Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
Chapter 155: Nhân Oa, Lua Gharne

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 155: Nhân Oa, Lua Gharne

[Dịch giả: John Trans

Hiệu chỉnh: durii.an]

 

Nhân Oa, Lua Gharne lặng lẽ nhìn anh ta vung kiếm.

Lưỡi kiếm đi từ trên xuống theo một đường cong hoàn hảo.

Vút.

Âm thanh không khí bị xé toạc vang vọng trong không khí. Mùi kim loại khẽ len vào cánh mũi nhạy cảm của cô.

Nhờ tài năng nhìn thấu thiên phú của Lua Gharne cho phép cô thấy bản chất trong từng đường kiếm của anh ta.

Một sự chân thành tuyệt đối.

Và một sự tỉ mỉ không thể xem nhẹ.

Sao một người có thể cống hiến hết mình với sự chân thành sắt đá ấy cho từng đường kiếm, từng khoảnh khắc, và từng giờ luyện tập?

Anh ta bắt đầu vung kiếm ngay sau khi ăn sáng. Và ngay khi ngừng vung kiếm, anh bắt đầu nhấc những tảng đá nặng rồi liên tục đứng lên ngồi xuống trong khi giữ chúng.

Khi ăn xong bữa trưa, một buổi tập mới bắt đầu. Ngay cả khi giải quyết việc riêng, thanh kiếm hiếm khi rời tay anh.

Đôi khi, anh luyện tập tránh đá ném về phía mình. Khi khác, anh đấu tập.

Đổi thủ của anh? Là cấp dưới anh, tất cả trong số họ đều vượt xa anh về kỹ năng.

“Họ là…những cá nhân đã vượt qua giới hạn bản thân?”

Tài năng của Nhân Oa hoạt động theo cách rất riêng.

Qua quan sát và hiểu biết, phân tích dáng bộ, thái độ, tốc độ tiến bộ, cô có thể đánh giá một người.

Đơn giản mà nói, đó là bản năng.

Một trực giác được trui rèn và mài giũa qua quan sát vô số cá nhân vượt qua giới hạn bản thân.

Vì đã chứng kiến rất nhiều, Nhân Oa có thể lập tức kết luận.

Bản năng cô thì thầm một cách chắc chắn.

“Người đàn ông này… không thể trở thành kỵ sĩ.”

Con Đường Trở Thành Kỵ Sĩ.

Trong những điều kiện tiên quyết để trở thành kỵ sĩ, bước đầu tiên là chạm đến giới hạn nhân loại.

Chỉ riêng điều đó thôi cũng đã đòi hỏi một thiên phú đặc biệt – trong hàng chục, thậm chí hàng trăm người, mới có một người đạt được. Ấy vậy mà đó chỉ là bước khởi đầu.

Bước tiếp theo là vượt qua chính giới hạn đó.

Trong số cả ngàn người… có lẽ mới có một người làm được.

Sau khi vượt qua giới hạn bản thân, điều kiện cuối cùng là nắm bắt Ý Chí.

Ở bước này, đa phần kẹt ở đây. Bởi Ý Chí không phải là thứ chỉ với tài năng là có thể nắm bắt được.

‘Thật mỉa mai.’ Nhân Oa nghĩ. Những kẻ tràn đầy tài năng thường đặt giới hạn quá thấp, ngộ nhận rằng đó là cực hạn của bản thân.

Nói đơn giản là:

“Ít ai thực sự cố gắng.”

Khi Nhân Oa xem xét tài năng, cô nhìn vào hai thứ:

1.     Họ có thiên phú chiến đấu hay không – bất kể là kiếm pháp hay chiến đấu tay không?

2.     Họ có ý chí để tiến lên – cái ý chí đủ mạnh để chịu đựng sự nhàm chán của luyện tập và vượt qua những thử thách khắc nghiệt hay không?

Dù điểm đầu tiên có thể xác định chỉ bằng một cái nhìn, thì điểm thứ hai cần thời gian quan sát.

Tuy nhiên, nếu một người đã thiếu điều đầu tiên, thì cũng chẳng còn lý do để xét đến điều thứ hai.

Thế tại sao cô lại tiếp tục quan sát anh ta vung kiếm từ sáng đến tối?

Tất nhiên, cô ở lại là có lý do.

