Nghe phiên bản audio của truyện:

TỬ THẦN PHIÊU NGUYỆT CHAP 124

 

“Tướng công đi cẩn thận nhé.”

 

Thu Hương tiễn Phiêu Nguyệt ra về, ánh mắt đầy vẻ trìu mến, tình cảm.

 

Phiêu Nguyệt quay đầu nhìn Thu Hương. Chạm phải ánh mắt Phiêu Nguyệt, đôi má Thu Hương liền đỏ ửng cả lên.

 

Dù da thịt đã quấn quýt mấy lần, nhưng mỗi khi nhìn Phiêu Nguyệt, trái tim nàng vẫn không an phận mà tổn thức từng hồi. Đành rằng đối với kỹ nữ, tìm đỏ mắt cũng khó ra thứ tình cảm thuần khiết, nhưng nàng vẫn không thể ngăn nổi trái tim loạn nhịp vì Phiêu Nguyệt.

 

“Lần sau ta lại đến.”
 

“Tiện thiếp sẽ chờ chàng.”

 

Thu Hương nhẹ nhàng mỉm cười nhìn Phiêu Nguyệt.

 

Phiêu Nguyệt rời khỏi Thiên Hương Lâu rồi sải bước trên con đường tối tăm.

 

Con đường vắng vẻ nay lại càng u ám hơn khi màn đêm bao trùm lên vạn vật. Thế nhưng, Phiêu Nguyệt đã quá quen thuộc rồi.

 

Từ lúc còn ở Không Động không khác gì địa ngục đó, hắn đã thích ứng với cuộc sống thế này, hắn còn cảm thấy ở trong bóng tối thoải mái và dễ chịu hơn ban ngày nhiều. Trong bóng tối, giác quan của hắn càng trở nên nhạy bén hơn gấp mấy lần.

 

Lúc giác quan được khuếch đại lên, hắn cảm nhận được ánh mắt của ai đó.

 

Hắn có thể nhận ra đó là ánh mắt mang theo sức nặng ngàn cân cùng cảm giác tồn tại mạnh mẽ cho dù đang ở trong bóng đêm dày đặc.

 

Tựa như một ngọn núi Thái Sơn sừng sững. Phiêu Nguyệt đã từng gặp qua sự tồn tại mãnh liệt thế này.

 

‘Chân Kiếm Vũ.’

 

Đúng như hắn dự đoán, Chân Kiếm Vũ đang dựa vào bờ tường xa xa rồi nhìn về phía này.

 

Phiêu Nguyệt khẽ nheo mắt.

 

Bây giờ hắn chính là Dạ Chủ.

 

Sau cuộc gặp gỡ với Sở Văn Bình, hắn luôn dùng gương mặt của Dạ Chủ mỗi lần đến Thiên Hương Lâu. Chính là để che giấu danh tính thật sự của mình.

 

‘Hắn ta đến gặp Dạ Chủ sao?’

 

Quả nhiên đó là lý do Chân Kiếm Vũ xuất hiện ở đây. Lúc đó, Chân Kiếm Vũ đang tựa người vào tường liền tiến đến gần Phiêu Nguyệt, sau đó lên tiếng.

 

“Tại hạ là Thiết Huyết Võ Khách - Chân Kiếm Vũ. Không biết thiếu hiệp có phải là chủ nhân của Thiên Hương Lâu không?”

 

Chân Kiếm Vũ nhìn thẳng vào Phiêu Nguyệt.

 

Y đã nhờ đến sự giúp đỡ của Hạ Ô Môn và Lưu Thần Phong để bắt Hắc Ám. Bọn họ cũng nhận thức được tầm quan trọng của vấn đề nên tích cực hợp tác với y.

 

Hạ Ô Môn và Lưu Thần Phong dường như đã lật tung cả Thành Đô này lên. Thế nhưng họ không tìm thấy bất kỳ dấu vết nào của Hắc Ám.

 

Y cần thêm người giúp sức.

 

Đột nhiên trong đầu Chân Kiếm Vũ hiện lên cái tên Dạ Chủ.

 

Người mang biệt hiệu là Dạ Chủ này mạnh đến mức có thể áp đảo Sở Văn Bình chỉ trong một chiêu, hắn còn là chủ nhân của Thiên Hương Lâu đương nhiên sẽ có tầm ảnh hưởng đáng kể với các kỹ nữ.

 

Tình thế hiện giờ đến cả tay mèo y cũng muốn mượn. Chỉ cần là sự tương trợ nhỏ nhất, y nhất định không muốn bỏ qua.

 

Sau một hồi đắn đo, Chân Kiếm Vũ lập tức đến tìm Dạ Chủ.

 

Phiêu Nguyệt im lặng gật đầu. Trên môi Chân Kiếm Vũ lập tức nở nụ cười tươi.

 

“Tại hạ chỉ đến xem thử, không ngờ lại gặp nhau thế này.”

 

“Các hạ có chuyện gì vậy?”

 

“Thật ra tại hạ muốn nhờ Dạ Chủ một chuyện…”

 

Đột nhiên Chân Kiếm Vũ lắp ba lắp bắp.

 

Y ngậm chặt miệng rồi nhìn thẳng vào vào Phiêu Nguyệt.

 

Trong bóng tối, ánh mắt ấy sáng lên một cách mãnh liệt.

 

Phiêu Nguyệt không né tránh mà đối mặt với Chân Kiếm Vũ.

 

Hai người cứ thế nhìn nhau trong màn đêm.

 

Người lên tiếng đầu tiên chính là Chân Kiếm Vũ.

 

“Tại hạ rõ ràng đã từng nhìn thấy ánh mắt đó. Nhưng lúc ấy không phải khuôn mặt này…”

 

“....”

 

“Bộ dáng đó có vẻ không phải thật rồi nhỉ.”

 

Chân Kiếm Vũ chắc chắn dáng vẻ trước mặt y không phải là nhân dạng thật sự.

 

Phiêu Nguyệt tỏ vẻ kinh ngạc.

 

Hắn chỉ mới gặp Chân Kiếm Vũ đúng một lần.

 

Lúc ấy, hắn lại gặp y dưới thân phận khác mà không phải con người thật vốn có.

 

Lâm Quyền Ngọc.

 

Một nam tử yêu thích đánh đàn nên đã đến học âm nhạc từ Nhạc Đại Tiên Sinh.

 

Hắn không ngờ rằng Chân Kiếm Vũ chỉ mới gặp hắn một lần đã nhớ chính xác ánh mắt hắn như thế.

 

“Các hạ là ai mà lại mang gương nhiều mặt khác nhau vậy chứ?”

 

“...”

 

“Các hạ rốt cuộc là ai?”

 

Phiêu Nguyệt không cần che giấu thân phận của mình nữa.

 

Bởi vì hắn cảm nhận rằng, trước mặt Chân Kiếm Vũ có che giấu bản thân đến mấy cũng chẳng mang ý nghĩa gì cả.

 

Từ trước đến nay, chưa một ai nhận ra hắn sở hữu nhiều gương mặt như vậy, Chân Kiếm Vũ kia chính là kẻ đầu tiên. Điều này khiến Phiêu Nguyệt cảm thấy hắn quả nhiên tài giỏi.

 

Chân Kiếm Vũ nhìn chằm chằm như muốn đào sâu vào nội tâm Phiêu Nguyệt.

 

Ánh mắt hắn mãnh liệt như ba đào, nóng bỏng như vầng thái dương. Trái lại, ánh mắt Phiêu Nguyệt lại đứng yên, không hề thể hiện bất kỳ cảm xúc nội tâm nào. Thế nhưng chính điều đó lại càng khiến niềm tin của Chân Kiếm Vũ mạnh mẽ hơn. 

 

“Trước khi đến đây ta đã nghe câu chuyện về một gã nam nhân. Gã ta là tên thích khách ưa bỡn cợt các môn phái ở thành Tứ Xuyên. Lần đầu nghe thấy, ta còn chưa dám tin. Bởi vì chuyện đó quá vô lý.”

