.
Chủ tịch câu lạc bộ phát thanh rên rỉ.
“Đ-đứng lại đó! Đừng đi. Đừng đi mà, Hwang Eunseo! N-nếu mày dám bước ra khỏi căn phòng mày thì mày tiêu thật đó! Tao đéo nói đùa đâu! Tao sẽ kết thúc cuộc đời mày bằng cách nói với tất cả mọi người! Mày không hiểu sao?! Này, Hwang Eunseo! Đồ khốn! Mày xong rồi! Cuộc sống của mày đã chấm dứt! Cứ chờ xem, tao sẽ mách bố mẹ tao, rồi cuộc đời mày sẽ rơi thẳng xuống đáy xã–…!!”
Cạch.
Cánh cửa đóng lại, cắt ngang giọng nói của chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình. Bị bức tường cách âm hấp thụ và bị che bởi rèm cửa, tiếng hét của cậu ta chỉ còn là những rung động rời rạc. Không có ai ở hành lang tầng hai.
“Mẹ kiếp. Cái đéo gì vậy?"
Tôi chửi thề.
“Không lý nào nó lại run rẩy như vậy mà không có lý do được.”
Có lẽ video thực sự đã bị rò rỉ. Ngay từ đầu không có gì đảm bảo rằng sẽ không có khách hàng nào của tôi sao chép lại đoạn băng để lưu giữ. Ai đó có thể đã dùng nó để tống tiền chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình.
“Chết tiệt.”
Tôi nghe nói quản lý khách hàng còn khó hơn việc có được họ. Những lời đó quả nhiên không sai mà. Tôi lấy điện thoại di động ra và gọi cho một 'khách hàng'.
Reng-
Tiếng chuông kéo dài, một lúc sau thì tắt vì đầu kia không bắt máy.
"Cái gì?"
Tôi ngăn mình khỏi la hét và gọi cho khách hàng tiếp theo. Tôi muốn hỏi xem họ có biết gì về việc chủ tịch câu lạc bộ phát thanh truyền hình đang làm ầm ĩ không.
Reng-
Khách hàng đó cũng không trả lời điện thoại. À, vừa tan trường mà. Họ có thể không bắt máy vì đang trên đường về nhà. Tôi lấy lại bình tĩnh và gọi cho khách hàng tiếp theo.
Reng-
Vẫn vậy.
Khách hàng tiếp theo cũng không trả lời cuộc gọi của tôi.
“……”
Khách hàng tiếp theo cũng vậy.
“……”
Tổng cộng là 12 người không tính bạn gái tôi.
Không có khách hàng nào trong Hội Trump Card trả lời cuộc gọi của tôi.
'Gì chứ?'
Một cảm giác bất an choàng lấy tôi.
Giống như có một bàn tay đang nắm lấy cổ tôi vậy.
‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’
Tôi không nghĩ ngợi gì và gọi cho một người bạn cùng lớp không phải là khách hàng. Nếu tôi là đạo diễn thì người bạn này giống như thư ký của tôi. Cậu ấy chịu trách nhiệm giao và thu thập các video đến và đi từ khách hàng cho tôi.
Reng-
Cậu ấy cũng không trả lời điện thoại của tôi.
“……”
Lúc đó tôi đã nhận ra.
Tôi đang bị kẻ nào đó săn lùng.
Hẹn gặp lại mng vào thứ 2 tuần sau nhé!
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook