Võ Thần Hồi Quy
Chương 1: Hãy để ta bước đến bên ngươi

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 1 – Hãy để ta bước đến bên ngươi

Mặc Dư Chân vốn sinh ra đã mang tính tình nhu nhược.
Từ thuở nhỏ hắn đã chán ghét tranh đấu, ưa chuộng hòa bình.
So với việc luyện võ công, hắn càng thích ngâm vịnh thi từ, họa tranh, hoặc chỉ lặng lẽ ngắm nhìn phong cảnh.

Thế nhưng…

“Hòa bình cái con khỉ gì chứ.”

Giờ đây khi đã qua tuổi ba mươi,
Mặc Dư Chân chỉ còn biết hối hận, hết lần này đến lần khác.
Nếu ngày đó hắn không lãng phí đời mình trong những lý tưởng hão huyền kia.
Nếu hắn chỉ cần sớm nắm lấy thanh kiếm, dù chỉ mười năm, hay thậm chí năm năm trước thôi…
Cục diện cuộc chiến đẫm máu này có lẽ đã đổi khác.

“Chết tiệt…”

Mặc Dư Chân nuốt ngược ngụm máu đang trào ra nơi cuống họng, hắn gắng gượng leo lên ngọn núi dốc đứng.
Toàn thân hắn bê bết máu, chẳng còn chỗ nào lành lặn, thế nhưng trong ánh mắt vẫn còn lưu lại một tia sáng kiên định.

Bàn tay trái hắn siết chặt một thanh trọng kiếm đã sứt mẻ, còn bàn tay phải lại nắm chặt… một cái thủ cấp.

Đó chính là đầu của một trong năm giáo đầu của Nguyên Âm Giáo – những kẻ thình lình xuất hiện không báo trước, rồi châm ngòi cho cuộc huyết chiến tàn khốc này.

Thủ cấp này… chính là tên được mệnh danh Hấp Ma Huyết Thần.

Không biết bao nhiêu cao thủ đã vùi thây dưới tay năm giáo đầu kia.
Trước sức mạnh kinh hồn ấy, thiên hạ gần như đã tuyệt vọng, buông bỏ kháng cự.

Ngay lúc đó, năm vị võ nhân đã tụ hội dưới gốc mai cổ thụ mọc trên đỉnh Thiên Lậu Phong của Hoa Sơn, cùng nhau uống một chén rượu, rồi mỗi người lên đường đối đầu với một giáo đầu.

Mặc Dư Chân lúc này chính là người vừa chém xong Hấp Ma Huyết Thần, đang trở lại Hoa Sơn.

“Chậc, nơi hẹn tái ngộ lại chọn ngay chốn quái quỷ này là sao…”

Trong ngũ nhạc lừng danh Trung Nguyên, Hoa Sơn nổi tiếng hiểm trở nhất.
Ba ngày ba đêm giao tranh kịch liệt, thân thể hắn đã kiệt quệ đến mức chỉ đứng yên thôi tứ chi cũng run rẩy.
Ngọn núi vốn đã dốc, lúc này trong mắt hắn càng trở nên cao vời vợi.

Một ngọn núi bình thường chỉ mất một khắc để lên, vậy mà hắn phải lê bước gần một canh giờ mới đặt chân lên đến nơi.
Trước mắt hắn, gốc mai cổ thụ sừng sững hiên ngang, hoa nở trắng xóa.

Hắn ngước nhìn, khóe môi hắn khẽ nhếch:

“Xem ra ta là người đầu tiên trở về rồi.”

Trong năm huynh đệ cùng xuất chinh, hắn là kẻ trở về sớm nhất.

“Biết vậy ta đã nghe theo tam huynh, đề nghị lấy thứ tự trở về làm lại tôn ti mới phải.”

Nói đoạn, Mặc Dư Chân ném thủ cấp Hấp Ma Huyết Thần xuống đất, dựa lưng vào gốc mai, ngồi phịch xuống, thở hổn hển.

Không biết đã qua bao lâu.
Mặc Dư Chân nhắm mắt lại, hắn để mặc gió núi lùa qua, thoáng chốc một hương thơm dìu dịu len lỏi qua cánh mũi.

Hương vị ấy… quen thuộc vô cùng.

Mặc Dư Chân quay đầu nhìn về phía mùi hương ấy tỏa đến, quả nhiên là…

Đúng như dự liệu, một nữ nhân đang chậm rãi bước lên đỉnh Thiên Lậu Phong.

Nàng vác trên vai một cây đại thạch phủ khổng lồ, đủ sức nghiền nát cả một thân nam nhi cường tráng, còn bàn tay kia thì kéo lê trên mặt đất một thanh hắc đao bị gãy lưỡi, thân và chuôi đều phủ một màu tro xám lạnh lẽo.

Nàng là ai ư?

Nàng chính là hậu nhân cuối cùng của Thiên Ma Thần Giáo, một môn phái từng xưng bá trên dãy Thập Vạn Đại Sơn, nay đã bị xóa tên trên bản đồ võ lâm.
Danh tự nàng là: Thiên Hoa Lân.

Trong hàng ngũ huynh đệ, nàng chính là đại tỷ của Mặc Dư Chân.

Khi chiến tranh nổ ra, bóng dáng nàng vung đại thạch phủ nhẹ như quất một cây roi, chém giết vô số giáo đồ Nguyên Âm Giáo.
Oai phong ngút trời ấy khiến cả chính lẫn tà đều phải nghiêng mình kính nể, tôn xưng nàng là Cuồng Huyết Thiên Hậu.

Và giờ đây, tựa như để chứng minh thanh danh ấy, nàng kéo lê trên đất một món binh khí quen thuộc: Thất Hắc Đao – vũ khí tượng trưng của tên giáo đầu Hắc Minh Tai, kẻ được xưng tụng còn mạnh hơn cả bốn tên còn lại.

Thấy vậy, Mặc Dư Chân bật cười nhạt:

“Quả nhiên là tỷ tỷ, đúng là đại tỷ của ta…”

Hắn giơ tay vẫy chào, cất tiếng gọi chào hỏi với bóng người đang tiến lại dưới gốc mai:

“Thiên tỷ! Tỷ về thứ hai rồi nhé!”

Thiên Hoa Lân khẽ quay đầu theo hướng giọng nói.

“Giọng này… Ồ… ra là… tiểu đệ đó sao?”

Lời đáp của nàng khiến tim Mặc Dư Chân bất giác như bị thắt lại.
Nàng – người có thể bằng cảm ứng chân khí mà phát hiện cả một con kiến trong vòng mười dặm – sao có thể không nhận ra hắn ở khoảng cách này?

Mặc Dư Chân chợt nhìn kỹ, đôi mắt nàng giờ đây đã phủ một lớp xám đục.
Đó là dấu hiệu của kẻ đã tiêu hao quá nhiều chân khí, huyết mạch hỗn loạn, khiến thị lực vĩnh viễn không thể phục hồi.

“Thiên tỷ…!”

Mặc Dư Chân chưa kịp bước tới thì…

Bịch!

Cả người Mặc Dư Chân lập tức đông cứng. Sau lưng Thiên Hoa Lân, từng món binh khí quen thuộc đập vào mắt hắn:

Cặp thiết thôi quyền giáp của Dã Thú Vương, nhị huynh – thiếu cung chủ Nam Man Dã Thú Cung.
 

Thanh Mai Hoa Thần Kiếm mà tam huynh, Hoa Sơn Thiên Kiếm Trương, minh chủ Bạch Hổ Đài, hằng ngày vẫn nâng niu.
 

Chiếc Vạn Băng Phiến của tứ tỷ – Bắc Hải Băng Cung Cung Chủ, Tuyết Hoán Nữ Đế Bạch Lệ Mân.

Những bằng hữu, những huynh đệ từng ước hẹn cùng Mặc Dư Chân, sau khi tiêu diệt xong lũ giáo đầu Nguyên Âm Giáo sẽ tụ họp dưới gốc mai cổ thụ này, phải cùng nhau cạn thêm chén rượu ăn mừng.

Nhưng giờ đây chỉ còn lại binh khí của họ… lạnh lẽo vắt nơi vai của Thiên Hoa Lân.

Mặc Dư Chân sao có thể không hiểu được ý nghĩa của cảnh tượng trước mắt?

Răng hắn nghiến chặt đến nỗi muốn gãy vụn.

Trong một thoáng do dự, hắn thử vận công kiểm tra tình trạng của Thiên Hoa Lân.

Và như một lẽ hiển nhiên, điềm xấu vốn chẳng bao giờ sai lệch…

“Quả nhiên… đến cả Thiên tỷ… cũng…”

Đến gần quan sát kỹ hơn, Mặc Dư Chân nhận ra đan điền của Thiên Hoa Lân đã hoàn toàn nát vụn, những huyệt đạo nối liền tâm mạch cũng sắp đứt thành từng sợi.

Với thương thế như vậy, dù có thần y giáng thế thì cũng chẳng thể xoay chuyển được.
Chỉ riêng việc nàng còn giữ được chút hơi tàn sống sót đến bây giờ, đã là một điều kỳ tích rồi.

Mặc Dư Chân siết chặt nắm tay, khiến máu rỉ ra từng giọt.

“Nếu như ta không ngu ngốc chôn vùi đời mình trong bốn bức tường…

Nếu như không đợi đến sau khi Trung Nguyên chìm trong biển lửa, hơn hai mươi lăm tuổi mới chịu cầm kiếm…”

Ấy vậy mà chỉ chưa đầy mười năm ngắn ngủi, hắn đã trở thành kẻ đủ sức chém chết Hấp Ma Huyết Thần.
Nếu như từ thuở thiếu niên hắn đã khổ luyện như những võ nhân khác thì sao?
Phải chăng cảnh tượng thảm khốc hôm nay đã không xảy ra?
Phải chăng hắn đã có thể bảo vệ những người thân thương kia?

“Nếu có thể quay lại quá khứ một lần thôi…”

Mặc Dư Chân bỗng bật cười tự giễu.

“Đúng là ý nghĩ thừa thãi…”

Hắn vẫn tưởng mình đã quen với cái chết từ lâu.
Vậy mà khi nghĩ đến cảnh huynh đệ sinh tử cùng mình lần lượt rời đi, lòng lại chợt trở nên yếu mềm.

Thở dài một tiếng, Mặc Dư Chân dìu Thiên Hoa Lân đến gốc mai, khẽ nói:

“Huynh Mạnh, huynh Trương, rồi cả Bạch tỷ… xem ra đều đã đi trước. Thiên tỷ, lẽ nào cả tỷ cũng định bỏ lại đệ mà đi nốt sao?”

Thiên Hoa Lân mỉm cười nhàn nhạt, đáp khẽ:

“Chỉ vì chẳng ai kham nổi tửu lượng của tiểu đệ, nên bọn ta bàn nhau đi trước… cùng lắm đệ tự uống một chén thôi.”

“Hừm… ta uống thì có là bao chứ? Đúng là keo kiệt, có khác nào mấy gã cái bang đói rách không!”

Nàng bật cười, tiếp lời:

“Mạnh đệ còn than phiền với ta rằng… có kẻ nửa đêm lén trốn đi, vét sạch rượu cất trong Dã Thú Cung của hắn đấy.”

“Huynh Mạnh… người thì to xác như núi, vậy mà lòng dạ lại hẹp hòi như con chuột. Chút rượu ấy mà cũng méc với Thiên tỷ cho bằng được!”

Hai người vừa dìu nhau về ngồi dưới gốc mai, vừa buông lời bông đùa vặt vãnh, chẳng hề nhắc đến nỗi đau của người đã mất, cũng chẳng thổ lộ bi thương của kẻ sắp lìa đời.

Đó là cách họ tưởng niệm – lặng lẽ, không nước mắt.
Những võ nhân đã quen với cái chết, chỉ có thể lấy nụ cười mà tiễn đưa nhau.

Hơi thở Thiên Hoa Lân ngày một yếu ớt, khí tức cuối cùng cũng dần tiêu tán.
Mặc Dư Chân ngẩng lên, ngắm những cánh hoa mai đang lặng lẽ rơi xuống, khẽ nói:

“Mối thù này, để ta gánh. Tỷ cứ yên tâm mà nghỉ ngơi thôi… Thiên tỷ.”

Thiên Hoa Lân đưa mắt nhìn hắn, khẽ hỏi:

“Tiểu đệ… không, hay nên gọi là ‘ngươi’ mới phải. Ngươi không sợ sao? Hoàn toàn có thể tự thoát thân mà, vì sao còn muốn ở lại?”

“Ha… Thiên tỷ sao lại nói lời ủy mị gì thế. Ta xưa nay vẫn thế thôi, làm được bao nhiêu thì làm bấy nhiêu.”

“Khụ…! Vậy thì đáp rõ một lời cho ta xem nào!”

Mặc Dư Chân bật cười, khẽ lắc đầu.

Dĩ nhiên là sợ.
Sau lưng hắn, vẫn còn ba tên giáo đầu chẳng hề kém cạnh Hấp Ma Huyết Thần.
Cuộc đấu tới đây, xác suất sống sót chẳng có bao nhiêu.

Dẫu vậy… con đường hắn đã chọn, nào có đường lui?

Thế nhưng… vì sao hắn vẫn chọn đối mặt, vẫn muốn chiến đấu?

Thực lòng, Mặc Dư Chân cũng chẳng biết rõ. Đến nước này rồi, nào còn cần một lý do?

Hắn bèn buột miệng nói bừa một câu:

“Vốn dĩ ta là kẻ không chịu nổi cảnh bị người khác chèn ép.”

Nghe vậy, Thiên Hoa Lân khẽ mỉm cười. Thoáng hiện nơi gương mặt nàng không phải bi thương của kẻ cận kề cái chết, mà là một chút… chờ mong.

“Ngươi… lần này lại nói cùng một lời.”

“Hử? Ý tỷ là gì?”

“Quả nhiên… lần cuối cùng này, ta cũng sẽ đặt cược vào ngươi.”

“Đặt cược? Tỷ đang nói gì vậy…?”

Phập!

Mắt Mặc Dư Chân trợn trừng.

“Khặc…!!”

Hắn cúi xuống nhìn ngực mình.
Một thanh đoản đao khắc đầy văn tự quái dị đã đâm xuyên qua tim hắn.

Dẫu đôi mắt đã mù, nhưng Thiên Hoa Lân – một kẻ đã đạt đến cảnh giới chí cao – chỉ bằng thính giác, nghe nhịp đập trái tim, nàng cũng có thể chuẩn xác xuyên thủng tử huyệt đối thủ.

Mặc Dư Chân trợn mắt nhìn nàng, tiếng gầm khàn đặc vang lên:

“Tỷ… tại sao!!”

Nỗi đau từ ngực xuyên tim hắn chẳng còn cảm nhận được nữa.
So với thương thế, vết thương nơi tâm khảm do kẻ mình tin tưởng nhất phản bội mới là đòn chí tử.

Tại sao?
Tại sao lại là Thiên tỷ?
Vì cớ gì phải hạ độc thủ?

Trong thoáng chốc, vô số ý nghĩ xoáy loạn trong đầu hắn.

Thiên Hoa Lân bỗng phá lên cười sảng khoái:

“Đừng làm quá thế, ta từng thử rồi, không đau như ngươi nghĩ đâu.”

“Cái quái gì thế? Dao đã đâm xuyên tim rồi, làm sao mà không đau được…?”

Khoảnh khắc ấy, Mặc Dư Chân mới bàng hoàng phát hiện – quả nhiên, hắn không hề cảm thấy đau đớn.

“Hử…? Tại sao… không đau?”

Còn chưa kịp hiểu chuyện gì, giọng Thiên Hoa Lân vang lên, chậm rãi:

“Đây là thần vật của Thiên Ma Thần Giáo – được gọi là Kiếm Hồi Quy. Nó cho chủ nhân hai cơ hội sử dụng. Một lần ta đã dùng… và lần cuối cùng này, ta vừa ban cho ngươi.”

Mặc Dư Chân ngẩn người, miệng lắp bắp:

“Hồi… hồi quy…?”

Nàng khẽ nhắm mắt, thở dài:

“Ta quá ngạo mạn. Tưởng rằng nếu được trao thêm một cơ hội, ta sẽ đủ mạnh để một mình diệt sạch lũ quái vật kia… Nhưng kết cục, vẫn không thể. Rốt cuộc, cũng là giới hạn của thiên phú mà thôi.”

“Tỷ… tỷ đang nói cái gì vậy…?”

Mặc Dư Chân còn định quát lên rằng đó chỉ là những lời nói điên rồ, nhưng chưa kịp mở miệng, thì từ đoản đao đã tuôn ra một luồng sức mạnh kỳ dị.
Dòng lực ấy bao phủ toàn thân hắn, khiến cảm giác tồn tại của chính mình dần trở nên mơ hồ, mờ nhạt.

Thiên Hoa Lân khẽ nói, giọng vững vàng:

“Ngươi sở hữu tài năng võ thuật vượt trội hơn ta, lại còn mang trong mình cái khí chất lạ thường, có thể quy tụ lòng người. Cơ hội cuối cùng này… ta sẽ đặt cược vào sức mạnh kỳ diệu đó.”

Đúng lúc ấy…

KHOÀNG!!

Trời đất rung chuyển, tiếng nổ long trời lở đất vang dội khắp Hoa Sơn.
Từ xa, ba bóng hình khủng khiếp như hiện thân của tai ương lao thẳng đến:

Cự Nhân – hình thể khổng lồ như núi.

Cửu Luân Hóa Nữ – yêu tà với chín bánh luân xoay quanh thân.

Ảnh Chung Quỷ – quỷ vật ẩn hiện trong bóng tối.

Ba tên giáo đầu còn lại của Nguyên Âm Giáo!

Mặc Dư Chân kinh hãi thét lên:

“Sao lại là… Cự Nhân, Cửu Luân Hóa Nữ, Ảnh Chung Quỷ!? Ba tên đó… sao cùng một lúc!?”

Sát khí từ chúng cuồn cuộn ập đến, khiến huyết mạch đông cứng.

“Khốn kiếp…!!”

Bỗng, một cái bóng mảnh mai lao vụt qua trước mắt hắn.
Chính là Thiên Hoa Lân, nàng siết chặt đại thạch phủ trong tay, chắn ngang luồng sát khí khủng khiếp đang tiến đến.

“Ở kiếp trước, chính ngươi đã bảo vệ ta. Vậy thì kiếp này… để ta bảo vệ ngươi một lần.”

“Ngươi điên rồi sao, Thiên tỷ!? Thân thể thế này, còn định làm gì!? Mau chạy đi! Để ta ở lại cản đường!!”

Mặc Dư Chân hoảng hốt muốn rút kiếm, nhưng bàn tay lại chỉ như chạm vào hư vô, chẳng thể nắm lấy thứ gì.

“Cái… gì thế này!? Tại sao… không chạm được!?”

Thiên Hoa Lân vẫn đứng chắn trước hắn, đón lấy kình phong dữ dội đang áp tới.
Dù thân thể nàng run lên, máu đỏ từng giọt lăn xuống khóe môi, nhưng khóe miệng lại nở nụ cười rạng rỡ.

“Thực ra… ta còn nhỏ hơn ngươi một tuổi. Ở kiếp trước, ta gọi ngươi một tiếng ca ca.”

“Thiên Hoa…!!”

Ngay khoảnh khắc đó, kình lực kinh hồn tràn tới, chỉ cần sượt qua thôi cũng đủ để xóa sạch sự tồn tại của tất thảy.

Trong thoáng ngắn ngủi, ánh mắt hai người giao nhau.
Mặc Dư Chân thấy nàng nở nụ cười sáng như mai nở tuyết tan.

“Nếu là ca ca của ta… ắt sẽ làm được.”

ẦM!!!

Một tiếng nổ kinh thiên động địa bùng lên.
Đỉnh Thiên Lậu Phong – nơi cao nhất Hoa Sơn – trong khoảnh khắc bị hủy diệt, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.

------------------------

Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...