Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 143 - Trên sân thượng (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

'Là ai chứ?'

 

Tôi không thể hiểu được.

 

‘Ai đang thay mặt Kim Yul khuấy tung mọi chuyện chứ?!’

 

Kim Yul không có người thân nào ngoài ba làm thu gom phế liệu. Nói thằng nghèo rách đó đến cái nịt cũng đé* có cũng chẳng sai. Việc bắt nạt Kim Yul bắt đầu trước khi nó kết bạn nên không có ai để giúp đỡ nó được. Tôi không vô cớ chọn Kim Yul làm vật tế thần!

 

‘Mình cần nói chuyện với Kim Yul. Chắc chắn nó biết điều gì đó. Bất kể đó là gì.'

 

Tôi chạy vội ra phía sau trường. Bây giờ Kim Yul sẽ chăm sóc những con vật trong trang trại của trường. Tôi biết rõ từng khung giờ trong lịch trình của Kim Yul. Đúng như dự đoán, tôi đã nhìn thấy bóng lưng của Kim Yul đang cho gà ăn.

 

'Đúng rồi. Đây mới là nơi mày thuộc về.'

 

Nó là một thằng nuôi dưỡng lòng tự trọng thấp kém của mình bằng cách cho những con vật yếu hơn mình ăn. Đó là cách tôi hiểu nỗi ám ảnh của Kim Yul đối với trang trại. Chung quy lại con người cũng là dã thú, và kẻ yếu thì phải phục tùng kẻ mạnh.

 

[Tỷ lệ nhập vai của bạn hiện là 100%.]

 

Trường học cũng giống như trang trại. Chỉ là một cái lồng lớn hơn một chút, và ở nơi này, tôi là một con thú mạnh hơn Kim Yul.

 

"Này! Kim Yul!” Tôi gầm gừ. "Mày đã làm gì hả?!"

 

Kim Yul không quay lại. Nó thậm chí còn không trả lời. Nó tiếp tục phát thức ăn cho gia súc như thể không nghe thấy giọng nói của tôi.

 

‘Ha. Có phải bây giờ nó đang phớt lờ mình ư?

 

Không thể tin được. Tôi bước tới và nắm lấy vai Kim Yul một cách thô bạo.

 

“Này, thằng chó. Khi ai đó gọi tên mày, mày phải…!”

 

Khi Kim Yul quay lại nhìn tôi, có thứ gì đó rơi ra. Là tai nghe. Nó đang đeo tai nghe. Tiếng nhạc cổ điển vang lên từ chiếc tai nghe rơi xuống vai nó.

 

“……”

 

Ánh mắt chúng tôi chạm nhau.

 

Tôi choáng váng.

 

Nước mắt trào ra trong đôi mắt đen của Kim Yul.

 

"Cái gì…"

 

Trong một khoảnh khắc, tôi không nói nên lời.

 

Tôi cũng không biết tại sao mình lại không nói nên lời. Có phải vì đây là lần đầu tiên tôi thấy Kim Yul khóc không? Có lẽ vậy. Kim Yul chưa bao giờ rơi nước mắt dù bị bắt nạt đến mức nào. Khía cạnh đó của cậu ta càng kích thích sự bạo dâm của khách hàng hơn.

 

Nhưng không chỉ vì lý do đó.

 

'Là ai?'

 

Một cảm giác xa lạ.

 

‘Tên khốn này là ai?’

 

Đôi mắt của Kim Yul dường như quá xa lạ. Ánh mắt cậu ta xa xăm, nhìn qua tôi chứ không phải nhìn tôi. Kim Yul lặng lẽ khóc khi tôi nắm lấy vai cậu ấy. Ngay cả nước mắt của cậu ta dường như cũng rơi ở đâu đó chứ không phải mặt đất.

 

"Mày…"

 

"Đẹp quá."

 

Kim Yul mở miệng.

 

"Cái gì?"

 

"Bài hát. Âm nhạc tôi đang nghe. Một người điếc đã sáng tác bản nhạc này.”

 

Da da da dum— (Bản giao hưởng số 5 của Beethoven)

 

Âm thanh tràn ra từ tai nghe. Đó là giai điệu mà tôi đã nghe rất nhiều trước đây. Nhưng tôi chỉ thắc mắc làm sao thằng ăn mày có được một chiếc MP3.

 

“Tôi đang nghĩ đến sự tủi nhục và nguyền rủa người đàn ông điếc này đã phải chịu đựng trong đời. Chẳng phải mọi người sẽ xúc phạm ông ấy? Chẳng phải họ sẽ cười nhạo và bảo ông ấy là một kẻ khuyết tật sao?”

 

“Mày đang sủa cái đéo gì đấy, thằng chó nà–…?”

 

"Thật đáng buồn. Những vết sẹo là vĩnh viễn. Một người từ hàng trăm năm trước đã phải chịu đau khổ, mang trong mình những nhục nhã. Chắc ngàn năm trước cũng vậy. Một nghìn năm nữa cũng sẽ như vậy.”

 

Thằng chó này lên cơn rồi sao?

 

“Không có gì trên thế giới tự nó là đẹp. Chỉ những người bị tổn thương mới thấy được vẻ đẹp. Chỉ những người có cuộc đời bị hủy hoại mới cảm thấy biết ơn khi thấy cuộc đời của người khác vẫn chưa bị hủy hoại. Đó là giọt lệ của những người đã chịu đựng đến mức bản thân bị hủy hoại.”

 

Ánh mắt của Kim Yul dán chặt vào không khí.

 

“Nếu có ai đó tin rằng thế giới này thật đẹp đẽ thì chắc hẳn thế giới của người đã sụp đổ rồi. Chỉ những người sống trong địa ngục mới khen ngợi thế giới. Chính cuộc đời bị nguyền rủa của người đàn ông khiếm thính này đã cầm tay ông viết lên những bài hát của ông ấy.”

 

“Sao tự dưng mày suy nghĩ như thiểu năng vậy… Này, thằng chó. Mày đã làm gì?"

 

Tôi nắm lấy cổ áo Kim Yul. Nắm chặt! Kim Yul đánh rơi túi thức ăn khi tôi lắc người nó. Thức ăn màu vàng tràn ra từ chiếc túi rơi xuống đất.

 

“Mày đã làm gì với khách hàng của tao hả, thằng rẻ rách khốn kiếp?!”

 

“……”

 

Cuối cùng, Kim Yul nhìn tôi.

 

“Tôi không làm gì cả, Tử Vương.”

 

“Tử… Cái gì?”

 

“Tôi chỉ nhìn vào những gì tôi đã bỏ đi thôi.”

 

Kim Yul kiêu ngạo nắm lấy cổ tay tôi. Chết lặng, tôi cố gắng hất tay nó ra.

 

Nhưng tôi thậm chí không thể nhúc nhích.

 

'Huh?'

 

Sau đó, Kim Yul chỉ đơn giản kéo tay tôi ra khỏi cổ áo nó.

 

Tất cả điều này xảy ra ngay lập tức.

 

Bối rối, tôi lại đưa tay ra, nhưng bốp! Kim Yul hất cổ tay tôi ra. Tay tôi chệch hướng và lao vút đi mất kiểm soát. Trong chớp mắt, tay tôi chạm vào không gì khác ngoài không khí.

 

"…Huh?"

 

Tôi ngây người nhìn Kim Yul.

 

“Thật xấu hổ.”

 

Kim Yul thờ ơ nhặt túi thức ăn lên.

 

“[Kim Yul] đang tức giận. Chính xác thì điều Kim Yul muốn không phải là bạo lực thể xác mà là một sự trả thù lớn hơn nhiều. Và [tôi]… tôi nghĩ mình muốn đáp ứng mong muốn của Kim Yul.”

 

“M-mày. Mày đã làm gì? Mày đang làm cái quái gì vậy hả?!”

 

“Kim Yul muốn cậu trải qua tất cả những gì ông ấy đã trải qua. Trả thù có nghĩa là đẩy kẻ thù của cậu xuống vực sâu địa ngục mà cậu đã rơi vào. Đó là những gì [Kim Yul] nghĩ.”

 

Kim Yul.

 

KHÔNG.

 

“[Tôi] đồng ý với ý kiến đó.”

 

Một người lạ đang nhìn tôi.

 

“Đợi đã, kẻ giết Kim Yul. Ngày sắp kết thúc và con đường còn dài. Nó quá dài. Tôi sẽ gặp lại cậu sau.”

 

Kim Yul thong thả bước đi, tay vẫn ôm túi thức ăn.

 

"Này! Này! Đứng lại đó! Đừng…!"

 

Đúng lúc đó túi quần của tôi kêu lên. Điện thoại di động của tôi nhận được một tin nhắn. Chắc là một trong những khách hàng của tôi đã nhìn thấy cuộc gọi nhỡ và gọi lại. Liếc nhìn Kim Yul, tôi nhanh chóng kiểm tra điện thoại của mình.

 

+

 

Đừng bao giờ liên lạc với tôi nữa.

 

Nếu còn làm vậy, tôi nhất định sẽ giết anh.

 

+

 

Tôi bị sốc. Bối rối, tôi gọi điện cho khách hàng đã nhắn tin. Nhưng sau nhiều cuộc gọi vẫn không có ai bắt máy.

 

Người tôi run rẩy.

 

'Cái quái gì vậy…'

 

Tình hình không thay đổi vào ngày hôm sau.

 

‘Chuyện gì đang xảy ra vậy?’

 

Đúng hơn là nó trở nên tồi tệ hơn.

 

“E-Eunseo.”

 

Khi tôi bước vào lớp, một người bạn của tôi ngập ngừng tiến lại gần tôi. Cậu ấy là người đã xuất hiện trong [trò chơi Kim Yul] hàng chục lần. Cậu ta khá nổi tiếng với khách hàng vì rất giỏi đánh người. Người bạn này thầm thích thú với điều này, say mê với sự nổi tiếng của mình.

 

"Chuyện gì?"

 

“C-có một tờ giấy tôi được yêu cầu chuyển cho cậu.”

 

Bạn tôi có vẻ rất sợ hãi.

 

"Tệ lắm sao?"

 

“Đây… X-xin lỗi.”

 

Cậu ta đặt tờ giấy lên bàn tôi rồi lùi lại như đang chạy trốn. Tôi nhíu mày và mở tờ giấy ra.

 

Trên trang giấy có vài dòng chữ viết tay.

 

[Hwang Eunseo sống ở bãi rác. Giày đi trong nhà và đồng phục học sinh đều là đồ tái sử dụng. Thứ rác rưởi duy nhất không thể tái chế là Hwang Eunseo.]

 

“……”

 

Lý do duy nhất khiến tôi không phản ứng ngay là vì nó quá lố bịch.

 

“Ha.”

 

Tôi giả vờ cười và nhìn bạn tôi.

 

"Đây là cái gì vậy? Một trò đùa sao?"

 

Lúng túng. Cậu ta thu mình lại đằng sau những học sinh khác.

 

Tôi đã căng thẳng cả đêm vì đám khách hàng hành xử như cứt, nhưng giờ đến cả người được tôi gọi là ‘bạn’ này cũng hành động như vậy, nó làm tôi sôi sục giận dữ.

 

“Rẻ rách bắt mày làm trò này sao? Này. Này. Nhìn tao này. Nhìn tao này. Có những điều mà mày không thể làm được ngay cả với tư cách là một người bạn mà đúng không? Kim Yul bắt mày đưa cho tao tờ giấy này đúng không?”

 

Bạn tôi không thể nói được gì. Trên mặt nó vẫn còn mang theo vẻ mặt sợ hãi. Khi tôi chuẩn bị đối mặt với cậu ta vì sự vô lý đó thì một người bạn cùng lớp khác của chúng tôi đã tiến đến bàn tôi.

 

“Hwang Eunseo…”

 

"Cái gì?"

 

"Xin lỗi. Của cậu này."

 

Người bạn cùng lớp ném một tờ giấy khác xuống bàn tôi. Theo bản năng, tôi chộp lấy tờ giấy và đọc nó.

 

[Tôi thấy thật tội nghiệp cho các học sinh lớp dưới ở trường chúng ta. Họ phải gọi Hwang Eunseo là tiền bối của mình. Bạn đã bao giờ nghĩ về cảm giác của họ chưa? Nó không làm tổn thương lương tâm của bạn sao?]

 

Đầu tôi trống rỗng.

 

Nhân cơ hội đó, có thêm ba bạn cùng lớp để lại tờ ghi chú trên bàn tôi. Giống như hai người trước, họ cũng đã tích cực tham gia vào ‘trò chơi Kim Yul’.

 

[Hwang Eunseo thực sự rất bẩn thỉu. Sao cậu có thể bẩn hơn cả giáo viên dạy toán thế?]

 

CLGT?

 

[Ồ! Có những học sinh không giặt đồng phục trước khi đến trường sao!]

 

Tại sao họ lại làm vậy với tôi?

 

[Cậu bốc mùi tệ quá. Nghiêm túc đấy, cậu hôi quá.]

 

Chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm qua?

 

Có chuyện gì đó đã xảy ra nhưng tôi là người duy nhất không biết.

 

Điều gì đó đã khiến tất cả khách hàng quay lưng lại với tôi. Không chỉ vậy, bạn bè của tôi còn bị ai nắm thóp và phải thực hiện những hành động kỳ lạ này.

 

'Bình tĩnh lại.'

 

Tim tôi đập như điên.

 

'Bình tĩnh lại. Hãy bình tĩnh suy nghĩ về điều này. Kim Yul đã làm điều này phải không? Không. Không thể nào. Đúng là hôm qua nó có hơi kỳ lạ, nhưng không phải thằng đó. Vậy thì là ai? Ai đã làm điều này?'

 

Chính lúc đó.

 

“Hwang Eunseo!”

 

Thầy chủ nhiệm từ cửa ló đầu vào lớp. Tất cả học sinh đều quay lại nhìn anh. Ông ta nhìn quanh lớp, nhìn thấy tôi rồi vẫy tay.

 

"Đi với tôi."

 

"Em ạ…?"

 

“Cái gì, có Hwang Eunseo nào khác trong lớp chúng ta không? Cậu không gặp rắc rối gì nên hãy mau đi theo tôi đi. Ah! Lớp trưởng! Hãy thu điện thoại các bạn và mang chúng đến cho tôi.”

 

Tôi ngập ngừng theo thầy chủ nhiệm ra ngoài. Xung quanh tôi yên tĩnh đến lạ thường.

 

Không khí có cảm giác nặng nề.

 

Như thể tất cả các bạn trong lớp đều biết lý do tôi được gọi, như thể họ không nghi ngờ gì về việc tại sao giáo viên chủ nhiệm lại gọi tôi ra ngoài. Những người duy nhất không bị ảnh hưởng là những người mọt sách đã nghiên cứu ghi chú của họ từ sáng.

 

“Hwang Eunseo.”

 

Tại phòng giáo viên.

 

"Đúng…?"

 

“Em có làm điều gì xấu không? Không phải không?” Giáo viên chủ nhiệm của tôi bình tĩnh hỏi.

 

Ông ấy đang nói như thể nó không sao. Trong văn phòng, các học sinh mặc đồng phục đang đi lại để lấy các tài liệu in. Các giáo viên đang sắp xếp các tài liệu phát tay trước buổi học đầu tiên.

 

"Cái gì?"

 

“Tôi đang hỏi liệu em có làm điều gì xấu không. Em không nghĩ ra được gì à?”

 

"Không…"

 

Tim tôi đập thình thịch.

 

“Em không nghĩ vậy?”

 

“Hừm.”

 

Thầy chủ nhiệm của tôi gãi đầu.

 

“Này, Hwang Eunseo. Đừng ba hoa về chuyện này, được chứ?”

 

"Vâng ạ…"

 

"Nghe này."

 

Giáo viên chủ nhiệm đưa cho tôi một chiếc tai nghe. Tôi nhận lấy nó. Tai nghe được kết nối với máy tính của ông ấy. Nhấp chuột. Khi ông ấy nhấp chuột, tôi nghe thấy giọng nói được ghi lại qua tai nghe.

 

-Này, đừng đánh vội! Bắt nó quỳ xuống đi đã!

 

-Huh? Lần này có rất nhiều người đóng góp nha. Chúng tôi sẽ rút thăm để quyết định bối cảnh từ 5 yêu cầu mà chúng tôi nhận được cho ngày hôm nay.

 

Sau gáy tôi lạnh buốt.

 

-À, người được chọn hôm nay là Queen. Xin chúc mừng, Queen. Bọn mày còn đứng đó làm gì? Vỗ tay cho cô ấy đi, vỗ tay.

 

-Ồ!

 

Giọng nói của tôi.

 

Và giọng nói của những người bạn vừa ném cho tôi những tờ giấy chú.

 

-Hãy xem yêu cầu của Queen nào. Này, cô ấy cũng cho chúng tôi một mức ngân sách. 100.000 won. Cô ấy nói đó là tiền cho bữa ăn của chúng tôi và đừng để bị đói. Và đối với ngôi sao nổi tiếng của chúng ta, chúng tôi sẽ kết hợp mỳ tương đen và mỳ hải sản cay cay như nyc, và…

 

Nhấp chuột.

 

Giáo viên chủ nhiệm dừng đoạn ghi âm.

 

“Em có nghe thấy những giọng nói vừa rồi không?”

 

"Có ạ."

 

“Tôi đã nhận được đoạn ghi âm này qua mail ngày hôm qua. Chất lượng âm thanh không tốt nhưng nó giống giọng của em và của một số học sinh khác. Thế nên tôi mới gọi em đến để hỏi. Hwang Eunseo, đây có phải là em không?

 

“Không phải ạ.”

 

Tôi cố tỏ ra hoang mang.

 

“Gì mà King với chả Queen vậy ạ? Đây là loại trò chơi gì vậy chứ?”

 

"Ai biết? Tôi đã nghe nó từ đầu đến cuối và nó thực sự rất kỳ lạ. Dù sao thì nó cũng tạo ra một cảm giác không tốt. Mail nói rằng đó là thứ gì đó [để Hwang Eunseo năm 2, lớp 5 nghe], nên tôi tự hỏi liệu đó có phải là một trò đùa giữa các em không…”

 

Chết tiệt. Ra là đây. Đây là cách những đứa khác bị đe dọa.

 

May mắn thay, giáo viên chủ nhiệm của chúng tôi là một người ngu ngốc. Ông ấy nghĩ rằng đây có thể là một trò đùa ngay cả sau khi nghe đoạn ghi âm đó. Chà, chỉ vì ông ấy quá ngu ngốc nên mới không biết chuyện gì đang xảy ra trong lớp thôi. Đó là điều may mắn với tôi.

 

‘Chỉ với bản ghi âm này thì không thể làm gì được. Đó chỉ là một phát bắn thử thôi.”

 

Có thể một trong những 'bạn bè' của tôi hoặc một khách hàng đã ghi lại đoạn ghi âm giọng nói và làm hỏng nó. Nếu người đó có điều gì chắc chắn hơn đoạn ghi âm thì không có lý do gì mà hắn ta lại không gửi cho giáo viên chủ nhiệm được…

 

'Vấn đề là ai cũng sợ bị nhắm bắn. Chết tiệt.'

 

Thầy giáo chủ nhiệm ngước nhìn tôi.

 

"Em thực sự không lên kế hoạch cho trò đùa này với bạn bè của mình phải chứ?"

 

"Không ạ. Ừm, nhưng em thật sự không được nói cho ai về chuyện này sao ạ?”

 

"Phải. Tuyệt đối không được nói nửa lời. Dù sao thì cũng may là em nói không có gì cả. Quay lại lớp đi.”

 

"Vâng."

 

Tôi lặng lẽ đi ra cửa văn phòng.

 

‘Chết tiệt, chết tiệt, chết tiệt!’

 

Cạch.

 

Khi tôi mở cửa phòng giáo viên, tôi đụng phải một người ở phía bên kia.

 

“……”

 

Đó là lớp trưởng. Lớp trưởng đang cầm một chiếc hộp nhựa màu xanh đựng điện thoại di động của lớp chúng tôi.

 

"Ah. Tôi xin lỗi."

 

Lớp trưởng nói với vẻ mặt vẫn như thường lệ, vẫn khuôn mặt ngổ ngáo đó, cậu ta bước sang bên một chút để nhường lối cho tôi. Bình thường tôi sẽ nói lời cảm ơn, nhưng bây giờ tôi không còn tâm trí để làm điều đó nữa. Tôi chỉ thoáng nhìn vào mắt cậu ta và đi ra hành lang.

 

‘Mình không biết tên khốn nào đã sao chép nó, nhưng mình sẽ bắt chúng phải trả giá ngay hôm nay! Thằng khốn nạn, dám coi thường bố mày sao. Đây đéo thể coi là một trò đùa nữa rồi. Sao nó có thể làm điều này với một bạn cùng lớp của mình chứ?!’

 

Cạch.

 

Tiếng cửa đóng lại phía sau tôi lặng lẽ vang vọng dọc hành lang.

 


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương