Võ Thần Hồi Quy
Chương 8: "Ngươi đã đến địa ngục rồi"

Nghe phiên bản audio của truyện:

Chương 8 – “Ngươi đã đến địa ngục rồi”

Sáng sớm hôm sau.

Chu Khúc, một võ nhân từng đến gặp Ma Đạo Thiên Chủ Mặc Vô Minh báo cáo lại vụ việc giữa Mặc Dư Chân và Mặc Binh Hổ vào ngày đầu tiên khi Dư Chân hồi quy, cũng là Đội Trưởng Bạch Lang Đội, nay tìm đến nơi ở của Mặc Dư Chân.

“Theo lệnh của Thiên Chủ, kể từ giờ Mặc Dư Chân công tử sẽ bị giam giữ tại phòng trừng phạt của Vọng Đàm Điện trong vòng một năm.”

Mặc Dư Chân khẽ gật đầu, bình thản theo sau Chu Khúc.

Nam Cung Linh Linh, mẫu thân hắn, từ sáng sớm đã rời khỏi Vọng Đàm Điện.
Khi nghe Mặc Dư Chân nói về bí mật của phòng trừng phạt, nàng thoáng hiện nét lo âu, nhưng rồi lại mỉm cười dịu dàng rời đi.

“Ta tin con, Dư Chân. Dù có chuyện gì xảy ra, con nhất định sẽ vượt qua được. Mọi chuyện bên ngoài, cứ để mẫu thân lo liệu, con đừng bận tâm.”

Mặc Dư Chân biết rõ — mẫu thân hắn hẳn đã có quyết định riêng, nhưng hắn cũng không hỏi nhiều.

Chu Khúc đi trước, Dư Chân theo sau.
Tứ phía là các võ nhân Bạch Lang Đội đang xếp thành hàng như hộ tống một phạm nhân đến nơi cần đến.

Mặc Dư Chân liếc nhìn họ, giả vờ tỏ vẻ thản nhiên.

“Quả không hổ là đội quân tinh nhuệ, danh bất hư truyền của Thiên Chủ.”

Không chỉ Đội trưởng Chu Khúc, ngay cả những người không có chức vụ cao trong Bạch Lang Đội, ai ai cũng toát ra khí thế tĩnh như mặt hồ phẳng lặng.

Nhưng Dư Chân hiểu rất rõ:

‘Chỉ cần một lệnh từ Thiên Chủ, khí thế ấy có thể biến thành cơn cuồng phong lật đổ cả đại hải.’

Phụ thân hắn có Bạch Lang Đội là thân tín, bản thân hắn sau này cũng cần phải có những thuộc hạ đáng tin như thế.
Trên thực tế, muốn diệt trừ tận gốc Nguyên Âm Giáo, hay muốn chuẩn bị hành trang để đi trên con đường ấy, đều phải có đồng đội, hắn không thể một mình gánh vác cả thế sự được.

‘Ta phải thu phục cả những người còn chưa được thế gian biết đến, những viên ngọc thô có tài năng rực rỡ, từng người một, ta phải khiến họ trở thành người của ta.’

Nghĩ tới đây, Dư Chân lại nhớ về những bằng hữu kết nghĩa thuở trước, hắn tự hỏi giờ họ giờ đang ở đâu và đang làm gì.

Mạnh Ác của Nam Man Dã Thú Cung:

“Mạnh huynh giờ chắc đang tham dự cuộc đấu tranh chức vị Tiểu Cung Chủ rồi.”

Trương Bình (Thiên Kiếm Trương) của Hoa Sơn phái:

“Trương huynh chắc vẫn đang ngày ngày khổ luyện trên núi. Có lẽ thời điểm khi ta được ra khỏi Vọng Đàm Điện, cũng là lúc huynh ấy bắt đầu bước xuống giang hồ. Nếu may mắn, có thể sẽ gặp nhau.”

Bạch Lệ Mân của Bắc Hải Băng Cung:

“Bạch tỷ đã lên làm Cung chủ khi tuổi còn nhỏ, giờ chắc đã hoàn toàn cai quản Bắc Hải rồi.”

Và còn một người nữa, người đã khiến hắn quay lại quá khứ này.

Thiên Hoa Lân.

Về nàng ấy… hắn thật sự không rõ. Thiên Hoa Lân vốn rất ít khi nói về bản thân, mà giáo phái nàng thuộc về lại là Thiên Ma Thần Giáo, Thiên Ma Thần Giáo còn bí ẩn hơn cả năm đại thế lực ngoài giáo.

Nhưng có một điều chắc chắn, cuộc đời nàng ấy cũng chẳng hề yên bình.

“……”

Cứ thế, Mặc Dư Chân vừa bước đi vừa trầm ngâm suy nghĩ.
Một canh giờ sau, Chu Khúc cùng các võ nhân Bạch Lang Đội đã hoàn tất đưa hắn đến Mộc Thần Sơn, nằm phía sau Vọng Đàm Điện.

Khi đến nửa sườn, Mặc Dư Chân chợt bắt gặp một khu trang viên cũ kỹ.
Bảng hiệu ghi “Phi Diễn Đồng” treo lơ lửng, nhìn diện tích cũng khá đồ sộ nguy nga.
Đây chính là nơi gọi là phòng trừng phạt sao, nơi Mặc Dư Chân sẽ bị giam trong vòng một năm tới.

Bức tường như sắp sụp đổ tới nơi, ở giữa là một cánh cổng đang mở toang.
Cảnh tượng đó khiến hắn liên tưởng tới miệng của một con rắn đang há ra, muốn nuốt chửng hắn.
Mặc Dư Chân mỉm cười.
‘Thử nuốt ta đi, mi sẽ là kẻ bị xé nát trước.’

Không chần chừ, hắn bước thẳng vào Phi Diễn Đồng.
Cùng lúc với tiếng keng của cánh cổng phát ra, Mặc Dư Chân cũng cùng lúc bị giật mình, hắn giật mình không phải vì tiếng ồn, mà vì bầu trời trên đầu hắn.
Rõ ràng lúc nãy trời còn u ám, mây mù kín mít, nhưng vừa bước vào sân trang viên thì bầu trời liền trong xanh đến kỳ lạ.

“Cái này… là có trận pháp trấn giữ à?”
Mà trận pháp này không phải hàng xoàng. Đây là trận pháp cấp cao, chia tách hẳn một vùng không gian. Chỉ nhìn vậy thôi cũng đủ biết Phi Diễn Đồng không đơn thuần là chỗ để trừng phạt người khác.

“Vừa bắt đầu đã là trận pháp thế này rồi, mình phải tỉnh táo hết sức có thể.”
Dù nói thế, nhưng môi Mặc Dư Chân vẫn nở nụ cười rạng rỡ.

Bước qua sân, hướng tới chính điện, hắn chợt nghĩ:
“À quên mất, chuyện ăn uống thì phải làm sao đây?”
Dù có là ai đi nữa, không ăn uống gì thì cũng là mèo mù mà chết đói cả thôi.
Hình như nơi này không có trù sư định cư, và với quy mô trận pháp thế này, cũng không phải chỗ người ngoài có thể tùy tiện ra vào được.
Hơn nữa, nhìn cách Chu Khúc và Bạch Lang Đội hộ tống hắn tới đây, rõ ràng không phải ai cũng biết vị trí nơi này.
Mà hắn cũng không thể bắt mấy người của Bạch Lang Đội đi làm trù sư lo việc ăn uống cơm nước được.

“Chẳng lẽ họ tính nuôi một thiếu niên mười hai tuổi đang độ trổ mã giống hoa xuân đầu mùa như ta đây… chỉ bằng rau luộc với cháo trắng quanh năm chắc?”

Đúng lúc đó…

“Kéc”

Tiếng kêu của một con chim rừng vang lên vô cùng lớn.
Mặc Dư Chân ngẩng lên nhìn về hướng phát ra tiếng kêu, hắn giật mình ngơ ngác.
‘Cái đó là gì?’
Trên bầu trời xuất hiện những gợn sóng như khi ném đá vào mặt nước phẳng.
‘Cái gì đó đang khoét thủng trận pháp sao?’

Bản năng mách bảo hắn phải thủ thế, hắn đứng vào tư thế quyền pháp cảnh giác cao độ. Không biết bao lâu đã trôi qua.

Rẹt!
Một vật thể đen sì xé rách không gian trận pháp, nó lao xuống với tốc độ kinh người.
Nhìn rõ hình dạng của nó, Mặc Dư Chân không khỏi thốt lên:
“Là… chim ưng?”

Nhưng rõ ràng đây không phải một con chim ưng bình thường.
Chỉ riêng một sải cánh của nó đã dài ít nhất năm trượng, toàn thân to lớn khủng khiếp.
Mỏ và vuốt sắc bén như được thợ rèn danh tiếng gọt dũa bằng thép tinh luyện.
Mỗi khi nó kêu lên, Mặc Dư Chân đều cảm nhận được chấn động và áp bức trong lồng ngực, chứng tỏ đây là một con linh điểu thực thụ.

‘Một linh thú như thế này… sao lại xuất hiện ở đây?’
May thay, có vẻ nó không mang theo sát ý.

Khi Dư Chân còn đang nghi hoặc, con ưng đang lượn trên cao bỗng thả xuống một bọc vải nhỏ.
Hắn mở ra xem thử, bên trong là lương khô và nước uống đủ cho một ngày.
Mặc Dư Chân bật cười.
“Vậy là khỏi lo chết đói rồi.”
Hắn thầm tự nhủ, Trong suốt một năm tới, xin nhờ cả vào ngươi nhé.

***

Thời gian thấm thoắt trôi qua.
Đã một tháng kể từ khi Dư Chân bị giam trong Phi Diễn Đồng.
Giờ đây, giữa hắn và con ưng đã có một mối liên kết, có thể xem như là bằng hữu.
Khi Dư Chân ngồi ăn ngoài sân, nó cũng sà xuống ngay bên cạnh, cùng ăn luôn.
Tất nhiên, khẩu phần của nó là… một con lợn rừng mà nó tự săn được.

“Thanh Phi, từ mai ta có thể sẽ không ra ngoài sân nữa, ngươi đừng đợi ta nhé.”
Thanh Phi là cái tên mà Dư Chân đặt cho con linh ưng ấy.
“Kéc!”
Con ưng thông minh liền đáp lại bằng tiếng kêu dài, như đã hiểu ý.

Sau bữa ăn, Dư Chân vỗ nhẹ lên lưng nó, rồi trở vào chính điện.
Một tháng trôi qua, sinh hoạt của hắn vẫn vô cùng đơn giản.
Sáng sớm thức dậy, khởi động, rồi luyện ngoại công.

Nền tảng ngoại công hắn dùng là Sơn Vương Vũ thuộc Nam Man Dã Thú Cung — môn tuyệt kỹ độc môn của nghĩa huynh hắn - Mạnh Ác.
Tuy nhiên, Dư Chân đã giảm bớt uy lực và các động tác nguyên bản, chỉ giữ lại phần căn nguyên.
Bởi Sơn Vương Vũ vốn là tuyệt học thượng thừa, trong thiên hạ ít ai có thể luyện nổi.
Thân thể hắn mới 12 tuổi, xương cốt chưa hoàn toàn phát triển, cố luyện chỉ tổ tàn phế, cố quá thành quá cố.

‘Nếu không có thiên lực như Mạnh huynh, thì muốn luyện toàn bộ tuyệt kĩ độc môn Sơn Vương Vũ là điều không thể.’
Dẫu thế, từng ngày trôi qua, hắn cảm thấy xương cốt và cơ bắp cứng cáp hơn hẳn, đúng là không hổ danh là thần công.

Kết thúc luyện ngoại công, hắn lại ăn đồ ăn do Thanh Phi mang đến, rồi lại tiếp tục tu luyện nội công căn bản đến tận khuya. Nội công căn bản mà hắn nói ở đây chính là nội gia khí công.

Thực ra, mười hai tuổi mới bắt đầu nhập công là hơi muộn.
Càng nhỏ, huyết mạch càng thanh khiết, tạp chất càng ít, chân khí tích lũy sẽ càng tinh thuần hơn.
Bởi thế, con cháu danh môn thế gia thường đã hoàn tất nhập công từ khoảng năm đến bảy tuổi.

Tức là, ở giai đoạn đó, người ta sẽ hình thành đan điền.

Nhưng trước khi hồi quy, ở kiếp trước Mặc Dư Chân đã bước vào con đường võ đạo khi đã 25 tuổi, một tuổi đời mà phần lớn các võ giả khác đã đứng vững trong giang hồ.

‘Dĩ nhiên, khi ấy ta đã cưỡng ép khai thông huyệt đạo, suýt chết mấy lần, lại còn phải phá bỏ cơ thể đã cứng như đá… Nhưng dù sao, cuối cùng ta vẫn thành công. Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ quý giá rồi.’

Nghĩ lại, so với cơ thể yếu ớt năm xưa, thân thể hiện tại của hắn đúng là ân huệ trời ban.

Thông thường, những đứa trẻ được gọi là “thiên tài võ học” phải mất sáu tháng đến một năm mới cảm nhận được khí vô hình và hình thành đan điền.
Còn Mặc Dư Chân, chỉ trong ba ngày sau khi nhập tĩnh trong Phi Diễn Đồng, đã thành công tạo đan điền.

Dù tính thêm toàn bộ kinh nghiệm hắn có ở kiếp trước, thì tốc độ đó vẫn là tốc độ phi thường.

Trải qua một tháng ròng không ngơi nghỉ, hắn đã vượt qua cảnh giới Tụ Khí, tiến vào Trùng Khí — có thể dẫn khí đi khắp tứ chi để vận dụng.

Để dễ so sánh và hình dung thì:
Mặc Binh Hổ, người được xem là thiên tư khá trong cùng thế hệ, phải mất tám năm mới đạt tới cảnh giới Trùng Khí.
Chỉ riêng điều đó thôi cũng đủ thấy rõ thiên phú của Mặc Dư Chân đáng sợ đến mức nào.

Nhưng…
Mục tiêu của hắn không phải chỉ là một cường giả tầm thường.

Và chính vì thế, hôm nay hắn đang đứng ở đây.

Nơi hắn đang đối diện là một bức tượng gỗ đứng sừng sững giữa đại sảnh Phi Diễn Đồng.
Đây chính là vật đầu tiên chào đón hắn khi hắn mới bước vào nơi này.
Thoạt nhìn, chỉ là một pho tượng, nhưng thực ra lại có chút khác thường, khác ở chỗ trên cổ có ba cái đầu và dưới thân có sáu cánh tay.

Tam Đầu Lục Tý. A Tu La Tượng.

Bên dưới pho tượng quái dị đó chính là Thất bế quan – nơi chứa võ đạo mà phụ thân hắn, Mặc Vô Minh – Ma Đạo Thiên Chủ, tâm đắc nhất.

Ban đầu, Dư Chân không bước vào đó ngay vì nghe theo lời khuyên của Mặc Diên.
Mặc Diên từng bị giam trong Phi Diễn Đồng hồi nhỏ, nên biết rõ nơi này nguy hiểm đến mức nào.
Theo lời Mặc Diên, muốn vào được nơi bế quan, phải vượt qua một thử thách.

Mặc Dư Chân hít sâu, ổn định nhịp thở.
Rồi bước đến trước A Tu La Tượng, giơ tay, truyền nội khí vào.

Xì xì xì...

Pho tượng như miếng vải khô hút sạch chân khí của hắn.
Ngay sau đó, sáu con mắt trên ba cái đầu đồng loạt lóe sáng, và bụng tượng tách ra làm đôi, để lộ một cầu thang xoắn dẫn xuống lòng đất.

Một luồng khí lạnh phả thẳng vào người hắn, khiến toàn thân hắn như tê dại.
Khi ngẩng đầu nhìn lên, gương mặt đầu tiên của A Tu La như đang muốn nói với hắn rằng:

“Chào mừng ngươi... đến với địa ngục.”

------------------------

Theo dõi Fanpage Lỡ Bò Team để cập nhập tin tức mới nhất về chương và audio, đăng kí kênh Youtube để cập nhập Audio mới mỗi ngày

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...