Võ Thần Hồi Quy
Chương 2: Lần này, ta sẽ không sống nhu nhược nữa

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 2 – Lần này, ta sẽ không sống nhu nhược nữa

Mặc Dư Chân mở mắt.
Trước mặt hắn là khoảng sân rộng rãi, bốn bề cây cổ thụ vươn mình, rợp bóng.
Hắn nhận ra ngay đây là đâu – Vọng Đàm Điện, nơi từng là chốn bình yên thời niên thiếu của hắn, mỗi khi tâm loạn hắn lại tìm tới vẽ tranh và ngắm cảnh.
Vọng Đàm Điện vốn dĩ đã bị chiến hỏa thiêu rụi thành tro mười mấy năm trước.  Điều đó chỉ có một ý nghĩa duy nhất:

Hắn thật sự… đã quay về quá khứ.

Quay về trước khi gặp Thiên Hoa Lân, trước khi Trung Nguyên bị Nguyên Âm Giáo tàn phá,
trước khi mất đi tất cả những người từng che chở mình.

Hắn bây giờ lại là Mặc Dư Chân – đứa con út yếu đuối của Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh, trước khi thành cao thủ diệt Hấp Ma Huyết Thần.

“Lời Thiên tỷ nói là thật…” – hắn lẩm bẩm.

Nhìn quanh thân thể nhỏ bé, hắn đoán mình chỉ mới khoảng mười đến mười hai tuổi.
Theo quy định, con cháu của Thiên Chủ phải ở lại Vọng Đàm Điện đến sinh nhật 15 tuổi mới được ra ngoài, lấy cớ là để bảo vệ khỏi bị ám sát. Người ngoài nghĩ Thiên Chủ thương con, nhưng Mặc Dư Chân trải qua một đời nhớ lại chỉ biết cười nhạt:

“Phụ thân ta mà thương con? Chó cười cũng không tin.”

Hắn nhớ ra, trong thời gian này chỉ còn một kẻ ở chung với mình: Mặc Binh Hổ – người anh cùng cha khác mẹ, hơn hắn một tuổi, kẻ từng suốt ngày hành hạ, coi hắn là trò đùa vì hắn chỉ thích vẽ tranh, không chịu luyện công.

Nhắc tào tháo là tào tháo đến, giọng quen thuộc và khó chịu vang lên:
“Mặc Dư Chân!!”

Quay đầu lại, hắn thấy Mặc Binh Hổ đang nhếch mép tiến lại gần, ánh mắt như nhìn thấy món đồ chơi yêu thích.
Những ký ức bị bắt nạt thuở nhỏ dội về, khiến Mặc Dư Chân nắm chặt tay thành nắm đấm.

“Ê đệ đệ, huynh gọi là phải coi như trời, dám làm ngơ à?”
Nói rồi Mặc Binh Hổ cầm thứ gì đó, lắc trước mũi Mặc Dư Chân.

Trong đầu Mặc Dư Chân chợt lóe lên ký ức.
‘À! Nhớ ra rồi.’
Chuyện xảy ra khi hắn khoảng mười hai tuổi — một kỷ niệm ám ảnh ùa về trong tâm trí.
Đó là lần Mặc Binh Hổ đã bắt con mèo hoang mà Mặc Dư Chân thỉnh thoảng chăm sóc, đánh chết rồi cầm xác nó lắc lư trước mặt để chế giễu hắn.

Khi ấy Mặc Dư Chân chỉ biết bất lực, không dám hé răng nửa lời.
Cậu bé yếu ớt ngày đó chỉ biết chôn con mèo ở chỗ có nắng rồi lặng lẽ rơi những giọt nước mắt như phân gà.
Đó là Mặc Dư Chân của quá khứ.
Nghĩ lại thì thật tiếc nuối và thảm hại.

Mặc Dư Chân khẽ lắc đầu, thì thầm:
‘Xin lỗi… mèo ơi, chắc ta còn từng đặt tên cho ngươi, nhưng đã quá lâu rồi, giờ chẳng nhớ nổi nữa.’

Nước mắt giờ đã khô cạn, hắn không còn nước mắt để rơi rồi.
Thay vào đó là một ý nghĩ lạnh lùng:
‘Tên khốn Mặc Binh Hổ này, lần này ta nhất định cho ngươi một trận.’

Ngẩng nhìn Mặc Binh Hổ với nụ cười lạnh lùng, Mặc Dư Chân đáp:
“Tên khốn nhà ngươi, gọi ta lắm thế làm gì, đồ tè dầm.”

“C… cái gì?!”
Mặc Binh Hổ vốn có tật tè dầm khi còn nhỏ, chuyện này từng là đề tài bàn tán của bọn gia nhân.
Dù sau này hắn từng đánh một gia nhân tới nửa thân tàn phế để bịt miệng, nhưng tiếng xấu đồn xa cũng khó che giấu được.

Mặt Mặc Binh Hổ đỏ bừng như lửa vì xấu hổ.
“Này… ngươi muốn chết phải không?”

Mặc Dư Chân bật cười khẩy, tiến một bước về phía Mặc Binh Hổ.
Tên nhóc trước mặt trông mỏng manh yếu đuối thế kia, nếu bị cho ăn đòn thì liệu nó có hiểu được ý nghĩa của cái chết chăng?

Thực ra, ở tuổi mười ba này Mặc Binh Hổ đã luyện công gần tám năm, thân thể rắn chắc.
Trong khi Mặc Dư Chân lúc này vẫn là một kẻ chưa hề nhập môn, hắn chẳng biết võ công là gì.
Theo lý mà nói, Mặc Binh Hổ hoàn toàn có thể áp đảo Mặc Dư Chân đến mức hắn không dám đụng chân đụng tay lần nào nữa.

Nhưng…
Mặc Dư Chân của kiếp trước đã trải qua bể máu, giờ đây tự tin rằng dù cả chục tên như Mặc Binh Hổ cùng ùa tới, hắn cũng đủ khả năng tự tay xé nát hết.

Không kìm được giận, Mặc Binh Hổ vung nắm đấm về phía trước.
“Hôm nay ta sẽ biến cái Vọng Đàm Điện này thành nơi ngươi phải bò như cẩu mà cầu xin!!”

Quyền cước mang theo chân khí uy mãnh, khó tin là phát ra từ một đứa trẻ mười ba tuổi.
Mặc Dư Chân bình thản nhìn cú đấm bay tới, trong lòng thầm nghĩ:

‘Hừm, có vẻ hắn cũng có tố chất đấy.’

Nhưng… chỉ đến đó thôi.
Trong cả đất Trung Nguyên rộng lớn này, loại tư chất như Mặc Binh Hổ chỉ là hạng xoàng, gặp đâu cũng có.
Đó cũng chính là lý do đến cuối cùng, Mặc Binh Hổ chẳng bao giờ nhận được sự để ý nào từ phụ thân – Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh.

Vù!!
“Ể?”
Quyền kình của Mặc Binh Hổ chỉ bổ trúng vào khoảng không.

Mặc Binh Hổ vốn tưởng tượng ra cảnh Mặc Dư Chân khóc lóc mũi dãi be bét, lăn lộn bò lê dưới đất xin tha.
Nhưng chuyện gì đang xảy ra đây?

Còn chưa kịp quay đầu, một cơn đau khủng khiếp đã ập đến.
Bộp!!
“AAAAAA!!”
Nắm đấm của Mặc Dư Chân đã giáng thẳng vào mặt Mặc Binh Hổ.

Một chiêu thôi đã nghiền nát sống mũi, máu từ hai lỗ mũi tuôn ào ạt như thác.
“Tên điên này…?!”
Bịch!
“Hự!!”
Chưa kịp nói hết câu, mũi giày của Mặc Dư Chân đã dập mạnh vào bụng Mặc Binh Hổ, khiến Mặc Binh Hổ gập người ói thốc.

Từ khi sinh ra đến giờ, đây là lần đầu tiên Mặc Binh Hổ nếm mùi bị đánh thê thảm như vậy.
Tứ chi run lẩy bẩy, nước mắt trào ra không kiểm soát.

Mặc Dư Chân vẫn chưa chịu buông tha, tiến lên từng bước và lại đá, lại đạp không chút nương tay.
Bốp! Bụp! Rầm!
“Á! Hự! A! L… Làm ơn, tha… tha cho ta…”

Dẫu kẻ kia đã mất hết ý chí chiến đấu, bò lết dưới đất, Mặc Dư Chân vẫn chẳng có ý định bỏ qua dễ dàng cho Mặc Binh Hổ.
Hắn dù không vận nội lực, nhưng từng chỗ ra đòn đều nhắm vào yếu huyệt chí mạng.

Một thân thể vẫn còn non nớt chưa phát triển hết — nếu Mặc Binh Hổ tiếp tục hứng chịu những cú đánh tàn bạo này, kết cục hoặc là tử vong, hoặc là tàn phế cả đời.

Hắn thừa biết đang quá tay với một đứa con nít.
Nhưng đây chính là sự cố ý.

‘Giờ chắc sắp có kẻ lộ mặt rồi.’

Bề ngoài thì Vọng Đàm Điện chỉ có gia nhân và vài hộ vệ trông coi.
Song dù gì nơi đây cũng là chỗ ở của huyết mạch trực hệ Ma Đạo Thiên Chủ. Không thể nào lại không có ám vệ ẩn mình.

‘Dĩ nhiên… chức trách của chúng không phải bảo hộ, mà là giám sát.’

Ngay khi Mặc Dư Chân đổi hướng nắm đấm, nhằm thẳng vào đan điền Mặc Binh Hổ, ra một đòn chí mạng đủ khiến Mặc Binh Hổ phải phế bỏ nửa đời.

Chát!!
Một bóng người lao đến như xé gió, khoác áo dài xanh sẫm, chặn đứng cánh tay Mặc Dư Chân.

“Đến đây thôi là đủ rồi, công tử.”

Người đó thực ra đã theo dõi trận ẩu đả từ đầu.
Nhưng việc chứng kiến một kẻ chẳng hề tỏa ra chút nội lực nào lại đánh Mặc Binh Hổ đến thảm hại như vậy, cũng khiến tên đó nhất thời sững sờ, quên cả việc phải ra tay ngăn chặn.
Mãi đến lúc này gã mới kịp chen vào, suýt nữa thì phạm phải lỗi lầm nghiêm trọng.

“Công tử Dư Chân, chuyện này rốt cục…”

“Buông ra.”

“Dạ…?”

“Bỏ. Cái. Tay. Ra.”

Khoảnh khắc ấy, ánh mắt lạnh băng của Mặc Dư Chân nhìn thẳng vào người gã, khiến toàn thân gã hộ vệ run rẩy lẩy bẩy.
Đó tuyệt đối không phải là ánh nhìn của một đứa trẻ mười hai tuổi.

Là gì vậy?
Phải… trong mắt nó có quyền uy.

Loại khí thế chỉ có ở những kẻ đã đứng ở đỉnh cao, bậc Chí Tôn Giả.
Trong một giây đó, gã võ nhân đã thực sự cảm nhận được điều đó từ một cậu bé.

Soạt.
Gã vội vàng lùi một bước, cúi đầu thật thấp, cung kính nói:
“Đã vô lễ rồi, công tử.”

Mặc Dư Chân chỉ làm ra vẻ thản nhiên, rồi giơ mũi giày khẽ hích vào cái xác sống dở chết dở của Mặc Binh Hổ đang nằm ngất xỉu dưới đất.
“Đem thứ này đến y quán đi.”

“Vâng, tuân lệnh.”

Nói xong, Mặc Dư Chân vung tay như xua đuổi, rồi lững thững rời khỏi sân viện.
Không cần quay đầu, hắn vẫn có thể cảm nhận rõ ánh mắt gã hộ vệ kia đang dõi theo bóng lưng mình.

‘Chắc chắn hắn sẽ lập tức bẩm báo cho phụ thân, Ma Đạo Thiên Chủ.’
Mà đó cũng chính là điều Mặc Dư Chân mong muốn.

Chỉ mới hồi quy chưa đến nửa canh giờ, hắn đã bước những bước đầu tiên hoàn toàn khác biệt so với quá khứ.

“Lần này, ta sẽ không sống ngu xuẩn như trước nữa.”

***

Trong vô số lâu các thuộc Ma Đạo Thiên Bản Đàn, tòa cao nhất vươn thẳng trời xanh chính là Ma Thiên Lâu.
Nơi đây là Mãn Liên Cung, chỗ ở của Ma Đạo Thiên Chủ.

Ở Ma Thiên Lâu, bên trong Đại Điện, một bóng người đang tiến lên chính giữa.
Dẫu bước chân đường hoàng, nhưng chẳng hề phát ra tiếng động, chứng tỏ khinh công đã đạt đến cảnh giới tuyệt đỉnh.

Đến gần mấy chục bước trước ghế gia chủ cao cao tại thượng, gã hộ vệ mới quỳ một gối xuống.
“Đội trưởng Bạch Lang, Chu Khúc, tham kiến Thiên Chủ!”

Chính là gã hộ vệ đã ngăn Mặc Dư Chân.

Một lát sau…
Vùuuuu!
Trong đại điện bốn phía đều bịt kín, một cơn gió lạnh thấu xương bỗng cuộn lên, đủ khiến Chu Khúc run rẩy tận trong xương tủy.

“Có chuyện gì?”

Chỉ một giọng nói thôi mà đã khiến chân Chu Khúc tê rần, mồ hôi dọc sống lưng tuôn ra ròng ròng.
Chu Khúc nuốt nước bọt, khom người bẩm báo:

“Thuộc hạ có việc phải tâu, về sự việc đã xảy ra trưa nay tại Vọng Đàm Điện.”

“Vọng Đàm Điện ư…? Nói xem nào.”

Chu Khúc đem toàn bộ chuyện giữa Mặc Dư Chân và Mặc Binh Hổ kể lại, sau đó cung kính dập đầu:
“Thuộc hạ xin cáo lui.”

“Được, lui đi.”

Sau khi gã biến mất khỏi đại điện một lúc lâu, Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh vẫn ngồi trầm mặc suy tư.
Rồi đột nhiên, khóe miệng khẽ nhếch lên, Mặc Vô Minh bật cười khan một tiếng.

Nguyên do là bởi câu cuối cùng mà Chu Khúc đã nói, dù ấp a ấp úng, nhưng vẫn buộc phải nói ra:

“Bẩm Thiên Chủ… ánh mắt của lệnh công tử út, khiến thuộc hạ liên tưởng đến người vậy.”

“Đứa ấu tử à… Hừ, thật ngông cuồng.”

Ngay ngày hôm sau, vị Thiên Chủ đã bế quan ẩn mình suốt nhiều năm đột nhiên công khai tổ chức một buổi đại lễ, xuất hiện trở lại trước thiên hạ.
Chỉ để một lần nữa xem xét lại năng lực của đứa ấu tử mà Mặc Vô Thiên vốn dĩ chỉ xem như phế vật.

------------------------

Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...