Nghe phiên bản audio của truyện:

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 122

 

 

“Gì thế?”

 

“Trời ạ!”

 

Chân Kiếm Vũ cùng các đồng liêu lập tức nâng cao cảnh giác.

 

Họ đang trên đường đến Thanh Thành, đang lúc gần đến sơn môn, đột nhiên một mùi máu tanh tưởi từ đâu xộc vào khoang mũi.

 

Trực giác mách bảo rằng có gì đó đã xảy ra, họ liền vội vàng chạy đến nơi thứ mùi ấy bốc lên. Trước mắt họ là cảnh tượng thật sự không thể nhìn nổi. 

 

Vũ Hoá Chân Nhân ngồi bệt xuống ôm lấy Vũ Linh Chân Nhân đang nằm trên đất, còn võ giả Thanh Thành thì đang vật lộn để bảo vệ bọn họ. 

 

Võ giả của Lôi Âm Môn, Cao Thiên Võ Quán và Chấn Tinh Bang đang thực hiện một cuộc tổng tấn công. Chỉ ngăn ba thế lực kia hợp sức đã đủ khó khăn, tệ hơn nữa bọn họ còn phải đối phó với kẻ địch trong nội bộ. 

 

Chẳng hiểu vì sao các đệ tử Thanh Thành hôm qua còn cùng khóc cùng cười với nhau, vậy mà hôm nay đã quay sang chém giết, hạ thủ đồng liêu không chút tiếc thương. Chính vì thế, họ không thể thuận lợi đối ứng, cứ thế dẫn đến tổn thất nặng nề.

 

Sau khi thấy nhiều phải người ngã xuống bởi chính tay đồng liêu, họ mới hợp lực chống trả.

 

Tình thế lúc này đang vô cùng nguy cấp.

 

Chân Kiếm Vũ trợn tròn mắt.

 

“Phái Thanh Thành bị tấn công ư?”

 

“Chúng ta phải tương trợ cho họ ngay.”

 

“Mau đi thôi.”

 

Viên Giai Linh và Lăng Tiêu Vận lập tức thúc đốc Chân Kiếm Vũ.

 

Bọn họ không còn thời gian để chần chừ nữa.

 

Nếu cứ đà này những võ giả Thanh Thành sẽ phải chịu tổn thất vô cùng nặng nề. Nhất định bọn họ phải ngăn chặn trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn.

 

Chân Kiếm Vũ, Viên Giai Linh và Lăng Tiêu Vận chạy như bay xông vào chiến trường.

 

“Tất cả dừng tay.”

 

Sau tiếng sư tử hống vang vọng, Chân Kiếm Vũ tung nhất quyền như thiểm điện vào khoảng trống giữa phái Thanh Thành và Lôi Âm Môn.

 

Rầm!

 

Cùng với tiếng nổ long trời, trên mặt đất liền liền xuất hiện một cái hố khổng lồ.

 

Mảnh vụn đất đá văng ra tứ phía đánh trúng đám võ giả đang hăng máu chiến đấu.

 

“Khực!”

 

“Khặc!”

 

Đòn tấn công bất ngờ giáng xuống đầu khiến đám võ giả hét lên thảm thiết rồi bật người về sau.

 

 

Trong lúc đó, Viên Giai Linh và Lăng Tiêu Vận lần lượt đối phó với võ giả của Cao Thiên Võ Quán và Chấn Tinh Bang.

 

Chỉ có ba người hợp sức, nhưng khí thế của họ lại áp đảo cả chiến trường hiện tại.

 

Trong lúc đám người kia còn đang do dự, Chân Kiếm Vũ nhanh chóng nói với Vũ Hóa Chân Nhân.

 

“Tại hạ là Chân Kiếm Vũ của Kim Thiên Hội. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

 

“Ô! Là Chân thiếu hiệp. Không biết vì sao bọn họ đột nhiên hợp lực tấn công, bọn ta cũng vô phương đối phó. Có vẻ như họ đã trúng tà thuật (邪術) rồi.”

 

“Ý ngài là sao?”

 

“Bần đạo cảm thấy có gì đó kỳ lạ trong mắt họ trước khi bị họ tấn công. Bất thình lình, đệ tử lại quay lưng chém giết lẫn nhau như thế, nếu không phải trúng tà thuật thì khó mà giải thích được.”

 

“Ừm!”

 

Chân Kiếm Vũ nuốt một ngụm nước bọt khô.

 

Lời của trưởng lão phái Thanh Thành đương nhiên không phải xuất khẩu cuồng ngôn.

 

Chân Kiếm Vũ nhìn các đệ tử Thanh Thành đang chém giết đồng môn.

 

Nhìn bề ngoài cũng không có gì kỳ lạ. Thế nhưng, như lời Vũ Hóa Chân Nhân nói, tình hình này rất bất thường.

 

 

Hơn hết, bọn họ tấn công sư huynh đệ đồng môn nhưng lại chẳng tỏ ra chút tội lỗi nào cả.

 

Chuyện này tuyệt đối không thể là ngẫu nhiên được.

 

“Là tà thuật ư…”

 

Ánh mắt y đột nhiên hướng về Thanh Cảnh đã đổ gục gần đó.

 

Bộ dạng hắn lúc này trông vô cùng thê thảm. Thế nhưng, thứ mà Chân Kiếm Vũ để tâm chính là dòng máu đen ngòm đang chảy trên đất.

 

Có thứ gì đó đang bò lúc nhúc trong vũng máu.

 

Chuyển động nhỏ đến mức nếu không tập trung chú ý sẽ không tài nào phát hiện ra được.

 

Siêu Nhiên Tâm Công mà y luyện chính là một trong những công phu thuần khiết nhất thiên hạ. Vậy nên y tuyệt đối sẽ không bỏ lỡ bất kỳ thứ gì nhỏ nhặt nhất.

 

“Trong máu của hắn… có cổ độc ư?”

 

Chân Kiếm Vũ lập tức nghĩ lại những loại cổ độc có thể chi phối tâm thức con người.

 

Nếu sự việc lần này là do cổ độc gây ra thì có thể dễ dàng giải thích được trạng thái hiện giờ của các đệ tử Thanh Thành.

 

Chân Kiếm Vũ hét to một tiếng.

 

“Là cổ độc. Bọn họ đã bị trúng cổ độc rồi.”

 

Nghe y nói, Lăng Tiêu Vận chính là người phản ứng đầu tiên.

 

“Nếu thật sự là cổ độc thì kẻ chủ mưu chỉ ở gần đây. Phải tìm được hắn để loại bỏ ngay. Bọn ta sẽ phụ trách chỗ này, đệ mau đi tìm và xử lý hắn đi.”

 

“Đệ hiểu rồi.”

 

Chân Kiếm Vũ tỏa ra khí ba hệt một tấm lưới rồi dùng ánh mắt lướt một lượt khắp xung quanh.

 

Một trong những hiệu năng của Siêu Nhiên Tâm Công chính là toả ra khí ba để phát hiện  sự tồn tại của sự vật nào đó.   

 

Lưới của khí ba nhạy bén và dày đặc như mạng nhện nên chỉ cần có chút khác biệt, lập tức sẽ ảnh hưởng đến các giác quan của y, như vậy y nhất định sẽ tìm ra được thứ mình muốn.

 

Chân Kiếm Vũ đã tu luyện Siêu Nhiên Tâm Công đến cảnh giới tối thượng.

 

Khí ba vô hình lan rộng khắp mọi nơi.

 

Năm trượng, rồi mười trượng… mồ hôi đã chảy ròng ròng trên trán Chân Kiếm Vũ. Đây chính là giới hạn của y. Thế nhưng, Chân Kiếm Vũ lại cố sức phóng khí ba xa hơn nữa.

 

Khi khí ba đã lan rộng đến mười lăm trượng, mắt Chân Kiếm Vũ bắt đầu lóe lên.

 

“Tìm thấy rồi.”

 

Y vừa cảm nhận được dấu hiệu có kẻ đang ẩn náu trên một cổ thụ.

 

Chân Kiếm Vũ không do dự dù chỉ một khắc, y phóng nhanh về phía cổ thụ rồi rút kiếm ra.

 

“Ha!”

 

Cùng tiếng hô lấy khí thế, một luồng khí lực mạnh mẽ phóng ra khỏi kiếm của y.

 

Thanh kiếm chứa kiếm khí khủng khiếp xuyên qua cổ thụ nhanh như thiểm điện.

 

“Ha!”

 

Lúc này, một bóng đen vụt ra, nếu có thể thấy được thần sắc, có lẽ đó chính là sự bàng hoàng khó tin.

 

Hắn ta chính là Hắc Ám.

 

Đòn tấn công bất ngờ của Chân Kiếm Vũ khiến thắt lưng hắn bị chém một đường dài.

 

“Nhà ngươi mau xưng danh tính đi.”

 

Chân Kiếm Vũ hét lên rồi xông tới tấn công Hắc Ám.

 

‘Tên khốn này ở đâu ra thế…’

 

Mặt Hắc Ám méo mó đến khó coi.

 

Đã phá hỏng chuyện tốt của người khác còn dám lớn tiếng. Hắc Ám vô cùng phẫn nộ với Chân Kiếm Vũ. 

 

Kiếm kích của Chân Kiếm Vũ lao về hắn hệt như vũ bão.

 

‘Cứ chờ đó đi!’

 

Hắc Ám trong lòng đã quyết tâm phục thù, sau đó trốn đi mất.

 

“Dừng lại!”

 

Chân Kiếm Vũ đuổi theo hắn, khí thế của y lúc này vô cùng đáng sợ. Thế nhưng, chuyển động của Hắc Ám lại nhanh đến nổi Chân Kiếm Vũ cũng không bám theo kịp.

 

Soạt!

 

Hắc Ám trong thoáng chốc đã biến mất khỏi tầm mắt Chân Kiếm Vũ.

 

Y không thể tìm được hắn, một kẻ đã biến mất hút trong rừng sâu.

 

“Nếu để hắn thoát, hậu hoạn về sau ắt sẽ khó lường.”

 

Gương mặt Chân Kiếm Vũ lúc này đã méo mó khủng khiếp.

 

Võ công Hắc Ám vốn không hề yếu kém. Thế nhưng, ngay khi thấy tình hình đang ở thế bất lợi, hắn liền không chút do dự mà rút lui. Hắn là kẻ xem trọng mạng sống hơn cả lòng tự tôn.

 

Loại người này cực kỳ quý trọng sinh mạng, chỉ cần cảm nhận được chút nguy hiểm liền ẩn mình vào nơi không ai nhận ra được. Vậy nên, việc tìm kiếm và xử lý những người như hắn trở nên khó khăn hơn.

 

Đó là loại người tồi tệ nhất.

 

Chân Kiếm Vũ cố kìm nén tâm trạng khó chịu mà quay trở lại.

 

Hắn thấy tiếc vì không thể bắt được Hắc Ám, nhưng bây giờ hắn có việc cần phải giải quyết ngay.

 

Chân Kiếm Vũ phi người quay về phía các võ giả đang tấn công Thanh Thành.

 

 

 

Ngay khi Hắc Ám biến mất, đám võ giả lại tiếp tục tấn công Thanh Thành.

 

Đó là bằng chứng cho thấy mệnh lệnh vẫn được duy trì cho dù không có tên thi thuật giả ở đó.

 

Ánh mắt Chân Kiếm Vũ quay sang nhìn Ngô Cảnh Hóa của Lôi Âm Môn.

 

Kẻ duy nhất không che giấu nỗi vẻ bối rối khi Hắc Ám bị phát hiện chính là Ngô Cảnh Hóa.

 

Chân Kiếm Vũ chắc chắn hắn ta là người biết rõ về Hắc Ám.

 

Chỉ cần khống chế hắn sẽ tra ra được chân tướng sự việc ngày hôm nay.

 

“Haa!”

 

Liền sau đó, Chân Vũ Kiếm dốc toàn lực xông về phía Ngô Cảnh Hóa.

 

Rầm!

 

***

 

Đọc tin tức Cao tổng quản mang đến, ánh mắt Phiêu Nguyệt trở nên vô cùng sắc bén.

 

“Thanh Thành ư…”

 

Điểm đến cuối cùng của Lôi Âm Môn chính là núi Thanh Thành.

 

Cao tổng quản đã thăm dò ra được thông tin rằng các môn đồ Lôi Âm Môn đã kéo đến Thanh Thành. Thế nhưng, họ lại không vào được bên trong núi.

Bởi lẽ từ lâu, núi Thanh Thành đã hạn chế ngoại nhân tiếp cận gần môn phái. Nếu ông lẻn vào núi Thanh Thành và bị họ phát hiện, Phiêu Nguyệt chắc chắn sẽ rơi vào tình thế bất lợi. Chính vì lý do đó, ông chỉ xác nhận điểm đến của Lôi Âm Môn rồi báo cáo tình hình với Phiêu Nguyệt.

 

Cao tổng quản dùng bút đàm hội thoại với Phiêu Nguyệt.

 

[Nhưng có một điểm rất lạ.]

 

“Chuyện gì?”

 

[Các võ giả của Cao Thiên Võ Quán và Chấn Tinh Bang cũng nhúng tay vào chuyện này.]

 

“Ý ông là họ cùng hành động với Lôi Âm Môn ư?”

 

[Đúng vậy ạ.]

 

Phiêu Nguyệt dùng tay phải chống cằm rồi gõ gõ ngón tay vào cằm mình.

 

Mỗi khi hắn bày ra bộ dáng như vậy, chính là lúc hắn cần yên tĩnh suy nghĩ, Cao tổng quản tinh ý hiểu ra liền lui xuống.

 

‘Lôi Âm Môn đúng là có thù hằn với Thanh Thành. Ta đã giết Tiểu môn chủ Nam Hổ Sơn vì muốn đổ tội cho Thanh Thành.’

 

Đó chính là ý đồ của Phiêu Nguyệt.

 

Để làm được như thế, hắn đã lợi dụng tuyệt kỹ của Thanh Thành để giết Nam Hổ Sơn.

 

‘Hơn nữa, Môn chủ Thái Niên Hổ cũng đã chết trong tay Vũ Tịnh Chân Nhân, vậy nên hận càng thêm hận. Vấn đề chính là thực lực của họ.’

 

Chính hắn là kẻ trực tiếp giết Nam Hổ Sơn nên hắn nắm rõ thực lực của Lôi Âm Môn hơn bất cứ ai.

 

 

Họ tuyệt đối không đủ sức mạnh để trả thù phái Thanh Thành. Nếu họ mạnh đến thế thì sau cái chết của môn chủ, môn đồ ở đó sẽ không phải chia năm xẻ bảy như thế.

 

'Họ đã giải tác ư? Hay không phải? Nếu không phải đã giải tán thì sao lại tụ họp như thế?’

 

Suy nghĩ cứ nối đuôi nhau kéo đến trong tâm trí Phiêu Nguyệt.

 

‘Cao Thiên Võ Quán và Chấn Tinh Bang dù có tài giỏi đến mấy thì cũng chỉ là dạng tôm tép thôi. Lôi Âm Môn không thể nào đặt hết niềm phối hợp với họ như thế. Phải có hậu thuẫn khác. Một nơi mà Lôi Âm Môn có thể tin tưởng và dựa dẫm vào. Một nơi không sợ Thanh Thành. Tiểu Lôi Âm Tự.’ 

 

Phiêu Nguyệt lập tức đưa ra phán đoán.

 

Nhiều môn phái trên giang hồ đều miễn cưỡng thân thiện với chính phái như Thanh Thành. Sỡ dĩ như thế, bởi lẽ môn phái này đã chịu nỗi ô nhục sau sự việc của Vũ Tịnh Chân Nhân, thế nhưng đây vẫn là danh môn có tên tuổi hơn trăm năm.

 

Giả như có hợp sức và chiến thắng trong trận chiến này, họ cũng không thu được nhiều lợi ích. 

 

Vậy nên những môn phái trên giang hồ đều bị loại khỏi danh sách tình nghi.

 

Phiêu Nguyệt đột nhiên nhớ lại nội dung ghi chép trong cuốn Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ.

 

Trong cuốn Thành Đô Võ Giả Nhân Danh Bộ này không hề có Tiểu Lôi Âm Tự, hậu thuẫn của Lôi Âm Môn. Lôi Âm Môn bước ra hoạt động độc lập và chiếm được địa vị ở Thành Đô từ lâu, nhưng nguồn gốc xuất phát từ Tiểu Lôi Âm Tự vẫn không hề thay đổi.

 

Cũng giống như đứa trẻ bị bằng hữu bắt nạt sẽ quay về tìm phụ mẫu chúng, Lôi Âm Môn mất đi môn chủ kia cũng đã đến nhờ vả Tiểu Lôi Âm Tự.

 

‘Nếu không có sự tương trợ của Tiểu Lôi Âm Tự, họ có mơ cũng không dám trả thù Thanh Thành.’

 

Mặc khác, chi viện cho Lôi Âm Môn cũng không phải chuyện xấu đối với Tiểu Lôi Âm Tự.

 

Thông qua Lôi Âm Môn, họ có thể mở rộng tầm ảnh hưởng đến Thành Đô, rộng hơn nữa là thành Tứ Xuyên, đây là chuyện vô cùng có lợi cho Tiểu Lôi Âm Tự.

 

Vấn đề chính là Tiểu Lôi Âm Tự đã giúp đỡ cho Lôi Âm Môn đến mức nào.

 

‘Chúng sẽ không cử binh lực với quy mô lớn đến. Chúng còn phải để tâm đến những môn phái khác nữa.’

 

Tiểu Lôi Âm Tự rõ là thế lực tái ngoại.

 

Những môn phái trên giang hồ xảy ra giao chiến vì có xu hướng đấu đá lẫn nhau, nhưng nếu có thế lực bên ngoài tấn công, họ sẽ hợp sức chống lại.

 

Hai trận chiến lớn lần lượt xảy ra đã chứng minh điều đó. Rõ ràng Tiểu Lôi Âm Tự cũng rõ sự thật này.

 

'Chắc chắn chỉ có vài người tinh nhuệ chi viện cho Lôi Âm Môn.’

 

Nhưng vẫn còn một điểm đáng ngờ.

 

Nếu thế lựa chọn của bọn họ chỉ có một.

 

Cho dù có phái quân tinh nhuệ đi chăng nữa, nếu để lại dấu vết Tiểu Lôi Âm Tự đã nhúng tay vào nhất định sẽ khiến các môn phái trên giang hồ phẫn nộ. 

 

Nếu họ thật sự can thiệp, Tiểu Lôi Âm Tự cũng sẽ gặp khó khăn. Đặc biệt điều đó sẽ ảnh hưởng nghiêm trọng đến tham vọng mở rộng sức ảnh hưởng trong thành Tứ Xuyên này.

 

‘Vậy là sẽ cử người có bị phát hiện cũng không sao, hoặc sẽ không bao giờ bị phát hiện.’

 

Phạm vi đang dần được thu hẹp.

 

Phiêu Nguyệt vẫn không ngừng suy nghĩ.

 

‘Muốn thay đổi cục diện với số ít người quả là chuyện không dễ dàng gì.

 

Phải có được vũ lực áp đảo hoặc thực lực khác tương ứng với nó.’

 

Phiêu Nguyệt liền nghĩ đến vế sau.

 

Cho dù có sở hữu vũ lực áp đảo đi chăng nữa, chỉ cần thi triển võ công của Tiểu Lôi Âm tự nhất định sẽ bị phát giác.

 

Phiêu Nguyệt chú ý đến việc võ giả của Cao Thiên Võ Quán và Chấn Tinh Bang cũng tham gia vào hành động lần này.

 

Hai môn phái vốn không có mối quan hệ đặc biệt gì với Lôi Âm Môn. Thế nhưng, khả năng cao họ cùng nhau hành động là vì giao kèo hay lợi ích chung nào đó.

 

Có điều, cho dù nghĩ thế nào, Cao Thiên Võ Quán và Chấn Tinh Bang vốn không hề nhận được lợi lộc gì từ việc này. Tuy vậy, khó mà nắm bắt được họ bị ràng buộc bởi mối quan hệ ra sao.

 

‘Làm thế nào để khiến hai môn phái kia hành động chứ? Thỏa hiệp, hay là đe dọa?’

 

Phiêu Nguyệt khẽ cau mày.

 

Bởi vì cả hai đều không vừa ý hắn.

 

Sau khi đặt chân đến Thành Đô, Phiêu Nguyệt đã phái Cao tổng quản thu thập thông tin sơ lược về các môn phái trên giang hồ.

 

Trong số đó có cả Tiểu Lôi Âm Tự.

 

Nội dung báo cáo có một phần ghi chép đáng chú ý về Tiểu Lôi Âm Tự.

 

- Có năng lực dụng tà thuật đã thất truyền trên giang hồ.

 

‘Tà thuật? Nếu đó là tà thuật chi phối tinh thần thì sao?’

 

Điều này nghe có vẻ hợp lý với tất cả các giả định mà hắn đưa ra từ nãy đến giờ.

 

Cuối cùng, những sự thật rải rác đã được xâu lại thành một chuỗi hoàn chỉnh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...