Tuyệt Thế Độc Ma
Chapter 4: Âm Ảnh Nhãn Quỷ (2)

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Hồi 4. Âm Ảnh Nhãn Quỷ (2)

Lý Tố Duệ lúc này khó lòng tin nổi tình cảnh trước mắt.

Không chỉ lộ ra thân phận, lại còn dám nhắc tới “thủ cấp Vũ Văn Chiêu”.

Vân Hách hỏi.

“Còn định giấu mãi thân phận sao?”

“Công tử quả tin chắc ta là bang chủ Long Kim Phường nhỉ.”

Đã quả quyết đến thế.

Cố che giấu thêm hẳn vô ích.

Vụt-!

Xé toạc mặt nạ da người, Tố Duệ động thân như điện chớp.

Nàng rút trâm cài trên tóc, hơ đầu nhọn vào cổ Vân Hách.

“Khoan khoan-.”

Vân Hách giơ hai tay, tỏ ý chẳng muốn kháng cự.

“Lễ ra mắt của các hạ cũng thật khó chịu.”

“Nói đi. Nghe tin về ta từ kẻ nào?”

Dẫu đang cận kề tử vong, Vân Hách vẫn ung dung lạ thường.

Ám khí.

Nổi danh chẳng kém độc công chính là ám khí của Tứ Xuyên Đường gia. Từ cách sử dụng đến phép hóa giải.

Ở kiếp trước, Vân Hách đã luyện đến nỗi trên cả thuần thục, nên mới có thể bình thản như vậy.

“Bình tĩnh. Làm vậy khéo lại gây đại chiến với Độc Ma Tông.”

“Con hổ rụng răng thì có là gì. Tưởng ta sẽ sợ chắc?!”

Một nhịp thở.

Vân Hách luồn vào khe rãnh cuộc thoại.

Đôi tay hắn quét nhanh đến mức chỉ còn lưu lại tàn ảnh.

Chớp mắt.

“…!”

Trâm đã xoay tít giữa hai ngón tay Vân Hách.

Mắt Tố Duệ mở trừng trừng.

“Sao lại…”

“Sao với chả sao gì?”

Vân Hách quẳng trâm ra ngoài cửa sổ, thong thả nói.

Cứ ‘giỏi’ là được.”

“……”

“Ngồi đi. Trông như có nhiều điều muốn hỏi lắm đấy.”

Ngồi xuống ghế, hắn vắt chéo chân, khẽ hất cằm ra hiệu chiếc ghế đối diện.

Tố Duệ nhìn hắn trân trân, đoạn cùng Lưu Diên ngồi xuống bên kia.

Khi ấy, bỗng vọng vào một giọng nói.

“Công tử, thuộc hạ vào một lát được chăng?”

Là Thạch Ấn Âu.

Vân Hách đáp.

“Vào đi.”

Cửa mở, Thạch Ấn Âu bưng khay trà bước vào.

Hắn lần lượt rót trà cho từng người.

“Theo lệnh người, thuộc hạ đã chuẩn bị trà… không rõ có hợp khẩu vị.”

Những ngón tay khẽ run.

Căng thẳng dày đặc, đủ biết gã đã làm đúng mệnh lệnh.

Để che giấu chuyện pha tán công độc, Vân Hách vờ hờ hững diễn trò.

“Được rồi. Vừa khéo khách cũng đang khát khô cổ.”

“……”

Có lẽ cảm thấy bầu khí không ổn, Ấn Âu vội cúi chào.

“V-vậy chư vị cứ thong thả đàm thoại. Thuộc hạ xin cáo lui.”

Cộp-!

Cửa phòng trướng chỉ khép lại.

Trong tĩnh lặng trĩu nặng của tiếp khách đường, chỉ còn tiếng Lý Tố Duệ và Hồng Lưu Diên nhấp trà khe khẽ.

Một lúc sau.

Lạch cạch-

Gom xong suy nghĩ, Tố Duệ đặt chén xuống, hỏi.

“Ta hỏi thẳng. Công tử biết tới đâu về chuyện xảy ra ở Hạo Môn?”

“Tất thảy.”

Bi kịch Hạo Môn.

Theo lời Tố Duệ kể ở kiếp trước.

Môn chủ tiền nhiệm của Hạo Môn, Quan Vũ Bình, bị đệ tử là Vũ Văn Chiêu sát hại.

Cớ là vì Quan Vũ Bình chọn Lý Tố Duệ làm thiếu môn chủ.

Sư huynh của nàng, Vũ Văn Chiêu, vượt trội ở mọi mặt.

Chỉ trừ một điều.

Đó là tấm lòng đối với môn đồ.

Trái với Vũ Văn Chiêu chỉ coi môn đồ như công cụ, Tố Duệ luôn xem họ là người nhà.

“Khó lòng tin nổi. Đến bọn ăn mày Cái Bang cũng chẳng hay.”

“Phải thôi. Sau khi đoạt vị môn chủ, Vũ Văn Chiêu ắt tìm cách che giấu vết nhơ.”

“Đúng vậy. Hắn vì lấp tội nghịch luân, chuyện gì cũng làm. Ta từng cầu viện các môn phái để đoạt lại Hạo Môn.”

“Công dã tràng cả.”

Tố Duệ mân mê chén trà mình vừa uống.

“Y như công tử nói. Bọn hắc đạo chỉ chăm tính kế nuốt chửng, còn chính đạo cũng chẳng khá hơn là bao.”

Lý Tố Duệ cắn môi.

“Miệng hô hiệp nghĩa, nhưng toàn kiếm cớ vớ vẩn mà quay lưng. Thậm chí vài kẻ còn chỉ điểm chỗ ở của ta cho Vũ Văn Chiêu.”

“Lũ chính đạo đều thế cả. Một phường đạo đức giả.”

“Vậy nên ta mới quy y Thiên Ma Thần giáo.”

Giữa Trung Nguyên, nàng chẳng còn người nào đứng về phía mình.

Còn tai mắt Hạo Môn thì rải khắp thiên hạ.

Thế nên nàng mới trốn đến Thiên Ma Thần giáo, nơi tay chúng khó với tới.

“Thân phận ta đã tẩy sạch. Từ trước đến nay không ai nhận ra. Thế mà công tử lại…”

“Nói rõ một lần, ta không định tiết lộ nguồn tin ta có.”

Giữa ấn đường Tố Duệ hiện nét xuyên xuyên như chữ Xuyên.

“Cớ gì? Chẳng phải muốn kết minh với ta sao?”

“Chúng ta vẫn chưa kết minh. Với lại Long Kim Phường các người cũng thế thôi. Khách hỏi nguồn tin, có chịu nói đâu.”

“……”

“Nhưng điều này thì ta đảm bảo. Ta chưa từng nói bí mật của ngươi cho bất kỳ ai.”

Sao ta tin được?”

“Không tin thì ngươi làm được gì?”

Ù ù ùng-!

Vô hình chân khí trào dâng từ thân Lý Tố Duệ.

“Có cách khiến công tử mất mạng mà chẳng ai hay.”

“Vậy ư? Tự tin thì cứ làm.”

“Tưởng ta không làm nổi sao?”

Nàng để mất trâm là do khinh suất.

Tố Duệ vận thế, toan bộc phát.

Thì…

Vù vút-!

Nội lực nơi đan điền bỗng tán loạn, không sao tụ được.

Vì sao nội công ta…?

Khóe môi Vân Hách nhếch lên.

“Xem ra độc đã phát.”

“Ngươi nói gì…?”

“Trong trà vừa rồi, ta có pha chút tán công độc.”

Cộp-!

Tố Duệ đập mạnh bàn.

“Đồ… bỉ ổi!”

“Bỉ ổi ư, quên đây là nơi nào rồi sao?”

Độc Ma Tông.

Một trong Lục Đại Ma Tông, chưởng khống độc dược không ai bì kịp.

“Gan dạ hay ngu muội đây. Tự chui đầu vào miệng hổ, thế mà dám uống trà không mảy may đề phòng. Biết vì sao chưa?”

Ánh mắt Vân Hách chợt lạnh buốt.

“Nếu ta định giết, các ngươi đã toi đời từ sớm.”

Rợn-!

Gáy Tố Duệ nổi gai ốc.

Tên họ Độc này nói chẳng sai.

Khi bị đoạt trâm, nàng đã nên cảnh giác.

Độc Vân Hách tuyệt không phải hạng dễ bề xem thường.

Nhưng nàng lại vô thức vướng vào định kiến.

Nếu thứ pha trong trà không phải tán công độc mà là tuyệt độc khác thì sao? Ta liệu còn sống nổi?

Giờ Tố Duệ mới hiểu.

Vì sao Hắc Hùng phải gục.

Thiên hạ hiểu lầm rồi. Người này tuyệt chẳng phải “nỗi nhục của Độc Ma Tông”.

Bình tâm lại, Tố Duệ nói.

“…Công tử cũng đang giấu thân phận.”

“Nghĩ sao tùy ngươi.”

“Được, nói thử xem. Nếu ta làm tai mắt cho công tử, định giết Vũ Văn Chiêu thế nào?”

“Giờ thì nói chuyện được rồi.”

“Nếu buông lời viển vông, ta lập tức đứng dậy bỏ đi.”

“Trước hết, có chuyện phải xử đã.”

“…?”

Ánh mắt Vân Hách hướng sang Hồng Lưu Diên.

“Diễn đến đây thôi. Tưởng ta không biết ư?”

“Ý gì vậy. Diễn là sao?!”

“Nghe cho rõ. Kẻ đó chính là…”

Tiếng Vân Hách vang rõ bên tai Tố Duệ.

“Gian tế của Vũ Văn Chiêu.”

“Ngươi… nói gì?”

“Hồng Lưu Diên lén chuyển cho Vũ Văn Chiêu tin tức về Long Kim Phường và về ngươi.”

Rầm-!

Tố Duệ bật dậy.

“Nói năng bậy bạ! Lưu Diên là ân nhân cứu mạng ta. Không đời nào làm chuyện ấy!”

Muốn tin thế lắm chứ.

Nhưng cả ân nghĩa ấy cũng chỉ là hư trá của Hồng Lưu Diên.

Đêm nàng chuẩn bị xong để phục thù Vũ Văn Chiêu, Hồng Lưu Diên lộ nguyên hình.

Y bỏ dược gây mê, khiến Tố Duệ ngủ say, rồi rạch nát mặt nàng.

Bị kẻ từng tin bội phản.

Tố Duệ chỉ còn biết chịu trận.

Long Kim Phường cũng bị thiêu rụi kể từ đêm ấy, còn mặt Lý Tố Duệ thì hủy hoại hoàn toàn.

Sau đó.

Tố Duệ cũng phải trốn khỏi Thiên Ma Thần giáo.

Hạo Môn nuốt chửng chỗ trống của Long Kim Phường, lập cứ điểm ngay trong ma giáo.

Trong khi ẩn giấu thân phận để sống lay lắt, nàng gặp Vân Hách.

Hồi ấy ta vừa xong một mệnh lệnh Đường Vu Huyền giao, trên đường về ghé qua mật thất của Lý Tố Duệ mà giật mình.

Bức tường kín dày tư liệu.

Đọc chậm rãi, có thể thấy cả dòng chảy thiên hạ.

Tàn phế rồi, nhưng bản lĩnh nàng chẳng hề gỉ sét.

Nghĩ lại, khi ấy ta cũng giao dịch để nắm lấy Tố Duệ.

Việc Đường Vu Huyền giao đa phần là bất khả thi.

Để nhích thêm ít phần thành công, hắn cần trợ giúp của Tố Duệ.

Khi đó khác bây giờ; chính nàng nhờ hắn lấy thủ cấp Vũ Văn Chiêu.

May mắn thật. Đúng lúc Thiên Nghĩa Minh phát động đại trảm sát hắc đạo.

Tứ Xuyên Đường gia cũng dự phần với tư cách thành viên Thiên Nghĩa Minh, mục tiêu đôi bên trùng khớp.

Hạo Môn khi ấy cũng bị liệt vào thế lực hắc đạo.

Quả thực Vũ Văn Chiêu chẳng dễ đối phó. Nếu không nhờ Tố Duệ báo trước tư liệu về hắn, kẻ chết có lẽ là ta.

Song cuối cùng Vân Hách vẫn giết được Vũ Văn Chiêu, từ đó kết thành đồng liêu với Tố Duệ.

Về sau, tài tình báo của nàng giúp ích rất lớn trong việc lật đổ Độc Ma Tông.

Tất nhiên, đến Trung Ngoại Huyết Chiến, Tố Duệ cũng chẳng thể sống sót.

Tạm gác chuyện cũ.

Giờ việc cốt yếu là thuyết phục Lý Tố Duệ.

“Lập tức phái người lục soát chỗ ở của Hồng Lưu Diên. Kệ sách, hàng thứ ba từ trên, khe thứ tám, rút cuốn ấy sẽ mở lối mật. Trong đó có bằng chứng y cấu kết với Vũ Văn Chiêu.”

“Làm gì có chuyện…”

“Ta cho các ngươi chút thời gian.”

Vân Hách tựa sâu vào ghế.

Tố Duệ cau mày trước thái độ ngang ngạnh của hắn.

“…Được, cứ cho là ta chịu lục soát. Nhưng lỡ chẳng có gì thì sao. Khi ấy công tử định làm gì?”

“Đem đầu ta ra đặt.”

“……”

“Ngược lại, nếu ta đúng, ngươi ắt phải nghĩ chuyện hợp tác với ta.”

“Chuyện đó không bao giờ xảy ra.”

“Vậy ư?”

Một canh bạc không thể thua.

Vân Hách quyết mở toang ván cược.

“Nếu tự tin thế, đem cả khoản nợ ta thua Long Kim Phường ra cược đi. Ta thắng thì xóa sạch, ngươi thắng ta trả gấp đôi, thế nào?”

“……”

“Sao im ắng vậy? Chẳng lẽ bang chủ thiên hạ lại chùn bước?”

Hắn bỡn cợt, giễu cợt thản nhiên.

“À, chùn thì… chết quách đi.”

Tin Hồng Lưu Diên đến cùng, Tố Duệ không lùi nửa bước.

“Hừ! Ai bảo ta sợ!”

“Vậy là nhận lời.”

“Ta còn mong là đằng khác! Lưu Diên. Ngươi cũng đồng ý chứ?”

Tố Duệ quay sang nhìn Hồng Lưu Diên.

Nào hay sắc mặt y đã lạnh ngắt.

Như kẻ vừa bị lột trần hết thảy.

“Sao vậy… Lưu Diên, có chuyện gì?”

“……”

“Chẳng lẽ… không, không thể. Phải không?”

Khóe môi Vân Hách cong lên.

“Sao, ta chỉ điểm đúng chỗ quá nên giật mình ư?”

Hắnhắn nói thật sao, Lưu Diên?”

“……”

“Mau nói gì đi chứ!”

Vẻ mặt Hồng Lưu Diên dần méo mó, hóa dữ tợn như hung thần sát quỷ.

“Câm cái miệng vịt kia lại, trước khi ta xé toạc nó.”

“Ngươi nói gì?”

“Chậc, mấy năm ròng dày công sắp đặt. Không ngờ lại bại lộ ở nơi không tưởng này.”

“Lưu Diên…?”

Đồng tử Tố Duệ khẽ run.

“N-ngươi nói sao cơ. Ngươi là thủ hạ của Vũ Văn Chiêu ư! Đừng nói dối!”

“Đồ tiện nhân hỗn xược.”

Hồng Lưu Diên trừng nàng bằng ánh mắt chưa từng thấy.

“Giữ mồm miệng cho sạch. Môn chủ không phải hạng cho phường hạ tiện như ngươi tùy tiện gọi tên.”

“Ngươi nói gì?”

“Chậc. Ta vốn muốn được ngắm khuôn mặt ngươi méo mó đến thảm hại. Hết thảy thành công toi.”

“Vì sao… rốt cuộc vì sao?”

Tố Duệ rơi vào hỗn loạn.

Có lẽ bị chấn động tinh thần quá đỗi.

Trong lúc ấy, Lưu Diên nhanh chóng chắp xếp lại đầu óc.

Kế hoạch phá sản. Trước tiên phải thoát thân.

Ấy là bổn phận của gian tế.

Nhưng trước đó.

Hồng Lưu Diên lườm Vân Hách.

Gã đã phá hỏng tất cả, ắt phải đem mạng hắn theo.

Y cũng đang bị dư độc của tán công độc, không vận dụng nổi nội công.

Nhưng Độc Vân Hách ư.

Một tên sa đọa vì tửu sắc, yếu ớt đến thế, vặn cổ hắn…

Còn dễ hơn uống bát cháo loãng.

“Chết đi! Độc Vân Háchhhh!”

Hồng Lưu Diên bật dậy lao tới.

Ngay khoảnh khắc ấy, Vân Hách đá hất chiếc bàn lên trước nửa bước.

“Khặc…!”

Bàn hất trúng chỗ hiểm của Hồng Lưu Diên.

Thấy y quỳ một gối, Vân Hách tặc lưỡi.

Chậc chậc, mọi sự đều trong dự liệu của ta. Ý đồ của ngươi ồn ào tới tận đây; bảo sao chẳng tiến nổi một tấc.

Két-!

Hồng Lưu Diên nghiến răng.

“Đồ ngạo mạn…! Dẫu phải dùng mọi thủ đoạn, ta cũng sẽ giết ngươi!”

Sân khấu đã dựng xong.

Nhân vật đều đã đứng vào vị trí.

Chính là Vân Hách, tà là Lưu Diên.

Còn thứ cần đoạt là lòng của Lý Tố Duệ.

Giờ chỉ còn một việc.

Khóe môi Vân Hách nhướng lên.

“Nào, hạ màn kịch này thôi.”

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...