 

“Vậy nên ngươi mới đi tìm hắn?”

 

“Ngươi biết chuyện đó sao? Quả nhiên là tài giỏi. Đúng thế! Ta đang tìm hắn.”

 

“Tại sao?”

 

“Ta đã theo dõi một nhóm người từ rất lâu. Ta đang cố gắng xác nhận xem ngươi có phải thuộc nhóm người đó không.”

 

Hai người thoải mái chuyện trò với nhau hệt như bằng hữu lâu năm.

 

“Nếu hắn ta thuộc nhóm người đó thì sao?”

 

“Phải chiến đấu rồi áp chế chứ sao. Sau đó là tìm ra chân tướng.”

 

“Đúng là mù quáng.”

 

“Ta đã nghe câu đó rất nhiều.”

 

Phiêu Nguyệt mở to mắt nhìn Chân Kiếm Vũ.

 

Có lẽ bản thân hắn dù chết đi sống lại cũng không thể đường đường chính chính được như thế.

 

Hắn thậm chí còn tự hỏi làm thế nào có thể sống mà thể hiện bản thân một cách tự tin đến như thế.

 

Chân Kiếm Vũ hỏi hắn.

 

“Bây giờ đến lượt ngươi trả lời ta. Ngươi là ai? Là Lâm Quyền Ngọc của Thiên Âm Nhạc Quán, Dạ Chủ của Thiên Hương Lâu, hay là…”

 

“Hay là?”

 

“Tên thích khách đã khiến thành Tứ Xuyên trải qua trận gió tanh mưa máu. Rốt cuộc đâu mới là con người thật của ngươi?”

 

Chân Kiếm Vũ chắc chắn nam nhân trước mặt chính là kẻ mà y đang tìm kiếm. Nếu còn phủ nhận thêm nữa quả là chuyện nực cười đi.

 

Rắc rắc!

 

Các cơ bắp trên mặt Phiêu Nguyệt di chuyển từng chút một. Và rồi bộ dạng thật sự của hắn lộ ra.

 

Dù đang ở trong bóng tối, làn da trắng không tì vết cùng mi mục như họa của hắn khiến Chân Kiếm Vũ không khỏi kinh ngạc.

 

“Đây chính là con người thật của ngươi ư?”

 

“Đúng vậy!”

 

 

“Cũng có gì đáng phải che giấu đâu. Khuôn mặt như ngươi đi đâu cũng sẽ được chú ý mà.”

 

“Chắc ngươi không tìm đến đây để nói những chuyện này đâu nhỉ?”

 

“Đúng vậy! Ta đã sai rồi. Ta chỉ thấy có chút kinh ngạc trước diện mạo của ngươi thôi. Không có gì quan trọng cả.”

 

Chân Kiếm Vũ nhẹ nhàng thừa nhận y đã phạm sai lầm.

 

Phiêu Nguyệt liền hỏi.

 

“Ngươi đang tìm gì sao?”

 

“Cửu Long.”

 

“Hả?”

 

Chân Kiếm Vũ rút một đồng vàng về phía Phiêu Nguyệt.

 

Trên mặt đồng vàng có khắc họa tiết chín con rồng vô cùng tinh xảo.

 

“Đây là cái gì.”

 

“Có vẻ như ngươi không biết nhỉ.”

 

“Không biết mới hỏi đấy.”

 

“Gần đây ta phát hiện ra những kẻ sử dụng biểu tượng này. Những kẻ dù không có bất cứ mối quan hệ hay tiếp xúc với nhau cũng đều dùng đến nó. Chúng nhúng tay vào những lợi ích khác nhau và rộ lên nhanh chóng như nấm mốc. Chúng khác hẳn với các môn phái cố hữu trên giang hồ. Những môn phái cố hữu trên giang hồ coi trọng danh tiếng và quan tâm đến sự chú ý của người khác. Thế nhưng chúng hoàn toàn không để tâm đến lời đánh giá của thế gian. Những thứ chúng cần chỉ là lợi ích.”

 

“Đúng là mới mẻ. Rất thực dụng.” 

 

Phiêu Nguyệt bật ra câu cảm thán.

 

“Đúng thế! Từ trước đến nay chưa từng tồn tại nhóm người như thế. Trông bộ dạng của chúng rất giống với thương nhân. Đều mù quáng theo đuổi vinh hoa. Thế nhưng khác biệt ở chỗ, chúng dùng vũ lực.”

 

“Rồi sao?”

 

“Ta sẽ hỏi thật lòng. Ngươi có thuộc nhóm người đó không?”

 

“Không!”

 

“Thì ra là vậy!”

 

“Ngươi tin lời ta nói?”

 

“Tin chứ!”

 

“Dựa vào đâu?”

 

“Dựa vào ánh mắt của ngươi. Ta đây mới không tin người có ánh mắt như ngươi lại đi giao lưu với kẻ khác đấy.”

 

Câu nói này nghĩ thế nào cũng thấy không hay, thế nhưng Phiêu Nguyệt vốn không quan tâm. Trái lại, hắn khá kinh ngạc bởi con mắt nhìn người của Chân Kiếm Vũ.

 

“Ngươi thất vọng à? Đến tận thành Tứ Xuyên xa xôi này lại không thu được gì.”

 

 

“Đâu có, trái lại ta nghĩ ta đến đúng nơi rồi ấy chứ. Chẳng phải nếu không đến tận đây ta sẽ không gặp được ngươi sao?”

 

“Đúng là đặc biệt mà. Thường thì chẳng phải người như ngươi sẽ đứng về phe Thanh Thành hay Nga Mi sao?”

 

“Tôm đồng thì về phe cua ư? Đương nhiên cũng có thể, nhưng ta không thích hai môn phái đó cho lắm. Cả hai môn phái ấy đều ái ngại Tân Ma Liên mà phong bế sơn môn đương lúc diễn ra trận Ma Thiên Đại Chiến. Đối với ta, muốn người khác tôn trọng thì phải có đủ tư cách đã.”

 

Nghe Chân Kiếm Vũ nói, Phiêu Nguyệt cảm thấy tính cách y vô cùng ngay thẳng.

 

“Không thể sống lâu đâu.”

 

“Ai chứ? Ta à?”

 

“Kẻ có tính không khoan nhượng như thế đương nhiên sống không thọ rồi.”

 

“Haha! Cũng có thể lắm.”

 

Chân Kiếm Vũ không để tâm đến lời nói cay độc của Phiêu Nguyệt mà bật cười.

 

Phiêu Nguyệt thoáng cau mày.

 

Càng nhìn lại càng thấy khó chịu.

 

Bộ dạng không che giấu bản thân dù chỉ một chút của y đã kích thích tâm trạng Phiêu Nguyệt.

 

“Ta là Chân Kiếm Vũ. Tên thật của ngươi là gì?”

 

“Được đấy! Ta là Phiêu Nguyệt.”

 

“Vậy giờ chúng ta là bằng hữu sao? Nếu thế, ngươi có thể bỏ thân phận giả tạo mà trở thành bằng hữu chân chính rồi.”

 

“Ta từ chối.”

 

Phiêu Nguyệt lập tức từ chối.

 

Tâm trạng của hắn càng lúc càng tồi tệ hơn.

 

Rốt cuộc y hiểu bao nhiêu về hắn mà muốn làm bằng hữu chứ? Cảm giác Chân Kiếm Vũ không ngừng công kích vào lãnh địa của hắn khiến hắn muốn từ chối ngay lập tức.

 

Dù bị Phiêu Nguyệt từ chối nhưng Chân Kiếm Vũ vẫn không thấy thất vọng là bao.

 

“Ngươi không thể suy nghĩ lại sao? Ta rất vừa ý ngươi.”

 

“Không được!”

 

“Hơ!”

 

Chân Kiếm Vũ thở dài một hơi. Thế nhưng y vẫn chưa chịu từ bỏ.

 

“Nếu ngươi đổi ý, bất cứ khi nào cũng có thể đến tìm gặp ta. Vì ta thật sự muốn tạo dựng mối quan hệ với ngươi. Bằng hữu!”

 

Y vẫn cố gọi Phiêu Nguyệt hai tiếng ‘bằng hữu’.

 

Phiêu Nguyệt lập tức bước đi, hắn lạnh lùng nói với Chân Kiếm Vũ.

 

“Nói nhảm xong rồi có thể tránh ra được chưa?”

 

“Chuyện vẫn chưa xong mà.”


“....”


“Xin hãy giúp đỡ ta. Có một kẻ vô cùng nguy hiểm đã lẻn vào Thành Đô này. Hắn ta đang lẩn trốn ở đâu đó. Nếu cứ để mặc hắn như thế, ắt sẽ có chuyện lớn xảy ra. Ngươi hãy giúp ta tìm ra hắn. Đó cũng là lý do ta tìm đến ngươi.”

 

Phiêu Nguyệt không đáp.

 

Bởi lẽ hắn chẳng có lý do gì đồng ý lời nhờ vả của Chân Kiếm Vũ cả.

 

Phiêu Nguyệt vô tình đi lướt qua Chân Kiếm Vũ.

 

Chân Kiếm Vũ cũng không thèm ngăn Phiêu Nguyệt lại.

 

“Ta biết rõ ngươi không phải người xấu. Ngươi nhất định sẽ giúp ta.”

 

Phiêu Nguyệt thấy mấy lời của Chân Kiếm Vũ chỉ là tạp âm. Thứ âm thanh ồn ào vô nghĩa.

 

Phiêu Nguyệt lập tức biến mất hút trong bóng tối. Chân Kiếm Vũ tiếc nuối nhìn theo bóng lưng Phiêu Nguyệt.

 

Trước khi đến đây, y đã điều tra kỹ càng về huyết sự xảy ra ở Tứ Xuyên.

 

Đa số mọi người chỉ chú ý đến tên thích khách tên Phiêu Nguyệt đã gây ra đại họa đó. Thế nhưng y lại điều tra xem nguyên cớ vì sao thành ra như thế.

 

‘Hắn không đơn thuần là một con quỷ khát máu. Trái lại, hắn chính là kẻ bị hại. Nếu là ta rơi vào hoàn cảnh như thế, biết đâu cũng sẽ làm ra loại chuyện đó.’

 

Càng đào sâu vào con người Phiêu Nguyệt, y càng không khỏi kinh ngạc.

Và rồi y quả quyết rằng, Phiêu Nguyệt không phải kẻ xấu xa thâm căn cố đế.

 

Trực tiếp gặp Phiêu Nguyệt thế này khiến y càng tự tin hơn. Vậy nên, y đưa ra lý do vô lý chỉ vì muốn trở thành bằng hữu với hắn.

 

Ngay cả thời khắc này, y vẫn không hề thay đổi suy nghĩ.

 

“Chúng ta nhất định sẽ gặp lại nhau.”

 

Y nói xong liền xoay người rời đi.

 

Thành Đô chìm trong bóng tối hiện ra trước mắt y.

 

Màn đêm buông xuống cùng cũng là lúc mọi người chìm sâu vào giấc mộng.

 

Thế nhưng có có người vẫn còn rảo mắt trong đêm.

 

Chân Kiếm Vũ hy vọng kẻ đó không phải là người mà y truy đuổi.

 

Thà rằng người hắn truy đuổi đã bỏ trốn đến Tiểu Lôi Âm Tự còn hơn. Nếu hắn còn ở lại Thành Đô và âm mưu chuyện gì đó, nhất định sẽ mang lại hậu quả khủng khiếp.

 

“Ta phải bắt được hắn trước khi mọi chuyện tồi tệ hơn. Nhất định!”

 

Chân Kiếm Vũ cắn chặt môi, sau đó hoà mình vào đêm đen vô tận.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...