Nhận định về cái đẹp của Nhân Oa rất khác thường. Cô không mấy bận tâm khái niệm như đẹp và xấu.

Về mặt này, cả Enkrid và đồng đội anh đều tuyệt vời trong mắt cô.

“Thật vậy.”

Việc này là chắc chắn.

Enkrid, với mái tóc đen và đôi mắt xanh, đứng cao và kiên cường. Nhân Oa miêu tả anh là một người đàn ông với ‘một tấm lưng hiên ngang’.

Còn về Rem?

Nếu xét về tài năng, anh ta có thừa. Nhưng về tính cách?

“Anh ta như một lưỡi kiếm không có cán – nguy hiểm nhưng quyến rũ.”

Rồi đến Jaxon.

Với mái tóc nâu đỏ và ánh mắt ảm đạm, anh khiến cô nghĩ đến một đoá hoa độc. Một sự hấp dẫn chết chóc, tuyệt đẹp khi ngắm nhìn nhưng nguy hiểm khi chạm.

Về Audin thì sao?

Hiện diện và thái độ của anh ta gợi lên hình ảnh một gã khổng lồ dịu dàng.

‘Người ta thậm chí có thể gọi anh ta là ‘chị Audin’.’ Nhân Oa trầm ngâm.

Điểm kỳ lạ về những cá nhân này là không ai bình thường cả.

“Sao một nhóm thế này có thể cùng chiến đấu?”

Nhân Oa nghi ngờ rằng có lẽ vài người đã gần đạt được Ý Chí, dù chưa thực sự nắm bắt nó.

Ánh mắt cô trở lại Enkrid, theo dõi từng chuyển động của anh.

Ngay cả khi suy ngẫm mấy việc đó, suy nghĩ cô cũng đi một vòng về điểm ban đầu.

Enkrid là một kẻ phi thường.

The Unshakable.

“Haaa.”

Hít vào một hơi mạnh, Enkrid thực hiện một cú chém ngang. Kiếm anh cắt ngang theo một đường cong tuyệt đẹp, mồ hôi rơi bay khỏi người anh xuống đất như những hạt mưa.

Đó là một kỹ thuật cơ bản – xoay chém ngang với người khẽ cúi, sử dụng chân trái làm trụ.

“Anh ta học nó từ đâu?”

Rõ ràng là anh nắm vững cơ bản.

Nhưng hơn hết là:

“Anh ta không biết từ bỏ.”

Dù chỉ sau vài ngày quan sát, Nhân Oa chắc chắn điều đó. Sự kiên định không lay chuyển của anh ta rất đáng chú ý.

Dù vô số thiên tài tiến bộ rất lớn chỉ trong vài ngày, sự tiến bộ của Enkrid chậm rãi và ổn định.

Quyết tâm của anh ta thách thức logic.

“Kiên trì dù bản thân tiến bộ rất chậm… đáng kinh ngạc.”

Nhân Oa, giống với đồng tộc cô, chìm trong đam mê. Và với cô, cái chưa biết – chưa phát hiện – khiến cô chìm trong sự tò mò bất diệt.

Hiện tại trước mắt là người đàn ông mang bí ẩn đó.

“Chỉ nhìn thôi không chán à?”

Nguồn cơn tò mò của cô hỏi.

Nhân Oa nhẹ bật cười, má cô khẽ phồng lên.

“Anh muốn thấy vũ khí của tôi à?”

“Tôi muốn đấu tập với nó hơn.” Anh trả lời.

Kẻ không biết bỏ cuộc, kẻ không ngừng theo đuổi giới hạn của bản thân.

Nhân Oa đã gặp vô số người như vậy.

Nhưng người này khác biệt.

“Người này… thực sự đáng dõi theo.”

Enkrid là đã không lung lay hay tuyệt vọng.

Anh chấp nhận bản thân và tập trung duy nhất vào những gì anh có thể.

Mấy ai có thể như vậy?

“Có lẽ chỉ anh ta.”

Trong tất cả những cá nhân cô đã gặp, không ai sở hữu ý chí rực sáng như anh.

“Nếu đồng xu số phận đáp ở cạnh thay vì sấp hay ngửa… có lẽ khi đó – có lẽ chỉ khi đó – anh ta có lẽ sẽ nắm bắt được Ý Chí.

Ý nghĩ đó khiến cô khẽ rùng mình.

Lua Gharne đứng dậy.

“Chúng ta chơi chút nhỉ?”

Những lời đó mang cả thách thức lẫn phấn khích.

Dù những người khác có nghĩ cô ở lại vì Ragna, sự thật không phải vậy.

“Ragna không phải một bí ẩn.”

Bí ẩn chỉ nằm ở người đàn ông tên Enkrid.

“Cũng lâu rồi…”

Lần đầu sau nhiều năm, Nhân Oa cảm nhận ham muốn chạm đến phần sau nhất trong tâm trí cô.

****

Điều kiện để trở thành kỵ sĩ.

Việc trở thành kỵ sĩ trước tiên yêu cầu chạm đến giới hạn con người. Yêu cầu mà chỉ phần nhỏ nhân loại đạt được.

Và bước tiếp theo là: vượt qua giới hạn đó.

Rồi đến bước cuối cùng – đạt được thứ sức mạnh mang tên Ý Chí.

Điều kiện cuối cùng đã chặn đứng ngay cả những cá nhân tài năng nhất. Ý Chí, thứ sức mạnh bí ẩn nằm ngoài nỗ lực và tài năng đơn thuần.

Những cá nhân thực sự siêng năng vô cùng hiếm.

Lua đã dùng hai yếu tố chính để đánh giá tiềm năng:

1.     Tài năng vật lý: khả năng bẩm sinh trong chiến đấu, sử dụng vũ khí và chịu đựng khó khăn.

2.     Ý chí vươn lên: Quyết tâm và lòng kiên định để vượt qua những bài tập khắc nghiệt và đơn điệu mà không chìm vào kiêu ngạo hay tuyệt vọng.

Điểm thứ hai khó đánh giá hơn và cần thời gian để đi đến kết luận.

Ấy vậy mà Lua nhận thấy mình bị cuốn hút bởi Enkrid – không phải vì tài năng vượt trội mà vì ý chí không từ bỏ của anh.

Mỗi ngày, Enkrid vung kiếm với sự tập trung không lay chuyển. Anh luyện tập, đấu tập, nhận đòn mà không chút phàn nàn. Kỹ thuật của anh không có gì đặc biệt, nhưng chúng vững chắc và được trui rèn qua vô số những buổi tập.

Lua nghĩ thầm: sao một người có thể duy trì tính kỷ luật dù tiến bộ rất chậm?

Ấy vậy mà cô không thể quay đi. Bí ẩn về quyết tâm của anh mê hoặc cô.

“Chỉ nhìn thôi không chán à?” Giọng Enkrid cắt ngang suy nghĩ cô.

Lua cười, khoé môi cô khẽ cong lên, má cô khẽ phồng.

“Anh muốn thấy vũ khí của tôi à?”

“Không chỉ thấy, tôi muốn đấu với nó.”

Câu trả lời thẳng thắn của anh khiến cô khẽ cười.

Trận đấu bắt đầu.

Lua dùng một chiếc roi – lựa chọn mà thách thức thường thức về việc Nhân Oa dùng kiếm.

Chiếc roi dài gấp rưỡi một thanh giáo, cuộn lại như một con rắn trước khi đánh về phía Enkrid một cách chính xác. Nó cuộn quanh mắt cá và khiến anh mất thăng bằng.

Anh chém, gạt đòn và tránh né. Ấy vậy mà chỉ sau mười chiêu, anh nằm ngử trên mặt đất.

Mình sai ở đâu?

Anh ngẫm nghĩ. Khi có được câu trả lời, nó sẽ giúp anh tiến về phía trước thêm một chút.

“Anh khá thú vị.” Lua Gharne nói, phá vỡ sự im lặng.

“Tên cô là gì?” Enkrid hỏi.

“Lua Gharne. Anh có thể gọi tôi là Lua.”

“Cô có thể gọi tôi là Enki.”

Đó chẳng phải một nghi lễ trang trọng gì, chỉ đơn giản là trao nhau cái tên để quãng thời gian họ chia sẻ bớt nặng nề hơn.

Enkrid đứng dậy. Anh không có thời gian nghỉ ngơi.

Buổi tập đã bắt đầu lúc bình minh và tiếp tục đến quá trưa. Nhưng ngày vẫn còn dài.

“Hiệp nữa không?” Anh hỏi trong khi phủi bụi khỏi quần áo mình.

Lua bật cười, má cô khẽ phồng lên.

“Sao lại không?”

Enkrid lần nữa nhặt kiếm mình. Họ lần nữa đối đầu, thử dùng một chiến thuật khác. Anh tìm kiếm câu trả lời – Ý Chí là gì? Làm cách nào để đạt đến giới hạn bản thân?

Đây là mục tiêu của anh.

Trong vài tháng tiếp theo, Enkrid tiếp tục vung kiếm và tăng cường độ luyện tập. Thỉnh thoảng anh quan sát Finn và Audin đấu tập – Võ Thuật Ailcarazian đối đầu Võ Thuật Balrafian. Dù những trận đấu thường ngắn và không mấy gì để xem, anh luôn học được gì đó.

Jaxon tiếp tục thường xuyên rời doanh trại.

Kraiss, trong khi đó, cố giải một tấm bản đồ bí ận cậu nhặt được đâu đó, lẩm bẩm gì đó trong bực dọc.

Đã một tháng kể từ khi trận chiến kết thúc, thời tiết bắt đầu ngày càng nóng hơn. Ngay cả đứng yên ngoài trời cũng khiến trán họ lấm tấm mồ hôi.

“Mừng chiến thắng của vương quốc và lãnh thổ đạt được!” Một giọng nói vang dội tuyên bố.

Một lễ hội được tổ chức – không chỉ mỗi quân đội mà là cả thành phố ăn mừng với thức ăn và nước uống tràn đầy đường phố.

Tuy nhiên, Lua Gharne vẫn quan sát anh từ bóng tối.

Kỳ lạ thay, nhìn anh luyện tập mỗi ngày hấp dẫn hơn nhiều so với lễ hội ngoài kia.

“Sao mình lại thấy việc này thú vị chứ?”

Cô không giải thích được. Đây là một bí ẩn. Và bởi vì đây là một bí ẩn, nó khiến cô phấn khích.

Ba tháng trôi qua.

****

Mồ hôi rơi từ mặt họ ngay cả khi đứng yên.

“Mùa hè này dài hơn bình thường.” Rem lẩm bẩm, che mắt mình khỏi mặt trời khắc nghiệt.

Enkrid mặc kệ bình luận kia, tập trung vào việc luyện tập.

Lua Gharne vẫn ở đây, và Finn cũng vậy. Cả hai đều chưa trở về với công việc của mình.

Finn, một gác rừng, đáng lẽ nên được điều đi một nơi khác từ lâu.

“Có lẽ đại đội trưởng quên tôi rồi.” Cô bình thản đáp khi được hỏi.

Dù sao thì không cần phải quá để ý đến việc đó.

Enkrid tiếp tục vung kiếm.

“Rem, này Rem.”

Đến lúc này, Nhân Oa đã quen với việc nói chuyện với những thành viên trong đội.

“Hả?” Rem thô lỗ đáp.

“Làm thế quái nào anh dạy anh ta cái đó?”

Nhân Oa khẽ bật cười, má ếch cô khẽ phồng lên.

“Nếu cô thấy cậu ta trước đó, cô sẽ còn bất ngờ hơn.”

Rem cười rộng khi nghĩ lại.

Đương nhiên là Nhân Oa ngạc nhiên. Dù nỗ lực không ngừng suốt mấy tháng qua, Enkrid gần như không tiến bộ.

Theo lý thì với cường độ luyện tập kia, Enkrid phải tiến bộ rõ rệt.

Ấy vậy mà anh ta gần như không thay đổi.

Và việc đó, với Nhân Oa, thật sự đáng kinh ngạc.

Bản thân nỗ lực cũng là tài năng.

Để tiếp vung kiếm, đẩy cơ thể tới giới hạn, tiếp tục cải thiện bản thân cần có động lực từ kết quả. Không có kết quả, đa số sẽ nản chí.

“Rốt cục thì anh ta nghĩ gì vậy?”

Câu hỏi đó đọng lại trong tâm trí Nhân Oa.

Ba tháng luyện tập gần như không có kết quả. Ít nhất thì đó là từ góc nhìn của cô.

Enkrid nhìn mọi thứ theo cách khác.

***

(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL20, đăng tải độc quyền tại INOVEL20.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM)

 

 

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...