Tử Thần Phiêu Nguyệt
-
Chapter 118
Nghe phiên bản audio của truyện:
TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 118
“Tại sao lại muốn gặp chủ nhân?”
“A! Ta không phải tới đây truy cứu trách nhiệm về vụ của gã điên kia đâu. Cứ an tâm đi.”
“Vậy thì tại sao?”
Ánh mắt của Thu Hương tràn ngập sự cảnh giác.
Nàng ngửi thấy mùi nguy hiểm toát ra từ nữ nhân xinh đẹp ngay trước mắt. Một nữ nhân với vẻ đẹp sắc nước hương trời cùng trí tuệ sắc bén khiến nàng không thể không cảnh giác được. Hơn nữa, có vẻ như Viên Giai Linh còn biết cả võ công.
Tài nữ - đó là cái tên mà giang hồ dùng để gọi những người như nữ nhân này.
Thu Hương lại đặc biệt thận trọng khi đối mặt với những tài nữ như vậy.
Không đơn giản chỉ vì nữ nhân thường có cảm giác thù địch với nhau. Mà là bởi sắc đẹp - thứ vũ khí lợi hại nhất của kỹ nữ, không hề có tác dụng trong trường hợp này.
Ngay cả gương mặt đã được trang điểm vô cùng rực rỡ và hào nhoáng, vốn là điểm thu hút những gã nam nhân, lại chính là thứ khiến các tài nữ trên giang hồ này vô cùng khinh thường.
May mắn thay, Viên Giai Linh không hề tỏ vẻ khinh thường chút nào. Nhưng đôi mắt kiên định của nàng lại sắc bén cực độ, như thể nàng thừa sức nhìn thấy tâm can của Thu Hương.
Viên Giai Linh khẽ mỉm cười.
“Ta chỉ thắc mắc không biết kẻ nào đã khiến gã điên đó thành ra như vậy. Nhưng ta xin thề danh dự. Ta nhất định sẽ không bao giờ làm việc gì ảnh hưởng tới chủ nhân của cô nương đâu.”
‘Cho nàng ta vào đi.’
Giọng nói của Phiêu Nguyệt văng vẳng bên tai Thu Hương. Hắn đang sử dụng truyền âm để nói chuyện với nàng.
Thu Hương giật mình, nhưng nàng không vụng về tới mức để lộ điều đó rồi bình tĩnh nói.
“Để ta dẫn cô nương vào trong.”
“Đa tạ.”
Viên Giai Linh mỉm cười và đi theo Thu Hương đến tư phòng.
Vì tách biệt hoàn toàn với gian chính, bầu không khí ở tư phòng vô cùng yên tĩnh. Đôi mắt của Viên Giai Linh chợt sáng rực lên lên khi thấy vẻ ngoài bình dị của tư phòng, khác hẳn với sự hào nhoáng, lộng lẫy của gian chính.
Nó giống với nơi ở của nữ nhân hơn là của một nam nhân.
‘Khả năng cao chủ nhân của tư phòng chính là kỹ nữ này. Còn kẻ đang ở bên trong hiện giờ vốn dĩ ở nơi khác tới. Hắn ta chỉ đến đây ở trong một thời gian ngắn khi có việc gì đó thôi.’
Thu Hương bước vào tư phòng cùng thái độ cung kính. Nhìn bộ dạng ấy cũng đủ để thấy được nàng ta toàn tâm toàn ý với chủ nhân của mình như thế nào.
“Cô nương vào đi”
Thu Hương vừa nói vừa mở cửa phòng ra.
Viên Giai Linh gật đầu rồi bước vào.
Đúng như dự đoán, căn phòng tràn ngập mùi hương của nữ nhân. Mùi hương ấy y hệt như mùi tỏa ra từ người Thu Hương vậy.
Nhưng người đang ngồi chễm chệ trong phòng lại là một nam nhân. Hắn chính là Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt vẫn cứ nằm trên nệm rồi gật đầu chào Viên Giai Linh. Gương mặt hiện giờ của Phiêu Nguyệt không phải gương mặt thật của hắn.
Đấy là gương mặt hắn dùng mỗi khi đối mặt với Sở Văn Bình.
Vẻ đẹp chỉ nhỉnh hơn người thường một chút. Trong số những kỳ tài trên giang hồ, người có diện mạo như thế không phải hiếm. Viên Giai Linh thậm chí còn chưa bao giờ để mắt tới những người như thế. Vậy mà không hiểu cớ gì, nàng lại không thể rời mắt khỏi Phiêu Nguyệt.
Ở Phiêu Nguyệt có thứ gì đó thu hút sự chú ý của người đối diện.
Khoảnh khắc ấy, Viên Giai Linh bỗng tưởng tượng ra một con rắn khổng lồ.
Và đó là một con rắn vô cùng đẹp.
Thoạt đầu, con rắn ấy chỉ khiến người khác rùng mình. Nhưng cứ tiếp tục ngắm nhìn, sẽ phát hiện con rắn đang cuộn tròn trước mắt ấy lại sở hữu vẻ đẹp mê hoặc đến chết người.
Chỉ việc nhìn thôi đã khiến nàng thần hồn điên đảo.
Viên Giai Linh cắn môi trong vô thức. Bờ môi chợt nhói lên khiến nàng bừng tỉnh lại.
Nàng cố tỏ ra lạnh lùng rồi nói.
“Thiếu hiệp chính là lâu chủ của Thiên Hương Lâu đúng chứ?”
“Thu Hương mới là lâu chủ ở đây. Tại hạ chỉ góp vào ít ngân lượng để giúp nàng ấy điều hành Thiên Hương Lâu mà thôi.”
“Thế thì thiếu hiệp đây cũng được coi là chủ nhân của nơi này rồi. Hân hạnh được diện kiến. Tiểu nữ là Huyễn Kiếm Tiên Tử Viên Giai Linh. Không biết thiếu hiệp đã từng nghe qua tên của tiểu nữ chưa?”
“Chưa từng!”
“Vậy thì tiểu nữ phải nỗ lực hơn nữa mới được. Tiểu nữ vốn nghĩ tên tuổi của mình trên giang hồ này được kha khá người biết đến rồi chứ, nhưng có vẻ như nó chưa lan ra tới tận đây thì phải.”
“Vậy thì không phải lỗi của cô nương. Là do tại hạ vốn không để tâm nhiều đến sự tình trên chốn giang hồ mà thôi.”
“Thế thì thiếu hiệp chưa từng rời khỏi Tứ Xuyên bao giờ sao?”
“Đúng thế.”
“Ra là vậy. Nếu thế thì tiểu nữ đã hiểu rồi.” Viên Giai Linh cười bẽn lẽn.
Nụ cười ấy thật khiến người khác điêu đứng.
Khi một nữ nhân luôn lạnh lùng như băng giá nở nụ cười thanh thuần, vẻ đẹp ấy như sở hữu mê lực kinh hồn.
Nụ cười của nàng tựa hồ chứa đựng thứ ma lực dư sức hớp hồn vô số nam nhân. Tuy nhiên, Phiêu Nguyệt không hề bị mê hoặc. Thứ ma lực ấy vẫn chẳng thể sưởi ấm nổi trái tim lạnh giá của hắn.
Viên Giai Linh hỏi tiếp.
“Vậy thì đằng ấy có thể cho tiểu nữ biết danh tính được không?”
Phiêu Nguyệt khẽ cau mày.
Hắn đang ngụy trang bằng một gương mặt khác. Thế nên chẳng có lý do gì để hắn khai danh tính thật của mình ra cả.
“Cứ gọi ta là Dạ chủ.”
“Dạ chủ sao? Ý ngài là chủ nhân của bóng đêm á hả? Tên thật của ngài là gì?”
“Chẳng phải chúng ta chưa thân thiết tới mức để lộ tên thật của nhau sao?”
“Tiểu nữ đã nói hết với ngài còn gì, nhưng ngài lại không nói. Thế thì chẳng công bằng chút nào.”
“Nếu không thích cô nương cứ về đi. Dễ mà.”
“Hừm!”
Viên Giai Linh khoanh tay nhìn Phiêu Nguyệt.
Kể từ khi gia nhập chốn giang hồ, Phiêu Nguyệt là người đầu tiên đối xử với nàng ta một cách tùy tiện như vậy.
Một số nữ nhân thừa nhận rằng những khoảnh khắc thế này sẽ khiến họ rung động, nhưng nàng lại khá tỉnh táo.
‘Hắn ta đã quá quen với nữ nhân rồi. Mỹ nhân kế với hắn không có tác dụng gì cả.’
Cũng phải. Ngay cả Thu Hương đang đứng cạnh hắn cũng là một giai nhân hiếm có. Chỉ cần hắn muốn, những kỹ nữ như thế sẽ lao vào vòng tay hắn ngay lập tức. Bởi vậy nên hắn mới không dễ dàng xiêu lòng trước nữ sắc.
Vả lại, nàng cũng không giỏi sử dụng mỹ nhân kế, càng không thích việc bản thân phải dùng đến chiêu trò này chút nào.
Hôm nay nàng đến đây là để tìm hiểu, chứ không phải để quyến rũ Phiêu Nguyệt.
“Tốt thôi. Tiểu nữ đến nơi này là để hỏi ngài một chuyện.”
“Nếu cô nương muốn tìm hiểu thứ gì thì cứ đến Hạ Ô Môn thì hơn.”
“Vì ngài khá thân thiết với các kỹ nữ ở đây nên chắc cũng biết rõ tin đồn về nơi này đúng chứ?”
“Nếu ta từ chối không trả lời thì sao?”
“Vậy thì khá rắc rối đấy. Mặc dù Sở Văn Bình là một tên khốn, nhưng hắn vẫn là thành viên của Kim Thiên Hội.”
“Cô nương đây muốn báo thù sao?”
“Trả thù ư? Chỉ là tiểu nữ muốn thận trọng một chút để những chuyện phiền phức không tiếp diễn mà thôi.”
Viên Giai Linh khẽ cười.
Phiêu Nguyệt nhìn Viên Giai Linh mà không đáp lại lời nào.
Đột nhiên, Viên Giai Linh chợt nao núng. Vì ánh mắt của Phiêu Nguyệt hiện giờ cứ như một con dao sắc bén đang dò xét toàn bộ cơ thể nàng. Thế nhưng Viên Giai Linh là một cao thủ có tiếng trong giang hồ. Nàng từng vượt qua biết bao chiến trường hỗn loạn.
Nhờ đó mà nàng có thể giữ được vẻ mặt bình tĩnh cùng thái độ lạnh nhạt hiếm có.
Phiêu Nguyệt hỏi.
“Cô nương muốn biết chuyện gì?”
“Về tên thích khách!”
“Thích khách sao?”
“Là tên thích khách đã gây ra vụ thảm sát ở thành Tứ Xuyên vào năm ngoái. Chẳng phải chính là ngài sao?”
“Sao cô nương lại nghĩ vậy?”
“Thì… trực giác của nữ nhân mách bảo chăng?”
“Đó cũng chỉ là cảm giác mà thôi.”
“Ra là vậy sao?”
“Cô nương tìm kẻ đó làm gì?”
“Vì tiểu nữ có thứ muốn hỏi hắn.”
“Hỏi chuyện gì?”
“Tiểu nữ chỉ có thể nói khi được trực tiếp gặp hắn. Nếu thiếu hiệp đây không phải là tên thích khách đó thì tiểu nữ không có lí do gì để nói với ngài cả.”
“Nếu thế thì cô nương cứ quay về đi thì tốt hơn đấy.”
“Tức là ngài không phải tên thích khách đó thật sao?”
“Không phải.”
Phiêu Nguyệt nói dối không chớp mắt.
Viên Giai Linh nhìn Phiêu Nguyệt với đôi mắt tràn ngập nỗi nghi ngờ. Phiêu Nguyệt không hề né tránh. Hắn nhìn thẳng vào mắt nàng.
Viên Giai Linh nghĩ bản thân có thể đọc được suy nghĩ của người khác chỉ cần nhìn thẳng vào mắt của họ. Ít nhất là ở trình độ của nàng, việc đọc được tâm can của ai đó không phải là thứ gì quá khó khăn. Tuy nhiên, niềm tự hào về khả năng của bản thân đã hoàn toàn sụp đổ khi nàng nhìn vào ánh mắt vô cảm của Phiêu Nguyệt.
‘Hoàn toàn không thể đọc vị được gì cả.’
Dù có căng mắt ra nhìn, nàng cũng chẳng thể phát hiện ra bất cứ sự thật nào trong mắt của Phiêu Nguyệt.
Vì đây là lần đầu tiên đối mặt với chuyện này, nữ nhân ấy không giấu được vẻ bối rối.
‘Không phải thật sao?’
Viên Giai Linh tiếp tục nhìn thẳng vào mắt Phiêu Nguyệt. Và quả nhiên, nàng vẫn chẳng thể phát hiện điều gì.
Thay vào đó, nàng lại cảm giác như chính nàng mới là người bị Phiêu Nguyệt nhìn thấu. Kết cục, nàng lại phải quay sang chỗ khác để tránh ánh mắt của Phiêu Nguyệt.
Viên Giai Linh vội vàng đứng dậy. Nàng cảm thấy nếu ở đây lâu hơn nữa thì sẽ bị vạch trần mất.
Nàng nhìn Phiêu Nguyệt lần cuối trước khi bước ra ngoài.
“Tiểu nữ có thể đến đây lần nữa được không?”
“Không!”
“Ngài nhẫn tâm thật đấy.”
“Như cô nương đã thấy đấy, nơi này không phải chỗ của ta. Một vị khách ghé thăm thường xuyên không thể thay thế vị trí của chủ nhân thực sự được.”
“Vậy khi nào ngài trở lại nơi này?”
“Khi nào ta thích.”
Phiêu Nguyệt vòng tay ôm lấy eo Thu Hương. Thu Hương nãy giờ vẫn đứng ngay bên cạnh hắn. Nàng không hề kháng cự mà ngã vào lòng Phiêu Nguyệt.
Đôi mắt của Viên Giai Linh run lên trước thái độ phớt lờ của Phiêu Nguyệt.
Nàng cố kìm nén cơn giận đang dâng trào rồi nói.
“Tiểu nữ đang trọ lại ở Tứ Hải Lâu. Nếu ngài thay đổi ý định, hãy liên lạc với tiểu nữ.”
Phiêu Nguyệt vùi mặt vào cổ của Thu Hương rồi làm những động tác như thể muốn bảo nàng rời đi. Viên Giai Linh đỏ mặt vội vã chạy ra ngoài.
“A… a!”
Đứng ở ngoài cửa cũng có thể nghe giọng của Thu Hương phấn khích rên lên.
“Đúng là đồ tồi.”
Viên Giai Linh cắn chặt môi vì xấu hổ.
Nàng hối hận khi đã đặt chân đến nơi này.
Mối nghi hoặc Phiêu Nguyệt chính là tên thích khách mà nàng đang tìm kiếm thậm chí đã biến mất khỏi tâm trí.
Nàng phát ngấy với cảm giác tạp uế đang lan ra khắp người nên rời khỏi Thiên Hương Lâu ngay lập tức.
Phiêu Nguyệt đứng dậy.
Ở cạnh hắn là Thu Hương cùng cơ thể trắng nõn nà không mảnh vải che chắn. Phiêu Nguyệt đắp chăn cho cô rồi đứng dậy.
Hắn xóa bỏ thuật dịch dung. Gương mặt lại trở về như lúc ban đầu.
Không muốn đánh thức Thu Hương dậy, Phiêu Nguyệt cẩn thận mặc quần áo rồi bước ra ngoài.
Bình minh vẫn chưa tỏ, trời vẫn tối mù mịt. Phiêu Nguyệt đi bộ một mình trên con đường vắng lặng.
‘Bọn chúng đã tới Thành Đô để tìm ta rồi sao.’
Vài câu đối đáp với Viên Giai Linh cũng đủ để hắn suy ra mục đích của Kim Thiên Hội khi tới Thành Đô này.
Vấn đề ở đây là bọn chúng tìm hắn để làm gì.
Địa bàn của hắn hoàn toàn gói gọn trong thành Tứ Xuyên. Hắn chưa từng đi ra khỏi Tứ Xuyên bao giờ nên khó có thể gây thù chuốc oán với ai, càng không thể xuất hiện kẻ địch ở bên ngoài được.
Tất nhiên, trong số những nạn nhân của hắn hiện đang ở Thành Đô hoặc Tứ Xuyên, biết đâu có kẻ dính dây mơ rễ má với ngoại nhân. Thế nên không thể loại trừ khả năng kẻ ngoài cuộc sẽ tìm tới hắn để phục thù.
Tuy vậy, Phiêu Nguyệt cho rằng khả năng đó cực kỳ nhỏ nhoi.
Đầu tiên, hắn không cảm thấy bất cứ ý thù địch nào khi trò chuyện cùng Viên Giai Linh. Nếu nàng ta muốn tìm hắn để trả thù, đáng lý hắn phải cảm thấy sự thù hằn hoặc sát khí phát ra từ nàng. Thế nhưng hắn không hề phát hiện ra những cảm xúc đó.
‘Vậy là có chuyện gì khác đang diễn ra rồi…’
Phiêu Nguyệt lại cau mày.
‘Không chắc chắn’ chính là cụm từ khiến hắn ghét nhất.
Phiêu Nguyệt thích những thứ rõ ràng.
Vậy mà Kim Thiên Hội lại đột nhiên xuất hiện và hỏi thăm về hành tung của hắn. Sự tồn tại của bọn họ khiến hắn khó chịu.
Phiêu Nguyệt lắc đầu rồi tiếp tục bước đi.
Đầu hắn đau buốt, nhưng hắn không làm gì cả. Đây không phải việc gấp tới mức cần hắn giải quyết ngay.
Trước mắt, cách tốt nhất là cứ quan sát bọn chúng đã.
Sau khi sắp xếp mọi suy nghĩ trong đầu, Phiêu Nguyệt bước vào Xích Tùng trang.
Vừa bước vào trong, Cao tổng quản liền chạy ra đón tiếp. Cao tổng quản cúi đầu trước Phiêu Nguyệt.
Trông thấy vẻ mặt sốt ruột của ông, Phiêu Nguyệt hỏi.
“Có chuyện gì sao?”
Cao tổng quản lấy bức thư từ trong túi ra rồi đưa cho Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt đọc hết nội dung trong thư rồi hỏi Cao tổng quản.
“Có phát hiện ra động thái đáng ngờ nào của Lôi Âm Môn không?”
Cao tổng quản gật đầu thay cho câu trả lời.
Sau khi tiểu môn chủ và môn chủ lần lượt qua đời, Lôi Âm Môn hoàn toàn sụp đổ. Một môn phái mất đi đầu não thì rất khó có thể hồi phục như trước.
‘Tức là một kẻ có khả năng trở thành đầu não đã xuất hiện rồi sao?’
Phiêu Nguyệt thoáng cau mày.
Nếu có kẻ như vậy tồn tại ngay từ ban đầu, Lôi Âm Môn sẽ không sụp đổ nhanh đến thế.
Phiêu Nguyệt đưa lại bức thư cho Cao tổng quản rồi nói.
“Theo dõi động tĩnh của Lôi Âm Môn. Mau tìm hiểu những gì đang xảy ra rồi báo cáo lại cho ta.”
Cao tổng quản gật đầu.
Phiêu Nguyệt nhìn bình minh đang từ từ ló dạng.
Dường như có một mùi thối rữa đang tỏa ra từ bức thư lúc nãy.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook