Võ Thần Hồi Quy
-
Chương 4: Ta vẫn như xưa
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 4: Ta vẫn như xưa
Nơi này không phải là chỗ để phân xử tranh chấp trẻ con của hai thằng nhóc mới lớn. Với chuyện nhỏ nhặt ấy, phụ thân hắn – Ma Đạo Thiên Chủ – sao có thể tự mình dẫn theo thủ hạ kéo đến tận đây?
‘Phụ thân đến đây, là để phân định ta rốt cuộc sẽ hóa thành giao long bay lên trời, hay chỉ là giun kiến bò dưới bùn đất mà thôi.’ - Mặc Dư Chân thầm nghĩ.
Nếu vậy, thái độ mà hắn phải bộc lộ tuyệt đối không phải là một kẻ oan khuất gào thét thanh minh cho bản thân. Thứ hắn phải cho Mặc Vô Minh thấy chính là:
Một bản lĩnh kiên định như thép, hiên ngang giữa trăm ngàn địch thủ mà vẫn không run sợ, không lùi bước.
Mặc Dư Chân ưỡn thẳng ngực, đường hoàng cất lời:
“Dù là đánh lén hay gì đi nữa, nếu đó là chiến trường thật sự, thì đại ca đã sớm mất mạng dưới tay ta rồi. Từ nay về sau, việc này sẽ là một bài học để đại ca có thể giữ lại được cái mạng hèn mọn của mình thêm lần nữa. Lẽ ra huynh phải cúi đầu cảm tạ ta mới đúng.”
“Ngươi… dám!!”
Người không nhịn nổi mà bùng phát sát khí đầu tiên chính là Huệ Nương Anh, mẫu thân của Mặc Binh Hổ.
Ngay lập tức, các thành viên Xích Lang Đội – vốn do con gái trưởng của bà ta là Mặc Diên làm đội trưởng – cũng tỏa ra sát khí.
Ngay khoảnh khắc đó:
“Đội trưởng Xích Lang, bước ra đây.”
Giọng nói lạnh lẽo của Thiên Chủ vang vọng khắp võ trường.
Trong tích tắc, không chỉ đám đội viên, mà cả Huệ Nương Anh cũng không tự chủ mà run rẩy.
Mặc Diên tiến ra trước, mặt không chút cảm xúc.
“Ngay trước mặt ta mà dám công khai để thuộc hạ phóng sát khí… Kỷ cương của Xích Lang Đội thật đáng khen ngợi.”
“……”
Nàng chỉ biết cúi đầu thay cho lời đáp.
“Từ giờ phút này, Xích Lang Đội lập tức bị đình chỉ toàn bộ nhiệm vụ, toàn quân đóng cửa bế quan một năm. Đội trưởng bị bãi chức. Ngươi có dị nghị gì không, Đội trưởng Xích Lang?”
“Không, Thiên Chủ.”
“Lui xuống.”
Mặc Diên vẫn giữ gương mặt thản nhiên, lặng lẽ lui về sau.
Nhưng Huệ Nương Anh thì không thể giấu nổi nỗi căm phẫn trên gương mặt. Bấy lâu nay bà ta dựa vào con gái để thao túng Xích Lang Đội như cánh tay đắc lực. Nay trong chớp mắt đã bị chặt đứt, bà ta chẳng khác gì rơi vào cảnh bị phế bỏ tứ chi.
“Thiên Chủ!! Sao người có thể đối xử với thiếp như thế này!!”
Mặc Vô Minh lặng lẽ nhìn Huệ Nương Anh. Khóe môi ông ta hơi nhếch lên, tựa như cười mà không cười.
Đó là một lời cảnh cáo. Vượt quá giới hạn một bước nữa thôi, chắc chắn sẽ phải trả giá.
Trong nháy mắt, sắc mặt Huệ Nương Anh tái mét, lạnh buốt như tro tàn. Bà ta nghiến chặt môi đến bật máu, rồi quay đầu, trút hết oán hận bằng ánh mắt lên người Mặc Dư Chân, như muốn xé xác hắn thành trăm mảnh.
Mặc Vô Minh lúc này mới quay sang nhìn ấu tử:
“Thế nào, ấu tử? Bây giờ ngươi đã có một kẻ thù rõ ràng. Cảm giác ra sao?”
Mặc Dư Chân bình thản đáp:
“Trước đại nghĩa, không có thù địch vĩnh viễn, cũng chẳng có đồng minh vĩnh viễn. Vậy nên, hà tất để tâm làm gì?”
Ánh mắt Mặc Vô Minh lóe sáng.
“Ồ? Ý ngươi là… nếu tình thế cần thiết, ngươi cũng có thể liên thủ cùng cả đám Chính Đạo bên kia Trường Giang sao?”
“Nếu cần, con sẵn sàng.”
Lời vừa dứt, cả võ trường vốn đã tĩnh lặng, nay lại càng lạnh lẽo hơn, ngột ngạt đến mức như muốn đóng băng cả không khí.
Những trung lão tụ họp tại nơi đây ngày hôm nay, có một số ít xuất thân từ chính phái, nhưng phần lớn đều là sinh ra từ hắc đạo, cốt tủy vẫn là Ma đạo.
Trong số đó, không thiếu những kẻ hận thấu xương bọn chính đạo, hận đến mức chỉ cần nghe nhắc tên cũng đủ khiến chúng bật dậy giữa đêm mà gào rú.
Dù trước mặt Thiên Chủ họ không dám biểu lộ cảm xúc gì, song trong lòng chắc chắn chẳng ai nhìn Mặc Dư Chân bằng ánh mắt thiện cảm.
Mặc Vô Minh khẽ dùng ngón trỏ tay trái gõ nhẹ lên tay vịn thái sư ỷ. Đó là thói quen mỗi khi ông ta thấy hứng thú.
“Ngoài những điều khác ra, xem ra ngươi cũng có tài trong việc… kết oán gây thù đấy.”
“Xin nhận lời đó như một lời khen.”
“……”
Trước thái độ trơ tráo ấy, Mặc Vô Minh dường như cũng bị nghẹn lời, sau đó ông ta lại cất tiếng:
“Ta chợt nhớ đến câu nói của ngươi mấy năm trước.”
‘Ta đã nói gì cơ…?’
Mặc Dư Chân thoáng bối rối. Bởi trong ký ức hắn, chuyện đó đâu phải mấy năm, mà là hàng chục năm về trước rồi.
Trong lúc cố gắng lục tìm trí nhớ, ánh mắt phụ thân lại ánh lên một tia chờ mong mơ hồ.
‘……!’
Khoảnh khắc đó, hắn chợt nhớ ra. Khi xưa, phụ thân cũng từng nhìn hắn với ánh mắt ấy.
Chỉ là sau khi nghe câu trả lời năm đó, tia hy vọng kia liền vụt tắt như ảo ảnh.
“Khi đó ta hỏi ngươi, con mong muốn một thế giới như thế nào. Và ngươi đáp rằng… con muốn một thế giới hòa bình.”
Đúng vậy. Hắn từng ngây thơ nói:
“Mọi người sống chan hòa với nhau thì tốt biết bao. Khi có một thế giới hòa bình, phụ thân và mẫu thân cũng sẽ cùng nhau sống hạnh phúc.”
Đáp án ấy, với một đứa trẻ non dại sinh ra trong gia đình bình thường thì là bình thường, nhưng với chủ nhân Ma Đạo Thiên Phái, thì câu trả lời đó chỉ khiến ông ta coi hắn là một đứa con vô dụng.
Mặc Vô Minh khẽ nheo mắt:
“Có lẽ ta nên hỏi lại một lần nữa. Ấu tử, rốt cuộc ngươi mong muốn một thế giới như thế nào?”
Mặc Dư Chân lặng lẽ suy nghĩ. Trải qua kiếp trước, hắn đã chứng kiến đủ mùi đời đắng chát.
Một thế giới hòa bình, nơi ai cũng sống vui vẻ hòa thuận, hắn hiểu rõ đó chỉ là thứ mộng tưởng xa vời.
Hắn hoàn toàn có thể buông ra một đáp án khéo léo để làm vừa lòng phụ thân. Nhưng…
‘Chỉ như vậy thì vẫn chưa đủ.’
Ngay lúc này, hắn không chỉ gây ấn tượng với phụ thân hắn, mà hắn còn phải khắc sâu hình ảnh bản thân vào trí nhớ của toàn bộ trụ cột Ma Đạo Thiên Phái.
Sau phút trầm tư, hắn quyết định đưa ra câu trả lời khiến tất cả đều bất ngờ.
“Con vẫn mong muốn một thế giới hòa bình.”
Vừa nghe xong, quả nhiên trên gương mặt Mặc Vô Minh lộ rõ vẻ thất vọng. Ánh sáng kỳ vọng trong mắt ông ta nhanh chóng tan biến, phai nhạt như khói sương.
Khóe môi ông ta hơi nhếch lên, chất giọng chứa đầy sự mỉa mai:
“Thật ngây thơ. Con cho rằng một thế giới như thế có thể tồn tại ư?”
“Vâng. Con tin chắc là có thể.”
Đúng khoảnh khắc ấy, trên gương mặt Mặc Vô Minh, cuối cùng cũng nở một nụ cười.
Khoảnh khắc ấy có nghĩa rằng trong mắt Ma Đạo Thiên Chủ, giá trị của Mặc Dư Chân đã hoàn toàn rơi xuống bùn đất, chỉ còn là một đồ vật tầm thường.
Ông ta cười lớn, rồi hỏi Mặc Dư Chân:
“Vậy thì, làm sao mới được đây? Nếu muốn biến thế giới này, cả Ma Đạo bên đây Trường Giang, Chính Đạo bên kia Trường Giang, thậm chí cả các ngoại vực và quan phủ cùng chung lòng, thành một thể thống nhấ, thành một thế giới hòa bình, ngươi nói xem phải làm thế nào?”
Giọng ông ta hàm ý rằng điều đó hoàn toàn là thứ vô nghĩa. Hầu như mọi hướng xung quanh vang lên những tiếng nhạo báng, như thể cả khán đài đang chế giễu Mặc Dư Chân.
Nhưng Mặc Dư Chân không hề dao động. Tất cả những điều này đều nằm trong tính toán của hắn. Hắn hít sâu, thản nhiên đáp:
“Cần phải có một sức mạnh tuyệt đối để thống trị tất cả.”
Chát! Nụ cười trên môi Mặc Vô Minh lập tức bị đông cứng. Sau một thoáng yên lặng, ông ta mới hỏi:
“Ngươi vừa nói ‘sức mạnh tuyệt đối’ ư?”
“Vâng. Một sức mạnh áp đảo đến mức chỉ cần đối mặt thôi đã khiến kẻ khác phải khiếp sợ, run rẩy quỳ mọp, không dám nhìn thẳng, một bậc thống trị mạnh mẽ đứng hiên ngang trên cõi đời này, thì thiên hạ ắt sẽ có được bình yên.”
Lời nói từ miệng một đứa trẻ mười hai tuổi mà nghe như làm chủ thế sự, đầy khí thế bá đạo.
“Hừm.” Mặc Vô Minh lại tỏ ra hứng thú, ông ta hỏi tiếp. “Ý ngươi là, nếu Ma Đạo thống nhất Trung Nguyên thì sẽ có hòa bình? Có phải vậy không?”
Mặc Dư Chân lắc đầu:
“Những kẻ chỉ biết nhân lúc thủ lĩnh vắng bóng mà giương nanh múa vuốt, thừa cơ cắn xé, tranh đoạt lẫn nhau, thì không thể nào trở thành bậc thống trị thực sự”
‘Sói’ là biểu tượng cho các cao thủ Ma Đạo. Lời này rõ ràng là một sự khiêu khích nhắm vào những thủ lĩnh từng tranh giành quyền lực, đã ăn mòn thể chế Ma Đạo suốt sáu năm Mặc Vô Minh ẩn cư.
“Ý ngươi là, Ma Đạo như vậy thì không thể thống nhất giang hồ?”
Mặc Dư Chân im lặng, nhưng mọi người có mặt đều hiểu đó là một lời khẳng định. Mắt của tất cả cao thủ Ma Đạo trong võ trường đều đầy vẻ thù nghịch với Mặc Dư Chân. Nếu không có Thiên Chủ ở đó, chắc hẳn đã có người rút đao chĩa vào hắn. Không khí căng như lưỡi dao, lạnh lẽo đến thấu xương.
Sau một lúc lặng im kéo dài. Cuối cùng, tiếng cười lớn của Ma Đạo Thiên Chủ đã phá vỡ khoảng trống ấy.
“Cừ khực… hahahaha!”
Tiếng cười hào sảng của ông ta khiến các thủ hạ, nhất là bọn thân tín phải sửng sốt. Ít khi người ta thấy Thiên Chủ cười to như vậy.
“Ha ha ha, đúng vậy! Nói xem, những con sói con tự phong làm chủ trong một cái hang không có chủ, ta nên làm sao với bọn chúng đây?”
“Bứt hết nanh vuốt, rồi đánh cho chẳng dám mơ tưởng bò lên nữa. Lấy vài tên làm gương, vặn chết bọn chúng cũng không sao.”
Lời đáp của Mặc Dư Chân khiến cả hội trường kinh ngạc đến nín lặng.
Việc ấy có thể được hiểu theo nhiều cách, nhưng câu nói của Mặc Dư Chân ngay trước mặt toàn bộ các trụ cột Ma Đạo chẳng khác gì một lời tuyên bố thanh trừng.
Có vài người mặt mày tái mét như thể bị chạm đúng tim đen.
Đến đoạn đó, Mặc Vô Minh không nhịn được nữa ôm bụng mà cười lớn.
“Khà khà khà!”
Tiếng cười của ông ta vang lên rồi kéo dài, mãi một lúc thì bỗng nhiên bị đứt ngang.
Khi nhìn lại, trên gương mặt Thiên Chủ không còn một tia cười nào cả.
“‘Sức mạnh tuyệt đối’ mà ngươi nói đó, không chỉ là chuyện học võ,” ông ta nói.
“Đúng.” Mặc Dư Chân đáp.
“Ngươi bảo ngươi sẽ làm vị quân chủ có sức mạnh tuyệt đối đó sao?” Mặc Vô Minh hỏi tiếp.
“Nếu cần, con sẽ làm.”
“Không phải ‘nếu có thể’ mà là ‘nếu cần’… Thật là hỗn xược, ngông cuồng và vô lý.”
“Xin nhận lời đó như một lời khen.”
Lại là câu trả lời đó, khiến Mặc Vô Minh cạn lời. Sau đó Mặc Vô Minh mở miệng hỏi:
“Ta nghĩ đứa hỗn hào này cần được dạy dỗ một bài học. Ừm… tên ngươi là gì, ấu tử?”
Mặc Dư Chân thầm lắc đầu trong lòng:
‘Tên này ngay cả tên con mình cũng chẳng nhớ.’
Có lẽ vì vậy mà bao năm qua Mặc Binh Hổ cũng chưa từng được cha gọi tên lấy một lần.
“Tên là Mặc Dư Chân.”
“Ta sẽ đưa ra quyết định: giam cấm Mặc Dư Chân trong phòng kỷ luật của Vọng Đàm Điện trong vòng một năm.”
Vậy là xong. Nói xong, Mặc Vô Minh đứng dậy chuẩn bị rời khỏi võ trường.
“Thưa… a… phụ thân, con…” Mặc Binh Hổ, từ lúc nãy đã bồn chồn không yên, đến giờ mới run run lên tiếng.
Mặc Vô Minh liếc nhìn một lúc rồi nói với thuộc hạ: “Cho tên nhóc này một vài vị thuốc bổ để tịnh dưỡng cho vết thương.”
“Vâng, thưa Thiên Chủ.”
“À, còn Huệ phu nhân và Nam Cung phu nhân nữa, lâu rồi mới gặp lại con cái, hôm nay cho phép ở lại Vọng Đàm Điện một ngày.”
Nói xong, Mặc Vô Minh rời khỏi. Đám đông trong võ trường rút đi như thủy triều, kéo nhau ra về.
Có vài người, kể cả những kẻ thuộc Xích Lang Đội, nhân lúc hỗn loạn còn ra vẻ oai phong khinh thường ra mặt hướng về Mặc Dư Chân, nhưng khi hắn không né tránh mà bình thản đối mặt với họ thì họ lại trông thật buồn cười.
Khi Thiên Chủ hoàn toàn khuất bóng, Mặc Dư Chân thở phào một cái thật mạnh.
“Haa!”
Trong lòng hắn òa lên một cảm giác nhẹ nhõm, vừa vượt qua ngọn núi lớn đầu tiên sau khi hồi quy.
‘Xong rồi.’
Hắn đạt được tất cả điều mình mong muốn trong buổi đối mặt với phụ thân ngày hôm nay.
Thứ nhất là gây được sự chú ý của Ma Đạo Thiên Chủ.
Thứ hai là tước bỏ được danh xưng trước kia của hắn, “chó dưới yên” của Huệ phu nhân.
Và điều giá trị nhất hắn đạt được: “bị giam trong phòng kỷ luật.”
Bề ngoài nghe có vẻ là hình phạt tàn nhẫn, nhưng thực tế đó là một phần thưởng lớn.
Chỉ có một số cực ít người trong Ma Đạo, hay nói cách khác chỉ có những kẻ đã từng trải — như Mặc Dư Chân — mới biết rằng phòng kỷ luật của Vọng Đàm Điện vốn là nơi Thiên Chủ đã từng ẩn cư tu luyện thời thơ ấu.
Những khám phá và thành tựu đầu đời của Mặc Vô Minh vẫn còn lưu lại trong khu vực kín của căn phòng đó.
Với một kẻ mới nhập môn như Mặc Dư Chân, được vào đó là cơ hội kỳ ngộ mà bạc vàng cũng không thể mua nổi.
Hắn siết chặt nắm tay non mềm chưa có chai sạn.
“Không thể hoàn hảo hơn được nữa.”
------------------------
Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook