Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
-
Chapter 156: Học Hỏi, Giảng Dạy và Thực hành
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 156: Học Hỏi, Giảng Dạy và Thực hành
[Dịch giả: Ngọc Anh
Hiệu đính: durii.an]
Chim ríu rít trên cành.
Gió lùa qua, mang theo hơi nóng mùa hè.
Bầu trời rực nắng, chói đến mức chỉ trong thoáng chốc, cả thế giới như biến thành một lò nung khổng lồ.
Enkrid cảm thấy sức nóng bao trùm cả trên làn da lẫn trong lồng ngực.
Suốt ba tháng qua, trong khi những tin đồn về Azpen khuấy động chiến tranh dưới vỏ bọc hòa bình được lan truyền, vương quốc cuối cùng cũng lùi bước.
Không chiến tranh. Không tranh đấu.
Vậy những người lính còn lại làm gì?
Tập luyện và nghỉ ngơi trở thành toàn bộ thế giới của họ.
Nhiều người nhận việc làm lính đánh thuê qua hệ thống lính đánh thuê, nhưng Enkrid chưa bao giờ thiếu krona.
Hai thanh kiếm của anh luôn trong tình trạng hoàn hảo, và Krais luôn tin tưởng đưa số krona cậu kiếm được từ hội nghề nghiệp.
Vì thế, phần lớn thời gian của Enkrid đều dành cho luyện tập.
Dù vậy, với người khác, tiến bộ của anh có vẻ chậm chạp. Trì trệ, họ nói như vậy.
“Trì trệ” ngụ ý thiếu phát triển, tiến bộ.
Nhiều người tin rằng Enkrid đã chạm đến một bức tường, nhưng anh lại nghĩ khác.
Sao có thể không nghĩ khác được?
“Ý Chí.”
Ước mơ của Enkrid cho đến bây giờ là gì?
Một mộng tưởng mà anh chẳng bao giờ có thể chạm vào.
Một cái bóng mà anh không thể thấy.
Một bầu trời không thể với tới.
Nhưng bây giờ, anh nhìn thấy một bậc thang dẫn lên bầu trời đó.
Anh có thể cảm nhận nó, anh có thể tạo ra nó.
Đó chính là thứ mà người ta gọi là một cột mốc.
Với Enkrid, “Ý chí” chính là cột mốc ấy. Nó là một bậc thang, một cột mốc dẫn đường.
Những lời phá vỡ giới hạn của bản thân cũng mang ý nghĩa như vậy
Trì trệ ư? Không.
Anh giờ đã khác trước rất nhiều.
Trong khi người khác thấy sự trì trệ, Enkrid lại nhìn thấy thành quả từ sự trưởng thành của mình.
Và nguyên nhân nào dẫn tới quá trình này?
Chính là tất cả những gì anh đã dày công rèn luyện cho bản thân đến tận lúc này.
Từ việc làm chủ Trái Tim Dã Thú, mài giũa Kiếm Giác, đến luyện tập Nhất Điểm Quyết và Kỹ thuật Định Tâm.
“Nếu kiếm thuật có nền tảng cơ bản, liệu tài năng cũng có một nền tảng không?”
Anh không biết. Nhưng chẳng phải cơ thể anh đang trải qua điều đó ngay lúc này sao?
Bằng cách sử dụng Nhất Điểm Quyết, khai thác Trái Tim Dã Thú, hay mài giũa Kiếm Giác, anh liên tục ôn lại và tinh chỉnh trải nghiệm của mình.
Đó chính là điều Enkrid đã làm suốt ba tháng qua.
Và trong thời gian đó, các binh lính tìm đến anh.
Câu nói rằng kỹ năng được cải thiện thông qua việc dạy người khác? Anh có thể cảm nhận đó là thật.
“Cùng giao đấu đi.”
Một người lính lên tiếng.
Đại đội đầu tiên và là Hộ Vệ Biên Giới, cả hai nhóm đều có những chiến binh xuất sắc trong lực lượng thường trực.
Ban đầu, ngay cả những binh lính bình thường cũng tìm đến anh, nhưng giờ đây chỉ có những người từ các đơn vị tinh nhuệ này tìm tới.
Các cuộc đấu tay đôi luôn được chào đón.
“Được thôi.”
Enkrid đáp bình thản, đối mặt với thử thách.
Chẳng mấy chốc, hai người sẽ đối đầu, mồ hôi chảy ròng ròng khi trao đổi đòn đánh.
Và Enkrid luôn chiến thắng.
Sự khác biệt bây giờ là anh không cần sử dụng vật lộn hay thủ thuật bẩn thỉu nữa.
Anh bỏ qua phong cách kiếm thuật kiểu lính đánh thuê của Valen và tập trung hoàn toàn vào các nền tảng cơ bản. Chỉ vậy thôi là đủ.
Khi đấu tập với Rem hay đội của mình, anh dốc toàn lực, nhưng với những binh lính này thì điều đó không cần thiết.
Qua những trận đấu này, anh vừa học hỏi vừa tinh chỉnh hiểu biết của bản thân.
Đôi khi, anh nhìn thấy những binh lính cố học và làm chủ quá nhiều thứ cùng lúc, dẫn tới nền tảng của họ bị yếu đi.
“Điều này hiệu quả hơn chứ nhỉ?”
Họ sẽ phản bác khi anh chỉ ra sai sót trong cách tiếp cận của họ.
Đó là một suy nghĩ mà chính anh cũng từng nghĩ tới.
Hiệu quả và tính thực dụng rất tốt cho chiến lược chiến đấu.
Nhưng đó không phải cách để rèn luyện.
Anh từng cố nhồi nhét càng nhiều càng tốt vào buổi tập, nghĩ rằng mình có thể làm chủ tất cả thật nhanh chóng.
Vậy kết quả ra sao?
Ngay cả bây giờ, anh vẫn gặp khó khăn khi sử dụng Tị Cảm đúng cách, Trái Tim Dã Thú vẫn cần thời gian chuẩn bị, và Nhất Điểm Quyết chỉ kích hoạt khi mạng sống của anh gặp nguy hiểm.
Qua vô số thử thách và những suy ngẫm không ngừng, anh nhận ra một điều:
“Bắt đầu từ những gì bây giờ mình có thể làm.”
Và vì thế, anh tiến bước, từng bước một.
Anh lặp đi lặp lại điều này không ngừng, ngày qua ngày. Thỉnh thoảng, trong giấc mơ xuất hiện một người lái đò nói những câu bí ẩn như: “Ngươi thực sự là người như thế nào?”
Nhưng trong suốt ba tháng, tất cả những gì anh làm chỉ là luyện tập.
Lặp lại hôm nay, giống như hôm qua. Lặp lại tuần này, chẳng khác gì tuần trước.
Chính từ những vòng lặp đó, anh lại nhận ra điều mới.
“Tiết tấu.”
Đó chính là thứ mà kiếm sĩ cần.
Với những thiên tài như Ragna, các khám phá này đến như những khoảnh khắc thoáng qua.
Còn với Enkrid, mỗi lần nhận ra điều gì đều là cả một quá trình cố gắng - từng bước nhai kỹ, nuốt kỹ.
Một điều ngộ ra vào buổi sáng có thể khiến anh phấn chấn suốt cả ngày.
Một điều vào buổi tối đủ khiến anh vui vẻ lên giường ngủ.
Xoạt.
Esther, sinh vật huyền bí giống báo, luôn đi theo anh như đang cổ vũ.
Ban đầu, Esther chỉ bám anh vào ban đêm, nhưng giờ đây, cô ở cạnh anh ngay cả ban ngày.
“Anh thậm chí còn còn được cả động vật yêu quý nữa cơ đấy.”
Nhân Oa nói đùa.
Esther liền nhe vuốt về phía Nhân Oa, mặc dù giữa họ không xảy ra trận đấu thật sự.
Mỗi hai ngày, đội trưởng của đại đội Fairy ghé thăm anh.
“Mùa thu có lẽ là thời điểm thích hợp chứ? Cho buổi đính hôn ấy?”
Cô ấy trêu đùa.
Hoặc là
“Giao đấu đi.”
Lưỡi kiếm tiên của cô ấy nhẹ và sắc, và ngay cả trong những trận đấu đó, Enkrid cũng học được điều gì đó.
Dạy và học. Giao đầu và trưởng thành.
“Chặn cú này đi.”
Rem nói trong một buổi tập.
Những cú vung rìu của Rem vẫn dữ dội và thô bạo như trước, nhưng có điều gì đó đã thay đổi.
Giờ Rem cười, thậm chí là cười tươi, trong những lần giao đấu này.
“Ấy!”
Enkrid kêu lên khi chiếc rìu lao đến theo nhịp điệu bất ngờ.
Một cú chém hướng lên kết hợp với một cú đâm từ tay trái tạo ra sự lệch nhịp.
Song Kiếm Valen, kỹ thuật khét tiếng vì thủ đoạn, được chứng minh là một kỹ năng hiếm hoi giống kiếm thuật thực thụ.
Những thanh kiếm trong mỗi tay di chuyển như thể hoàn toàn độc lập.
“Khá đấy.”
Rem thừa nhận với một nụ cười hiếm hoi.
Sự công nhận cũng là một niềm vui.
“Lơ là trước võ thuật là các vị thần sẽ tức giận đó.”
Aoudin đùa cợt.
Không có vị thần nào sẽ giận vì việc luyện tập, nhưng Enkrid chỉ đáp lại bằng cách hùa theo Audin mà không nói gì.
Võ Thuật Balrafian, kết hợp các đòn tấn công và khóa khớp, từng được sử dụng cùng với kỹ thuật lính đánh thuê của Valen để đánh bại Michi Hurrier, cung thủ huyền thoại.
Anh học hỏi.
Và việc học mang lại niềm vui.
Sự công nhận cũng mang lại niềm vui.
Dạy, giao đấu, rồi lại được dạy một lần nữa, tất cả đều thúc đẩy sự trưởng thành của anh.
Niềm phấn khích khi tiến bộ đẩy anh tiến bước.
‘Một bước một thôi … dù có phải bò cũng được.’
Đó như một vòng quay trở về khởi điểm, là sự làm mới lại quyết tâm ban đầu.
Với Enkrid, điều này thật đơn giản.
Nhưng trong mắt người khác, đó là một điều kỳ diệu.
Đặc biệt là với Nhân Oa, người đang quan sát anh với ánh mắt mở to đầy kinh ngạc.
Tất nhiên, Enkrid chẳng mảy may quan tâm đến ánh mắt của người khác, thay vào đó, anh tập trung vào việc quan sát chính mình từng ngày.
Trong lúc ấy, anh cũng rèn luyện phản xạ và các giác quan, đảm bảo không bỏ sót bất cứ điều gì.
Chỉ còn một số ít binh lính ban đầu theo sát lịch luyện tập nghiêm ngặt của Enkrid vẫn kiên định.
Có thể là vì kỷ luật lỏng lẻo sau trận chiến, hoặc chỉ đơn giản là bản chất con người.
Khi nhiều binh lính lơ là, số người tận tâm luyện tập càng ít đi.
Nhưng vẫn có những người nổi bật.
Ngoài bọn họ, những đối thủ giao đấu tốt nhất của anh là từ Hộ Vệ Biên Giới.
Đôi khi, anh còn chủ động tìm đến họ để luyện đấu.
“Ở đây luôn chào đón cậu.”
Chỉ huy Hộ Vệ Biên Giới nói với một nụ cười.
Enkrid giao đấu với vị chỉ huy và những người khác, nhưng một gương mặt quen thuộc, Torres, lại lắc đầu.
“Tôi không đấu với anh nữa.”
“Tại sao?”
Enkrid hỏi.
“Này, anh không đánh trận mà biết chắc mình sẽ thua đâu.”
Hệ thống xếp hạng binh lính.
Đó là cảm nhận chung của những người bàn luận về binh lính tinh nhuệ.
Trong lúc một số người khơi lại tinh thần cạnh tranh, Enkrid đã tiến thêm một bước nữa.
Ba tháng đã trôi qua. Thời gian như tên bay, nhưng với Enkrid, nó chỉ là một ngày. Nó là ngày hôm nay. Một quá trình tiến đến ngày mai.
“Tiếu tấu không chỉ có một. Không phải anh đã biết điều đó rồi sao?”
Có lẽ họ nghĩ rằng chỉ quan sát và hiểu thôi là chưa đủ.
Hoặc có lẽ họ chỉ thấy chán khi đứng yên một chỗ.
Nhân Oa bắt đầu dạy Enkrid.
‘Mình đã định nói điều đó rồi.’
Ragna lẩm bẩm, quan sát. Dù sao, đó cũng là lời khuyên xuất hiện vào đúng thời điểm.
Nhịp điệu. Thời điểm.
Đúng vậy. Không cần phải chỉ có một nhịp điệu duy nhất.
Chẳng phải anh đã học điều này qua kiếm thuật lính đánh thuê của Valen sao?
Kỹ thuật Song Kiếm là một đòn tấn công chồng chéo, đòn tấn công kép khai thác các nhịp không đồng bộ.
Có những nhịp dài, kéo dài trong một hơi thở.
Có những nhịp ngắn, chuẩn xác.
Những nhịp dựa vào việc củng cố cơ cốt lõi và giữ vững vị trí.
Và thế là, anh học được.
“Nếu anh phá nhịp chính và dịch chuyển nó, anh có thể đồng bộ với bước chân của mình. Không, ngay bây giờ, đặt chân trái tiến thêm nửa bước. Từ đó, anh có thể thực hiện một đòn chém xoay giữa lưỡi kiếm.”
Lua Gharne giải thích đầy nhiệt huyết.
Tại sao Nhân Oa lại nán lại gần anh?
Tại sao lại ăn, ngủ và ở lại nơi này?
Tại sao lại chỉ dạy anh?
Tất cả những câu hỏi này được đặt sang một bên, hoặc nói cách khác, cố ý quên đi.
Khi ai đó dạy, anh học. Vì luôn khao khát tri thức, nên Enkrid làm đúng như vậy.
“Còn nếu tôi đưa chân phải ra sau thì sao?”
“Điều đó sẽ khó thu kiếm hơn. Thay vào đó, làm như thế này.”
Ragna cũng xen vào.
Vì lý do nào đó, mọi người dường như hứng thú và nhiệt tình hơn trước.
“Không, cậu cũng có thể làm như thế này.”
Rem thêm vào.
Rem trình diễn một bước, cân bằng trên mũi chân trong khi xoay cơ thể.
Các bước cơ bản kết hợp với chuyển động của kiếm được thiết kế riêng với nhiều tình huống khác nhau. Mắt phản xạ, bước chân linh hoạt, vung lưỡi kiếm.
“Mở rộng nhận thức. Cậu đã học điều này rồi, phải không?”
Lời khuyên của Saxen được thêm vào.
Đúng vậy, anh đã học trước đó.
Không phải anh đã mở rộng giác quan khi chiến đấu với người sói sao?
Không chỉ nhìn phía trước, mà còn nhận thức mọi thứ xung quanh. Lan tỏa nhận thức từ trung tâm cơ thể.
“Đội trưởng, mỗi chuyển động đều có một trung tâm. Võ thuật và kiếm thuật cũng như vậy. Giữ đường tâm của cơ thể và kết nối nó với đối thủ chính là chìa khóa.”
Aoudin bổ sung.
Mọi người đều nhiệt huyết hơn bao giờ hết, và Enkrid thấy rất vui sướng.
“Có một ưu điểm rõ ràng.”
Nhân Oa cuối cùng cũng nhận xét sau khi quan sát mọi thứ.
“Ưu điểm gì?”
Rem hỏi, đứng bên cạnh cô.
Vẫn trên sân tập. Vẫn dưới ánh nắng chói chang. Vẫn đẫm mồ hôi trong ngày oi bức và không thay đổi này.
“Một khi anh ta học được điều gì đó, anh ta sẽ không bao giờ quên.”
Rem gật đầu đồng ý. Đúng vậy, Enkrid là người học chậm.
Một số người thì thầm rằng anh là “thiên tài nở muộn” nhưng…
“Ai mà biết được chứ?”
Có một điều chắc chắn.
Anh không bao giờ quên những gì đã học. Anh suy ngẫm không ngừng. Anh khao khát tri thức.
Làm thế nào để áp dụng những gì đã học được?
Làm sao để thực hiện?
Làm sao để biến nó thành công trong thực tế?
Anh nghĩ về điều đó không ngừng nghỉ, và đó chính là bằng chứng.
Và điều đó, cũng là một lợi thế.
Rem xem xét về điều này, trong khi Nhân Oa, cuối cùng cũng nhận ra những gì mình đang làm.
‘Mình bị mê hoặc bởi gương mặt của anh ta sao?’
Hay là bởi bản chất của anh?
Dạy một người không có tài năng hiển hiện, hướng dẫn họ đi theo con đường phát triển, đó là một nỗ lực không hiệu quả, phải không?
Không phải Nhân Oa quan tâm. Nhân Oa là sinh vật bị thúc đẩy bởi dục vọng và bản năng.
Lua Gharne biết cô mình cũng có những điều đó.
Nhưng ngoài dục vọng đơn thuần, còn có điều gì hơn thế nữa. Một lời hứa, một giao ước được ước hẹn rằng sống mà không hoàn toàn bị chi phối bởi dục vọng.
Với Nhân Oa, lời hứa là lời hứa.
‘Mình sẽ sớm rời đi thôi.’
Ngay cả khi Nhân Oa suy nghĩ về điều đó, họ vẫn tiếp tục dạy Enkrid.
Ba tháng học tập và rèn luyện tạo ra kết quả chậm, hoặc ít nhất là Nhân Oa nghĩ vậy.
Dưới ánh mắt quan sát tỉ mỉ của Nhân Oa cùng những bài dạy của trung đội, Enkrid luyện lại nhịp điệu, hàn gắn lại các kỹ thuật vào cơ thể, và tiếp tục tiến bước.
Một cảm giác trưởng thành. Một bước tiến gần hơn đến giới hạn, hoặc ít nhất là cảm nhận được nó. Thực ra, anh vẫn còn xa lắm, nhưng khi bạn còn không biết giới hạn nằm ở đâu, những tiến bộ như vậy trở nên vô cùng ý nghĩa.
Một lệnh triệu tập được gửi đến trong khoảng thời gian này.
“Tiểu đoàn trưởng cho gọi cậu.”
Đội trưởng của đại đội Fairy nói.
“Vâng.”
Đẫm mồ hôi, Enkrid theo cô ấy.
Mồ hôi cũng rơi xuống trán cô ấy, thời tiết nóng và ẩm đến như vậy.
Chắc chắn trong một hoặc hai ngày tới sẽ có mưa. Enkrid biết điều đó từ kinh nghiệm.
“Cậu đến rồi.” Tiểu đoàn trưởng chào đón.
Đoàn trưởng đã triệu tập anh đến văn phòng tiểu đoàn.
“Có một yêu cầu được gửi tới. Cậu nghĩ sao?”
Mặc dù hệ thống lính đánh thuê cho phép binh lính tự nguyện nhận việc, nhưng đôi khi có lệnh đến từ cấp trên.
Hiếm khi xảy ra, nhưng khi những binh lính bình thường không thể xử lý tình huống, cả đội nhỏ hoặc đại đội sẽ được huy động.
Theo Krais, gần đây đã xảy ra rắc rối với quái vật và thú dữ phá phách trong vương quốc.
Hiện tượng này tăng lên vào mùa hè là điều nình thường, nhưng năm nay lại đặc biệt nghiêm trọng.
“Nhiệt độ của mùa hè sinh ra quái vật và thú dữ.”
Một câu ngạn ngữ nổi tiếng khắp lục địa. Vụ việc lần này dường như phù hợp với câu nói đó.
“Chúng tôi sẽ giao cho cậu quyền chỉ huy tạm thời một ngôi làng biên giới gần đây. Sẽ rất tuyệt nếu cậu có thể xử lý tình hình ở đó đấy.”
Vị đoàn trưởng giải thích.
Kể từ khi các chiến dịch mùa xuân kết thúc sớm, mùa hè này là một mùa hiếm hoi ở lại thành phố thay vì chiến trường.
Cho đến nay, Enkrid chỉ giam mình ở khu huấn luyện và doanh trại.
Anh thậm chí còn chưa từng một lần đến chợ.
Anh quá đắm chìm trong niềm vui cầm kiếm và tiến lên phía trước.
“Nếu cậu không muốn đi, cậu có thể ở lại. Cứ dành thời gian suy nghĩ nếu cậu cần.”
Vị đoàn trưởng trông mệt mỏi, có lẽ là do làm việc quá sức hoặc thiếu ngủ.
Chồng tài liệu xung quanh ông cho thấy có vẻ là làm việc quá sức.
“Vâng.”
Enkrid cúi chào và rời đi.
Bên ngoài, đội trưởng của đại đội Fairy ném cho anh một ánh nhìn kỳ lạ.
“Sao thế?”
Enkrid hỏi, chuẩn bị tinh thần cho một trong những câu đùa vô lý của cô ấy.
“Chắc tôi đã chọn đúng người rồi.”
Cô ấy nói, nhếch mép cười.
Dĩ nhiên, lại là một câu đùa của tiên tộc nữa.
“Vậy sao?”
Sau khi gạt qua lời đùa nhẹ nhàng của cô, Enkrid quay trở lại doanh trại, tìm thấy Krais - người gần đây bận rộn một cách bất thường - đang chờ anh.
Khi Enkrid giải thích sơ qua mệnh lệnh, đôi mắt Krais sáng rực lên.
“Chúng ta đi chứ? Đi thôi! Phải đi! Dù sao thì đây là lệnh mà!”
Krais reo lên.
Sự nhiệt tình của cậu chỉ có một ý nghĩa: đây là một công việc có liên quan đến krona.
Tài liệu mệnh lệnh đã nêu vị trí ngôi làng và quy mô quần thể. Vấn đề là một đàn quái vật.
Khi Krais nhìn thấy vị trí trên bản đồ, đôi mắt cậu còn sáng hơn cả trước.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL20, đăng tải độc quyền tại INOVEL20.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook