Tôi Là Thợ Săn Có Kỹ Năng Tự Sát Cấp SSS
-
Chapter 152 - Tử Vương đối luyện giao hữu vs Kiếm Thánh!
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Nhân duyên là một thứ kỳ lạ.
Ví dụ: bạn kết bạn và sau đó phát hiện ra rằng anh ta là cháu trai của ông lão sở hữu siêu thị ở khu phố của bạn - một mối liên hệ nhỏ.
Hoặc Thợ săn mà bạn ngưỡng mộ trong 10 năm hóa ra lại là một kẻ tâm thần điên loạn, anh ta giết bạn, sau đó bạn giết anh ta, và bây giờ, số phận của hai bạn được kết nối với nhau – đại loại như thế…
Không, hãy dừng lại ở đó. Trường hợp đó cụ thể quá.
Dù sao đi nữa, bản chất của điều tôi đang nói rất đơn giản. Mối liên hệ giữa con người với con người thực sự không thể phân biệt được. Cho đến nay, tôi đã gặp nhiều người kỳ lạ và bí ẩn, nhưng những nét đặc biệt trong các mối nhân duyên ấy với nhau vẫn không khỏi khiến tôi kinh ngạc.
-Này, Kim Gongja. Đã lâu rồi tớ không gặp cậu, nhưng cậu trông tuyệt lắm đó!
Cụ thể, tôi rất ấn tượng với người đang gọi điện video cùng tôi.
-Không hiểu sao trông cậu điển trai hơn hồi chúng ta còn trẻ. Da mặt của cậu trông mịn màng thực đấy. Ghen tị quá! Cậu biết đấy, biết thế hồi trước lẽ ra tớ nên theo cậu đến Tháp khi chúng ta rời trại trẻ mồ côi. Kim Gongja, ở đây á? Không khí thì tệ, con người cũng tệ nốt. Đây không phải là nơi để sống đâu.
Một người đàn ông trạc tuổi của tôi đang huyên thuyên không ngừng.
Cậu ấy mặc một bộ vest gọn gàng.
Tôi thốt lên tên người đàn ông có mái tóc rẽ ngôi 9:1.
“Kim Hanbija…”
-Không không. Bây giờ tớ là Kim Hanbi, được chứ? Tớ đã đổi tên.
“Tớ nghe viện trưởng nói rằng cậu đang đeo huy hiệu của Quốc hội. Chúc mừng nhé, anh bạn.”
Anh chàng này có lẽ là người thành công nhất trong lứa chúng tôi ở trại trẻ mồ côi. Bây giờ cậu ấy đang là đại biểu Quốc hội.
Viện trưởng luôn nói ‘may mắn leo lên vị trí cao hơn là tốt’ nhưng những người trẻ như chúng tôi leo lên được không phải là điều dễ dàng.
-Aigu. Gongja à, so với cậu thì tớ chỉ là cái đuôi rắn thôi. Cậu không lướt internet à? Cậu nổi tiếng lắm đấy. Cậu đã đóng góp rất nhiều vào việc nâng cao uy tín của đất nước chúng ta đó.
"Xin lỗi. Mấy ngày nay tớ bị cắt mạng nên không biết.”
-Hả, thật à? Bất ngờ nha. Dù sao đi nữa, anh bạn à. Giúp tớ một việc được không.
Kim Hanbija mỉm cười dịu dàng.
-Tớ đang tranh cử cho khu vực bầu cử của mình trong cuộc tổng tuyển cử tiếp theo. Tiếc thay, vì tớ còn trẻ người non dạ nên tớ thực sự không có gì để thu hút mọi người. Vì vậy, tớ đang không biết là liệu tớ có thể quảng cáo rằng Kim Gonja và tớ là bạn thân hồi còn ở trại trẻ mồ côi không?”
“Không, không được.”
Tôi gật đầu.
“Chúc may mắn nhé, Ủy viên. Hãy là một chính trị gia tốt. Chính trị đặt người dân lên hàng đầu. Tớ rất mong cậu duy trì nền chính trị trong sạch và trung thực.”
-Huh? Á. Này! Này!
Vẻ mặt của Hanbija trở nên tuyệt vọng.
-Gongja! Làm ơn giúp tớ đi! Tớ rất cần cậu giúp! Xin lỗi vì đến tận bây giờ tớ mới liên lạc lại với cậu! Lẽ ra tớ nên biết rằng cậu sẽ tiến xa đến thế trong Tháp! M-một bức ảnh! Không, tớ sẽ làm hẳn một tấm áp phích! Xin hãy giúp tớ đeo huy hiệu Thành viên Quốc hội một lần nữa…
Cách.
Tôi cúp máy không chút do dự. Hình ảnh cuối cùng hiện lên trên màn hình là hình ảnh người bạn thời thơ ấu của tôi đang khóc lóc van xin. Khi tôi nhìn thấy nó, một ý nghĩ chợt đến trong đầu tôi.
‘Tôi đã thành công ở Tháp.’
Một người bạn thời thơ ấu chưa từng liên lạc với tôi trước đây đã gọi cho tôi. Tôi không thể tin được rằng mình lại nhận được yêu cầu đáng thương đến vậy từ một đại biểu Quốc hội. Đây là điều mà tôi thậm chí không thể mơ tới trước khi hồi quy hơn 4.000 lần.
Brrr-
Vừa cúp máy, điện thoại của tôi lại reo lên. Đó là Hanbija. Tôi trở nên hơi khó chịu.
"Alô."
-Gongja, tớ xin lỗi. Tớ chỉ đang nghĩ về những ngày chúng ta cùng nhau nô đùa khi còn trẻ.
Cái gã này….
Cậu ta thực sự đã trở thành một chính trị gia rồi nhỉ?
Sự vô liêm sỉ này thực sự đáng để người ta chiêm ngưỡng đấy.
-Tớ biết là cậu đang bận, nhưng cậu có thể nghe tớ nói một lát được không?
“Tớ không nghĩ mình cần nghe thêm gì nữa.”
-Gongja. Tôi biết rằng quốc tịch có rất ít ý nghĩa trong Tháp. Nhưng cả hai chúng ta vẫn là người Hàn Quốc. Đây có thể được coi là một quan hệ cá nhân. Hiện tại, có rất nhiều người ủng hộ Quốc hội, đảng và cậu, Gongja.
“Tớ sẽ không trở thành kẻ dễ bị bắt nạt chỉ để được hưởng ân huệ nào đó.”
-Nói với chúng tôi cậu cần gì…
“Ừm, chính trị trong sạch? Tớ muốn cậu nỗ lực vì hòa bình của nhân loại.”
-Không phải là mấy điều không thể. Tên ngốc này!
Thực vậy. Nó là điều không thể….
Nếu điều đó là không thể thì tôi chẳng thể làm gì được….
"Ồ đúng rồi."
Vào lúc đó, một ý tưởng chợt lóe lên trong đầu tôi.
“Có điều này tớ muốn hỏi.”
-Quả đúng như mong đợi! Không lý nào cậu lại không muốn bất cứ thứ gì được. Nó là gì nào? Cậu có thể nói cho tớ biết bất cứ điều gì. Đảng sẵn sàng làm bất cứ điều gì có thể. Tớ thậm chí còn nhận được một tấm séc trống trước khi gọi cho cậu đấy.
“Thật đáng tin cậy nha.”
Tôi mỉm cười nhẹ.
“Cậu có tình cờ biết ai tên Hwang Eunseo không?”
Khổng Tử nói nhân duyên là một thứ kỳ lạ.
Đôi khi, người được cho là đã chết cũng có thể trả thù được.
“Chà, đó là những gì đã xảy ra.”
“Đó là một quá trình tự nhiên và hợp lý.”
Sau khi nghe câu chuyện của tôi, Kiếm Thánh gật đầu.
“Tôi cũng nhận được rất nhiều yêu cầu tương tự khi được xếp hạng 1. Các chính trị gia, doanh nhân và thậm chí cả những người trong gia đình tôi đã liên lạc tôi hàng trăm, hàng nghìn lần.”
“Hả. Ngay cả người Thụy Điển cũng như vậy à?”
“Bất kể họ sống ở đâu, mọi người đều giống nhau.”
Clang!
Thanh kiếm của Kiếm Thánh chạm vào thanh kiếm của tôi. Chúng tôi đang trò chuyện nhàn nhã nhưng tay chân đều đang bận rộn. Chúng tôi đang giao chiến để cải thiện kỹ năng bản thân.
Tôi cũng đang lắng nghe lời khuyên về cuộc sống trên thế giới.
“Bây giờ cậu đã có trong tay quyền lực. Một quyền lực rất đặc biệt là đằng khác. Dù sao thì cậu có được quyền lực này thông qua thành tích và kỹ năng của mình thay vì các chiến thuật hay mưu đồ chính trị, phải không? Thế giới bên ngoài ngưỡng mộ cậu. Các thợ săn trong Tháp cũng ngưỡng mộ cậu.”
“Ông đề cao tôi quá rồi đấy. Ông già.”
“Tôi càng nói vậy thì cậu càng phải cẩn thận. Chàng trai à."
Kiếm Thánh vung kiếm. Xoẹt! Thanh kiếm sắc bén nhắm vào cổ tay tôi. Tôi nâng lưỡi kiếm của mình lên một góc nhất định, để thanh kiếm của Kiếm Thánh lướt qua lưỡi kiếm của tôi.
Đây là đòn tấn công mà trước đây mắt tôi không thể dõi theo được.
“Chẳng phải tôi đã rất cẩn thận rồi sao?”
Nhưng bây giờ, tôi đã có thể trò chuyện như thế này trong khi chúng tôi đánh qua đánh lại. Đôi khi, tôi thậm chí còn có thể phản công. Vù! Tôi giải phóng Aura khỏi lưỡi kiếm của mình và bắt lấy thanh kiếm của Kiếm Thánh.
“Ừm.”
Kiếm Thánh nhíu mày.
“Khả năng sử dụng Aura của cậu thật xuất sắc.”
“Tôi nghe nói rằng tôi có thiên phú sử dụng Aura hơn là kiếm thuật.”
“Tôi không biết cậu nghe điều đó ở đâu, nhưng đó là sự thật. Aura là tinh thần. Sức mạnh của nó hoàn toàn phụ thuộc vào mức độ mãnh liệt của hình ảnh trong tâm trí cậu, và do đó sức mạnh của nó có thể khác nhau đáng kể. Cậu vừa nghĩ về điều gì vậy?”
Một ngôi nhà ngập trong lửa.
Bị mắc kẹt ở đó là một những đứa trẻ tay chân bị trói. Dù có vùng vẫy đến đâu, chúng cũng không thể thoát ra được.
『Đau quá….』
『Xin hãy tha cho cháu….』
Tôi truyền Aura của mình trong khi nghĩ về tay chân của những đứa trẻ đang bị trói bởi dây trói. Xiềng xích và dây trói. Quằn quại và vùng vẫy. Hào quang đỏ thẫm của tôi được điều khiển bởi hình ảnh đó đã giữ chặt thanh kiếm của Kiếm Thánh lại tại chỗ.
"Không có gì đâu."
Tôi cười.
“Đó là bí mật thương mại mà. Vì vậy tôi không thể tiết lộ nó miễn phí cho ông được.”
“……”
Đôi mắt xanh của Thánh Kiếm khẽ rung lên.
“…Có điều khiến tôi vô cùng than thở. Giống như khi phải nhường [Thiên Ma Ký Lục] cho Thiên Võ Môn. Đáng ra tôi phải cứng rắn hơn, ngay cả khi điều đó có nghĩa là phải sử dụng vũ lực.”
“Ông bắt đầu hối hận về những điều đã xảy ra trong quá khứ sao? Ông chắc đang rất mệt ha."
“Nhãi ranh nhà cậu!”
Kiếm Thánh mỉm cười.
“Tôi không có ý định nhường lại hạng 1 đâu!”
Hào quang lam sắc nổ ra từ thanh kiếm của Kiếm Thánh. Bang! Áp lực lan rộng ra như thể một túi khí nén đã phát nổ. Tôi nhanh chóng sử dụng Aura của mình để ngăn chặn vụ nổ.
“Haha!”
Một tiếng cười trẻ trung thoát ra khỏi miệng ông ấy.
"Tốt lắm!"
Những vụ nổ không dừng lại. Vù! Vù! Giống như một cơn bão, Kiếm Thánh tiếp tục giải phóng luồng khí lam sắc của mình. Tôi lùi lại, cẩn thận chém từng luồng kiếm khí đang lao về phía mình.
“Vậy ra đây chính là niềm vui khi tìm được một đối thủ xứng tầm!”
Kiếm Thánh rõ ràng đang vui mừng.
“Tôi không nghĩ rằng cậu sẽ trưởng thành đến mức này khi chúng ta cùng nhau chinh phạt Đế quốc Aegim đâu! Quả nhiên không thể trông mặt mà bắt hình dong được mà. Tôi rất vui vì một chàng trai trẻ như cậu đã xuất hiện đấy!
Kiếm khí ập đến như một cơn bão. Khi tôi cắt một cái, một luồng kiếm khí khác đã lập tức thế chỗ. Ầm! Bằng cách nào đó tôi đã có thể sử dụng thanh kiếm và Aura của mình để chặn nó, nhưng chuyển động của tôi bắt đầu trở nên cẩu thả hơn.
“Không phải ông… đang… hơi quá tay sao?”
“Thật thú vị! Thiên Võ Môn đang được cải thiện từng ngày và kỹ năng của cậu cũng tăng lên ở mức báo động! Tôi cảm thấy cuộc đời này thật đáng sống!”
Tiếng cười của ông lão vang vọng khắp đấu trường.
Chúng tôi đang ở tầng một của tòa tháp, trong một khu đất trống bên ngoài Thành phố Thăng thiên, Babylon. Nhiều thợ săn đã đến để xem cuộc đấu của chúng tôi. Những người thợ săn này mở to mắt quan sát, ghi hình và thậm chí còn ghi chú vào những cuốn sổ nhỏ của mình.
"Tuyệt quá…."
“Đây là một trận chiến dưới những người đã làm chủ được Aura sao?”
“Không lý nào lại như vậy! Aura của hai người này….”
“Đúng như dự đoán, Kiếm Thánh vẫn vượt trội hơn Tử Vương.”
Ừm.
‘Đó là ý kiến phổ biến phải không?’
Tinh thần chiến thắng sôi sục trong lòng tôi.
'Tốt. Tôi sẽ cho mấy người thấy.'
Tôi vẫn cho rằng mình yếu hơn Kiếm Thánh. Nhưng điều tôi nghĩ lại khác với điều người khác nghĩ. Rất khác nhau.
“Kiếm Thánh.”
"Chuyện gì?!"
“Cá nhân tôi không thích thể hiện ‘những nước đi chưa hoàn thiện’. Tôi cảm thấy làm như vậy là thiếu tôn trọng đối thủ”.
Xoẹt! Tôi chém tan một trong những luồng kiếm khí do Kiếm Thánh phóng ra trước khi lùi lại, nới rộng khoảng cách giữa chúng tôi.
“Tuy nhiên, ông và tôi không phải đối thủ bình thường đâu, ông già à.”
“Hả?”
Thay vì đuổi theo hay gây áp lực với tôi, Kiếm Thánh chỉ đơn giản hạ lưỡi kiếm xuống. Có vẻ như ông ấy quan tâm đến điều tôi sắp nói.
“Tôi không chắc mình hiểu ý cậu, Tử Vương. Liệu chúng ta có một mối liên kết đặc biệt nào đó à?”
"Đúng rồi."
Tôi cười.
“Không phải chúng ta đều là đệ tử của cùng một môn phái sao?”
“……”
Vẻ mặt của ông ấy trở nên cứng ngắc.
Ông ấy biết rằng tôi không nói về Ma giáo. Tôi đang nói về Kiếm Vương, Bae Hu-reyong.
Cũng giống như tôi, Bae Hu-ryeong cũng gắn bó với Kiếm Thánh.
‘Trong [Thiên Ma Ký Lục], Bae Hu-ryeong đã chiến đấu với sư phụ của tôi.’
Cảnh Bae Hu-ryeong và sư phụ tôi đấu trí đã được phát sóng trong tòa tháp. Vì nó đã được phát sóng nên mọi thợ săn trong tòa tháp đều có thể xem nó thỏa thích, và điều này đương nhiên có nghĩa là Kiếm Thánh cũng có thể.
‘Không lý nào ông ấy lại không nhận ra được.’
Hầu hết các thợ săn sẽ không hiểu những gì họ chứng kiến ngày hôm đó.
Tuy nhiên, ngay cả khi không ai biết thì Bae Hu-ryeong, người đi cùng Kiếm Thánh, cũng sẽ biết.
‘Đó là điều tự nhiên.’
Bởi vì đó là võ công do chính ông ấy sáng tạo ra.
Làm sao ông ta có thể không nhận ra nó được?
‘Cả hai chúng ta đều có cùng một Bae Hu-ryeong.’
Bây giờ, cả hai chúng tôi đều biết về [Bae Hu-ryeong của tôi] và [Bae Hu-ryeong của Kiếm Thánh].
Ông ta chắc hẳn đã nhận ra sự tồn tại của người kia.
‘Tuy nhiên, Kiếm Thánh lại không hỏi mình điều gì… Chắc hẳn ông ấy đã đợi mình nhắc đến trước. Ông ấy quả thực rất chu đáo.”
Tuy nhiên, có lẽ ông ấy không thể tưởng tượng được rằng tôi lại nhắc đến chuyện đó vào thời điểm như thế này. Có lẽ ông ấy nghĩ tôi sẽ thú nhận khi chúng tôi đang nói chuyện ở một nơi riêng tư.
Điều này đã được chứng minh bằng việc Kiếm Thánh tỏ ra sốc và bắt đầu nhìn xung quanh chúng tôi.
"Không. Chàng trai trẻ à. Tử Vương. Nếu cậu nói điều đó ở đây……!”
“Ông cảm thấy sốc sao?”
Khóe miệng tôi vén lên.
"Tốt lắm! Ông già! Hãy càng sốc hơn nữa càng tốt!”
“C-cậu định…?”
“Đây là chiêu thức còn dang dở của tôi! Hãy tiếp chiêu!"
Tôi lao về phía Kiếm Thánh.
Đúng vậy.
Tôi chỉ nhắc đến Bae Hu-ryeong để khiến ông ta bất ngờ thôi.
-Quào. Cái tên khốn rẻ tiền này. Cậu làm gì trong một cuộc chiến cũng được, nhưng điều này…
Bất chấp những lời đó, Bae Hu-ryeong, người xuất hiện phía sau tôi, nói với giọng đầy ngưỡng mộ. Vì vậy, với lời khen ngợi đến từ phía sau, tôi nâng Thánh kiếm lên và vung nó xuống.
‘Hình ảnh tôi nghĩ đến là ngọn lửa từ ngôi nhà.’
Ngọn lửa đang cháy ở đó.
‘Khói ngột ngạt.’
Aura bùng nổ từ cơ thể tôi. Những xúc tu màu đỏ dường như tràn ra từ mọi hướng. Hào quang của tôi nhấn chìm cánh đồng nhỏ như một ngọn lửa dữ dội, làm ngạt thở mọi sinh vật trong đó.
Bãi đất trống nhanh chóng trở thành địa ngục rực lửa.
“……!”
Cuối cùng Kiếm Thánh cũng phản ứng. Ông ta vội vàng kích hoạt Aura màu xanh của mình để chống lại tôi.
Thật không may cho ông ấy, tôi vẫn chưa xong việc.
『Cháu không muốn chết.』
Phẫn nộ.
『Đói quá.』
Thèm khát.
"Cháu muốn sống…"
Hy vọng.
Tôi dồn nén hết những cảm xúc đó vào aura của mình.
Mỗi sợi Aura đều mang giọng nói của một đứa trẻ khác nhau. Vì vậy, chúng cháy theo những con đường khác nhau với cường độ khác nhau.
Ngọn lửa trở thành một thực thể sống tấn công Kiếm Thánh.
“Hửm?!”
Kiếm Thánh vội vàng chặn ngọn lửa lại. Trái, phải, trước và sau, ông ta phải đương đầu với ngọn lửa đến từ mọi hướng.
Đương nhiên, Kiếm Thánh không thể không để lộ ra sơ hở khi đối phó với đòn tấn công như vậy.
Và tôi lao vào sơ hở đó như một con thú.
Ma Thiên Thần Công - Cải Biên
Đệ Nhất Thức
Ấu Hỏa Kiếm.
Tôi quyết định sẽ tạo ra Ma Thiên của riêng mình.
Đôi mắt Kiếm Thánh mở to khi nhìn thấy chiêu thức này.
"Tôi xin lỗi. Nhưng cuộc chiến này, tôi là người thắng!”
Thanh kiếm của tôi hung hãn giáng xuống đầu Kiếm Thánh.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook