Nghe phiên bản audio của truyện:

TỬ PHẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 110

 

 

Nhiều người gọi giang hồ hiện giờ là thời đại của Long Phụng. Bởi vì càng ngày càng có nhiều võ giả sở hữu tài năng và võ công xuất chúng.

Giang hồ sau khi trải qua thời kỳ đình trệ kể từ trận Ma Thiên Đại Chiến, đã lấy lại được sức sống nhờ vào sự xuất hiện của nhiều võ giả mới.

Những võ giả này sở hữu tài năng vượt bậc từ khi còn nhỏ, và chiếm được vị trí nhất định trên giang hồ.

 

Huyễn Kiếm Tiên Tử chính là một trong những bậc kỳ tài ưu tú trong thời đại Long Phụng này.

Từ lúc còn nhỏ, nàng đã đạt được cảnh giới võ công thâm hậu đến mức sở hữu cho mình một biệt hiệu.

Huyễn Kiếm biến đổi khó lường chính là tuyệt kỹ của nàng, vậy nên nàng mới được giang hồ gọi với cái tên Huyễn Kiếm Tiên Tử.

Trong số võ giả hiện tại, không có mấy người được vinh dự sở hữu Huyễn Kiếm như nàng. Một số người cho rằng võ công của nàng được phóng đại quá mức, thế nhưng đa số đều đồng ý nàng là người vô cùng có thực lực.

Đại danh đỉnh đỉnh của Viên Giai Linh không chỉ nhờ vào cảnh giới võ công mà còn ảnh hưởng một phần còn từ sư phụ của nàng.

Sư phụ của Viên Giai Linh chính là một trong những võ giả được đánh là vĩ nhân đương thời.

Kiếm Tôn Hàn Hữu Thiên.

Ông là một trong ba kiếm hào kiệt xuất của Tam Tôn vô đối thủ.

Viên Giai Linh là đệ tử đích truyền của Hàn Hữu Thiên, nàng cũng đã cho thiên hạ nhìn thấy thành tích xuất sắc của mình. Đó là lý do vì sao Lưu Thần Phong cảm thấy ngạc nhiên khi gặp được Viên Giai Linh.

Chỉ cần là đệ tử của Hàn Hữu Thiên đã đủ khiến Viên Giai Linh nhận được sự tôn trọng tuyệt đối.

“Hơ! Viên tiểu thư chính là người có nhân duyên với điệt nữ tại hạ sao?”

“Vãn bối biết Tiểu Hạ đã lâu rồi. Mà đây là lần đầu chúng ta đi một quãng đường dài thế này nhỉ?”

“Nếu vậy tiểu thư đến đây là do điệt nữ của tại hạ rồi. Dám xin tiểu thư thứ lỗi vì cháu gái đã làm phiền.”

“Không đâu. Dù sao vãn bối cũng muốn đến Thành Đô một chuyến.”

Viên Giai Linh mỉm cười nhẹ nhàng rồi trả lời. Nhìn vẻ mặt nàng như thế, Lưu Thần Phong cảm giác đây là một nữ nhân vô cùng ý tứ.

Nếu Viên Giai Linh không cùng đồng hành, chắc Lý Tiểu Hạ đã không dám lặn lội đến tận đây.

Mặc dù Lý Tiểu Hạ và Viên Giai Linh trạc tuổi nhau, thế nhưng trông Viên Giai Linh trưởng thành và chín chắn hơn nhiều.

Viên Giai Linh hỏi Lưu Thần Phong.

“Lưu đại hiệp đã hoàn tất mục tiêu mình đặt ra chưa ạ?”

“Tiểu Hạ đã kể chuyện đó cho tiểu thư ư?”

“Vãn bối cũng đã nghe qua đôi chút.”

“Tại hạ thậm chí còn không thấy bóng lưng của hắn. Tại hạ đoán hắn đã rời khỏi Thành Đô rồi cũng không chừng.”

“Thế ạ?”

“Tại hạ không chắc lắm. Nhưng chắc sẽ ở lại thêm mấy ngày nữa, nếu vẫn không thu được gì thì tại hạ sẽ quay về.”

“Đúng là thúc thúc không thể ở mãi nơi này được.”

Nghe Lưu Thần Phong nói, Lý Tiểu Hạ vui mừng ra mặt.

“Vậy chúng ta đi cùng nhau nhé.”

“Như vậy có ổn không?”

“Con không biết sẽ bị mẫu thân mắng ra sao nếu để thúc thúc một mình rồi quay về đâu.”

Lý Tiểu Hạ tỏ vẻ oan ức. Nhìn dáng vẻ đáng yêu của nàng, Lưu Thần Phong đành mỉm cười bất lực.

“Sao lại là lỗi của con được chứ? Ta đã bảo con làm thế mà.”

“Nhưng mà mẫu thân…”

“Ta sẽ nói lại với tỷ tỷ, con không cần phải lo.”

“Vâng!”

“Phải đi một chặng đường dài mới đến được nơi tốt hơn. Mùa đông năm ngoái ta đã tìm được một quán trọ khá được. Con mà ăn thức ăn ở đó thì sẽ giải tỏa được cơn mệt mỏi lúc đi đường xa đấy.”

Nghe Lưu Thần Phong nói, Lý Tiểu Hạ lắc lư đầu.

“Con sẽ dời bữa ăn với thúc thúc sang ngày mai.”

“Tại sao?”

“Hôm nay con phải đi gặp mọi người.”

“Ai chứ?”

“Cuộc họp của Kim Thiên Hội sẽ diễn ra ở đây.”

“Ý con là cuộc họp của Kim Thiên Hội được tổ chức ở nơi xa xôi này ư?”

“Bọn họ quyết định sẽ họp nhau ở đây. Vậy nên hôm nay con sẽ tới đó.”

“Hơ! Kim Thiên Hội mà lại tụ họp ở đây ư?”

Lưu Thần Phong bất ngờ đến nổi không ngậm được miệng.

 

Kim Thiên Hội là nơi tập hợp các kỳ tài có danh tiếng cao trên giang hồ. Không phải tất cả các kỳ tài trên giang hồ đều được vinh dự bước chân vào hội, thế nhưng thông qua hội này mà lắm người kết giao được nhiều mối nhân duyên hơn.

 

Đây là cuộc họp có sức ảnh hưởng khá lớn trên giang hồ.

Kim Thiên Hội vốn là cuộc họp được diễn ra ở những nơi dễ tụ tập mọi người như Hồ Nam hay Hồ Bắc. Vậy mà lần này lại được tổ chức ở Thành Đô - một nơi xa xôi thế này, đúng là khiến người khác khó mà tin được.

“Lần này không phải mọi người đều tụ họp lại đâu ạ. Chỉ một số ít thôi nên người không cần phải bất ngờ như thế.”

“Thế à?”

“Vâng! Khó mà tổ chức một cuộc họp với quy mô lớn ở đây.”

“Thế thì ta hiểu rồi. Mà có những ai đến vậy?”

“Chuyện đó con sẽ nói sau, thúc phụ! Trước tiên chúng con phải đến cuộc họp trước đã.”

“Được! Ta không nên giữ người bận rộn lại quá lâu. Con biết chỗ ta ở chứ?”

“Vẫn là Cửu Gia Trang đúng không ạ?”

“Ra là con còn nhớ. Ta sẽ ở đó nên khi nào cuộc họp kết thúc, con đến Cửu Gia Trang tìm ta nhé.”

“Vâng! Thúc thúc khỏi phải lo.”

Lý Tiểu Hạ gật mạnh đầu.

Một lúc sau, hai người chia tay Lưu Thần Phong rồi tiến về hướng quán trọ ở Thành Đô.

Nơi bọn họ hướng đến là quán trọ có tên Tứ Hải Lâu.

Quy mô không lớn lắm, thế nhưng thức ăn lại rất ngon, trang trí cũng gọn gàng trang nhã. Chính vì thế, nơi này rất được thương đoàn và tiêu cục ưa chuộng.

Tin đồn một đồn mười, mười đồn trăm, thế là giang hồ liền ưu ái gọi Tứ Hải Lâu là Tứ Xuyên Đệ Nhất Lâu.

Thực tế, đây không phải nơi có tài nghệ nấu ăn bậc nhất Tứ Xuyên, nhưng chung quy nó vẫn nổi tiếng với ngoại nhân.

Chính vì lý do đó, những người lần đầu đến Thành Đô thường chọn Tứ Hải Lâu làm điểm dừng chân.

Kim Thiên Hội cũng giống như thế.

Họ chọn Tứ Hải Lâu làm điểm hẹn vì đây là nơi nổi danh nên dễ dàng tập hợp mọi người lại.

“Mời khách quan…. vào ạ.”

Tiểu nhị ra tiếp đón hai nữ tử đột nhiên lắp ba lắp bắp. Chính là vẻ đẹp khó tin của họ.

Tên tiểu nhị đỏ hết cả mặt mày, hắn lập tức tỉnh táo rồi nói với hai nữ tử.

“Phải, phải làm sao đây ạ? Chỗ ngồi đã kín hết cả…”

“Bọn ta có hẹn trước rồi. Một nam nhân cao ráo anh tuấn. Hắn ta nói nhiều, hay cười…”

“A! Có đấy ạ. Người đó một mình chiếm tận hai cái bàn và nói rằng đồng liêu của mình sẽ tới.”

“Mau đưa bọn ta đến chỗ đó.”

Lý Tiểu Hạ đưa cho tiểu nhị một đồng xu.

Tiểu nhị vui vẻ đưa hai người lên tầng hai.

Nếu tầng một mang lại cảm giác ồn ào náo nhiệt quen thuộc của mọi quán trọ, thì tầng hai lại yên tĩnh và số bàn cũng ít hơn.

“Đây này!”

Vừa lên tầng hai đã có một nam nhân đang ngồi một mình vẫy tay về phía hai nữ tử.

Hắn ta là nam nhân anh tuấn đến mức khi gặp trên đường nhất định sẽ khiến người khác phải ngoái đầu lại nhìn.

Hắn ta đứng dậy rồi nói.

“Nhanh nào! Hai người cũng đúng hẹn quá nhỉ.”

“Lâu rồi không gặp. Sở Văn thiếu hiệp!”

“Chắc ngươi đến sớm hơn rồi chạy đến kỹ lâu ăn chơi chứ gì?”

Phản ứng của hai nữ tử đối với nam nhân hoàn toàn khác nhau.

Trong khi Lý Tiểu Hạ tỏ ra vui mừng thì Viên Giai Linh lại ném cho nam nhân ánh mắt lạnh lẽo như vạn niên băng.

Nam nhân kia chính là Sở Văn Bình.

Hắn là một trong những thành viên Kim Thiên Hội đến cuộc họp hôm nay.

Biệt hiệu của hắn là Tiểu Quyền Vương.

Sở Văn Bình hắn là một quyền sư mà không một ai đồng trang lứa có thể vượt qua được quyền cước của hắn. Sở Văn Bình còn một biệt khác mà chỉ những thân bằng cố hữu của hắn mới gọi hắn.

Phong Nguyệt Khách.

Nhìn vẻ ngoài phong lưu kia rất hợp với biệt hiệu này của hắn. Những nam nhân khác gọi hắn là Phong Nguyệt Khách, nhưng Viên Giai Linh lại ‘ưu ái’ gọi hắn là một con chó chỉ biết động dục.

Vậy nên, có thể tránh ở cùng Sở Văn Bình thì nàng sẽ cố mà tránh, thế nhưng hôm nay nàng bất đắc dĩ phải ở một chỗ với hắn.

Ánh mắt Viên Giai Linh nhìn Sở Văn Phong hệt như nhìn một loài sâu bọ gớm ghiếc nào đó. Sở Văn Bình cũng biết, thế nhưng hắn không để tâm.

“Haha! Những kỹ nữ ở Thành Đô đúng là đặc biệt thật. Các nàng ấy vô cùng nhiệt tình luôn.”

“Đừng nói nữa! Tai ta sắp thối ra rồi này.”

“Nếu thấy oan ức sao không sinh ra là nam nhân đi? Nếu là nam nhân sở hữu dung mạo anh tuấn, chắc chắn nữ nhân sẽ vây quanh cô nương mà tình nguyện cởi váy yếm cũng không chừng.”

“Ngươi mà còn nói nhảm nữa, ta sẽ chém ngươi đấy.”

Viên Giai Linh vừa nói vừa nắm chặt lấy kiếm.

Khí thế của nàng lúc này có phần tàn bạo nên Sở Văn Bình liền giơ cả hai tay lên rồi lùi về sau.

“Đầu hàng! Ta đùa thôi, đùa thôi mà. Vậy nên Viên tiểu thư mau thu kiếm lại đi. Cô mà cứ muốn rút kiếm ra như thế thì không ai dám yêu mến đâu.”

Nghe Sở Văn Bình nói, đôi mày Viên Giai Linh liền giật giật mấy cái.

Chính lúc đó, Lý Tiểu Hạ liền nắm lấy tay Viên Giai Linh rồi nói.

“Hai người thôi đi! Chúng ta đâu có họp lại để đánh nhau chứ.”

“Ngươi phải đa tạ Tiểu Hạ đấy. Nếu không vì Tiểu Hạ, ta đã lấy cái mạng chó của ngươi rồi.”

“Haha! Đa tạ nhé, Lý tiểu thư!”

Sở Văn Bình nở nụ cười hệt như một người tử tế nhìn Lý Tiểu Hạ.

Cho dù mối đe dọa có phải là Viên Giai Linh hay không, Sở Văn Bình cũng không để tâm.

Tối qua hắn đã có một giấc mộng đẹp tại Thiên Hương Lâu.

Các kỹ nữ ở Thiên Hương Lâu vô cùng nhiệt tình, chu đáo nên trong lòng hắn đang rất sung sướng. Nhờ thế mà hắn cảm thấy hết sức mãn nguyện.

‘Hư hư! Tối nay ta phải đến kỹ lâu khác mới được.’

Hắn đã tính hôm nay sẽ đến Thủy Liên Lâu, kỹ lâu lớn nhất trong Thành Đô này.

Trong thời gian lưu lại Thành Đô, hắn phải thử qua tất cả các kỹ lâu mới hả dạ.

Lý Tiểu Hạ nhìn xung quanh rồi cất tiếng hỏi.

“Những người khác đâu rồi?”

“Hai người đến đầu tiên đấy. Bọn họ chắc sẽ đến ngay thôi.”

“Hay chúng ta gọi món nhé?”

“Đương nhiên rồi. Ta đã gọi tất cả các món ngon nhất ở Tứ Hải Lâu này. Một chốc nữa sẽ có ngay thôi.”

Nghe Sở Văn Bình nói, Lý Tiểu Hạ bày ra vẻ mặt chán chường.

“Gọi nhiều thế làm gì? Ăn có hết đâu chứ.”

“Ăn không hết thì để lại, có gì mà phải lo chứ?”

“Nhưng mà…”

“Lý tiểu thư lo lắng thừa thãi rồi. Mà, tiểu thư đã gặp Lưu Thần Phong đại hiệp rồi chứ?”

“Rồi. Ông ấy vẫn bình an vô sự.”

“Vậy thì may quá.”

Sở Văn Bình vừa gật gù vừa mỉm cười.

Một trong những lý do Kim Thiên Hội nhất định phải tụ họp ở Tứ Xuyên chính vì tình hình của Lý Tử Hạ.

 

Chính lúc đó.

Rầm!

Đột nhiên họ cảm nhận được bá khí vô cùng quen thuộc.

Ánh mắt ba người đồng loại hướng về phía cầu thang.

“Đến rồi!”

Trên môi Sở Văn Bình liền hiện lên nụ cười.

Chỉ có một người có thể tỏa ra bá khí khiến tim họ đập dữ dội như thế.

Họ nhìn thấy kẻ kia đang từng bước bước lên cầu thang.

Thân hình y vạm vỡ hơn cả Sở Văn Bình, khiến người khác cảm tưởng đến một tháp thiết sừng sững.

Lông mày rậm, đôi mắt to sáng, đôi môi mím chặt trông giống hệt một con hổ, toàn thân y tỏa ra cỗ khí thế vô cùng bá đạo.

“Kiếm Vũ đại huynh!”

Sở Văn Bình đứng bật dậy chạy đến chỗ nam nhân.

“Quả nhiên đệ đến đây đầu tiên nhỉ.”

“Haha! Dù sao đệ cũng phải đến xem xét tình hình Thành Đô trước chứ ạ?”

Sở Văn Bình tán gẫu đôi ba câu với gã nam nhân.

Sở Văn Bình hắn vốn là một kẻ có lòng tự trọng cao.

Từ khi còn nhỏ, hắn đã nổi tiếng là người xuất chúng, thế nên đôi khi hắn không thèm để người khác vào tầm mắt mình.

Thế nhưng nam nhân trước mắt lại là ngoại lệ.

Thiết Huyết Võ Khách - Chân Kiếm Vũ.

Y vừa là Hội chủ Kim Thiên Hội vừa là nhân vật được đánh giá là kỳ tài bậc nhất trên giang hồ.

Dù tuổi đời còn trẻ thế nhưng y lại là cao thủ có thể sánh vai với những bậc trưởng bối có tiếng tăm lẫy lừng trên giang hồ.

Một khi y đã quyết tâm, tuyệt đối sẽ không thay đổi, y là một nam nhân không sợ hãi nhìn thấy máu đổ chỉ để đạt được thứ mình muốn.

Tuy tính tình y có phần quá khích, thế nhưng y chưa bao giờ vượt qua giới hạn, y chính là một võ giả chân chính luôn chiến đấu chống lại sự bất nghĩa.

Vậy nên những võ giả khác trên giang hồ gọi y là Thiết Huyết Võ Khách. Chân Kiếm Vũ là võ giả duy nhất mà Sở Văn Bình kính trọng. Vậy nên thái độ của hắn đối với Chân Kiếm Vũ lúc nào cũng vô cùng chân thành.

Lý Tiểu Hạ và Viên Giai Linh cũng như thế.

“Kiếm Vũ ca ca!”

“Hội chủ!”

Hai người làm thế bao quyền với Chân Kiếm Vũ.

Chân Kiếm Vũ lập tức nhìn hai người tươi cười.

“Lâu rồi không gặp mọi người.”

Giọng nói y vô cùng trầm ấm và đĩnh đạc.

Chỉ cần nghe giọng của hắn cũng đủ khiến người khác an tâm một cách kỳ lạ. Ba người cứ đứng nhìn y tựa hồ như bị mê hoặc.

Những người có mặt trên tầng hai cũng thế. Mặc dù họ không biết thân phận của Chân Kiếm Vũ, thế nhưng chỉ cần nhìn dung mạo và nghe giọng nói đã khiến họ như điên đảo hồn phách.

Chân Kiếm Vũ có sức mạnh khiến người khác phải ngưỡng mộ mà cảm thán. Vậy nên mọi người đều nhìn về phía y.

Trong đó có cả Phiêu Nguyệt.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương