Tuyệt Thế Độc Ma
Chapter 11: Khóc Trảm Mã Tốc (3)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hồi 11. Khóc Trảm Mã Tốc (3)

Bên này.

Trước phản ứng của Tự Tất, đám võ sĩ đứng xem xôn xao.

“Gì vậy, đội trưởng sao tự dưng ngã sụp?”

“Chẳng phải vấp cái gì đó ư?”

“Đội trưởng, đừng đùa nữa, mau dậy đi! Phải sớm kết thúc trận này chứ!”

Nhưng mà.

“U… ụa— ọe—!”

Thấy Tự Tất nôn ói, bọn võ sĩ giật nảy mình.

“Cái quái…?!”

“Đội trưởng trúng chiêu ư?!”

“Không… vô lý!”

Cảm giác như trời đất đảo điên.

“Khừ… ưm….”

Tất cố gượng dậy, rồi lại chúi xuống.

Toàn thân chẳng còn chút khí lực.

“Uất lắm chứ gì?”

Vân Vân Hách nhìn xuống Tự Tất, cất tiếng.

“Hẳn hận ta lắm.”

Tất cắn chặt môi.

Đúng thế. Ta oán thiếu tông chủ. Oán đến phát điên!

Độc Ma Tông là tất cả với Tự Tất.

Kẻ phá nát điều đó, Vân Hách, sao không đáng hận cho được.

“Xin lỗi.”

…Hử?

Khoảnh khắc ấy Tự Tất ngờ chính tai mình nghe lầm.

Kẻ hèn sống trốn chạy bấy lâu lại mở miệng tạ lỗi ư.

“Ta sẽ gánh trách nhiệm và dựng lại. Nhưng trước hết…”

Vân Vân Hách chộp lấy búi tóc Tự Tất.

“Hãy chịu đòn đi.”

…Hả?

Rầm—!

Mặt đập thẳng xuống nền, Tự Tất choáng váng như sét đánh ngang tai.

“Khặc…!”

Vài chiếc răng văng khỏi miệng.

Mà tay Vân Vân Hách chẳng chút nương.

Rầm!

Rầm!

Rầm!

Máu văng tung tóe, Tự Tất quẫy đạp vô ích.

“Ư… ư….”

Đã ngất đi, thân thể chỉ co giật khe khẽ.

Nhưng Vân Hách chưa dừng.

Trên mặt đám võ sĩ dõi nhìn, nụ cười đã tắt từ lâu.

“N… nói thật, vậy là quá tay rồi chăng?”

“Ai ngăn đi! Không thì mất mạng người ta đó!”

Song ai dám can?

Chẳng có con chuột gan cùng trời dám treo chuông vào cổ mèo.

Khi mọi người còn ngó nhau dò xét.

Bộp—!

Có kẻ nắm lấy tay Vân Hách.

“Hu… huynh trưởng.”

“…Viên à.”

“Đ… đủ rồi. Tr… trận này đã phân thắng bại rồi.”

Đến Vũ Viên lần này cũng thấy khiếp hãi chính huynh của mình.

Liếc Tự Tất biến thành cục máu, Vân Hách ngoảnh nhìn đám võ sĩ.

Khựng—!

Mọi ánh mắt đều lảng tránh.

Cảnh tượng hệt bầy chó cụp đuôi vì sợ hãi.

An bài thứ bậc đã xong.

Vân Hách lau máu dính trên mặt, đứng dậy.

“Này, tên kia.”

“D… dạ…? Tiểu nhân ư?”

Tên gì.”

“Chuyện… chuyện đó…”

“Không mau khai báo!!”

Vân Hách gằn giọng, gã võ sĩ lập tức ưỡn thẳng lưng như vào quân kỷ.

“V… võ sĩ Mặc Ảnh Đội, Quách Chính!!”

“Được, Quách Chính.”

Hách ngoắc tay, Quách Chính hấp tấp chạy lại.

“G… gọi tiểu nhân?”

“Tức khắc cõng đội trưởng đến y phòng.”

“Dạ?”

“Đần độn. Để vậy sẽ phế mất cánh tay. Định đứng nhìn sao?”

“À….”

Lúc này Quách Chính mới hoàn hồn.

“Tuân lệnh!”

Gã cõng Tự Tất lên, Vân Hách xua tay ra hiệu mau đi.

Sau đó, hắn đứng đối diện tất cả.

Đúng lúc ấy Vũ Viên chen vào.

“Huynh trưởng, xin chờ! Cánh tay kia…”

Mảnh vải quấn tạm trên chỗ thương đã sũng đỏ.

“Huynh cũng nên vào y phòng. Không trị, ắt để lại tật.”

“Không sao.”

Vụt—! Vụt vụt—!

Hách điểm huyệt thật nhanh, cầm máu.

“Tạm thời xử trí thế đã.”

“Ơ…? Mà huynh học điểm huyệt từ bao giờ… À, không phải việc chính. Huynh bị chém sâu đến thấy cả xương! Chuyện này đâu thể qua loa!”

“Đừng rối. Viên, vết thương này bôi nước bọt cũng lành.”

Quá khứ thi hành nhiệm vụ, hắn từng lãnh thương còn nặng gấp bội, kể chẳng hết.

So với ngày trước, vết thương này chưa lọt vào hàng “bị thương”.

“Ơ… ơ…? Huynh đi đâu vậy!”

Hách bước qua Vũ Viên, đứng trước mọi người.

Tất cả nghe đây!!”

Tiếng quát khiến bọn võ sĩ căng như dây đàn.

“Không cần biết trước nay các ngươi sống thế nào trong Độc Ma Tông. Hãy quên sạch. Từ nay mọi thứ đổi khác hoàn toàn!”

“……”

“Cái đầu mục nát ấy. Ta sẽ gỡ tung ra mà chỉnh đốn. Ai có bất mãn, bước ra ngay!”

Tương lai ắt gian khổ.

Ai mà chẳng có điều bất bình.

Chỉ là hết thảy đều nuốt vào bụng.

Không một kẻ dám thốt nên lời.

“Đội trưởng còn ngỗ nghịch thì ra nông nỗi ấy. Ai bị điên lại dám cãi thiếu tông chủ?”

“Thò đầu ra, ắt ăn đòn to.”

Tiêu rồi… Hết thời sung sướng rồi!”

Thấy bộ mặt mếu xệch của chúng, Vân Hách mới gật đầu mãn ý.

“Vậy thì coi như tất cả đều đồng ý. Còn chờ gì nữa?”

Nụ cười như ác quỷ nở trên môi hắn.

“Tất cả, dập đầu xuống.”

Bên kia

Liên Huy dùng tốc độ kinh người, chớp mắt đã đến trước diễn võ trường.

…Lạ là im ắng. Chẳng lẽ Hách nhi đã bại dưới tay Tự Tất, bị khiêng vào y phòng rồi ư?

Y vốn không hề nghĩ Vân Hách sẽ thắng.

Mà có ai nghĩ nổi đâu.

Bởi Tự Tất là kẻ mạnh nhất trong đám võ sĩ của Độc Ma Tông.

Nôn nóng, Liên Huy hất mạnh cửa.

“Hách nhi, Hách nhi không sao chứ!”

Nhưng cảnh trước mắt là.

“…Hả?”

Bọn võ sĩ rên rỉ, đầu dúi sát đất.

Vài kẻ không chịu nổi, ngã vật xuống.

Đúng lúc ấy, tiếng quát như sấm nổ.

“Mới nửa khắc còn chưa trôi qua, còn không nghiêm túc!!”

Liên Huy chớp mắt liên hồi, nhìn một thanh niên lạ mặt chẳng biết từ đâu ra đang răn đe bọn võ sĩ của mình.

Chàng trai kia là ai mà dám hành chúng ra ngô ra khoai thế?

Bấy giờ, chàng quay đầu, cất lời.

“Phụ thân?”

“…?”

Người tới đây có việc gì?”

Phụ thân ư?

Liên Huy chỉ có hai đứa con trai.

Chẳng lẽ…?

Thật… thật sự là Hách nhi ư?”

“Vâng.”

Mắt Liên Huy trợn tròn như đèn lồng.

Không thể nào!

Vẻ ngoài không chỉ “phong lưu đào hoa”, mà còn “oai phong lẫm liệt”.

Danh xưng “Ngọc Diện Công Tử” chẳng hề uổng.

Thú thực ban đầu y khó tin.

Nhìn kỹ lại, có vài phần giống ta thuở thiếu thời.

Liên Huy chợt nhớ thời mình từng đánh cắp trái tim vô số nữ tử trong Thiên Ma Thần giáo.

Khoảnh khắc ấy, cánh tay Vân Hách đập vào mắt y.

“Hách nhi, cánh tay của con!”

“À, đây ấy hả? Chẳng hề chi….”

Chưa dứt lời, Liên Huy đã chụp lấy tay hắn.

Vén vải ra, vết thương nặng hơn tưởng.

Suy nữa thì bay cả cánh tay.

Dấu chém không thể nào là mộc kiếm.

Liên Huy hỏi.

Con tỷ võ bằng kiếm thật, không phải mộc kiếm ư.”

“Vâng.”

Tựa như tim rơi cái bịch.

Liên Huy cao giọng.

“Sao lại làm chuyện nguy hiểm đến thế!”

Một thoáng nữa là cả đời làm kẻ một tay.

“Nếu Viên làm vậy, ta chưa chắc đã quá lo.”

Vũ Viên rèn võ từ nhỏ.

Ít ra đủ sức tự phòng thân.

Nhưng.

“Hách nhi, con trước nay chưa từng mài luyện võ đạo. Dựa vào cái gan nào mà dám thách đấu đội trưởng!”

“Vì đó là trận chiến một võ giả tuyệt không được phép lùi.”

“……”

Có lẽ có nỗi niềm riêng.

Nếu bị Tự Tất khinh miệt, thì chí khí đáng khen.

Song chẳng phải chuyện nên tán thưởng.

Con nói đúng. Đã là võ nhân, sớm muộn cũng đối mặt khoảnh khắc phải đặt cược mạng sống. Có thể chết.”

Liên Huy dứt khoát.

“Nhưng việc con làm hôm nay chỉ là…”

“Là bồng bột, là cuồng vọng.”

“……”

“Hách nhi. Khắc vào tâm đi.”

Liên Huy đặt tay lên vai hắn.

“Mạng con chẳng phải của mình con.”

Chợt Vân Hách thấy một thứ cảm xúc khó gọi tên.

Từng bị Đường gia Tứ Xuyên nuôi như chó.

Sống chết mặc trời, bị xua vào chốn hiểm cho đến khi gục ngã.

Thiên hạ đều mong hắn chết.

Lần đầu tiên. Có người lo cho ta.

Tim ngứa ngáy lạ lùng.

Cảm giác xa lạ ấy khiến hắn cúi đầu.

“Đã rõ… Hài nhi sẽ ghi lòng.”

Lúc này Liên Huy mới an tâm phần nào.

“Tốt. Thế là đủ. Còn nữa.”

Y đảo mắt nhìn quanh.

Dẫu tìm vẫn chẳng thấy một người.

“Đội trưởng đâu rồi.”

Đúng lúc ấy.

“Thiếu tông chủ—!”

Cánh cổng diễn võ trường bật mở cùng tiếng quát to.

Mọi ánh mắt dồn về cửa.

“Khà khà… khà…”

Tông chủ Hắc Sát Tông, Cổ Cửu, mặt đỏ bừng, nắm cổ áo lôi theo hai người.

Liên Huy nhíu mày.

Dù mặt mũi nát bươm, nhưng kẻ đó ắt là Tự Tất.

Vì sao Tự Tất lại ra nông nỗi này?

Cổ Cửu sải bước tới trước mặt Vân Hách, quẳng cả hai xuống.

“Ối da da… ái…”

Quách Chính ôm lưng rên rỉ.

Tự Tất thì mê man nằm sõng soài.

“…Ngươi quấy rối gì ở đây?”

Lời Liên Huy, hắn phớt lờ.

Chỉ gườm Vân Hách mà nói.

“Thiếu tông chủ, biết ta là ai chứ?”

Nhờ tin Tố Duệ cung cấp, Vân Hách dễ dàng nhận ra.

Hẳn là tông chủ Hắc Sát Tông. Nhưng vì sao lại thịnh nộ thế?”

Cổ Cửu méo mặt.

“Hả? Không rõ ư? Ngươi biến võ sĩ của Hắc Sát Tông bọn ta thành đống thịt bầy nhầy, còn hỏi?”

Liên Huy thoáng ngỡ nghe nhầm.

Vân Hách đánh Tự Tất thành ra vậy ư?

Trong khi y còn chưa hiểu đầu đuôi, Vân Hách đã không lùi nửa bước, phản bác ngay.

“Tông chủ Hắc Sát Tông nói sai.”

“…Sao?”

“Đội trưởng chỉ nhập tịch Hắc Sát Tông từ ngày mai. Tính đúng, hôm nay y vẫn là võ sĩ Độc Ma Tông.”

“……”

“Vả lại đội trưởng đã bảo thế này. Dù sao cũng là kẻ sắp rời đi, nhân tiện nói hết những bức bối trong lòng.”

Bấy giờ Vân Hách quay nhìn Liên Huy.

“Đã là kẻ sẽ thành người ngoài vào ngày mai. Vậy con lấy Tự Tất làm gương răn, để chấn chỉnh quân kỷ võ sĩ của bản tông.”

“Hừ…”

Hài nhi biết hơn ai hết, đội trưởng đã cống hiến cho Độc Ma Tông thế nào. Bởi vậy, dẫu lòng đau như cắt, con vẫn phải ‘khóc trảm Mã Tốc’.”

Thảo nào bọn võ sĩ đồng loạt đập đầu.

Giờ Liên Huy mới hiểu.

Bọn chúng khiếp Vân Hách cả rồi.

Lấy Tự Tất làm gương, nghiêm trị một lần.

Vân Hách tiếp lời.

“Và qua đây, hài nhi có một mục tiêu sau chót.”

“Nói xem.”

“Vâng. Mục tiêu của con là đưa Độc Ma Tông trở lại uy thế xưa. Bởi vậy, mỗi ngày con sẽ đến diễn võ trường tự luyện, đồng thời huấn luyện cả võ sĩ của tông.”

“Hử…”

Khó tin thật.

Đến mức khiến y hồ nghi: chàng thanh niên trước mắt có thật là con mình.

Vài bữa trước còn trốn chạy trong tửu sắc. Vậy mà giờ nghĩ được đến thế… Bảo rằng nam tử chỉ xa vài ngày đã lớn vọt, chẳng sai. Đã trưởng thành đến vậy ư.

Ánh mắt Liên Huy nhìn Vân Hách tràn đầy kiêu hãnh.

Nhưng Cổ Cửu thì không.

Căm phẫn bốc đến đỉnh, hắn gầm lên.

“Dẫu thế nào chăng nữa! Kẻ ngày mai thành võ sĩ Hắc Sát Tông mà bị đánh thành ra thế? Ta sẽ không để yên…”

Thoắt, lông gáy Cổ Cửu dựng cả lên.

Như có bàn tay vô hình bóp lấy cổ.

Quay chậm rãi, thấy Liên Huy đang tỏa khí thế lạnh băng.

Cổ tông chủ, ta nhớ đã nói rồi.”

Liên Huy mặt lạnh như sương.

“Đừng vượt quá ranh giới.”

“N… nhưng…!”

“Không muốn nghe ngụy biện. Thăm hỏi coi như đủ, mời về cho.”

Rõ ràng là lệnh đuổi khách.

Uất nhưng Cổ Cửu thấp hơn hẳn một bậc.

Rốt cuộc vẫn phải nghe.

Nắm tay hắn run bần bật.

“…Độc Ma Tông chủ, Hắc Sát Tông sẽ không quên chuyện này.”

“Tùy các hạ.”

Mặt Liên Huy sáng hơn hẳn khi nãy.

Vì chuyện của con trai mà hạ được Cổ Cửu một đòn, đã bao lâu rồi mà.

Như trút được khối nặng trăm năm.

Nhưng y vẫn thấy chưa đủ.

Khó nhọc lắm mới vớ được dịp thế này.

Liên Huy xoay mình, chặn Cổ Cửu đang toan bỏ đi.

“Nhân tiện, tông chủ Hắc Sát Tông. Khi nãy hỏi ta nhỉ.”

“…?”

Rằng ai sẽ vào Tu Ma Động. Xin đính chính.”

Từ lâu đã nghe hắn lải nhải khoe con, đến thủng cả tai.

Nói rằng quân tử báo thù mười năm chưa muộn.

Mắt Liên Huy lóe sáng.

Trúng mánh rồi. Chẳng lẽ mỗi con ngươi mới giỏi? Con ta cũng chẳng kém đâu nhé.

Này—!”

Liên Huy đặt tay lên vai Vân Hách.

“Hãy nhớ kỹ diện mạo Hách nhi nhà ta.”

Má Cổ Cửu giật giật.

Liên Huy ưỡn vai lần đầu sau bao nhiêu lâu.

“Bởi  sẽ là kẻ mà con trai ngươi phải đối đầu trong Tu Ma Động.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...