Võ Thần Hồi Quy
-
Chương 5: Đây là con đường của ta
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 5: Đây là con đường của ta
Không khí trong phòng nặng nề đến mức như nghẹt thở.
Soạt.
Chỉ có tiếng nuốt trà nóng xuống cổ họng khô khốc là vang vọng trong không trung.
Mặc Dư Chân nhìn chằm chằm vào người phụ nữ ngồi đối diện, nàng chính là mẫu thân của hắn — Nam Cung Linh Linh — nàng cũng đang nhìn hắn bằng ánh mắt chất chứa trăm mối cảm xúc khác nhau.
Nam Cung Linh Linh cũng không né tránh ánh mắt của hắn, chỉ lặng lẽ nhìn thẳng lại vào mắt con mình.
Ngày trước, mỗi lần đối diện với mẫu thân, Mặc Dư Chân đều cảm thấy khó mà chịu đựng nổi cái khoảng lặng kéo dài này.
‘Đã từng nghĩ… phải chăng mẫu thân thật sự chẳng bận tâm gì đến ta, hay việc gặp ta khiến người khó chịu chăng?’
Nhưng bây giờ hắn đã hiểu. Đó không phải là sự lạnh nhạt, mà chỉ vì nàng quá mức thận trọng.
[Phải mở lời thế nào đây?]
[Chẳng lẽ một câu nói vụn vặt cũng có thể khiến đứa trẻ này bị tổn thương?]
Chắc chắn trong đầu Nam Cung Linh Linh lúc này là những vòng xoáy lo nghĩ như thế.
Từ khi chưa biết đi, hắn đã bị đưa đến Vọng Đàm Điện. Mẫu tử xa cách, suốt một năm cũng chỉ có thể gặp nhau vỏn vẹn một lần vào ngày sinh nhật.
Thế thì thử hỏi làm sao Nam Cung Linh Linh không dè dặt từng câu chữ cho được.
Nhưng bây giờ, Mặc Dư Chân lại thấy vui khi tận hưởng sự im lặng này.
Dù vậy, hắn biết mình không thể để lãng phí giây phút quý báu hiếm hoi được gặp lại mẫu thân sau hơn mười năm xa cách.
Hắn đè nén cơn xúc động đang dâng lên nơi lồng ngực, cất tiếng trước:
“Cũng đã lâu rồi, mẫu thân.”
Nam Cung Linh Linh khẽ giật mình. Trong giọng nói của con, nàng nghe được một nỗi buồn sâu thẳm chẳng hiểu từ đâu đến.
“Con thay đổi nhiều rồi… Chỉ mới một năm xa cách mà thôi.”
Đây là lần đầu tiên, trong những cuộc gặp ngắn ngủi, chính đứa con trai lại là người mở lời trước.
Không chỉ vậy, chỉ cần ngồi yên thôi mà nàng cũng cảm nhận được từ người con trai tỏa ra một sự xa lạ khó tả.
Đặc biệt là vào sáng hôm nay.
Thái độ mà con trai bộc lộ trước mặt Ma Đạo Thiên Chủ đã khiến ngay cả Nam Cung Linh Linh cũng không thể kìm được sự kinh ngạc, đến mức chấn động.
Với nàng – người hiểu rõ Mặc Dư Chân hơn bất cứ ai, hắn vốn mang một tâm tính mềm yếu thỏa hiệp, chuyện sáng nay quả thật khó lòng mà tin được nó lại đến từ chính con trai mình.
Thế nhưng, sao lại có người mẹ nào không nhận ra máu mủ của mình.
Đứa trẻ đang đứng đối diện kia, chắc chắn chính là con trai nàng.
‘Không sai, đúng là Dư Chân của ta…’
Cũng vì vậy mà Nam Cung Linh Linh càng thêm hoang mang.
Rốt cuộc trong thời gian ngắn ngủi đó, đã có chuyện gì xảy ra với con trai mình, mà có thể biến đổi một con người thành ra như thế?
Trong khi nàng vẫn còn đang bối rối thì Dư Chân đã kịp nhìn thấu hết tâm tư của mẫu thân.
‘Đã có rất nhiều chuyện xảy ra, thưa mẫu thân.’
Thực chất, sự thay đổi của hắn không phải chỉ trong một năm, mà là cả một quãng thời gian dài tích tụ, khiến hắn thay đổi từ tận gốc rễ.
Nhưng cho dù có là mẹ ruột, hắn cũng chưa thể thổ lộ chuyện mình hồi quy cho nàng nghe được.
‘Xin thứ lỗi. Sẽ có một ngày con nói hết cho người.’
Giấu đi tâm tình thật sự, Mặc Dư Chân nở một nụ cười dịu dàng:
“Vốn dĩ trẻ nhỏ là thay đổi từng ngày, thưa mẫu thân.”
Đôi mắt Nam Cung Linh Linh thoáng cau lại.
“Cách nói chuyện của con, cứ như ông cụ non vậy.”
“Haha… sao có thể chứ? Con vẫn chỉ là một đứa trẻ mười hai tuổi, còn ngây thơ và nhiều mộng mơ mà thôi.”
“……”
Mặc Dư Chân bị ánh mắt ngày càng sắc bén của mẹ làm cho chột dạ, hắn liền vội vàng đổi chủ đề:
“À! Mẫu thân, đã lâu rồi con chưa vẽ tặng người một bức tranh. Hôm nay con sẽ vẽ cho người một bức nhé.”
Thuở bé, mỗi lần gặp mẹ, Mặc Dư Chân thường hay vẽ chân dung nàng.
Khi ấy, đó chỉ là cách để để hắn phá vỡ bầu không khí ngượng ngập giữa hai mẹ con.
Nhưng với Nam Cung Linh Linh, những bức họa của con trai lại quý giá đến mức nàng luôn nâng niu cất giữ như báu vật.
Thấy mẹ im lặng coi như đồng ý, Dư Chân khẽ đứng dậy, mở cửa và nói với Biểu Diên, thị nữ thân cận của mẹ:
“Biểu thẩm, xin chuẩn bị cho ta nghiên mực và giấy vẽ.”
Nghe vậy, Biểu Diên đang chờ ngoài cửa liền tròn mắt hoảng hốt thốt lên:
“Công tử, sao lại gọi nô tỳ là ‘biểu thẩm’!? Thật không dám! Tiểu nữ thân phận hèn mọn, làm sao xứng với danh xưng đó chứ…”
“Xin đừng nói thế, thẩm à. Ở đất khách quê người này, chính thẩm là tri kỷ duy nhất của mẫu thân. Vậy ta gọi thẩm như thế mới là đúng đạo lý. Mẫu thân, con nói có phải không?”
Quay lại nhìn, Mặc Dư Chân thấy ngay cả Nam Cung Linh Linh cũng đang trợn to mắt, kinh ngạc trước lời hắn.
Nói sơ qua, Nam Cung Linh Linh vốn là người của Chính đạo Nam Cung thế gia, nhưng vì hôn nhân chính trị mà phải đơn độc vượt Trường Giang sang tận Quảng Tây – lãnh địa của Ma Đạo Thiên Phái.
Với thân phận của nàng, nơi đây chẳng khác gì chiến trường đầy rẫy kẻ địch tứ bề.
Chính nhờ có Biểu Diên, nàng mới tìm được chút an ủi, một nơi nương tựa tinh thần hiếm hoi trong cuộc sống cô độc.
Trong ký ức tiền kiếp, Dư Chân từng tận mắt chứng kiến cái chết bi thảm của Biểu Diên.
Ngày đó, mẫu thân hắn đã khóc đến ba ngày ba đêm, đau đớn khôn nguôi.
‘Xin yên tâm, mẫu thân. Ở kiếp này, con sẽ không cho phép bất cứ ai dám động đến người của con.’
Đang ngơ ngác nhìn con trai, trong mắt Nam Cung Linh Linh bỗng hiện lên sự cảm động xen lẫn tự hào. Rồi nàng mỉm cười, đáp nhẹ:
“Nếu con muốn vậy thì cứ làm đi.”
Trong khoảnh khắc đó, gương mặt Biểu Diên dâng tràn xúc động.
“Tiểu thư…”
“Khụ! Biểu Diên… ta cũng đã có tuổi rồi, danh xưng ‘tiểu thư’ thì thôi đi… ít nhất trước mặt con trai cũng đừng gọi như vậy…”
Cảnh tượng ấy khiến Mặc Dư Chân bật cười.
Không khí căng thẳng ban đầu tan biến, thay vào đó là một bầu không khí ấm áp thân tình.
Một lát sau, Biểu Diên ôm theo nghiên mực, giấy vẽ và đủ loại màu sắc bước vào phòng.
Trên tay áo Biểu Diên còn lấm tấm vệt ướt, nhưng Mặc Dư Chân giả vờ không để ý.
“Sau này, khi có cơ hội, con sẽ vẽ một bức tranh của cả mẹ và thẩm cùng nhau.”
Biểu Diên mỉm cười rạng rỡ đáp lại:
“Tiểu thư hẳn sẽ mong đợi bức tranh ấy lắm, công tử Dư Chân.”
Khi Biểu Diên rời đi, Mặc Dư Chân cố định tờ giấy lên khung gỗ, rồi ngước nhìn mẹ mình để tìm bố cục:
“Xin mẫu thân hơi nghiêng đầu sang trái. Nghiêng như vậy, dáng mẫu thân mới nổi bật chính diện nhiều hơn.”
