Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 145 - Bạn bè (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
“Cậu sẽ giúp tôi ư?”
"Ừ. Chà, đừng nói như thể tôi đang tử tế…”
Lớp trưởng cười gượng.
‘Thằng này vốn là người luôn có những biểu cảm đa dạng như vậy sao?’
Tôi cảm thấy hơi khó chịu. Nghĩ lại thì chúng tôi đã học cùng lớp từ năm nhất nhưng chưa bao giờ nói chuyện mấy.
“Kỳ này tôi đang tranh cử vào hội học sinh, cậu nhớ không? Để có thể nhận được thư giới thiệu vào trường đại học… Nhưng dù sao thì chủ tịch hội học sinh thì cũng nên hành động như vậy. Ít nhất thì tôi cũng có thể giải quyết được một vấn đề trong lớp. Tôi không biết cách giải quyết vấn đề này, nhưng tôi sẽ thử hỏi Kim Yul. Cậu có biết số của cậu ấy không?
“Ừ… Đợi một chút.”
Khi đang tìm số điện thoại của Kim Yul, tôi nhận ra một điều. Lớp trưởng không biết số của Kim Yul, nhưng tất cả các bạn cùng lớp của tôi mà đã xem video đều biết số thằng đó. Vì thế:
‘Lớp trưởng không phải là thủ phạm.’
Mặc dù vậy, vẫn có khả năng cậu ta chỉ đang diễn…
'không thể nào. Cậu ta là một người cứng nhắc và không có cách nào có được đoạn ghi âm.”
Lớp trưởng an toàn. Tôi chắc chắn về điều đó.
Trong khi tôi đang gật gù, lớp trưởng ngạc nhiên kêu lên và nói: “Mà thôi. Chuyện hệ trọng như này mà nói qua điện thoại thì thật là thô lỗ. Tôi sẽ bí mật nói chuyện với Kim Yul sau giờ học vào ngày mai. Làm vậy được đúng không?”
"Ừ được. Gọi điện đúng là không hay cho lắm. Vâng, cảm ơn cậu vì đã cố gắng giúp đỡ tôi.”
“Nếu cậu biết ơn thì hãy bỏ phiếu cho tôi thay vì bạn gái cậu.”
"…Chắc chắn rồi."
Dù sao thì hôm nay chúng tôi cũng đã chia tay rồi. Lớp trưởng dường như không biết chuyện đó, đó cũng là một lý do khác khiến cậu ta không có tên trong danh sách nghi phạm.
'Phải.'
Tôi vẫn có hy vọng.
'Vẫn chưa kết thúc. Mọi thứ vẫn chưa kết thúc đâu! Chỉ cần có ít nhất một người ủng hộ, mình có thể lập kế hoạch mới bằng cách lợi dụng cậu ta. Bầu không khí này sẽ chỉ kéo dài một thời gian ngắn thôi… Sau đó bạn bè của tôi sẽ quay lại với tôi và mọi thứ sẽ trở lại bình thường.’
Từ sau hôm đó, lớp trưởng đã thực sự hành động. Tôi không biết chính xác cậu ấy đang làm gì, nhưng có vẻ như cậu ấy đang lợi dụng hình ảnh [học sinh gương mẫu] mà mình đã xây dựng.
“Được rồi. Tôi đã nghe những gì Kim Yul nói,” lớp trưởng nói chuyện với tôi vào ngày hôm sau.
Lúc đó đang trong giờ ăn trưa. Hôm nay tôi cũng không đến căng tin. Các bạn cùng lớp vẫn tỏ ra khinh miệt tôi, và tôi không muốn bị cuốn vào bầu không khí đó. Thế là hai chúng tôi bí mật nói chuyện trong phòng học trống.
"Thật ư? Cậu ta đã nói gì?"
“Cậu ấy muốn cậu xin lỗi cậu ấy trước mặt bạn bè mình. Cậu ấy sẽ không bao giờ chấp nhận lời xin lỗi của cậu nếu chỉ có hai người. Nếu cậu xin lỗi một cách chân thành về việc mình đã làm và mức độ tồi tệ của nó trước mặt bạn bè mình, cậu ấy sẽ tha thứ cho cậu.”
Tên điên đó.
‘Xin lỗi? Sự tha thứ? Nó nghĩ mình đang đùa ai thế?”
Nó chỉ đơn giản là muốn làm nhục tôi. Suy cho cùng bạn cùng lớp của tôi và Kim Yul cũng chẳng hơn nhau là mấy. Lũ khốn đó muốn ra vẻ để nếm thử chút hương vị của quyền lực.
“Cậu ấy đã nhắc lại đến 3 lần rằng cậu ấy sẽ không tha thứ cho cậu nếu cậu ấy không cảm thấy ‘sự chân thành’ từ lời xin lỗi của cậu. Ừm. Lúc đó khuôn mặt cậu ta trông vô cảm, nhưng tôi nghĩ cậu ấy thực sự rất giận cậu.” (đm, lắm ‘cậu’ quá =)))
‘Tôi phát điên mất thôi.’
Tôi không thể đưa cho nó một triệu won và thế là xong sao? Nó nghèo nên sẽ chấp nhận số tiền đó thôi.
“Sự chân thành là sao? Tôi phải làm gì để cậu ấy cảm nhận được điều đó?”
"Ai biết? Tôi cũng không hiểu lắm… Dù sao thì phần quan trọng nhất là xin lỗi trước mặt những học sinh khác. Sao cậu không thử viết ra lời xin lỗi trước nhỉ?”
Lớp trưởng có vẻ hơi khó chịu. Có vẻ như cuối cùng cậu ta cũng nhận ra rằng tình hình hiện giờ phức tạp hơn dự đoán.
Chết tiệt. Cuộc sống học đường và tương lai của tôi đang bị đe dọa ở đây. Cuộc sống của tôi phụ thuộc vào điều này. Nếu giả vờ tốt thì phải chịu trách nhiệm đến cùng!
“Ừ, tôi sẽ thử viết ra xem sao. Ha…”
Tôi thở dài, làm bộ mặt đáng thương nhất có thể.
‘Hwang Eunseo, đã đến chuẩn bị cho màn trình diễn để đời của mày rồi.’
“Thật tình, tại sao tôi lại hành hạ Kim Yul một cách ngu ngốc như vậy chứ? Tôi đã tham gia một cách thiếu suy nghĩ vì tất cả học sinh khác đều làm việc đó. Chết tiệt. Đáng lẽ tôi không nên làm điều đó.”
Thôi nào, nhanh lên và thương hại tôi đi. Thông cảm với tôi đi. Tôi cũng là một con người mà. Tôi có thể cảm thấy hối hận và ăn năn về lỗi lầm của mình. Nhưng đó đâu phải là lỗi lầm gì to tát đâu! Vì vậy, hãy mau cảm thấy tiếc cho tôi đi!
“Việc Kim Yul giận tôi là điều đương nhiên. Lẽ ra tôi có thể ngăn những người khác lại, nhưng… Bây giờ, tôi xin lỗi. Nếu có thể tôi xin lỗi trước toàn trường. Thật sự."
“……”
Lớp trưởng nhìn tôi bằng đôi mắt sâu như giếng. Tuy không đọc được cậu ta đang nghĩ gì, nhưng tôi có thể khẳng định cậu ta đang lắng nghe tôi nói.
"Tôi có ý này."
Lớp trưởng đột nhiên đứng dậy.
"Huh?"
“Tôi chợt nghĩ ra làm thế nào để cậu có thể nhận được sự tha thứ của Kim Yul rồi. Đợi một chút. Tôi cần phải đến văn phòng giáo viên.”
Lớp trưởng chạy vội ra khỏi lớp. Tôi chết lặng. Thằng đấy đó đang làm gì vậy? Tôi lơ đãng nhai chiếc bánh mì G●stly trong lớp học cằn cỗi. Tôi đã gặm được khoảng nửa chiếc bánh mì thìlớp trưởng quay lại.
“Ngon rồi! Tôi đã nhận được sự cho phép của giáo viên.”
"Để làm gì?"
“Bài phát biểu bầu cử hội học sinh. Tôi hỏi người không phải ứng cử viên có được lên bục giảng không. Không có gì trong quy tắc nói rằng cậu không thể cả.
Lớp trưởng mỉm cười tự tin.
Có lẽ cậu ta đã ghé qua nhà vệ sinh trên đường về, xung quanh miệng cậu ấy vẫn còn dính nước.
"Cậu đã nói như thế còn gì. Rằng nếu có thể cậu sẽ xin lỗi trước toàn trường. Tôi đang cân nhắc nên viết gì trong bài phát biểu của mình để đánh bại bạn gái cậu, cậu xuất hiện thật đúng lúc.”
“Ư…”
"Nghe kỹ những gì tôi nói đây."
Lớp trưởng ngồi xuống và lấy ra một cuốn sổ. Lật, Lật! Những con chữ nắn nót như đang nhảy múa trên trang giấy.
“Hwang Eunseo, cậu sẽ xin lỗi Kim Yul. Sau đó, tôi sẽ cầm micro và tiếp tục bài phát biểu, nói rằng [Nếu được trở thành chủ tịch hội học sinh, tôi muốn tạo ra một môi trường học đừng mà ở đó bạn thừa nhận sai lầm của mình và chấp nhận tha thứ]. Hiểu chứ?"
Tôi không hiểu.
“Chúng ta sẽ trang trí nó như một câu chuyện. Bài phát biểu sẽ không chỉ là một lời cam kết nhàm chán về những gì tôi sẽ đạt được!”
“……”
“Tôi không biết bài phát biểu của bạn gái cậu sẽ nói gì, nhưng cô ấy cực kỳ giàu có. Tôi có thể tưởng tượng nó một cách rõ ràng. Cô sẽ tự bỏ tiền ra để xịt nước hoa trong phòng tắm, đảm bảo chúng tôi không hết khăn giấy, những thứ tương tự để dỗ dành học sinh. Nếu chỉ đưa ra những lời hứa đơn giản trong chiến dịch, thì tỷ lệ thắng cử của tôi chỉ là con số 0… Đúng, hãy biến nó thành một câu chuyện.”
Lớp trưởng viết vào vở.
+
Một hội học sinh sẽ không làm ngơ trước các vấn đề!
Một hội đồng giúp bạn lên tiếng!
Chúng tôi sẽ trở thành người hòa giải trong trường hợp khẩn cấp của tất cả học sinh!
+
“Ư…”
Đôi mắt của lớp trưởng lấp lánh.
"Cậu nghĩ sao?"
Thực sự buồn.
“Đây là thời đại của câu chuyện! Nước hoa phòng tắm, khăn giấy—mấy trò đấy xưa rồi. Học sinh đã nghe những lời hứa đó từ khi còn học tiểu học. Một câu chuyện sẽ là một sự đột phá!
“Ừm.”
Chà, cuộc bầu cử hội học sinh được cho là sến súa. Các ứng cử viên sẽ áp dụng bất cứ điều gì vào bài phát biểu, hòa giải hoặc giao tiếp của họ và những thứ tương tự. Ý tưởng của lớp trưởng có vẻ không tệ.
‘Nhưng chúa ơi, tên khốn này…’
Tôi nhìn lớp trưởng bằng mới con mắt mới.
‘Hắn không quan tâm đến bất cứ điều gì ngoại trừ cuộc bầu cử của mình?’
Mặc dù cậu ta là lớp trưởng nhưng tôi vẫn thắc mắc tại sao cậu ấy lại làm đến mức này để giúp đỡ tôi. Tên khốn ích kỷ này. Hóa ra ngay từ đầu cậu ta đã nghĩ cách để lợi dụng tôi.
Lớp trưởng không quan tâm đến chuyện gì đang xảy ra trong lớp. Cậu ấy không quan tâm đến chuyện gì đã xảy ra với Kim Yul hay tại sao cuộc đời tôi lại tan vỡ. Cậu ấy chỉ tham gia vì cậu ấy có thể sử dụng nó cho cuộc tranh cử. Và thậm chí mong muốn trở thành chủ tịch hội học sinh của cậu ấy cũng chỉ là bàn đạp để lớp trưởng có thể vào được một trường đại học tốt!
'Đúng rồi.'
Nhưng giờ khi nhìn lớp trưởng, tôi không còn nghi ngờ gì nữa.
‘Tôi có thể hợp tác với loại người này.’
Lớp trưởng và tôi là cùng một loại người. Cậu ta nhìn về tương lai. Cậu ta lo lắng về triển vọng của mình. Cậu ta dự định sẽ vào một trường đại học tốt và sống một cuộc sống tốt đẹp. Có bao nhiêu người đã đi xa đến mức trở thành chủ tịch hội học sinh chỉ để nhận được thư giới thiệu vào Đại học Quốc gia Seoul chứ?
'Nó giống hệt mình.'
Lớp trưởng đáng tin cậy hơn nhiều so với một người hành động tử tế mà không có lý do. Cậu ấy là người chắc chắn sẽ thành công khi chúng tôi bước vào xã hội.
“Nhưng chỉ còn vài ngày nữa là đến cuộc bầu cử. Cậu có chắc là thay đổi bài phát biểu vào giai đoạn này sẽ không sao chứ?
"Ổn mà. Chiến thắng mới là điều quan trọng.”
Lớp trưởng mỉm cười.
“Tính cả thời gian làm áp phích và những thứ tương tự, tôi đã dành 20 giờ cho cuộc bầu cử này. Tôi đã bỏ 20 giờ học cho cuộc bầu cử này nên tôi không thể thua được.”
‘Tên khốn này. Được quá ấy chứ, chúng tôi có cùng quan điểm.”
Bây giờ tôi càng tin tưởng cậu ta hơn. Tôi cảm nhận được tình bạn thân thiết với anh ấy.
“Được rồi, lớp trưởng. Tôi chắc chắn sẽ giúp đỡ những gì tôi có thể. Đổi lại, cậu cũng phải giúp tôi. Nói với các bạn cùng lớp của chúng ta rằng tôi muốn làm lành với họ. Trong lúc này, tôi xin lỗi và tôi muốn làm bạn trở lại nếu chúng ta có thể.
"Chắc chắn rồi. Nghe có vẻ hay đấy. Chúng ta phải gãi lưng cho nhau chứ.”
Chúng tôi bắt tay nhau.
“Mong được chiếu cố.”
"Tôi cũng vậy!"
Tôi giúp đỡ lớp trưởng với cuộc tranh cử. Tôi không thể công khai giúp cậu ấy một cách rõ ràng được, nhưng tôi đã xem xét và kết hợp lời nói của anh ấy với lời xin lỗi của mình.
Sự tẩy chay của các bạn cùng lớp không thay đổi, nhưng thực tế là tôi có [việc gì đó phải làm ở trường] đã giúp tôi ổn định hơn rất nhiều.
"Ồ? Không tồi chút nào đâu.”
Lớp trưởng hài lòng khi đọc qua lời xin lỗi và bài phát biểu của tôi. Lúc đó là sau giờ học. Chỉ còn lại hai chúng tôi trong căn phòng học nhuốm màu hoàng hôn.
“Giờ thì chỉ cần cậu diễn thật tốt thì chúng ta sẽ thắng.”
"Diễn?"
Tôi nghiêng đầu.
“Diễn gì cơ?”
"Huh? Hwang Eunseo, thực ra cậu không hề cảm thấy có lỗi với Kim Yul chút nào đâu đúng không.”
“……”
“Ồ, đừng lo lắng. Tôi không buộc tội cậu hay gì cả. Theo tôi, điều quan trọng không phải là tư duy xin lỗi mà là thái độ. Ngay từ đầu, tôi thậm chí còn không biết ý nghĩ xin lỗi là gì.”
Lớp trưởng lướt qua lời xin lỗi bằng văn bản của tôi.
“Cậu đang mạo hiểm bị sỉ nhục khi xin lỗi trước mặt toàn trường mà. Còn lời xin lỗi nào có thể chân thành hơn thế chứ? Không quan trọng cậu nói lời xin lỗi hay cảm thấy tồi tệ bao nhiêu lần. Cậu cần phải chứng minh nó bằng hành động. Về mặt đó, cậu giỏi hơn những đứa trẻ khác gấp ngàn lần, Hwang Eunseo à.”
Ừm.
Ừm…
“Hôm qua tôi đã khéo hỏi Kim Yul rằng liệu có ai đã xin lỗi cậu ấy một cách đàng hoàng chưa. Nhưng chưa ai làm điều đó cả, cậu biết không? Cậu là người duy nhất hỏi làm thế nào bạn có thể được tha thứ. Nghiêm túc mà nói, các bạn cùng lớp của chúng tôi không có gì phải xấu hổ cả.”
“Lớp trưởng… cậu…”
Cậu ta thực sự đã hiểu tôi. Tôi cảm thấy hơi cảm động rồi đấy.
“À, tất nhiên rồi, ở vị trí của tôi thì tốt. Nếu bạn đi khắp nơi và nói, [Hãy bình chọn cho bạn gái của tôi! Dù thế nào đi nữa, hãy bỏ phiếu cho cô ấy!] thì tôi sẽ mất hàng tá điểm. Mặc dù tôi cảm thấy tồi tệ khi bạn bị tẩy chay nhưng thực lòng mà nói, điều đó có lợi cho tôi.
"Ồ. Cậu đúng là đồ khốn nạn mà…”
"Chuẩn rồi. Cảm ơn vì lời khen. Chẳng phải ngay từ đầu con người đã là một lũ khốn nạn rồi sao?”
Tôi bật cười. Cậu ta nói đúng. Tôi đã không cười nhiều như thế này kể từ khi bạn gái chia tay tôi.
‘Gã này thực sự biết cách nói chuyện.’
Mọi người đều là rác rưởi. Họ là những con thú. Nếu một con người trông có vẻ thuần hóa thì đó chỉ là do họ đã thoái hóa thành gia súc. Chỉ những người nhanh chóng nhận ra điều này mới sống sót.
[Hiện tại, tỷ lệ nhập vai của bạn là 100%.]
Khi đó, thay vì trở thành gia súc, họ có thể trở thành sói. Nếu may mắn, họ thậm chí có thể trở thành sư tử.
Họ có thể thành công.
Những người phàn nàn rằng các mối quan hệ khó khăn là do họ coi mọi người là con người. Thật đơn giản nếu bạn coi họ như những con thú.
Bạn không có bạn bè? Đó là bởi vì không có gì có thể đạt được khi ở bên cạnh bạn. Nếu bạn không thể làm gì khác thì ít nhất bạn cũng có thể giúp ai đó giảm bớt căng thẳng khi đi chơi. Bạn có nhiều bạn bè? Đó là bởi vì có rất nhiều thứ có thể đạt được khi ở bên bạn.
Đó là tất cả.
Tình bạn thực sự chỉ đến từ sự có qua có lại.
‘Nếu mình bám lấy gã này, ít nhất mình không nghĩ mình sẽ mất gì cả.’
Tôi cười khẩy.
“Lớp trưởng. Cậu có muốn làm bạn không?”
Lớp trưởng khịt mũi.
“Đầu tiên, tôi cần được bầu làm chủ tịch hội học sinh. Bây giờ bài phát biểu đã ổn nhưng vẫn còn chỗ để cải thiện. Tôi đang cố gắng nói chuyện với bạn với các bạn cùng lớp, cậu biết không? Tất cả sẽ trở nên vô ích nếu tôi không thắng cử.”
"Rồi rồi! Tôi biết rồi. Tôi sẽ viết cho cậu một bài phát biểu tuyệt vời đến mức sẽ khiến cậu khóc và rơi nước mắt khi đọc nó luôn! Tôi, Hwang Eunseo, sẽ cố gắng hết sức để biến lớp trưởng của chúng ta trở thành chủ tịch của trường trung học Shinseo!
“Rồi rồi, tôi nghe thấy rồi. Trông cậy cả vào cậu đấy, Eunseo.”
Chúng tôi cười khúc khích.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook