Tuyệt Thế Độc Ma
-
Chapter 2: Về Độc Ma Tông (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Hồi 2. Theo Độc Ma Tông (2)
Thiên Ma Thần giáo.
Một thế lực đơn nhất nhưng được đánh giá là cường tuyệt.
Người Trung Nguyên chỉ vào Thiên Ma Thần giáo mà bảo ổ quỷ ma, song với Vân Hách thì chẳng can hệ.
Mục tiêu của ta là báo thù.
Kẻ nhúng tay vào cái chết của hắn.
Kẻ chỉ đứng ngoài mà bàng quan.
Phải trả lại gấp mười, chứ không, gấp trăm lần mới cân xứng.
Vân Hách đã thấm thía khi bị Thiên la địa võng truy đuổi.
Một mình chống lại khối Trung Nguyên đồ sộ là chuyện lực bất tòng tâm.
Thiên Ma Thần giáo…
Lại hóa hay.
Nếu có thể trả thù, ta cam lòng hóa ma.
Đích đã định.
Trước hết phải chế ngự Thiên Ma Thần giáo.
Vân Hách nhớ lại tư liệu về Độc Vân Hách từng tra cứu trước kia.
Nỗi nhục của Độc Ma Tông.
Độc Vân Hách chìm trong tửu sắc, đốt sạch gia sản của Độc Ma Tông.
Đến mức trầm trọng thế nào ư.
Cuối cùng mất hết tinh khí mà chết.
Rốt cuộc y với Độc Ma Tông có dây dưa gì. Sao ta lại tỉnh dậy trong thân xác tên này.
Chưa kể việc bị vu cho luyện võ công của Càn Khôn Độc Ma mà chết.
Chỉ khác họ với Độc Vân Hách, còn tên lại giống hệt.
Là duyên, hay nghiệt duyên.
Chẳng rõ.
Điều chắc chắn là, giờ phải sống trong thân Độc Vân Hách.
Trong khi ấy.
Nghe tiếng ồn ào, mấy kỹ nữ lục tục choàng tỉnh.
“Ừm… ái chà, tờ mờ sáng đã ầm ĩ gì thế… Á!”
“Sao vậy, Anh Hoa. Có chuyện chi mà hét toáng?”
“Kìa, kìa… Hắc Hùng…”
“Gì? Hắc Hùng sao lại đến đây…?!”
Tiếng ác của Hắc Hùng nổi khắp chợ búa.
Ai không trả nợ, bất kể đàn bà, trẻ nhỏ hay lão già, hắn đều đánh thừa sống thiếu chết.
Loảng xoảng xoảng-!
Hắc Hùng đạp tung bàn rượu.
“Đồ khốn! Tụm năm tụm ba xem trò vui à? Cút hết!”
“A-a-a! Chạy, chạy mau!”
Bọn kỹ nữ hồn xiêu phách lạc, vơ vội y phục rồi cuống cuồng tháo thân.
Trong kỹ lâu chỉ riêng Vân Hách vẫn bình thản.
…Phải xem như điều may chăng.
Hắc Hùng thì chưa rõ.
Nhưng Bang chủ Long Kim Phường nơi hắn thuộc về, Lý Tố Duệ, lại là người hắn từng quen biết ở kiếp trước.
Nói đúng hơn, Lý Tố Duệ từng là một trong những đồng liêu cũ.
Âm Ảnh Nhãn Quỷ, Lý Tố Duệ.
Nữ nhân có thủ đoạn thu thập và xử lý tin tức đứng đầu thiên hạ.
Đừng vung miệng bừa bãi.
Tai mắt của Âm Ảnh Nhãn Quỷ chẳng nơi nào trong thiên hạ là không vươn tới.
Khi Trung Ngoại Huyết Chiến nổ ra, thứ khiến phe Thiên Ma Thần giáo khó chịu nhất chính là tài tình báo của Tố Duệ.
Bởi vậy, với Vân Hách, Tố Duệ là nhân tài nhất định phải thu về.
Tin tức chính là sức mạnh.
Vân Hách cũng biết đôi điều về tương lai sẽ đến, nhưng chỉ ở cấp chuyện lớn.
Mà ngay cả thế, rất có thể mọi thứ sẽ chẳng thuận y nguyên.
Nhân quả vốn là vậy. Nhân đổi thì quả cũng đổi.
Vì để ứng phó, hắn cần một đầu mối tình báo.
Đến Tố Duệ của thiên hạ lúc này cũng có thứ chưa hay. Nếu lợi dụng đúng chỗ, việc kết liên chẳng phải là chuyện khó.
Song trước hết.
Vân Hách muốn tạo một cái cớ để Tố Duệ chủ động tìm đến.
“Ba tháng trước.”
Trong đầu Vân Hách, dựa vào ký ức của Độc Vân Hách mà mở lời.
“Ta nhớ tiền ta vay là trăm thỏi ngân nguyên bảo. Khoản ấy ta sẽ hoàn trong vòng một tháng rưỡi.”
“Chuyện đó dĩ nhiên. Không chỉ vốn, mà lãi cũng phải trả. Ngay lúc này khi nói chuyện với ta, nợ của ngươi vẫn đang sinh sôi, ngươi chẳng lẽ không biết?”
Tưởng bắt được con mồi béo bở.
Trong mắt Hắc Hùng ánh thèm khát bóng nhẫy.
Hắn rắp tâm moi cho kiệt, lộ ra cả trên nét mặt.
Vân Hách khẽ mỉm cười.
“Có lẽ ngươi lầm. Ta không định trả hết cái nợ ấy.”
“…Gì?”
“Ta chỉ trả số vốn ta vay, hơn trăm thỏi ngân nguyên bảo, cộng tiền lãi tính theo lãi suất chính quy của Long Kim Phường. Và…”
Vân Hách nhấn từng tiếng.
“Trả trực tiếp cho Bang chủ Long Kim Phường.”
Long Kim Phường là thế lực tân hưng thuộc Thiên Ma Thần giáo, nay kiêm kinh doanh nhiều nghề.
Trong đó có cả cho vay, song lãi suất nguyên bản chẳng hề cao.
Thủ phạm đẩy lãi thành giết người chính là Hắc Hùng.
Tên này ăn chặn ở giữa, tự tiện đội lãi lên để bỏ túi.
Dĩ nhiên Hắc Hùng chẳng đời nào chịu ngồi yên.
“Lải nhải cái quái gì? Ngươi phát cuồng muốn chết rồi hả.”
Đồ súc sinh này.
Tưởng ai cũng là kẻ bịt mắt cho hắn giật dây.
Hắn túm cổ áo lắc đến choáng cả đầu óc.
“Ta đếm đến năm. Nói khéo thì buông tay.”
“Gì?”
“Năm.”
Vân Hách xòe cả năm ngón tay.
Hắc Hùng bật cười khẩy.
“Hà, còn chưa tỉnh rượu à. Không được rồi. Hôm nay cho ngươi nếm đòn thôi.”
Hắc Hùng vừa giơ nắm đấm, ba ngón tay của Vân Hách đã co lại.
“Hai.”
Gì thế?
Sau năm chẳng phải là bốn ư?
Ý nghĩ ấy vừa lóe lên trong đầu Hắc Hùng.
Phụp-!
Vân Hách không do dự chọc thẳng vào cả hai mắt Hắc Hùng.
“A-a-a-! Mắt… mắt ta!”
“Đồ ngu.”
Trông Hắc Hùng ôm bấu vành mắt, Vân Hách nhếch môi cười lạnh.
“Ngươi thực tin ta sẽ đếm đủ năm ư?”
Ra tay trước ắt thắng.
Trong giao đấu, khí thế chiếm chín phần.
Vân Hách đã chiếm ưu thế trước Hắc Hùng đang mất thị giác, hoảng loạn vụng về.
“Đồ hèn hạ! Dám đánh lén ư. Ngươi tưởng thế mà toàn mạng được…”
Choang-!
Bình rượu bổ xuống đầu, thân Hắc Hùng chao đảo.
“Khặc-!”
“Hửm, cái này cũng chưa thấm gì, ý ngươi là vậy à?”
“A-a-a! Đồ khốn! Ta giết ngươi!!”
Máu rỉ ra từ mắt, Hắc Hùng vung quyền bừa bãi.
Vù-! Vù vù-!
“Ngươi đâu! Chỉ cần ta tóm được, ắt xé xác ngươi!”
Nhưng Vân Hách đã đứng xa từ lâu.
Đại khái đã hiểu cách hắn quẫy. Nhắm vào kẽ hở thôi.
Hắn lặng lẽ nhặt một chiếc đũa vương vãi gần đó.
Từng bước, từng bước.
Lặng như tơ, kín như sương.
Vân Hách tiến đến bên Hắc Hùng đang tự hụt hơi thở dốc.
“Hộc, hộc… Độc Vân Hách, đồ chuột nhắt! Đừng hèn hạ núp nữa, ra đây!”
Không có một âm thanh, thậm chí chẳng một hơi thở.
Trong khi ấy, mắt Hắc Hùng đã đỡ phần nào.
Hắn hé mắt, song tầm nhìn mờ đục.
Đảo đầu tìm Vân Hách khắp nơi mà chẳng thấy đâu.
Ngươi trốn đâu, Độc Vân Hách!
Ngay khoảnh khắc đó.
Cộp cộp-!
Ai đó khẽ gõ vai, Hắc Hùng quay phắt lại tung quyền.
“Ở đó à!”
Nhưng quyền của Hắc Hùng chỉ vung vào không khí.
Trái lại.
Phụp-!
“Kh… khặc…!”
Chiếc đũa trong tay Vân Hách đã xuyên thủng má Hắc Hùng.
Hắc Hùng ngã phịch xuống đất, Vân Hách đưa ngón trỏ lên môi.
“Suỵt.”
Lạnh sống lưng-!
Cả đời sống thô bạo, nhưng lần này Hắc Hùng cũng thấy ruột gan lạnh toát.
Thật là Độc Vân Hách ư?
Kẻ nhát đến chẳng dám nhìn thẳng vào mắt người.
Độc Vân Hách mà Hắc Hùng biết là hạng đó.
Nhưng Vân Hách hôm nay là người hoàn toàn khác.
Hắn không chút do dự khi hạ thủ. Lỡ làng là chết!
Bản năng Hắc Hùng gào bỏ chạy.
“Ư… ư…”
Hắc Hùng vét sạch sức lực bò về phía cửa.
Nhưng Vân Hách đâu chịu đứng nhìn.
Rắc-!
“A-a-a-a!”
Lần này chiếc đũa xuyên qua mu bàn tay Hắc Hùng.
“Ta đang định nói chuyện cho nghiêm túc. Ngươi toan chạy đâu.”
Chạy cũng không nổi.
Giọng Hắc Hùng run bần bật vì khiếp đảm tột độ.
“X… xin… là lỗi của ta…”
“Này, lời lẽ hỗn xược gì đấy?”
Giật thót-!
“T… tội của thuộc hạ. Kẻ hèn này vô tri đã vô lễ với công tử… Xin dung thứ một lần! Khoản nợ, kẻ hèn xin xóa sạch.”
“Cái đó dĩ nhiên.”
Mặt mũi Hắc Hùng bỗng bừng sáng.
“Vậy… tha mạng cho ta ư?!”
“Sẽ tha. Nhưng chẳng để ngươi đi trong yên ổn.”
Chỉ cần nhìn mặt đã sợ đến vãi cả tiểu.
Để từ đó đừng mơ tưởng báo thù dù trong mơ.
Ấy là cách của Vân Hách.
“Cô… công tử? Ý người là…”
Vân Hách nắm lấy cổ chân Hắc Hùng. Đặt mảnh chai vỡ sắc lẹm lên gân gót.
“Ngươi định làm gì… Không, không được!”
“Trên đời này có gì mà không được?”
Roạt-!
Vân Hách cắt phựt gân cổ chân, máu bắn văng lên mặt.
“A-a-a!”
“Mới bắt đầu thôi, đừng than vãn.”
Bộp-! Rắc-! Rốp-!
Chốc lát sau.
“Khục khục…”
Bị hành hạ cho đến tơi tả, Hắc Hùng sùi bọt mép ngất lịm.
Vân Hách lau giọt máu vương trên mặt rồi đứng dậy.
“Chậc, y phục thành tơi tả rồi.”
Vân Hách vừa chỉnh trang vừa nghĩ.
Mồi đã quăng, giờ chờ cá cắn câu là được.
Khi biết vì Độc Vân Hách mà Hắc Hùng hóa phế vật đến bát cơm cũng chẳng nhấc nổi, với tính tình của Lý Tố Duệ ắt sẽ để tâm.
Bởi chuyện này vượt rất xa ngoài phạm vi dự liệu của nàng.
Chẳng mấy chốc nàng sẽ tự đến tận mắt xác nhận.
Vậy việc còn lại chỉ là quay về phủ.
Mà giờ, Độc Liên Huy là phụ thân ta, Độc Vũ Viên, Độc Thư Liên là huynh muội ta ư.
Kẻ từng là sinh tử đại địch ở kiếp trước nay lại thành người một nhà.
Rợn gáy, nhưng chẳng còn cách nào khác.
Vì báo thù, Vân Hách có thể làm bất cứ điều gì.
“Thế thì đi thôi?”
Nơi sẽ trở thành chốn an cư mới.
“Về Độc Ma Tông.”
…
Bên kia.
Một nam tử trang điểm đậm như nữ nhân.
Tổng quản Long Kim Phường, Hồng Lưu Diên đang tất bật thu xếp.
Con mụ xúi quẩy. Tự dưng có việc gì mà đột ngột ghé đây vậy?
Mật thất riêng của Lưu Diên ẩn sau kệ sách.
Hắn lên bậc thang, che kín cửa vào mật thất rồi ngồi xuống ghế.
Giả bộ thản nhiên sửa lại phấn son, ngoài cửa bỗng vang lên tiếng người.
“Lưu Diên, ở trong chứ?”
“Dĩ nhiên. Bang chủ, mời vào.”
Cửa trượt vach giấy mở ra,
Ngũ quan tinh xảo, vẻ đẹp phảng phất tựa mèo.
Bang chủ Long Kim Phường, Lý Tố Duệ hiện thân.
“Ta không quấy quá lúc ngươi nghỉ đấy chứ?”
Chẳng mấy chốc Lưu Diên đã xóa đi vẻ mặt khi nãy, thay bằng nét hiền hòa như bậc nhân từ.
“Sao lại thế.”
Ánh mắt Tố Duệ lướt qua đống mỹ phẩm bừa bộn trên bàn.
Lưu Diên vội vã giả bộ thu dọn.
“Hô hô, thứ lỗi. Bang chủ, phòng bừa bộn quá phải không?”
“Vì vết sẹo… phải không?”
Bi kịch của Hạo Môn.
Tố Duệ vốn sẽ trở thành Thiếu môn chủ của Hạo Môn.
Cho đến khi sư huynh nàng, Vũ Văn Chiêu, sát hại sư phụ rồi đoạt cả Hạo Môn.
Tố Duệ khi ấy cũng suýt vong mạng, may nhờ Hồng Lưu Diên cứu giúp mới giữ được mạng.
Song vì thế mà trên mặt Lưu Diên để lại vết sẹo chẳng thể xóa.
“Xin lỗi, Lưu Diên. Nếu không vì ta, gương mặt ngươi đã chẳng mang vết thương ấy.”
“Xin đừng nói vậy. Bang chủ, dù quay lại thuở ấy, thuộc hạ vẫn chọn y như thế.”
Lưu Diên nắm lấy tay Tố Duệ.
Hơi ấm lan qua.
Nghĩ kỹ thì Lưu Diên vẫn luôn như vậy.
Luôn đặt Tố Duệ lên trước bản thân.
“Cảm ơn ngươi. Lưu Diên, có ngươi ở bên là may mắn của ta. Nếu không, e ta đã gục ngã từ lâu.”
“Bang chủ nói quá lời…”
Hồng Lưu Diên mỉm cười khẽ, rồi đổi đề tài.
“Vậy, đang lúc bận bịu là thế. Cớ chi Bang chủ vội ghé vào giờ này?”
“À… đúng rồi! Vừa rạng sáng, Hắc Hùng đi Nguyệt Hạ Lâu đòi nợ, giờ thành phế nhân.”
“Ý gì vậy?”
“Độc Vân Hách, nỗi nhục của Độc Ma Tông ấy, biết chứ?”
“Sao không. Gần đây hắn vay của Hắc Hùng trăm thỏi ngân nguyên bảo mà.”
“Nghe nói chính hắn làm ra.”
“…Thật ư?”
Tam lưu.
Trong mắt võ nhân có thể là hạng tầm thường, nhưng với người thường thì không.
Nhất là Hắc Hùng thuộc hạng mạnh trong tam lưu.
Dăm bảy mươi trượng phu trưởng thành hợp lực vẫn chưa chắc đã thắng nổi hắn.
“Ta đến hỏi Hắc Hùng. Hắn bị vần cho đến nỗi vừa nghe chữ ‘độc’ đã phát hoảng.”
“Vì vậy người mới đến tìm thuộc hạ. Xem chừng thuộc hạ có hay biết gì chăng.”
“Đúng thế, dạo này có nghe gì về Độc Vân Hách không?”
“Hừm, không. Chưa nghe điều gì. Mọi tin nhận được thuộc hạ đều bẩm trình Bang chủ rồi.”
Chỉ một điều.
Là bí mật tuyệt đối không thể nói ra.
“Vậy ư? Hừm…”
Tố Duệ khẽ chạm lên môi.
Thực ra việc Hắc Hùng thành nửa phế không phải điều nàng bận tâm.
Nàng vốn đã biết gần đây Hắc Hùng làm càn quá độ, nên định một lần dằn mặt.
Nhưng chuyện ấy lại bị một kẻ không ngờ tới làm thay mất rồi.
“Kỳ quặc thật. Từ trước đến nay hiếm khi tin tức ta thu thập bỗng chốc sai lệch như thế. Cớ sao chỉ riêng Độc Vân Hách là khác?”
Võ nhân thường nói.
Có thể ngửi thấy mùi của khí.
Nhưng người làm tình báo cũng thế.
Trong thông tin về Độc Vân Hách, nàng cảm thấy một điều chẳng thể gọi tên.
Lưỡng lự giây lát, Tố Duệ đã quyết.
“Không được. Ta phải tự mắt đến xem Độc Vân Hách.”
“Dạ?! Cần phải đến mức ấy sao?”
Lưu Diên không coi là to tát, nhưng Tố Duệ thì khác.
“Tin sai ắt có nguyên do. Dù nhỏ nhặt, bỏ qua dễ dãi rồi sẽ có ngày níu gót ta.”
“Nếu Bang chủ đã nghĩ vậy.”
“Vả lại…”
Tố Duệ nhìn qua khung cửa sổ lên vòm trời xanh.
“Đã điểm trang xong, ở lì trong nhà lại uổng mất ngày đẹp. Đi dạo một vòng hít gió cũng hay.”
Một làn gió ngoài cửa thổi vào, Tố Duệ vuốt lại mái tóc.
“Đến Độc Ma Tông thôi.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook