Nghe phiên bản audio của truyện:

Chap 113

 

Hồng Hữu Tân lúc này cảm thấy không được vui cho lắm.

Bởi vì hắn ta đã bị mắc kẹt ở Thành Đô trong suốt mùa đông mà chẳng thu được kết quả gì.

Lần đầu tiên trong đời, hắn ta dành ra vài tháng để chẳng làm được gì cả.

Hắn ta luôn hành động khi có mục đích.

Từng hành động, thậm chí là cử chỉ của hắn đều chứa đựng mục đích rõ ràng. Điều mà hắn ghét nhất cũng là lãng phí thời gian vô ích.

Thế mà trong suốt mấy tháng qua, hắn ta đã phải làm việc mà hắn ta ghét nhất.

“Chết tiệt!”

Hắn đập mạnh xuống mặt bàn rồi phun ra những lời chửi rủa.

“Đội chủ!”

Giọng nói của một thuộc hạ vang vọng từ bên ngoài.

“Có chuyện gì?”

“Có khách đến tìm phân đà chủ ạ.”

“Vậy sao không đi báo cho phân đà chủ?”

Hồng Hữu Tân tức giận nói.

Sau khi phân đà chủ đời trước đã mất mạng dưới tay Phiêu Nguyệt, Hồng Hữu Tân đã bổ nhiệm cho người trong nội bộ thay thế cho vị trí đó.

Mặc dù do bất đắc dĩ nên hắn mới phải ở lại Thành Đô nhưng không có nghĩa là hắn sẽ thay phân đà chủ xử lý công việc ở đây.

“Xin lỗi đội chủ, nhưng người này phân đà chủ không thể cáng đáng được ạ.”

“Là ai vậy? Là tên trùm đó sao?”

“Là Thiết Huyết Võ Khách Chân Kiếm Vũ thiếu hiệp ạ.”

Cơn giận trên mặt của Hồng Hữu Tân bỗng dưng biến mất trong chốc lát.

Chân Kiếm Vũ là một võ giã được Hạ Ô Môn để mắt đến. Ngoài việc Chân Kiếm Vũ có năng khiếu từ rất sớm ra thì tổ phụ của y là một trong Bát Tinh Tọa. Hạ Ô Môn sao không thể để mắt đến y cho được.

“Là Chân Kiếm Vũ thật sao?”

“Thuộc hạ có thể chắc chắn ạ. Vẻ ngoài của Chân Kiếm Vũ hoàn toàn giống với Dung Mạo Ba Ký. Hơn nữa, Kim Thiên Hội cũng đã hội họp tại Thành Đô.”

“Cuộc hội họp giữa Kim Thiên Hội?”

Hồng Hữu Tân nhíu mày.

Cuộc hội họp của Kim Thiên Hội không theo định kỳ.

Cũng không có địa điểm tổ chức gặp mặt cụ thể nên cũng không có gì lạ khi bọn họ tổ chức hội họp ở Thành Đô.

Theo kiến thức thông thường thì là như vậy.

Nhưng Hồng Hữu Tân biết rất rõ tất cả mọi thứ trên đời này không phải lúc nào cũng là lẽ thường tình.

“Mục đích của bọn họ là gì?”

“Thuộc hạ vẫn đang điều tra ạ.”

“Ta sẽ đến gặp trực tiếp Chân Kiếm Vũ. Các ngươi cũng hay nhanh chóng tìm ra mục đích đến Thành Đô của bọn họ đi. Ngươi đến báo với phân đà chủ lui về đi, ta sẽ ra mặt thay cho phân đà chủ.”

“Rõ.”

Giọng nói của tên thuộc hạ đó xa dần.

Trong phòng lúc này chỉ còn lại Hồng Hữu Tân, hắn chỉnh lại trang phục cho chỉnh tề rồi từ từ rời khỏi phòng.

Tuyệt đối không bao giờ được ra mặt trước và tiếp đón đối phương. Vì khi đối phương chờ đợi, thế chủ động của họ đã mất đi.

Vậy nên Hồng Hữu Tân cố gắng di chuyển chậm nhất có thể.

Vì hắn muốn để đối phương phải chờ đợi để giành thế chủ động về tay mình.

Hắn mở cửa rồi bước vào căn phòng nơi Chân Kiếm Vũ đang chờ đợi.

“Xin lỗi vì để thiếu hiệp chờ lâu. Tại hạ có chuyện gấp cần phải xử lý nên đến hơi muộn.”

Hồng Hữu Tân bước vào phòng với gương mặt cực kỳ hối lỗi thì thấy Chân Kiếm Vũ đang khoanh tay với đôi mắt nhắm nghiền.

“Chậc!”

Ngay khi thấy dáng vẻ ấy, Hồng Hữu Tân tặc lưỡi.

Hắn cảm thấy choáng ngợp trước bầu không khí hệt như tòa tháp sắt không hề bị lay chuyển này.

Vậy nên, Hồng Hữu Tân cho rằng Chân Kiếm Vũ không phải là một đối tượng mà hắn có thể chơi trò tâm lý cùng.

Hồng Hữu Tân nhanh chóng thay đổi chiến thuật.

“Để thiếu hiệp chờ đợi lâu như thế này, tại hạ cảm thấy thật có lỗi. Tại hạ là phân đà chủ của Thành Đô thuộc Hạ Ô Môn.”

“Tại hạ Chân Kiếm Vũ.”

Chân Kiếm Vũ mở mắt ra.

Ngay khi đối mặt với nhãn quang của Chân Kiếm Vũ, Hồng Hữu Tân liền cảm giác bản thân mình vừa bị búa đập xuống. Đó là bởi nhãn quang của Chân Kiếm Vũ quá mãnh liệt.

‘Ánh mắt gì thế này…’

Hồng Hữu Tân cảm giác ánh mắt của Chân Kiếm Vũ cứng cáp như thép vậy.

Trong ánh mắt đó hiện rõ lên ý chí mạnh mẽ như thể dù có tấn công mạnh mẽ đến mấy cũng không bao giờ bị phá vỡ.

Hắn đã gặp vô số võ giả, nhưng hắn chưa bao giờ thấy ai có một ánh mắt cường mãnh như thế này cả.

‘Về độ gây sốc thì công nhận là giống hắn thật.’

Hồng Hữu Tân nhớ đến người mà hắn đã gặp vào năm ngoái là Phiêu Nguyệt.

Nhưng ánh mắt của Phiêu Nguyệt không hề giống Chân Kiếm Vũ.

Không giống như Chân Kiếm Vũ không ngần ngại biểu lộ hết bản thân mình, Phiêu Nguyệt hoàn toàn giấu nhẹm mọi thứ.

Hai bản thể hoàn toàn trái ngược nhau, nhưng không hiểu sao Hồng Hữu Tân lại cảm thấy bọn họ rất giống nhau.

“Nghe danh của Chân thiếu hiệp đã lâu, nay mới được gặp mặt. Không biết là Chân thiếu hiệp có chuyện gì mà ghé thăm phân đà của chúng ta vậy?”

“Các hạ là phân đà chủ thật à?”

“Ý của thiếu hiệp là sao?”

“Bầu không khí xung quanh phân đà chủ rất khác với những phân đà chủ của Hạ Ô Môn khác mà tại hạ biết.”

Ánh mắt của Chân Kiếm Vũ trở nên sắc bén.

Hồng Hữu Tân thầm nghĩ Chân Kiếm Vũ đúng là một kẻ nhanh trí, nhưng hắn không thể hiện suy nghĩ của mình ra ngoài.

“Có lẽ là do tại hạ nhậm chức chưa được bao lâu rồi.”

“Vậy sao?”

“Nhưng mà chắc Chân thiếu hiệp đây không rảnh rỗi tới mức đến đây chỉ để hỏi tên của tại hạ đúng chứ? Thiếu hiệp vẫn chưa cho tại hạ biết mục đích thiếu hiệp đến đây là gì.”

“Tại hạ muốn tìm một người.”

“Thiếu hiệp muốn tìm ai?”

“Tại hạ cũng không rõ hắn tên gì.”

“Thiếu hiệp tới đây để nhờ tại hạ tìm một người mà thiếu hiệp thậm chí còn không biết tên sao?”

“Chính vì thế nên tại hạ mới tìm đến Hạ Ô Môn. Vì tại hạ nghĩ ít nhất thì phân đà tại Thành Đô của Hạ Ô Môn sẽ nắm trong tay tất cả mọi chuyện xảy ra trong Thành Đô này.”

Chân Kiếm Vũ kiên quyết nhìn vào Hồng Hữu Tân.

Ánh nhìn chói chang như ánh mặt trời của Chân Kiếm Vũ đã trở thành một áp lực đè lên Hồng Hữu Tân khiến cho hắn nhẹ quay đầu đi chỗ khác.

Thấy vậy, Chân Kiếm Vũ liền tiếp lời.

“Tại hạ biết năm ngoái, ở Thành Đô đã xảy ra một chuyện rất lớn. Đã có rất nhiều người chết, Thanh Thành Phái và Nga Mi Phái cũng bị thiệt hại nặng nề đến mức phải phong bế sơn môn.”

Hồng Hữu Tân nheo mắt lại.

Vì hắn đã có thể dự đoán được câu tiếp theo của Chân Kiếm Vũ là gì.

“Vậy các hạ tới đây là để tìm được nam nhân đã gây ra những vụ việc đó?”

“Vâng.”

“Hầy!”

Hồng Hữu Tân vô thức thở dài.

Hắn ta cúi đầu xuống, gương mặt tràn đầy vẻ bối rối.

Kẻ mà Chân Kiếm Vũ đang tìm kiếm chính là Phiêu Nguyệt.

Vấn đề ở đây là Hồng Hữu Tân và Hạ Ô Môn đã dành ra suốt một mùa đông qua để lục tung khắp nơi tìm kiếm Phiêu Nguyệt.

Nhưng không rõ là Phiêu Nguyệt đã bay lên trời hay vùi xuống đất mà đến cả một chút vết tích của Phiêu Nguyệt thôi bọn họ cũng không tìm thấy được.

Hồng Hữu Tân vẫn kiên trì truy tìm dấu vết của Phiêu Nguyệt. Nhưng dù có cố gắng thế nào, hắn vẫn không thể tìm lại được Phiêu Nguyệt.

Phân đà Thành Đô đã bỏ cuộc trong việc tìm kiếm Phiêu Nguyệt, thậm chí những thuộc hạ trong Giám Sát Đội của hắn cũng cho rằng Phiêu Nguyệt đã rời khỏi thành Tứ Xuyên.

Nhưng Hồng Hữu Tân tin rằng Phiêu Nguyệt vẫn còn ở Thành Đô.

Không phải vì hắn có chứng cứ.

Mà giác quan thứ sáu đã được tôi luyện bao năm dưới tư cách là một Đội chủ Giám Sát Đội của Hạ Ô Môn đã mách bảo cho hắn như vậy.

Mặc dù tin tưởng vào giác quan thứ sáu một cách vô điều kiện là điều không nên. Nhưng Hồng Hữu Tân chắc chắn giác quan thứ sáu lần này của hắn sẽ đúng.

‘Chắc chắn là hắn chỉ đang che giấu bản thân mình chứ thực chất hắn vẫn còn ở Thành Đô.’

Vấn đề là hắn không thể nói ra những suy nghĩ đó của mình được.

Hắn không thể chỉ dựa vào trực giác của mình mà khăng khăng rằng Phiêu Nguyệt vẫn đang ở Thành Đô trong khi hắn cả huy động cả phân đà Thành Đô và Giám Sát Đội của Hạ Ô Môn mà vẫn không thể tìm ra Phiêu Nguyệt được.

Hồng Hữu Tân thận trọng hỏi.

“Tại sao các hạ lại muốn tìm hắn?”

“Phải nói ra lý do thì phân đà chủ mới tìm cho tại hạ sao?”

“Hừm!”

Hồng Hữu Tân thở dài.

Chân Kiếm Vũ nói đúng. Đối với Hạ Ô Môn, lý do tại sao lại tìm kiếm một ai đó không quan trọng. Chỉ cần trả một cái giá thích đáng thì dù có phải truy lùng xuống tận cùng địa ngục, bọn họ vẫn sẽ truy lùng cho bằng được.

Hồng Hữu Tân im lặng một chút để sắp xếp suy nghĩ rồi mở miệng.

“Hắn không ở Thành Đô.”

“Ừm!”

“Mọi người đều nói như thế. Nhưng tại hạ không cho là như vậy.”

“Vậy là phân đà chủ nghĩ hắn vẫn đang còn ở tại Thành Đô sao?”

“Đúng vậy. Tuy không có chứng cứ gì, nhưng tại hạ nghĩ thế. Hắn như một hồn ma vậy. Rõ ràng là cùng tồn tại trong một không gian, trong một đô thị nhưng lại hoàn toàn không thể tìm thấy chút dấu vết gì của hắn. Nhưng chắc chắn là hắn đang ở đây.”

“Vậy là chúng ta phải đi tìm con ma này rồi.”

Chân Kiếm Vũ ngay lập tức hiểu ra những gì mà Hồng Hữu Tân đang nói.

Y lôi ra một viên Thất Sắc Dạ Minh Châu lớn ra từ trong ngực.

Thất Sắc Dạ Minh Châu tỏa sáng mập mờ ngay giữa ban ngày là một vật quý hiếm thấy. Một món hàng cực phẩm đến mức có hét giá cao bao nhiêu cũng sẽ có người mua cho bằng được.

“Tại hạ tạm ứng trước bao nhiêu đây. Nếu như tìm được hắn tại hạ sẽ đưa cho ngài thêm một viên nữa.”

“Ừm!”

“Phân đà chủ nhận lời ủy thác này chứ?”

“Được.”

Hồng Hữu Tân thích thú đáp ứng ủy thác của Chân Kiếm Vũ.

Việc này cho hắn ta thêm một cơ hội khác để tìm kiếm Phiêu Nguyệt một cách hợp pháp, vì thế nên hắn chẳng có lý do gì để từ chối cả.

Chân Kiếm Vũ đứng dậy rồi nói.

“Vậy tại hạ sẽ chờ được nghe tin tốt từ ngài. Hiện tại tại hạ đang ở Tứ Hải Lâu, nếu có tin gì thì ngài cứ gửi về đó là được.”

“Tại hạ sẽ cố gắng hết sức để đáp ứng kỳ vọng của Chân thiếu hiệp.”

“Vậy tại hạ xin phép.”

Chân Kiếm Vũ chắp tay chào Hồng Hữu Tân rồi đi ra ngoài.

Y trở về Tứ Hải Lâu ngay lập tức.

Trong khách điếm lúc này chỉ có mỗi Viên Giai Linh đang ngồi một mình thưởng rượu.

Chân Kiếm Vũ ngồi xuống đối diện Viên Giai Linh rồi hỏi.

“Những người khác đâu rồi?”

“Tiểu Hạ đi đến chỗ của Lưu Thần Phong đại hiệp rồi, còn Tiêu Vận ca ca nói muốn nắm bắt bầu không khí của Thành Đô nên đã ra ngoài rồi.”

“Còn Bình?”

“Đi đâu ca ca cũng biết rồi đấy.”

“Đến thanh lâu rồi sao.”

“Ca ấy cùng một bằng hữu mới quen ở Thành Đô đến tham quan Thủy Liên Lâu rồi.”

“Thủy Liên Lâu?”

“Muội cũng không rõ nhưng nghe đâu đó là thanh lâu tuyệt nhất Thành Đô này. Bình ca hào hứng chạy biến đi như một con chó động dục vậy.”

“Phụt.”

Chân Kiếm Vũ bật cười trước cách dùng từ cay độc của Viên Giai Linh.

Tất cả hội viên của Kim Thiên Hội đều biết nàng không thích Sở Văn Bình. Vì hai người bọn họ lúc nào cũng xung khắc với nhau.

Hai người không hợp nhau đến mức mỗi khi gặp mặt là đều cãi nhau đủ thứ. Nhưng bọn họ cũng không đầu đá đến mức không biết công tư phân minh là gì.

“Ta uống cùng muội được không?”

“Ca ca muốn uống bao nhiêu cũng được.”

Được Viên Giai Linh đồng ý, Chân Kiếm Vũ nâng bình rượu lên rồi rót vào ly của mình. Chất lỏng màu hổ phách ngập tràn ly.

Chân Kiếm Vũ uống hết ly rượu trong một hơi.

“Ngon thật.”

“Đây là loại rượu được chính chủ khách điếm ủ đấy.”

“Có lẽ là vậy. Mùi vị rất đặc trưng của khách điếm này.”

Chân Kiếm Vũ dùng tay áo lau miệng rồi gật gù.

Viên Giai Linh nhìn chằm chằm vào Chân Kiếm Vũ rồi hỏi.

“Ca ca có nghĩ hắn có liên quan gì đó không?”

“Sao ta biết được. Nhưng cũng cần phải xác nhận. Vậy nên chúng ta mới đến đấy.”

“Nếu như không có thì sao ạ?”

“Nếu vậy thì chúng ta đi một chuyến vô ích rồi. Nhưng cũng không quan trọng. Vì đó cũng có thể xem như là một phương pháp loại trừ.”

Chân Kiếm Vũ nhìn vào chiếc ly trống không rồi đáp lời Viên Giai Linh.

Viên Giai Linh nhìn vào Chân Kiếm Vũ với ánh mắt chứa đựng đầy cảm xúc phức tạp.

Chân Kiếm Vũ là nam nhân mạnh mẽ nhất mà cô biết.

Nếu xét về mặt võ công cũng có rất nhiều cao thủ mạnh hơn Chân Kiếm Vũ. Chẳng hạn như chủ nhân của nhị cường, tam môn, tam bá, tam trang hoặc những người trong Bát Tinh Tọa.

Nhưng Chân Kiếm Vũ sở hữu một trái tim sắc bén hơn họ nhiều.

Trái tim cứng cáp như thép và khí chất mạnh mẽ đã thu hút những kỳ tài khác.

Viên Giai Linh cũng là một trong số người bị thu hút bởi Chân Kiếm Vũ.

“Phù! Ghét mấy chuyện phức tạp chết đi được. Chúng ta đi hóng gió một chút đi.”

“Hóng gió?”

“Muội nghe nói có một nơi tên Thiên Âm Nhạc Quán hay tổ chức biểu diễn định kỳ, tình cờ hôm nay chính là ngày đó.”

“Vậy à?”

“Dù sao hôm nay cũng không có việc gì làm mà! Đi đi mà ca ca!”

“Được.”

Chân Kiếm Vũ gật đầu.

Y biết rõ Viên Giai Linh rất say mê âm nhạc nên mới đồng ý đi với nàng ấy.

Hơn nữa, vừa nghe ca hát để sắp xếp lại tâm trí phức tạp cũng không tệ.

Thế là cả hai rời khỏi khách điếm và đến Thiên Âm Nhạc Quán.

Để tìm Thiên Âm Nhạc Quán không quá khó. Vì nó nằm ngay giữa Thành Đô nhộn nhịp.

Vừa mới bước vào Thiên Âm Nhạc Quán, bọn họ đã nghe thấy âm thanh của huyền cầm.

Chưa gì mà họ đã bắt đầu trình diễn rồi.

Có rất nhiều người tập trung lại để xem buổi biểu diễn.

Hầu hết mọi người đều nhắm mắt đắm chìm vào âm nhạc, trông có vẻ rất điêu luyện.

Chân Kiếm Vũ và Viên Giai Linh len lỏi qua đám đông và đi vào trong.

Một nữ nhân trông có vẻ như là kỹ nữ đang gảy huyền cầm.

Mỗi khi đôi tay trắng muốt và thon dài kéo căng từng dây đàn, một âm thanh trong trẻo lại phát ra vang vọng khắp cả khán phòng.

Khi kỹ nữ biểu diễn xong, tất cả đều vỗ tay rất nhiệt liệt.

“Òaaa!”

“Tuyệt quá. Ta nhất định sẽ đến Đinh Hương Lâu để tìm nàng.”

Có vẻ như mọi người ở đây đều biết danh tính của kỹ nữ đó.

Sau khi kỹ nữ kia bẽn lẽn cúi chào rồi lui xuống, một người lên sân khấu và bắt đầu biểu diễn.

Đó là một nam nhân có vẻ ngoài rất bình thường, trông gần ba mươi tuổi.

Rõ ràng lần đầu tiên Chân Kiếm Vũ nhìn thấy gương mặt này.

Nhưng không hiểu sao y lại cảm thấy ánh mắt đó rất đỗi quen thuộc một cách kỳ lạ.

Đột nhiên, đôi mắt của nam nhân kia và Chân Kiếm Vũ chạm vào nhau.

‘Là hắn.’

Ngay lúc đó, Chân Kiếm Vũ nhận ra y đã thấy được ánh mắt này khi nào.

Ánh mắt ấy giống với hệt ánh mắt bí ẩn mà y đã cảm nhận được ở Tứ Hải Lâu vào ngày đầu tiên đến Thành Đô.


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...