Lời nói ấy khiến ánh mắt Nam Cung Linh Linh hơi nhíu lại:
“Con… con thật sự là con trai của ta chứ? Cách nói chuyện sao mà khéo léo, dẻo mồm quá đi…”
“Thôi nào! Xin đừng động đậy. Mẫu thân cử động thì bố cục sẽ lệch mất.”
“……”
Bị con thúc giục, Nam Cung Linh Linh chỉ còn biết mỉm cười bất động cho hắn vẽ.
Không để mẹ mình kịp nói thêm gì, Mặc Dư Chân vội vàng đặt bút bắt đầu vẽ.
Xoẹt xoẹt.
Hắn chỉnh lại lông bút, chấm mực, rồi phác những đường nét đầu tiên trên nền giấy trắng.
‘Lâu quá không cầm bút… cảm giác thật lạ lẫm.’
Từ khi bọn Nguyên Âm giáo khởi động huyết chiến ở Trung Nguyên, hắn đã chẳng còn cơ hội động đến bút lông nữa.
Tính ra, cũng đã hơn mười năm rồi.
Nhưng Dư Chân không chỉ có thiên phú võ học, mà ngay cả hội họa cũng là thiên bẩm.
Đến cả Bích Miêu họa bá, một trong Tam đại họa công của Trung Nguyên, cũng từng ghen tị với tài năng hội họa của hắn.
Nên chẳng bao lâu, những nét vẽ ban đầu còn gượng gạo dần trở nên uyển chuyển và mềm mại hơn.
Khi hình dáng bức họa hiện rõ, từng nét bút như chứa cả hồn phách, một ý nghĩ bất chợt lóe lên trong tâm trí hắn:
‘Thì ra vẽ tranh và luyện kiếm… có điểm tương thông đến vậy.’
Không phải ai cũng vẽ một đường bút mà có thể mang theo được khí vận, cũng như không phải ai cũng vung kiếm mà phát ra cùng ý cảnh.
Vẽ một đường mực đen trên nền giấy trắng, nhưng trong lòng hắn lại cảm thấy như đang múa một thanh tiểu kiếm.
Đường dọc – phải thật mềm mại.
Đường chéo xuống – phải nặng nề.
Đường vòng sang tây nam – ngắn và nhẹ.
Đường kéo lên phương bắc – rực rỡ, hoa mỹ nhất.
Bao lâu trôi qua cũng chẳng rõ.
Trong khoảnh khắc đó, Dư Chân nhìn thấy một khả năng:
‘Nếu đem kiếm pháp và họa pháp dung hợp lại… có lẽ ta sẽ sáng tạo ra một môn võ công hoàn toàn mới.’
Nhưng ngay sau đó, hắn lại thở dài, khẽ lắc đầu:
‘Chỉ là… thời cơ vẫn chưa đến.’
‘Có lẽ phải đạt cảnh giới cao hơn nữa mới có thể chạm đến được…’
Tách.
Mặc Dư Chân khẽ đặt bút xuống, bật cười thầm:
‘Đang vẽ tranh mà lại nghĩ đến võ công… quả nhiên ta đã thành kẻ cầm kiếm mất rồi.’
Trên giấy, đường nét đã hiện lên rõ ràng dung nhan kiều diễm của mẫu thân hắn, tựa như một bức chân dung vô cùng sống động.
Hắn vừa pha màu vừa nhẹ giọng nói:
“Có lẽ sau này, một thời gian dài con sẽ khó mà vẽ thêm cho mẫu thân được.”
Lông mày Nam Cung Linh Linh khẽ dao động. Nàng vẫn giữ nguyên tư thế nghiêng đầu, hỏi:
“Con định bỏ bút… để cầm lấy kiếm ư?”
“Vâng.”
Câu đáp điềm tĩnh ấy khiến nét mặt nàng thoáng trở nên u ám.
Trong mắt Nam Cung Linh Linh, con trai mình thông minh nhưng yếu đuối.
Mới năm ngoái thôi, thằng bé còn chẳng mảy may để tâm đến võ học, chỉ muốn vẽ vời tiêu dao tự tại.
Ấy vậy mà hôm nay, giữa bao võ giả và cả Ma Đạo Thiên Chủ, hắn lại bộc lộ bộ mặt khác hẳn.
Và bây giờ… hắn còn tự nguyện gác bỏ sở thích để chọn con đường đẫm máu kia.
“Lẽ nào… có kẻ đã ngấm ngầm ám chỉ gì về ta, ép buộc con phải làm vậy?”
Nàng không thể nghĩ ra cái cớ nào khác. Trong Ma Đạo Thiên Phái, các phu nhân phần lớn đều do hôn nhân chính trị mà đến đây, thế lực và địa vị trong phủ gắn liền trực tiếp với thành tựu của con cái.
Ví như Huệ Nương Anh – bản thân chẳng có bản lĩnh gì, nhưng nhờ đứa con gái xuất chúng Mặc Diên, tuổi còn trẻ đã có thể làm đội trưởng Xích Lang Đội.
Trái ngược với nàng ta, Nam Cung Linh Linh vốn xuất thân chính phái nên ngay từ đầu đã bị khinh miệt.
Cộng thêm tin đồn con trai nàng chỉ là hạng yếu ớt không khác gì thú non, càng khiến gia nô hạ nhân trong phái ngày càng lấn lướt, khinh bạc.
Dĩ nhiên, nàng không phải người dễ để yên. Nếu muốn, nàng có thể chống trả. Nhưng… nàng sợ vì vậy mà con trai sẽ bị vạ lây. Vì thế nàng đành nhẫn nhịn mà chịu đựng.
Chính bởi vậy, nàng càng lo sợ hơn, nàng lo nay Dư Chân chọn con đường võ học không phải vì bản thân, mà vì muốn gánh thay nỗi khổ cho nàng.
Nắm tay Nam Cung Linh Linh siết chặt lại.
Nam Cung Linh Linh từng thề với trời rằng con trai nàng nhất định phải sống theo ý nguyện của nó.
“Dư Chân à, cho dù con đã nghe được những lời ra tiếng vào nào đó… cũng không cần miễn cưỡng bản thân đi con đường mà con không mong muốn.”
Nhưng…
“Không, mẫu thân.”
Giọng nói của hắn kiên quyết đến mức khiến nàng bất giác xoay hẳn người nhìn thẳng vào mắt con trai.
Khoảnh khắc ấy, Nam Cung Linh Linh sững sờ.
‘Trời ơi… sao trong đôi mắt mới mười hai tuổi ấy… lại chất chứa một ý chí bi thương và dữ dội đến thế? Con trai ta… rốt cuộc con đã trải qua chuyện gì…?’
“Chuyện gì… đã xảy ra với con vậy…”
Nam Cung Linh Linh rốt cuộc muốn nói nhưng vẫn không thể thốt ra được câu nói ấy.
Trong tai nàng lại vang lên một giọng nói điềm đạm và chậm rãi của Mặc Dư Chân:
“Con chọn bước lên con đường võ đạo, không phải vì ai khuyên nhủ, cũng chẳng vì ai ép buộc, càng không phải để hy sinh cho bất kỳ ai. Đó hoàn toàn là lựa chọn của con, vì chính con mà thôi.”
Đến tận lúc ấy, Nam Cung Linh Linh vẫn không thể hiểu nổi sự thay đổi của con trai nàng là từ đâu mà ra. Nhưng có một điều nàng chắc chắn.
Dù nguyên nhân là gì, nó đều xuất phát từ sự thật lòng.
Đôi mắt ấy — đôi mắt của kẻ đã sẵn sàng gieo thân vào cơn biển máu.
Chính là đôi mắt mà ngày nào bản thân nàng cũng mang theo.
Con trai Nam Cung Linh Linh giờ đây, nàng chắc chắn hắn đã có ánh mắt của một võ nhân.
Nam Cung Linh Linh nhìn chằm chằm vào Mặc Dư Chân, rồi khẽ buông một tiếng thở dài:
“…Quả nhiên, máu mủ chẳng thể nào chối bỏ được.”
“Dù sao đi nữa, con cũng là con của người đó — Thiên Chủ Ma Đạo Thiên.”
Nam Cung Linh Linh nheo mắt nhìn con trai, rồi bất giác khẽ cười:
“Con nói cũng đúng. Vậy thì, từ nay con có thể giúp mẹ ngẩng cao đầu mà sống được chứ?”
“Xin hãy chờ xem. Trong Ma Đạo Thiên này, sẽ không một ai dám hó hé nửa lời trước mặt mẫu thân lần nào nữa.”
“Khẩu khí thì quả là thiên hạ vô song, nhưng hiện giờ con đường phải đi còn xa lắm. Cho nên là… hôm nay, vị khách kia con cứ để mẹ thay con tiếp vậy.”
“Dạ? Ý mẫu thân là…??”
Đúng lúc đó…
ẦM!
Một tiếng nổ dữ dội vang lên, chấn động khắp nơi, vọng tới tận phòng của Mặc Dư Chân.
Ngay khi ấy, Nam Cung Linh Linh cũng đứng lên chậm rãi chỉnh lại y phục.
“Con trai ta đã quyết thay đổi… thì mẫu thân cũng chẳng việc gì phải nhẫn nhịn nữa.”
------------------------
Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook