Nghe phiên bản audio của truyện:

Chap 117

 

“Khực!”

Sở Văn Bình rên rỉ rồi đưa tay chạm đến phần hông nơi hắn đang cảm thấy đau dữ dội. Bỗng dưng, hắn phát hiện có một cái lỗ lớn bằng ngón tay đang nằm ở đó.

Sở Văn Bình nhìn qua Phiêu Nguyệt.

Từng dòng máu đỏ thẫm chảy lách tách trên ngón trỏ bên bàn tay phải của Phiêu Nguyệt. Đến lúc này, Sở Văn Bình mới phát hiện ra cái lỗ trên hông của hắn là do ngón tay của Phiêu Nguyệt mà ra.

“Tên khốn! Thì ra là ngươi đang che giấu cảnh giới của mình.”

Sở Văn Bình nghiến răng rồi ưỡn thẳng lưng của mình lên.

Cũng may là chỉ có phần cơ bắp bị thủng chứ nội tạng thì vẫn lành lặn. Chỉ ở mức này thì hắn vẫn có thể di chuyển được.

Sở Văn Bình lườm Phiêu Nguyệt như thể hắn vừa bị Phiêu Nguyệt đâm cho một sát lưng vậy.

Hắn đã phỏng đoán được Phiêu Nguyệt có biết võ công, nhưng hắn không ngờ võ công của Phiêu Nguyệt cao siêu đến mức qua mặt và tiếp cận được hắn.

Nếu biết cảnh giới của Phiêu Nguyệt cao đến vậy, hắn đã cảnh giác và phòng bị rồi.

“Ngươi chọn nhầm đối thủ rồi.”

Sở Văn Bình hít một hơi thật sâu rồi truyền lực vào trong cơ bắp. Ngay lúc đó, cơ bắp của hắn tựa như những sợi dây kim loại siết chặt vết thương và cầm máu cho nó.

Bất cứ ai nhìn thấy cảnh tượng trước mắt cũng chẳng dám tin vào mắt mình.

Thất Bộ Truy Hồn Quyền.

Thu hồn của đối phương trước khi bước tới bước chân thứ bảy.

Một quyền công có cái tên đáng sợ tôi luyện cơ thể đến cực hạn và khiến cho phàm nhân thực hiện được những kỹ nghệ bất khả.

Một trong số đó là việc Sở Văn Bình siết chặt cơ để cầm máu.

Không phải khi không mà hắn có biệt danh là Tiểu Quyền Vương.

Đúng như cái tên của nó, năng lực thể chất vô hạn trở thành bệ đỡ giúp cho hắn có thể phóng ra vũ lực hùng mạnh.

Phắt!

Sở Văn Bình đạp lên hành lang rồi lao đến Phiêu Nguyệt.

Hắn ta như con bò rừng lao đến Phiêu Nguyệt một cách đáng sợ. Chỉ trong chớp mắt, hắn ta đã có thể rút ngắn khoảng cách và ở ngay trước mắt Phiêu Nguyệt.

“Hây!”

Nắm đấm của hắn nổ tung như quả đạn pháo.

Chỉ cần bị trúng một quyền chứa đựng đầy nội lực như thế này, cơ thể của đối phương sẽ bị nghiền nát như thịt cá một cách thê thảm, đến mức không thể nhận ra hình thù ban đầu.

Nhưng đó là khi trúng đòn.

“Khực!”

Gương mặt của Sở Văn Bình méo mó.

Bởi vì Phiêu Nguyệt đã tránh được nắm đấm của hắn chỉ với một khoảng cách chênh lệch rất nhỏ.

Khoảng cách chỉ bằng một ngón tay.

Phải như cơ thể của Phiêu Nguyệt tiêu tan trong phút chốc như cái cách mà hắn bị Phiêu Nguyệt giáng cho một đòn vào hông thì lòng tự trọng của hắn ta đã không bị tổn thương đến mức này.

“Ngươi đang chơi đùa với ta đấy sao?”

Vèo!

Hắn ta tiếp tục thi triển Thất Bộ Truy Hồn Quyền.

Đòn tấn công lần này mang công lực mạnh mẽ hơn cả đòn tấn công ban nãy. Nhưng lần này, Phiêu Nguyệt cũng có thể né được đòn tấn công của hắn chỉ với khoảng cách một ngón tay.

“Ngươi!”

Sở Văn Bình tức sôi máu.

Hắn lại tiếp tục thi triển Thất Bộ Truy Hồn Quyền một lần nữa.

Thất Bộ Truy Hồn Quyền lần này có chứa kỹ nghệ Tầng Tầng Thượng Thừa.

Mỗi lần tung quyền, nội lực được tiếp nối chồng chất lên nhau làm cho uy lực được khuếch đại theo cấp số nhân.

Chính vì thế mà nhị kích đáng sợ hơn nhất kích, tam kích có uy lực lớn hơn nhị kích. Vậy nên, đòn tấn công cuối cùng thất kích còn mạnh hơn nhất kích gấp mười lần.

‘Quả là quái công!’

Chỉ trong một thời gian ngắn mà Phiêu Nguyệt đã nắm bắt được bí quyết của Thất Bộ Truy Hồn Quyền.

Bởi vì uy lực của nó tăng lên thấy rõ mỗi khi Sở Văn Bình vung nắm đấm.

Uỳnh!

Nắm đấm của Sở Văn Bình còn chưa chạm tới, bức tường của Thiên Hương Lâu đã nổ tung. Hệt như đã có một quả đạn pháo được đặt sẵn ở đó vậy.

Phiêu Nguyệt nhận ra nếu cứ để Sở Văn Bình giương giương tự đắc thế này thì Thiên Hương Lâu sẽ bị phá hủy mất.

Vậy nên, Phiêu Nguyệt phải áp chế được Sở Văn Bình trước khi quyền công của hắn phát huy đến uy lực mạnh nhất.

Xoẹt!

Phiêu Nguyệt thi triển Xà Hành Bộ.

Cơ thể Phiêu Nguyệt lắc lư như một con rắn tránh né tứ kích của Sở Văn Bình rồi tiếp cận hắn.

Sở Văn Bình nghiến răng khi thấy Phiêu Nguyệt xuất hiện ngay trước mặt hắn chỉ trong chốc lát.

‘Cách di chuyển của hắn thật kỳ lạ.’

Rõ ràng là Phiêu Nguyệt đang ở ngay trước mắt hắn, nhưng hắn lại chẳng cảm nhận được chút khí tức nào từ Phiêu Nguyệt cả.

Bộ pháp kỳ lạ giống rắn cũng như là cái cách di chuyển sao cho tránh né được các đòn tấn công của hắn chỉ trong khoảng cách một ngón tay hoàn toàn thoát ra khỏi những luân lý thông thường.

Chưa từng có môn võ công nào hắn biết mà tương tự như thứ này cả.

Một loại võ công phủ nhận triệt để kiến thức thông thường của loài người.

Sở Văn Bình vội vàng thu hồi tứ kích và chuyển sang thế phòng thủ. Nhưng Phiêu Nguyệt như một con rắn, phá vỡ được sự phòng thủ của hắn một cách dễ dàng.

Phiêu Nguyệt lúc này như một con rắn chỉ cứng đầu luồn lách qua khe hở dù đó là khe hở nhỏ nhất. Và cứ thế, Phiêu Nguyệt phá vỡ được phòng ngự của Sở Văn Bình và lọt vào không gian của hắn.

“Khực!”

Gương mặt của Sở Văn Bình trở nên tái mét.

Bốp bốp bốp!

Ngay lúc đó, Phiêu Nguyệt đưa tay giáng nắm đấm xuống toàn thân Sở Văn Bình.

Không giống như Thất Bộ Truy Hồn Quyền Sở Văn Bình, từng quyền từng quyền đều mang uy lực mạnh mẽ, từng cú đấm của Phiêu Nguyệt trong nhẹ nhàng không có chút sức lực.

Trông Phiêu Nguyệt lúc này như chỉ đang gõ nhẹ nhàng vào cơ thể của đối phương. Nhưng kết quả mà những cú đấm của Phiêu Nguyệt mang lại uy lực tàn khốc đến lạ.

“Khục!”

Sở Văn Bình đau đớn thét lên rồi gục xuống.

Cơ thể của hắn bị bẻ cong một cách kỳ lạ. Chân tay của hắn lúc này bị bẻ cong theo những hướng khác nhau, trông cực kỳ đáng sợ.

“Khực! Ngươi…”

Sở Văn Bình nghiến chặt răng, gắng gượng đứng dậy. Nhưng tay chân của hắn chẳng còn tí sức.

Vì tất cả các khớp của hắn đã bị trật do bị tác động mạnh.

Đòn tấn công ban nãy có ứng dụng Nhân Thể Phá Hoại Thuật.

Chỉ cần tác dụng lực mạnh thêm một chút, Phiêu Nguyệt đã có thể phá hoại được khớp xương của hắn chứ không đơn thuần chỉ làm cho hắn bị trật khớp nữa.

Nhưng Phiêu Nguyệt cũng có sự tình riêng, vì nơi này chính là Thiên Hương Lâu. Nếu hắn giết Sở Văn Bình, hắn vẫn sẽ yên ổn nhưng Thiên Hương Lâu thì không. Thiên Hương Lâu sẽ không thể tránh khỏi họa sát thân. Phiêu Nguyệt không thể đánh mất cứ điểm mà hắn đã dày công gây dựng được.

Cũng chính vì thế nên Phiêu Nguyệt không giết Sở Văn Bình mà chỉ dừng lại ở việc vô lực hóa tạm thời Sở Văn Bình.

Thế nhưng, cú sốc mà Sở Văn Bình nhận không thể diễn tả bằng lời được.

Hắn ta rất tự tin về cú đấm của mình, một cú đấm vang danh khắp giang hồ với cái tên Tiểu Quyền Vương. Thế mà hắn ta còn chưa thi triển được một nửa tuyệt kỹ của mình đã bị Phiêu Nguyệt áp chế. Sự thật ấy khiến hắn trở nên tuyệt vọng.

“Ngươi, ngươi…”

Sở Văn Bình ngẩng đầu lên hằn học nhìn vào Phiêu Nguyệt như muốn ăn tươi nuốt sống Phiêu Nguyệt.

Sở Văn Bình không thể tin rằng sẽ có một ngày, hắn phải chịu thất bại nặng nề dưới tay của chủ nhân của một thanh lâu như thế này. Hiện thực khó tin khiến cho hắn cảm thấy tuyệt vọng.

Phiêu Nguyệt nhìn tổng quản rồi nói.

“Dọn thứ đó đi.”

Phiêu Nguyệt đối xử với Sở Văn Bình như một món vật chứ chẳng phải là con người nữa.

“Vâng.”

Tổng quản vội vàng cúi người cùng với những hạ nhân khác đỡ Sở Văn Bình lên.

Sở Văn Bình chỉ hằn học nhìn vào Phiêu Nguyệt mà không nói lấy một lời. Vì nỗi nhục nhã lúc này đang dồn dập kéo đến rồi.

Dẫu hắn có mười cái miệng cũng không thể biện minh cho sự thất bại này.

Dù cho đối phương có dùng thủ pháp kỳ quái ra sao thì sự thật rằng hắn đã bại trận cũng không thay đổi.

Mặc dù hắn ta gây ra hành động đáng xấu hổ này là do bị phân tâm bởi một kỹ nữ. Nhưng sâu trong tận xương tủy của hắn, hắn là một võ giả.

Vậy nên, hắn không thể đổ lỗi cho ai được.

Phiêu Nguyệt nhìn Sở Văn Bình một hồi rồi dẫn theo Thu Hương vào một gian riêng biệt.

“Khực!”

Sở Văn Bình nhắm nghiền mắt.

Hắn hoàn toàn đã bị đánh bại mà không thể biện mình.

Cơn phẫn nộ đang bùng cháy trong lồng ngực, nhưng lúc này hắn ta chẳng thể làm gì cả.

Tổng quản cùng hạ nhân của Thiên Hương Lâu đang kéo lê hắn như đang kéo một món hành lý.

Tất cả các kỹ nữ của Thiên Hương Lâu đều mở cửa ra nhìn xuống trước âm thanh ầm ĩ.

Mới hôm qua thôi, các nàng còn nhìn hắn với ánh mắt đầy ngưỡng mộ. Vậy mà giờ đây, các nàng đang nhìn vào hắn với ánh mắt chứa đựng đầy nỗi chán ghét như đang trông thấy một con sâu con bọ vậy.

Thực tế không phải vậy, nhưng Sở Văn Bình đã cảm nhận như thế. Có lẽ là do hắn tự cảm thấy xấu hổ về chính mình.

Khoảng thời gian từ trong Thiên Hương Lâu ra bên ngoài tuy ngắn ngủi nhưng đối với Sở Văn Bình, nó chẳng khác gì địa ngục cả.

Tổng quản cùng các hạ nhân cắn răng mang Sở Văn Bình về nơi hắn đang tá túc là Tứ Hải Lâu.

Khi bọn họ vừa đến Tứ Hải Lâu, Lăng Tiêu Vận ngạc nhiên chạy ra ngoài.

“Có chuyện gì thế?”

“...”

“Ai làm đệ thành ra thế này?”

Lăng Tiêu Vận đỡ Sở Văn Bình thay cho đám người kia rồi hỏi nhưng Sở Văn Bình tuyệt nhiên không trả lời.

“Bình! Nói cho huynh nghe.”

“...”

Lăng Tiêu Vận gặng hỏi một lần nữa nhưng lần này Sở Văn Bình vẫn câm như hến chẳng chịu nói gì. Sở Văn Bình lúc này nhắm nghiền mắt, có vẻ như lúc này có hỏi gì hắn thì chắc hắn cũng chẳng chịu trả lời.

Lăng Tiêu Vận thôi không hỏi nữa, y nhờ chủ khách điếm gọi giúp mình y sư tới.

Vì tình trạng lúc này của Sở Văn Bình không hề bình thường một chút nào.

“Vậy chúng tiểu nhân xin phép đi trước.”

Tổng quản Thiên Hương Lâu tinh ý cẩn trọng rời đi.

Nếu là bình thường, Lăng Tiêu Vận chắc chắn sẽ tra khảo tổng quản để tìm hiểu xem nguyên do là gì. Nhưng vì lúc này không có thời gian nên y đành phải để cho bọn họ đi.

Trong khi đó, Viên Giai Linh đang đứng một bên để quan sát bọn họ.

Nàng nhíu mày nhìn theo bóng lưng của tổng quản cùng đám hạ nhân đang rời khỏi Tứ Hải Lâu.

Nhìn vào phục trang của tổng quản cũng đám hạ nhân là nàng biết ngay bọn họ đang làm việc ở thanh lâu.

Dù là hạ nhân như nhau, nhưng hạ nhân ở thanh lâu sẽ ăn mặc lộng lẫy hơn những hạ nhân làm ở nơi khác. Hơn nữa, mùi phấn sáp đặc trưng của thanh lâu luôn bám đầy trên người của họ.

Trên mặt Viên Giai Linh hiện lên một nét khinh miệt.

‘Hóa ra là vào thanh lâu gây chuyện.’

Không cần chứng kiến tận mắt cũng biết.

Nam nhân mà đôi co với nhau tại thanh lâu, thì vấn đề chỉ có thể là kỹ nữ.

Chắc chắn Sở Văn Bình đã đôi co với ai đó để tranh giành kỹ nữ với nhau.

Kỳ tài triển vọng trong giang hồ Sở Văn Bình chỉ vì một kỹ nữ mà thành ra cái bộ dạng thảm hại này.

Viên Giai Linh thực sự rất tò mò không biết kẻ nào đã khiến cho Sở Văn Bình thành ra bộ dạng đó.

Vì Viên Giai Linh đúng là chẳng ưa gì Sở Văn Bình, nhưng nàng cũng một phần nào đó công nhận võ công của hắn.

Nàng có thể phỏng đoán được võ công của người đó cao siêu đến mức nào khi làm cho Sở Văn Bình thành ra dạng này.

‘Ở Thành Đô vẫn còn một cao thủ như thế tồn tại sao?’

Theo như nàng biết thì sau cuộc chiến đẫm máu vào năm ngoái ở Thành Đô, những võ giả với trình độ như thế này chẳng còn tồn tại nữa. Vì đa số những võ giả đáng gọi là cao thủ đã hạn chế hoạt động hết rồi.

Viên Giai Linh khẽ nhíu mày.

‘Không lẽ?’

Một giả định đã hiện lên trong đầu nàng.

***

Quá trình phục hồi đang diễn ra nhanh chóng.

Hạ nhân của Thiên Hương Lâu nhanh chóng sửa chữa hành lang đã vỡ nát. Cũng may là nơi Sở Văn Bình gây náo loạn là ranh giới giữa gian chính và gian phụ nên không bị thiệt hại gì nhiều.

Thu Hương đứng đó giám sát công việc sửa chữa của hạ nhân.

“Hầy!”

Nàng thở dài một hơi.

Bức tường bị sập thì chỉ cần xây lại là được, nhưng mà nàng phải tìm đồ trang trí chẳng hạn như một bức tranh nào đó để treo lên tường. Để tìm được một món đồ trang trí phù hợp với Thiên Hương Lâu thực sự chẳng dễ dàng chút nào.

Nhưng việc này cần phải có cảm quan với con mắt nghệ thuật nên nàng chẳng thể giao cho ai việc này được cả. Nàng đành phải đích thân đi đây đi đó để tìm món đồ cho phù hợp.

Bỗng dưng, trên gương mặt của Thu Hương hiện lên nét ngờ vực.

Cuộc náo động ầm ĩ thế này mà những quan khách lại chẳng có chút động tĩnh gì.

Chí ít thì cũng phải có một ai đó thò đầu ra nhìn, nhưng lạ là chẳng có quan khách nào trong Thiên Hương Lâu lúc này quan tâm đến chuyện này cả. Hơn nữa, các kỹ nữ khác cũng vậy. Thậm chí còn chẳng có ai thét lên.

Đây là việc trái với lẽ thường mà nàng biết. Thế nhưng, nàng nhanh chóng lắc đầu nguầy nguậy.

Đó là chuyện mà nam nhân nàng phụng dưỡng như chủ nhân đã làm.

Ngay từ đầu, sự tồn tại của người ấy đã là một chuyện khó hiểu rồi. Dung mạo khác người cùng với năng lực thần bí mà thỉnh thoảng nàng được thấy.

Thu Hương cho rằng, lần này Phiêu Nguyệt cũng đã nhúng tay vào làm việc gì đó.

“Quả nhiên là nơi này.”

Bỗng dưng sau lưng nàng có giọng nói của một nữ nhân phát ra.

Thu Hương cảm giác được từng sợi lông tơ của mình đang dựng đứng lên.

Vì chắc chắn chỉ mới khi nãy, xung quanh nàng vẫn chỉ có những hạ nhân.

Thu Hương lập tức quay đầu lại thì thấy một nữ nhân xinh đẹp đang nhìn vào mặt tường vỡ vụn.

“Cho hỏi tiểu thư là…?”

“Ta là đồng liêu… của tên vô lại bị bẽ mặt ở đây lúc nãy. Trước mắt là thế”

Nữ nhân ấy chính là Viên Giai Linh.

Nàng đã thăm dò tung tích của tổng quản đã tới Tứ Hải Lâu và cuối cùng nàng cũng đến được đây.

Viên Giai Linh nhìn quanh rồi nói.

“Yên tĩnh hơn ta nghĩ.”

“Sao ạ?”

“Đổ vỡ thế này thì những quan khách cũng sẽ chạy trốn loạn hết cả rồi, nhưng mà nơi này lại rất yên tĩnh. Chẳng phải rất lạ sao?”

“A!”

Thu Hương bất giác kêu lên một tiếng. Vì nữ nhân kia cũng có suy nghĩ giống nàng. Nhưng nàng chợt phát hiện ra bản thân đã phạm phải sai lầm.

Vì việc đó chẳng khác nào nàng đã tự thừa nhận với Viên Giai Linh những gì đã xảy ra ở nơi này vậy.

Viên Giai Linh là một người có bộ nào tuyệt vời. Hơn nữa lại có cái nhìn rất sắc bén.

Thu Hương dù là kỹ nữ đã chịu hết mọi bể khổ đi chăng nữa thì cũng không thể nào qua mặt Viên Giai Linh được.

Viên Giai Linh nở một nụ cười nham hiểm.

“Cô nương dẫn ta đến gặp chủ nhân của nơi này được không?”

 

 

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...