Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
-
Chapter 276: Hiền Nhân Trên Núi (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
The Novel’s Extra
Chương 276: Hiền Nhân Trên Núi (1)
***
Tigris, Doloren, Toji, Xphil.
Bốn con quái vật mà Orden gửi tới đã gây chấn động toàn cầu. 'Quái vật của Orden' đã xuất hiện trên trang nhất mặt báo toàn thế giới. Tin tức vô vọng tiếp tục chồng chất khi mọi người xem bản báo cáo tuyệt vọng viết rằng những con quái vật phá hủy nhà cửa và tàn sát những người thân yêu của họ.
—Chúng tôi hiện đang có mặt ở Thượng Hải, Trung Quốc.
Với lời của phóng viên, màn hình TV chuyển hướng.
Rachel xem tin tức với xúc cảm buồn bã tràn đầy trong tâm trí.
—Thành phố Thượng Hải đã bị phá hủy hoàn toàn.
Từ 'hoàn toàn' đã trở thành tiêu điểm khiến nhân loại phải khiếp sợ. Vỉa hè bị lật tung và những tòa nhà từng chạm tới bầu trời giờ chỉ còn trơ lại đống đổ nát và tro tàn.
—1.300 Anh hùng đã được triệu tập chỉ để chống lại một con quái vật.
Những tiếng kêu đau đớn thảm thiết không ngừng vang lên trên đống đổ nát của các tòa nhà.
Xác của các Anh hùng nằm dài trên mặt đất đã bị làm mờ trên màn hình TV.
—'Xuân Mai ', được một số người coi là một trong những Anh hùng triển vọng nhất của Trung Quốc; 'Lôi Đồ', người trở về nhà sau khi tốt nghiệp Cube ở hạng 6; và 'Nghệ Tô Công', Anh hùng cấp cao hàng đầu Trung Quốc.
Các phóng viên tiếp tục nói với một giọng kinh hoàng.
—… Tổng cộng 987 Anh hùng, bao gồm cả ba người được đề cập, đã ngã xuống trong nỗ lực bảo vệ đất nước khỏi con quái vật.
Một vệt nước mắt chảy dài trên má Rachel.
Bất chấp sự cạnh tranh ngoại giao và những bất đồng vụn vặt mà cô có trong nhiều năm với Trung Quốc, cô vẫn đau buồn từ tận đáy lòng. Cái chết của các Anh hùng là một mất mát to lớn đối với nhân loại.
—Đây là bức ảnh chụp con quái vật đã gây ra sự tàn phá này.
Một bức ảnh toàn thân của con quái vật xuất hiện trên màn hình.
Tigris, một con quái vật giống hổ.
Hình dáng cơ thể quá giống người nên nó được gọi là hổ hai chân; tuy nhiên, bộ lông của nó quá dày và móng vuốt quá sắc khiến thứ sinh vật này không thể coi là một con người.
—…… Và Paris vẫn đang bị tấn công bởi 'thây ma'. Thây ma giết người, biến nạn nhân của chúng thành nhiều thây ma hơn. Các nhà chức trách vẫn chưa thể khuất phục được 'mối hiểm họa truyền kiếp' này.
Nếu Orden cử quái vật của mình đi như một lời cảnh báo cho nhân loại, thì kế hoạch của hắn còn thành công hơn cả dự tính. Thế giới bắt đầu run lên vì sợ hãi khi chứng kiến sự tàn ác của lũ quái vật.
—Nhưng không phải tất cả các quốc gia đều không có khả năng tự vệ. Với sự giúp đỡ của Quý cô 'Ah Hae-In', một pháp sư 8 sao tình cờ ở lại Anh, và 'Shin Jahyuk', người từng là Chỉ huy Hiệp sĩ của Hiệp sĩ Hoàng gia Crevon, Anh Quốc đã ngăn chặn được một cuộc tấn công của quái vật….
Tuy nhiên, nếu mục tiêu của Orden là phá hủy hoàn toàn Trái đất, thì rõ ràng hắn đã thất bại. Nước Anh không chỉ ngăn chặn thành công con quái vật mà còn khiến nó bất động.
—Cùng với chiến thuật phòng thủ của Anh đang có những chuyển biến thuận lợi, 'Thế giới Điều ước' đang tiếp tục được công dân nước này yêu thích. Các chuyên gia cho rằng sự gia tăng phổ biến là do tin đồn lan rộng, họ nói rằng 'Thế giới Điều ước sẽ vẫn còn nguyên vẹn ngay cả khi Trái đất tan thành từng mảnh'.
"…Kính Thưa Công chúa?"
Đúng lúc đó, người quản gia già của Rachel quay lại phòng.
Rachel gạt nước mắt.
"Vâng?"
"Người nên ra ngoài đó đi ạ. Các vị khách sẽ đến sớm thôi."
"… A, đã đến lúc rồi ư?"
Các nguyên thủ của các quốc gia khác nhau đã được lên kế hoạch đến thăm Anh hôm nay. Không chỉ Thủ tướng và những người còn lại trong Nội các mà Rachel cũng phải chào đón họ.
Rachel vội vàng đứng dậy.
"Evandel, con nghỉ ngơi một chút đi nhé."
Trước khi cô đi, Rachel vỗ về Evandel đã ngủ quên trên ghế.
"… Ưmmm."
Evandel khẽ gật đầu với đôi mắt mơ màng.
“Hôm qua chắc con bé mệt lả vì phải chăm sóc tất cả những linh hồn được triệu hồi bị thương tổn,” Rachel suy nghĩ trong khi hôn nhẹ lên trán Evandel. Sau đó cô ấy bỏ đi.
Từ Cung điện Buckingham đến nhà tù Toji chỉ mất khoảng 10 phút bằng xe Limousine. Một số pháp sư đang Thu Phí phòng giam mà Chỉ huy Hiệp sĩ Shin Jahyuk đã xây dựng riêng cho Toji bằng sức mạnh ma thuật của họ.
"Cảm ơn vì đã đến, thưa công chúa."
"Rất vui được gặp ngài."
Rachel mỉm cười và chào hỏi Bộ trưởng Quốc phòng. Các bộ trưởng khác dường như bận rộn chuẩn bị tiếp đón các VIP. Rachel quan sát khuôn mặt của họ.
"Chặt hết cây xung quanh đây đi."
"Nhưng ta nghe nói Cố Tử Ngôn yêu thích thiên nhiên mà."
"Thật không? Hừm ... Vậy thì hãy kiếm thêm một số cây từ đâu đó trồng lại vào."
Chae Joochul đang đến để quan sát Toji. Ngoài ra, Yoo Yeonha, người hiện đang được hầu như tất cả các nhân vật có thẩm quyền trên thế giới yêu cầu, cũng đã đến thăm.
Người dân Anh Quốc đặt nhiều hy vọng vào cuộc gặp mặt lần này, tuy nhiên Thủ tướng đáng lẽ sẽ dẫn dắt cuộc họp này hiện đang nói chuyện điện thoại ở một góc.
"À, vâng vâng, vậy là ngài đã đến Busan an toàn rồi ạ? Vâng, chắc chắn rồi. Tôi sẽ lo việc thường trú cho ngài, đừng lo lắng."
Thủ tướng nói tiếng Hàn ngay cả trong các cuộc điện cá nhân.
"Hả? Ồ, vâng ạ. Tôi đã chuẩn bị xong xuôi cả rồi. Không còn bao lâu nữa cho đến khi nhiệm kỳ của tôi kết thúc đâu ạ…."
Lông mày Rachel nhăn lại thành một cái cau mày.
Người đàn ông đó đã bí mật di tản toàn bộ gia đình của mình đến Hàn Quốc. Làm sao hắn ta dám đặt gia đình mình lên trên cái đất nước mà gã đã thề nguyện phải phục vụ khi giữ chức vụ này chứ?
Rachel bối rối.
Rầm—
Ngay khi cô ấy chuẩn bị đến gần Thủ tướng, một cánh cổng được kích hoạt với một chấn động lớn. Động Lực Cấp Thiết gọi nó là 'cổng di động', đó không phải là một mô tả chính xác phù hợp khi ước lượng thiết bị này nặng 3 tấn. Nhưng nó là thiết bị duy nhất có thể giúp mọi người đi đến một điểm đến cụ thể mà không cần sử dụng ‘Thiên Phú’ hay 'Quyền Năng'.
"Hãy chuẩn bị sẵn sàng! Họ đang đi qua!"
Kỹ thuật viên hét lên và tủ tập trung gần cổng thông tin. Rachel cũng đứng cạnh Thủ tướng.
Kịch….
Ngay sau đó, cánh cổng được kích hoạt với ánh sáng màu xanh lam, và họ có thể nhìn thấy một người đàn ông và một phụ nữ ở phía bên kia. Người đầu tiên đến là Chae Joochul, tiếp theo là Yoo Yeonha.
"Chào mừng!"
Thủ tướng tiếp cận hai vị khách quý.
"Tôi là Ray McKean. Rất vinh dự được gặp mọi người."
"Hân hạnh được gặp ngài."
Chae Joochul bắt tay Thủ tướng. Rachel nhanh chóng bước đến bên cạnh Thủ tướng.
"Tôi là Rachel Elizabeth Louise. Thật vinh dự khi cuối cùng được nói chuyện với Người Bất Tử."
Rachel đưa tay ra, nhưng Chae Joochul chỉ nhìn cô chằm chằm với ánh mắt bí ẩn.
“...?”
'Mình nên rút tay về, hay là cứ để thế nhỉ?' Rachel tự hỏi trước khi Chae Joochul mở lời:
"… Cô dường như sở hữu một Thiên Phú tương tự như của ta nhỉ."
“...”
Rachel bối rối nghiêng đầu. Tuy nhiên, một lúc sau, khi nhận ra Chae Joochul vừa khen mình, cô khó thở.
"Dạ— Ngài nói sao ạ?"
Một Thiên Phú tương tự như của Chae Joochul. Người bất tử vừa thông báo rằng ông ta và Rachel có khả năng giống nhau.
'Điều đó có nghĩa là ông ta đã theo dõi mình suốt thời gian qua ư?' Rachel cảm thấy vừa vui vừa áp lực cùng một lúc.
"Ồ, thật sao ạ?"
"Đúng vậy."
Tất nhiên, Chae Joochul hiểu nó theo một cách hoàn toàn khác. Thiên Phú tương tự có tức là tác dụng phụ cũng tương tự.
Ông ta tiếp tục nhìn chằm chằm vào Rachel để xem cô ấy sẽ phản ứng như thế nào….
"A, c-cảm ơn, cảm ơn ngài ạ."
'Đúng như mong đợi, Anh hùng của thế hệ mới không biết tác dụng phụ là gì’, nghĩ vậy, Chae Joochul vượt qua Rachel mà không cần bắt tay.
"Rất vui được gặp lại cậu."
Một người phụ nữ tiến đến và nắm lấy bàn tay đang run rẩy của Rachel.
"À, vâng, Yeonh-ssi. Thật mừng khi được gặp cậu."
Đó là Yoo Yeonha.
Yoo Yeonha mỉm cười và lại gần.
"Cậu có thể đưa tôi đi xem con quái 'Toji' đã bị nhốt được không?"
"… Tất nhiên. Theo tôi nào."
Rachel cố gắng xoa dịu trái tim đang đập thình thịch của mình khi dẫn Yoo Yeonha và Chae Joochul đến Nhà tù Toji.
Điều đó không cần thiết, bởi vì nhà tù hình khối màu xanh có thể nhìn thấy rõ ràng từ cách xa hàng dặm.
Yoo Yeonha nhìn lên khối lập phương có phần ngưỡng mộ và nói, "Đó là nhà tù ư? Tôi ngạc nhiên là nó vẫn đang được giữ vững đấy."
"Đúng, nhưng các pháp sư phải bơm ma lực để duy trì nó."
'Thao túng Thực tại' của Jin Sahyuk có một hạn chế. Để duy trì, nó cần một nguồn cung cấp ma lực ổn định. Nhưng điều đó cũng có nghĩa là nhà tù có thể được duy trì mãi mãi miễn là có sự phân phối ma lực liên tục.
"Con quái vật đang say ngủ à?" Chae Joochul hỏi khi nghiên cứu Toji bên trong khối lập phương.
"Vâng, nó đã bị nhốt ở trong đó được một thời gian r-" Rachel đang định trả lời, thì đột ngột Chae Joochul tiến lại gần khối lập phương và gõ cốc cốc vào nó.
"… Ngài đang làm g-"
Giật mình, Rachel lao đến ngăn Chae Joochul.
Nhưng ông ta vẫn tỏ ra bình thản. Ông hỏi: "Làm thế nào để ta có thể vào được bên trong?"
"Dạ? Bên trong ạ?"
Sức phòng thủ của con quái vật hình người Toji là bất khả xâm phạm. Rachel và Ah Hae-In đã đi đến thống nhất rằng cách tốt nhất để đối phó với Toji là giam cầm nó càng lâu càng tốt. Và Chae Joochul đã được thông báo về quyết định của họ.
Tuy nhiên, Chae Joochul có vẻ hơi cảm thấy lạ trước phản ứng của Rachel, sau đó ông ta cất lời, "Ta phải vào trong. Nếu không, ta sẽ không thể giết con quái vật đó."
"Aaa…"
… Tất nhiên rồi, bởi vì Chae Joochul, là người đàn ông mạnh nhất của thời đại này, ông ấy đầy tự tin tuyên bố.
**
[Trung Á, Hỗn Mang]
Cư dân của căn hộ dành cho tổng thống của khách sạn xa hoa bậc nhất Hỗn Mang, 'Sự Tái Sinh của Sauron’ , đang có một buổi chiều yên bình bất chấp mọi náo động đang xảy ra ở phần còn lại của thế giới.
Trong một căn phòng tỏa ra nhiệt độ hoàn hảo, có nhạc cổ điển yên tĩnh và phong cảnh tuyệt đẹp ngay bên ngoài cửa sổ…
"Bell! Sahyuk đã bị bắt!"
Rumi cuối cùng cũng hét lên, không thể kìm chế được nỗi thất vọng đang dâng trào trong mình nữa.
“… Ừ, ta nghe thấy mà” Bell trả lời thẳng thừng khi hắn nằm trên chiếc ghế dài.
"Ngươi không định cứu cô ấy sao?"
Bell đáp lại Rumi bằng một nụ cười.
"Không. Ngươi nghĩ tại sao ta lại là người đưa cô ta đến đó?"
"…Gì cơ?"
"Ta đã gửi cô ta đến đó."
Chính xác là hắn đã thao túng tâm lý để cô ta tự có suy nghĩ muốn đi. Hắn phải làm theo cách của mình vì cô ấy là kiểu người sẽ không bao giờ đồng ý làm bất cứ điều gì nếu không tin rằng đó là chính kiến của mình.
'Cô sẽ không thể thay đổi bất cứ điều gì ngay cả khi đi tới đó đâu.'
'Cô không nên đi; đến đó kiểu gì cô cũng bị dần cho ra bã thôi. '
'Nếu cô thắng Byul, tôi sẽ làm bất cứ điều gì cô nói.'
Bell đã khiêu khích Jin Sahyuk và cô ấy đã bị dụ dỗ thành công.
Một phần trong kế hoạch ban đầu của hắn ta là giới thiệu cô với Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa, nhưng hắn ta muốn ả bị ăn hành vài lần đã. Gần đây cô ta đã quá kiêu ngạo rồi.
"Ngươi có mất trí không?! Ai biết chúng sẽ làm gì với cô ấy cơ chứ?"
"Không sao đâu, họ sẽ tha cho cô ta... Oáp ~"
Bell ngáp dài. Rumi kinh hãi trừng mắt nhìn hắn ta.
"Sao ngươi dám chắc như vậy chứ?"
"Họ không phải là một nhóm côn đồ, đặc biệt là bây giờ Byul là Boss và Kim Hajin kiểm soát lũ đó."
Một Kẻ chỉ đạo - từ đó khá hợp để miêu tả Kim Hajin. Theo cách Bell thấy, Boss phụ thuộc vào Kim Hajin và sẽ không làm bất cứ điều gì khiến cậu ta buồn lòng.
"Cứ để cô ta thỏa sức đi. Dù sao thì Sahyuk cũng là kiểu người trở nên mạnh mẽ hơn bằng cách vượt qua các chướng ngại vật."
Và nếu Jin Sahyuk tình cờ gặp nguy hiểm thật, Bell sẽ chỉ cần cứu cô ta trước khi cô ấy chết là được. Dù sao thì cô ta cũng sống dai như một con gián vậy.
"… Vậy ngươi sẽ làm gì với Orden?"
"À, Orden á hả?"
Gần đây, cái tên 'Orden' đã trở thành biểu tượng đồng nghĩa với sự sợ hãi.
Nhưng dường như nó vô dụng với Bell.
Bell chỉ cười cợt và nói, "Ta chả quan tâm. Ta không quá lo lắng về chuyện của hắn."
"…Tại sao không?"
Nhìn lên trần nhà từ chiếc ghế dài, Bell lẩm bẩm, "Hắn ngưỡng mộ con người quá mức để có thể đưa ra quyết định diệt chủng chúng."
Đối với một kẻ muốn tiêu diệt toàn bộ nhân loại, kẻ đó phải thực sự ghét con người cơ— và Orden thì không.
Bell biết điều này quá rõ.
--------------------------------------------
[Cung điện của Orden]
"Bạn phải ăn đi chớ. Không, đã bảo là hông được ăn vặt cơ mà. Ăn cho đúng bữa vào."
Quái Vương Orden đang nhìn chằm chằm vào một đứa trẻ. Tên của đứa trẻ này là Yeonhee và con bé ba tuổi. Hiện tại, con bé đang chơi với hai con búp bê và đang tự tưởng tượng một vở kịch của riêng mình, "Tên bạn là Cindy nè, còn tên bạn là Yeonjoo nè. Nè nè! Yeonjoo, bạn phàm ăn quá đấy!"
Đột nhiên Orden bắt đầu tự hỏi đứa trẻ này đến từ đâu đến. Cô bé vốn được sinh ra từ hai con người nhưng chúng đã chết vì bệnh tật, và Orden sau đó đã tái tạo lại cơ thể và linh hồn của con bé.
Vậy thì cha mẹ hiện giờ của con bé chính xác là ai?
"Cindy! Bạn nên học theo Yeonjoo đi kìa!"
Orden tiếp tục xem Yeonhee chơi với những con búp bê. Con bé đặt hai con búp bê trước mặt và cười rạng rỡ.
Orden nghĩ, 'Tất cả con người đều như thế này sao, hay có mỗi con bé này dị hợm vậy? ...'
"Măm, Măm."
Con bé đang làm một hành động thiếu tôn trọng khi chơi với búp bê trước sự chứng kiến của nhà vua. Nếu bất kỳ thuộc hạ nào của hắn dám làm điều này, Orden sẽ cho hắn bốc hơi ngay lập tức. Nhưng Orden không tức giận. Thay vào đó, hắn bị khuất phục với một mong muốn kỳ lạ là được ngắm nhìn con bé ấy mãi mãi.
"C-con ở đây sao?"
Đúng lúc đó, Park Hanho xuất hiện.
Anh lao đến con gái và ôm chặt cô bé vào lòng.
"Tôi thành thật xin lỗi, thưa bệ hạ. Con tôi vẫn còn nhỏ và dại dột…."
Park Hanho cúi đầu xin lỗi.
Orden nhìn Yeonhee trong vòng tay của Park Hanho. Cô bé đang cố gắng vùng ra khỏi vòng tay của bố để nhặt những con búp bê nằm trên sàn nhà. Orden kéo sợi ma lực của mình ra về phía những con búp bê và đưa chúng cho con bé.
Hắn ta nói "… Ta thấy con bé đi lang thang khắp nơi, có phải trẻ em đều như vậy không?"
"Đúng vậy, hầu hết trẻ nhỏ vốn dĩ rất tò mò."
"Ta hiểu rồi."
Orden lại hướng ánh mắt về phía đứa trẻ. Yeonhee mỉm cười với Orden, biết ơn vì hắn đã trả lại búp bê cho cô.
"Vậy thì, chúng tôi xin phép được rời đi ngay bây giờ ạ."
Park Hanho cúi đầu. Yeonhee cũng làm như vậy.
"Chào buổi sáng ạ."
Nhưng con bé chào sai rồi
Orden bất giác nở một nụ cười.
"Không, Yeonhee. Con phải nói là 'Chào tạm biệt' mới đúng chứ."
"Dạ. Tạm biệt. Cindy và Yeonjoo cũng chào tạm biệt ngài ấy đi nào."
Yeonhee cúi đầu những con búp bê về phía trước. Orden im lặng nhìn Yeonhee.
Và rồi, Park Hanho quay đi, và Orden nhìn hai người rời khỏi phòng.
'…Cô bé ấy thật đáng yêu.'
Orden cảm thấy ngạc nhiên khi nghĩ như vậy.
**
[Hỗn Mang, ở một con hẻm râm mát nào đó]
Tôi đã rời Tháp Điều Ước, hay bằng một cái tên khác, Thế giới Điều ước.
Mặt trời bắt đầu lặn khi tôi đi qua một con hẻm ở Hỗn Mang, xem qua danh sách các yêu cầu mà tôi đã nhận được. Một số yêu cầu trong số này đã được gửi tới Cổng thông tin Sự thật, một số gửi tới Đội lính đánh thuê Jeronimo, và phần còn lại gửi tới Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa. Tôi cho rằng câu hỏi chứa trong hộp thư đầy ắp của mình đều là chuyện về 'Bốn quái vật của địa ngục'.
"… Nhiều thật."
Cổng thông tin Sự thật tràn ngập các câu hỏi liên quan đến Orden. Tôi đã hồi đáp lại bất cứ câu hỏi nào mà tôi có thể trả lời với Chân Thư, và tôi đã chọn từ chối hầu hết các yêu cầu gửi đến Fenrir yêu cầu tôi phải tiêu diệt lũ quái vật. Trong khi phản hồi, tôi tiếp tục bước đi….
"…Hở?"
Đột nhiên, cơ thể bỗng chốc lơ lửng trong không trung. Tôi không nhận ra rằng mình đã ngã cho đến khi cơ thể lộn ngược lại.
May mắn thay, Aether đã bảo vệ tôi khỏi va chạm, nhưng đòn tấn công tiếp theo thậm chí còn nhanh hơn Aether.
Có vẻ như có nhiều sát thủ. Một con thì rạch xuyên qua khiên Aether, con kia đâm một con dao găm qua khe hở đó, và một con khác cứa vào gân của tôi.
Tôi cảm thấy đau rát ở vai và mắt cá chân.
Có vẻ như con dao găm đã được tẩm thuốc độc.
Thình thịch—
Tôi đã bị ngã xuống nền đất. Tất cả những điều này xảy ra trong vòng chưa đầy một giây.
Tôi đã cố gắng kích hoạt Đạn Thời Gian nhưng Thiên Phú của tôi không phản hồi. Sau đó, tôi mới nhận ra tại sao bản thân không thể phát hiện ra cuộc phục kích ngay từ đầu.
'Một Thiên Phú vô hiệu hóa các Thiên Phú khác.'
Một trong những Thiết Lập mà tôi đã loại bỏ trong cốt truyện chính bao gồm mô tả về một nhóm sát thủ. Một trong những thành viên của nó, Hiền Nhân Trên Núi, sở hữu Thiên Phú vô hiệu hóa. Nhưng tôi không chắc tại sao gã lại ở Hỗn Mang trong khi lẽ ra hắn phải làm việc ở Trung Đông.
'… Đòn ám sát này không có tác dụng với ta đâu.'
Thiên Phú của hắn đã vô hiệu hóa Thiên Phú của tôi nhưng tôi vẫn còn Quyền Năng.
Tôi đã kích hoạt Quyền Năng độc nhất của mình, [Đảo ngược Thời gian] trước khi lưỡi kiếm kịp chạm tới cổ họng.
***
Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook