Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết
Chapter 277: Hiền Nhân Trên Núi (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

The Novel’s Extra

Chương 277: Hiền Nhân Trên Núi (2)

 

‘Hiền Nhân Trên Núi’ nổi lên từ Trung Đông với tư cách là thế hệ kế thừa của sát thủ huyền thoại 'Hassan-i Sabbah'. Nguồn gốc của họ bắt nguồn từ năm 1990, khi thế giới bước vào thời kỳ yên bình sau khi vượt qua khủng hoảng Gái Mại Dâm. Mọi chuyện bắt đầu từ việc một thanh niên Iran thức tỉnh Thiên Phú [Xiềng xích].

Thiên Phú này có một sức mạnh đơn giản – chính là kiềm chế.
Ở quy mô nhỏ hơn, nó có thể hạn chế con người. Ở quy mô lớn hơn, Thiên Phú mạnh mẽ này có thể hạn chế cả không gian và dòng chảy của thời gian.

Như thể vẫn chưa đủ, thanh niên Iran đó đã đánh thức Thiên Phú thứ hai, [Thế giới Hư không].

Sau một nghìn năm, người kế vị của Hội Sát thủ đã trở lại.
Cậu thiếu niên đổi tên thành 'Hazen' và chính thức thừa kế Sabbah.

Sử dụng danh hiệu quá khứ của mình, Chúa tể của Alamut, anh ta tự gọi mình là Hiền nhân Trên Núi và chỉ chấp nhận hậu duệ trực tiếp của mình vào Hội sát thủ.

Cứ như vậy, Hazen bắt đầu bí mật hoạt động ở Trung Đông. Để làm dịu bối cảnh chính trị hỗn loạn, anh ta đã giết các thủ lĩnh dân quân bằng cách ngụy trang nó thành các vụ tai nạn và sử dụng sự hỗn loạn xảy ra sau đó để ám sát các Ma Nhân và con người là gốc rễ của tất cả.

Anh tiếp tục sứ mệnh của mình trong suốt 30 năm ròng rã.

Họ đã hành động bí mật đến mức Kim Sukho chỉ mới phát hiện ra tung tích lũ người này dạo gần đây. Mặc dù Kim Sukho đã từ chức Chủ tịch nhưng khát vọng quyền lực của ông vẫn chưa bao giờ nguôi ngoai. Trong đầu ông ta, Hội Sát thủ của Hiền Nhân Trên Núi là công cụ hoàn hảo để đối phó với Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa. Mặc dù người sáng lập của nó, Hazen, đã chết, nhưng ông ấy đã để lại một di sản hùng mạnh. Kim Sukho thích những vụ ám sát khéo léo của chúng và khao khát duy nhất của chúng là đối với vàng bạc.

Vì vậy, Kim Sukho đã yêu cầu chúng trở thành con chó săn thực hiện các phi vụ ám sát từ trong bóng tối. Ông ta loại bỏ những người chống đối ông bằng cách ngụy tạo các vụ giết người thành các vụ tai nạn và đào sâu gốc rễ má các chính trị gia có vẻ khó kiểm soát để tìm ra điểm yếu của chúng. Thông qua đó, ông đã hình thành nên một thành trì hùng mạnh hơn rất nhiều so với khi còn đương nhiệm chức vụ tổng thống.

Kim Sukho tin rằng mọi chuyện sẽ không khác gì lần này. Mặc dù ông có một số nghi ngờ, nhưng kết quả mà hậu duệ của Hazen thể hiện đã mang lại cho ông ta sự tin tưởng to lớn.

Không lâu sau khi chấp nhận yêu cầu của ông ta, hậu duệ của Hazen đã tìm ra danh tính của Hắn Liên Hoa thông qua một phương pháp đơn giản, vì thật khó khăn để theo dõi hành tung thoắt ẩn thoắt hiện của Hắc Liên Hoa. Việc tìm kiếm thông tin do giám đốc điều hành thứ ba của họ, người sở hữu Thiên Phú [Tìm Kiếm Quy Mô Lớn].

Cứ như vậy, 'Kế hoạch ám sát Kim Hajin' bắt đầu và gần như thành công.
Không, nó đã thành công một lần rồi.

"Kim Hajin là Fenrir, và Fenrir là Hắc Liên Hoa sao."

Trong không gian tối tăm đó, người đầu tiên trong số 5 hậu duệ của Hazen, 'Hassun', cất tiếng.

Chúng đang ẩn mình trong bóng tối trong khi chờ đợi Kim Hajin xuất hiện.

"Thật thú vị."

Hậu duệ trẻ nhất, Hayre, mỉm cười. Thật ngạc nhiên hắn trưng ra cái biểu cảm đó trong khi thường ngày chỉ tỏ thái độ lạnh lùng, vô cảm.

"Có cần phải báo cáo điều này cho khách hàng của chúng ta không?"

"Nhiệm vụ của chúng ta là ám sát Hắc Liên Hoa. Tiết lộ thông tin khác là không cần thiết. Hắn ta sẽ đến sớm chứ, Hazehre?"

Hassun hỏi hậu duệ thứ ba, Hazehre.

"Vâng, Kim Hajin sẽ xuất hiện ở đây."

Với khả năng suy luận và tính toán đáng kinh ngạc, kỹ năng [Tìm Kiếm Quy Mô Lớn] thậm chí có thể dự đoán vị trí mục tiêu trong tương lai. Hazehre đã hoàn thành công việc của mình và biết rằng Kim Hajin sẽ sớm xuất hiện gần họ.

"… Hắn đang đến."

Năm người hậu duệ đang ẩn náu đều cảm nhận được một sự hiện diện.

Họ đã làm bật lên Thiên Phú mà chúng cùng chia sẻ, [Thế giới Hư không]. Cơ thể của lũ người đó trở nên trong suốt, ngụy trang vào môi trường xung quanh, và bóng tối từ từ trải ra không gian xung quanh. Bên trong miền đen tối ấy, kẻ địch không thể kích hoạt Thiên Phú của gã.

Cũng giống như các mục tiêu trước đây của họ, Hắc Liên Hoa cũng sẽ bị ám sát dễ dàng…

"…Đi ra ngoài."

Tuy nhiên, giọng nói của mục tiêu đã vang lên trước khi họ kịp làm gì. Năm gã sát thủ hơi nao núng.
Nhưng họ không nghĩ rằng họ đã bị phát hiện.

Lũ người đó tin rằng Hắc Liên Hoa đang lẩm bẩm vớ vẩn trên đường trở về nhà.

"Nếu không, ta sẽ hành động."

Trong khoảnh khắc tiếp theo, mục tiêu đã lộ diện.

Năm tên sát thủ đều nghiêng đầu. Mục tiêu, Kim Hajin, đang phát ra một thứ hào quang nào đó.

Kim Hajin triệu gọi Tinh Thần Lực mà cậu ấy thức tỉnh là Tinh Thần Lực của Tác giả. Điều hữu dụng nhất của kỹ năng này là nó có thể hiện thực hóa thiết lập mà cậu ấy muốn, bất cứ lúc nào cũng được.

Như vậy, Kim Hajin đã tạo ra một kỹ năng bằng Tinh Thần Lực của mình. [Bắt giữ Không Gian] - một kỹ năng có thể theo dõi sự hiện diện của bất kỳ ai trong vòng bán kính 500 mét.

Ngoài ra, cậu còn gửi tin nhắn cho Spartan và kêu gọi một sự tiếp viện đáng tin cậy.

RẦM—!

Bên cạnh Kim Hajin, một con đại bàng và một người đàn ông vạm vỡ xuất hiện.
Sau đó, lũ hậu duệ của Hazen bắt đầu nhận ra có điều gì đó không ổn.
Gã đàn ông vạm vỡ, Cheok Jungyeong, càu nhàu:

"Đột nhiên cậu gọi tôi tới đây chi vậy?"

"Nhìn đằng kia kìa."

Kim Hajin chỉ về hướng con cháu của Hazen đang lẩn trốn. Cùng lúc đó, hào quang của Kim Hajin bắn ra và làm bừng sáng cả khu vực.

Cheok Jungyeong nhíu mày nhìn theo ngón tay của Kim Hajin.

"… Chúng ta có nên chạy không?"

Hayre thì thầm.

"Không, đã quá muộn rồi."

Một giọng nói khàn khàn vang lên sau lưng chúng. Đó là giọng của Cheok Jungyeong, và chuỗi sự kiện tiếp theo xảy ra nhanh như chớp.

Rầm—! Thình thịch—! Bùm —!

Tiếng chiến đấu vang rền cả một vùng.

Mặc dù năm hậu duệ đã cố gắng gồng hết sức để chống lại, nhưng các sát thủ đó không thể đối chọi nổi trong một cuộc chiến trực diện. Cheok Jungyeong, kẻ chuyên cận chiến hiện giờ là một tồn tại bất khả chiến bại.

**


[Anh Quốc, Luân Đôn]

Dù đang là sáng sớm ở Trung Á nhưng giờ lại là thời điểm ăn tối ở nước Anh. Gần Cung điện Buckingham, một sự kiện ồn ào đang diễn ra.

Bùm—!

Tia chớp bắn lên từ phòng giam mà Jin Sahyuk tạo ra. Khi tia chớp biến mất, một vòng xoáy rực lửa xuất hiện cùng với những cơn gió sắc hơn cả lưỡi kiếm. Mức độ của hiện tượng đó dễ dàng vượt qua ngưỡng mà người thường có thể hiểu được.

Rầm—!

Hàng loạt thảm họa đã làm rung chuyển phòng giam mà Toji bị mắc kẹt trong đó. Hàng trăm pháp sư liên tục rót Ma Lực không ngừng nghỉ để duy trì phòng giam. Tuy nhiên, vài kẻ đã ngã gục trong vòng chưa đầy mười giây khi Chae Joochul không ngừng rung chuyển phòng giam.

—Gàooooooo….

Tiếng hét dữ dội của Toji vang gầm trời.
Da của nó tan chảy vì nhiệt độ cực cao nhưng vẫn giữ nguyên hình dạng và bị chém bởi thuộc tính Kim loại, nhưng không gì có thể cắt đứt cơ thể nó..

Chae Joochul trút những đòn tấn công mạnh mẽ vào phòng giam từ bên ngoài. Toji bị thương đang thảm thiết hét lên đau đớn.

Nhưng điều đó chỉ kéo dài trong chốc lát. Sau khi một đợt tấn công kết thúc, cơ thể của Toji tái sinh như thể chưa có chuyện gì xảy ra. Sau đó, nó lại chìm vào giấc ngủ yên bình.

"… Thứ ấy quả thực là sinh vật thú vị."

Chae Joochul ngừng các cuộc tấn công của mình và lẩm bẩm một cách thờ ơ.

Các pháp sư đang cung cấp ma lực cho phòng giam đang dần ngất xỉu từng người một.

"Thật tuyệt vời. Tôi cảm thấy như đang mơ vậy á."

"Không hổ danh là Người Bất Tử…."

Yoo Yeonha và Thủ tướng nước Anh không giấu nổi vẻ kinh ngạc, trong khi Rachel đứng hình với miệng há hốc.

Thảm họa thiên nhiên hủy diệt trời đất vừa xảy ra bên trong căn phòng giam nhỏ xíu này, chỉ rộng có 30 mét vuông. Sức mạnh của Người Bất Tử thậm chí còn khiến người ta kinh ngạc hơn.

"Các cuộc tấn công trực diện thì chắc hiệu quả, nhưng có vẻ như các cuộc tấn công gián tiếp từ bên ngoài không đủ để tiêu diệt nó."

"Đó mới chỉ gián tiếp thôi ư...?"

Rachel nuốt nước bọt trước những lời lẽ thản nhiên của Chae Joochul.

"Ít nhất thì nó cũng phải bị tổn thương tinh thần chứ?"

Thủ tướng dò hỏi.
Chae Joochul biết rằng Toji đã quên đi nỗi đau từ khi nó được sinh ra rồi. Thậm chí cả 'nỗi đau tưởng tượng' được tạo ra từ nỗi sợ hãi, thứ đáng sợ hơn nhiều so với nỗi đau thực tế, chúng không tồn tại trong tâm trí con quái vật đó.

"Không. Ngoài chuyện đó ra, người đã tạo ra nhà tù này hiện đang ở đâu đấy?"

Chae Joochul quan tâm đến một vấn đề khác. Mặc dù nhà tù vẫn đang duy trì một nguồn cung cấp ma lực bên ngoài, nhưng ông ta chưa từng thấy một thứ gì có thể chịu đựng sức mạnh của mình trong một thời gian dài như vậy.

Rachel bước lên và giải thích, "Nó được tạo ra bởi một Người chơi. Cô ấy đã đi rồi."

"Đi rồi? Tức là chết rồi đấy hả?"

Rachel nghĩ Chae Joochul đang nói đùa. Nhưng ngay khi Rachel bắt gặp ánh mắt vô cảm của Chae Joochul thì cô biết mình đã nhầm. Nhìn vào khoảng trống sâu thẳm trong đôi mắt ông ta, Rachel cảm thấy ớn lạnh sống lưng.
Cô ấy đưa ra một câu trả lời.

"Không, cô ấy, cô ấy đã trở lại Tháp…."

Chae Joochul sau đó quay mặt đi.

"Nếu thả nó ra khỏi nhà tù, thì cần phải có biện pháp diệt trừ nó tận gốc rễ. Chúng ta sẽ cần một người có thể ngăn nó tái sinh." Chae Joochul lùi lại với vẻ nghiêm trang. 

Những lời của ông ấy, 'người có thể ngăn nó tái sinh', khiến mọi người nghĩ về một Anh hùng duy nhất.

Kiếm Thánh, Kim Suho.
Chàng trai đã đạt được danh hiệu vĩ đại nhất so với một kiếm sĩ khi chỉ mới ngoài hai mươi tuổi.

Khi biết Rachel có quen biết với cậu ta, Thủ tướng Anh đã trao cho cô một cái nhìn chân thành. Chính lúc đó.

"Không cần thiết phải gọi bất kỳ tên nhãi ranh nào cả, lão già."

Một giọng nói trầm ấm đột nhiên vang lên.

Giọng ông ấy nghe giống Chae Joochul, nhưng giọng của ông có cảm giác trầm hơn và da diết hơn.

Chae Joochul để lộ một chút ngạc nhiên khi ông quay lại đối mặt với giọng nói.

Các quan chức chính phủ xung quanh khu vực nhanh chóng tản ra khi họ bắt gặp ánh mắt của Chae Joochul. Giống như Moses chia đôi Biển Đỏ vậy, chủ nhân của giọng nói nhanh chóng lộ diện qua kẽ hở.

Đôi mắt xanh sẫm, mái tóc trắng bện dài, một vết sẹo trên mắt, và bờ vai rộng với thanh kiếm thép tồi tàn bên hông.

Người đàn ông xuất hiện… là một huyền thoại mà ai cũng biết rõ.
Đó là đối thủ mà Chae Joochul đã lâu không gặp.

"Nhưng ta đang hơi mệt vì đi du lịch khắp đó đây rồi…." Người đàn ông nở một nụ cười thâm sâu.

 Nhận ra người đó là ai, Yoo Yeonha há hốc mồm. Người đàn ông trước mặt cô đúng là một huyền thoại.

"Vậy ta sẽ đích thân giải quyết thứ đó vào sáng mai nhé."

'Phép màu của Dresden', nơi một người đàn ông đã tàn sát mười nghìn con quái vật; 'Chiến dịch Krahan', sự kiện một quân đoàn Ma nhân khổng lồ biến mất chỉ sau một đêm ... Ông ấy là Anh hùng huyền thoại đằng sau rất nhiều câu chuyện. Trong số Cửu Tinh, ông ấy được biết đến là người chỉ đứng sau Shin Myungchul.

'Chúa tể Thép' Heynckes đã xuất hiện trước mặt họ.
Yoo Yeonha không thể giữ được vẻ mặt nghiêm túc vì quá sốc.

"Heynckes."

Chae Joochul vẫn gọi tên ông ấy một cách thờ ơ như trước. Chae Joochul biết rõ tác dụng phụ Thiên Phú của Heynckes nên chỉ nhìn ông ta một cách lãnh cảm.

"Ông sẽ làm được chứ?"

Heynckes trả lời ung dung "… Như một hiện vật của quá khứ, đã đến lúc ta phải giúp đỡ thế hệ mới rồi."

Khách quan mà nói, cuộc gặp của Chae Joochul và Heynckes không có gì đặc biệt khi cả hai đều giữ một khoảng cách nhất định và chỉ nhìn chằm chằm vào nhau.

Nhưng những người khác vẫn giữ im lặng khi nhìn chằm chằm vào hai vĩ nhân này. Họ có cảm giác như đang trải qua một thời khắc quan trọng trong lịch sử vậy.

Nhưng không ai dám lấy máy ảnh ra chụp. Họ chỉ đơn giản là nhìn chằm chằm vào khoảnh khắc chỉ diễn ra một lần trong đời một cách bàng hoàng.

"… Đã lâu rồi nhỉ."

Chỉ có một người có đủ can đảm để cất lời. Đó là một người phụ nữ đến với tư cách là người quen của Chae Joochul.

"Rất vui được gặp ngài, Chúa Tể Heynckes."

Cô ấy là ngoại lệ duy nhất.

"Tên tôi là Yoo Yeonha, Tổng Chiến Lược Gia của Nan Chi Bản Chất."

**

[Bên trong Cung điện Buckingham]

Yoo Yeonha nghỉ qua đêm trong cung điện Buckingham. Tất nhiên, là do Heynckes đã xuất hiện nên cô không trở về ngay. Để lên kế hoạch cho cuộc gặp quan trọng vào ngày hôm sau, Yoo Yeonha bắt đầu nghiên cứu tiếng Đức, lịch sử Đức, cuộc đời của Heynckes, v.v. Cô hoàn toàn sử dụng sức mạnh của Hoa Rơi để tìm kiếm chủ đề để nói với ngài.

—Cốc cốc

Trong khi Yoo Yeonha đang chăm chỉ nghiêm cứu, những âm thanh gõ cửa vang lên.

"Mời vào."

Cửa mở ngay khi Yoo Yeonha cho phép. Đúng như dự đoán của cô, Rachel rón rén bước vào. Cô đặt một khay trà đỏ và món tráng miệng xuống bàn.

"… À, cảm ơn cậu, tớ đang cảm thấy khá bơ phờ đấy."

Yoo Yeonha cười rạng rỡ. Rachel cũng mỉm cười đáp lại và ngồi đối diện với cô ấy. Hai nàng nhâm nhi thưởng trà.

Yoo Yeonha nhấp một ngụm trà đỏ trong khi nghiên cứu tài liệu. Rachel nhìn Yoo Yeonha làm việc trong khoảng ba mươi phút trước khi lấy hết can đảm để nói.

"Yeonh-ssi, đây là về vấn đề liên minh với Hội Nan Chi bản Chất."

Yoo Yeonha nhìn Rachel mà không đáp lại.
Rachel trở nên hơi lo lắng, nhưng cô vẫn quyết tâm.
Nếu Liên đoàn Tòa án Hoàng gia Anh có thể thành lập một liên minh với Nan Chi bản Chất, thì tình trạng bất ổn lớn mà người dân Anh Quốc đang phải trải qua sẽ giảm đi đáng kể. Ngay cả Thủ tướng đang tìm cách trốn sang Triều Tiên cũng có thể thay đổi quyết định.

"Cậu có muốn hợp tác với Liên đoàn của chúng tớ không ... Chúng tớ sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng bất kỳ yêu cầu nào cậu đề xuất."

“...”

Yoo Yeonha không nói gì nên Rachel nhanh chóng tiếp tục.

"Gần đây, chúng tớ đã phát hiện ra một số hiện vật từ thời Trung cổ. Nếu bang hội của chúng ta trở thành đồng minh, tớ có thể được phép cho các thành viên của Nan Chi Bản Chất mượn… À, và Nan Chi Bản Chất cũng có thể sử dụng các quyền và lợi ích mà chúng tớ có trong Prestige…."

Sự cẩn thận trong từng lời nói của Rachel và sự bình tâm của Yoo Yeonha đang dần bắt đầu hình thành đến một cuộc thương lượng. Chính lúc đó.

Kétttttttttttttt—!

Cánh cửa phòng đột ngột bật mở. 

Rachel và Yoo Yeonha quay ra cửa theo phản xạ.

"Ưm ư... Cô bỗng dưng đi đâu mất zậy?"

Đứng đó là Evandel, với đôi mắt lim dim mơ màng.

Giật mình, Rachel bật dậy khỏi chỗ ngồi. Yoo Yeonha bày ra biểu cảm kinh ngạc cùng đôi mắt mở thao láo.

"Ơ?"

Yoo Yeonha có trí nhớ rất tốt.
Nhưng ngay cả khi trí nhớ của cô ấy kém, cô ấy sẽ vẫn nhớ được đứa trẻ đó. Con bé ấy dễ thương ấy làm sao mà quên được, giống như một nàng tiên bước ra từ truyện cổ tích vậy.

"…Chờ đã nào?’’

Nhưng lần cuối cùng Yoo Yeonha nhìn thấy cô bé, đứa trẻ ấy đi chung với Kim Hajin cơ mà.

"Aaaaa!"

Rachel nhanh chóng chạy về phía cửa và bế Evandel lên.

"… Chờ đã, chờ đã nào, cô bé ấy là ai vậy?"

Yoo Yeonha hỏi, nhưng Rachel giấu Evandel sau lưng và lắc đầu.

"À… thì… không có gì đâu."

"Hả? Gì mà không có gì, cô bé ấy là ai vậy?"

"Không!"

Rachel không đủ tự tin để giải thích chuyện về Evandel cho Yoo Yeonha. Cuối cùng, cô nhanh chóng lủi đi.

"Cậu chạy đi đâu đấy!?"

Yoo Yeonha bật dậy và bắt đầu đuổi theo Rachel.

"Nói cho tớ biết đó là ai đi! Đừng chạy nữa, tớ nghĩ rằng tớ đã gặp cô bé ấy trước đây ở Seoul…!"

Bịch bịch bịch bịch— Yoo Yeonha hét lên trong khi chạy vút hành lang.

“Như tớ đã nói vừa nãy rồi, đã bảo không có gì cơ mà….”

Bạch bạch bạch— Rachel chạy gấp gáp, gần như rơi nước mắt luôn.

Yoo Yeonha biết rằng cô ấy không thể đuổi kịp Rachel cho dù cô ấy có chạy đến đâu, vì vậy cô ấy đã sử dụng những công cụ mà cổ có trong kho vũ khí của mình.

"Nếu cậu không chịu dừng bước, sẽ không có liên minh liên miếc gì hết! Tớ sẽ đồng ý, chỉ cần cậu quay đầu lại...!"

Dù vậy, Rachel vẫn không ngừng bỏ chạy. Và quả thật, sau đó cô đã sử dụng sức mạnh của các nguyên tố của mình để nhanh chóng biến mất khỏi tầm mắt của Yoo Yeonha.

"Hộc, hộc."

Bị bỏ lại trong một hành lang trống không, Yoo Yeonha bàng hoàng nhìn xung quanh.

Rachel và đứa trẻ bí ẩn đã biến mất hoàn toàn. Yoo Yeonha lau mồ hôi lấm tấm trên trán.

“Cái quái gì đã diễn ra vậy….”

Cô đã bị bỏ lại với nhiều câu hỏi và mối nghi ngờ.

Ngày hôm đó, một núi những suy nghĩ hỗn loạn kỳ quái lạo xạo trong đầu Yoo Yeonha suốt cả đêm.

**


Tôi trở lại nơi ẩn náu của Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa cùng với Cheok Jungyeong và năm tên tù nhân.

Rầm—

Cheok Jungyeong ném những tên sát thủ bất tỉnh xuống sàn.

"Tại sao ông lại mang chúng về?"

Một gia đình sát thủ, hai người ở độ tuổi ba mươi và ba người ở độ tuổi hai mươi.
Tôi muốn thẩm vấn chúng vì đó là những kẻ mà tôi đã thiết lập, đột nhiên lại xuất hiện ở đây.

Nhưng Cheok Jungyeong cười toe toét đáp lại.

"Để sử dụng cho việc tập luyện của ta."

"…Tập luyện?"

Dù hơi ngu ngốc nhưng đó là một câu trả lời đúng chất của Cheok Jungyeong.
Nơi ẩn náu của Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa được xây dựng bằng kỹ thuật ma thuật, vì vậy lối ra có thể tháo rời. Đương nhiên, cũng có thể dùng để nhốt kẻ khác, rất hữu dụng.

"Ông sẽ ổn với chúng chứ?"

Cheok jungyeong cười toe toét và vỗ ngực.

"Tất nhiên! Ta đã cảm thấy nhàm chán bấy lâu nay rồi, vì vậy lũ này này quá hoàn hảo để ta đem ra làm bao cát. Mặc dù ta còn đối thủ xứng tầm là Orden, nhưng chưa đến thời điểm ta đấu với hắn ta!"

Cheok Jungyeong đã phong tặng danh hiệu ‘Đối thủ mạnh mẽ’ cho Orden.

Nhưng chúng tôi thậm chí vẫn chưa định ngày cho trận chiến đó nữa. Chúng tôi chỉ biết rằng một 'gián điệp' xâm nhập vào cung điện của hắn sẽ cho chúng tôi biết về thời điểm thích hợp.

"Những kẻ này có năng khiếu thực hiện các đòn tấn công chí mạng. Vì vậy, ta có thể sử dụng chúng để huấn luyện cách tránh các đòn chí mạng rất hữu hiệu."

"Ừm... vậy cũng được thôi. Nhưng hãy nhớ tìm ra kẻ đứng sau lũ người này đấy nhé."

"Ô kê, đừng lo, cứ để ta!! Ồ đúng rồi, Boss đã bắt giam ai đó gần đây đấy. Tên cô ả là Jin Sahyuk. Cậu cũng biết ả ta, phải không?"

Mắt tôi mở trừng trừng. Jin Sahyuk?

"Jin Sahyuk và Boss á? Chuyện gì đã xảy ra vậy?"

"Ai mà biết được cơ chứ? Boss nói rằng cô ả sẽ được sử dụng như mồi nhử để dụ Bell. Oáp~"

Cheok Jungyeong vươn vai.

Tôi đắn đo.
Bell và Jin Sahyuk, Boss và Bell, và Boss và Jin Sahyuk.
Tôi không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng có một điều tôi chắc chắn.
Với tính cách của Bell (mặc dù tôi không biết nhiều về hắn), có vẻ như hắn sẽ không đến ứng cứu Jin Sahyuk.

"… Trời ạ."

Sau một tiếng thở dài nhẹ, tôi hỏi Cheok Jungyeong.

"Cô ấy bị giam ở đâu?"


Tôi xuống tầng thấp nhất của tòa nhà Đoàn Kịch Tắc Kè Hoa. Không phải là một nhà tù, nó giống như một tầng mà công trình ở đó tôi chưa hoàn thành vậy.
Trong không gian trống rỗng này, Jin Sahyuk đang cuộn tròn như một con tôm với bàn tay và mắt cá chân bị khống chế bằng những viên nén ma lực.

Cô ấy trông thật yếu ớt, hình như đã không ăn hay uống nước trong nhiều ngày trời rồi. Cô ấy thậm chí còn bị bịt mắt để cản trở tầm nhìn nữa chứ.

Lần này cô ấy đã làm cái trò ngu ngốc gì mà để bản thân rơi vào hoàn cảnh như thế này vậy hả?

Nhìn cô ấy, tôi chợt thấy thương cảm. Cảm xúc đó trong tôi chỉ hiện lên sau khi tìm hiểu về quá khứ của Kim Chundong. Kim Chundong và Jin Sahyuk là nguyên do hình thành lên hầu hết những lo lắng dạo gần đây của tôi.

"Chậc chậc ..."

Mà tại sao một người có tiềm năng cao nhất trong cuốn tiểu thuyết của tôi lại bị ăn hành ngập mồm liên tục như vậy chứ?

"…Ai ở đó!?"

Jin Sahyuk dường như đã nghe thấy tôi tặc lưỡi khi cô ấy đưa ra phản ứng. Cô ấy ngẩng đầu lên nhìn tôi, nhưng cô ấy thở dài sau khi nhận ra chiếc khăn bịt mắt vẫn đang che tầm nhìn của mình.

"C-Có phải Bell không?"

Bell? Cô ấy cũng đã mất trực giác sau khi bị nhốt lâu ngày à?

Tôi tiến đến gần với một nụ cười gượng gạo. Sau đó, tôi đưa tay lên bịt mắt cô ấy.

"Ư."

Jin Sahyuk run lên. Nhưng cô ấy dường như đã hiểu ra ý định của tôi và cô ấy không chống cự nữa.

"Phù ... Bell, phải không?"

Cô ấy thở phào nhẹ nhõm khi tôi cẩn thận nâng khăn bịt mắt lên.

***
Đọc webtoon tại: Trở Thành Quần Chúng Trong Tiểu Thuyết | Vlogtruyen.net


 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...