Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 951: Dung hợp hồn hạch (2)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Phương pháp đè nén của Hoắc Vũ Hạo khác với phương pháp của các hồn sư bình thường. Tinh thần lực của hắn phát ra rõ ràng lớn hơn hồn lực phát ra, sau khi thuộc tính Võ Hồn dung hợp với hồn hạch, Võ Hồn của hắn giống như lại trở thành chủ đạo. Trình tự này rất quan trọng. Vào thời điểm hồn hạch hình thành, hồn lực chấn động của Hoắc Vũ Hạo cực kỳ ổn định, vốn không cần sử dụng thêm lực lượng để khống chế nó.
Lúc này hồn hạch đã hình thành, không còn hấp thu hồn lực của Hoắc Vũ Hạo nữa mà chỉ nhẹ nhàng hấp thu nguyên lực thiên địa trong không khí. Tuy nhiên hình thái và khí tức mà nó tỏa ra rõ ràng khiến Huyền Lão cảm thấy nó không khác nhiều so với hồn hạch mà Siêu Cấp Đấu La ngưng tụ ra, chỉ là thể tích của nó nhỏ hơn một chút mà thôi.
“Vũ Hạo, ngươi thử hấp thu nó đi. Ngươi nhất định phải cẩn thận, nếu như cảm thấy thân thể của mình không thể chịu nổi thì lập tức phóng xuất ra. Thà rằng tu vi bị tụt xuống cũng không miễn cưỡng. Nếu không với uy lực của hồn hạch này đủ để khiến cả thể chất và tinh thần của ngươi bị phá hủy. Khi nó xâm nhập vào thân thể ngươi, ngươi sẽ có thể cảm nhận được thân thể mình có thể chịu tải được năng lực của nó hay không. Phải nhớ không được miễn cưỡng, dù là một chút cũng không thể dung hợp.”
“Được.” Hoắc Vũ Hạo cố gắng bình tĩnh lại. Hắn vẫn rất khiếp sợ, hắn nhận ra trong cơ thể vốn không có hồn lực đang bắt đầu hồi phục lại, hơn nữa tốc độ hồi phục cũng nhanh hơn rất nhiều so với trước kia. Tốc độ khôi phục tình thần lực cũng vậy. Tất cả những điều này dường như đều có liên quan đến hồn hạch.
Hoắc Vũ Hạo cũng không vội vàng hấp thu hồn hạch, hắn khoanh chân ngồi xuống trước mặt nó, âm thầm kích hoạt hồn lực trong cơ thể, vừa hồi phục, vừa quan sát sự thay đổi của hồn hạch.
Huyền Lão sửng sốt một chút, đột nhiên lớn tiếng nói: “Đợi chút nữa thì hấp thu, hồn hạch này của ngươi dường như có chút khác với người bình thường, nó quá ổn định! Cho dù không có sự khống chế của ngươi hình như nó cũng không vì không bị khống chế mà đi chệch hướng. Nếu như vậy, ngươi cũng có thể đợi hồn lực và tinh thần lực của mình hồi phục lại, sau đó mới hấp thụ nó. Đừng lo lắng, ta sẽ đứng bên cạnh quan sát, nếu nó xảy ra chuyện gì ta sẽ nhắc nhở ngươi ngay lập tức.”
Hoắc Vũ Hạo gật đầu với Huyền Lão. Phán đoán của hắn cũng giống như Huyền Lão, chỉ là đây là lần đầu tiên hắn ngưng tụ ra hồn hạch, cũng không biết trạng thái của hồn hạch.
Huyền Lão hít một hơi thật sâu. Đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy một hồn hạch ổn định và hoàn hảo như vậy. Chẳng lẽ nói, hồn sư có tu vi thấp hơn cấp bậc Siêu Cấp Đấu La, tinh thần lực lại vượt xa hồn lực thì sẽ ngưng tụ ra hồn hạch như thế này sao?Nói chung, khi một Phong Hào Đấu La đột phá đến Siêu Cấp Đấu La, một khi có được hồn hạch sẽ phải hấp thu ngay lập tức. Nếu không, một khi hồn hạch tiến vào trạng thái không ổn định, mọi nỗ lực trước đó sẽ là kiếm củi ba năm đốt một giờ, thậm chí còn có thể khiến bản thân Phong Hào Đấu La bị tổn thương.
Nhưng hồn hạch của Hoắc Vũ Hạo không giống vậy. Nó ổn định như một vật thể bình thường. Từ lúc hình thành đến bây giờ đã được một thời gian dài nhưng nó vẫn rất ổn định. Mặc dù tốc độ hấp thụ nguyên lực thiên đại của nó không mạnh mẽ và bá đạo như hồn hạch của Siêu Cấp Đấu La, nhưng trạng thái ổn định này lại càng hiếm có hơn.
Bởi vậy, có lẽ Hoắc Vũ Hạo thật sự có thể dung hợp hồn hạch thành công! Điều này thật phi thường. Huyền Lão như nhìn thấy một điều kỳ diệu khác trên người hắn.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, hồn lực và tinh thần lực của Hoắc Vũ Hạo đang hồi phục với tốc độ kinh người. Sau nửa giờ, hắn mở mắt ra, cảm thấy tinh thần sảng khoái và tinh lực dồi dào.
“Huyền Lão, ta đã bắt đầu được chưa?” Hoắc Vũ Hạo nhìn Huyền Lão.
Huyền Lão kinh ngạc hỏi thăm: “Hồn lực và tinh thần lực của ngươi đã hồi phục rồi sao?”
Hoắc Vũ Hạo gật đầu.
Huyền Lão không hỏi nữa, gật đầu nói: “Được rồi, vậy ngươi có thể bắt đầu rồi. Nhớ kỹ lời ta nói trước đó, thà rằng không hoàn thành dung hợp còn hơn là mạo hiểm.”
“Được.”
Hoắc Vũ Hạo đồng ý, ánh mắt nhìn về phía hồn hạch một lần nữa.
Cũng giống như trước, bên trong hồn hạch kia dường như ẩn chứa khí tức kinh khủng vô tận, có thể nuốt chửng mọi thứ. Hoắc Vũ Hạo vừa nhìn thì lập tức cảm giác được một lực hút mạnh mẽ đang muốn lôi kéo linh hồn của hắn ra ngoài.
Hoắc Vũ Hạo nhắm mắt lại, mở Vận Mệnh Chi Nhãn ra. Một hình mặt trời màu vàng hồng nở xung quanh Vận Mệnh Chi Nhãn.
Khi Hoắc Vũ Hạo dùng Vận Mệnh Chi Nhãn nhìn thẳng vào lỗ đen của hồn hạch, hắn giật mình nhận ra, dường như Vận Mệnh Chi Nhãn đang nhìn chằm chằm vào hắn. Lỗ đen hồn hạch kia như là hình thái sau khi phóng đại của Vận Mệnh Chi Nhãn.
Tất cả đều rất kinh ngạc. Hoắc Vũ Hạo vốn không cần thúc giục, Vận Mệnh Chi Nhãn tự nhiên sinh ra một lực hấp dẫn kỳ dị, dẫn dắt lỗ đen hồn hạch kia bay về phía hắn. Đường vân màu vàng kim xung quanh lỗ đen hồn hạch kia cũng co rút lại, ngay cả bản thể của nó cũng vậy.
Khi nó bay đến trước mặt Hoắc Vũ Hạo, nó thu nhỏ vừa bằng kích thước của Vận Mệnh Chi Nhãn. Đường vân màu vàng từ từ đứng thẳng lên, giống như một dấu ấn khép lại phù hợp với vị trí của Vận Mệnh Chi Nhãn.
Lúc này Huyền Lão đã mở to mắt. Ông ta đã hiểu Hoắc Vũ Hạo định làm gì.
Chỗ mà Hoắc Vũ Hạo lựa chọn để dung hợp hồn hạch không phải là đan điền dễ hấp thu hồn hạch nhất, mà là mi tâm, nơi khó dung hợp nhất trong số tất cả các địa điểm.
Nói như vậy, cho dù là Cực Hạn Đấu La đang tiến hành dung hợp hồn hạch thứ hai cũng đều chọn ngực thay vì mi tâm. Bởi vì mi tâm gần với đại não, một khi có sai sót sẽ gây nguy hiểm đến tính mạng.
Tuy nhiên, tình huống của Hoắc Vũ Hạo rõ ràng khác với mọi người.
Hắn am hiểu nhất chính là tinh thần lực, trong quá trình hình thành hồn hạch, cũng bởi vì tinh thần lực tác dụng lên hồn hạch khiến nó trở nên ổn định cực kỳ. Võ Hồn của hắn cũng là đôi mắt tâm linh. Mi tâm chính là ba nơi có khả năng dung hợp hồn hạch nhất, cũng là nơi gần với Vũ Hồn đôi mắt tâm linh của hắn nhất. Cho nên, ý nghĩ này của hắn cũng không phải là không thể! Tiết kiệm đan điền ở bụng dưới làm nơi chứa hồn hạch khi đột phá đến Phong Hào Đấu La, nói không chừng sau khi trở thành Phong Hào Đấu La hắn thực sự có thể thu được song hồn hạch. Nghĩ đến Võ Hồn song sinh của hắn, Huyền Lão đột nhiên cảm thấy con đường Hoắc Vũ Hạo đang tìm kiếm chính là con đường thích hợp nhất với hắn.
Nghĩ đến đây, Huyền Lão không khỏi thở dài một hơi. Lần đầu tiên ông ta cảm thấy mình không thể nào dạy bảo tiểu tử trước mặt này nữa rồi.
Kim quang nối tiếp, hồn hạch dung hợp, thân thể Hoắc Vũ Hạo đột nhiên rung chuyển kịch liệt. Trong chốc lát, trong mắt hắn bắn ra hai tia sáng màu vàng hồng, giống như hai đạo kiếm quang. Huyền Lão đứng cách đó không xa vô thức lùi về sau một bước.
Chỗ mi tâm của Hoắc Vũ Hạo, Vận Mệnh Chi Nhãn tỏa sáng rực rỡ, mặt trời xung quanh dường như được rót một luồng sức sống hoàn toàn mới vào, chiếu sáng từng tầng một rồi lan ra bên ngoài. Từ trán đến mi tâm, những đường nắng kia như đang lớn lên, chẳng mấy chốc nó đã bao trùm toàn bộ trán hắn.
Tóc Hoắc Vũ Hạo bồng bềnh trên không trung, không gió mà bay.
Lúc này hắn chỉ cảm thấy có một lực lượng kinh khủng khó có thể hình dung đang rót vào Tinh Thần Chi Hải. Lực lượng này giống như mũi nhọn, giống như muốn xé nát đầu hắn, như muốn hút khô Tinh Thần Chi Hải của hắn, giống như muốn khảm thêm một con mắt khác vào đầu hắn. Loại đau đớn này khiến Hoắc Vũ Hạo cảm nhận được cảm giác vỡ vụn lần nữa.
Kể từ lần đầu tiên dung hợp với Thiên Mộng Băng Tằm và Băng Bích Đế Hoàng Bọ Cạp, Hoắc Vũ Hạo vẫn luôn phải chịu đựng đau khổ.
Quả thật hắn có rất nhiều năng lực mà hồn sư bình thường khó có thể tưởng tượng được, nhưng khi có được những năng lực này, đồng thời hắn cũng phải chịu đựng vô số đau đớn không thể hình dung được!
Sau mỗi cơn đau nhức, thực lực của hắn lại tăng lên, tinh thần chịu đựng của hắn cũng tăng lên. Khả năng chịu đau của hắn, người bình thường khó có thể so sánh được.
Mãi về sau, Đông Nhi và Thu Nhi lần lượt rời bỏ hắn, vì nội tâm chịu đựng quá nhiều đau đớn mà hắn gần như suy sụp. Sau thời gian đó, hắn đã trưởng thành! Hắn đã thay đổi từ một thiếu niên thành một thanh niên, trở thành một chiến binh thực thụ.
Giờ phút này, cơn đau dữ dội ập đến, cơ thể Hoắc Vũ Hạo run rẩy kịch liệt nhưng hắn vẫn ngồi rất vững vàng. Hai tay của hắn đã nắm chặt thành nắm đấm, dưới sự tác động của tiềm thức, hắn vẫn đang thúc giục Huyền Thiên Công dùng toàn lực vận chuyển. Trong Tinh Thần Chi Hải, tinh thần lực khổng lồ vẫn đang xoay trong thep sự khống chế của hắn, chống chịu lại cơn đau kịch liệt.
Phía trên Tinh Thần Chi Hải, tứ đại linh hồn đều đang lơ lửng. Chúng nó cũng biết, đối với Hoắc Vũ Hạo mà nói thì lúc này quan trọng như thế nào. Ngoại trừ lúc trước Thiên Mộng Băng tiêu hao Bổn Nguyên Chi Lực, tam đại linh hồn còn lại đều đang dùng linh thức của mình để bảo vệ Tinh Thần Chi Hải, ngăn cản nó tan vỡ.
Đường vân mặt trời màu vàng bắt đầu từ trán Hoắc Vũ Hạo lan tràn xuống phía dưới, nhanh chóng bao trùm toàn bộ khuôn mặt của hắn, sau đó dọc theo cổ xuống dưới, đến xương quai xanh, ngực, vai, cánh tay, bụng dưới…
Chỉ sau vài phút ngắn ngủi, toàn thân Hoắc Vũ Hạo đã bị đường vân mặt trời kia bao phủ. Không chỉ có như vậy, sau lưng hắn, một cái mắt dọc cực lớn từ từ mở ra. Con mắt dọc kia cũng có màu vàng hồng, phóng thích đường vân mặt trời ra ngoài. Lực hút đáng sợ lại xuất hiện lần nữa, hơn nữa nó còn mạnh gấp đôi lúc trước. Nguyên lực thiên địa trong không khí lại đột nhiên hội tụ bay về phía Hoắc Vũ Hạo với tốc độ kinh người.
Y phục trên người Hoắc Vũ Hạo như biến thành bột mịn ngay lập tức.
Cơ thể được đường vân mặt trời bao phủ khiến người ta cảm giác phong cách cổ xưa, cảm giác thần bí.
Con mắt dọc phía sau lưng Hoắc Vũ Hạo dần biến thành một lỗ đen, nuốt chửng mọi thứ trong không khí một cách khủng khiếp.
Ngay cả Huyền Lão cũng cảm thấy hồn lực và tinh thần lực của mình đang có dấu hiệu rò rỉ ra ngoài cơ thể, ông ta không thể không tăng cường phát hồn lực ra để khống chế nó.
Thời gian từng giây từng phút trôi qua, thân thể Hoắc Vũ Hạo dần dần ổn định, ánh sáng màu vàng hồng trong mắt hắn dần mờ đi. Hắn từ từ nhắm mắt lại, Vận Mệnh Chi Nhãn trên trán lại càng sáng hơn.
Trong con mắt nhỏ đó có bầu trời đầy sao vô tận, có vòng xoáy sâu thẳm, có vô số thứ đầy màu sắc rực rỡ, dường như có thể dung nạp vạn vật.
Hắn có thành công không?
Lúc này Huyền Lão rất lo lắng. Sau khi Hoắc Vũ Hạo bắt đầu dung hợp hồn hạch vài giây, Huyền Lão vẫn có lòng tin rằng mình có thể rút hồn hạch ra hoàn toàn, nhưng hiện tại ông ta đã bất lực. Sự dung hợp giữa Hoắc Vũ Hạo và hồn hạch đã quá sâu, ông ta không có cách nào để tách rời bọn họ. Nếu không, Hoắc Vũ Hạo sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Đúng là cầu phú quý trong nguy hiểm! Trong lòng Huyền Lão thầm than một tiếng.
Chỉ sợ cả Tinh Đấu Đại Sâm Lâm trong Thần Thú Đế Thiên ở phía xa cũng không bao giờ ngờ tới, sự xuất hiện của nó thực sự đã khiến Hoắc Vũ Hạo nhận ra cấp độ lực lượng của nó, hơn nữa còn can đảm dám thử.
Các đường vân mặt trời bắt đầu rút đi như thủy triều, tốc độ rút đi nhanh chóng như khi chúng xuất hiện. Làn da của Hoắc Vũ Hạo tỏa ra ánh sáng vàng hồng nhàn nhạt khi các đường vân mặt trời dần rút lui. Những ánh sáng này đang từ từ biến mất, còn Hoắc Vũ Hạo dường như đang thăng hoa.
Cuối cùng thân thể của Hoắc Vũ Hạo cũng ngừng run rẩy, Vận Mệnh Chi Nhãn trên trán dần dần nhạt đi. Khi ánh sáng cuối cùng của Vận Mệnh Chi Nhãn tắt đi, thứ xuất hiện lại là một vòng xoáy màu đen không ngừng xoay tròn.
Xung quanh vòng xoáy này có một lớp đường vân màu vàng hồng dày đặc. Mỗi một vệt sáng không ngừng nhấp nháy, biến dạng, giống như những vết nứt trong không gian.
Vòng xoáy màu đen kia hiện rõ trên trán Hoắc Vũ Hạo, nhưng nếu cẩn thận quan sát thì lại giống như một thế giới khác. Cảm giác huyền diệu này khiến Huyền Lão không thể rời mắt.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook