Vô Cực Ma Đạo (100đ/C FULL DỊCH)
-
Chapter 85: Bản sắc cự hung 1
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
Đúng vào lúc này, trong lòng Đinh Hạo vốn có chút ủ rũ liền chấn động. Không sai, chính mình sao lại quên mất Bát Sí Tử Mãng. Huyết mang tuy mãnh liệt, tàn độc, nhưng Bát Sí Tử Mãng thân là dị thú thời thượng cổ, tuyệt không thể thua kém. Đinh Hạo lập tức dùng tinh thần câu thông với Bát Sí Tử Mãng. Quả nhiên, Bát Sí Tử Mãng dường như sớm đã cảm nhận được khí tức huyết sắc, lúc này hiểu ý của Đinh Hạo, càng nhảy nhót không ngừng.
Ba luồng huyết xà hồng mãng đang giữa không trung đâm thẳng tới, đột nhiên biến mất không dấu vết, thay vào đó là một quái thú toàn thân phủ vảy, trên lưng mọc hai cánh, thân dài tám trượng. Chỉ thấy Bát Sí Tử Mãng há rộng cái miệng đỏ như chậu máu, liên tục hút khí, sương mù đỏ như máu khuếch tán bốn phía càng thêm mỏng manh, mà vảy trên thân nó trong khoảnh khắc lại càng sáng bóng, sương mù đỏ máu tựa như đại bổ đối với nó.
Chỉ một lát sau, huyết vụ xung quanh đã bị Bát Sí Tử Mãng nuốt sạch, nhưng dường như vẫn chưa thỏa mãn, nó lại giương cặp mắt màu tía tham lam nhìn về phía huyết trì phía trước.
Mấy người vốn đang tranh đấu, bởi thủ đoạn tầng tầng lớp lớp của Đinh Hạo mà đồng loạt dừng tay.
“Hảo tiểu tử, ta lại quên mất ngươi có Bát Sí Tử Mãng trong tay. Ha ha, có Bát Sí Tử Mãng, xác suất thoát thân của chúng ta lại tăng thêm không ít rồi. Mới mấy ngày mà Bát Sí Tử Mãng này đã tiến hóa đến thời kỳ trưởng thành, mọc hai cánh, thủ đoạn của tiểu ca quả nhiên bất phàm a!”
Từ phía xa xa vọng lại tiếng cười của Niếp Thiên.
Huyết Ma Liệt Sơn chăm chú nhìn Bát Sí Tử Mãng, vẻ mặt thận trọng, dường như có chút kiêng kỵ, thần sắc biến đổi bất định.
Nhưng đúng lúc này, huyết khí trong huyết trì càng lúc càng mỏng manh, bảo giáp lơ lửng trên huyết trì cũng chậm lại. Huyết Ma Liệt Sơn sắc mặt biến đổi, thân hình chợt lui về sau, “vù” một tiếng đã thấy một bóng người xuất hiện cạnh huyết trì, chỉ trong khoảnh khắc đã nắm trong tay Tỏa Anh hoàn. Huyết Ma Liệt Sơn lại từ trong đó bắt lấy một nguyên anh, định ném vào huyết trì. Nhưng đúng lúc này, Niếp Thiên quát lớn:
“Lúc này không chạy còn đợi lúc nào! Đinh Hạo tiểu ca dùng bảo kiếm mở đường, ta bọc hậu!”
Đinh Hạo nhìn Tỏa Anh hoàn trong tay Huyết Ma Liệt Sơn, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh khó nhận ra, miệng thản nhiên nói:
“Đến đây!”
Rồi ngự kiếm lao thẳng về phía cửa động, đồng thời thu Bát Sí Tử Mãng vào thắt lưng, trong đó truyền ra tiếng kêu nhẹ nhàng đầy bất cam của Bát Sí Tử Mãng. Nhưng khi mấy người Đinh Hạo vừa hành động, giọng nói như quỷ khóc của Huyết Ma Liệt Sơn đã vang lên phía sau:
“Niếp Thiên à Niếp Thiên, ngươi cũng quá coi thường ta rồi. Dù ta phải chiếu cố huyết trì, các ngươi cũng không ai có thể địch lại! Chẳng lẽ ngươi còn chưa hiểu sao?”
Thanh âm từ xa đến gần, vừa dứt thì thân hình Huyết Ma Liệt Sơn đã xuất hiện ở cửa động, chặn đứng đường tiến của mọi người. Chỉ thấy Liệt Sơn đứng chặn cửa động, tay phải liên tục đánh ra huyết quang nhắm vào bảo giáp giữa không trung, khiến bảo giáp chuyển động không ngừng.
Mấy người hiểu rõ lúc này là thời khắc then chốt, không nên nhiều lời, Niếp Thiên đã bay thẳng về phía Huyết Ma Liệt Sơn, đao mang như cầu vồng, kính như thuẫn tròn. Huyết Ma Liệt Sơn cũng biết Niếp Thiên toàn lực xuất thủ, khi đao mang đến gần liền né tránh, tay trái vẫn không quên đánh ra từng luồng huyết mang về phía bảo giáp.
Mấy người Đinh Hạo chính đợi thời cơ này, vừa thấy Huyết Ma Liệt Sơn rời khỏi cửa động, lập tức phóng nhanh ra ngoài. Nhưng ngay lúc ấy, giữa trung tâm mấy người, trong hư không bỗng xuất hiện một bánh xe tròn đỏ rực, xung quanh tràn ngập hồng mang, bốn phía bánh xe đầy những lưỡi đao, bất ngờ không kịp phòng bị, mọi người đều bối rối lùi lại. Trưởng lão họ Hoàng bất ngờ phát ra tiếng kêu thảm thiết, khi mọi người còn chưa kịp phản ứng thì thân thể Hoàng trưởng lão đã bị nghiền nát, máu thịt bắn tung tóe, lát sau đã bị phân giải hoàn toàn, thịt nát xương tan rơi xuống đất phát ra tiếng “tí tách”, vài tiếng kêu rồi chẳng còn chút cặn bã nào lưu lại.
Mấy người vừa chứng kiến uy lực ấy, sắc mặt tái nhợt, lộ rõ nỗi đau thương chưa từng có. Đinh Hạo vốn tưởng người trong Ma môn tự tư tự lợi, lạnh nhạt vô tình, chẳng màng sống chết của kẻ khác. Bánh xe tròn màu đỏ vẫn không vì mấy người dừng lại mà chần chừ, tiêu giải hoàn toàn trưởng lão họ Hoàng xong lại chuyển hướng về phía bọn họ.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook