Võ Thần Hồi Quy
-
Chương 7: Không phải là khiêu khích, mà là lời thề
Nghe phiên bản audio của truyện:
Chương 7 – Không phải là khiêu khích, mà là lời thề
Trong khi Mặc Dư Chân đang trò chuyện cùng Mặc Diên trong phòng khách, thì ở gian trong, Nam Cung Linh Linh và thị nữ Biểu Diên đang ngồi đối diện nhau.
Nhìn gương mặt sưng đỏ do bị đánh của Biểu Diên, Nam Cung Linh Linh khẽ cau mày, rồi nàng lấy từ ngực áo ra một bình kim sang dược (thuốc trị thương ngoài da) thượng hạng đưa cho Biểu Diên. Biểu Diên vừa nhìn thấy vội xua tay:
“A… A, tiểu thư, ta không sao đâu ạ.”
“Cầm đi.”
Biết rõ lời tiểu thư đã nói là không thể cãi, Biểu Diên chỉ đành ngoan ngoãn nhận lấy.
Không khí trong phòng thoáng chùng xuống.
Từ ánh mắt của Nam Cung Linh Linh, Biểu Diên lập tức hiểu ngay suy nghĩ của nàng — tiểu thư đang cảm thấy có lỗi vì chuyện nàng ta bị đánh.
Hai mươi năm hầu hạ bên cạnh, Biểu Diên vẫn thấy chủ nhân của mình là người rất kỳ lạ: lúc cần thì rất mạnh mẽ, dữ dội như phong ba, khiến ai cũng khiếp sợ, nhưng đối với thuộc hạ thân cận, lại dịu dàng và chu đáo lạ thường.
‘Đối diện cường giả, nàng chẳng hề khiếp sợ; đối diện kẻ yếu, nàng lại nhu hòa tựa như nước. Uy nghiêm mà từ ái, ấy mới xứng danh cường giả chân chính.’
Và đó cũng chính là Nam Cung Linh Linh, người khiến Biểu Diên không thể không một lòng kính phục.
Để xua đi bầu không khí trầm nặng, Biểu Diên khẽ cười:
“Công tử thay đổi nhiều thật ạ.”
Nhắc đến con trai, gương mặt Nam Cung Linh Linh mới dịu đi được đôi phần, nhưng nghĩ tới nghĩ lui nàng vẫn khẽ thở dài:
“Phải. Cả khi đối mặt với Mặc Diên, cả lúc ở đại điện giữa đám thủ lĩnh Ma đạo ban trưa… thằng bé nói năng thật sự chẳng giống trước kia chút nào.”
Biểu Diên mỉm cười, đùa nhẹ:
“Nhưng nô tỳ lại thấy, công tử quả nhiên là con trai của tiểu thư, dũng cảm, liều lĩnh y như người năm xưa.”
Nam Cung Linh Linh nheo mắt:
“Ta từng liều lĩnh như thế bao giờ?”
Biểu Diên tròn mắt, cố ý nhắc lại chuyện xưa cũ:
“Ơ hay! Nếu nói liều lĩnh, thì tiểu thư là bậc thầy rồi! Nô tỳ vẫn nhớ rõ cái ngày người một mình cầm kiếm phá tung cửa chính của Mãn Liên Cung mà hét lớn: ‘Thiên Chủ! Ta là Nam Cung Linh Linh, kẻ sẽ trở thành phu nhân của ngươi! Bước ra đây ngay!’”
“Khụ! Khụ!… Quên ngay chuyện đó đi, đây là lệnh!”
“Vâng vâng, tiểu thư đã ra lệnh thì nô tỳ cũng quên rồi, chẳng nhớ gì đâu ạ!”
Hai người nhìn nhau, rồi cùng bật cười. Bao nhiêu tâm tư nặng nề trong lòng Nam Cung Linh Linh đều tan biến trong khoảnh khắc ấy.
Sau phút lặng, Nam Cung Linh Linh mới khẽ gọi:
“Biểu Diên này.”
“Vâng, tiểu thư?”
“Hãy tìm cho ta một thanh kiếm.”
Biểu Diên thoáng ngập ngừng, rồi đáp nhỏ:
“Tiểu thư… thanh kiếm của người… vẫn ở chỗ ta.”
Nam Cung Linh Linh ngẩng đầu, ngạc nhiên hỏi lại:
“Ngươi… vẫn còn giữ nó sao?”
“Dĩ nhiên rồi ạ, nô tỳ vẫn thường ghé qua lò rèn để bảo dưỡng định kì thanh kiếm ấy.”
“Ta nhớ rõ là đã bảo ngươi bán hoặc vứt nó đi rồi mà…”
Ngày Nam Cung Linh Linh kết hôn cùng Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh, cũng là ngày nàng quyết định buông kiếm.
Bởi từ sâu trong lòng Nam Cung Linh Linh, nàng vẫn không thể xóa bỏ ý nghĩ: chính thanh kiếm, chính võ công ấy đã khiến nàng bị “bán đi” làm phu nhân cho kẻ nàng từng khinh miệt đến tận xương tủy – thủ lĩnh của Ma đạo.
Ngay trong ngày đầu tiên gặp Biểu Diên, nàng đã ra lệnh:
“Hãy mang thanh kiếm ấy đi. Bán hoặc vứt bỏ, ta không muốn thấy nó nữa.”
Biểu Diên mỉm cười:
“Nếu đem bán, chắc người ta đã tặng nô tỳ một tòa trang viện nguy nga rồi đấy ạ. Có lần thợ rèn trả tới năm trăm lượng kim tệ, suýt nữa nô tỳ cũng xiêu lòng.”
Nam Cung Linh Linh khẽ bật cười, ánh mắt pha chút xúc động và biết ơn.
“Ngươi… thật đúng là cứng cỏi, chẳng khác gì ta.”
Biểu Diên cũng cười theo, rồi đùa nhẹ:
“Gã hỗn đãn đã đánh nô tỳ khi nãy còn nói thế này: ‘Chủ nào tớ nấy’. Có lẽ hắn nói đúng, thưa tiểu thư.”
Nam Cung Linh Linh phá lên cười. Nụ cười ấy xua tan sự u uất của nàng trong hơn hai mươi năm giam mình ở Ma đạo.
Dù cuộc hôn nhân kia đối với nàng là bi kịch, nhưng đổi lại, nàng đã có được đứa con trai Mặc Dư Chân và một thị nữ trung thành Biểu Diên. Họ là những báu vật duy nhất trong đời mà nàng có được.
Một lúc sau, nàng bỗng nghiêm giọng:
“Có lẽ ta phải gửi thư về gia tộc thôi.”
Biểu Diên kinh ngạc:
“...Tiểu thư, người… đã quyết rồi sao?”
“Phải. Dù không thể giúp con ta ‘một bước bay lên trời xanh’, nhưng ta cũng không thể để bản thân trở thành sợi xích trói chân nó được.”
“Tiểu thư nghĩ vậy là rất đúng đắn.”
Ánh mắt Nam Cung Linh Linh khẽ lay động, nói thì nói vậy nhưng trong lòng nàng thoáng chút bất an.
Bởi nàng hiểu — khi nàng quyết tâm ngẩng cao đầu quay trở lại, không tiếp tục làm một phu nhân nhu nhược nữa, thì sự chú ý của Ma đạo sẽ lập tức hướng về nàng và con trai nàng.
Bao năm cúi đầu chịu nhục, vậy mà giờ lại đứng lên, cơn sóng trả đũa chắc chắn sẽ càng dữ dội gấp trăm lần.
Nam Cung Linh Linh khẽ nói:
“Có lẽ… sẽ rất khó khăn.”
Biểu Diên nhìn thẳng vào chủ nhân, ánh mắt kiên định:
“Tiểu thư, con rồng mà nô tỳ mong được thấy bay lên trời cao, không phải con trai người, mà chính là người. Chẳng phải người chính là Cuồng Long Kiếm Nam Cung Linh Linh sao?”
Câu nói ấy khiến cả thân thể Nam Cung Linh Linh run lên.
Đó là biệt danh đã bị chôn vùi từ lâu trong quá khứ - “Cuồng Long Kiếm”, danh hiệu từng khiến thiên hạ phải run sợ khi nghe tới.
Nam Cung Linh Linh khẽ cười, giọng lặng như mặt hồ nhưng sắc bén như dao:
“Ngươi… vẫn nhớ cái biệt hiệu ấy sao?”
Biểu Diên cúi đầu:
“Xin đừng lo cho ta, tiểu thư. Người hãy tung cánh, tự do như xưa người đã từng.”
***
“Năm năm nữa thì sao? Khi ấy, tỷ còn dám chắc mình có thể ứng phó được với ta không… thưa tỷ?”
Khí thế bùng phát, áp lực từ khí thế đó khiến người ta phải nghẹt thở. Đó cũng là cái giá cho lời nói kiêu ngạo kia của Mặc Dư Chân. Mặc Diên muốn thông qua khí thế này nói ra một thông điệp với hắn:
[Ngươi chỉ định dùng mấy năm rèn luyện mà dám nghĩ vượt qua được ta sao?!]
Tay chân hắn run rẩy, hơi thở như bị bóp nghẹn. Nhưng ánh mắt của Mặc Dư Chân không hề lùi bước, vẫn kiên định nhìn thẳng vào Mặc Diên. Đáp lại thông điệp đó chính là ánh mắt không nhượng bộ của hắn:
[Ừ, tất nhiên rồi, tỷ tỷ.]
Đó không phải là khoác lác. Nhưng cũng chưa phải là tự tin tuyệt đối.
Đó chỉ đơn giả là ý chí.
Những kẻ mà tương lai Mặc Dư Chân phải đối mặt là ai? Chính là bọn Nguyên Âm Giáo cùng mấy tên giáo đầu đã đạt đến cảnh giới siêu việt, chính là bọn thảo khấu nham hiểm làm hại võ lâm trước cả khi Nguyên Âm Giáo lộng hành.
Muốn vượt trội hơn hết thảy bọn chúng, thì ít nhất trong vòng năm năm tới, hắn phải vượt qua năng lực của một đội trưởng đứng đầu một đội trong Ma Đạo Thiên.
Vậy nên đây không phải khiêu khích cá nhân nhắm vào Mặc Diên, mà là một lời thề và mục tiêu Mặc Dư Chân đặt ra với chính mình.
’Ta nhất định sẽ vượt qua tỷ chỉ trong năm năm.’
Khí thế càng lúc càng dày đặc.
Từ cổ trở xuống như bị tê liệt, mất hoàn toàn cảm giác. Mặc Dư Chân thở hắt một hơi:
’Có lẽ đến đây là cực hạn của ta rồi.’
Cả người như sắp bị đánh ngã, chỉ cần một cái chạm nhẹ thôi thì hắn cũng sẽ lập tức té xuống bất tỉnh ngay.
Vụt.
“Khụ!”
Mặc Diên hạ khí thế.
Mặc Dư Chân mỉm cười mãn nguyện nơi khóe môi.
“Ha… ha… Thế là xem như ta thắng rồi nhé, tỷ tỷ.”
“……”
Mặc Diên dù bực nhưng đành phải thừa nhận lời nói đó. Đó là toàn lực nàng có thể dốc ra mà không mang theo sát ý.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, dù sao đó cũng là khí thế khiến binh lính Xích Lang Đội phải gục ngã, nếu là người thường thì khó lòng mà chống đỡ được.
Nhưng một đứa nhóc thế này mà lại chịu đựng được rất lâu.
’Chắc chắn trước kia nó không như vậy…’
Trước đây, Mặc Dư Chân mong manh đến mức chỉ cần chạm nhẹ là vỡ. Nay sao lại khác đến thế này được, cứ như hai người hoàn toàn xa lạ.
Mặc Diên không tài nào hiểu được. Nhưng… nàng ta có một cảm giác vừa bực lại vừa thấy mến.
“Có lẽ ta phải căn dặn Binh Hổ đừng có mà láo nháo gây sự với ngươi nữa.”
“Đúng vậy. Nếu không, sớm muộn gì tên đó cũng sẽ bị ta giết thật đấy.”
“……”
Đứng trước tỷ tỷ mà dám nói sẽ giết cả đệ đệ ruột, cái thái độ này đúng là xấc láo không ai bằng.
Mặc Dư Chân đang nghĩ: “Nên xử lý đứa nhóc kiêu ngạo này ra sao đây?”
Nhưng kết quả lại trái ngược với suy nghĩ ban đầu của hắn, trong lòng hắn càng lúc càng có cảm tình với người tỷ tỷ kia.
“Tỷ tỷ cười thế này càng đẹp hơn đấy ạ.”
Mặc Diên hơi sững người. Hình như chính nàng ta cũng đã vô thức mỉm cười.
“Mới tí tuổi mà đã nói được mấy lời nịnh hót nữ nhân như thế rồi. Có đuổi kịp ta không thì ta không biết, nhưng có một điều ta chắc chắn… Năm năm sau, trên giang hồ sẽ xuất hiện một vị ‘Hoa hoa công tử’ làm khuynh đảo thế gian.”
“Nếu được thế thì cũng không tệ ạ.”
Tới đây thì Mặc Diên cũng phải bật cười khúc khích. Hai tỷ đệ họ trò chuyện thêm một hồi, ai không biết nhìn qua còn tưởng họ là tỷ đệ ruột.
Đang buôn dưa lê thì Mặc Diên đột ngột thốt ra một bí mật nhỏ:
“Phòng trừng phạt của Vọng Đàm Điện không chỉ để trừng phạt đâu. Ở đó còn có một mật thất, chính là phòng luyện công mà phụ thân từng dùng khi còn nhỏ.”
Đôi mắt Mặc Dư Chân lóe sáng.
Hắn cũng biết bí mật ấy, nhưng không ngờ lại được nghe từ chính miệng tỷ tỷ nói ra.
Dù gì đi nữa thì Mặc Diên cũng vừa bị tước mất chức Đội trưởng Xích Lang Đội, nên việc này thật sự khiến hắn vô cùng thắc mắc:
“Sao tỷ lại nói cả bí mật đó cho đệ?”
Mặc Diên cười khẽ:
“Sao ta nghe trong lời nói như có gai ấy nhỉ, phải chăng là do ta đa nghi?”
“Dù đệ không cố ý, thì tỷ cũng đã chịu thiệt vì đệ…”
“Thiệt à… Ta ngược lại còn thấy biết ơn ngươi đấy, đệ đệ ạ.”
“Dạ?”
Mặc Dư Chân nghiêng đầu khó hiểu.
“Thật ra ta vốn không muốn nhận cái chức Đội Trưởng phiền toái ấy đâu. Chỉ vì bị mẫu thân ép nên mới miễn cưỡng làm thôi…”
Mặt Mặc Diên chợt tối sầm lại.
Trong lòng Mặc Dư Chân khẽ bĩu môi: “Mẫu thân lợi dụng con gái để thỏa lòng riêng… Khác hẳn mẫu thân ta Nam Cung Linh Linh.”
Kiếp trước, khi hắn nói muốn bỏ võ theo hội họa, mẫu thân đã dịu dàng bảo:
“Con cứ sống cuộc đời con muốn, đừng lo gì hết, Dư Chân à.”
Hồi đó, hắn nào biết lựa chọn của mình đã khiến mẫu thân và những người xung quanh chịu khổ thế nào. Càng nghĩ Mặc Dư Chân càng siết chặt nắm tay:
“Kiếp này tuyệt đối không để để chuyện đó tiếp diễn nữa. Ai đụng đến người của ta, ta sẽ trả lại cho người đó gấp trăm ngàn lần.”
Mặc Diên đứng dậy:
“Nói nhảm làm mất hứng rồi. Ta về trước đây. Thay ta gửi lời đến Mẫu thân đệ nhé.”
“Vâng, tỷ tỷ.”
Trước khi ra cửa, Mặc Diên bỗng quay đầu dặn dò:
“Ta định rời Quảng Tây một thời gian, ta sẽ lên Tiểu Bạch Sơn ở Vân Nam. Nếu cần giúp gì, cứ gửi tín phù tới đó.”
Mặc Dư Chân mừng thầm vì nhận được món quà ngoài ý muốn:
“Bất cứ việc gì cũng được sao ạ?”
Mặc Diên khẽ cười rồi rời phòng. Mặc Dư Chân xem đó là sự chấp thuận:
‘Nếu có tỷ tỷ giúp sức, thì chẳng khác nào việc vượt qua một ngọn đèo lớn mà không tốn công.’
Kiếp này xem ra vận may đã mở lối cho mình.
------------------------
Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook