Nghe phiên bản audio của truyện:

Đôi vai của thân hình màu đen không ngừng run lên.

Một giọng nói ghê rợn phát ra từ nơi được cho là miệng của hắn.

“Người dám làm hỏng việc của ta sao.”

Lớp vải đen kỳ lạ quấn quanh cơ thể y lần lượt rơi ra, hình dáng vốn có của y dần dần hiện ra.

Vóc dáng của y vẫn bình thường. Nhưng gương mặt của y hoàn toàn không bình thường một chút nào.

Chiếc mũi cao hếch lên tận trời, răng hô, gương mặt đầy những lỗ nhỏ li ti trên mặt cùng với đôi mắt đục ngầu. Y hội tụ đủ các tiêu chuẩn của một nam nhân xấu xí.

Gương mặt y xấu xí đến độ khiến ai cũng phải quay mặt đi một khi nhìn thấy y.

Tất cả những ai nhìn thấy y khi y còn nhỏ đều nguyền rủa và đánh đập y như một con quái vật. Những tổn thương trong quá khứ khiến y càng thu mình hơn.

Nếu không được Huyết Phật của Tiểu Lôi Âm Tự thu nhận, có lẽ giờ hắn đã chết ở một xó nào rồi.

Sau khi vào Tiểu Lôi Âm Tự, y mới biết rằng mình có một tài năng thật sự đáng kinh ngạc.

Y đã được sinh ra với một yêu nhãn hiếm có tên là Đoạt Phách Nhãn, thứ có thể cướp đi linh hồn của bất cứ ai khi nhìn vào đó.

Vì còn nhỏ, uy lực còn yếu nên y tốn rất nhiều thời gian để thức tỉnh được nó.

Và Huyết Phật của Tiểu Lôi Âm Tự đã tôi luyện và phát huy tài năng của Hắc Ám đến mức cực đại. Uy lực của y từ đó mà ngày càng trở nên mạnh hơn. Nhưng cũng có một nhược điểm mà y không thể khắc phục được.

Nhược điểm đó chính là việc để áp chế được tâm trí của đối phương, y phải mất khá nhiều thời gian. Hơn nữa, y chỉ có thể áp chế được tâm trí của đối phương sau khi đối phương hoàn toàn rơi vào trạng thái vô lực.

Để khắc phục được nhược điểm chí mạng này, y đã nghiên cứu phương pháp kết hợp cổ độc với dược thảo.

Và thứ y say mê hơn cả chính là cổ độc có chứa trong những con bọ nhỏ.

Y nhốt rất nhiều côn trùng vào cùng một nơi sau đó để chúng đấu đá ăn thịt lẫn nhau và con mạnh nhất sẽ sống sót. Và con côn trùng cuối cùng còn sống sót đó đã đạt được đặc tính kỳ lạ.

Đó chính là có thể sống ký sinh trong não và điều khiển tâm trí của con người.

Tuy nhiên, chúng không thể kiểm soát hoàn toàn tâm trí của con người mà chỉ ảnh hưởng một chút.

Ở mức độ đó thì một người bình thường thì không rõ, nhưng đối với một võ giả có sức mạnh tinh thần vững chắc thì chắc chắn không nhằm nhò gì. Nhưng nếu kết hợp nó với Đoạt Phách Nhãn thì lại là một câu chuyện hoàn toàn khác.

Sức mạnh của nó sẽ được khuếch đại lên hàng chục lần chứ không phải vài lần nữa.

Thêm vào đó, Hắc Ám đã tìm những loại dược thảo có khả năng gây ảnh hưởng đến tâm trí của con người và tạo ra một sự kết hợp tối ưu nhất.

Hắc Ám có một tài năng thiên bẩm.

Một tổ hợp mà những người khác dành ra vài năm để chiêm nghiệm cũng chưa chắc đã tìm ra được, còn Hắc Ám chỉ đơn thuần tạo ra nó bằng cảm giác. Hắc Ám đặt tên cho loại thuốc đó là Mộng Hồn Tán.

Sự kết hợp của Đoạt Phách Nhãn, cổ độc cùng với Mộng Hồn Tán như lắp thêm đôi cánh cho Hắc Ám.

Khiến cho hắn có thể thống trị và điều khiển tâm trí của người khác.

Hắc Ám đã sử dụng tài năng của mình để loại bỏ những kẻ thù của Tiểu Lôi Âm Tự.

Y thường xâm nhập vào căn cứ của kẻ địch sau đó chi phối tâm trí của những người ở trong nội bộ địch để gây náo loạn. Y sẽ khiến cho chúng không tin tưởng lẫn nhau, kích động cơn điên trong chúng và khiến cho chúng mâu thuẫn từ bên trong.

Vậy nên y mới có biệt hiệu là tai ương của những sự hỗn loạn.

Vì những nơi mà y đi qua chỉ còn lại hỗn loạn, sợ hãi cùng với nỗi hoài nghi. Về mọi mặt, có thể nói Hắc Ám như một sự tồn tại còn ghê gớm hơn bất cứ võ giả đã luyện đến cảnh giới cao nhất.

Từ trước tới nay, Hắc Ám chưa bao giờ thất bại trong nhiệm vụ của mình.

Ít nhất là cho đến hôm qua. Vì hôm nay, một vết nhơ đã xuất hiện lên trên lịch sử đầy rực rỡ của y.

Một tiểu tử nào đó đã chen vào mà không biết sợ hãi và đánh một đòn chí mạng vào lòng tự trọng của y.

Hắc Ám đưa tay chạm vào bên hông của mình.

Máu từ vết thương do thanh kiếm của Chân Kiếm Vũ chém vào đang chảy ra không ngừng.

Vết thương của Hắc Ám nghiêm trọng đến mức dù đã được cầm máu nhưng máu từ đó vẫn túa ra không ngừng.

Không biết chừng, chỉ cần chém sâu một chút nữa thôi, Hắc Ám có thể đã mất mạng.

“Ngươi!”

Cơn phẫn nộ bộc phát về phía Chân Kiếm Vũ.

Y lảo đảo tiến về phía trước.

Một thành phố lớn hiện ra trước mắt y.

Thành Đô.

Trung tâm của thành Tứ Xuyên.

***

Những võ giả của Thanh Thành Phái ngồi bệt xuống nền đất vì kiệt sức.

Vô số xác chết nằm rải rác xung quanh họ.

Vũ Hóa Chân Nhân đờ đẫn nhìn xung quanh.

Những võ giả của Lôi Âm Môn, Cao Thiên Võ Quán cùng Chấn Tinh Bang đều đã bị áp chế và đã quy hàng.

Những võ giả Thanh Thành Phái cùng với Chân Kiếm Vũ ưu tiên giết những người đã bị Hắc Ám chi phối tâm trí.

Khi không còn ai kích động và ra lệnh nữa, những võ giả còn lại cũng tự động đầu hàng. Quả nhiên bọn họ chỉ chiến đấu theo mệnh lệnh, vậy nên khi những kẻ ra lệnh biến mất, ý chí chiến đấu của họ cũng chẳng còn.

Tất cả đều buông vũ khí và chờ đợi sự trừng phạt của Thanh Thành Phái.

Vũ Hóa Chân Nhân hướng mắt về phía thi thể của những đệ tử Thanh Thành Phái.

Cơ thể của họ đều bị hủy hoại một cách thê thảm.

Hắc Ám đã dùng một loại độc tính mạnh kiểm soát tinh thần của đệ tử Thanh Thành Phái. Cũng chính vì thế mà họ chỉ chăm chăm vào việc tấn công, chẳng biết sợ bản thân sẽ bị thương.

Mọi chuyện đã đành, bọn họ đành phải thi triển tuyệt chiêu để phản công lại những người đã mất lý trí và tấn công họ. Vì thế nên những vết thương trên thi thể của những người kia cũng không tránh khỏi tàn khốc.

“Sao lại có chuyện như thế này xảy ra vậy chứ?”

Vũ Hóa Chân Nhân không thể nào tin vào hiện thực thảm khốc này.

Mọi chuyện cứ như một cơn ác mộng thật khủng khiếp vậy.

Ông thầm nghĩ giá như chỉ cần nhắm mặt lại rồi mở mắt ra, mọi thứ sẽ bình ổn như chưa từng có chuyện gì xảy ra như một giấc mơ thì hay biết mấy.

Tuy vậy, dẫu có nhắm rồi mở mắt biết bao nhiêu lần đi chăng nữa, hiện thực vẫn không thay đổi. Khung cảnh thảm khốc hiện ra trước mắt ông ta lúc này không phải mơ mà là hiện thực.

“Sư thúc! Tất cả những thi thể đã được phân loại rồi ạ. Sơ cứu khẩn cấp cho những người bị thương cũng đã hoàn tất.”

Một đệ tử đời thứ nhất đến gần báo cáo cho ông ta.

Vũ Hóa Chân Nhân gặp đầu một cách mệt mỏi.

“Tốt lắm! Vất vả cho con rồi.”

Vì chưởng môn nhân hiện tại là Vũ Doanh Chân Nhân đang bị trọng thương nên Vũ Hóa Chân Nhân phải dẫn dắt Thanh Thành Phái cho đến khi Vũ Doanh Chân Nhân hồi phục.

Áp lực nặng nề khó cáng đáng khiến Vũ Hóa Chân Nhân đến thở thôi cũng thấy nặng nề. Nhưng ông không thể để lộ bộ dạng yếu đuối mãi được.

Tất cả những đệ tử của Thanh Thành Phái đều nhìn vào mặt của ông ta.

Vũ Hóa Chân Nhân đứng dậy rồi tiến tới nhóm của Chân Kiếm Vũ đang đứng ở một bên.

“Xin đa tạ các vị đã giúp đỡ! Ân huệ này bần đạo cùng với Thanh Thành Phái tuyệt đối sẽ không bao giờ quên.”

“Tại hạ làm việc này không phải vì mong muốn được đền đáp gì cả. Xin đừng để tâm đến nó quá.”

Vũ Hóa Chân Nhân lắc đầu khi nghe được câu trả lời điềm tĩnh của Chân Kiếm Vũ.

“Sao có thể như thế được? Ân huệ này mai sau, bần đạo nhất định sẽ trả lại cho thiếu hiệp.”

“So với chuyện đó thì chân nhân có biết kẻ đã điều khiển tâm trí của họ là ai không?”

“Bần đạo hoàn toàn không biết kẻ đó là ai. Nhưng mà chuyện đó là thật sao? Hắn sử dụng cổ độc thật ư.”

“Tại hạ đã tận mắt nhìn thấy nó. Trong máu của đệ tử Thanh Thành Phái có những con bọ nhỏ mà mắt thường khó có thể nhìn thấy được. Hiện tại thì không còn lời giải thích nào hợp lý hơn ngoài cổ độc cả.”

Chân Kiếm Vũ dẫn Vũ Hóa Chân Nhân đến một thi thể của đệ tử Thanh Thành Phái.

Người này cũng bị Hắc Ám áp chế và tấn công những đồng liêu khác như Thanh Cảnh. Hắn cũng vì thổ huyết mà chết, cũng như cổ độc đã bị phát hiện.

Vũ Hóa Chân Nhân tập trung nội công vào mắt rồi xác nhận xem đó có phải cổ độc hay không.

“Ôi trời ơi! Đúng là loại cổ độc điều khiển tâm trí thật này.”

Ông ta lẩm bẩm trong sự hoài nghi.

Ông ta biết cổ độc cũng có nhiều loại. Nhưng ông ta chưa từng nghe thấy về loại cổ độc có thể gây ảnh hưởng trực tiếp đến trí óc của con người như thế này bao giờ cả.

Chân Kiếm Vũ vận Tam Mạt Chân Hỏa rồi đốt cháy cổ độc rồi và nói.

“Đối phương là một kẻ có thể tùy thích điều khiển tâm trí của con người. Nếu để vuột mất hắn, e là sẽ có hậu họa. Nhất định phải truy lùng và loại bỏ hắn bằng mọi giá.”

“Nhưng chẳng phải chúng ta không biết chút gì về danh tính của hắn sao?”

“Chẳng phải sẽ có người biết hắn sao?”

Chân Kiếm Vũ nói xong rồi hướng tầm nhìn về phía những môn đồ Lôi Âm Môn.

Trong ba môn phái đã tấn công Thanh Thành Phái, Lôi Âm Môn là môn phái bị tổn hại nặng nề nhất.

Vì dù gì bọn chúng cũng chính là người dẫn dắt mọi chuyện đến mức này, vậy nên những võ giả của Thanh Thành Phái cũng không khỏi cảm thấy nóng giận mà tấn công bọn chúng không ngừng.

Tình trạng của những môn đồ Lôi Âm Môn còn sống cũng chẳng được tốt cho mấy.

Chân Kiếm Vũ đến gần một người trong số chúng và nói.

“Nói cho ta nghe về người ban nãy.”

“Ư ư! Tại hạ không biết gì cả.”

Môn chủ hiện tại của Lôi Âm Môn là Ngô Cảnh Hóa đã bỏ mạng trong trận kịch chiến ban nãy.

Những kẻ còn sống lúc này cũng chỉ là những kẻ có chức cỏn con trong Lôi Âm Môn nên họ chẳng biết chân tướng mọi việc ra sao cả. Số võ giả đến Tiểu Lôi Âm Tự cũng rất ít, và tất cả đều đã bỏ mạng rồi.

Chân Kiếm Vũ gằn giọng uy hiếp.

“Không biết thật sao?”

“Thật… ạ…”

“Ta hỏi lần này là lần cuối. Sẽ không hỏi thêm lần hai đâu.”

Đôi mắt của Chân Kiếm Vũ toả ra đầy sát khí. Bộ dáng ấy của y khiến cho người khác khó mà tin được y là một võ giả chính phái.

Môn đồ Lôi Âm Môn nuốt nước bọt khô khan rồi nói.

“A! Tại hạ nghe nói những cao thủ đứng đầu trong môn phái đã đi đến Tây Tạng ạ.”

“Tây Tạng!”

“Vâng! Tại hạ nghe nghe ngóng được là họ đến đó để yêu cầu chi viện còn sự tình cụ thể ra sao thì một kẻ cỏn con như tại hạ không biết ạ.”

“Thật sao?”

“Những người khác cũng nghe được chứ không chỉ có mỗi tại hạ. Vậy nên tại hạ chắc chắn.”

Chân Kiếm Vũ đứng dậy rồi nhìn Vũ Hóa Chân Nhân.

“Nếu là Tây Tạng thì có thể là…?”

“Nơi có thể gọi là cội nguồn của Lôi Âm Môn chính là Tiểu Lôi Âm Tự đang nằm ở Tây Tạng.”

“Hừm! Vậy thì khả năng cao hắn ta là võ giả của Tiểu Lôi Âm Tự.”

“Ta cũng nghe nói những tà thuật ở Tiểu Lôi Âm Tự đều rất kỳ lạ.”

Giọng điệu của Vũ Hóa Chân Nhân bỗng trầm xuống.

Vì nếu Tiểu Lôi Âm Tự đã can thiệp, thì chuyện lần này quả là không bình thường.

“Việc cấp bách lúc này là phải xác nhận rằng hắn ta có phải là một võ giả của Tiểu Lôi Âm Tự hay không. Sau đó chúng ta mới yêu cầu trợ giúp từ những môn phái khác được.”

“Thiếu hiệp nói đúng, nhưng bổn phái hiện tại không có đủ sức mạnh để chiến đấu với bọn chúng. Như thiếu hiệp đã thấy đó, lực lượng còn lại của bổn phái cũng đã bị tổn hại rất nhiều. Ta cũng không biết sẽ mất bao nhiêu thời gian để phục hồi nữa.”

“Chân nhân?”

“Xin thứ lỗi. Bổn phái xin phép không tham gia vào vụ việc lần này.”

Vẻ mặt của Vũ Hóa Chân Nhân hiện đầy vẻ bi thương.

Nếu là trước đây, chắc chắn ông ta sẽ đi báo thù ngay lập tức. Nhưng gốc rễ của Thanh Thành Phái lúc này đang lung lay dữ dội.

Ông ta đã mất quá nhiều đệ tử trong một thời gian ngắn.

Thanh Thành Phái lúc này tồn tại thôi đã khó rồi chứ đừng nói gì đến việc báo thù.

Ông ta phải đưa ra quyết định. Và quyết định của ông chính là phong bế sơn môn hoàn toàn Thanh Thành Phái.

Ông ta chẳng còn cách nào khác ngoài việc phong bế sơn môn và nuôi dưỡng lại lực lượng của Thanh Thành Phái như trước đây cả.

Biết rằng phải chịu đựng sự nhục nhã thêm một lần nữa. Nhưng Vũ Hóa Chân Nhân cũng không còn lựa chọn nào khác.

‘Chúng ta phải biết nhẫn nại và chịu khó. Chỉ cần nhẫn nhịn nuôi dưỡng thế lực, rồi một ngày nào đó chúng ta nhất định sẽ trả lại nỗi nhục ngày hôm nay.’

Chân Kiếm Vũ và những đồng liêu của y nhìn vào Vũ Hóa Chân Nhân với ánh mắt đầy thương xót.

Bởi vì họ hiểu được tại sao Vũ Hóa Chân Nhân lại quyết định như thế.

Bây giờ là lúc Thanh Thành Phái phải lo lắng cho sự sinh tồn hơn là lòng tự trọng của họ.

“Quân tử báo thù mười năm chưa muộn. Thanh Thành Phái dù có phải mất một trăm năm để có thể trả thù thì cũng không muộn. Thanh Thành Phái nhất định sẽ hồi phục lại thanh thế khi xưa và trả lại nỗi nhục này trong một trăm năm nữa.”

“Nếu chân nhân đã quyết thì cũng không còn cách nào khác. Mong rằng Thanh Thành Phái sẽ tái thiết thành công.”

“Đa tạ thiếu hiệp! Đáng ra phải mời thiếu hiệp vào trong dùng một bữa cơm, nhưng như thiếu hiệp cũng thấy, mọi chuyện đã thành ra thế này rồi. Thực lòng mong thiếu hiệp bỏ qua cho bần đạo lần này.”

“Tại hạ hiểu mà.”

“Xin đa tạ! Vậy các vị xuống núi cẩn thận. Bảo trọng.”

“Tại hạ cũng mong Thanh Thành Phái sẽ phục hồi như trước đây. Vậy tại hạ xin phép…”

Chân Kiếm Vũ chắp tay chào Vũ Hóa Chân Nhân rồi quay lưng đi.

Lăng Tiêu Vận cùng Viên Giai Linh cũng tập hợp lại rồi đi xung quanh y.

Chân Kiếm Vũ nói với bọn họ.

“Đuổi theo hắn. Nhất định phải bắt được hắn bằng mọi giá.”

“Nhưng hắn chạy trốn cũng được một lúc lâu rồi, liệu chúng ta có thể bắt được hắn chứ?”

“Hắn đã bị kiếm của ta chém cho bị thương rồi. Vì vết chém khá sâu nên y sư bình thường sẽ không thể chữa trị được. Vậy nên, chắc chắn hắn sẽ tìm đến những y sư có tiếng.”

“Nếu là y sư có tiếng thì khả năng cao hắn ta đang ở Thành Đô.”

Thành Đô là trung tâm của thành Tứ Xuyên, nơi tập trung đủ loại hàng hóa cũng như là con người. Ở đây có rất nhiều bệnh nhân, và y sư cũng thế. Suy ra, khả năng cao là kẻ đã bị Chân Kiếm Vũ đả thương sẽ vào Thành Đô để được điều trị.

“Chúng ta cũng phải liên hệ với Hạ Ô Môn để nhờ họ giúp đỡ mới được. Nếu có họ giúp đỡ thì việc bắt được hắn chắc chắn sẽ dễ hơn nhiều.”

“Được. Để ta liên hệ với Hạ Ô Môn.”

Chân Kiếm Vũ gật đầu đồng tình với Lăng Tiêu Vận.

Viên Giai Linh từ nãy đến giờ chỉ nghe họ nói giờ đã lên tiếng.

“Muội cùng Tiểu Hạ sẽ kể mọi chuyện cho Lưu Thần Phong đại hiệp nghe và nhờ đại hiệp hỗ trợ. Nếu là Lưu Thần Phong đại hiệp thì chắc chắn ngài ấy sẽ vui vẻ giúp đỡ chúng ta thôi.”

“Cứ làm như vậy đi.”

Chân Kiếm Vũ gật đầu với vẻ mặt nặng nề.

Lăng Tiêu Vận lặng im nhìn Chân Kiếm Vũ một hồi lâu.

Y thực lòng muốn ngăn Chân Kiếm Vũ lại.

Vì thực tế thì chuyện này chẳng có ích lợi thiết thực gì cả. Nhưng mà y hiểu rõ tính cách của Chân Kiếm Vũ hơn ai hết.

Chân Kiếm Vũ có một niềm tin mãnh liệt.

Một niềm tin mạnh mẽ rằng những người có sức mạnh phải làm việc “nghĩa”.

Một số chế giễu Chân Kiếm Vũ là người cổ hủ, một số lại cho rằng Chân Kiếm Vũ quá ngây thơ và nhạt nhẽo.

Còn Lăng Tiêu Vận cho rằng Chân Kiếm Vũ quá khờ dại.

Chỉ cần có thêm một chút tính linh hoạt, Chân Kiếm Vũ đã có thể gây dựng được danh tiếng nhanh hơn và leo đến một vị trí cao hơn rồi. Nhưng người bằng hữu ngốc nghếch này chỉ cố chấp tin vào những gì mà Chân Kiếm Vũ muốn tin chứ không thể nào thỏa hiệp được.

Và y đã phải lòng một Chân Kiếm Vũ như vậy, đó cũng chính là lý do tại sao y đi theo Chân Kiếm Vũ.

Đối với Lăng Tiêu Vận, Chân Kiếm Vũ như một vầng thái dương vậy.

Một người tự tỏa sáng rực rỡ và chiếu rọi cả xung quanh.

Số người giống Chân Kiếm Vũ trong giang hồ theo như Lăng Tiêu Vận biết chỉ đếm được trên đầu ngón tay.

Lần này cũng vậy, Chân Kiếm Vũ cũng đã ngoan cố chọn đi trên một con đường đầy khó khăn.

Mặc dù nếu có quay mặt làm ngơ thì cũng chẳng có ai nói gì nhưng Chân Kiếm Vũ vẫn cố chấp đi trên một con đường đầy gian nan và vất vả.

Lăng Tiêu Vận đi đến bên cạnh Chân Kiếm Vũ.

‘Ít nhất thì huynh sẽ không phải đi trên con đường gian khổ một mình nữa. Vì đã có ta lúc nào cũng ở bên cạnh huynh rồi.’

 


Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...