Tử Thần Phiêu Nguyệt
-
Chapter 112
Nghe phiên bản audio của truyện:
TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 112
Phiêu Nguyệt ra khỏi lò mổ rồi dừng lại ở một con suối tắm rửa sạch sẽ.
Lúc mới bước chân ra lò mổ, hắn đã rất khổ sở vì không thể xóa sạch mùi tanh tưởi trên người. Dù có tắm bao nhiêu lần cũng không thể gột rửa đi thứ mùi ấy.
Sau này hắn mới nhận ra.
Những thứ bám trên cơ thể hắn không chỉ là mùi máu bò.
Mà là ác ý của lò mổ lẫn với ác ý của chính hắn.
Oán hận hay ác ý sâu sắc chắc chắn sẽ phát sinh một cách tự nhiên ở nơi mà vô số sinh mạng đã chết trong thời gian dài.
Một người bình thường ở lâu trong lò mổ cũng khiến ác ý cũng đeo bám lên người họ.
Đặc biệt đối với kẻ có sát ý như Phiêu Nguyệt thì ác ý lại càng cao. Vậy nên hắn khó có thể phủi sạch được.
Phiêu Nguyệt cho rằng đó chính là một loại lạc ấn.
Đó là dấu ấn của sự trừng phạt không thể xóa nhòa mà ông trời dành cho người như hắn, những kẻ mãi cũng không thể sống một cuộc đời bình thường.
Phiêu Nguyệt cố gắng che giấu đi sát ý đó.
Hắn không thể xóa bỏ hoàn toàn nhưng ít nhất cũng được che giấu đi đôi chút. Khi đạt đến mức độ đó, ác ý bám vào hắn liền giảm đi đáng kể.
Phiêu Nguyệt ngồi trên tảng đá cạnh dòng suối sắp xếp lại suy nghĩ.
‘Thử nghiệm thông qua súc vật không còn ý nghĩa nữa. Bây giờ chắc ta phải thay đổi đối tượng sang con người.’
Phiêu Nguyệt hít một hơi rồi đưa ra quyết định.
Bò trong lò mổ là súc vật, số phận của chúng đã định sẽ chết nên hắn có thể không ngần ngại mà xuống tay, nhưng con người lại khác.
Ngay từ đầu, Phiêu Nguyệt đã là kẻ không máu không nước mắt.
Hầu hết những người hắn giết đều là những kẻ có ân oán gì với hắn. Hắn chưa từng xuống tay với những người không có thù hằn với mình.
Nếu đã không ân không oán, hắn chẳng có lý do gì phải giết chết một người cả.
Thế nên, Phiêu Nguyệt đã trì hoãn việc nghiên cứu áp dụng Sinh Tử Huyệt đối với con người.
Trước tiên hắn nghĩ chỉ cần thế này là đủ.
Sau khi sắp xếp lại suy nghĩ, Phiêu Nguyệt vuốt mặt một cái rồi đứng dậy. Hắn lập tức thay đổi khuôn mặt.
Tổng thể gương mặt hắn không có sự thay đổi lớn, thế nhưng chỉ cần đường nét khuôn mặt có chút dịch chuyển cũng đã trở thành con người khác hẳn.
Sau khi dịch dung, hắn hướng đến Thiên Âm Nhạc Quán.
Thiên Âm Nhạc Quán là nơi dạy nhạc của một nghệ nhân có nghệ danh là Nhạc Đại Tiên Sinh.
Ông chủ yếu dạy nhạc cho những kỹ nữ trong tửu lâu hoặc những nghệ nhân trẻ, trong số đó có những người tìm đến chỉ vì yêu thích âm nhạc.
Phiêu Nguyệt không ngần ngại bước vào trong Thiên Âm Nhạc Quán.
Lúc này đã có hàng chục người tập trung tại một vọng lâu lớn bên trong Thiên Âm Nhạc Quán chờ đợi bài giảng của Nhạc Đại Tiên Sinh.
Khi Phiêu Nguyệt bước vào, một thư sinh tuổi tầm đôi mươi bước ra đón hắn.
“Huynh mau vào trong.”
“Hình như Nhạc Đại Tiên Sinh vẫn chưa đến nhỉ?”
“Haha! Chẳng phải ông ấy lúc nào cũng đến trễ ư? Huynh cứ ngồi trước đi đã.”
“Ừm!”
Phiêu Nguyệt gật đầu rồi ngồi xuống.
Chỗ của hắn đã được đặt một cỗ huyền cầm.
Phiêu Nguyệt đặt huyền cầm lên một cái bàn gỗ rồi chờ Nhạc Đại Tiên Sinh.
Một lát sau, một lão nhân độ khoảng năm mươi tuổi trông vô cùng đỉnh đạo bước vào trong vọng lâu.
Ông ấy chính là chủ nhân của Thiên Âm Nhạc Quán này và cũng là nghệ nhân xuất chúng nhất ở thành Tứ Xuyên - Nhạc Đại Tiên Sinh.
“Hôm nay chúng ta sẽ học đoạn Biệt Tướng Khúc. Biệt Tướng Khúc là một khúc đòi hỏi phải chú ý đến chuyển động ngón tay mới có thể gãy đúng. Khúc này…”
Nhạc Đại Tiên sinh say sưa diễn giải một tràng về khúc nhạc sẽ diễn tấu ngày hôm nay.
Các nghệ nhân và kỹ nữ đôi mắt lấp lánh dỏng tai lắng nghe lời giảng của Nhạc Đại Tiên Sinh.
Phiêu Nguyệt cũng ngồi đó lắng nghe ông ấy giảng giải.
Thế nhưng ngay từ đầu hắn đã chẳng mấy để tâm.
Đối với Phiêu Nguyệt, người luôn sống trong sự uy hiếp của cái chết, âm nhạc chỉ là sở thích vô bổ của những kẻ ăn no rửng mỡ mà thôi.
Thế nhưng, sau khi giết những võ giả của Thất Tinh Đảng hắn đã thay đổi suy nghĩ.
Nếu muốn sống hòa nhập với những người bình thường phải học cách làm người bình thường. Phải như thế mới không bị kẻ khác nghi ngờ.
Hơn hết, hắn vừa phải học nhạc vừa phát triển sát pháp của hắn.
Hắn đột nhiên nghĩ ra một thứ.
Thế nhân hay gọi là Cầm Kỳ Thi Họa.
Cầm là chỉ cổ cầm, Kỳ là nhắc đến việc chơi cờ. Còn Thi là thơ ca, cuối cùng là Họa ý nói đến hội họa.
Người tinh thông cầm kỳ thi họa thường nhận được sự đối đãi nhiệt tình trên chốn giang hồ.
Phiêu Nguyệt tuy không có ý định được chào đón nồng nhiệt nhưng hắn biết rằng hắn có thể che giấu bản chất thông qua cách học hỏi cầm kỳ thi họa này.
Thứ này giúp ích cho hắn đáng kể trong việc phong ấn sát ý trong lòng.
Và khi sử dụng gương mặt này, Phiêu Nguyệt chính là Lâm Quyền Ngọc.
Lâm Quyền Ngọc là một thư sinh tinh thông cầm kỳ thi họa nổi tiếng trong vùng.
Hắn sinh ra trong gia đình phú quý, tính cách điềm đạm nên có mối quan hệ rộng rãi.
Đó chính là bối cảnh xuất thân của Lâm Quyền Ngọc, người mà Phiêu Nguyệt đang sống trong thân phận của hắn. Và hắn phải hành động sao cho phù hợp với con người này.
Phiêu Nguyệt trong bộ dạng của Lâm Quyền Ngọc không hề cảm nhận được chút cảm giác bất hòa nào.
Những người học âm nhạc cùng hắn cũng nhìn hắn bằng ánh mắt đầy thiện cảm, các kỹ nữ thì thầm ngưỡng mộ hắn.
Không một ai biết bản chất của Phiêu Nguyệt chính là một tên thích khách. Phiêu Nguyệt cứ thế mà triệt để che giấu bản thân.
Sau khi kết thúc buổi thuyết giảng, Nhạc Đại Tiên Sinh gọi Phiêu Nguyệt.
“Lần này Quyền Ngọc hãy thử diễn tấu khúc nhạc này nhé.”
“Vâng!”
Phiêu Nguyệt sau khi trẻ lời liền bắt đầu lướt tay trên huyền cầm.
Tăng!
Mỗi một lần ngón tay Phiêu Nguyệt gãy vào dây đàn, âm thanh sâu sắc liền vọng vào tai người nghe. Những người có mặt ở đó nhắm mắt thưởng thức màn diễn tấu của Phiêu Nguyệt.
“Hay thật.”
Nhạc Đại Tiên Sinh cười tươi.
Không thể nói là hoàn hảo, nhưng quả nhiên đây là bài diễn tấu rất tốt.
Phiêu Nguyệt chỉ mới học đàn được vài tháng, có thể đánh như thế quả là thành tích đáng kinh ngạc.
Mọi người ai nấy không ngớt lời khen ngợi sau khi Phiêu Nguyệt hoàn thành khúc nhạc.
“Vị bằng hữu này, thực lực càng ngày càng tiến bộ nha. Cứ thế này có khi huynh trở thành nhạc sư đệ nhất thiên hạ cũng không chừng đó.”
“Lâm thiếu hiệp! Không biết huynh có nhã hứng muốn đến kỹ lâu của bọn ta diễn tấu không? Với thực lực của Lâm thiếu hiệp đây, chắc chắn sẽ kiếm được rất nhiều tiền đó.”
Những người đến gần Phiêu Nguyệt cứ ta một câu ngươi một câu tấm tắc ca ngợi.
Chẳng những thế, các kỹ nữ còn trắng trợn cám dỗ hắn. Thế nhưng, Phiêu Nguyệt chỉ mỉm cười nhẹ nhàng rồi từ tốn từ chối đề xuất của họ,
“Thứ lỗi cho tại hạ. Tại hạ học nhạc vì sở thích của mình mà thôi.”
“Ôi! Huynh lại khiêm tốn rồi.”
Các kỹ nữ cứ nhìn Phiêu Nguyệt khen lấy khen để.
Phiêu Nguyệt chỉ cảm thấy nhẹ nhõm sau khi họ thôi không nói nữa.
Sau đó, Phiêu Nguyệt rất chăm chỉ học hội họa, làm thơ, đánh cờ.
Lúc hắn kết thúc mọi thứ thì trời cũng đã khá khuya.
Ngay khi Phiêu Nguyệt trở về chỗ ở, hắn liền thay đổi lại gương mặt vốn có. Cao tổng quản nhanh chân ra đón Phiêu Nguyệt.
Hai người ngồi đối diện nhau trong phòng.
[Đây là những gì thuộc hạ thu thập được trong hôm nay.]
Cao tổng quản dùng bút đàm nói chuyện với Phiêu Nguyệt rồi đưa quyển sách màu vàng cho Phiêu Nguyệt.
Mùi mực hãy còn thoang thoảng, rõ ràng nó vừa được viết xong.
Phiêu Nguyệt im lặng lật quyển sách.
Trên quyển sách ghi rõ thông tin những võ giả tham gia Kim Thiên Hội ở Tứ Hải Lâu hôm nay.
[Chân Kiếm Vũ
Vừa là Hội chủ Kim Thiên Hội vừa là kỳ tài nổi danh trên thiên hạ.
Cháu trai của Chân Nguyệt Minh, một trong những Bát Tinh Tọa, từ nhỏ đã được cho là xuất chúng.
Võ công lẫn nhân phẩm đều xuất sắc, sở hữu năng lực dẫn dắt mạnh mẽ.
Được đánh giá là cường giả tuyệt đối thế hệ sau của tổ phụ.
Thế nhưng, nhìn vào những bước đi của y từ những năm cuối tuổi thiếu niên, sẽ thấy nhiều điều kỳ lạ, dường như y đang theo đuổi thứ gì đó.
Sơ lược…]
Chỉ trong thời gian nhắn, Cao tổng quản đã thu được rất nhiều thông tin và ghi chép lại tất cả.
Đương nhiên trong quyển sách chỉ ghi chép được nội dung được nhiều người trên giang hồ biết đến. Thế nhưng đối với Phiêu Nguyệt chỉ bấy nhiêu là đủ.
Không chỉ có Chân Kiếm Vũ.
Trong quyển sách còn ghi lại thông tin của Viên Giai Linh, Lăng Tiêu Vận, Sở Văn Bình và cả Lý Tiểu Hạ.
Đó chỉ là bản tóm lược bối cảnh xuất thân và tính cách của họ.
Phiêu Nguyệt hỏi Cao tổng quản.
“Ông có tìm hiểu lý do vì sao họ lại vào Thành Đô chứ?”
[Xin thứ lỗi. Vì thời gian quá gấp rút nên thuộc hạ vẫn chưa tìm hiểu.]
Cao tổng quản lại đáp bằng bút đàm.
“Ta hiểu rồi! Ông hãy tìm hiểu vì sao họ lại đến đây cho ta.”
[Thuộc hạ sẽ cố hết sức.]
Sau khi Phiêu Nguyệt phất tay, Cao tổng quản liền cúi đầu cáo lui.
Còn lại một mình, Phiêu Nguyệt nhìn ra khung cửa sổ đang mở rộng.
Bầu trời tối đen như mực, đến cả chút ánh trăng cũng bị mây che khuất không thấy bóng dáng đâu.
Phiêu Nguyệt cứ nhìn chằm chằm vào màn đêm không chút vệt sáng ấy.
***
Nhạc Sơn nằm cách Thành Đô khoảng trăm dặm về phía nam.
Mặc dù không bằng núi Nga Mi hay núi Thanh Thành, nhưng vẫn là ngọn núi nổi danh ở thành Tứ Xuyên.
Bên dưới Nhạc Sơn có một võ quán mang tên Cao Thiên Võ Quán đang tọa lạc giữa chân núi.
Cao Thiên Võ Quán là một trong năm võ quán lớn nhất ở Thành Đô.
Do cách xa Thành Đô - trung tâm Tứ Xuyên nên thường phải nhận về đánh giá không tốt, thế nhưng nơi này lại nổi tiếng về cách dạy dỗ và cảnh giới võ công.
Vậy nên suốt cả năm lúc nào cũng có người kéo đến xin tu luyện võ công.
Quan chủ Cao Thiên Võ Quán là Lý Bình nổi tiếng là người sở hữu quyền công mạnh mẽ.
Hồng Lạc Quyền chính là thành danh tuyệt kỹ của ông ấy.
Tổ tiên của Lý Bình vốn là người tu luyện võ công từ phái Thanh Thành, khoảng độ tam tuần lại tách ra độc lập và thành lập nên võ quán.
Đã qua năm thế hệ, có thể nhiều người đã quên đi mối nhân duyên trước đây, nhưng Lý Bình vẫn còn giữ mối quan hệ bền chặt với phái Thanh Thành.
Lý Bình còn phái đệ tử nổi bật nhất ở Cao Thiên Võ Quán để tu luyện võ công tục gia Thanh Thành.
Phái Thanh Thành rất vui mừng khi nhận đệ tử xuất sắc, và Cao Thiên Võ Quán cũng hài lòng với chiếc ô vững chắc mang tên Thanh Thành.
Bọn họ cứ hỗ trợ lẫn nhau như thế suốt hơn trăm năm. Thế nhưng gần đây quan chủ Cao Thiên Võ Quán Lý Bình lại không còn nhìn thấy bóng râm đó đâu nữa.
“Phù!”
Lý Bình một mình đứng ở sân luyện võ của Cao Thiên Võ Quán mà thở dài một hơi.
Bầu trời tối tăm không có đến một ánh sao càng khiến tâm trạng ông ấy trĩu nặng hơn.
“Phái Thanh Thành phải làm sao đây…”
Căn nguyên nỗi lo lắng trong lòng ông chính là vì phái Thanh Thành.
Nơi đã có mối nhân duyên trăm năm như Thanh Thành vốn không phải là chỗ xa lạ với ông. Thế nhưng bọn họ đã chọn phong bế sơn môn. Đối với Lý Bình tin tức này quả như sét đánh ngang tai.
Do cách xa Thành Đô nên ông không biết được tình hình cụ thể, thế nhưng ông biết họ đã phải tổn thất nặng nề.
Mặc dù chỉ là tạm thời, nhưng vì Thanh Thành phong bế sơn môn nên các võ quán có liên quan cũng bị hạn chế hoạt động ít nhiều.
Bởi vì không có mối đe dọa nào lớn bằng việc Thanh Thành hoàn toàn biến mất khỏi thế gian.
“Ta phải đến Thanh Thành một chuyến thôi.”
Ông phải trực tiếp kiểm tra xem phái Thanh Thành đã chịu tổn thất thế nào. Phải thế ông mới có thể tính toán mà hỗ trợ cho họ.
Lúc Lý Bình đang sắp xếp lại suy nghĩ, đột nhiên ông xoay người lại.
Sượt!
Có thứ gì đó màu đen vừa sượt qua trước mặt ông.
“Cái gì thế?”
Lý Bình nâng cao cảnh giác, một chiếc túi nhỏ bất ngờ nổ tung ra.
Bụp!
Chiếc túi nổ tung, thứ bột màu trắng trong túi liền xộc vào mũi Lý Bình.
“Hộc!”
Lý Bình hoảng sợ lùi lại mấy bước.
Ông ấy gấp gáp lấy ống tay áo lên lên che mặt, thế nhưng ông đã hít phải một lượng lớn bột màu trắng đó.
“Thứ, thứ gì đây?”
“Không cần căng thẳng đâu.”
Lúc đó, một giọng nói khẽ vang lên bên tai ông.
Lý Bình ngước mắt lên nhìn vào thân ảnh kia.
Ông thậm chí không phân biệt kẻ kia là nam nhân hay nữ nhân.
Lý Bình siết chặt nắm đấm hét lên.
“Ngươi muốn làm gì ta hả?”
“Ta đã nói không cần phải căng thẳng rồi mà.”
Lý Bình cảm giác kẻ kia đang bật cười.
“Ngươi dám!”
Ông muốn tung một đấm về phía hắn ta.
Thế nhưng lúc đó, Lý Bình thấy hai mắt kẻ kia sáng lên.
“Khực!”
Lý Bình bất giác quay đầu đưa tay che mặt. Ông ta cứ giữ yên trạng thái đó một lúc lâu.
Lý Bình bỏ tay xuống rồi ngơ ngác đứng nhìn về trước.
Ông ta cảm thấy toàn thân đau nhức vô cùng.
“Tại sao lại làm thế với ta?”
Lý Bình thẫn thờ lẩm bẩm trong miệng.
Rõ ràng kẻ kia vừa làm gì đó với ông, nhưng ông hề biết chính xác đó là gì.
Thậm chí ông còn không nhớ rõ tại sao bản thân lại đứng yên bất động như thế.
“Chắc ta cũng đã lớn tuổi rồi. Hừ!”
Cuối cùng Lý Bình đành đổ lỗi cho năm tháng vô tình rồi xoay người rời đi.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook