Nghe phiên bản audio của truyện:

Vũ Doanh Chân Nhân nhìn quanh sân luyện võ với ánh mắt u buồn.

Sân luyện võ trước đây tràn ngập những đạo sĩ luyện võ nay chẳng có lấy một bóng người.

Đó là bởi vì những đạo sĩ Thanh Thành Phái đã đánh mất đi ý chí của mình.

Dĩ nhiên, bọn họ đều luyện võ trong thời gian quy định. Nhưng cũng chỉ có thế.

Mỗi khi rảnh rỗi, bọn họ đều nhốt mình trong phòng hoặc leo lên đỉnh núi Thanh Thành để phục hồi lại tâm hồn cũng như là thể xác đầy mệt mỏi chán chường của họ.

Cuộc chiến đổ máu vào năm ngoái đã để lại một vết sẹo lớn ở trong lòng của những đạo sĩ Thanh Thành Phái, khiến cho bọn họ mất đi ý chí của mình. Cũng chính vì thế mà bọn họ bọn họ dành hầu hết thời gian để tập trung vào việc đọc đạo kinh hơn là luyện võ.

Vì Thanh Thành Phái là một môn phái đạo gia nên việc những đạo sĩ tập trung vào việc đọc đạo kinh là một chuyện lý tưởng. Tuy nhiên, đối với quan điểm của người đang dẫn dắt Thanh Thành Phái là Vũ Doanh Chân Nhân, ông ta không khỏi cảm thấy lo lắng. Dù gì thì bọn họ cũng đang đi trên con đường của một võ môn.

“Phù! Dù vậy thì cũng phải gọi là may mắn vì sư thúc đã chịu ra mặt nhỉ?”

Nếu chỉ có một mình, có lẽ ông sẽ không bao giờ vượt qua được cảm giác áp lực này. Nhưng cũng may có Cao Diệp Chân Nhân ra mặt nên ông ta mới có thể chấn chỉnh lại bầu không khí của Thanh Thành Phái.

Sau khi vượt qua khỏi tình huống tồi tệ nhất, Cao Diệp Chân Nhân đã dẫn theo những đệ tử có triển vọng của Thanh Thành Phái và quay trở về nơi sinh sống của mình.

Lão sẽ đích thân nuôi dạy những trụ cột mới để dẫn dắt Thanh Thành Phái về sau.

Những người lão dẫn theo đều là những kỳ tài tiêu biểu sở hữu tài năng xuất chúng trong Thanh Thành Phái.

Để đào tạo bọn họ một cách chỉn chu, Cao Diệp Chân Nhân đã dẫn bọn họ về thung lũng nơi mà bản thân đang ẩn trú.

Lão đã hứa với Vũ Doanh Chân Nhân là bảy năm.

Lão đã hứa rằng lão sẽ dùng tất cả những gì mà bản thân có để nuôi dạy những cao thủ sau này sẽ dẫn dắt tương lai của Thanh Thành Phái.

Thực ra, lão cũng đã chuẩn bị đầy đủ từ lâu rồi.

Trước đó làm không làm, vì lão không cần phải làm. Nhưng giờ tình hình đã thay đổi, nếu bây giờ lão không thử nghiệm một cuộc phiêu lưu mạo hiểm, lão sẽ phải lo cho sự tồn vong của môn phái.

Với Cao Diệp Chân Nhân, lão không có lý do gì để phải lưỡng lự cả.

Và cứ thế, Cao Diệp Chân Nhân dẫn theo những kỳ tài quay trở về thung lung nơi lão đang sống ẩn dật.

“Nuôi dưỡng lương đống giờ đã là việc của sư thúc nên ta không cần phải bận tâm nữa. Giờ ta chỉ cần tập trung vào việc thay đổi bầu không khí của bổn phái là được.”

Vũ Doanh Chân Nhân cho rằng, việc thay đổi bầu không khí của Thanh Thành Phái lúc này là một chuyện rất cấp bách.

Chỉ cần ông ta vực dậy lòng tự trọng đã bị rớt xuống đáy của những môn đồ Thanh Thành Phái, những vấn đề còn lại ắt cũng sẽ được giải quyết.

“Sư huynh! Đệ vào có được không? Có việc gấp đệ muốn nói với huynh.”

Vũ Doanh Chân Nhân trầm ngâm suy nghĩ về phương án để giải quyết vấn đề thì một giọng nói quen thuộc vang lên.

Đó chính là giọng của sư đệ ông - Vũ Hóa Chân Nhân.

“Đệ vào đi.”

“Sư huynh!”

“Việc gấp là việc thế?”

Vũ Doanh Chân Nhân nhìn vào Vũ Hóa Chân Nhân đang mở cửa bước vào với ánh mắt đầy nghi hoặc.

“Môn đồ Lôi Âm Môn đang kéo đến ở bên ngoài ạ.”

“Hầy!”

Vũ Doanh Chân Nhân vô thức thở dài một cái.

Việc Vũ Tịnh Chân Nhân giết môn chủ Lôi Âm Môn Thái Niên Hổ là một việc đáng xấu hổ của Thanh Thành Phái. Mặc dù Vũ Tịnh Chân Nhân vì rơi vào ma giới nên mới phạm phải một việc như thế, nhưng cũng không thể dùng chuyện đó để xá tội cho ông ta được.

“Môn đồ Lôi Âm Môn đang yêu cầu xử phạt người có trách nhiệm.”

“Vũ Tịnh đã chết rồi, họ muốn ai chịu trách nhiệm đây?”

“Chuyện đó…”

“Đệ nói đi.”

“Họ muốn chưởng môn nhân phải chịu trách nhiệm ạ.”

“Hờ!”

Vũ Doanh Chân Nhân thở dài một tiếng.

Trên mặt ông ta lúc này tràn ngập vẻ bi thương.

Việc ông ta phải chịu trách nhiệm về những gì mà sư đệ Vũ Tịnh Chân Nhân của mình đã gây ra là một điều hiển nhiên. Chỉ là, nếu Thanh Thành Phái vẫn còn nguyên vẹn, chắc Lôi Âm Môn sẽ không có gan để đường đường chính chính đến yêu cầu bọn họ phải chịu trách nhiệm như thế này.

Hành động của Lôi Âm Môn chính là minh chứng cho việc Thanh Thành Phái đã suy tàn. Vậy nên ông ta đã buồn, nay lại càng buồn hơn.

“Đệ sẽ ra gặp họ và bảo họ quay trở về.”

“Không cần đâu! Ta sẽ đến gặp họ.”

“Sư huynh! Huynh không nhất thiết phải làm như vậy đâu. Yêu cầu của họ rõ là quá đáng mà.”

“Họ có tư cách để làm thế mà. Dù sao, việc Vũ Tịnh giết môn chủ Lôi Âm Môn Thái Niên Hổ cũng là sự thật. Đáng lẽ khi đó, ta phải ngăn cản đệ ấy bằng mọi giá mới đúng.”

“Chuyện đó… chỉ là một tai nạn thôi mà.”

“Đệ thật sự nghĩ đó chỉ là một tai nạn sao?”

Vũ Hóa Chân Nhân không trả lời.

Bởi lẽ Vũ Hóa Chân Nhân cũng không thể chấp nhận được lời biện minh của bản thân.

Vũ Doanh Chân Nhân đi lướt qua Vũ Hóa Chân Nhân và nói.

“Chẳng phải người ta có câu “tự làm tự chịu” sao? Nếu không có Vũ Tịnh, ta đương nhiên sẽ là người giải quyết. Chúng ta ra ngoài thôi.”

“Vâng! Thưa sư huynh.”

Cuối cùng, Vũ Tịnh Chân Nhân chẳng thể làm gì khác ngoài việc gật đầu.

Khi bọn họ vừa bước ra ngoài thì thấy những đệ tử đã tập hợp lại từ lúc nào. Bọn họ cũng đã nghe được tin những võ giả của Lôi Âm Môn đã kéo đến bên ngoài sơn môn.

Nếu là trước đây, bọn họ sẽ ngẩng cao đầu khinh thường chúng, nhưng Thanh Thành Phái lúc này đã trở thành một đống hỗn độn nên mặt của những đệ tử người nào người nấy đều tối sầm.

Vũ Doanh Chân Nhân đi ngang qua họ mà không nói một lời. Ông ta mở cửa sơn môn rồi bước ra ngoài.

Ở bên ngoài, môn đồ của Lôi Âm Môn đang xếp thành hàng.

Vũ Doanh Chân Nhân nói với bọn họ.

“Vô lượng thiên tôn! Bần đạo là chưởng môn nhân của Thanh Thành Phái Vũ Doanh Chân Nhân. Nghe nói các vị muốn gặp bần đạo.”

Ngay lúc đó, một nam nhân đứng giữa những môn đồ Lôi Âm Môn bước ra phía trước.

“Tại hạ là Ngô Cảnh Hóa, hiện đang đảm nhiệm vị trí môn chủ của Lôi Âm Môn.”

“Thì ra các hạ là tân môn chủ.”

“Với tư cách là người kế tục hợp pháp của Lôi Âm Môn, tại hạ đến đây để yêu cầu Thanh Thành Phái chịu trách nhiệm về cái chết của môn chủ đời trước của chúng tại hạ.”

“Trách nhiệm sao… trách nhiệm… Vậy các hạ muốn bần đạo phải chịu trách nhiệm như thế nào đây?”

“Chà… mọi chuyện cũng quá rõ ràng rồi. Bổn môn đã mất đi môn chủ nên Thanh Thành Phái cũng phải trả mạng bằng một người ngang tầm với môn chủ chúng tại hạ.”

Bỗng có những giọng nói tràn đầy tức giận trước sự cưỡng ép của Ngô Cảnh Hóa phát ra từ phía Thanh Thành Phái.

“Quát!”

“Ở đâu ra cái kiểu Lôi Âm Môn mà dám uy hiếp chưởng môn nhân của bổn phái thế hả?”

“Các ngươi mau rời khỏi núi Thanh Thanh nhanh đi.”

Dù bị tổn thương nên mới nhụt chí nhưng lòng tự hào rằng bản thân là đệ tử của Thanh Thành Phái của họ vẫn còn đó.

Những đệ tử của Thanh Thành Phái nhìn chằm chằm vào môn đồ Lôi Âm Môn với ánh mắt đầy nộ khí.

Đôi mắt của Ngô Cảnh Hóa chợt dao động.

‘Chuyện gì thế này? Chẳng phải hắn ta nói chỉ cần lên đây gây loạn, phần còn lại hắn tự biết mà làm sao?’

Cái tên Hắc Ám hiện ra trong đầu hắn.

Hắn lên núi Thanh Thành cũng chỉ vì bị Hắc Ám đe dọa chứ thực chất, hắn vẫn cảm thấy sợ Thanh Thành Phái vô cùng.

“Tại hạ là Lý Bình - Quan chủ của Cao Thiên Võ Quán.”

Bỗng dưng có một nam nhân lạ mặt xuất hiện giữa Thanh Thành Phái và Lôi Âm Môn.

Sự xuất hiện của nam nhân kia khiến cho gương mặt Vũ Doanh Chân Nhân trở nên rạng rỡ.

Bởi vì Cao Thiên Võ Quán là một nhánh được tách ra từ Thanh Thành Phái, không phải người lạ.

“Ồ! Có chuyện gì mà Lý quan chủ lại đến đây thế? Quan chủ đến đây là để hỗ trợ bổn phái sao?”

Trên gương mặt của Vũ Doanh Chân Nhân xuất hiện đầy vẻ mong chờ. Nhưng câu trả lời của Lý Bình hoàn toàn phản bội lại sự mong đợi của ông ta.

“Tại hạ nghĩ yêu cầu của môn chủ Lôi Âm Môn là rất thích đáng.”

“Không đâu, chuyện này là sao?”

“Không thể nào! Sao Quan chủ Cao Thiên Võ Quán lại có thể đối xử với bổn phái như thế chứ?”

Tất cả những đệ tử của Thanh Thành Phái đều không thể giấu khỏi sự bàng hoàng trên gương mặt khi nghe câu trả lời hoàn toàn ngoài dự đoán của Lý Bình.

Thanh Thành Phái cùng Cao Thiên Võ Quán đã luôn duy trì mối quan hệ tốt đẹp trong hàng trăm năm qua. Dẫu Thanh Thành Phái có làm chuyện sai trái đến mấy, thì mối quan hệ giữa hai bên cũng không đến mức phải chỉ trích đối phương như thế này.

Lúc đó, lại có thêm một võ giả khác xuất hiện.

“Tại hạ bang chủ Chấn Tinh Bang Triệu Kết Hộ cũng đồng tình với ý kiến của đại hiệp Lý Bình đây.”

Đến cả Triệu Kết Hộ mà cũng đứng về phía Lôi Âm Môn khiến cho những võ giả của Thanh Thành Phái cảm thấy kinh ngạc đến tột độ.

Triệu Kết Hộ tuy trình độ võ công không cao nhưng nổi tiếng là một người quang minh chính đại. Đến cả một người như thế cũng đứng về phía Lôi Âm Môn khiến cho Thanh Thành Phái cảm giác như bọn họ đã phạm phải trọng tội.

‘Thì ra đây là những gì mà hắn đã chuẩn bị. Nhưng mà như vậy vẫn chưa đủ.’

Ngô Cảnh Hóa siết chặt nắm đấm.

Với sự ủng hộ của chủ nhân của hai môn phái nổi danh ở thành Tứ Xuyên, ý kiến của Lôi Âm Môn xem như tăng thêm sức mạnh. Nhưng vẫn chưa đủ để vượt qua bức tường cao chót vót của Thanh Thành Phái.

Hắn không hiểu rốt cuộc Hắc Ám đã làm gì để khiến Lý Bình và Triệu Kết Hộ lại về phe của mình. Vì theo lẽ thường, hai người bọn họ tuyệt đối không phải là những người sẽ đứng về phía Lôi Âm Môn.

Bỗng hắn lại nghĩ, những gì mà Hắc Ám đã chuẩn bị không đơn thuần chỉ có thế này.

Những võ giả của Thanh Thành Phái lúc này đang trong tâm thế có thể tấn công Lôi Âm Môn bất cứ lúc nào.

Vũ Doanh Chân Nhân khó xử hỏi.

“Lý quan chủ thực sự cho rằng Vũ Doanh này phải chết để chịu trách nhiệm về việc đó sao?”

Ông ta hỏi để xác nhận ý nghĩa của những gì Lý Bình của Cao Thiên Võ Quán nói một lần nữa.

Lý Bình gật đầu không do dự.

“Đúng thế.”

“Triệu bang chủ cũng nghĩ như thế ư?”

“Tại hạ cũng có cùng suy nghĩ với Lý đại hiệp.”

Cả Triệu Kết Hộ cũng dõng dạc trả lời.

Vũ Doanh Chân Nhân nhìn thẳng vào mắt của hai người bọn họ.

Bỗng có một tia sáng lóe lên trong mắt ông ta.

Bởi vì ông ta đã cảm nhận được một luồng khí tức đầy ác ý nằm trong đôi mắt của hai người họ. Cả Vũ Hóa Chân Nhân cũng cảm nhận được điều đó.

Vũ Hóa Chân Nhân đến cạnh thì thầm vào tai của Vũ Doanh Chân Nhân.

“Tình trạng của hai người họ rất kỳ lạ. Có vẻ như họ không còn tỉnh táo nữa.”

“Ta cũng nghĩ thế.”

Vẻ mặt của hai người càng trở nên nghiêm trọng.

Chỉ với Lôi Âm Môn thôi bọn họ đã thấy đau đầu lắm rồi, nay còn có thêm hai người thiếu minh mẫn này nữa. Nhưng vấn đề ở đây là bọn họ không thể ngó lơ hai người này được.

 “Chưởng môn nhân! Con có chuyện muốn thưa với người ạ.”

Bỗng lúc đó có một võ giả cẩn trọng đến gần phía sau lưng Vũ Doanh Chân Nhân.

Người đó chính là đệ tử đời thứ nhất Thanh Cảnh.

“Có chuyện gì?”

Tầm nhìn của Vũ Doanh Chân Nhân vẫn ghim chặt vào môn đồ của Lôi Âm Môn và Lý Bình.

Phập!

Đột nhiên, ông ta cảm thấy đau rát ở hông.

Ông ta quay lại thì thấy một con dao găm có độ dài khoảng một ngón tay của người trưởng thành đang ghim vào một bên hông của ông ta. Nhưng đặc biệt hơn, người cầm con dao găm đó lại chính là Thanh Cảnh.

Vũ Doanh Chân Nhân trợn tròn mắt như không thể tin được những gì đang xảy ra trước mắt mình.

“C, con?”

“Đã làm sai thì phải trả một cái giá thật thích đáng ạ.”

Chất giọng của Thanh Cảnh lúc này đều đều hệt như một người không có cảm xúc.

“Con đang làm gì thế hả? Thanh Cảnh! Sao con dám phạm phải tội khi sư diệt tổ thế kia.”

Vũ Hóa Chân Nhân cực kỳ tức giận đập xuống tay của Thanh Cảnh.

Uỳnh!

Chỉ với một đòn đầy công lực thâm hậu của Vũ Hóa Chân Nhân, Thanh Cảnh đã gục xuống khi còn chưa kịp thét. Trên người y chảy ra đầy máu.

“Khực!”

Bị đâm trong trạng thái không phòng bị, cơ thể của Vũ Doanh Chân Nhân ngã gục xuống.

“Sư huynh!”

Vũ Hóa Chân Nhân chạy tới đỡ lấy eo của Vũ Doanh Chân Nhân đang ngã xuống.

Ngay lúc đó, từ phía sau Vũ Hóa Chân Nhân cũng có một đệ tử rút một con dao găm được giấu trong ngực ra rồi bất ngờ tấn công ông ta hệt như Thanh Cảnh.

“Hộc! Chân Duyệt, sao con?”

Người vừa mới tấn công Vũ Hóa Chân Nhân chính là đệ tử đời hai Chân Duyệt.

Đó là một đệ tử hiền lành và đáng tin cậy mà Vũ Hóa Chân Nhân yêu thương hết mực. Vậy nên, Vũ Hóa Chân Nhân không khỏi kinh ngạc khi thấy đệ tử yêu quý của mình mà lại tấn công bất ngờ ông ta như vậy.

Vũ Hóa Chân Nhân tránh được đòn tấn công của Chân Duyệt trong gang tấc. Ông ta ngay lập tức quay qua áp chế lấy Chân Duyệt.

Nhưng không chỉ có mỗi Chân Duyệt.

Một số đệ tử của Thanh Thành Phái bỗng dưng quay qua tấn công những đệ tử đồng môn khác như thể bọn họ đang bị quỷ ám vậy.

“Sao đệ lại?”

“Sư huynh! Sao huynh lại thế này?”

Tiếng thét bàng hoàng của những đệ tử Thanh Thành Phái vang vọng khắp nơi.

Lý Bình Quan chủ của Cao Thiên Võ Quán lúc này bỗng hét lên.

“Tất cả đệ tử của Cao Thiên Võ Quán tấn công Thanh Thành cho ta.”

Những đệ tử của Cao Thiên Võ Quán ai ai cũng bàng hoàng trước mệnh lệnh bất ngờ của Lý Bình. Bởi vì đến cả bọn họ cũng bất ngờ trước những gì mà Lý Bình ra lệnh cho bọn họ. Nhưng mà lệnh của Quan chủ vốn cao như trời, bọn họ cũng không còn cách nào khác, đành phải nghe theo.

Những võ giả của Cao Thiên Võ Quán tấn công Thanh Thành Phái với vẻ mặt bất đắc dĩ. Những võ giả của Chấn Tinh Bang do Triệu Kết Hộ kéo đến cũng thế.

“AAAA!”

Những võ giả của Chấn Tinh Bang cũng gào thét xông lên.

Sắc mặt của Ngô Cảnh Hóa trở nên trắng bợt trước khung cảnh không thể ngờ đế.

Mặc dù bản thân hắn có mang môn đồ Lôi Âm Môn đến đây, nhưng hắn không nghĩ mọi chuyện sẽ biến đổi thành ra thế này nhanh như vậy.

Ngô Cảnh Hóa đang đứng đờ ra đó không biết phải làm gì thì bỗng dưng giọng nói của Hắc Ám truyền tới tai của hắn.

“Ngươi còn chần chừ cái gì vậy? Tên đần! Còn không mau tấn công đi.”

Ngay lúc đó, Ngô Cảnh Hóa như thể bị thứ gì đó chiếm hữu, hắn ra lệnh cho môn đồ Lôi Âm Môn tấn công về phía trước.

Sự tham chiến của môn đồ Lôi Âm Môn khiến cho nơi này trở thành một bãi hỗn loạn chỉ trong chớp mắt.

Những võ giả như thể phát điên vì lúc này bọn họ không những đang đối đầu với những võ giả của Lôi Âm Môn, Chấn Tinh Bang, Cao Thiên Võ Quán mà còn có những kẻ phản bội trong nội bộ.

“Tất cả dừng lại!”

Vũ Hóa Chân Nhân hét đến vỡ cả cổ họng nhưng chẳng có tác dụng gì. Những võ giả bị mờ mắt trước cuồng khí không ngừng lao vào tấn công nhau một cách ác liệt.

Sơn Môn của Thanh Thành - Thanh Tịnh Đạo Quán lúc này nhuộm đầy màu đỏ tươi của máu.

Ai là người đã kích động mọi chuyện không còn quan trọng nữa. Những võ giả nơi đây lúc này đã bị mờ mắt vì ý định báo thù, bọn họ liên tục tung tuyệt kỹ phóng về phía đối phương.

“Khực!”

“Khục!”

Tiếng la hét xé toạc bầu trời xanh của Thanh Thành.

“Hừ hừ!”

Chỉ có một kẻ lúc này đang ngồi cười trên một cây đại thụ - nơi có thể thấy rõ toàn cảnh của sơn môn Thanh Thành Phái.

Quái nhân bao bọc toàn thân bởi lớp vải màu đen đó chính là Hắc Ám.

Y đang thực sự cảm thấy rất hả hê khi nhìn thấy thảm kịch do bản thân tạo ra.

Tai ương của hỗn loạn.

Đó là một cái tên khác của y ở Tiểu Lôi Âm Tự.

Một kẻ điều khiển tâm trí của người khác bằng Đoạt Phách Nhãn, cổ độc cùng với nước thuốc.

Tạo ra hỗn loạn và sợ hãi đối với y dễ như ăn cháo.

Sau khi chi phối hoàn toàn được tâm trí của một vài người như thế này, y sẽ tạo ra ra được sự chia rẽ trong nội bộ. Rồi sau đó, y sẽ đẩy mọi việc thành cuộc hỗn chiến với quy mô lớn, việc còn lại là để chúng tự hủy diệt nhau.

Thế là y không cần phải động tay mà vẫn có thể xử lý hết bọn chúng.

Sao y không thể vui cho được.

Sự việc trước mắt y lúc này dường như đã trở nên tồi tệ đến mức không thể nào kìm hãm được nữa.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...