Vô Cực Ma Đạo (100đ/C FULL DỊCH)
-
Chapter 86: Bản sắc cự hung 2
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
๑ ๑ ๑ ۩ ۞ ۩ ๑ ๑ ๑
— Mọi người cẩn thận, vật này chính là pháp bảo Phần Diệt Huyết Luân đã thành danh của Huyết Ma Liệt Sơn, tuyệt đối không được để bánh xe này chạm vào!
Trưởng lão họ Ngô lớn tiếng quát.
Uy lực của Phần Diệt Huyết Luân, mấy người vừa rồi đều đã tận mắt chứng kiến, không cần lão nhắc nhở cũng đã âm thầm cảnh giác. Phần Diệt Huyết Luân như chỉ canh giữ ngay nơi cửa động, chỉ cần có ai đến gần liền tự động tấn công, còn nếu đứng cách xa thì lại không truy đuổi. Mọi người liền hiểu, Phần Diệt Huyết Luân đã được Huyết Ma Liệt Sơn luyện thành tâm ý tương thông từ lâu.
Vì Huyết Ma Liệt Sơn đang giao đấu cùng Niếp Thiên, lại còn phải thỉnh thoảng chú ý động tĩnh nơi huyết trì, nên Phần Diệt Huyết Luân chưa thể phát huy toàn bộ uy lực, chỉ có thể giữ thế ở cửa động. Nếu không, mọi người đã sớm mất mạng, nào còn cơ hội đứng đây! Nhưng dù vậy, mấy người vẫn không thể đột phá được cửa động do Phần Diệt Huyết Luân trấn giữ. Huyết Ma Liệt Sơn ba mặt tác chiến mà vẫn ung dung, không cho ai một chút cơ hội, quả thật xứng danh cự hung Ma đạo.
Cũng bởi Huyết Ma phải cùng lúc đối phó ba mặt, Niếp Thiên mới có thể giao chiến cân bằng, không rơi vào thế hạ phong. Tuy vậy, ai cũng biết Niếp Thiên chỉ đang gắng gượng chống đỡ. Bởi Huyết Ma còn phải lo chu toàn bảo giáp, hoàn toàn không phải vì Huyết Ma không địch lại. Một khi cấm chế bảo giáp bị khai thông, lúc đó mọi người chỉ còn đường chết.
Mấy người Phùng Tinh Nhiên đều nhìn nhau, trong lòng nóng như lửa đốt. Trận đại chiến của hai người, bọn họ vốn không thể chen vào, miễn cưỡng xông vào chỉ là tự tìm cái chết!
Trong động, không ai phát hiện Đinh Hạo sau khi bị Huyết Luân truy kích, mỗi lần dịch chuyển đến một nơi đều đánh ra một luồng bạch quang lên mặt đất hoặc vách động. Đến lúc này, Đinh Hạo đã đánh ra ba mươi lăm luồng bạch quang, chỉ cần thêm một luồng nữa là bố trí xong “Thập Phương Huyễn Ma trận”!
Nhìn thấy Huyết Ma Liệt Sơn và Niếp Thiên giao tranh, lại thấy bảo giáp trên không trung huyết trì chuyển động như gió, biết rõ cấm chế bảo giáp sắp bị Huyết Ma phá giải, Đinh Hạo lại không vội phát động “Thập Phương Huyễn Ma trận”!
Dù trong tay Phùng Tinh Nhiên có “Tuyệt Sát Ma trận”, còn có “Cửu Thiên Huyền Băng trận” mà Niếp Thiên từng nói đều là đại trận có khả năng công kích, nhưng việc bố trí vô cùng phiền phức, lại chiếm diện tích lớn. Vì vậy, hai người chưa từng nghĩ đến chuyện dùng trận pháp đối phó Huyết Ma Liệt Sơn. Nhưng “Thập Phương Huyễn Ma trận” do Đinh Hạo bố trí lại không có những hạn chế đó: trận này bố trí thuận tiện, chiếm diện tích không lớn, tuy không có tác dụng công kích, nhưng vây khốn người lại vừa vặn. Lúc này, ở đây không ngờ lại là lựa chọn tốt nhất!
Đinh Hạo nắm chắc thắng lợi nhưng vẫn giữ được tỉnh táo, hai mắt đảo quanh bốn phía, chậm rãi rời khỏi cửa động, tiến về phía hai người đang giao đấu.
Lúc này, Huyết Ma Liệt Sơn không cần quá phân tâm chú ý bảo giáp nữa, đem toàn bộ tinh lực tập trung vào giao chiến. Thế trận của Niếp Thiên lập tức thay đổi lớn, từ thong dong biến thành chật vật né tránh sự truy kích của Liệt Sơn. Đột nhiên thấy Đinh Hạo không nghĩ cách rời đi, trái lại còn tiến về phía mình, trong lòng càng thêm căng thẳng, còn chưa kịp mở miệng hỏi, Huyết Ma Liệt Sơn đã cất tiếng cười quỷ dị:
— Hắc hắc hắc! Bảo giáp cấm chế cuối cùng cũng bị ta giải khai, đem kiếm quyết của tiên giới hiện ra ở nhân gian, thiên hạ rộng lớn còn ai có thể là địch thủ của Huyết Ma ta!
Dừng lại một chút, hắn lại nói tiếp:
— Giờ thì xem các ngươi còn có khả năng gì để thoát khỏi tay ta!
Nói rồi, toàn thân Huyết Ma Liệt Sơn huyết quang rực rỡ, không biết từ lúc nào Phần Diệt Huyết Luân đã hiện lên trong tay, giống như ác quỷ vồ mồi, nhắm thẳng mấy người mà tới. Lúc này, mấy người Niếp Thiên đã hoàn toàn tuyệt vọng. Không có Phần Diệt Huyết Luân, Huyết Ma cũng đã khiến họ không có cơ hội phản kháng, giờ pháp bảo thành danh lại nằm trong tay hắn, mọi con đường sống đều bị cắt đứt.
— Ồ, nếu như thế, tiền bối cứ đợi xem thử đi!
Đinh Hạo lạnh lùng nói, rồi giơ tay đánh ra một luồng bạch quang cuối cùng lên bức tường trên đỉnh đầu!
Lời vừa dứt, mấy người kia đều kinh ngạc, nghĩ mãi cũng không hiểu vì sao vào lúc này, trong tình cảnh này, Đinh Hạo lại có thể thốt ra những lời như thế.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook