Nghe phiên bản audio của truyện:

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 114

 

 

Người Phiêu Nguyệt đang thế thân là Lâm Quyền Ngọc.

Hắn vốn sinh ra trong gia đình phú quý nên tính tình có phần ôn hòa và điềm tĩnh.

Hắn là một nhân vật có tài kinh thương xuất chúng, chính vì thế hắn đã giúp gia đình tăng của cải lên không ít. Khi tài sản đã đạt đến kỳ vọng của hắn, hắn bắt đầu việc học nhạc vốn là sở thích thời thơ ấu của hắn.

Đó là tiểu sử của Lâm Quyền Ngọc.

Lâm Quyền Ngọc là một nhân vật có thật. Vài năm trước, trong một chuyến thương hành, hắn đã gặp phải cường đạo và mất mạng, Cao tổng quản đã ghi lại tiểu sử của hắn biến Phiêu Nguyệt thành Lâm Quyền Ngọc.

Vì đây là nhân vật có thật nên không ai nghi ngờ thân phận của Phiêu Nguyệt.

 

Phiêu Nguyệt lúc này đang cầm huyền cầm rồi bước lên vũ đài.

Nói là vũ đài nhưng cũng chỉ là một cái bục cao hơn bình thường một chút.

Khán giả đang vô cùng phấn khích trước màn biểu diễn của kỹ nữ trước đó, vậy nên ánh mắt mọi người nhìn hắn lúc này tràn đầy kỳ vọng.

Diễn tấu hội được tổ chức định kỳ bởi Nhạc Đại Tiên Sinh nhằm đánh giá thành tích của học trò. Vì chuyện này nên có khá nhiều người tìm đến để xem diễn tấu.

Phiêu Nguyệt ngồi xuống rồi bắt đầu đàn tấu.

Tăng!

Tiếng đàn trầm bổng vang lên.

Âm nhạc là một trong những thứ thể hiện con người.

Tùy thuộc và tâm trạng biểu diễn, nhạc phổ cũng sẽ khác nhau.

Bài diễn tấu của Phiêu Nguyệt vừa trầm tĩnh lại vừa sắc bén đến kỳ lạ. Mang lại cho thính giả cảm giác giống như một cái dùi sắt cắm sâu vào từng nấc cảm xúc.

Nhạc Đại Tiên Sinh và các đệ tử đều nhắm mắt thưởng thức màn diễn tấu của Phiêu Nguyệt. Những thính giả bên dưới cũng như thế.

Viên Giai Linh không ngừng cảm thán trước màn diễn tấu của hắn.

“Kỹ thuật không quá xuất sắc, nhưng sức mạnh chứa trong âm thanh lại vô cùng tuyệt vời. Mỗi một âm sắc đều chứa đựng ý chí mạnh mẽ.”

“Thế à?”

“Vâng! Kỹ thuật có chút vụng về, có vẻ hắn học chưa lâu. Nếu được học âm luật sớm hơn chắc có thể trở thành một nhạc công xuất sắc rồi, tiếc thật.”

Viên Giai Linh nghiêm túc đánh giá Phiêu Nguyệt. Thế nhưng, Chân Kiếm Vũ chỉ nghe tai này rồi lọt qua tai khác.

Chân Kiếm Vũ không quan tâm đến màn biểu diễn của Phiêu Nguyệt.

Thứ mà y chú ý chính là bản thân Phiêu Nguyệt.

Đôi mắt Phiêu Nguyệt mở ra hờ hững, tấm lưng thẳng tắp tập trung vào cây đàn.

Đến mức y cảm nhận được kẻ kia toát ra phong mạo một bậc thầy đã diễn tấu lâu năm. Thế nhưng, Chân Kiếm Vũ lại cảm thấy hình ảnh Phiêu Nguyệt giống với một kiếm khách hơn cả nhạc công.

Bàn tay trắng nõn không chút tì vết đang không ngừng gảy trên phím đàn.

‘Bàn tay đó mà cầm kiếm thì sao nhỉ?’

Ánh mắt Chân Kiếm Vũ trở nên dữ dội.

Chỉ tưởng tượng thôi đã thấy sống lưng lạnh toát.

Đây là lần đầu tiên y bộc lộ cảm xúc rõ ràng như thế. Viên Giai Linh nhận ra sự thay đổi mạnh mẽ ấy liền hỏi Chân Kiếm Vũ.

“Huynh sao thế?”

“Người đó ấy.”

“Huynh biết người đó ư? Sao thế? Hay huynh có gì vướng mắc trong lòng à?”

“Chỉ là… ta có chút tò mò.”

Nghe câu trả lời của Chân Kiếm Vũ, Viên Giai Linh nghiêng đầu khó hiểu. Dù đã quen biết đã lâu nhưng đây là lần đầu nàng thấy Chân Kiếm Vũ quan tâm người khác đến mức này.

“Muội sẽ tìm hiểu cho huynh.”

“Đa tạ muội.”

Viên Giai Linh tạm rời khỏi chỗ ngồi.

Còn lại một mình, Chân Kiếm Vũ khoanh hai tay tiếp tục quan sát Phiêu Nguyệt.

Dù y không thể xác nhận chính xác vì hắn cứ cúi mặt xuống, nhưng Chân Kiếm Vũ vẫn chắc chắn đó chính là ánh mắt mà y cảm nhận được ở Tứ Hải Lâu.

Khả năng cao kẻ kia là khách đã đến Tứ Hải Lâu. Vấn đề là Chân Kiếm Vũ chưa bao giờ nhìn thấy gương mặt giống Phiêu Nguyệt trong đám đông.

Trí nhớ Chân Kiếm Vũ thuộc dạng phi thường nên y tuyệt đối sẽ không quên một khi đã gặp một ai đó. Trong mắt người khác, y chỉ đơn giản là nhìn lướt qua, nhưng thật ra y đã nhớ tất cả những gì thu vào tầm mắt mình.

Đương nhiên y có thể lẫn lộn giữa người này với người khác, thế nhưng không có nghĩa là y chưa từng thấy gương mặt đó bao giờ.

 

Lúc này, Phiêu Nguyệt đang say mê diễn tấu đột nhiên ngẩng đầu lên.

Ánh mắt mạnh mẽ của Chân Kiếm Vũ cùng ánh mắt âm trầm của Phiêu Nguyệt chạm nhau.

Chân Kiếm Vũ cố dồn sức vào hai mắt.

Ánh mắt y lúc này sáng rực lên. Ngay cả võ giả có chút thân thủ nhìn vào cũng phải bất giác rùng mình một cái, nhưng khi đối diện với ánh mắt ấy, sắc mặt Phiêu Nguyệt không hề thay đổi.

Có lẽ hắn đang say sưa thả hồn vào màn diễn tấu nên không cảm nhận được ánh nhìn của Chân Kiếm Vũ.

Thế nhưng Chân Kiếm Vũ lại không nghĩ như thế.

Bởi vì Phiêu Nguyệt đang nhìn thẳng vào mắt y.

Trong khoảnh khắc đó, Phiêu Nguyệt nở nụ cười nhẹ nhàng trên môi rồi chuyển hướng sang huyền cầm.

Hắn lại hòa mình vào bài diễn tấu.

Có lẽ lúc ánh mắt chạm nhau chỉ là sự tình cờ. Chắc hắn không nhận ra thứ sức mạnh chứa trong ánh mắt Chân Kiếm Vũ bởi vì hắn chẳng qua chỉ là một nhạc công.

‘Không, hắn rõ ràng đã nhìn thẳng vào mắt ta. Đã thế còn không có chút dao động nào.’

Ánh mắt Chân Kiếm Vũ lúc này vô cùng âm trầm.

Cuối cùng màn diễn tấu cũng kết thúc.

“Chàaaa!”

“Hay quá. Thật cảm động làm sao.”

Thính giả không ngừng khen ngợi màn diễn tấu của Phiêu Nguyệt.

Nhạc Đại Tiên Sinh cùng các đệ tử nở nụ cười mãn nguyện. Bởi vì họ vô cùng hài lòng sau khi nghe màu diễn tấu của Phiêu Nguyệt.

Nhạc Đại Tiên Sinh lên tiếng.

“Đánh tốt lắm. Cỡ này có khi danh tiếng của ta cũng chẳng bì kịp.”

“Vãn bối xin đa tạ.”

Phiêu Nguyệt trịnh trọng cúi đầu trước Nhạc Đại Tiên Sinh rồi lui người về sau.

Lúc đó, Viên Giai Linh đã quay lại chỗ Chân Kiếm Vũ.

“Muội đã tìm hiểu rồi. Tên hắn là Lâm Quyền Ngọc. Là người Thành Đô, hắn là thương tài có tiếng. Hắn thừa hưởng gia tài của phụ mẫu nhưng vẫn được người đời công nhận là có tài kinh thương xuất chúng. Sau khi đã tích lũy được không ít tài sản, hắn quyết định theo đuổi con đường nghệ nhân mà hắn yêu thích.”

“Người gốc Thành Đô ư? Muội có chắc không?”

“Muội đã xác nhận với nhiều người ở đây rồi. Hắn rõ ràng xuất thân từ Thành Đô này.”

“Ừm!”

Khác với dự đoán, Chân Kiếm Vũ có vẻ bối rối khi nghe Viên Giai Linh nói. Thế nhưng chỉ trong thoáng chốc mà thôi.

“Gặp trực tiếp là biết ngay thôi.”

“Huynh nói là gặp trực tiếp á?”

Viên Giai Linh mở to mắt.

Chân Kiếm Vũ lướt qua Viên Giai Linh rồi chậm rãi tiến về phía sau vũ đài. Phiêu Nguyệt đang thu xếp lại huyền cầm, Chân Kiếm Vũ không ngần ngại đến gần Phiêu Nguyệt.

“Diễn tấu hay lắm. Tại hạ là Chân Kiếm Vũ.”

Phiêu Nguyệt tỏ vẻ bối rối rồi làm thế bao quyền.

“A! Tại hạ Lâm Quyền Ngọc. Xin đa tạ các vị.”

Hắn bày ra vẻ mặt bối rối vì đột nhiên có người đến tìm gặp thế này.

“Màn diễn tấu của Lâm thiếu hiệp khiến tại hạ vô cùng ấn tượng. Vậy nên tại hạ bất chấp thất lễ mà đường đột tìm đến đây. Xin thiếu hiệp lượng thứ.”

“A, không có gì đâu.”

“Nếu thiếu hiệp thấy ổn, tại hạ xin mời thiếu hiệp một ly có được không?”

“Xin thứ lỗi cho tại hạ. Tại hạ không biết…”

“Vậy còn trà thì sao?”

“Vậy, vậy tại hạ xin nhận lời.”

“Đa tạ thiếu hiệp. Khi nghe diễn tấu của Lâm thiếu hiệp, tại hạ rất muốn được làm quen với thiếu hiệp.”

“A, thì ra là vậy!”

Phiêu Nguyệt gượng gạo trả lời.

Bây giờ hắn là Lâm Quyền Ngọc.

Nếu là hắn, hắn không có lý gì phải ngượng ngùng, cũng không cần phải lắp ba lắp bắp. Thế nhưng Lâm Quyền Ngọc lại khác.

Hắn là một tài thương xuất sắc và có danh tiếng tốt. Trong quá trình kinh thương giao thiệp hắn đã bị lừa khá nhiều lần, kinh qua vô số loại người. Vì thế, hắn buộc phải hết sức cảnh giác với những người lạ lần đầu gặp mặt.

Một Lâm Quyền Ngọc như thế sẽ không thể dễ dàng mở lòng với người khác được.

Phiêu Nguyệt phải trung thành với con người thật của Lâm Quyền Ngọc.

Tay hắn ôm huyền cầm to tướng, đi theo Chân Kiếm Vũ với ánh mắt cảnh giác cao độ. Thế nhưng nội tâm hắn lại khác.

‘Ngươi nhìn ra ta sao?’

Mặc dù hắn đã che giấu bản thân triệt để, nhưng Chân Kiếm Vũ rõ là đã nhìn ra điều gì đó.

Phiêu Nguyệt chợt nghĩ vạn sự trên đời quả thú vị làm sao.

Ai đó cố gắng che giấu thân phận, lại có kẻ lén nhìn trộm và nghi ngờ chân tướng ẩn sau lớp vỏ ngụy tạo đó.

Cho đến bây giờ, Phiêu Nguyệt luôn đứng trên lập trường là người quan sát. Thế nhưng, tình hình hiện tại đã thay đổi, hắn đang bị Chân Kiếm Vũ nghi ngờ thân phận. Hắn buộc lòng phải ẩn mình kỹ lưỡng hơn nữa.

 

Chân Kiếm Vũ đưa Phiêu Nguyệt đến một quán trà gần đó.

Dù vẫn chưa mở cửa bước vào nhưng đã nghe thoang thoảng hương trà xộc vào mũi. Ba người bao gồm cả Viên Giai Linh bước vào trong quán trà.

Chân Kiếm Vũ nói với lão bản.

“Mang cho ta một bình Long Đỉnh Hương.”

“Vừa đúng lúc có trà tốt nhập về mấy ngày trước. Còn các vị thì sao ạ?”

Phiêu Nguyệt và Viên Giai Linh cũng gọi trà theo sở thích của mình.

Lúc chờ trà ra, Chân Kiếm Vũ lên tiếng trước tiên.

“Tại hạ rất thích màn diễn tấu của Lâm thiếu hiệp. Thiếu hiệp có thể cho ta biết bài đó là gì không?”

“Đó là Thiên Thượng Hương. Là khúc nhạc mà tại hạ rất thích.”

“Hương thơm trên cõi tiên à? Tại hạ tò mò quá. Rốt cuộc có mùi hương như thế thật không nhỉ. Nhưng khúc nhạc ấy quả nhiên rất hay.”

“Vậy thì may thật. Tại hạ cũng mới học chưa lâu nên còn khá vụng về.”

“Rất hay ấy chứ.”

Chân Kiếm Vũ lại dùng sức để trả lời.

Viên Giai Linh không nói gì mà nhìn Chân Kiếm Vũ.

Chân Kiếm Vũ mà nàng biết là người không hề có hứng thú với những thứ như cầm kỳ thi họa. Nếu y nói vậy chắc chắn có ý đồ gì đó.

‘Kiếm Vũ ca ca đã nhìn ra điều gì rồi sao?’

Dù cùng nhìn vào một người, nhưng Viên Giai Linh lại không cảm nhận được gì từ Phiêu Nguyệt.

Bề ngoài Phiêu Nguyệt vô cùng bình thường.

Ngoại hình này nếu có là võ giả thì cũng chỉ là kiểu người tầm thường không có gì nổi bật.

Nhìn qua da dẻ hắn còn mang lại cảm giác như chưa từng cầm lấy vũ khí bao giờ. Làn da trắng trẻo mịn màng tựa hồ chưa từng phải phơi nắng phơi sương chịu khổ.

Ít nhất, vẻ ngoài của hắn chẳng khác gì một thư sinh.

Chân Kiếm Vũ lên tiếng hỏi Phiêu Nguyệt.

“Lâm thiếu hiệp vốn sinh sống ở Thành Đô này ư?”

“Vâng! Tại hạ là người Thành Đô.”

“Ra là vậy. Thiếu hiệp có thể giới thiệu cho tại hạ vài nơi đáng thăm thú ở Thành Đô được không? Dù sau đây cũng là lần đầu tại hạ đến thành Tứ Xuyên nên hoàn toàn không biết gì cả.”

“Thật ra tại hạ cũng chỉ là một thương gia thôi… A! Nếu được các vị hãy đến núi Thanh Thành hoặc núi Nga Mi một lần đi. Đó là nơi nổi tiếng nhất nhì Thành Đô này đấy.”

“Thanh Thành và Nga Mi ư? Tại hạ luôn muốn thử đến tham quan hai nơi này. Thế nhưng thật không may, lần này tại hạ không thể đến đó được.”

“Sao thế? A, có phải vì chuyện xảy ra cách đây không lâu không? Tại hạ nghe nói phái Thanh Thành và phái Nga Mi phải chịu tổn thất vô cùng nặng nề…”

“Có vẻ như thiếu hiệp rất rõ chuyện giang hồ nhỉ?”

“Là người sống Thành Đô làm sao mà không biết cho được. Vì chuyện đó mà nơi này phải chịu ảnh hưởng lớn trong thời gian dài kia mà.”

“Vậy sao?”

Chân Kiếm Vũ hỏi lại tựa như mới lần đầu nghe thấy.

“Hôm đó có vô số người chết, rất nhiều hiệu buôn chịu thiệt hại nặng nề. Sao tại hạ không thể không biết cho được.”

“Thì ra là vậy. Nếu thế thiếu hiệp có biết rõ chuyện gì đã xảy ra vào ngày hôm đó không?”

“Tại hạ chỉ biết những chuyện mà ai cũng biết thôi.”

“Có đúng là hôm đó có một tên thích khách đã khuấy đảo cả Thành Đô không?”

“Ai cũng nói như vậy.”

“Có đúng là một mình hắn đã giăng thiên la địa võng đối phó với phái Thanh Thành với phái Nga Mi?”

“Làm sao tại hạ biết được chứ?”

“Thiếu hiệp thật sự không biết sao?”

Đột nhiên ánh mắt Chân Kiếm Vũ phát sáng đến mức khiến người khác phải nổi cả gai ốc.

Phiêu Nguyệt cũng nhìn lại Chân Kiếm Vũ bằng ánh mắt sắc bén hệt như lưỡi kiếm, hắn trả lời không chút ngập ngừng.

“Tại hạ không biết.”

Chân Kiếm Vũ nhìn chằm chằm vào mắt Phiêu Nguyệt.

“Tại hạ nghe nói tên thích khách đã dùng mưu hèn kế bẩn khiến phái Thanh Thành và Nga Mi chịu đả kích lớn. Để một kẻ đê hèn như hắn sống là bi kịch lớn của cả giang hồ. Lâm thiếu hiệp có nghĩ như thế không?”

“Tại hạ cũng nghĩ giống Chân thiếu hiệp đây.”

“Thật sao?”

Phiêu Nguyệt vừa cười vừa nói.

“Tại hạ có lý do gì để nói dối sao? Không lẽ thiếu hiệp đến Thành Đô là để tìm tên thích khách kia ư?”

“Đúng vậy.”

“Sao một người như Chân thiếu hiệp lại muốn tìm hắn chứ?”

“Tại hạ có chuyện muốn tìm hiểu. Vậy nên cần phải gặp trực tiếp mới hỏi được.”

“Chắc sẽ không dễ đâu.”

“Sao các hạ lại nghĩ như thế?”

“Chẳng phải tên thích khách đó nên lẩn trốn đi ư? Hoặc là hắn đã rời khỏi Thành Đô này rồi cũng nên.”

“Tại hạ không nghĩ thế. Rõ ràng hắn vẫn còn ở đây.”

Chân Kiếm Vũ nhấn mạnh hai từ ‘ở đây’ trong câu mà mình vừa nói.

Đột nhiên Phiêu Nguyệt đứng dậy khỏi chỗ ngồi.

“Tại hạ muốn ngồi lâu hơn nữa, nhưng chắc phải rời đi rồi.”

“Thiếu hiệp còn chưa dùng trà mà đã đi rồi sao?”

“Nói sao thì, việc học cầm nghệ đã ảnh hưởng nhiều đến chuyện kinh thương nên doanh thu giảm đi đáng kể. Thỉnh thoảng tại hạ cũng phải lộ diện giả vờ như người làm việc chăm chỉ chứ.”

“Vậy sao? Nếu có cơ hội chúng ta có thể tái ngộ không?”

“Nếu thiếp hiệu đến Thiên Âm Nhạc Quán chúng ta có thể gặp nhau bất cứ lúc nào.”

“Vậy lần sau tái ngộ.”

“Tại hạ xin phép.”

Phiêu Nguyệt làm thế bao quyền về phía Chân Kiếm Vũ rồi cầm đàn ra khỏi quán trà. Khi hắn đã khuất bóng, Viên Giai Linh mới trách Chân Kiếm Vũ.

“Hắn ta chỉ là thương nhân bình thường? Sao huynh hỏi như hỏi cung thế?”

“Bình thường? Hắn không phải kẻ tầm thường đâu.”

“Vâng?”

“Hắn không hỏi một câu nào về ta cả. Thông thường mới lần đầu gặp mặt, đương nhiên sẽ có chút tò mò về đối phương, nhưng hắn hoàn toàn không thể hiện điều đó. Nếu hắn không tìm hiểu trước về ta, nhất định sẽ không có phản ứng như thế.”

Ánh mắt Chân Kiếm Vũ cứ chăm chăm vào cánh cửa quán trà nơi bóng lưng Phiêu Nguyệt khuất dần đi. 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...