Tử Thần Phiêu Nguyệt
-
Chapter 125 FIX
Nghe phiên bản audio của truyện:
Màu đỏ sẫm chảy đầy trong căn phòng ngập tràn mùi hương của thuốc.
Chủ nhân của dòng máu đỏ ấy là một lão y sư.
Lão y sư ấy đã chết trong trạng thái mắt trợn ngược cả lên.
Trên đầu nằm của lão y sư ấy, có một thân hình màu đen đang nhìn xuống lão.
Đó chính là Hắc Ám.
Y đến đây không đơn thuần chỉ để chữa trị vết thương.
Trong nhà của lão y sư này có vô số các loại thảo dược mà lão đã thu thập được suốt bao lâu nay.
Trong số đó có những loại thảo dược quý hiếm khó tìm.
Và tất cả những gì Hắc Ám cần đều nằm ở đây.
Hơn nữa, y cũng biết ngoài kia, có vô số người đang lục tung khắp nơi để tìm được y.
Bọn họ đào bới, lục lọi khắp Thành Đô này như thể đang giăng ra một tấm lưỡi mũi nhọn vậy. Lúc này, Hắc Ám đã không thể đảm bảo được sự an toàn của bản thân nữa.
“Tên tiểu tử đó!”
Hắc Ám nhớ đến Chân Kiếm Vũ - người đã gây ra tất cả những chuyện này.
Chân Kiếm Vũ cũng chính là người đã xúi giục Hạ Ô Môn cùng rất nhiều người khác để săn đuổi y.
Chân Kiếm Vũ ở trên núi Thanh Thành gây trở ngại cho y còn chưa đủ, đến Thành Đô rồi lại còn truy đuổi hắn.
Tất cả mọi chuyện mà y cố gắng lên kế hoạch đều vì một người mà trở thành một đống hỗn độn.
Thanh Thành Phái lúc này đã phong bế sơn môn hoàn toàn, xem như y đã đạt được mục tiêu ban đầu. Nhưng chỉ có nhiêu đó thôi thì lòng tự trọng đã vỡ nát của y vẫn không thể nào phục hồi lại được.
“Ta sẽ làm cho ngươi phải hối hận vì đã cản trở việc của ta. Hừ hừ!”
Hắc Ám cười ghê rợn rồi bày những loại thảo dược được treo trên tường ra sàn.
Xác chết của lão y sư nằm ở ngay bên cạnh, nhưng y chẳng để tâm đến, cứ thế mà bắt đầu giã các loại thảo dược trong một cái cối nhỏ.
Cộp! Cộp!
Âm thanh nặng nề của chiếc cối đá vang vọng khắp căn phòng.
Sau khi giã nát những loại thảo dược thành bột mịn, Hắc Ám đã pha trộn các loại thảo dược với nhau theo bí truyền của riêng bản thân và tạo ra Mộng Hồn Tán.
Nếu là bình thường, chỉ cần Mộng Hồn Tán thôi là đủ. Nhưng y vẫn chưa thỏa mãn.
Y cho nó vào ninh trong ấm đun thuốc để phát huy tối đa tác dụng của thuốc. Sau khi thuốc đã ninh nguội đi, nó sẽ tạo ra đan hoàn.
Và cứ thế, số lượng đan hoàn mà Hắc Ám thu được cuối cùng là hai mươi viên.
“Đoạt Phách Nhãn, cổ độc và hai mươi viên Mộng Hồn Tán thế này đã đủ rồi.”
Hắc Ám cười thầm.
Vũ khí trong tay đã được chuẩn bị sẵn sàng, bây giờ, đến lượt y hành động.
Từ bây giờ, y sẽ đào sâu về một người tên là Chân Kiếm Vũ.
Y sẽ phân tích và nghiên cứu kỹ lưỡng để tìm ra cách đả kích một đòn chí mạng nhất vào người tên Chân Kiếm Vũ.
Cơn ác mộng thực sự đối với Chân Kiếm Vũ bắt đầu từ đó.
“Hừ hừ!”
Hắc Ám ẩn mình cùng giọng cười ghê rợn.
***
Sở Văn Bình nhíu mày nhìn ra bên ngoài.
Cả Chân Kiếm Vũ, Lăng Tiêu Vận, Viên Giai Linh cùng Lý Tiểu Hạ đã ra ngoài để truy tìm Hắc Ám cả rồi.
Hắn cũng muốn đi cùng với bọn họ. Nhưng vết thương mà Phiêu Nguyệt để lại cho hắn còn chưa khỏi nên hắn phải nhốt mình mãi ở trong khách điếm như thế này.
“Chết tiệt!”
Sở Văn Bình văng ra mấy lời chửi bậy.
Vì hắn không chịu quan sát và nhìn nhận, đánh giá đối phương nên mới mắc phải sai lầm này. Nhưng cái giá để trả cho sự sai lầm này cũng lớn quá rồi.
“Dạ Chủ!”
Sở Văn Bình nghiến răng ken két khi nghĩ đến Phiêu Nguyệt.
Nếu có thể, hắn muốn chạy thật nhanh đi để trả thù Dạ Chủ ngay lập tức. Nhưng hắn biết đó chỉ là một hành động bốc đồng mà thôi.
Lúc hắn còn lành lặn đã vô phương cứu chữa, huống hồ lúc này hắn đang bị thương. Nếu hắn tấn công Phiêu Nguyệt trong tình trạng này, chắc chắn hắn sẽ lại thua trận một lần nữa.
Sở Văn Bình nghiến chặt răng. Trên thực tế, hắn ta chẳng thể làm được gì cả.
“Mang rượu đến đây.”
Hắn lớn giọng với tiểu nhị vô tội.
Tiểu nhị mang bình rượu đến cho hắn, cơ thể không ngừng run rẩy vì sợ.
Sở Văn Bình chẳng thèm rót rượu ra ly, cứ thế mà đưa bình rượu lên miệng tu ừng ực
“Chết tiệt! Chết tiệt!”
Cơn say đã kéo đến, thế mà cơn giận chẳng thèm nguôi.
Ngược lại, nỗi phẫn nộ đè nén ở sâu nhất trong tim lại đang trỗi dậy.
Sở Văn Bình liên tục nốc rượu không ngừng, trên bàn lúc này vô số những bình rượu rỗng đang nằm ngổn ngang.
Tiêu điểm trong mắt hắn đã biến mất trước khi hắn nhận thức được điều đó.
Có lẽ do hắn nạp một lượng lớn rượu trong một thời gian ngắn nên hắn cũng nhanh say hơn bình thường.
Bỗng lúc đó, có ai đó đã ngồi xuống bên cạnh Sở Văn Bình.
Sở Văn Bình mơ màng nhìn vào người ngồi xuống bên cạnh hắn mà không xin phép. Nhưng mà hình thù của người đó rất kỳ lạ.
Gương mặt và cơ thể của người đó toàn bộ đều là màu đen.
“Hừ! Xem ra ta đã say quá rồi.”
Sở Văn Bình lấy tay dụi dụi mắt nhưng vẫn không thể nào thấy rõ được tai mắt mũi miệng của người kia.
“Gì thế này?”
Đến lúc này, Sở Văn Bình mới cảm nhận được điều gì đó kỳ lạ.
Bỗng đôi mắt của tên kia lóe lên một cách kỳ lạ. Sở Văn Bình lúc này đã say khướt chỉ chăm chăm nhìn vào mắt của tên kỳ lạ kia chứ chẳng thể nào nghĩ được cách để ứng phó với hắn cả.
Đôi mắt đã mất đi tiêu cự của Sở Văn Bình do cơn say mà càng trở nên mơ hồ hơn.
“...”
Bỗng Sở Văn Bình nghe thấy ai đó đang thì thầm những điều kỳ lạ vào tai của hắn. Những hắn chẳng thể hiểu chính xác những lời đó là gì cả.
Tên kỳ quái kia đã chuốc thuốc cho Sở Văn Bình.
Mặc dù trong thâm tâm hắn muốn từ chối, nhưng cơ thể say xỉn của hắn đã hoàn toàn vượt ra khởi tầm kiểm soát của hắn ta.
Rầm!
Sở Văn Bình đột ngột gục đầu xuống mặt bàn.
Nhìn bên ngoài thì trông có vẻ như hắn ta đã bất tỉnh hoàn toàn do quá say.
“Ư ưm!”
Phải một lúc lâu sau, Sở Văn Bình mới tỉnh lại.
Những vị khách quan khác đã quay về từ lâu, trong khách điếm lúc này chỉ còn lại một mình hắn. Tiểu nhị cũng vì quá sợ nên không dám đánh thức hắn, cứ thế mà quay về nhà.
Sở Văn Bình mơ màng nhìn xung quanh.
Bỗng dưng lúc đó, dục vọng từ sâu thẳm trong tim hắn phun trào một cách mãnh liệt.
Suy nghĩ muốn ôm ấp nữ nhân đã hoàn toàn xâm chiếm lấy tâm trí hắn ngay lúc này.
Sở Văn Bình loạng choạng đứng dậy.
Một nơi có nhiều nữ nhân và hắn có thể dễ dàng ôm lấy các nàng.
Vừa hay, Sở Văn Bình biết rất rõ về một nơi như thế.
Vậy là hắn một mình bước đi trên con đường tăm tối.
Đi được một lúc, phố đèn đỏ lúc nào cũng được thắp sáng hiện ra trước mắt Sở Văn Bình.
Sở Văn Bình chọn một trong số đó rồi bước vào bên trong.
Từng bước chân của hắn không có chút do dự.
“Kính chào…”
Tổng quản chào đón hắn với vẻ mặt cảnh giới chứ không phải vẻ mặt hân hoan chào đón khi thấy có khách tới. Đó là vì tổng quản nhận ra gương mặt của Sở Văn Bình.
“Có chuyện gì mà Sở Văn thiếu hiệp lại…”
Sở Văn Bình vừa mới gây ra náo động ở nơi này chỉ một vài ngày trước.
Cũng vì chuyện đó mà Lâu chủ Thu Hương và nhiều người khác phải chịu đựng tủi nhục. Nếu lúc đó Phiêu Nguyệt không xuất hiện, e là bọn họ không thể khống chế được Sở Văn Bình.
Nơi mà Sở Văn Bình tìm đến chính là Thiên Hương Lâu.
Tổng quản Thiên Hương Lâu nhìn vào Sở Văn Bình bằng ánh mắt đầy cảnh giác.
‘Hà cớ gì hắn lại đến đây vào lúc này chứ.’
Sở Văn Bình là một võ giả trẻ tuổi được kỳ vọng trong giang hồ.
Nếu hắn đã muốn gây náo động ở thanh lâu thì không ai có thể ngăn cản được hắn.
Tuy trong thanh lâu cũng có những thanh niên trai tráng mạnh mẽ. Nhưng họ làm sao có thể ngăn cản được kẻ được mệnh danh Tiểu Quyền Vương như Sở Văn Bình chứ.
“Sở Môn thiếu hiệp! Hiện tại thanh lâu chúng tiểu nhân đã hết thời gian mở cửa. Phiền thiếu hiệp ghé qua nơi kh…”
“Dẫn Thu Hương tới đây.”
“Sao ạ?”
Tổng quản mở to mắt trước những lời nằm ngoài dự đoán thốt ra từ miệng Sở Văn Bình.
Sở Văn Bình nói lại một lần nữa.
“Dẫn Thu Hương tới cho ta.”
“Ôi chao tôi! Sở Văn thiếu hiệp. Sao thiếu hiệp lại như vậy? Thiếu hiệp cũng rõ Lâu chủ của chúng tiểu nhân không nhận khách mà?”
“Vậy ý ngươi là không thể dẫn nàng ấy tới được?”
“Lâu chủ ra ngoài rồi ạ.”
“Vậy thì gọi nàng đến đây.”
“Sở Văn thiếu hiệp!”
“Cả ngươi cũng dám khinh thường ta sao?”
“Sao ạ? Ý của thiếu hiệp là…?”
“Ý ta là ngươi ỷ có Dạ Chủ chống lưng nên mới xấc láo với ta đúng không.”
Tổng quản tái mặt trước sự ngoan cố vô lý của Sở Văn Bình.
“Sao tiểu nhân có thể…”
“Vậy sao ngươi còn không mau dẫn nàng đến cho ta mà còn làm gì vậy?”
Đôi mắt của Sở Văn Bình trở nên đỏ ngầu.
Đỏ không đơn thuần chỉ vì say. Mà còn có một thứ gì đó đang tồn tại trong mắt của Sở Văn Bình lúc này.
Theo bản năng của một người đã tiếp những vị khách say xỉn lâu năm, tổng quản cũng nhận được đôi mắt đó có nghĩa là gì. Nhưng hắn vẫn giữ bình tĩnh hết sức có thể rồi nói.
“Có vẻ như thiếu hiệp đã say quá rồi. Trước mặt thì hôm nay thiếu hiệp nên… khục!”
Rắc!
Sở Văn Bình đấm mạnh vào đầu của tổng quản.
Cổ của tổng quản bị đập gãy, hắn chết ngay tức khắc.
“Ặc!”
“G-Giết người rồi.”
Những kỹ nữ mở cửa ra thì thấy được cuộc đôi co của giữa tổng quản và Sở Văn Bình. Bọn họ vội vàng hét lên.
“Trời đất ơi!”
“T, tổng quản…”
Những nam nhân trai tráng trong thanh lâu nghe thấy tiếng thét thì vội vàng chạy đến, bọn họ tái mặt khi chứng kiến khung cảnh trước mặt.
Tầm nhìn của Sở Văn Bình hướng về những nam nhân kia.
“Các ngươi cũng xem thường ta sao?”
“Sao chúng tiểu nhân có thể…?”
“K, không đâu ạ.”
Đám nam nhân vội vàng biện minh nhưng vô dụng.
Bốp! Bốp!
Chỉ với hai cú đấm của Sở Văn Bình, đầu của bọn họ đã vỡ nát.
“Ngươi đang trốn ở đâu rồi?”
Sở Văn Bình đi lướt qua đống xác của đám nam nhân kia rồi dáo dác nhìn quanh.
Khịt khịt!
Sở Văn Bình khịt khịt mũi như một con thú. Bộ dạng lúc này của hắn trông hoàn toàn không được bình thường một chút nào.
“Phải làm sao đây?”
“C, chạy ngay đi!”
Kỹ nữ cùng khách quan vội vàng chạy trối chết ra ngoài.
Bọn họ va vào nhau rồi ngã ra khiến cho cuộc hỗn loạn lúc này đạt đến đỉnh điểm.
“Ồn ào quá!”
Sở Văn Bình đạp lên những người bị ngã xuống và tiếp tục bước về phía trước.
Từng bước chân chứa đầy nội công của hắn khiến cho tay chân những người bị giẫm lên vỡ nát, nội tạng của bọn họ phọt cả ra ngoài.
Thảm cảnh địa ngục đang diễn ra ngay trong trong thanh lâu lúc này.
Khịt khịt!
Sở Văn Bình liên tục hít lấy mùi hương tỏa ra trong không khí. Không biết từ lúc nào, ánh mắt của hắn ta đã càng trở nên hung bạo.
Rầm!
Sở Văn Bình đạp cửa sổ rồi bay ra ngoài.
Chỉ trong chớp mắt, hắn đã đến biệt thự của Thiên Hương Lâu cách đó khoảng mười trượng.
Một nữ nhân xinh đẹp bước ra khỏi biệt thự.
Đó chính là Thu Hương. Nàng bị giật mình bởi tiếng thét ở gian nhà chính nên mới vội vã chạy ra ngoài.
“A!”
Thu Hương giật thót khi thấy Sở Văn Bình, nàng vội vàng lùi về phía sau.
***
“Chuyện gì đang xảy ra thế này?”
Chân Kiếm Vũ và Lăng Tiêu Vận lúc này đã không thể nào bình tĩnh được nữa.
Bởi vì bạo loạn lúc này đang diễn ra ở trên khắp Thành Đô.
Những ngọn lửa bốc lên từ tứ phía. Những võ giả đồng loạt gây ra bạo loạn như thể đã hẹn nhau được vậy.
“Chính là hắn.”
Ngay khi bạo loạn xảy ra, Chân Kiếm Vũ theo bản năng đã nhận ra sự thật rằng Hắc Ám lúc này đã bắt đầu hành động.
Chân Kiếm Vũ nghiến chặt răng.
Y đã triển khai toàn lực để bắt Hắc Ám. Thế mà Hắc Ám vẫn có thể thoát ra khỏi vòng vây của bọn họ và biến biết bao nhiêu người trở thành con rối của hắn.
Nhận ra tình hình lúc này đã trở nên nghiêm trọng, Hồng Hữu Tân của Hạ Ô Môn lệnh cho Giám Sát Đội xuất phát. Cả Lưu Thần Phong và Lý Tiểu Hạ cũng bắt đầu di chuyển để áp chế những võ giả gây ra bạo loạn.
Chân Kiếm Vũ lẩm bẩm.
“Lạ thật! Những gì mà hắn muốn chỉ là những cuộc bạo loạn này thôi sao? Thật vô lý.”
“Có lẽ hắn thấy vòng vây bị thu hẹp lại nên trong lúc hoảng loạn mới gây ra bạo loạn mà thôi.”
Lăng Tiêu Vận cho rằng đây chỉ là một chuyện bình thường.
Đúng là bạo loạn bỗng dưng nổ ra, nhưng vì trình độ của những võ giả đó không cao nên bọn họ có thể áp chế chúng ngay được thôi.
“Lớn chuyện rồi.”
Bỗng dưng Viên Giai Linh chạy đến bọn họ cùng gương mặt trắng bợt.
“Có chuyện gì thế?”
“Bình ca…”
“Bình? Sở Văn Bình? Đệ ấy làm sao?”
Lăng Tiêu Vận vội vàng hỏi. Nhưng vì gấp gáp chạy đến mức cả hụt hơi nên Viên Giai Linh chưa thể trả lời ngay được.
Chân Kiếm Vũ nhìn về hướng mà Viên Giai Linh đã chạy đến.
Nơi đó xuất hiện thêm một ngọn lửa mới bùng lên.
Chân Kiếm Vũ không một chút suy nghĩ chạy ngay đến nơi bùng lên ngọn lửa ấy. Viên Giai Linh cùng Lăng Tiêu Vận cũng chạy theo phía sau y.
“Trời đất ơi!”
Cả ba người đều bất thần nhìn về nơi mới bùng lên ngọn nữa ban nãy.
Thanh lâu đang cháy rụi. Nhưng ngọn lửa thiêu rụi thanh lâu không nằm trong tầm mắt của bọn họ lúc này.
Lọt vào tầm mắt họ lúc này chính là nam nhân đang đứng thất thần giữa những bức tường đổ nát.
Nam nhân đang ôm lấy thi thể của một nữ nhân nào đó trong tay, đứng thất thần như người mất hồn ấy chính là Sở Văn Bình.
Hắn ta đang ngẩn ngơ nhìn lên bầu trời bằng đôi mắt vô hồn.
“Bình!”
Ngay cả khi Chân Kiếm Vũ đang gọi, Sở Văn Bình cũng chẳng phản ứng gì cả.
Sở Văn Bình lúc này hệt như người mất hồn vậy.
Chân Kiếm Vũ cùng Lăng Tiêu Vận ngay lập tức nhận ra khi nhìn vào trạng thái của Sở Văn Bình.
“Ôi trời đất!”
“Chắc chắn đệ ấy đã bị dính tà thuật của hắn.”
Hai người đồng loạt quay qua nhìn nhau.
Bọn họ phải áp chế được Sở Văn Bình, tránh làm cho hắn bị thương và khiến hắn quay về trạng thái ban đầu mới được.
Bọn họ chỉ lo đến an nguy của Sở Văn Bình mà chẳng hề bận tâm đến nữ nhân mà hắn ta đang ôm lấy.
Có lẽ đó là một kỹ nữ ở thanh lâu này.
“Bình! Đệ bình tĩnh lại rồi tới đây nào.”
Lăng Tiêu Vận cẩn trọng tiếp cận Sở Văn Bình.
Xoẹt!
Bỗng lúc đó, một thanh âm ớn lạnh xé toạc cả bầu không khí.
Chân Kiếm Vũ cùng Lăng Tiêu Vận giật mình ngẩng đầu lên. Trong tầm mắt của bọn họ hiện lên một đường thẳng màu bạc đang chém vào không khí hệt như sao băng lướt qua trên bầu trời đêm.
Trong chớp mắt, đường thẳng màu bạc ấy quấn quanh cổ Sở Văn Bình.
“Không được!”
Chân Kiếm Vũ ngỡ ngàng chạy đến bên Sở Văn Bình.
Xoẹt!
Ngay lúc đó, cổ của Sở Văn Bình bị cắt ra dễ dàng giống như đang cắt một thanh đậu phụ.
Đầu của Sở Văn Bình rơi xuống, lăn lông lốc trên nền đất khiến cho đám người Chân Kiếm Vũ không dám tin vào mắt mình.
“Bình!”
“Vô lại ca ca!”
Lăng Tiêu Vận cùng Viên Giai Linh hét lên trong đau đớn. Nhưng Sở Văn Bình đầu đã rơi ra ngoài lúc này đã không thể trả lời bọn họ được nữa.
Cơ thể của Sở Văn Bình ngã xuống.
Nơi mà hắn ngã xuống có một nam nhân xuất hiện.
Không một chút tiếng động, cũng không một chút dấu tích.
Nam nhân sở hữu gương mặt trắng toát cùng với dung mạo trông đầy hiểm ác ấy chính là Phiêu Nguyệt.
Phiêu Nguyệt không nói một lời cướp lấy thi thể của nữ nhân kia trong tay của Sở Văn Bình rồi ôm lấy nàng.
Gương mặt nàng tái nhợt không còn chút sắc hồng, toàn thân của nàng giờ đây đã trở nên lạnh ngắt.
Nữ nhân ấy đã tắt thở.
“Thu Hương!”
Phiêu Nguyệt gọi tên của nữ nhân kia.
Nhưng có câu đáp lại nào cả.
Trước khi bị Sở Văn Bình làm nhục, nàng đã tự kết liễu đời mình.
Phiêu Nguyệt cẩn thận đặt thi thể của Thu Hương xuống nền đất rồi nói.
“Ta đã mơ mộng giấc mơ hão huyền trong một chốc. Một giấc mơ rằng ta đã tạo ra được thế giới nhỏ của riêng mình. Nhưng đến cả điều nhỏ nhặt ấy ta cũng không được phép. Giờ thì ta hiểu rồi. Rằng ta không hợp với những gì được gọi là hạnh phúc.”
“Ngươi…”
Phiêu Nguyệt ngẩng đầu lên nhìn vào Chân Kiếm Vũ.
“Chúc mừng nhé! Vì đã kéo ta trở về thế giới này một lần nữa.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook