Tuyệt Thế Độc Ma
-
Chapter 10: Khóc Trảm Mã Tốc (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 10. Khóc Trảm Mã Tốc (2)
Trận tỷ võ bỗng chốc thành màn cược khiến diễn võ trường rộn ràng.
Vân Hách và Lăng Tự Tất.
Đám võ sĩ vây tròn quanh hai người.
“Oa a a a!”
“Đội trưởng nhất định phải thắng! Nguyệt bổng tháng này của tiểu nhân đặt cả vào tay người đấy!”
“Lăng Tự Tất! Lăng Tự Tất! Lăng Tự Tất!”
Khác với bọn võ sĩ đang phấn khích, Vũ Viên chẳng thể nào cười nổi.
“Huynh trưởng…”
Lăng Tự Tất là nhất lưu cao thủ đã đạt cảnh giới kiếm khí thương nhân.
Dù Vân Hách có bay nhảy cách mấy, xem ra cũng sẽ bị hạ trong một chiêu.
Nghe nói huynh trưởng từng đánh gục Hắc Hùng. Lẽ nào huynh ấy nhầm thực lực đội trưởng với hạng ấy sao?
Nếu thế thì nguy.
Dù một trăm tên tam lưu như Hắc Hùng xông vào, e còn chẳng chạm nổi gấu áo của Tự Tất.
Khoảng cách giữa nhất lưu và tam lưu, vốn một trời một vực.
Hay bây giờ nên can ngăn?
Song việc ấy lại có điều dở.
Nếu lùi bước khỏi trận đấu, thể diện mất còn lớn hơn khi bại.
Nhỡ đâu huynh tổn thương trong lòng rồi quay lại như trước, đó mới là điều đáng sợ.
Thế nên Vũ Viên chỉ còn biết cầu khẩn.
Đội trưởng, xin ngươi nương tay với huynh trưởng.
Trong khi đó.
Vân Hách và Tự Tất đã sẵn sàng.
Hai người đối diện, Tất nhìn binh khí trong tay Vân Hách, thoáng cau mày.
“Thật muốn tỷ võ bằng thứ ấy ư.”
“Sao, có vấn đề à?”
“Hà, hỏi vì không biết thật à?”
Khác với Tất chỉ cầm một thanh kiếm.
Vân Hách nắm hai đoản đao, mỗi lưỡi dài chừng bằng cẳng tay.
“Ngươi nói tỷ thí như thực chiến. Thế mà lại vác cái đồ tào lao đó tới. Tính sỉ nhục ta chắc?”
“Nói xem, vấn đề chỗ nào?”
Tất bật cười khẩy.
“Song binh nhìn thì hoa mỹ, tưởng như thi triển được nhiều chiêu thức bóng bẩy, kỳ thực vô dụng. Sức bị phân tán. Trái lại đơn kiếm gom lực về một điểm, hiệu suất cao hơn.”
Một lời mà lột tả trọn, tốt mã dẻ cùi.
Chưa kể dùng song binh cần khổ luyện bền bỉ.
Chưa đạt tới mức tay phải vẽ tròn, tay trái vẽ tam giác được, thì còn chẳng bằng cầm đơn kiếm.
“Còn bày đặt điệu đà. Hạng mê tửu sắc như ngươi, tưởng đỡ nổi kiếm của ta sao?”
Nhưng Tất chẳng biết một điều.
Vân Hách chọn song đao là để phát huy sở trường của bản thân.
Độc.
Dù chỉ sướt nhẹ, cũng đủ khiến địch mang vết thương chí mạng.
Bởi vậy hắn chọn lối công pháp hoa mỹ, biến ảo.
Khi đối thủ rối trí, lỡ để trúng một đường dao.
Xoẹt xoẹt!
Qua sông Tam Đồ chỉ là trong chớp mắt.
Dĩ nhiên Tất đâu thể biết, bèn ra vẻ rộng lượng mà khuyên.
“Thể diện là thoáng chốc, mạng chỉ có một. Giờ vẫn chưa muộn. Quỳ xuống cầu xin tử tế đi. Nể tông chủ của ta, có khi ta cho qua một lần.”
“Này, Lăng Tự Tất. Chức đội trưởng của ngươi là do cái mồm mà có sao?”
“Cái gì?”
“Sao lưỡi dài thế.”
Khặc khặc!
Vân Hách ngoắc ngón tay trêu chọc.
“Bớt nhảm. Lên đi. Ta không có thì giờ.”
Dáng dấp hắn hệt bọn trẻ ranh.
Gân nổi trên trán Tất.
“Vốn định nhường ngươi năm chiêu. Có vẻ chẳng cần.”
Tất nâng kiếm, vào thế trung đẳng.
Vân Hách hờ hững ngoáy tai.
“Vớ vẩn. Ai mới là kẻ nhường ai?”
“……”
“Chẳng lẽ là ngươi?”
Ngón tay chỉ Tất, rồi lại chỉ vào mình.
“Nhường ta?”
Tách!
Như sợi dây trong đầu đứt phựt, Tất lao thẳng vào hắn.
“Tên khốn! Để ta khóa cái mồm rắn độc ấy lại!”
“Cơ mà từ nãy đến giờ, mở miệng hỗn láo thế nhỉ.”
Ầm!
Kiếm của Tất và song đao của Hách chạm nhau tóe lửa.
“Ngươi sắp đi rồi, đúng chứ? Trước thiếu tông chủ mà chẳng kiêng nể câu nào nhỉ.”
“Thiếu tông chủ phải ra dáng thiếu tông chủ!”
Tất búng kiếm đẩy ra, bật lùi.
Thu thế, liền vung kiếm cuồn cuộn lao tới Vân Hách.
Choang! Choang! Choang!
Vân Hách cau mày.
Chấn lực truyền dọc thân kiếm.
Lòng bàn tay tê rần.
“Khe hở!”
Vù!
Mũi kiếm của Tất lướt qua chóp mũi chỉ cách một đốt ngón tay.
Lơ mơ là tàn phế như chơi.
Nhưng tất cả nằm trong tính toán của hắn.
Ít nhất cũng đã chọc cho y mất bình tĩnh.
Ngoài độc thuật, sở trường khác của Vân Hách.
Chính là “khẩu công”.
Kẻ từng đối mặt với hắn, gặp mười thì hết chín kẻ không nén được giận, nhào vào liều mạng.
Việc Tất rải sát chiêu không chút do dự cho thấy nóng giận đã lên tới đỉnh đầu.
Có lẽ tâm lý đã bị khuấy động đủ rồi?
Động tác đang quá đà.
Nhờ thế, tuy chật vật, hắn vẫn né được kiếm của Tất.
Trong khi ấy, hắn ghi vào mắt từng chiêu số của đối phương.
Tham Lang Kiếm Pháp. Lâu rồi mới thấy.
Từng thấy trong trận huyết chiến năm xưa, nên còn gắng gượng đỡ nổi.
Nhưng rồi.
Tách tách!
Song đao nứt vỡ, không gánh nổi thế công của Tất.
Rắc rối rồi.
Thật tình từ lúc cầm đôi đao này hắn đã ngờ ngợ.
Đao nhiều thì sáng. Võ cụ vốn phải như vậy.
Thế nhưng, chất lượng vốn đã kém, đồ của Độc Ma Tông lại thêm phần lười trông coi.
Khốn kiếp thật, từ võ sĩ đến binh khí đều nát cả. Còn chưa vận thần công mà đã rệu rã thế này.
Hắn nghiến răng trong bụng.
Quá quắt vừa thôi chứ!
Trận này xong phải lo kiếm binh khí cho ra hồn.
Ai nhìn cũng biết là cục diện nguy cấp.
Song hắn vẫn còn con bài lật ngược.
…Không sao. Chỉ cần vận Vạn Lưu Quy Độc Thần Công, không kiếm cũng hạ được hắn bằng nhiều cách.
Khi ấy, Tất phá lên cười.
“Kha ha ha! Ta đã bảo. Cuối cùng kiếm của ngươi cũng chịu không nổi.”
“……”
“Nhưng bất ngờ đấy. Không ngờ ngươi cầm cự được lâu như vậy. Tuy nhiên.”
Ùng ục!
Vầng khí vô hình gợn lên trên thân kiếm của Lăng Tự Tất.
Ấy chính là kiếm khí.
“Giờ thì kết thúc rồi!!”
Khoảnh khắc Tất giương cao kiếm, chém xéo xuống.
Keng!
Đoản đao gạt đòn của Vân Hách liền nát vụn.
Mảnh sắt tung tóe trong không trung.
Chính lúc này!
Mắt Vân Hách lóe sáng.
Đòn kế tiếp bổ vào vai trái.
Không một thoáng do dự, hắn buông chuôi kiếm.
Làn ô quang lục sắc mờ ảo bốc lên khắp thân, mồ hôi thấm độc rịn ướt đầu ngón.
Trong khoảnh khắc, Tất khẽ nhíu ấn đường.
Đó là cái… gì!
Cánh tay Vân Hách vung nhanh tới mức mắt không theo kịp.
Vài chục mảnh vụn bắn đi như ám khí.
Là một trong những ám khí thuật của Tứ Xuyên Đường gia, Liên Hoàn Hồn Vĩ Phiêu.
Thiếu tông chủ sao biết thứ ám khí này…!
Trong vô số mảnh bắn ra, một mũi nhắm thẳng mắt của Lăng Tự Tất.
Tình huống buộc phải tránh.
Tất chuyển trọng tâm cấp tốc, thân người xiêu đi.
Dẫu vậy, mũi kiếm vẫn không rời Vân Hách.
Trò vặt vãnh… Cho ngươi rách thịt, ta lấy xương!
Vài chục mảnh sượt làm mặt Tất xước xát.
Soạt!
Tất cảm thấy đao ý cắt trúng thứ gì đó.
“……”
Má Tất rịn máu đỏ.
Tuyệt chưa thành trọng thương.
Trái lại.
“Khục…”
Tà áo bên tay trái Vân Hách loang đỏ, máu chảy ròng ròng dọc cánh tay.
“Khá đấy. Chọn công kích thay vì né chạy.”
“……”
Rách!
Hắn xé ống tay áo, quấn chặt vết thương cầm máu.
Tất quệt dòng máu trên má bằng mu bàn tay.
“Thì ra đây là chỗ dựa khiến ngươi làm như con ngựa xổng cương.”
Hèn gì tên Độc Vân Hách dám đường đột xin đấu.
Không rõ học ở đâu, ắt tưởng đây là sát chiêu đắc ý.
“Nhưng đã uổng cả rồi. Tay không tấc sắt. Ngươi định làm gì nữa.”
Bịch!
“Còn định lao vào với cánh tay rách nát ấy ư?”
Bịch!
“Hay giờ quỳ xuống đầu hàng, xin tha đi!”
Tất đứng ngay trước mặt, chĩa mũi kiếm vào hắn.
“Trận này kết rồi, nhãi ranh.”
Đám võ sĩ đứng xem reo vang.
“Oa a a a!”
“Đúng là đội trưởng! Tin người chẳng sai! Tối nay tha hồ uống rượu bằng tiền thắng!”
“Hừ, biết ngay mà. Thiếu tông chủ sao thắng nổi đội trưởng. Dù có tái sinh cũng không thể.”
“Lăng Tự Tất! Lăng Tự Tất! Lăng Tự Tất!”
Cục diện rõ ràng nghiêng về Tất.
Nhưng lạ thay.
Trong lúc lẽ ra phải quỳ xuống cầu sống, tên Độc Vân Hách kia lại…
…cười ư?
Vân Hách ngẩng đầu.
“Ngu muội thật.”
“Gì?”
“Ngay cả mình trúng cái gì cũng không biết.”
Thoáng chốc, đầu Tất quay cuồng.
Hả…?
Bóng hình Vân Hách hóa thành hai.
Chóng mặt đến mức đứng cũng không vững.
Cái quái gì…?
Thân ảnh Tất chao sang bên, rồi ngã đánh bịch.
Vân Hách cúi nhìn, nhe răng cười.
“Ai cho phép nói là xong.”
Bóng hắn phủ trùm gương mặt Tất.
“Thật ra, mới bắt đầu thôi.”
…
Cùng lúc ấy.
Tại thư phòng của Liên Huy, Cổ Cửu vẫn lanh chanh lắm lời.
“Tông chủ cũng biết Tu Ma Động nguy hiểm thế nào.”
“……”
“Vào đó rồi, hi vọng sống sót chưa đến một phần mười. Thế mà vẫn định cho công tử Vũ Viên đi ư?”
Liên Huy cau mặt.
“Ấy chẳng phải chuyện để ngươi xen vào.”
“Ê hê, tông chủ, chúng ta đâu phải người dưng? Xưa tiểu nhân theo người hết lòng mà. Sao nói nghe phũ phàng vậy.”
“……”
“Vả lại, tiểu nhân cũng là bậc làm cha. Công tử Vũ Viên còn chưa tới chí học (15 tuổi), lo là phải.”
Chẳng đáng đáp, Liên Huy im lặng.
Chỉ đợi hắn tự nói chán mà lui bước.
Nhưng Cổ Cửu lại xóc tiếp.
“Có phải vì đệ tử trải Tu Ma Động thì được giữ chức lớn trong bản giáo?”
“…Gì cơ?”
“Phải thế chứ còn gì.”
Cổ Cửu nhún vai.
“Tu Ma Động khó bậc tận cùng. Ai vượt tất cả khảo nghiệm, sẽ thành nhất lưu trở lên.”
Thiên Ma Thần giáo đâu để nhân tài ấy ngoài tầm mắt.
Bởi thế nhiều người biết nguy mà vẫn liều.
Tu Ma Động là con đường thăng cấp.
“Thật lấy làm tiếc.”
Cổ Cửu lắc đầu.
“Vì phục dựng Độc Ma Tông mà đẩy công tử Vũ Viên vào cửa tử. Phải làm sao cho phải đây…”
“Cái miệng ngươi.”
Liên Huy nhìn hắn bằng mắt lạnh như băng.
“Nên khép lại thì hơn.”
Rùng mình.
Khí tức của Liên Huy như rắn độc bò dọc cổ chân, rồi siết lấy cuống họng.
Quả danh bất hư truyền Tuyệt Độc Quỷ Vương.
Dẫu Độc Ma Tông có suy, không tông phái nào dám dễ bề nuốt chửng.
Chính bởi vì có Liên Huy.
Dù Độc Ma Tông yếu đi, Tuyệt Độc Quỷ Vương dường như còn mạnh hơn, so với khi tung hoành ở Đại Chiến Ma Huyết.
Tốt nhất nên thôi chọc tức.
Trước khi nhẫn nại của Độc Liên Huy cạn đáy.
Cổ Cửu gãi gáy, cười gượng.
“Chà. Cái thói ăn nói vạ miệng, có tuổi rồi mà vẫn khó bỏ. Xin thứ lỗi.”
“…Đừng vượt giới hạn. Lời cảnh cáo đấy.”
“Tiểu nhân ghi nhớ.”
Khi Cổ Cửu cúi đầu xin lỗi, từ hướng diễn võ trường bỗng dậy tiếng hô.
“…?”
Tò mò, Liên Huy dỏng cao linh giác.
Không thể nào…
Qua giọng đám võ sĩ truyền theo cảm ứng, y giật mình.
Chẳng lẽ trưởng tử và đội trưởng Mặc Ảnh Đội đang tỷ võ bằng binh khí thật ư!
Cổ Cửu thấy vẻ bối rối trên mặt y, cũng mở linh giác.
Rồi hắn nhếch mép.
“Ô hô. Trong lúc ta với tông chủ trò chuyện, lại xảy ra chuyện hay.”
“Khặc…”
“Lần nào cũng vậy. Thiếu tông chủ của các ngài sinh động thật. Một khắc cũng chẳng yên.”
Rầm!
Liên Huy hất ghế đứng dậy.
Lúc này, Vân Hách có làm gì cũng không thể thắng Tự Tất.
Phải ngăn họ lại trước khi thương tích nặng hơn.
“…Cáo lui trước.”
Vội đến mức.
Vừa dứt lời, y đã phóng qua cửa sổ.
Triển khai khinh thân pháp, lao về phía diễn võ trường.
Thấy Liên Huy thoắt cái đã đi xa, Cổ Cửu ung dung mở cửa bước ra.
“Thế thì ta cũng phải xem thử.”
Khóe môi hắn vẽ một vòng cung.
“Chẳng thể bỏ lỡ trò vui này.”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook