Võ Thần Hồi Quy
Chương 12: Nhân duyên giữa ta và ngươi

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 12: Nhân duyên giữa ta và ngươi

Sau khi kết thúc thời hạn giam cấm tại Phi Diễn Đồng, Mặc Dư Chân trở lại với những ngày tháng tẻ nhạt, chỉ quanh quẩn giữa tu luyện, ăn uống và ngủ nghỉ.

Khác với lúc ở trong Phi Diễn Đồng, ở đây có quá nhiều ánh mắt theo dõi hắn, khiến hắn khó mà dốc toàn lực tu luyện như trước được. Thậm chí, cảm giác buồn chán bắt đầu len lỏi trong đầu hắn.

“Càng giấu kỹ, ta càng có lợi. Trước mắt, đành phải chịu vậy thôi.”

Hắn không có ý che giấu thực lực hoàn toàn, nhưng là người bước đi trong giang hồ, ai cũng hiểu rằng phải luôn giữ lại ít nhất ba phần thực lực.

Không nhất thiết phải phơi bày toàn bộ những quân bài trong tay cho thiên hạ xem.

“Còn con Thanh Phi kia… bị ta nhổ có vài cọng lông mà giận dỗi, biến mất tăm hơi, không thấy mặt mũi gì, đúng là nhỏ nhen hết chỗ nói.”

Nghĩ tới đó, Mặc Dư Chân bật cười. Không biết từ bao giờ, hắn đã thật sự thấy quyến luyến con chim ngốc ấy.

Hắn thầm nghĩ, nếu có dịp, hắn sẽ lại lên Mộc Thần Sơn để tìm Thanh Phi.

Ngay lúc ấy, từ xa, một thị tỳ trong phủ chạy tới, gấp gáp thưa:

“Công tử! Phu nhân Nam Cung sắp đến ạ!”

“Mẫu thân… đến sao?”

Mắt Mặc Dư Chân khẽ mở to, rồi như sực nhớ ra điều gì đó.

Phải rồi. Hôm nay chính là sinh nhật của hắn. Và đây cũng là ngày duy nhất trong năm mà Nam Cung phu nhân được phép vào Vọng Đàm Điện để thăm con.

‘Mình quên khuấy mất. Sinh nhật à… đã lâu lắm rồi không còn nhớ cảm giác đó là gì.’

Hắn nở một nụ cười nhẹ, như vừa buồn vừa tự giễu, rồi nói với thị tỳ:

“Chuẩn bị đón mẫu thân giúp ta.”

“Vâng, công tử.”

Đã một năm không gặp, dĩ nhiên phải xuất hiện với dáng vẻ tươm tất nhất.

Mặc Dư Chân thay bộ võ phục giản dị hằng ngày, lấy ra một bộ áo nho sinh xanh đậm được cất giữ cẩn thận, mặc vào rồi buộc tóc gọn gàng.

Tuy mới mười ba tuổi, nhưng sau một năm khổ luyện tuyệt kĩ Sơn Vương Vũ, thân thể hắn đã cứng cáp, cao lớn hơn hẳn những đứa cùng lứa.

Khi hắn đã trang phục chỉnh tề, các thị tỳ trong viện không khỏi xuýt xoa:

“Trời ơi! Công tử mà lớn thêm vài năm nữa, chắc khiến nữ nhân cả Quảng Tây này đổ rạp trước người mất thôi!”

Mặc Dư Chân bật cười, nhưng trong đầu lại thoáng hiện lên một dòng suy nghĩ lạnh như băng:

“Vài năm nữa… ta sẽ thanh tẩy giang hồ, tiêu diệt lũ sâu mọt khiến Trung Nguyên mục ruỗng. Nữ nhân có phát điên vì ta không thì ta không biết, nhưng bọn võ lâm nhân chắc chắn sẽ phát điên lên vì ta.”

Khi mọi thứ đã sẵn sàng, hắn cùng đám gia nhân bước ra cổng chính của Vọng Đàm Điện để nghênh đón.

“Phu nhân Nam Cung đến!”

Giọng của vệ binh vọng ra, cánh cổng sắt nặng nề dần mở.

Ầm… ầm…

Từ trong ánh sáng, một dáng người hiên ngang, đĩnh đạc bước tới.

Mặc Dư Chân khẽ sững người. Bởi hôm nay mẫu thân hắn không đi một mình, bên cạnh bà là một đội hộ vệ võ giả hùng hậu.

Ánh mắt từng người, từng người trong đoàn hộ vệ ấy đều kiên định và khí thế mà họ toát ra cũng chẳng tầm thường chút nào. Tuy vậy, lý do khiến Mặc Dư Chân kinh ngạc không phải là vì họ.

Mà là vì luồng khí tỏa ra từ chính thân mẫu của hắn — Nam Cung Linh Linh.

Nàng không hề cố che giấu khí tức như trước nữa, thậm chí còn để mặc cho nó lan tỏa khắp nơi. Khí thế ấy hùng dũng và sâu thẳm như bầu trời mênh mông, khiến người đối diện cảm thấy choáng ngợp.

“Mẫu thân… lại mạnh đến mức này sao?”

Một năm trước, khi nàng đối phó với đám mà Huệ Nương Anh sai đến, khí thế của nàng chắc chắn không được như thế này. Giờ đây, người mẫu thân trước mắt đã trở thành một người hoàn toàn khác.

Mặc Dư Chân chợt hiểu ra:

“Đó mới chính là thực lực thật sự của mẫu thân.”

Trong thời gian qua, Nam Cung Linh Linh đã khôi phục lại võ công mà mình từng buông bỏ, và lấy lại phần nào cảnh giới đã mất.

Từng bước đi của Nam Cung Linh Linh đều tràn đầy tự tin, nét mặt ung dung, phong thái thảnh thơi. Đây là dáng vẻ mà Dư Chân trong kiếp trước chưa từng một lần được thấy.

Không chỉ có hắn thay đổi, mà cả mẫu thân cũng vậy. Và đó là một sự thay đổi khiến hắn cảm thấy vô cùng vui mừng.

‘Trông người thật đẹp, mẫu thân.’

Giữa lúc Mặc Dư Chân cố gắng nén lại cảm xúc đang dâng trào trong lòng, thì Nam Cung Linh Linh cũng đang thầm kinh ngạc khi gặp lại con trai mình.

‘Dư Chân… đã nhập công rồi ư?’

Nam Cung Linh Linh có thể cảm nhận được luồng chân khí vận hành trôi chảy trong người con trai. Nhưng rõ ràng nàng đâu từng dạy hắn võ công, cũng chưa từng để sư phụ nào ở lại Vọng Đàm Điện.

‘Chẳng lẽ ở Phi Diễn Đồng nó gặp được kỳ duyên nào đó sao?’

Thế nhưng, điều khiến nàng kinh ngạc hơn cả là khí tức của con trai đã mang đặc trưng của Trùng khí.

Ngay cả chính bà, người từng được tán dương là kỳ tài của Nam Cung thế gia, cũng phải mất ba năm sau khi nhập công mới đạt đến cảnh giới này. Thế mà con trai bà chỉ mất có một năm.

Một thiên tài hiếm thấy, dù là trong toàn bộ Ma Đạo Thiên cũng khó tìm được người thứ hai.

Nam Cung Linh Linh thật muốn ôm con vào lòng mà khen ngợi. Nhưng rồi, trong lòng nàng lại thoáng qua một nỗi bất an. Bởi nàng hiểu hơn ai hết, câu “ cây kim trong bọc lâu ngày cũng lộ ra” không phải là lời nói suông.

‘Tài năng quá mức rực rỡ… dễ bị ganh ghét. Ta phải bảo vệ con mới được.’

Nam Cung Linh Linh khẽ nở nụ cười dịu dàng, cố giấu đi nỗi lo trong đáy mắt.

“Một năm không gặp mà con lại thay đổi đến mức ta chẳng nhận ra nữa, Dư Chân à.”

Mặc Dư Chân cũng cười đáp:
“Mẫu thân mới là người khiến con không nhận ra đấy. Trông như trẻ lại cả chục tuổi. Hay là nhân dịp này, người bỏ quách người cha vô tình kia đi, rồi tái giá một phen thế nào?”

Xung quanh lập tức tràn ngập những ánh mắt kinh hãi. Chàng thiếu niên này… dám công khai gọi Ma Đạo Thiên Chủ là “vô tình”?

Ngay cả Biểu Diên cũng lo lắng liếc quanh, sợ có ai nghe thấy. Nhưng Nam Cung Linh Linh chỉ khẽ bật cười, dường như chẳng hề coi lời ấy là phạm thượng.

“Ồ, ý đó hay đấy.”
Nam Cung Linh Linh nhoẻn miệng cười ranh mãnh.
“Người ta thì có đến năm nàng thiếp, chẳng lẽ ta lại không được có lấy một người đàn ông cho riêng mình sao?”

“Thưa... thưa phu nhân!”
Biểu Diên tái mặt, hệt như thể trời sắp sập đến nơi.

Thấy bộ dạng ấy, Mặc Dư Chân và Nam Cung Linh Linh đồng loạt phá lên cười.

“Ha ha ha! Thôi dừng lại đi, mẫu thân. E rằng nếu tiếp tục, Biểu thẩm không sống nổi đến hết ngày mất.”

“Được rồi, được rồi. Thật đúng là một người khiến ta không chán được.”

“Tiểu thư! Công tử!”
“Hà hà, xin lỗi nhé, Biểu thẩm. Vào trong thôi nào.”
“Thật là... trời ơi...”

Trong bầu không khí đầm ấm ấy, đoàn của Nam Cung Linh Linh tiến vào Vọng Đàm Điện một cách yên bình.

***

“Chúc mừng sinh nhật con, Dư Chân.”
Nụ cười của Nam Cung Linh Linh hôm nay hiền hòa và thư thái đến lạ.

Trước kia, dẫu năm nào cũng đích thân tổ chức sinh nhật cho con, nhưng khuôn mặt nàng lúc nào cũng ẩn hiện vẻ bất an.

‘Có lẽ khi đó, mẫu thân sợ ta sẽ trưởng thành và rời khỏi nơi này... Vì thế giới ngoài kia, chẳng hề dịu dàng hay thanh bình như ta từng tưởng, mà là một chiến trường nơi kẻ yếu không thể tồn tại.’

Nhưng giờ đây, mọi thứ đã khác. Mặc Dư Chân không còn là con mồi, mà đã trở thành kẻ săn mồi.

‘Giờ chỉ còn những ngày bình yên và nụ cười dành cho người thôi, mẫu thân.’

Hắn mỉm cười, rồi trêu:
“Sinh nhật của đứa con trai duy nhất mà sao tay người lại trống không thế ạ?”

Nam Cung Linh Linh bật cười trước vẻ mặt đòi quà vô cùng bình thản ấy.
“Vốn định chuẩn bị cho con một cây bút do danh thủ chế tác, nhưng nghĩ lại chắc con chẳng cần đến thứ đó nữa rồi. Con nói đi, con có muốn thứ gì khác không, cứ nói đi.”

Mặc Dư Chân giả vờ suy nghĩ chốc lát, hắn nheo mắt cười:
“Nếu con đã chọn cầm kiếm thay vì cầm bút... vậy một thanh kiếm thì sao ạ?”

Ánh mắt hắn lướt về thanh kiếm treo nơi hông của mẫu thân, ngay từ lúc nàng bước vào, hắn đã không thể rời mắt khỏi nó.

Một kiếm khách đâu thể không nhận ra kiếm quý. Dẫu chưa được rút ra, nhưng luồng hàn khí sắc bén tỏa ra từ chuôi kiếm ấy đã khiến da thịt hắn nổi hết gai ốc.

“Tuy không phải Mai Hoa Thần Kiếm của đại huynh Trương Bình, nhưng thanh kiếm này e rằng cũng không kém là bao.”

Nói đến đó, Mặc Dư Chân khẽ mỉm cười. Trong các huynh đệ kết nghĩa, Trương Bình, Hoa Sơn Thiên Kiếm, là người coi trọng kiếm đạo hơn cả mạng sống, và thanh Mai Hoa Thần Kiếm của Trường Bình cũng chính là báu vật trấn phái của phái Hoa Sơn.

Bản thân Mặc Dư Chân vốn chẳng mấy bận tâm đến binh khí, nhưng sau nhiều trận chiến, khi nhìn thanh kiếm của Trương Bình vẫn sáng như mới, còn kiếm của mình thì mẻ lưỡi, gãy cán... Hắn không khỏi thấy có chút... Chua chát trong lòng.

‘Một ngày nào đó, ta cũng định sẽ tìm được một thanh kiếm không thua kém gì Mai Hoa Thần Kiếm của đại huynh…’

Nhưng không ngờ, ngay trước mắt, lại xuất hiện một thanh kiếm như thế. Làm sao mà lòng hắn không nổi lòng tham cho được?

Tuy nhiên, cái lòng tham ấy của Mặc Dư Chân nhanh chóng bị đập tan chỉ trong chốc lát.

Giọng Nam Cung Linh Linh vang lên một cách lạnh lùng, dứt khoát, đến mức khiến tim hắn khẽ thắt lại.
“Thà con bảo ta dâng cái mạng này cho con còn hơn.”

“Người chỉ cần nói là không được rồi, mẫu thân, sao mà lời lẽ bạo liệt thế.” Mặc Dư Chân cười gượng.

Nam Cung Linh Linh khẽ mỉm cười.
“Cũng như con người có nhân duyên riêng, kiếm khách cũng có nhân duyên riêng với thanh kiếm của mình. Rồi sẽ đến một ngày, con gặp được người, hay thanh kiếm, có mối duyên thuộc về con.”

“Nhân duyên, sao...”

Mặc Dư Chân nghiền ngẫm những lời đầy ẩn ý ấy, rồi giả vờ phụng phịu:
“Nhân duyên của con ắt hẳn sẽ là mối duyên tuyệt thế chưa từng có trong lịch sử Trung Nguyên. Đến lúc ấy, dẫu mẫu thân có xin được múa kiếm thử một lần, con cũng sẽ chẳng nhường cho người đâu đấy.”

Nam Cung Linh Linh khựng lại trong giây lát, rồi khẽ nói:
“Một lần cũng không được sao…?”

“Không được.”

Cả phòng lặng thinh. Rồi cả hai mẹ con cùng bật cười, tiếng cười trong trẻo vang vọng khắp gian phòng. Không khí ấm áp và thân tình đến mức khiến lòng Mặc Dư Chân bất giác dâng lên một cảm xúc nghèn nghẹn nơi lồng ngực.

Sau khi họ trò chuyện thêm một lúc lâu, Nam Cung Linh Linh chợt nói:
“Thấy con chẳng thật sự muốn thứ gì cả, vậy ta sẽ tặng con thứ này vậy.”

Nàng lấy từ trong áo ra một cuốn sách mỏng, sạch sẽ, đặt nhẹ lên bàn. Bìa sách trắng tinh, không ghi một chữ nào, trông như thể mới vừa được sao chép xong.

Mặc Dư Chân nghiêng đầu hỏi:
“Đây là gì vậy ạ?”

“Bản chép tay của Thương Kỳ Đại Diễn Chân Quyết.”

“...!”

Lời vừa nói ra của mẫu thân hắn như một luồng kiếm khí xuyên thẳng qua ngực hắn, Mặc Dư Chân trừng mắt nhìn, không thể thốt nên lời.

Thương Kỳ Đại Diễn Chân Quyết, chính là tâm pháp nội công căn bản của Nam Cung Thế Gia, gia tộc danh chấn thiên hạ, từng được ca tụng là “Thiên Hạ Đệ Nhất Kiếm Gia” tại An Huy.

Bao đời kiếm khách lừng danh của Nam Cung, những người từng dùng một thanh kiếm mà đặt chân lên cảnh giới “Thiên ngoại thiên”, tất cả đều lấy bộ tâm pháp ấy làm nền tảng.

Đó là tinh hoa của võ học nhà Nam Cung, một tuyệt kỹ mà dù gọi là Thần công cũng không hề quá lời.

Nhưng, đây không phải là một tâm pháp mà ai cũng có thể tu luyện được.

Nếu hỏi có phải vì cửa ải nhập môn quá cao hay không, thì câu trả lời là không. Thậm chí, là ngược lại.

Tâm pháp Thương Kỳ Khí này mang bản chất của sự dung hòa và trung dung. Tâm pháp đó lấy cân bằng làm gốc, lấy hòa hợp làm đạo. Không phải mạnh bạo, không phải cực đoan, mà là thông suốt vạn vật, hòa mà không tan.

Vì vậy, so với các tuyệt thế tâm pháp khác, việc nhập môn dễ dàng hơn rất nhiều.

Tuy nhiên, chính vì nó là cội rễ của toàn bộ võ học nhà Nam Cung, nên dĩ nhiên không ai được phép tự tiện luyện tập nếu chưa được cho phép.

Để ngăn chặn việc thất lạc hay bị lợi dụng, ngay cả trong tộc Nam Cung, chỉ những người được chọn lọc kỹ lưỡng và trải qua nhiều tầng kiểm chứng mới được truyền thụ Thương Kỳ Đại Diễn Chân Quyết.

Nếu một ngày nào đó, người ngoài mà bị phát hiện có tâm pháp ấy vận hành trong đan điền, thì kết cục sẽ chỉ có một: bị xem như tội nhân của gia tộc và cả đời sẽ phải đối đầu với Nam Cung thế gia.

Nam Cung Linh Linh đương nhiên hiểu rõ điều đó hơn ai hết. Vậy mà nàng vẫn đưa nó cho con trai mình, vì sao chứ?

Vừa thoáng thấy vẻ nghiêm trọng trong ánh mắt của con trai, Nam Cung Linh Linh liền hiểu ngay con mình đang nghĩ gì.
“Đừng lo. Ta đã được gia chủ cho phép rồi.”

“Nhưng... làm sao người làm được?” Mặc Dư Chân sửng sốt hỏi lại.

Trong mắt Nam Cung Linh Linh thoáng hiện lên chút chua xót.
“Rồi con sẽ hiểu thôi. Nói ngắn gọn thì... cứ xem như đó là cái giá cho thân phận của ta đi.”

“...”

Dẫu bà không nói hết, nhưng Mặc Dư Chân lập tức hiểu ý.

‘Mẫu thân đã dùng cuộc hôn nhân chính trị với Ma Đạo Thiên Chủ để trả món nợ cũ của gia tộc... Và đổi lại, quyển Thương Kỳ Đại Diễn Chân Quyết chép tay này, là cái giá mà mẫu thân đã đổi về.’

Nghe thì là “hôn nhân chính trị”, nhưng thực tế, chẳng khác nào bị gia tộc ruồng bỏ và gả đi như một món hàng.

Có lẽ mẫu thân từng định cắt đứt hoàn toàn với Nam Cung suốt phần đời còn lại, giống như ở kiếp trước.

Thế nhưng, để giúp đứa con trai đang dấn bước trên con đường võ đạo, nàng đã cúi đầu trước gia tộc từng quay lưng với mình, để đổi lấy thứ có thể làm đôi cánh cho con.

Cuốn Thương Kỳ Đại Diễn Chân Quyết đặt trước mắt hắn lúc này, không chỉ là một tâm pháp nội công, mà còn là tuổi xuân, máu và nước mắt của người mẫu thân mang tên Nam Cung Linh Linh.

Ánh mắt Mặc Dư Chân dần trở nên lạnh lẽo.

“Nam Cung thế gia... Có lẽ giữa ta và các ngươi, từ nay chỉ có thể là nghiệt duyên mà thôi.”

------------------------

Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...