Bản Dịch Đấu La Đại Lục 2 (Tuyệt Thế Đường Môn)
-
Chapter 952: Dung hợp hồn hạch (3)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Sao hôm nay sự dung hợp của Hoắc Vũ Hạo lại không truyền cảm hứng cho ông ta? Không chỉ có mà còn truyền cảm hứng rất nhiều.
Khi vòng xoáy màu đen đang xoay tròn dần dần thu lại, cuối cùng biến mất hoàn toàn. Trán Hoắc Vũ Hạo lại trở nên trơn bóng như cũ.
Kỳ quái hơn nữa là trong khoảnh khắc vòng xoáy màu đen hoàn toàn biến mất, khí tức của bản thân Hoắc Vũ Hạo cũng hoàn toàn biến mất. Hắn ngồi ở đó như một tảng đá, lại như một dòng suối trong vắt, thế nhưng không có chút khí tức nào. Cơ thể dường như trở nên hư ảo, giống như hắn đã đi theo vòng xoáy màu đen kia đi đến một thế giới khác.
Huyền Lão hít một hơi thật sâu, ông ta biết tiểu tử này lại khai sáng một tiền lệ mới. Theo như ông ta biết, hiện tại Phong Hào Đấu La chưa có vị nào thành công mở ra thượng đan điền hồn hạch. Cái gọi là thượng đan điền chính là bộ phận mi tâm trên trán này. Trung đan điền ở ngực và hạ đan điền ở bụng dưới. Đối với hồn sư đã tu luyện tới tu vi hậu kỳ mà nói, ba nơi này đều cực kỳ quan trọng. Chỉ có đạt được hồn hạch, hồn lực chưa đựng trong cơ thể hồn sư mới có thể sinh ra biến chất. Đây là cơ sở để trở thành Phong Hào Đấu La.
Hồn thú muốn lấy được hồn hạch dễ dàng hơn so với hồn sư. Dù sao, bản thân hồn thú mạnh hơn nhân loại rất nhiều. Người như Đế Thiên có thể ngưng tụ tất cả hồn lực thành hồn hạch, hiện tại ở trong thiên hạ nó vẫn là độc nhất vô nhị. Bởi vậy Đế Thiên hoàn toàn xứng đáng là đệ nhất của Cực Hạn Đấu La.
Lúc này Hoắc Vũ Hạo thực sự đã khai mở được hồn hạch đầu tiên của mình ở cấp độ Thất Hoàn Hồn Thánh, không hề nghi ngờ, trong lần tu luyện tiếp theo, tốc độ thăng tiến của hắn sẽ nhanh hơn nhiều so với người bình thường. Đây quả thật là một kỳ tích không thể tưởng tượng được! Điều duy nhất khiến Huyền Lão lo lắng là, sau khi Hoắc Vũ Hạo đạt đến cấp tám mươi chín liệu hắn có thể ngưng tụ ra hồn hạch thứ hai hay không, từ đó trở thành Phong Hào Đấu La.
Đã nhiều năm như vậy, Huyền Lão vẫn luôn nỗ lực hướng tới mục tiêu ngưng tụ hồn hạch thứ hai nhưng vẫn chưa thành công. Có thể tưởng tượng được, muốn đạt được hồn hạch thứ hai khó khăn như thế nào. Thế nhưng Hoắc Vũ Hạo đã lựa chọn con đường này nên hắn không có đường để hối hận.
Hoắc Vũ Hạo khoanh chân ngồi ở đó, cũng không trực tiếp tỉnh lại, giống như rơi vào trạng thái hôn mê hoàn toàn. Cơ thể hắn vẫn đầy hương vị hư ảo như trước, chỉ có cường giả như Huyền Lão mới có thể cảm nhận được Không Gian Lực tràn ngập xung quanh phòng.
Có được hồn hạch có nghĩa là bản thân Võ Hồn đã có thể hấp thu Không Gian Lực, thay vì chỉ hấp thụ nguyên lực thiên địa từ thế giới thực. Không Gian Lực là vô tận. Đây cũng là lý do vì sao Tử Thần Đấu La Diệp Tịch Thủy lại vô cùng kinh ngạc khi phát hiện ra Thần Thú Đế Thiến có Không Gian Lực trong tay.
Bọn họ đều là Cực Hạn Đấu La, Diệp Tịch Thủy và Hắc Ám Thánh Long đều là cùng một cấp, nhưng Đế Thiên lại tồn tại cao hơn bọn họ mấy cấp. Chỉ dựa vào sức mạnh của ngoại vật, Diệp Tịch Thủy và Hắc Ám Thánh Long mới có thể thu nhỏ khoảng cách với Đế Thiên.
Cơn đau dữ dội biến mất, Hoắc Vũ Hạo mơ hồ có cảm giác như mình đã bước vào một thế giới khác. Ở thế giới đó, hắn bị treo lơ lửng trong bóng tối. Không gian đó có bóng tối vô tận, cũng có bầu trời đầy sao vô tận.
Hắn cố gắng hết sức để khống chế bản thân, thế nhưng, mọi thứ xung quanh vốn không nghe sự chỉ đạo của hắn. Chỉ khi hắn dồn lực chú ý vào các vì sao, hắn mới có thể kéo cảm giác kia lại gần hơn, nhìn thấy thế giới đầy sao bên ngoài.
Không gian và ánh sáng, đây là cảm giác của hắn lúc này. Giờ phút này, hắn cảm thấy mọi thứ về mình đều thăng hoa.
Mọi thứ xung quanh hắn đều không chân thực như vậy, thế nhưng lại ẩn chứa chân lý tối thượng của trời đất.
Cảm giác này vừa tuyệt vời vừa đau đớn. Hoắc Vũ Hạo vô thức đắm chìm trong đó.
"A? Vũ Hạo ngồi thiền ở chỗ của ngài sao?" Bối Bối nhìn Huyền Lão tự mình đến Đường Môn, vẫn có chút khó tin.
Hắn khẩn trương hỏi: “Vũ Hạo sẽ không sao chứ?”
Huyền Lão lắc đầu cười nói: “Yên tâm đi, hắn không sao đâu. Đây chỉ là cơ duyên không nhỏ của hắn mà thôi. Các ngươi cũng phải nỗ lực, nếu không trong thời gian sắp tới nhất định sẽ bị Vũ Hạo bỏ lại phía sau.”
Bối Bối cười khổ khẽ gật đầu nói: “Tiểu tử này thật đúng là có thiên phú bẩm sinh!”
Huyền Lão nói: “Ngươi cũng không nên nói như vậy, phía sau hắn đã phải nỗ lực và trải qua đau đớn nhiều hơn các ngươi. Thiên phú là một phần, cố gắng lại là một chuyện khác. Bây giờ ngươi phải xử lý quá nhiều việc của Đường Môn, phải nhanh chóng giao việc này cho người khác càng sớm càng tốt, để họ giúp ngươi chia sẻ một phần gánh nặng, không nên để chuyện tu luyện của mình bị chậm trễ. Phải biết, ngươi là người đã kế thừa hoàn toàn huyết mạch của Mục Lão, tương lai của người là vô hạn. Tu vi vẫn luôn là mấu chốt nhất. Sức mạnh hồn đạo khí của chúng ta vẫn không thể vượt qua Cực Hạn Đấu La, cố gắng tu luyện bản thân mới là điều cơ bản nhất đối hồn sư chúng ta.”
Bối Bối nghiêm nghị nói: “Được.”
Huyền Lão nhìn lại tiến độ của Đường Môn rồi mới rời đi.
Bối Bối tiễn Huyền Lão đi, có chút bất đắc dĩ quay lại xử lý nốt mấy việc của Đường Môn, tức giận lẩm bẩm: “Tiểu tử này! Ta đang định để đệ chia sẻ chút gánh nặng cho ta, đáng tiếc lại chạy mất rồi. Hy vọng đệ có thể tỉnh táo lại sau khi ngồi thiền.”
Tuy nhiên Bối Bối lại không ngờ đến, lần này Hoắc Vũ Hạo lại ngồi thiền lâu hơn hắn dự đoán.
Nháy mắt đã một tháng trôi qua. Vẫn chưa có tin tức gì từ Hoắc Vũ Hạo. Bối Bối, Từ Tam Thạch và những người khác đích thân đến Hải Thần Các để thăm hắn, sau khi xác nhận hắn đang ngồi thiền ở đó họ mới yên tâm quay về.
Về phần những người khác trong Đường Môn, việc đi đến Hải Thần Các tương đối khó khăn. Nhưng có một người thường xuyên lén lút đến Hải Thần Các, Huyền Lão cũng không ngăn cản nàng.
Đường Vũ Đồng lặng lẽ đứng trong phòng, nhìn Hoắc Vũ Hạo đang ngồi xếp bằng ở đó, trầm tĩnh như một đứa trẻ. Ánh mắt nàng rất bình thản. Dường như nàng cảm nhận được sức mạnh kỳ lạ trên người Hoắc Vũ Hạo. Mà sức mạnh đó cũng mơ hồ ảnh hưởng đến hồn lực dao động của nàng.
Tên này đang thăng hoa. Đây là đánh giá của Đường Vũ Đồng đối với Hoắc Vũ Hạo.
Sau khi Hoắc Vũ Hạo ngồi thiền được một tuần, Đường Vũ Đồng đi tới Đường Môn. Nàng mang theo nhiệm vụ mà Huyền Lão giao cho chính là thúc giục Đường Môn chế tạo hồn đạo khí. Sau khi nàng cố ý hay vô ý biết được Hoắc Vũ Hạo ngồi thiền ở Hải Thần Các, nàng đi đến Hải Thần Các tìm gặp Huyền Lão, nói muốn gặp hắn.
Huyền Lão cũng không ngăn cản.
Từ đó về sau thường xuyên thấy thân ảnh nàng ở đây.
Đường Vũ Đồng không thể nói rõ tình cảm của mình với Hoắc Vũ Hạo là như thế nào. Từ lần đầu gặp mặt nàng cảm thấy hắn là một tên dê xồm, về sau khi ở tiền tuyến Tây Cương của Tinh La Đế Quốc thì nàng cảm thấy hắn dũng cảm và tháo vát, cho đến khi đối mặt với hồn đạo khí tử thần, lúc đó nàng lại cảm thấy hắn có tình có nghĩa, cùng với câu chuyện giữa hắn và Vương Đông Nhi, tất cả đều khiến cảm tình của nàng với hắn không ngừng có sự thay đổi.
Hắn đã bình tĩnh ngồi đây suốt một tháng qua. Đường Vũ Đồng có chút quen với bộ dạng trầm tĩnh này của hắn. Mỗi lần đến đây nhìn hắn rồi trở về, sau khi tiến vào trạng thái tu luyện nàng sẽ rất tập trung, hiệu quả tu luyện cũng tốt hơn bình thường một ít. Dần dần nàng hình thành thói quen đến thăm hắn.
Đường Vũ Đồng lặng yên đứng đó nửa canh giờ.
Đã đến lúc phải đi rồi… Đường Vũ Đồng đột nhiên nhận ra bản thân mình có chút không muốn rời đi.
Nhưng nàng nhất định phải quay về để tu luyện. Sau khi trải qua trận chiến trước đó ở núi Minh Đấu, tiềm năng của nàng được kích thích rất nhiều, tốc độ tăng lên trong lúc tu luyện cũng rất nhanh.
Trong lòng Đường Vũ Đồng nghĩ như vậy, nàng đột nhiên giật mình chợt nhận ra trong lòng có vị chua chát.
Có chuyện gì vậy?
Đúng lúc nàng có chút bối rối thì đột nhiên một loại cảm giác kỳ lạ xuất hiện trong nàng. Nàng kinh ngạc nhận ra, hồn lực trong cơ thể mình đang tự vận chuyển mà không có sự khống chế của nàng. Một ánh sáng vàng tím nhàn nhạt lặng lẽ nở rộ từ cơ thể nàng.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook