Tuyệt Thế Độc Ma
-
Chapter 1: Về Độc Ma Tông (1)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 1. Theo Độc Ma Tông (1)
“Cái số kiếp. Trớ trêu đến thế.”
Con chó săn của Tứ Xuyên Đường gia, Đường Vân Hách nghĩ thầm.
Rốt cuộc vẫn không thể thoát ư.
Xoà ào ào-!
Mưa như trút đổ xuống cánh đồng, Vân Hách nhăn mặt co rúm.
“Ực!”
Cánh tay phải đã bị chém lìa, xương chân vỡ nát.
Vũ khí và phi đao cắm chi chít khắp thân.
Giá không phải Thiên la địa võng…!
Con chó từng đuổi mồi, thoắt cái đã hóa mồi bị săn.
Tính đến hôm nay đã tròn một trăm ngày.
Dẫu đã chạm đến cực hạn, Vân Hách vẫn gắng gượng chống mình dậy.
Bình tĩnh nào. Chỉ một thoáng yếu lòng là hết.
Nếu không mau lẩn đi, bọn truy sát sẽ kịp ập đến.
Vừa tập tễnh bước một bước.
Đám quái khách mặc bào phi phong lục sắc chớp mắt đã vây kín Vân Hách.
Đã đuổi đến tận đây sao?
Giữa ngực áo chúng thêu chỉ vàng chữ Đường.
Chúng nép sang mở lối, một trung niên đội nón trúc hiện thân.
“Cũng lâu rồi nhỉ.”
Kẻ ung dung bước ra khẽ nâng nón trúc, để lộ diện mạo.
“Vạn Độc Cuồng Khuyển.”
“…Đường Vu Huyền.”
Chủ của con chó săn mang tên Vân Hách.
Đương kim gia chủ đại Tứ Xuyên Đường gia, Thiên hạ đệ nhất thế gia.
Đường Vu Huyền đá thốc vào mặt Vân Hách.
“Khặc…”
“Phận chó con mà cũng dám nhe nanh với chủ. Vì bắt ngươi, bổn gia đã hao phí bao nhiêu tinh nhuệ, ngươi biết không?”
Những hơn nghìn võ giả đã gục dưới độc công của Vân Hách.
Diễm Vương Đội, Truy Hồn Đội, Phiêu Ảnh Đội, Độc Long Đội vân vân.
Kể sao cho xiết.
“Khặc khặc…”
Vân Hách lảo đảo, lau vệt máu bên môi bằng tay áo.
“Thế nên mới lôi cả đội trực thuộc danh giá của gia chủ, Thất Hồn Độc Vương Đội, tới đây ư?”
“Ngay cả cổ độc cấy vào ngươi cũng tự tay trừ khử. Muốn đập chết con chó dại tuột xích thì há chẳng phải nên chuẩn bị tương xứng sao.”
Quả là loài không chừa kẽ hở.
Một kẻ chi thứ không có tên trong hàng thừa kế mà lên được gia chủ, cũng chỉ vì tính cách như thế của Vu Huyền.
Vân Hách liếc xéo dò xét bốn bề.
Chết tiệt, chẳng thấy nổi một khe thoát.
Không chỉ Thất Hồn Độc Vương Đội, toàn bộ cao thủ đi theo Đường Vu Huyền đều trên bậc siêu tuyệt đỉnh.
Thân thể còn nguyên thì đấu bọn ấy chẳng ngán gì; nhưng giờ đây lực bất tòng tâm.
Rốt cuộc chỉ còn cách liều chết xông thẳng mà phá vây…
Cục diện không còn mảy may hy vọng.
Vân Hách bèn cất lời hòng kéo dãn thời gian lấy lại chút hơi sức.
“Lố bịch thật.”
“?”
“Ân trả mười phần, oán hoàn trăm bội; đó chẳng phải tôn chỉ Đường gia ư? Ta đã làm chó cho ngươi đến mức nào, lại báo ân theo cách này sao?”
“Thứ nghịch cốt…”
“Thẳng thắn nói ra đi. Nếu hồi Trung Ngoại Huyết Chiến ta không giáng một kích vào Huyết Kiếp Thiên Ma, ngươi tưởng Đường gia leo lên địa vị Thiên hạ đệ nhất thế gia nổi sao?”
Cách nay độ mười năm.
Huyết Kiếp Thiên Ma Thiên Nhiên Hoa thống nhất toàn bộ võ lâm ngoại vực rồi xâm nhập Trung Nguyên.
Chúng như chẻ tre chiếm hai phần ba Trung Nguyên; Thiên Nghĩa Minh bèn chiêu mộ cao thủ khắp thiên hạ.
Đại diện Tứ Xuyên Đường gia, Vân Hách nhập chiến.
“Đồ ngạo mạn!”
Không nhịn nổi, đội trưởng Thất Hồn Độc Vương Đội, Đường Vũ Uyên lăm lăm đao kề cổ Vân Hách.
“Miệng mọc lỗ nên nói càn ư. Muốn chết thật sao!”
“Đủ rồi.”
Vu Huyền giơ tay, Đường Vũ Uyên lùi một bước.
Vu Huyền cũng tiến thêm một bước về phía Vân Hách.
“Vậy chẳng hiếu kỳ sao; vì sao lần nào ta cũng dồn ngươi vào chỗ chết.”
“Khặc khặc. Rõ như ban ngày. Vì thứ mặc cảm hèn hạ nhơ bẩn của ngươi chứ gì.”
“……”
“Ngươi lúc nào cũng phải là kẻ đứng đầu. Ta đại thành độc công, được gọi là Đường gia đệ nhất nhân, thì ruột gan ngươi vặn cả lại.”
“…Hóa ra ngươi biết.”
Vu Huyền dùng chân ấn chặt lên chỗ trọng thương của Vân Hách.
“A-a-a-!”
“Vậy nên phải biết thu mình.”
“Cầm thú…!”
“Ngươi xưa nay vẫn vậy. Thân phận chỉ là chó con mà luôn tưởng mình ở trên chủ. Ta chẳng ưa điều đó chút nào.”
Vu Huyền nhớ rõ.
Vân Hách ngay từ đầu đã khác thường.
“Ta thừa nhận. Trong lũ chó săn ta nuôi, ngươi là hạng nhất. Hữu dụng đến nỗi không thể tiện tay khử đi.”
Thế là Vu Huyền bày một kế.
Chỉ giao cho Vân Hách những nhiệm vụ hiểm nghèo, thất bại thì chết, thành công thì trọng thưởng.
“Thành thì công lao đều quy về bổn gia; bại thì trừ được cái gai trong mắt là ngươi, chẳng phải món hời sao.”
“Vậy nên…”
Vân Hách điều tức một hơi.
“Hồi Trung Ngoại Huyết Chiến, bảo ta độc thân xử lý Độc Ma Tông là vì thế ư?”
“Ngươi vốn không nên sống mà về.”
Lục Đại Ma Tông.
Sáu trụ chống đỡ Ma giáo.
Trong đó riêng Độc Ma Tông gây tổn thất cực lớn cho phía Thiên Nghĩa Minh khi Huyết Chiến bùng nổ.
Khi ấy Vu Huyền cũng tin chắc Vân Hách sẽ bỏ mạng.
Thế nhưng.
“Đồ dai như đỉa. Không những sống lết về từ đó, rốt cuộc còn rước lấy danh hiệu Vạn Độc.”
Vu Huyền nghiến chặt răng.
“Dám làm thế khi còn có ta, gia chủ đại Tứ Xuyên Đường gia!”
“Vì thế mới bằng mọi giá giết ta ư? Dù còn có Thiên Nghĩa Minh?!”
Vân Hách là công thần chính danh của Huyết Chiến.
Dẫu là Đường Vu Huyền cũng chẳng thể vô cớ giết hắn.
Ấy vậy mà Vu Huyền ngửa cổ cười sảng.
“Kha ha ha-! Có lẽ số chết của ngươi đã điểm. Vì bắt ngươi ta đã giăng cả Thiên la địa võng; há lại không tính đến điều đó sao?”
“…Gì?”
“Vô Danh Công ngươi luyện, đã được Thiên Nghĩa Minh xác nhận là ma công của Càn Khôn Độc Ma.”
Ma giáo xâm nhập Trung Nguyên vốn chẳng phải chuyện mới đây.
Có một lần từng khiến người Trung Nguyên khiếp sợ tận xương tủy.
Thiên Ma đời thứ tư của Thiên Ma Thần Giáo, Càn Khôn Độc Ma.
Kỳ thay, Vô Danh Công của Vân Hách lại tương tự công pháp của hắn.
Song quả quyết rằng Vân Hách chưa từng học ma công.
“Nói nhảm. Ngươi tưởng người ta sẽ tin lời dối trá ấy ư?”
“Điều đó quan trọng sao?”
“Gì?”
“Từ khoảnh khắc Thiên Nghĩa Minh định đoạt.”
Đường Vu Huyền đưa ngón tay chỉ trời.
“Ấy là ý trời.”
Thoáng chốc, Vân Hách thấy tim chìm đánh ục.
Những lời chó má gì thế này.
Thiên Nghĩa Minh cũng hùa tay giết ta ư?!
Chẳng phải chúng tự xưng gìn giữ hiệp nghĩa sao!
“Ngươi nằm mơ cũng chẳng biết ta đã dốc bao công vào Thiên Nghĩa Minh.”
“Hà!”
“Tiền bạc. Hoặc thứ tương đương.”
Vu Huyền nhếch mép cười.
“Trả giá cho cái mạng của ngươi, suýt gãy lưng ta đấy.”
Lũ cẩu tặc.
Bảo sao hễ tìm đến môn phái nào xin trợ giúp cũng đều bị khước từ.
Hóa ra là vì thế ư?
Vân Hách thấy lòng bị phản bội khó tả.
Sau khi Huyết Chiến kết thúc.
Bọn họ tung hô là anh hùng, bảo thiên hạ mắc nợ hắn một mạng, nói đủ lời đường mật.
Vân Hách nghiến răng ken két.
…Thiên hạ đã quay lưng.
Võ Lâm Công Địch.
Vân Hách chợt hiểu.
Rằng thiên hạ chẳng còn chốn cho hắn đặt chân.
Dẫu may mắn thoát truy sát của Đường gia, rốt lại vẫn là số phải chết.
Khốn kiếp.
Không biết Vu Huyền thấy hắn nực cười đến mức nào.
Khi thấy hắn vùng vẫy chỉ để sống.
Vắt kiệt thân xác chịu đủ nỗi khổ, rốt cuộc chỉ nhận về trò qua cầu rút ván, thỏ chết thì nấu chó săn.
Vân Hách cúi rạp đầu.
Vu Huyền khì khì cười.
“Cũng có ngày thế này. Cuối cùng ngươi cũng biết buông tay ư.”
Xoẹt-!
Vu Huyền giương cao kiếm.
“Phải, ngoan ngoãn chấp nhận số mệnh…”
Vù-u-u-!
Kiếm của Vu Huyền quét ngang.
“Mà chết đi cho rồi-!”
“Ngươi quyết được chắc.”
Phập-!
Bị Vân Hách chộp cổ chân, Vu Huyền lệch mất trọng tâm.
Lưỡi kiếm cắm phập xuống đất.
“Giãy chết vô ích!”
“Không làm vậy thì uất ức chết không nhắm nổi mắt mất!”
Ù-ù-ù-!
Từ thân Vân Hách lay động lên làn khói biếc.
“Đây là…”
Vu Huyền chau mày.
“Độc công?!”
Hốt hoảng, Vu Huyền liên tiếp đá vào cánh tay đang níu cổ chân mình.
“Buông ra!”
“Đồ đần. Đổi là ngươi thì có buông không?”
“Khừ-ư-ư-!”
Độc theo tuyến mồ hôi mà lan đi.
Đau đớn như mọi huyệt đạo của kỳ kinh bát mạch, thập nhị chính kinh đều bốc cháy.
Mặt Vu Huyền trong chớp mắt đã sạm đen.
“Cùng chết đi, Đường Vu Huyền!”
“Đồ khốn khiếp…!”
Đúng lúc ấy.
“Ngươi-i-i-!”
Soẹt-!
Đội trưởng Thất Hồn Độc Vương Đội, Đường Vũ Uyên chém phăng cả cổ tay Vân Hách.
“A-a-a-!”
“Gia chủ, người không sao chứ?”
Vu Huyền thở dốc dồn dập.
Y cố bài độc, song độc tính quá mạnh.
Độc công của Vu Huyền vốn cũng thuộc hàng đứng nhì thiên hạ.
Nhưng độc của Vân Hách lại ở một tầng thứ khác.
Cùng lắm chỉ đè nén tạm thời.
“Không ổn rồi, gia chủ. Xin người tạm điều tức; để thuộc hạ kết liễu hắn.”
“Buông ra! Dù thế nào, cái mạng khốn kiếp đó phải do chính tay ta lấy!”
Vu Huyền hất tay Đường Vũ Uyên.
Lảo đảo đứng lại trước Vân Hách.
Cheng-!
Lạnh lẽo từ mũi kiếm đã chạm cổ Vân Hách.
“Đồ sâu bọ. Giờ thì thật sự hết đường rồi.”
Hẳn vì mất máu quá nhiều.
Bóng dáng Vu Huyền nhòe đi.
Chớp mắt, Vân Hách linh cảm đoạn cuối của mình đã tới.
Đường Vu Huyền, ngươi cũng chẳng chết yên đâu.
Hắn liều mạng phá phong ấn độc tỉnh.
Thứ kịch độc hắn nung luyện cả đời đã ngấm vào, tự phụ không ai trên đời giải nổi.
Dẫu là một trong Thiên hạ tam đại danh y, Bạch Y Y Tiên, thì Vu Huyền lúc này cũng tuyệt đối không thể cứu.
Ta đi trước, nhưng ngươi sẽ sớm theo sau.
Mà còn phải chịu thống khổ ghê gớm như toàn thân thối rữa đến tận phút cuối.
Có khi chết gọn như Vân Hách lại tốt hơn.
Song lòng Vân Hách chẳng hề thỏa.
“…Khốn kiếp. Bao nhiêu kẻ còn phải giết mà…”
Mắt mở trừng.
Vân Hách khắc vào mắt từng võ sĩ mang họ Đường, đứng đầu là Vu Huyền.
Song kẻ phản bội đâu chỉ có chúng.
Thiên Nghĩa Minh, và rộng hơn là cả Trung Nguyên.
Kẻ phụ họa vào cái chết của hắn.
Kẻ đứng ngoài mà lặng câm.
Trong mắt Vân Hách đều đáng báo thù như nhau.
“Thiên hạ bỏ rơi ta ư?”
Vân Hách cất tiếng cười trầm.
“Khặc khặc khặc-!”
Ù-rù-rùng đoàng-!
Chớp giật rạch trời, bóng Vân Hách lóe lên trong khoảnh khắc.
Phun máu, gào như ác quỷ.
“Thế thì ta cũng sẽ vứt bỏ thiên hạ!”
Bọn ngươi là trời ư?
Đã gọi là mệnh do các ngươi định thì phải ngoan ngoãn tuân theo ư?
Đi mà ăn cứt đi.
Ta ắt nghịch thiên mà lật lại tất cả.
“Muốn giết thì giết chết hẳn.”
Nếu không.
“Ta sẽ bò lên từ tận đáy địa ngục, nhét độc vào mồm các ngươi.”
Phập-!
Thế là đầu Vân Hách lìa khỏi cổ, tầm mắt chìm vào hắc ám.
…
Cảm giác trôi dạt trong một khoảng không rỗng rẫy.
Đây là cái chết ư?
Bất chợt ý thức bị hút phắt vào nơi ngoài dự liệu.
“…Hộc!”
Mắt Vân Hách bừng mở.
Trước mắt là một trần nhà xa lạ.
“Đây rốt cuộc…? Khư…”
Hắn ôm lấy cái đầu nhức như búa bổ, gượng ngồi dậy.
Đảo mắt quanh, thấy bàn rượu bừa bộn và mấy nữ nhân áo quần xộc xệch nằm rải.
Vân Hách lập tức hiểu đây là đâu.
“Kỹ… lâu?”
Hay là, âm ty cũng có kỹ lâu ư?
Vân Hách sững sờ.
Rõ ràng đã mất đầu dưới tay Đường Vu Huyền.
Chợt mở mắt ra, chuyện gì thế này?
Trước hết phải nắm tình hình. Ít ra cũng phải hiểu đã xảy ra chuyện gì…
Vừa định gắng gượng đứng dậy.
Một góc kia có gương đồng soi toàn thân.
Bóng hình phản chiếu bỗng chạm mắt hắn.
“Gì… gì vậy…? Sao mặt ta lại…?!”
“Ừ… ừm…”
Kỹ nữ nằm cạnh Vân Hách dụi mắt.
“Công tử, có chuyện gì thế? Sao không tựa vào lòng tiểu nữ mà nghỉ thêm… Á!”
Vân Hách hất nàng ra, đứng trước gương.
Sờ soạng chỗ này chỗ khác.
Thậm chí véo thử.
Lại thấy đau?!
“Cái… cái này là…”
Thân hình khô đét như cành cây khẳng khiu.
Nước da tái nhợt, vẻ ngoài mang khí chất yếm thế sa đọa.
Vân Hách nhận ra ngay người trong gương là ai.
“Độc Vân Hách?!”
Trước kia, để đối phó Độc Ma Tông, Vân Hách đã tra nắm toàn bộ tư liệu về chúng.
Khi ấy từng thấy qua diện mạo trên họa đồ của một tên ô danh trong Độc Ma Tông: Độc Vân Hách.
Bóng trong gương giống y hắn.
Sao ta lại mở mắt trong thân thể tên này?
Theo ký ức của Vân Hách, Độc Vân Hách đã chết trước khi Huyết Chiến khởi tranh.
Nguyên nhân, nghiện rượu và á phiện.
Ngũ quan đều cảm nhận bình thường.
Có lẽ, chẳng phải mộng.
Đúng lúc hắn vẫn chưa hiểu đầu đuôi.
Rầm-!
Cửa kỹ lâu bật tung như muốn vỡ; một gã mặt mày dữ tợn xông vào quát lớn.
“Độc Vân Hách, đâu rồi!!”
Gã đó là ai?
Lúc ấy đầu Vân Hách đau nhói kịch liệt.
Song cơn đau như vỡ sọ thoắt tan.
Ký ức không thuộc về hắn mà của chủ nhân thân xác này trào dâng.
“Tìm thấy rồi.”
Gã phì phò hơi mũi, sải bước đến chỗ Vân Hách.
“Đồ khốn ăn hại. Tiền của ta còn chưa trả, lại dám đến Nguyệt Hạ Lâu mà chơi bời!”
“Ơ…?!”
Bị gã túm cổ áo, Vân Hách lủng lẳng giữa không.
Hiểu rồi.
Kẻ trước mắt là ai.
Hắc Hùng.
Kẻ cho vay lãi khét tiếng tàn độc ở Long Kim Phường.
Nhờ ký ức của Độc Vân Hách, dẫu lần đầu gặp hắn cũng nhận ra ngay.
“Có trả tiền ta ngay hay không!”
Tiếng quát khiến đầu óc bừng tỉnh.
Giờ Vân Hách mới chấp nhận nổi.
Ta đã sống lại.
Ngay khi ấy, Hắc Hùng nhổ cả nước bọt mà gào.
“Hôm nay không trả, thì chết dưới tay ta cái chắc!”
Không thể thế được.
Cơ hội này hắn lấy được bằng cách nào chứ.
Cứ đợi đó.
Đồng tử Vân Hách bùng cháy như lửa.
Trung Nguyên, ta sẽ sớm trở lại.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook