Vĩnh Thoái Hiệp Sĩ
-
Chapter 158: Lòng Biết Ơn Của Một Người Mẹ Nuôi Con Một Mình
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 158: Lòng Biết Ơn Của Một Người Mẹ Nuôi Con Một Mình
[Dịch giả: Ngọc Anh
Hiệu đính: Vải Dễ Thương Nhất Vũ Trụ Đây :v]
Azpen đã thua, nhưng không gục ngã.
Thắng và bại luôn là một vòng tuần hoàn, lặp đi lặp lại.
Dù chuẩn bị kỹ lưỡng đến đâu, sự cố vẫn sẽ xảy ra. Thất bại chỉ là một thử thách khác cần phải vượt qua.
“Thua là chuyện có thể xảy ra.”
Chừng đó, Abnair có thể chấp nhận.
Nhưng thua như thế này ư? Để mọi kế hoạch lần lượt tan vỡ sao? Để những chiến lược được tính toán cẩn trọng bị phá bỏ dễ dàng đến vậy?
Mặc dù mặt trận được lựa chọn để giảm thiểu rủi ro, vậy mà mọi sự chuẩn bị lại bị vô hiệu hóa hoàn toàn?
Abnair - bộ óc chiến lược rực rỡ của Azpen, vẫn luôn tự tin.
Dù không mong một chiến thắng hoàn mỹ, nhưng ông tin họ sẽ không dễ dàng bị đẩy lùi đến mức này.
Tại sao tin cho được? Ông đã chuẩn bị quá đầy đủ rồi.
Ông đã chiêu mộ các người khổng lồ, giấu kín chủ lực, và dụ kẻ địch vào thế tự mãn bằng chiến thuật mồi nhử.
Cốt lõi của chiến lược là: thắng trận đánh bên sườn, rồi chia cắt lực lượng chủ lực của Naurillia.
Bằng cách phân tán được sức mạnh chính của địch, cục diện cả chiến dịch sẽ thay đổi.
Thế nhưng, ngay từ đầu, mọi thứ đã đi chệch hướng.
Thất bại tại trận đánh mà họ tuyệt đối không được phép thua đã kéo theo chuỗi thảm họa liên hoàn.
Giống như một giá sách đổ sập rồi kéo cả thư viện sụp xuống.
“Thật vô lý.”
Sự ngờ vực bật khỏi môi ông mà không thể kìm lại. Abnair đưa tay vuốt mái tóc xanh của mình, hất nó ra sau rồi nhìn ra ngoài cửa sổ.
Dưới ánh mặt trời rực rỡ, ông thấy một đứa trẻ đang chơi đùa, với vài người hầu theo sau.
Đứa trẻ trông thấy ông qua khung cửa và vẫy tay. Abnair chống khuỷu tay lên cửa sổ, khẽ đáp lại bằng một cái vẫy nhẹ rồi nhắm mắt lại để tắm trong ánh nắng mặt trời.
Đó là một ngày đẹp trời. Mùa màng đang dần ấm lên.
Đứa bé leo lên chiếc xích đu treo trên tàng cây.
Trong lúc dõi theo cảnh tượng đó, tâm trí Abnair lại tiếp tục xoáy sâu vào những diễn biến đầu chiến dịch, mổ xẻ chúng từng mảnh một.
“Tại sao?”
Tại sao họ lại thất bại?
Khởi nguồn của thất bại bắt đầu từ cánh sườn.
Ý nghĩ của ông trôi về khởi đầu, lục tìm nguyên nhân khiến trận chiến sụp đổ.
Càng truy tìm sâu hơn, ông càng trở về điểm bắt đầu thật sự.
“Cuộc đấu tay đôi của các binh lính.”
Đó là vết nứt đầu tiên. Từ đó kéo theo cái chết của Michi Hurrier.
Và cuối cùng, những nhân vật xuất hiện bất ngờ sở hữu sức mạnh vượt ngoài dự đoán trong trận đánh ở sườn.
Ai hoặc điều gì đã đứng ở trung tâm của mọi chuyện?
Trong đống báo cáo Abnair nhận được, có một cái tên nổi bật hơn tất cả.
Một thông điệp được gửi đi bởi một vị đội trưởng đồng minh đang hấp hối:
“Cuồng Binh, do Đội trưởng Enkrid chỉ huy.”
Cái tên đó không hề xa lạ. Khi Abnair lẩm bẩm cái tên đó, ông nhớ lại. Đây chính là người mà gia tộc Hurrier đã từng gửi sát thủ đến giết.
Chỉ là một tên đội trưởng tầm thường thôi sao? Một kẻ như vậy có thể là chất xúc tác của toàn bộ sự kiện này ư?
Abnair không chắc. Từ đây trở đi, ông phải dựa vào trực giác.
Trực giác của một chiến lược gia, linh tính của một nhà chiến thuật.
“Nó sẽ không trở nên lãng phí.”
Vào thời điểm đó, việc gia tộc Hurrier cử sát thủ đi giết người đàn ông ấy trông thật ngu ngốc, nhưng bây giờ, có khi đó lại là quyết định đúng đắn.
Nghĩ đến những cuộc chiến trong tương lai, Abnair quyết tâm dùng đến sát thủ.
Không phải để giết một nhân vật cấp cao nào đó, mà để loại bỏ một đội trưởng duy nhất.
Tại Azpen có một công hội cổ xưa hoạt động, chuyên đảm nhận những nhiệm vụ như vậy mà không để lại dấu vết.
Khi kế hoạch đã định hình, Abnair lập tức hành động. Ông rời khỏi cửa sổ và ra lệnh triệu tập hội sát thủ nhân danh hoàng gia.
“Vượt biên giới sẽ tăng phí gấp ba. Những yêu cầu phi lý sẽ bị từ chối.”
Công hội trả lời.
Chỉ cần một tờ giấy ghi phần thưởng bằng krona là đủ để mua được sự hợp tác của họ.
“Chỉ một đội trưởng thôi sao? Ngài thật sự định trả từng này krona chỉ để lấy mạng một người ư?”
Khoản tiền thưởng đủ để mua hẳn một dinh thự giữa thủ đô Azpen.
Không có lý do gì để hội sát thủ từ chối cả.
Họ cũng không nhắm vào một quý tộc nổi bật hay nhân vật quân sự chủ chốt, mà chỉ là một đội trưởng. Dù việc vượt biên có chút rủi ro, nhưng đây cũng là nhiệm vụ đơn giản.
Công hội chấp thuận và phái đi ba sát thủ.
“Thất bại?”
Hội trưởng phản ánh về cách họ xem nhẹ nhiệm vụ ra sao.
“Phái hai sát thủ trung cấp nữa.”
Họ nhớ lại thất bại trước kia của sát thủ bán elf. Cô ấy cũng là sát thủ trung cấp. Tính đến điều đó, họ quyết định cử thêm hai người.
“Thưa hội trưởng.”
“Lại thất bại sao?”
Giờ thì mọi chuyện đang trở nên kỳ lạ. Tại sao họ lại thất bại liên tục như vậy?
“Hai sát thủ trung cấp ư?”
“Vâng.”
Chuyện gì đang xảy ra vậy?
Có lẽ họ phải cử một sát thủ thượng cấp.Vào thời điểm này, hội trưởng đã bắt đầu tính toán thiệt hại.
“Cử sát thủ thượng cấp đi.”
Một nhiệm vụ được đưa ra phải được hoàn thành, nhất là khi nó đến trực tiếp từ hoàng gia. Trên danh nghĩa, hội sát thủ hoạt động độc lập, nhưng thực tế, Đầm Lầy Monterre là hội thuộc sở hữu của hoàng gia.
Hội trưởng biết rất rõ rằng chống lại hoàng thất đồng nghĩa với việc hội sẽ bị xóa sổ.
Vì thế, một sát thủ thượng cấp được điều đi.
“Cái quái gì thế này?!”
Một trong mười sát thủ mạnh nhất của Đầm Lầy Monterre đã thất bại. Không có bất kỳ liên lạc nào.
Trừ khi có một vị pháp sư tốt bụng xuất hiện và gỡ bỏ các ấn pháp khắc trên cơ thể sát thủ, thì chỉ có thể kết luận một điều rằng kẻ đó đã chết.
Và đúng như dự đoán, hai ngày sau, cái đầu đã bị chặt của sát thủ đã được gửi đến thẳng tới một mật thất bí mật của hội.
“Báo cho hoàng cung đi.”
Hội trưởng đi đến kết luận rằng tiếp tục nữa chỉ khiến tổn thất tăng thêm.
Đối phương rõ ràng có thứ gì đó, hoặc ai đó xuất chúng bên phe họ.
“Đây là đánh giá cuối cùng của ta.”
Ông ta nói chắc nịch.
Ông báo cáo mọi việc lên hoàng cung, giải thích vì sao không thể tiếp tục nhiệm vụ.
Abnair bật ra một tiếng cười khô khốc:
“Một hội sát thủ mà lại thất bại sao?”
Ngay cả ông cũng khó mà tin nổi. Nhưng không còn thời gian hay nguồn lực để theo đuổi vấn đề thêm nữa.
“Bỏ đi.”
Abnair nói, quyết định khép lại chuyện này.
Ông quá bận với công việc nội vụ của Azpen để bỏ thêm sức vào một tên đội trưởng duy nhất.
Nếu có điều gì đó phi thường về người đàn ông đấy, Enkrid. Nếu anh thực sự sở hữu sức mạnh đặc biệt nào…
“Chúng ta sẽ gặp lại.”
Abnair để cái tên ấy trôi dần khỏi tâm trí.
Nếu số phận để họ đối đầu trên chiến trường, thì ông sẽ đối mặt vào lúc đó.
Enkrid không phải kẻ có thể bị giết bằng vài cuộc ám sát tầm thường.
***
Trong vài ngày, một cái bóng đã luôn lẩn khuất quanh doanh trại.
Chuyển động thuần thục, quen thuộc, hóa trang giỏi đến mức chỉ nhìn lướt qua cũng không biết đó là cùng một người.
Jaxon, đang cúi mình gần đó, nín thở, kìm nén mọi âm thanh.
Anh triệt để áp chế sự hiện diện của mình, hoàn thiện trong nghệ thuật che giấu cảm giác tồn tại.
“Cái gì đây?”
Một sát thủ. Anh nhận ra ngay lập tức, một trong những đồng loại.
Trong tay Jaxon, một sợi chỉ màu đen tuyền được thả ra. Nó được nhuộm bởi mực đen và phủ một lớp dầu đặc biệt để không phản chiếu ánh sáng.
Sợi chỉ quấn chặt quanh cổ sát thủ.
Trước khi mục tiêu kịp phản ứng, Jaxon giật mạnh sợi chỉ, dùng khuỷu tay để siết chặt hơn. Một tiếng rắc ghê rợn vang lên khi nửa đoạn xương cổ bị bẻ gãy.
Một âm thanh bị tắt tiếng theo sau khi đầu sát thủ nghiêng sang một góc không tự nhiên.
Gãy cổ đồng nghĩa với chết. Chuyện đó là chắc chắn.
Jaxon nhìn thi thể vô hồn dưới chân.
Liệu tên sát thủ này có phải là một đối thủ khó nhằn với người khác không?
Có lẽ.
Dù vai trò của Jaxon trong Hộ Vệ Biên Giới thiên về trí thông minh hơn là chiến đấu, anh ta không bao giờ là người bị đánh úp.
“Tên thứ ba.”
Đây đã là cuộc tấn công thứ ba trong ba tháng kể từ sau trận chiến.
Tên sát thủ thứ ba tiếp cận có tính toán hơn, ẩn mình quanh tường doanh trại suốt nhiều ngày.
Hắn thay đổi nhiều lớp vỏ bọc, hôm thì là ăn mày, hôm lại là lão già, hôm sau biến thành thương nhân.
“Một đối thủ khá đấy.”
Sự thật rằng một kẻ có trình độ như vậy tiến vào thành phố là chỉ có thể có một mục tiêu cụ thể nằm trong doanh trại.
Nếu mục tiêu là đại đội trưởng, tiểu đoàn trưởng, hay quý tộc, cách tiếp cận đã phải khác.
Lứa sát thủ đầu tiên từng giả dạng tân binh, mục đích của chúng quá rõ ràng.
Mục tiêu của chúng là gì?
“Cuồng Binh.”
Lần theo dấu vết manh mối, Jaxon xác định được mục tiêu thật sự.
Đội trưởng Enkrid.
Nhưng vì Enkrid suốt ba tháng chỉ quanh quẩn trong doanh trại và sân tập luyện, nên lũ sát thủ chọn cách đột nhập trực tiếp.
“Ngu xuẩn.”
Nghĩ rằng chúng đã bỏ ra từng ấy công sức và nhân lực chỉ để giết một đội trưởng…
Dưới bóng che của hai gốc cây lớn sát tường doanh trại, Jaxon vác thi thể lên vai, cẩn thận không để ai chú ý.
Anh ta mang cái xác đến một con hẻm nơi đám người lang thang tụ tập, rồi đặt nó xuống theo một tư thế ngủ giống như thật.
Sau khi mua một chai rượu rẻ tiền, anh ta đổ lên người xác chết và đặt chai rượu ngay bên cạnh.
Như vậy, ai phát hiện ra cái xác cũng chỉ nghĩ đó là một kẻ say xỉn đã chết.
Xử lý xong, Jaxon rời đi và tiến vào khu đèn đỏ.
Đây không phải lần đầu anh ta đến đây. Jaxon là một khách quen.
Nhiều người phụ nữ liếc nhìn khi anh ta bước vào, ánh mắt họ vương vấn trên khuôn mặt hiếm có quá nổi bật và khó quên của anh ta.
Phớt lờ mọi ánh nhìn, Jaxon đi thẳng đến chỗ quen thuộc, bước vào một căn phòng riêng.
Bên trong, một cô gái tóc vàng trẻ tuổi chào đón anh ta, bờ vai trần để lộ ra.
Khi Jaxon ra hiệu bằng vài cử chỉ tay, cô đáp:
“Không có nghe lén ở đây.”
“Và vấn đề là gì?”
“Không còn nữa.”
Cô trả lời.
Trước đó, đã từng có một sát thủ bán elf lọt vào thành phố mà không bị phát hiện.
Dù họ không phủ kín toàn thành phố bằng tai mắt, nhưng vẫn là sự giám sát nghiêm ngặt.
Jaxon tự mình chấp nhận thất bại, anh ta thấy tổn thương lòng tự trọng.
Từ sau lần đó, anh ta tự tay xử lý mọi sát thủ dám đặt chân vào thành phố.
Chỉ cần anh ta còn trực thuộc đội Hộ Vệ Biên Giới, thì không một sát thủ nào hay bất kỳ kẻ nào mưu mô kiểu đó có thể lọt qua.
Chuyện này không chỉ vì bảo vệ đội trưởng.
Tuyệt đối không phải.
Tựa lưng vào cánh cửa, Jaxon giữ nguyên vẻ mặt lạnh lùng thường thấy.
Cô gái quan sát anh ta một lúc rồi cất tiếng:
“Bọn chúng là người của Đầm Lầy Monterre. Chúng ta phải làm sao đây?”
Đầm Lầy Monterre, một công hội ám sát đặt trụ sở tại Azpen.
“Nói cho chúng biết đây là địa bàn của tôi. Theo cách của chúng ta.”
Giết sạch mọi kẻ xâm nhập vượt ranh giới, đó chính là thông điệp.
Cô gái gật đầu đồng tình.
Điều này có thể dẫn đến một cuộc chiến giữa các công hội.
Một cuộc chiến âm thầm mà không ai khác biết.
Nhưng tổ chức của cô vốn chuyên xử lý những thứ như vậy.
Đêm hôm đó, Jaxon ở lại với cô.
Mặc dù mối quan hệ của họ bắt đầu một cách chuyên nghiệp, nhưng nó đã dần trở nên riêng tư hơn. Hai người chia sẻ với nhau sự gắn kết về thể xác, và có người còn gọi họ là tình nhân.
Vào sáng sớm, cô gái tỉnh dậy và ra lệnh cho các thuộc hạ mang xác mà Jaxon đã xử lý đi.
Họ chặt đầu nạn nhân và gửi thẳng phần đầu tới một trong những mật thất của Đầm Lầy Monterre.
Đó là một lời cảnh cáo.
Nếu chúng phớt lờ cảnh báo và tiếp tục truy đuổi, hậu quả sẽ do chính chúng chịu.
Kể từ đó, Đầm Lầy Monterre ngừng mọi hoạt động chống lại đội.
Điều này không có gì ngạc nhiên.
Dù Đầm Lầy Monterre chỉ hoạt động trên sân khấu Azpen, tổ chức này di chuyển khắp lục địa.
***
“Đúng chỗ này không?”
Krais liếc nhìn con hẻm dơ bẩn và nhăn mặt. Mùi hôi thối cùng mặt đất đầy rác khiến nơi này trở thành chỗ mà người ta sẽ né tránh nếu có thể.
Nơi này gần khu vực có những kẻ lang thang hay tụ tập, và Krais hướng câu hỏi về phía Jaxon.
Enkrid cũng khẽ liếc mắt theo hướng đó.
Ngoài việc thu thập nguồn cung cho chuyến hành trình sắp tới, Enkrid đã hỏi liệu có thể mua dao sáo hay không.
“Có thể lấy được.”
Jaxon đáp, dẫn họ đến chỗ này.
Vì biết dạo gần đây Jaxon bận rộn, Enkrid không ngờ anh ta lại có thời gian thực hiện việc này.
Jaxon, người gần như không đặt chân vào doanh trại vì những chuyến đi tới khu phố đèn đỏ và các công việc trong bóng tối khác, không thèm trả lời câu hỏi của Krais. Nếu anh ta cho rằng câu hỏi không đáng thời gian của mình, anh ta chỉ đơn giản là không đáp lại, đúng kiểu của Jaxon.
Tuy nhiên, sự im lặng của anh ta, cũng đủ để trả lời.
Krais không thắc mắc thêm. Dù nơi này bẩn thỉu, nhưng không đủ để khiến cậu nản lòng.
“Đi theo tôi.”
Jaxon nói một cách thản nhiên, bước sâu hơn vào con hẻm.
Enkrid đi theo sau.
Anh từng hy vọng tìm được một thợ rèn lành nghề, nhưng ý tưởng đó đã bị loại bỏ. Krais đã tìm khắp nơi mà không có kết quả.
Phía sau Enkrid là Nhân Oa, người bất ngờ quyết định tham gia, cùng với Esther, sinh vật giống báo bí ẩn.
Khi họ bước vào con hẻm chật hẹp, đầy rác và bụi bẩn, Esther nhảy lên tường, leo một cách dễ dàng trước khi di chuyển dọc theo các mái nhà.
“Thứ đó không phải là động vật bình thường đâu.”
Lua Gharne lẩm bẩm, quan sát Esther.
Enkrid phần nào đồng ý. Nhiều lúc, Esther trông gần giống con người.
Lua Gharne mang đôi ủng đặc chế của mình, được gia cố bằng tám dây đai và đế gỗ dày. Tiếng bước chân của cô vang lên khi đế ủng đập xuống những viên đá lát đường.
“Chúng ta đến rồi.”
Jaxon thông báo, đột ngột dừng lại.
Việc chuẩn bị cho một nhiệm vụ luôn đòi hỏi nhiều vật phẩm, và Enkrid thì quan tâm đến việc có được những con dao sáo.
“…Hôm nay đông khách thật.”
Một bà lão cất tiếng, ngồi trên tấm chiếu ngay trước cánh cửa hé mở.
Đôi tay nhăn nheo, mái tóc xoăn vàng xen bạc, cùng quả cầu pha lê trước mặt cho thấy bà là một thầy bói.
“Là chỗ này sao?”
Enkrid hỏi.
Dù đã trải qua không ít giao dịch ngầm, anh vẫn không mong đợi điều này.
Anh từng chứng kiến cả chợ nô lệ trái phép lẫn giao dịch chợ đen thời còn làm lính đánh thuê.
Nhưng một thầy bói sao? Và là người sở hữu dao sao?
“Đúng.”
Jaxon đơn giản đáp, rồi ra hiệu bằng ngôn ngữ ký hiệu. Bất cứ điều gì anh ta truyền đạt dường như có tác dụng, vì bà lão khịt mũi đầy thích thú.
Âm thanh đó nghe như một sự chấp thuận, dù Enkrid không dám chắc.
“Các cậu tìm gì?”
Bà lão hỏi.
“Dao sáo. Càng nhiều càng tốt.”
Enkrid trả lời.
“Thanh toán?”
“Người này lo.”
Enkrid đáp, chỉ sang Krais.
“Được, tất nhiên rồi. Tôi sẽ trả tiền.”
Krais nói, tỏ ra hào hứng. Dù thực sự không vui lắm khi phải chi, nhưng cậu biết đầu tư thì mới có lợi.
“Ta sẽ gửi đến đơn vị của các cậu.”
Bà lão đáp.
“Bà có biết tôi là ai không thế?” Enkrid hỏi, híp mắt lại.
Bà lão cười khẩy, lắc đầu.
“Có lẽ chẳng ai trong thành phố này mà không biết tên cậu đâu, ngay cả khi họ không biết vị tiểu đoàn trưởng là ai.”
Cái gì?
Enkrid sững người và định hỏi thêm, nhưng trước khi kịp nói, bà lão đã thu dọn đồ đạc một cách thành thạo rồi lui vào trong cửa hàng.
Sự nhanh nhẹn khi gấp chiếu và gom dụng cụ cho thấy bà đã làm việc này nhiều lần trước đây.
Điều đó để lại trong Enkrid một suy nghĩ:
‘Làm sao Jaxon lại biết chỗ này?’
Krais, vốn đã từ bỏ ý định tìm dao sáo, cũng không đoán ra.
Nhưng Enkrid không hỏi. Mục tiêu của anh là dao sáo, không phải quá khứ của Jaxon.
“Anh có nghĩ bà ấy giao đến thật không? Tôi không tin lắm.”
Krais lẩm bẩm đầy hoài nghi.
“Nếu không thì chúng ta sẽ xoay xở được.” Enkrid đáp, tiếp tục đi xuống con hẻm.
Vì đã ra ngoài rồi, Enkrid dự định ghé qua chợ để mua thêm vài vật dụng khác, bao gồm thịt khô ướp gia vị và đồ sửa giáp.
Với thời tiết ngày càng nóng hơn, mặc lớp giáp lót bên trong sẽ cực kỳ khó chịu, nhưng ra ngoài mà không có bảo hộ thích hợp cũng không phải lựa chọn.
Anh cân nhắc mua một chiếc giáp da rộng rãi. Bộ giáp da trước đây của anh đã bị xé toạc - tác phẩm từ móng vuốt của Esther.
“Có lẽ ngươi nên trả tiền cho thiệt hại bằng móng vuốt của mình đi.”
Enkrid trêu, liếc nhìn Esther đang đi dọc mái nhà.
“Gừuu.”
Esther gầm nhẹ, âm thanh như muốn nói: Đừng đùa nữa.
Điều đó khiến Enkrid bật cười. Dù sao thì câu nói của anh vốn chỉ là đùa.
Tại quầy bán thịt khô, chủ quầy lập tức chào anh.
“Cảm ơn cậu.”
Chủ quầy nói, cúi chào thật sâu.
“Cảm ơn vì chuyện gì?”
Enkrid hỏi, nghiêng đầu trong bối rối.
Chủ quầy lại cúi, lần này bà cúi sâu tới mức những sợi tóc trắng trên đỉnh đầu ánh lên dưới ánh mặt trời.
“Là một người mẹ nghèo phải nuôi con một mình, sao tôi dám lấy tiền của người đã cứu con mình chứ? Cậu muốn bao nhiêu thì lấy bấy nhiêu đi.”
“Cái gì?”
Enkrid sững người.
Anh chỉ đơn giản làm tròn bổn phận—chiến đấu để sống sót và tiến bước. Thế nhưng những trận chiến anh tham gia và những mạng sống anh cứu đã tạo ra những hiệu ứng gợn sóng mà anh chưa từng ngờ tới.
“Cảm ơn cậu. Nếu không có con trai tôi, tôi không còn lý do gì để sống cả.”
Chủ quầy nói, giọng nặng trĩu lòng biết ơn.
Lời cảm ơn chân thành của người mẹ vang vọng sâu sắc.
Những câu chuyện về sự anh hùng của Enkrid đã lan rộng khắp Hộ Vệ Biên Giới, và nhiều người từng nợ mạng sống của mình cho anh giờ đây đều nhắc đến công lao ấy.
Những thợ rèn giảm giá, thương nhân tặng hàng miễn phí, và các tiểu thương ở chợ biếu trái cây, thực phẩm khô, thậm chí cả than củi.
Suốt ba tháng qua, khu chợ đã bỏ lỡ việc nhìn thấy người hùng của họ, nhưng giờ khi anh xuất hiện, họ tôn vinh anh bằng tất cả những gì ít ỏi họ có thể trao.
“Việc này… cảm giác tốt quá mức cần thiết rồi.”
Krais càu nhàu, nhưng nụ cười đã phản bội cảm xúc của cậu.
Enkrid cũng cảm nhận điều tương tự.
Anh không chiến đấu để cứu bất kỳ ai cụ thể, nhưng việc bảo vệ những người xung quanh luôn nằm trong trái tim anh.
Điều đó khiến anh suy ngẫm:
‘Làm một kỵ sĩ là như thế nào?’
‘Kỵ sĩ là người bảo vệ.’
Là một ai đó bảo vệ nụ cười của dân chúng và kiên định với niềm tin của bản thân.
Với Enkrid, chuyến đi bất ngờ tới chợ hôm nay đã trở thành một ngày đầy thỏa mãn và sâu sắc.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL20, đăng tải độc quyền tại INOVEL20.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL20.COM)
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook