Nghe phiên bản audio của truyện:

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 116

 

 

Tâm trạng Sở Văn Bình lúc này vô cùng tốt.

 

Chính là vì sau khi vào Thành Đô, hắn đã đến nhiều thanh lâu tận hưởng niềm vui khoái lạc.

 

Có điều, Viên Giai Linh cực kỳ chán ghét con người hắn, thế nhưng Sở Văn Bình lại chẳng hề bận tâm.

 

Hắn luôn mang theo suy nghĩ rằng con người chỉ được sống một lần, không cần phải để ý đến ánh mắt của người khác.

 

Hơn nữa hắn cũng không có hành vi đồi bại như cưỡng bức nữ tử nhà lành.

 

Hắn đã trả tiền cho kỹ nữ ở thanh lâu nên hắn không có gì phải cắn rứt lương tâm cả.

 

Thời gian qua, hắn tìm được hàng chục thanh lâu mà hắn cho là đỉnh nhất ở Thành Đô này. Hắn thậm chí còn không nghĩ sẽ đến những thanh lâu còn lại.

 

Theo Ngụy Thương Diễn, người đã kéo hắn đến khu hoan lạc của Thành Đô cho hay, những thanh lâu khác chẳng có gì đặc biệt cả.

 

Sở Văn Bình hắn là kẻ mỗi khi có thời gian rảnh rỗi liền tìm đến thanh lâu ôm kỹ nữ vào lòng.

 

Hắn là một nam tử vừa trẻ tuổi lại vô cùng tuấn tú.

 

Ngoài ra hắn còn là một võ giả có tiếng tăm trên giang hồ.

 

Những kỹ nữ không việc gì phải cự tuyệt một người như hắn.

 

Kỹ nữ ở mỗi thanh lâu đều bày đủ trò hòng mời gọi mỗi khi hắn đi ngang qua.

 

Thế nhưng, Sở Văn Bình chỉ chọn nữ nhân mà hắn vừa lòng nhất rồi tận hưởng cả một đêm bên nàng ta. Có điều, bây giờ đối với hắn chuyện đó đã quá nhàm chán.

 

Hơn nữa, hiện giờ tất cả các thành viên của Kim Thiên Hội đều đã tập hợp ở Thành Đô, bây giờ hắn không còn nhiều thời gian để tận hưởng thú vui khoái lạc nữa.

 

Sở Văn Bình liền nghĩ hắn phải hưởng thụ thêm một ngày rồi mới quay về bên cạnh Chân Kiếm Vũ cũng chưa muộn.

 

Tuy nhiên, có một chuyện khiến hắn cảm thấy có chút tiếc nuối.

 

Bởi vì trong số những người đến Thành Đô lần này không có nhân vật nào đồng sở thích ăn chơi trụy lạc như hắn cả.

 

Chân Kiếm Vũ vốn là một tên gỗ đá không để tâm đến nữ nhân, Lăng Tiêu Vận lại thích làm những việc thiên về sáng tạo hơn là nữ sắc.

 

Hắn không bàn đến những nữ tử như Viên Giai Linh hay Lý Tiểu Hạ. Lý Tiểu Hạ dường như cũng hiểu con người Sở Văn Bình đôi chút, còn Viên Giai Linh luôn tỏ ra khó chịu với hắn ra mặt.

 

Cuối cùng, hắn định bụng hôm nay phải đi tìm niềm vui một mình.

 

“Mình nên đi đâu đây nhỉ?”

 

Sau khi suy đi tính lại, Sở Văn Bình cũng quyết định được điểm đến.

 

Nơi hắn hướng tới chính là Thiên Hương Lâu.

 

Dù sao đây cũng là nơi hắn cùng với Ngụy Thương Viễn đến lần đầu tiên khi vào Thành Đô nên vẫn còn nhớ rất rõ.

 

Sở Văn Bình không chần chừ bước vào Thiên Hương Lâu.

 

“Mời vào trong, Sở Văn thiếu hiệp.”

 

Thấy hắn đến, tổng quản liền nhanh chân chạy ra tiếp đón.

 

Sở Văn Bình chính là khách quý ở đây.

 

Hắn vung tiền vô cùng mạnh tay, vậy nên được các kỹ nữ vô cùng yêu thích. Những kỹ nữ đã phục vụ cho Sở Văn Bình lúc đó đều trông ngóng hắn đến. 

 

Họ không có lý do gì phải từ chối một vị khách quý tiêu tiền hào phóng như thế.

 

“Tại hạ mong chờ thiếu hiệp ngày đêm đấy, còn không biết khi nào thiếu hiệp mới đến.”

 

“Haha! Chắc là ông chờ tiền của ta chứ không phải chờ ta đâu.”

 

“Làm gì có chứ. Mấy cô nương phục vụ cho Sở Văn thiếu hiệp lần đó đều mong chờ ngài từng ngày đấy. Để tại hạ gọi bọn họ đến cho ngài nhé?”

 

“Không! Hôm nay ta muốn người mới.”

 

“Tại hạ đã rõ. Tại hạ sẽ gọi những người khác tới, mời ngài chọn những ai mà người vừa ý nhé.”

 

“Đúng là tổng quản có khác.”

 

Sở Văn Bình nở nụ thật tươi với tổng quản.

 

Tổng quản lập tức đưa hắn đến căn phòng lộng lẫy nhất trong Thiên Hương Lâu.

 

“Hả?”

 

Trước khi vào phòng, Sở Văn Bình đột nhiên tròn mắt. Bởi vì hắn vô tình nhìn thấy một nữ nhân trên hành lang.

 

Mái tóc được vén gọn trông vô cùng trang nhã, đôi môi đỏ thắm tương phản với ánh mắt u sầu như làn nước mùa thu, làn da nàng trắng như tuyết không một tì vết. Đây là nữ nhân xinh đẹp nhất mà hắn từng gặp từ lúc vào Thành Đô đến giờ. 

 

Nữ nhân vận chiếc áo lụa đỏ bình tĩnh bước đi mà không thể để ý đến Sở Văn Bình.

 

Sở Văn Bình hỏi tổng quản.

 

“Nữ nhân đó là ai thế?”

 

“Người đó…”

 

“Thôi, để ta trực tiếp hỏi vậy.”

 

Sở Văn Bình chưa kịp nghe tổng quản đáp đã rảo bước tiến về phía nữ nhân.

 

“Trời ạ! Không được đâu. Đó là Lâu chủ của Thiên Hương Lâu đấy.”

 

“Vậy càng tốt. Ta nghe nói Lâu chủ nơi này chính là đệ nhất kỹ nữ của Thành Đô mà.”

 

Tổng quản tóm lấy tay Sở Văn Bình. Thế nhưng sức của một nam nhân tầm thường không thể thắng nổi bậc kỳ tài đại danh lẫy lừng trên giang hồ được.

 

Tổng quản mặt mày biến sắc tóm lấy tay Sở Văn Bình nói.

 

“Lâu chủ không tiếp khách bình thường đâu.”

 

“Hưm! Làm gì có chuyện đó hả? Nếu khách muốn thì phải nhận chứ.”

 

“Nhưng mà lâu chủ… trời ạ!”

 

Ngay lập tức, Sở Văn Bình vung mạnh tay hắn ra khỏi tay, khiến ông ta lăn lộn trên sàn.

 

“Nếu còn tóm ta lại lần nữa, ta sẽ đánh gãy cánh tay đó.”

 

Sở Văn Bình nhìn chằm chằm tổng quản đang lăn lóc trên sàn mà nói.

 

Trước khí thế của hắn, tổng quản không dám hé môi nửa lời.

 

Sở Văn Bình lập tức đuổi theo nữ nhân đã biến mất dạng. May mắn là

 nàng vẫn chưa đi xa.

 

“Cô nương.”

 

Sở Văn Bình bất ngờ bắt lấy cổ tay nữ nhân.

 

“Á!”

 

Nữ nhân hét lên thay vì trả lời.

 

Bởi vì cổ tay nàng hiện giờ đang rất đau.

 

Sở Văn Bình không hề bận tâm mà vẫn tiếp tục nói.

 

“Nàng là lâu chủ ở đây đúng không?”

 

“Đúng vậy.”

 

Nữ nhân cẩn trọng đáp lời.

 

Nữ nhân này chính là Thu Hương, lâu chủ của Thiên Hương Lâu.

 

Sở Văn Bình liếc nhìn Thu Hương một lượt từ trên xuống dưới.

 

“Nàng… đúng là khác biệt mà. Xinh đẹp tuyệt trần!”

 

“Xin đa tạ lời khen của công tử đây, nhưng ngài có thể bỏ tay tiểu nữ ra không?”

 

“Tối nay ta muốn uống với nàng một chén có được không?”

 

“Xin công tử thứ lỗi nhưng tiểu nữ đã là một cựu kỹ nữ rồi ạ.”

 

“Nàng không tiếp khách nữa á?”

 

“Vâng! Bây giờ tiểu nữ chỉ chú tâm quản lý Thiên Hương Lâu, đã lâu rồi không còn tiếp khách nữa. Vậy nên xin công tử hãy chọn kỹ nữ khác. Ở Thiên Hương Lâu có rất nhiều cô nương xinh đẹp kia mà.”

 

“Ta không muốn.”

 

“Vâng?”

 

“Ta muốn nàng phải uống rượu cùng ta.”

 

Ánh mắt Sở Văn Bình lúc này đã tràn đầy dục vọng.

 

Người ta hay nói càng khó có được lại càng ham muốn hơn. Sở Văn Bình hắn lúc này chính là như thế.

 

Tất cả kỹ nữ ở Thành Đô này đang mong chờ để gặp được hắn, thế nhưng Thu Hương trước mặt lại khước từ hắn khiến hắn càng khao khát có được nàng hơn.

 

Thu Hương lập tức lắc đầu.

 

“Ngài đừng thế mà. Sở Văn công tử.”

 

“Nàng biết ta sao? Vậy là nàng cũng biết tính ta rồi. Ta có thể đối xử vô cùng tốt với người thuận ý mình, nhưng lại không có chút lòng thương hại nào với kẻ muốn chống đối ta đâu đấy.”

 

“Cho dù ngài có ép buộc, tiểu nữ cũng sẽ không đổi ý đâu.”

 

Thu Hương nói với vẻ mặt khẩn khiết. Sau khi được Phiêu Nguyệt cứu giúp, nàng đã thôi không hành nghề nữa. 

 

Vì tự thân nàng nhận ra, đối với kỹ nữ thì làm gì có tình cảm thuần khiết, vậy nên nàng chỉ tiếp một mình Phiêu Nguyệt. 

 

Đôi mắt Sở Văn Bình mỗi lúc càng sắc bén hơn.

 

Bây giờ trong lòng Sở Văn Bình chỉ muốn ở cùng với Thu Hương.

 

“Nếu nàng cứ từ chối ta, hôm nay ta nhất định sẽ không để Thiên Hương Lâu này tiếp tục làm ăn nữa.”

 

“Hả?”

 

“Ta sẽ phá hủy Thiên Hương Lâu.”

 

“Nếu một người có tiếng tăm như Sở Văn công tử mà làm như thế, sẽ không tránh khỏi sự chỉ trích của giang hồ đâu. Như vậy cũng được ư?”

 

“Có sao chứ? Một kẻ có tiếng như ta gây ra chút chuyện cũng không cũng không bị ai chỉ trích nặng nề. Ngược lại họ còn đồng tình kia kìa.”

 

Ở đây hiện giờ không ai có thể kiểm soát được Sở Văn Bình cả.

 

Thu Hương bất giác nhắm chặt mắt.

 

‘Ta có nên nhận lời không đây?’

 

Nếu Thiên Hương Lâu bị hủy sẽ gây tổn thất lớn cho Phiêu Nguyệt.

 

Thà là hy sinh thân mình để nhận lấy thông tin hữu ích cho Phiêu Nguyệt còn hơn, tính ra chuyện này cũng không tồi.

 

Dù sao nàng cũng là phận kỹ nữ.

 

Đã là kỹ nữ thì làm gì có quan niệm trinh tiết chứ?

 

Thế nhưng nàng lại không hề có chút hứng thú với con người này.

 

Tình cảm và lý trí là hai thứ khác biệt.

 

Dẫu sao phục vụ hắn vẫn có sự khác biệt lớn với lúc phục vụ cho Phiêu Nguyệt.

 

‘Được rồi! Ta chính là kỹ nữ kia mà. Suốt thời gian qua ta đã quên mất thân phận của mình rồi.’

 

Thu Hương cuối cùng cũng đã quyết định.

 

Nàng sẽ tiếp vị khách trước mặt này.

 

“Tiểu nữ sẽ…”

 

“Thu Hương!”

 

Chính lúc đó, một giọng nói lạnh lùng vang lên.

 

Giọng nói kia không hề chứa bất kỳ cảm xúc nào, khác hẳn với sự nhiệt huyết của Sở Văn Bình. 

 

Thu Hương và Sở Văn Bình cùng quay đầu lại nhìn về một hướng.

 

Có một nam nhân đang đứng ở đó tự lúc nào. Hắn vận một chiếc trường bào đỏ thẫm.

 

Dù không phải là một mỹ nam tuyệt sắc, nhưng hắn lại sở hữu nước da trắng trẻo cùng ngoại nhìn sáng sủa. Thu Hương thấy hắn liền vui mừng ra mặt.

 

Chỉ cần nghe giọng thôi nàng cũng đủ nhận ra đó chính là Phiêu Nguyệt.

 

Thu Hương biết rõ chuyện Phiêu Nguyệt thường thay đổi gương mặt tùy theo tình huống. Mặc dù dáng vẻ mỗi lần đều khác nhau, nhưng chỉ cần nghe giọng nàng cũng xác nhận được đó là Phiêu Nguyệt. 

 

Thu Hương hất tay Sở Văn Bình rồi cúi đầu.

 

“Tiểu nữ bái kiến chủ nhân.”

 

“Chủ nhân ư?”

 

Lông mày Sở Văn Bình lập tức nheo lại.

 

Bởi vì hắn cảm thấy khó chịu khi kỹ nữ mà hắn vừa lòng lại gọi kẻ kia là chủ nhân.

 

Sở Văn Bình nhìn chằm chằm Phiêu Nguyệt.

 

“Ngươi chính là chủ nhân của lâu chủ cô nương đây ư?”

 

“Đúng vậy!”

 

“Vậy thì phải dạy dỗ kỹ nữ cho đàng hoàng chứ. Kỹ nữ mà còn dám từ chối khách sao?”

 

“Ta không ép buộc bọn họ. Ta để các nàng ấy tự do quyết định.”

 

“Ngươi để bọn họ tự mình quyết định á?”

 

“Bọn họ cũng là con người mà.”

 

Lông mày Sở Văn Bình lại càng nhíu lại sâu hơn.

 

Nghe lời Phiêu Nguyệt nói hệt như đang mỉa mai chính hắn vậy.

 

Sở Văn Bình cố kìm nén cơn thịnh nộ trong lòng rồi hỏi.

 

“Tên ngươi là gì?”

 

“Ngươi không cần phải biết.”

 

“Cái gì?”

 

“Ta không có nghĩa vụ phải đáp lại câu hỏi của ngươi.”

 

“Ha! Lâu rồi ta mới thấy tức mình như thế đó.”

 

Sở Văn Bình đưa tay hất mái tóc của mình lên.

 

Lúc này gương mặt hắn đã đỏ bừng hết cả.

 

Hắn nghĩ tên chủ lâu kia đang cố giễu cợt hắn, vậy nên cơn giận lúc này đã dâng đến đỉnh đầu. 

 

Bây giờ Thu Hương đã không còn là mối quan tâm của hắn nữa.

 

Hắn đang vô cùng phẫn nộ với Phiêu Nguyệt.

 

Sở Văn Bình chầm chậm tiến về phía Phiêu Nguyệt. Toàn thân hắn toát ra cổ khí thế vô cùng bá đạo.

 

Sở Văn Bình hắn chính là Tiểu Quyền Vương.

 

Khí thế của hắn mạnh mẽ vô cùng, đa số người đồng trang lứa khó có ai đảm đương nổi hắn.

 

Sở Văn Bình không có ý định đả thương Phiêu Nguyệt.

 

Thay vào đó hắn muốn dùng khí thế áp đảo để Phiêu Nguyệt tự nhận ra lỗi lầm của mình.

 

Hắn tự tin rằng tên chủ nhân thanh lâu này chỉ cần đối diện với khí thế của hắn sẽ lập tức sợ hãi đến són ra quần mà quỳ gối dưới chân hắn. Thế nhưng, khác hẳn với suy nghĩ của Sở Văn Bình, thần sắc trên mặt Phiêu Nguyệt không thay đổi chút gì cả.

 

Người biến sắc trái lại chính là Sở Văn Bình.

 

“Xem ra võ công ngươi cũng không tồi.”

 

Nếu đối phương là người đã tu luyện thì mọi chuyện sẽ khác.

 

Bởi vì dù có đả thương đối phương thì hắn cũng có lý do để biện minh.

 

Sở Văn Bình liền giương nắm đấm.

 

Trong nắm đấm của hắn chứa nội công khá lớn. 

 

Sở Văn Bình lập tức vung nắm đấm ra.

 

Bốp!

 

Chỉ một cú đấm nhẹ nhàng của hắn cũng đã khiến cho bức tường trên hành lang và đồ đạc đều đổ vỡ ngổn ngang.

 

“Á!”

 

Trước cảnh tượng khủng khiếp đó, Thu Hương bất giác hét lên một tiếng.

 

Trong mắt nàng có vẻ nhìn thấy Phiêu Nguyệt sẽ bị thương nghiêm trọng.

 

Thế nhưng, đôi mắt Sở Văn Bình lúc này không ngừng lay động dữ dội.

 

Bởi vì Phiêu Nguyệt đã biết mất khỏi tầm mắt của hắn.

 

Rầm!

 

Trong mắt hắn chỉ có lỗ thủng lớn trên bức tường mà hắn vừa tung cú đấm vào. Sở Văn Bình đột nhiên rùng mình một cái.

 

Bởi vì bây giờ hắn đang cảm nhận được hơi thở lạnh lẽo phả ra từ phía sau cổ. Không biết tự lúc nào mà Phiêu Nguyệt đã di chuyển ra phía sau hắn.

 

‘Từ khi nào mà?’

 

Sở Văn Bình lúc này không tin được vào mắt mình.

 

Hắn chính là một cao thủ đại danh đỉnh đỉnh trên giang hồ.

 

Ít nhất, trong số những người đồng trang lứa với hắn không có nhiều võ giả có khả năng áp đảo được hắn. Ngay cả khi kẻ đó có tu vi cảnh giới cao hơn hắn, cũng không thể đem lại cho hắn cảm giác uy áp từ phía sau lưng thế này.

 

Võ giả đưa lưng ra trước kẻ thù chẳng khác nào trao mạng sống của mình vào tay ác quỷ.

 

“Ngươi!”

 

Sở Văn Bình hét toáng lên, hắn cố gắng xoay người về sau.

 

Trong khoảnh khắc, hắn cảm nhận được thứ gì đó lạnh lẽo truyền đến từ thắt lưng. Và rồi hắn nghe thấy tiếng thì thầm rót vào tai. 

 

“Nếu muốn cưỡng chế người khác thì phải liều mạng mình chứ. Đúng không?”

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...