Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
Chapter 144 - Trên sân thượng (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

‘Trước tiên phải xoa dịu bạn bè của mình đã.’

 

Thằng l*n nào đó đang lén lút đang cố phá bỏ mọi thứ mà tôi đã dày công xây dựng.

 

'Mày nghĩ tao sẽ ngồi yên để mày muốn làm gì thì làm á?'

 

Tôi sẽ phải khéo léo tập hợp những kẻ yếu đuối đang bị hoảng sợ bởi các email đe dọa. Nhưng không sao. Tôi có thể làm được điều đó.

 

Ngay khi trở lại lớp học, tôi đã nói chuyện với những đứa bạn trong nhóm của mình.

 

"Này. Tao biết tại sao bọn mày lại làm điều này, nhưng dừng lại đi. Bạn bè với nhau tại sao lại làm ra những chuyện tổn thương đối phương như vậy chứ? Tao nói đúng không? Nếu ai có điều gì muốn nói thì hãy mạnh dạn nói ra điều đó. Nếu có điều gì phải nghe thì hãy lắng nghe. Bạn bè là thế mà? Đúng chứ?"

 

Nhưng phản ứng nhận lại rất kém. Họ không trả lời mà chỉ tiếp tục liếc nhìn bàn làm học của tôi.

 

Tôi đi đến bàn học của mình.

 

Hàng chục tờ tiền nhàu nát được nhét vào ngăn bàn.

 

“……”

 

Từng tờ giấy đó đầy rẫy những lời vu khống và lăng mạ tôi.

 

'Cậu đã vui sướng đến mức có thể chết chỉ vì ngày hôm qua tôi đã chào cậu ở hành lang.'

 

Bất cứ ai cũng có thể nói rằng đó là dối trá.

 

‘Tao vừa thua trò oẳn tù tì? Đừng hiểu lầm nhé!”

 

Hết lời này đến lời khác không có gì ngoài sự ác ý và nhạo báng.

 

Tôi chỉ ở phòng giáo viên một lúc, mà chỉ trong khoảnh khắc ngắn ngủi đó, những ghi chú đã chất chồng lên nhau như một ngọn núi.

 

“Này, lũ khốn…”

 

“Hehe.”

 

Có người cười. Tôi quay lại nơi phát ra tiếng cười, nhưng tôi không thể biết ai đã cười. Có quá nhiều học sinh trong lớp học.

 

"Là ai hả? Thằng khốn nào đã bày ra cái trò này hả?!”

 

“K-không phải bọn tao,” một người bạn của tôi thận trọng nói.

 

“Vừa mới nãy có một học sinh lớp khác đến và đặt tất cả các ghi chú vào đó cùng một lúc…”

 

"Lớp khác?"

 

"Ừ. Nó bảo tao nói lại với mày là đừng bao giờ liên lạc với nó nữa.”

 

“……”

 

Đó là một trong những khách hàng của tôi. Một trong những khách hàng của tôi đã để lại lời nhắn. Tôi phát điên mất thôi. [Thủ phạm] không rõ danh tính này không chỉ gây rối với khách hàng của tôi mà còn cả các bạn cùng lớp của tôi.

 

“Mà Eunseo này…”

 

"Chuyện gì?"

 

"Lưng của mày…"

 

Lưng của tôi?

 

“Lưng tao làm sao?”

 

“Ư, có… mày tự xem đi.”

 

Tôi xoay người lại. Quay đầu lại, tôi có thể nhìn thấy lưng mình—tuy không rõ lắm. Tiếng cười vang vọng khắp lớp học.

 

Phì…!”

 

“Ha.”

 

Tôi cong cánh tay và vỗ nhẹ vào lưng. Vò. Tôi cảm thấy điều gì đó.

 

Giấy. Ai đó đã dán giấy lên lưng tôi.

 

Tôi vội vàng giở tờ giấy ra xem trên đó viết gì.

 

+

 

Rác rưởi chính hiệu của cao trung Shinseo!!


 

+

 

Những dòng chữ được viết bằng nét chữ tròn trịa, dễ thương.

 

“……”

 

Khi nào chứ? Ai đã dán nó chứ? Có phải nó đã ở đó từ trước khi giáo viên chủ nhiệm gọi tôi đến văn phòng không? Hay ai đó đã lén dán nó ngay sau khi tôi bước vào lớp?

 

Nhưng không có thời gian để tìm hiểu điều này.

 

“B-bắt đầu tiết học thôi…”

 

Tiết đầu là Toán. Giáo viên dạy toán có lẽ là kẻ ngu ngốc nhất trường chúng tôi. Đám bạn cùng lớp của tôi vốn đã tán gẫu suốt từ trước đến nay, nay lại đồng loạt ngồi xuống như thể họ đã quyết định trở thành học sinh gương mẫu.

 

'Chết tiệt.'

 

Tôi nghiến răng.

 

‘Nếu bây giờ làm ầm ĩ lên thì chỉ khiến mình trông thật lố bịch. Mình có nên bỏ cuộc không? Không. Không đời nào. Làm vậy chỉ khiến mọi chuyện tệ hơn thôi. Lũ khốn này sẽ chỉ bàn tán nhiều hơn nếu mình bỏ đi thôi. Mẹ kiếp, mẹ kiếp…!’

 

Cuối cùng, tôi không còn lựa chọn nào khác ngoài việc ngồi xuống và im lặng.

 

Những kẻ xung quanh tôi đang cười khúc khích. Kim Yul, vô cảm nhìn xuống cuốn sổ của mình. Lớp trưởng vào lớp muộn xin phép thầy dạy toán ngồi vào bàn. Cuộc sống bình thường lại tiếp diễn.

 

‘Chết tiệt.’

 

Nội tâm tôi rối bời.

 

Việc tôi tức giận với thủ phạm là điều đương nhiên. Bất cứ ai cũng có thể hiểu được. Nhưng ngoài kẻ mà tôi vẫn chưa rõ danh tính đó ra, tôi còn cảm thấy tức giận với bạn bè và bạn học của mình.

 

‘Tay của mày cũng bẩn nữa!’

 

Thật không công bằng.

 

'Bọn chúng thực sự định rút lui sao? Mặc dù chính chúng đã đồng lõa với mình, chế nhạo và đánh đập Kim Yul? Mình đâu ép chúng bắt nạt Kim Yul đâu. Chúng đã tự mình làm điều đó mà.”

 

Thật không công bằng.

 

‘Có ai ở đây chưa từng bắt nạt Kim Yul không? Bọn mày còn xin tao cho xem video mà. Tại sao bây giờ bọn mày lại trở mặt như thể mọi chuyện là lỗi của một mình tao vậy?’

 

Điều đó thật quá bất công.

 

Bởi vì tôi đã ‘cố gắng’. Tôi đã nỗ lực để đạt được những gì người khác không đạt được. Cái gì, cố tình bắt nạt người khác có dễ không á? Bộ chúng nó nghĩ rằng bản thân có thể biến một kẻ bị ruồng bỏ thành một kẻ khốn nạn hoàn toàn á?

 

‘Giòi—không, lũ đỉa chết tiệt.’

 

Tôi đã nỗ lực.

 

Tôi đã tạo ra một nền tảng bằng cách sử dụng hộp gợi ý của hội học sinh. Tôi đã kết nối với những đứa trẻ giàu có. Trong khi các bạn cùng lớp của tôi học tập như những đứa trẻ khác, sống như những gì chúng được bảo phải làm thì tôi đã biết nghĩ về [tương lai] mình. Tôi đã lập kế hoạch!

 

Vậy mà những con đỉa quỷ quyệt này đã làm gì?

 

‘Chúng dám lợi dụng nền tảng mà bố mày đã dày công tạo ra đó!’

 

Nó giống nhau. Vì người khác cười nên chúng cũng cười. Bởi vì người khác bắt nạt nên chúng cũng bắt nạt. Những kẻ này, những kẻ khốn nạn này, chỉ tuân theo một logic duy nhất.

 

[Bởi vì những người khác đang làm điều đó.]

 

'Lũ khốn kinh tởm.'

 

Chúng sẽ giả vờ không biết như thế này đây. [Bởi vì những người khác đang làm việc đó]. [Tôi không nghĩ nhiều về điều đó]. [Tôi không hề cố ý]. Chúng sẽ đưa ra những lời bào chữa như vậy, chúng sẽ quên mất việc chúng đã từng thích bắt nạt Kim Yul như thế nào.

 

‘Không phải là giả vờ không nhớ mà chúng sẽ thực sự quên nó.’

 

Bởi đầu óc những kẻ đó thì có ra gì đâu. Chúng chỉ là những kẻ ngốc. Chúng thậm chí sẽ không nhớ những gì mình đã nói và làm. Nếu đấy không phải vấn đề não bộ thì còn có thể là cái đéo gì nữa? Chúng chỉ là những kẻ ngu ngốc đi theo đám đông một cách mù quáng. Và giả vờ như mình chỉ là những con người ngây thơ vô tội…

 

‘Thật không công bằng.’

 

Điều này thật không công bằng.

 

‘Tại sao mình, với những tên khốn thấp kém này… Tại sao chỉ có mình?’

 

Thật không công bằng!

 

Nếu kẻ đang săn lùng tôi giống như anh hùng trong một câu chuyện cổ tích, một người đã luôn sống ngay thẳng kể từ khi sinh ra, thì ít ra tôi còn hiểu được.

 

Nhưng có cái nịt mà vậy ấy.

 

‘Mình cá là không ai trong số chúng đến xin lỗi Kim Yul, kể cả bây giờ.’

 

Không một ai.

 

Tôi chắc chắn.

 

Đó là lý do tại sao nó không công bằng. Thật quá bất công khi những kẻ này cứ bị [thủ phạm] kích động và nhắm vào tôi mà không thèm suy nghĩ.

 

Tôi không muốn bị đâm bởi một con dao như vậy! Những tên khốn thấp kém này!

 

Tôi thượng đẳng hơn chúng!

 

Rèèè

 

Điện thoại của tôi rung lên trong túi quần.

 

Là tin nhắn của người yêu tôi.

 

+

 

Hwang Eunseo, anh đã làm gì vậy hả?

 

Từ bây giờ trở đi hãy tránh xa tôi ra.

 

Chúng ta kết thúc rồi.

 

+

 

“……”

 

Thời gian cứ thế trôi đi.

 

Tôi không có thời gian để trả lời. Đầu óc tôi trống rỗng. [Thủ phạm] dồn tôi vào chân tường, không chừa lấy cho tôi lấy một đường lui. Tôi gọi cho bạn gái mình nhưng cô ấy không trả lời. Ngay cả khi tôi đến tìm cô ấy trong giờ giải lao, cô ấy cũng chỉ lạnh lùng nhìn tôi.

 

Mới hôm qua thôi, cô ấy còn mỉm cười và nói rằng thật vui khi được ở bên tôi.

 

'Tại sao…? Tôi là một chàng trai vui tính mà, em nhớ không…?’

 

Sau đó, tôi thậm chí còn không dám đi vệ sinh trong giờ giải lao. Tôi sợ. Sợ nếu ai đó đến và để một tờ giấy nhắn vào ngăn bàn của tôi khi tôi rời đi thì sao?

 

‘Chết tiệt.’

 

Ngay cả trong giờ ăn trưa, tôi cũng chỉ nằm trên bàn và giả vờ ngủ. Tôi không phải thằng ngốc. Không đời nào đám bạn cùng lớp có thể ăn trưa cùng tôi trong bầu không khí này.

 

Thà giả vờ ngủ còn hơn xuống căng tin ăn một mình.

 

‘Dẫu vậy, ít nhất sẽ có một người rủ mình đi ăn cùngchứ?’ Tôi nghĩ, đầu đập mạnh vào bàn.

 

‘Vậy thì mình sẽ nói thẳng với họ rằng hôm nay mình thấy không khỏe. Nếu từ chối như thế thì mọi người sẽ hiểu. Rằng Hwang Eunseo không bị tổn thương vì điều này. Cậu ấy ổn. Hoặc có thể họ sẽ nói rằng tôi đang hờn dỗi và họ cần an ủi tôi. Phải, tôi sẽ cho mọi người biết như vậy.’

 

Đó là những gì sẽ xảy ra.

 

'Mình đã quan tâm rất nhiều đến những kẻ này trong suốt thời gian qua. Mình bao chúng ăn và để chúng xuất hiện trong video. Mình thậm chí còn giúp một số người trong số đứa trang điểm khi chúng đánh nhau. Và… và…'

 

Không có gì.

 

Không ai mời tôi xuống căng tin cả.

 

“……”

 

Lớp học vắng bóng học sinh, yên tĩnh suốt giờ ăn trưa. Sự im lặng ảm đạm vào lúc 12:45 chiều. Không có ai đi lại trong hành lang. Gió thổi qua cửa sổ, làm tấm rèm trắng tung bay.

 

“Lũ khốn…” Tôi lẩm bẩm khi đứng dậy.

 

“Chúng mày có thể nói điều gì đó mà, phải không? Ít nhất hãy nói gì đó…”

 

Đột nhiên, tôi cảm thấy nhục nhã một cách sâu sắc. Đi loanh quanh mà không biết có một tờ giấy nhắn dán trên lưng. Bị lũ đỉa non háu đói này chế nhạo. Bị ‘đá’ bằng tin nhắn. Mọi thứ thật nhục nhã.

 

“Những tên khốn đáng ghét. Lũ khốn vô nhân tính…”

 

Tôi lục lọi từng ngăn kéo bàn của đám bạn cùng lớp.

 

Tôi rình mò. Tôi lén lút.

 

Có lẽ sẽ có bằng chứng chỉ ra thủ phạm. Có thể sẽ có những hướng dẫn cụ thể bị ẩn đi, chẳng hạn như khi nào thì gửi cho tôi những ghi chú, những gì cần viết trong đó, v.v.

 

‘Chúa ơi, làm ơn hãy có đi. Làm ơn đấy!'

 

Chính lúc đó.

 

“…Hwang Eunseo, mày đang làm gì đấy?”

 

Tôi giật mình quay lại. Tư thế của tôi rất luộm thuộm vì tôi đang nhìn qua bàn học. Khi quay người lại, tôi nhìn thấy bốn người bạn cùng lớp đang đứng ở cửa sau của lớp học.

 

“Ờ.” Tôi lắp bắp. “Đó là, ừm. Chỉ một lát thôi.”

 

"Một lát? Một lát để làm gì?”

 

“Tao chỉ muốn kiểm tra một lát…”

 

“Mày đang lục lọi bàn học của người khác để kiểm tra thứ gì đó á? Mày bị điên à?"

 

Không.

 

“Này, Hwang Eunseo đang lục lọi bàn của chúng ta!”

 

"Cái gì cơ?"

 

Không phải vậy.

 

“Tại sao nó lại đi lục lọi bàn học của người khác…?”

 

"Mày đã từng làm điều này trước rồi ư?"

 

Hãy nghe tôi.

 

"Chao ôi. Tởm quá…"

 

Mọi chuyện không phải như vậy.

 

Xin hãy lắng nghe tôi.

 

Ngay lúc này đang có ai đó đang kiểm soát các người. Các người không biết phải không? Chúng mày đang bị lợi dụng mà không hề nhận ra. Chúng mày cần biết điều đó. Chúng mày, lũ khốn chúng mày cũng từng làm ra những chuyện xấu nên chúng ta cùng một giuộc hết mà!

 

Cùng một giuộc!

 

Một giuộc!

 

Chúng ta là một giuộc!

 

Nếu các người tấn công tôi, điều gì đó thực sự tồi tệ sẽ xảy ra. Nghiêm túc đáy. Ai ngoài tôi sẽ chăm sóc các người chứ? Tôi đã tạo ra trò chơi Kim Yul chỉ dành cho mấy người. Tôi đã làm cho tất cả các người hạnh phúc. Tôi đã mang đến cho các người sự giải trí. Ai đã làm những việc đó? Là tao, đều là tao!

 

Đáng ra chúng mày phải biết ơn tao mới đúng! Lũ khốn kiếp!

 

Đừng nhu nhược nữa và vùng dậy đi. Chỉ cần nghĩ đến ai là người đứng về phía mình! Đây là một âm mưu. Đó là sự vu khống. Thật không công bằng. Lũ khốn kiếp! Chúng mày có thể ngu ngốc, nhưng ngu đến độ không phân biệt được ai là đồng minh và ai là kẻ thù sao?

 

Bộ chúng mày không có lòng trung thành sao?!

 

Chúng ta đã chơi đùa cùng nhau cho đến bây giờ. Chúng mày cũng vui vẻ hành hạ Kim Yul mà. Chúng mày cũng từng cười nhạo Kim Yul và ông già sống ở bãi rác và nhặt rác! Chúng mày đều là rác rưởi! Tại sao bây giờ chúng mày lại nổi loạn và dìm tao xuống chứ?!

 

‘Thật không công bằng…’

 

Tin tức về việc tôi lục lọi bàn học vào giờ ăn trưa nhanh chóng lan truyền đến những người khác. Phải, tôi đã làm đấy. Tôi đã xem qua bàn học của mấy người. Có gì to tát lắm sao? Tuy nhiên, đám bạn cùng lớp của tôi dường như nghĩ [Hwang Eunseo lục lọi bàn học của người khác] nghiêm trọng hơn nhiều so với [chúng tôi bắt nạt Kim Yul].

 

‘Thật không công bằng…’

 

Những kẻ đó đã cười nói với tôi, [Đạo diễn, đạo diễn!] hàng ngày, nhưng chúng đã phản bội tôi chỉ vì bị ai đó đe dọa bằng 1 đoạn tin nhắn. Tôi đã phải còng lưng vì hạnh phúc của cái lớp củ quần này bao lâu rồi chứ?

 

‘Thật không công bằng, mình chết mất thôi…’

 

Không có gì thay đổi sau giờ học.

 

Ít nhất là sáng nay, bạn bè tôi đã nói rằng họ rất tiếc. Ít nhất họ cũng giả vờ xin lỗi. Nhưng sau chuyện xảy ra vào giờ ăn trưa, cách họ nhìn tôi đã thay đổi. Họ nhìn tôi với ánh mắt lạnh lùng, như thể tôi là người mà họ cần phải giết vậy.

 

‘Lũ thần kinh.’

 

Tôi đã làm gì sai chứ?

 

Thật không công bằng.

 

Tôi cảm thấy mình bị đối xử sai trái.

 

……

 

“Hwang Eunseo.”

 

Lớp học vắng tanh sau khi học sinh rời đi.

 

“Xin lỗi, nhưng chúng ta nói chuyện một lát được không?” lớp trưởng hỏi.

 

Lớp trưởng là người duy nhất giữ thái độ vô cảm cả ngày hôm nay.

 

"Chuyện gì…?"

 

“Tôi đã cố gắng không để tâm, nhưng giáo viên chủ nhiệm và các bạn cùng lớp liên tục phản ánh với tôi. Với tư cách là lớp trưởng, tôi cần phải giả vờ quan tâm một chút.”

 

“Ha…”

 

Tôi thậm chí không thể mắng lại cậu ta vì đã can thiệp. Lớp trưởng là người đầu tiên nói chuyện với tôi kể từ giờ ăn trưa. Nói một cách dễ hiểu thì lớp trưởng là một học sinh gương mẫu; nói thô ra thì cậu ta là một người ngoài cuộc. Có lẽ đó là lý do tại sao cậu ta có thể phớt lờ bầu không khí xung quanh.

 

"Chuyện gì đã xảy ra thế?"

 

“……”

 

Bỗng nhiên tôi nghĩ ra cách thoát khỏi tình trạng khủng khiếp này.

 

'Đúng rồi. Lớp trưởng.”

 

Lớp trưởng có điểm tốt. Cậu ta được các giáo viên yêu quý và nâng đỡ. Ngay cả các bạn cùng lớp của tôi cũng không thể dễ gì mà động đến lớp trưởng. Cậu ta tỏa ra một khí chất có phần kiêu ngạo nên người khác không thể dễ dàng bắt chuyện, cũng có thể cậu ấy sinh ra đã như vậy.

 

Tôi có thể xoay chuyển tình thế này từng chút một bằng cách lấy lòng lớp trưởng.

 

"Ừm. Thực ra…"

 

Sau đó, tôi kể về những điều bất công đã xảy ra với mình.

 

Có lẽ tôi đã coi thường Kim Yul một chút, rất ít. Nhưng có lẽ ai đó ghen tị với việc tôi hẹn hò với một tiểu thư giàu có nên đã tung tin đồn nhảm về tôi. Thật không công bằng. Thật không công bằng, nhưng các bạn cùng lớp của tôi thậm chí còn không nghe lời tôi.

 

Hãy giúp tôi.

 

“……”

 

Lớp trưởng lặng lẽ lắng nghe lời cằn nhằn của tôi kéo dài khoảng nửa giờ. Cậu ta không ngắt lời tôi, thậm chí còn không đặt câu hỏi. Cậu ấy chỉ lắng nghe với thái độ đờ đẫn như vậy, và tôi rất biết ơn vì điều đó.

 

"Tôi hiểu rồi. Đó là những gì đã xảy ra.”

 

Lớp trưởng gật đầu.

 

“Eunseo, tôi hiểu cậu cảm thấy bản thân bị đối xử bất công. Đúng là một tình huống khủng khiếp. Lứa trẻ là thế mà, đôi lúc tỏ ra lãnh đạm và nói rằng đó không phải trách nhiệm của mình.”

 

"Cậu nói chí phải."

 

“Nhưng tôi không có cách nào giúp được. Có lẽ…"

 

Lớp trưởng chìm vào suy nghĩ. Cậu ấy dường như đã suy nghĩ rất lâu. Dù không thân thiết lắm với nhau nhưng tôi có thể cảm nhận được sự quan tâm sâu sắc của cậu ấy. Cả hai chúng tôi đều im lặng. Một lúc lâu sau, lớp trưởng mới ngẩng đầu lên.

 

"Ah."

 

Cậu ta đập bàn.

 

“Eunseo. Thế này thì sao? Theo cá nhân tôi thấy, vấn đề này chỉ có thể được giải quyết nếu cậu nhận được sự tha thứ của Kim Yul.”

 

“Từ Kim Yul…?”

 

"Đúng. Thành thật mà nói, tất cả những học sinh khác đều là người ngoài cuộc. Nếu Kim Yul, người trong cuộc, tha thứ cho cậu thì không ai có thể nói gì được nữa.”

 

“……”

 

Đó là một giải pháp chưa bao giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến. Nhưng bây giờ tôi nghe thì thấy có vẻ đúng. Cho dù những đứa khác có cố gắng làm gì, nếu Kim Yul đã nói [Tôi tha thứ cho Hwang Eunseo], thì chúng sẽ phải cứng họng mà thôi.

 

“Ư… Nhưng…”

 

Có một vấn đề.

 

“Liệu Kim Yul có chấp nhận lời xin lỗi của tôi không? Tôi không nghĩ cậu ta sẽ…”

 

"Đừng lo lắng. Sẽ rắc rối đấy, nhưng hãy thử nói chuyện với cậu ấy xem.”

 

Lớp trưởng mỉm cười.

 

“Tôi sẽ giúp cậu, Hwang Eunseo.”

 

Đó là một nụ cười rất hiền từ.

 


Tuần này mị hơi bận nên chỉ có 2 chap này thôi nhé 😅

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương