Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
Chapter 264: Điềm báo của Hội Đồng (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

The Novel’s Extra

Chương 264: Điềm báo của Hội Đồng (3)

Schupert đã chuẩn bị kỹ lưỡng cho trận chiến. Nhìn sơ qua thì đội quân của hắn phải có ít nhất 5000 người.

“….”

Prihi nhìn xuống Bá tước Schupert và Raylen, hai kẻ phản bội, từ trên tường thành. Schupert lạnh lùng trừng mắt với nhà vua tiền nhiệm.

“Vua này, ta nghe nói rằng ngươi đã cho phép đội Dân Phòng vào dưới trướng mình.”

Hắn nhắc đến Shin Jonghak. Cả Aileen và Jin Sahyuk, người đang đứng cạnh tôi, đều nhăn mặt.

“Có vẻ như ngươi đã thu hoạch được vài thứ từ đội Dân Phòng nhỉ….”

Bá tước Schupert trông có vẻ bất mãn. Hắn có thể thấy rằng những bức tường thành đổ nát của Plerion đã được phục dựng lại bằng những vật liệu cứng cáp.

“Nếu ngươi không giao ra kẻ đứng đằng sau việc này, chúng ta sẽ không thể tránh khỏi tuyên bố chiến tranh đâu.”

“….”

Prihi không đáp. Tuyên bố chiến tranh. Bốn từ đó nặng nề đè lên đôi vai nhà vua trẻ. Schupert cũng có thể cảm nhận được nỗi sợ của cô, hắn chế nhạo.

“Giao hắn ra. Sẽ không có gì xảy đến với Plerion nếu ngươi làm như thế. Ta sẽ đảm bảo chút quyền lợi còn lại cho ngươi.”

Hắn mang đầy vẻ kiêu ngạo. Prihi siết chặt nắm đấm trước thái độ của bá tước.

“Cút mẹ mày đi, thằng chết tiệt─!”

Vào khoảnh khắc đó, có người lớn giọng chửi đổng. Thứ ngôn ngữ vô phép tắc vang vọng khắp cả tòa lâu đài. Mọi người đều ngây người ra nhìn kẻ vừa mới chửi thề.

Jin Sahyuk.

Cô ta hung dữ trừng mắt nhìn bá tước. Bá tước cũng lườm Jin Sahyuk, tự hỏi liệu hắn có nghe lầm không. Ngay khi hắn chạm mắt với Jin Sahyuk, Jin Sahyuk nở một nụ cười méo mó.

“Ta đã muốn được nói thế với ngươi lâu lắm rồi.”

“…Thuộc hạ của ngươi không được đúng mực cho lắm nhỉ. Hay ta nên nói là cô ta học theo─”

ĐOÀNG─!

Trước cả khi Schupert kịp dứt lời, cây thương của Jin Sahyuk đã đâm thẳng xuống bên cạnh hắn. Pựttt… Mặt đất nứt ra và đất đá vụn bay lên không trung. Sức mạnh ma thuật răng rắc kêu lên, mang theo sức công phá mãnh liệt khiến cho Schupert phải nuốt nước bọt.

“Lần sau nó sẽ không trượt đâu. Phắn đi nếu không muốn chết.”

Jin Sahyuk đã tỏ ra kiên nhẫn hơn bao giờ hết.

Schupert nhìn cô ta với ánh mắt tràn ngập sự phẫn nộ.

“…Hai tháng sau, chúng ta sẽ tới và lấy đầu ngươi.”

“Cút mẹ đi. Rồi bọn ta cũng sẽ tấn công các ngươi trước thôi, lũ phản bội bẩn thỉu.”

“….”

Schupert không đáp lại lời nào. Hắn lắc đầu ngán ngẩm như thể không muốn lãng phí thêm thời gian để nói chuyện với cô ta.

“Các ngươi đã nghe hắn nói rồi chứ? Hắn sẽ tuyên bố chiến tranh đấy.”

Vừa nhìn đội quân của Schupert rút lui, Jin Sahyuk vừa nói.

“Bọn ta sẽ bắt đầu luyện tập đến sức tàn lực kiệt kể từ hôm nay đây. Các ngươi là kỵ sĩ hay lính thường cũng chẳng quan trọng. Nếu các ngươi không xuất hiện, ta sẽ─”

“Phụt.”

Một tiếng phì cười ngắt lời Jin Sahyuk. Jin Sahyuk trợn mắt nhìn quanh. Shin Jonghak đang ngạo mạn khoanh tay đứng đó.

“Tự lo việc của mình đi.”

“….”

Mặt Jin Sahyuk căng lên. Tia lửa phóng xẹt giữa họ… Những kỵ sĩ và quân lính đứng xung quanh lén lút lùi lại, trong khi Aileen thì dùng Linh Ngôn dể ra lệnh.

“Nếu hai người muốn đánh nhau thì xuống kia mà đánh. Đừng có gây tổn hại đến bức tường.”

Jin Sahyuk và Shin Jonghak ngoan ngoãn xuống khỏi tường thàn. Ngay khi họ xuống dưới mặt đất, họ lao vào một cuộc chiến nảy lửa,

Choang─ Coong─!

Sức mạnh ma thuật bùng nổ và những ngọn lửa bùng lên. Trận chiến cũng nóng bừng như tính cách của họ vậy.

 

**

 

[Tháp Điều Ước, Tầng Cuối – Chòm Sao Phán Quyết]

Kim Suho theo chân vị thánh đến tầng 31, một không gian trống trải được bao quanh khắp mọi hướng bởi những ô kính.

“Ta mừng rằng người đến được đây là con.”

Đức thánh hiền từ nói. Kim Suho đứng yên tại chỗ nhìn chằm chằm những ô kính. Tầng 2, tầng 3, tầng 8, tầng 16, tầng 21… Cậu có thể nhìn thấy rất nhiều Người chơi và dân cư trong Tháp.

“Đây là những gì con đã đạt được.”

Vị thánh mỉm cười, nói. Tuy nhiên, giọng Người phân ra thành nhiều giọng nói. Cảm thấy lạ lùng, Kim Suho quay người lại.

Cậu nhìn thấy vô số những thực thể tâm linh ở đó. Đó đều là những tồn tại cao quý đứng đầu trong các tôn giáo của con người: Phật, Muhammad, vân vân.

“…Vậy giờ con có thể được biết không?”

Kim Suho hỏi họ điều mà mình đã luôn muốn biết.

“Lý do con được tái sinh ở thế giới này ấy.”

Thắc mắc về lý do tồn tại của một sinh mạng là một điều ngốc nghếch. Đức thánh mỉm cười hiền từ rồi lắc đầu.

“Con sẽ nhận ra giá trị và định mệnh của bản thân trong tương lai gần thôi… Thay vì vậy, ta  muốn hỏi, con thấy tòa Tháp này như thế nào?”

Nghe thấy câu hỏi đó, Kim Suho nhìn lại những ô cửa sổ. Cậu nhìn thấy Prestige, Crevon, Ma Giới và những tên ác ma đang khóc than trước cái chết của chúa tể của chúng.

“Con sẽ phải đưa ra một phán quyết.”

Kim Suho nhìn vị thánh.

“…Người nói là một phán quyết sao?”

Vị thánh gật đầu.

“Duy trì thế giới này hoặc Phá Hủy nó.”

Tháp Điều Ước. Nó được gọi như vậy bởi vì người ta cho rằng nó chứa điều ước của nhân loại.

Rất nhiều người đã sống ở đây, và vô số người đến từ Trái Đất đã trở thành Người chơi để thử thách và thay đổi bản thân ở trong đây. Những Người chơi ấy đã mang theo hy vọng, sự tham lam, và cả lòng mong đợi. Người dân chào mừng họ đến nơi này trong khi đố kị với sự tự do của họ.

Tuy nhiên, không ai trong số họ căm hận xuất thân của mình. Cư dân của Tháp tự tìm thấy niềm hạnh phúc theo cách riêng. Một số người vui vẻ nhìn những đứa trẻ của mình lớn lên, và một số khác lại tìm được tình yêu với những Người chơi đến từ Trái Đất.

“Con….”

Tháp Điều Ước đã trở thành một thế giới riêng biệt, giống như Akatrina và Trái Đất vậy, một hành tinh xanh nơi nhân loại sinh sống.

Vậy nên… không ai có quyền tiêu diệt nó cả.

“Con ước nguyện thế giới này sẽ được duy trì.”

Vị thánh mỉm cười khi nghe thấy lời của Kim Suho.

“Ta hiểu rồi. Nhưng để điều đó có thể xảy ra, con phải tự tay mình phá hủy Tháp.”

“…Gì cơ ạ?”

Nhìn thấy sự bối rối của Kim Suho, vị thánh chỉ vào thanh thánh kiếm Mistelein.

“Phá vỡ lớp ‘vỏ’ đã giới hạn nơi này thành một cái ‘Tháp’ thay vì là một ‘thế giới’. Chỉ đến khi đó thì nơi này mới trở thành một thế giới đúng nghĩa được.”

Mắt Kim Suho mở lớn.

“…Tháp Điều Ước sẽ hòa làm một với Trái Đất sao?”

Cậu tò mò hỏi. Vị thánh lắc đầu rồi tiếp tục giải thích.

“Không, chúng vẫn sẽ tách biệt. Người dân trong Tháp vẫn sẽ không thể rời đi, trong khi Người chơi sẽ được tự do ra vào. Điểm khác biệt duy nhất chính là thứ ngăn cách thế giới này và Hiện Tượng Quốc sẽ mỏng đi và thế giới này sẽ trường tồn.”

Kim Suho cũng biết về ‘Hiện Tượng Quốc’. Đó là thứ mà một vài quản trị viên vô cùng để tâm tới.

“Nhưng điều này có thể sẽ khiến kẻ ác đáng ghê tởm nhất hoặc là vị anh hùng dũng cảm nhất trong quá khứ xuất hiện trở lại.”

Kim Suho gật đầu. Cậu không phải nghĩ quá nhiều về phán quyết của mình. Cậu đã đưa ra quyết định ngay từ khi vị thánh mới nói với cậu điều đó rồi.

“Vâng, con hiểu rồi.”

Phán quyết mà Kim Suho đưa ra không phải là dành sự sự hạnh phúc của dân cư trong Tháp hay những Người chơi từ Trái Đất. Cũng không có tư tưởng triết lý hay động cơ nào ở đằng sau cả.

“Con vẫn ước sẽ duy trì thế giới này.”

Vì đây là một quyết định đúng đắn.

Bởi Kim Suho tin rằng đó là ‘điều đúng đắn’.

“…Vậy hãy phá vỡ ‘Tháp’ từ nơi này đi.”

Kim Suho nâng kiếm. Sức mạnh ma thuật bùng lên xung quanh khi cậu kích hoạt kỹ năng tối thượng của mình. Một ánh sáng vàng sáng chói tỏa ra, lưỡi thanh Misteltein phát sáng rực rỡ.

Kim Suho vung thanh thánh kiếm của mình để phá đi cái ‘vỏ’ đã giới hạn thế giới này ở trong một tòa Tháp.

“─!”

Thanh thánh kiếm bổ xuống, xuống tận cùng gốc rễ của tòa Tháp.

 

**

 

[Hỗn Mang, Căn cứ của Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa]

“…Như vậy là ổn rồi chứ?”

Trên tầng 6 tại căn cứ của Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa, Cheok Jungyeong ngượng ngạo gãi cổ.

“Đúng thế, có vẻ là ông đã làm việc hơi quá sức chịu đựng của cơ thể khi sử dụng kỹ năng Vụ Nổ Năng Lượng này. Ông đừng có dùng nó một cách vô tội vạ như thế nữa.”

Yi Yuri đập vào vai Cheok Jungyeong. Nhờ ơn cô bé, Cheok Jungyeong đã phát hiện ra vết thương bên trong mà ông không hề hay biết.

“Ca, cảm, cảm ơn… khụ, nghỉ ngơi đi nhé.”

Cheok Jungyeong ngại ngùng đứng dậy. Khi ông chuẩn bị rời đi mẹ của Yi Yuri đã níu ông lại.

“Chờ đã… ừm… khi nào thì chúng tôi có thể quay về vậy?”

“…Gì cơ?”

Cheok Jungyeong khựng lại rồi quay người về. Gương mặt đáng sợ của ông khiến cho bố mẹ của Yi Yuri phải giật mình.

“Tôi đã nói rồi, các người không thể quay về được.”

“N-Nhưng…”

“Nếu các người làm như vậy, các người sẽ không bao giờ có thể gặp lại con gái mình nữa. Cô bé cũng sẽ không thể gặp được các người. Các người phải ở đây ít nhất là 5 năm. Cũng không tệ lắm vì các người được ở cùng nhau mà, không phải sao?”

Có sức mạnh vĩ đại sẽ kéo theo nhiều rắc rối. Bởi vì điều này, Yi Yuri đã phải trải qua sự đào tạo kỹ lưỡng có hệ thống trong 5 năm. Trước khi có bé có thể thuần thục sử dụng ‘Quyền Năng’ của mình, cơ thể cô bé phải có được khả năng chịu đựng nó đã.

“N—Nhưng chúng tôi không thể. Chúng tôi phải làm việc và─”

“Đây.”

Cheok Jungyeong ném cho họ một thỏi vàng. Nghĩ rằng có lẽ một thỏi là chưa đủ, ông lục lọi túi mình rồi ném ra thêm vài thỏi nữa, tổng cộng là 10kg, tương đương với 500 triệu won.

“Chúng tôi sẽ cho các người số tiền mà các người muốn. Chúng tôi cũng có cả kim cương máu để tập luyện nữa. Thỉnh thoảng chúng tôi cũng sẽ cho các người đi dạo nữa, nên có vấn đề gì chứ?”

Bố mẹ của Yi Yuri để tâm hơn đến việc bị giam giữ ở dưới lòng đất tận năm năm, nhưng Cheok Jungyeong lại không nhận ra được điều đó.

“Hơn nữa, rời khỏi nơi này là chuyện quá nguy hiểm. Các người không hiểu sao? Chúng tôi sẽ cho các người nhiều tiền hơn cả các người có thể tưởng tượng được chỉ để các người ở lại đây 5 năm thôi đó? Như thế còn cần đòi hỏi gì nữa sao?”

“….”

‘Chúng ta không thể nào giải thích cho ông ta được.’ Bố mẹ của Yi Yuri thầm thở dài rồi gật đầu.

Yi Yuri an ủi bố mẹ mình. Thật ra, bị giam giữ ở đây hay ở trong Tháp Anh Hùng với cô bé đều như nhau cả. Điểm khác biệt duy nhất là ở đây có một cậu bé trạc tuổi cô bé tên là Droon.

Mặt Yu Yuri ửng đỏ khi cô nghĩ đến cậu ấy. Đúng lúc đó.

Đùngggg….

Một trận động đất nhỏ nổ ra. Cheok Jungyeong cảm nhận được đó không phải là do tự nhiên rồi nhanh chóng chạy ra. Ông chỉ tốn ba giây để đến được văn phòng của Boss tầng 3.

“Boss─! Vừa rồi cô có nhận thấy không?”

Cheok Jungyeong gọi Boss ngay khi ông đến nơi. Rồi sau đó, ông nghiêng đầu. Ông thậm chí còn nghi ngờ mắt mình mất một lúc.

Boss đang đội một thứ gì đó trông như cái đầu gấu.

“Ừm, ông đây rồi, Gyeong.”

“…Boss, cái gì đấy?”

“Ồ, cái này à? Tôi có một cái Bộ Lựa chọn Vật phẩm Hiệu quả chỉ có tác dụng với các vật phẩm từ Lv.4 đổ xuống nên tôi đã lấy cái này.”

Đây là món quà đầu tiên mà cô nhận được từ Kim Hajin.

Boss nghịch cái má của con gấu với một nụ cười mãn nguyện.

“Điều bất ngờ là thứ này có sự liên kết ma thuật cao. Tôi muốn phù phép nó.”

“Ừ… được rồi, dù sao thì, cô có cảm nhận được trận động đất vừa rồi không?”

“Ồ, cái đó à?”

Boss nhàn nhã nhìn ra bên ngoài của sổ. Ánh sáng vàng lấp lánh trên bầu trời.

“Có vẻ là Tháp Điều Ước đang đi đến hồi kết.”

“Tháp Điều Ước đang… kết thúc?”

“Đúng rồi, người làm điều đó hẳn là Kim Suho ấy.”

Choanggg…. Đúng lúc đó, một vầng sáng vàng rực rỡ tỏa khắp cả bầu trời. Vầng sáng báo hiệu cho kết cục của Tháp được toàn bộ nhân loại chứng kiens.

[Người chơi Bậc Thầy Kiếm Thánh đã chinh phục được Tháp Điều Ước]

 

**

 

[Akatrina]

Prihi đã chuẩn bị cho trận chiến với Schupert. Cô có rất nhiều quân lính dưới quyền mình. Sau khi hay tin rằng Plerion đã được phục dựng và đội Dân Phòng đã về phe cô, 4000 người từ khắp Akatrina đã quyết định đến thủ đô. Giờ đây, dân số tại Plerion đã đạt đến 13000 người.

Jin Sahyuk, người đã được giao cho chức vụ Chỉ huy, đã chọn lọc ra 3000 cá thể tài năng nhất để thành lập nên đội quân của mình.

May mắn thay, thực phẩm vẫn rất dư dả để phân phát. Ba mảnh pha lê họ thu thập được đã tạo ra lượng thực phẩm đáng kể, và những mảnh đất nông nghiệp màu mỡ có thể được thu hoạch mỗi 2~3 tuần.

Những hầm mỏ ở phía đông bắc Plerion cũng đã đi vào hoạt động trở lại, Nhà Vua đã tập hợp những thợ mỏ lại và trả lương cho họ bằng thức ăn, rồi khoảng 100 người đã tình nguyện làm việc ở vị trí đó. Aileen trở thành cố vấn cho bọn họ. Linh Ngôn của cô đã làm tăng đáng kể sự hiệu quả của họ.

Một khi các quặng đã được đào lên, những lò rèn sẽ được khởi động. Yi Yonghwa dùng lửa địa ngục của mình để làm tan chảy quặng, rồi tôi sẽ dùng Sự Khéo léo của Người lùn Mới để chế tạo ra áo giáp và các loại vũ khí.

[Sự Khéo léo của Người lùn Mới đã đạt đến hạng 3!]

Sau khoảng một tháng chế tạo ra 20 bộ giáp và kiếm mỗi ngày, Sự Khéo léo của Người lùn mới cuối cùng đã đạt đến hạng 3.

“…Nhờ ơn tất cả mọi người mà thủ đô đã thay đổi đáng kể.”

Hiện tại, chúng tôi đang ở trong phòng ngủ của Nhà Vua.

Prihi nằm trên giường mỉm cười hạnh phúc.

“Chúng ta vẫn còn một vài chướng ngại phải vượt qua.”

“Haha, còn phải sợ gì nữa chứ? Sự tái cơ cấu của Plerion giờ chỉ còn là vấn đề thời gian nữa thôi.”

“…Người nên đi ngủ thôi. Đã trễ rồi.”

“….”

Tuy nhiên, Prihi không chịu đi ngủ. Cô bé có vẻ đang mong chờ một điều gì đó.

Tôi mỉm cười rồi lấy quyển sách mà mình đã mua ra. Đó là quyển Romeo và Juliet, thứ mà tôi đã copy ra sau khi truy cập vào máy tính của mình.

Đôi mắt của Prihi lấp lánh lên.

“Người lại muốn đọc truyện trước khi đi ngủ nữa sao?”

“Đ-Đúng. Lần này là thể loại gì vậy?”

Prihi nhanh nhảu lấy quyển sách.

“Là một bộ truyện lãng mạn. Chính xác hơn thì là một bi kịch.”

“Một bi kịch….”

Prihi đã trưng ra biểu cảm buồn bã ngay khi mở quyển sách. Tôi cứ để cô bé như thể rồi từ tốn rời khỏi phòng.

“…Phùu.”

Tôi thở phào rồi bước xuống tầng.

Đột nhiên tôi lại nghĩ đến những mảnh pha lê.

Tôi đã có được ba mảnh và biết hai mảnh còn lại đang ở đâu. Một cái đang thuộc về Bá tước Schupert và cái còn lại thì của kỵ sĩ của hắn, Raylen.

Còn về mảnh pha lê thứ sáu… Tôi không cần phải đi tìm nó.

Nó đã được giấu ở đâu đó trong phòng Prihi.

Cô bé hẳn là đã giấu nó đi để ngăn chúng tôi quay về.

“Ngươi đang thở dài vì điều gì thế?”

Trong khi tôi đang đi xuống cầu thang, giọng nói đanh thép của Jin Sahyuk vang lên.

“….”

Cô ta đang đứng ở phía bên kia cầu thang. Nhìn vào máy tóc hơi cháy xém của cô ta, tôi cho rằng cô ta vừa mới chiến một trận với Shin Jonghak cách đây không lâu.

Cô nói, “Ngươi cũng không muốn trở về sao?”

Tôi lắc đầu rồi hỏi vặn lại, “Tất nhiên là không. Còn cô thì sao? Không phải cô  muốn ở đây mãi mãi sao?”

“Ngươi đang nói cái gì thế?”

“Puharen không có ở thế giới này.”

Kim Suho không có ở quá khứ được tái hiện. Puharen, kẻ đã trở thành một con quỷ rồi tiêu diệt cả vương quốc cũng không ở đây vì cùng lý do. Thế giới này cũng sẽ không tiếp tục tồn tại bao lâu nữa.

Nhưng bất ngờ thay, Jin Sahyuk cật lực từ chối.

“Ta không có hứng thú với đồ giả.”

“…Vậy sao?”

“Nhưng ngươi thì có vẻ là có.”

“Cái gì?”

Lý do mà tôi gần gũi với Prihi là để nhận được những ‘phần thưởng’ mà đồng tác giả đã chuẩn bị cho tôi. Nhưng Jin Sahyuk, kẻ không biết được điều này, sắc bén nhìn tôi.

“Prihi mà ngươi trò chuyện là đồ giả.”

“…Ta biết.”

“Thật không?”

Jin Sahyuk đang nghiêm túc. Dạo này cô ta có hơi quá đà. Tôi có nên nói cho cô ta rằng tôi không phải là Kim Chundong hay không?

Nhưng mà, ngay cả khi tôi muốn nói thế thì….

[Đồng bộ hóa – 8%]

Tỉ lệ đồng bộ hóa là quá cao. 8% có nghĩa là ít nhất bàn chân của tôi cũng là của Kim Chundong. Việc giữ kín điều này với Jin Sahyuk hẳn là điều tốt nhất.

“Đi ngủ đi.”

Tôi bước ngang qua Jin Sahyuk, kẻ đang chắn đường. Khi tôi đi mỗi lúc một xa, giọng Jin Sahyuk vang lên:

“…Nhà Vua của ngươi không phải là con bé đó mà là ta đây!!”

Tôi lờ cô ta đi rồi bước tiếp.

“Ta mới là đồ thật!”

‘Cô ta có thể nào ngậm mồm lại một giây thôi được không?’ Ngay khi tôi vừa nghĩ như vậy, cô ta lại dùng hết sức bình sinh rống lên lần nữa.

“Kim Hajin─! Là ta này─!”

Cô ta đang tự mình diễn một vở kịch. Tôi không nói một lời nào rồi đi xuống tầng 1. Nhưng Aileen và Seo Yougji đang ở trong phòng lễ tân ở tầng 1.

“….”

“….”

Họ có nghe thấy cuộc trò chuyện của chúng tôi chưa?

Tôi đang nghĩ cách để biết được điều đó thì thấy đôi bàn tay họ hơi run nhẹ.

“Q-Quý cô Aileen, dạo này mọi chuyện thế nào rồi?”

“T-Tôi ấy hả? Ừ-Ừm, tốt lắm. Tôi đang ăn chocolate này. Nhăm, nhăm.”

Sự ngượng ngạo thậm chí còn không thể diễn tả được tình huống lúc này.

Không lý nào họ không nghe thấy chúng tôi được… Tôi thở dài.

Đúng lúc đó, một tiếng rống thậm chí còn lớn hơn nữa từ Jin Sahyk vang lên từ quả cầu pha lê của cung điện hoàng gia.

─Khẩn cấp! Đội quân của Schupert đang bắt đầu hành động!

Mọi người trong phòng lễ tân đều bất ngờ bật dậy. Họ đã bắt đầu hành động rồi sao?

Chúng tôi vội vã chạy đến tường thành lâu đài.

Rất nhiều quân lính và kỵ sĩ đã đang đứng đợi ở đó.

“Linh Mục Kim!”

Một kỵ sĩ gọi tôi. Tôi nhảy lên rồi đáp xuống nóc của bức tường.

“Chuyện gì đã xảy ra thế?”

“Nhìn đằng kia kìa.”

Người kỵ sĩ chỉ vào đường chân trời. Tôi có thể nhìn thấy rất nhiều thứ gì đó đang di chuyển. Tôi căng mắt ra nhìn chúng.

Tuy nhiên…

“…Cái quái gì?”

“Ngài có thể nhìn thấy chúng không?”

“Có, nhưng đó là….”

Những kẻ đang chạy đến đây không phải là kẻ địch.

Họ là người dân.

Chính xác hơn là dân tị nạn.

─Á á á

─Mẹ ơi, con để quên đồ chơi rồi….

─Hức hức, tôi không thể đi tiếp được nữa.

Tôi tập trung sức mạnh ma thuật Dấu Thánh lên mắt mình. Tầm nhìn của tôi mở rộng ra đến dân tị nạn, đồi núi, rồi tới những con sông, cho đến khi chạm đến lâu đài của Schupert.

“…À.”

Một thứ khổng lồ cao khoảng 5 mét bị che phủ bởi màn sương từ sức mạnh hắc ám đang tàn phá mọi thứ.

Khoảnh khắc tôi nhìn thấy thứ đó, một thông báo bật ra trước mắt tôi.

[Mục tiêu thứ ba – Ngăn chặt con quỷ thoát ra khỏi Quá khứ được Ghi lại.]

Hoàng huynh kế của Jin Sahyuk, Puharen, kẻ mà sau này sẽ trở thành một con quỷ, cũng đã được tái hiện lại ở trong thế giới này.

“Ôi, chết tiệt….”

Chỉ là Schupert đang kìm hãm nó thôi.

***
Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...