Bố Tôi Quá Mạnh
-
Chapter 111
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
BỐ TÔI QUÁ MẠNH – CHAP 111
Ở gần Ga Gangnam.
Một khách sạn năm sao có bốn mươi tầng cao chọc trời.
Đi qua cửa xoay và vào bên trong sảnh lớn, có thể thấy nội thất hiện đại bên trong.
Những nhân viên nữ được đào tạo bài bản đứng chào khách với một nụ cười chuyên nghiệp.
‘Ngài có muốn ăn tối với tôi sau một thời gian dài…’
Nghĩ về những gì mà Moon Ae-kyung đã nói trước đó.
Do-jun đi theo cô vào trong thang máy.
Giờ anh mới biết, khách sạn này được gọi là Seoho và được xây vào năm năm trước.
Tòa nhà này dường như được tập đoàn SG thu lại và hoạt động dưới danh nghĩa một khách sạn sau khi tu sửa lại.
‘Tôi đã tự hỏi tại sao cô lại ở khách sạn…’
Cháu gái của chủ tịch tập đoàn SG.
Nếu khách sạn lại là của riêng tập đoàn SG thì cô ấy chẳng cần phải tìm nhà.
Và nó cũng giải thích được cho cái việc cô ấy luôn ở lại khách sạn.
Click.
Moon Ae-kyung nhấn nút lên tầng ba mươi.
Nhưng nếu nhìn thông báo ở trong thang máy thì tầng ba mươi không phải là một nhà hàng, cũng không phải là một phòng gì cả.
Nó là cái gì chứ?
Khi Do-jun đang tự hỏi bản thân thì cửa thang máy nhanh chóng leo tới tầng ba mươi.
Khi cửa thang máy mở ra, anh lại nhìn thấy hình ảnh giống như ở tầng một lần nữa.
Hai nữ nhân viên ở phía trước đứng dậy khỏi chỗ ngồi của mình và cúi người với Moon Ae-kyung.
Moon Ae-kyung thật tự nhiên chấp nhận cách chào đón của họ và gật đầu.
Cuối chiếc thảm dài dẫn tới một cánh cửa bị khóa cao khoảng ba mét.
Moon Ae-kyung đặt ngón tay cái lên máy quét vân tay và cánh cửa bắt đầu mở rộng.
Đó là một phòng khách sang trọng mà trong bất kì bộ phim nào cũng sẽ xuất hiện nó.
‘Mình biết rồi. Tất cả tầng ba mươi…’
Đều là phòng riêng của Moon Ae-kyung.
‘Cháu gái của gia đình tài phiệt và là một thợ săn cấp S…’
Một cuộc sống thành công rực rỡ mà bất kỳ kẻ nào cũng không thể chạm tới.
Do-jun có thể gián tiếp cảm nhận được cô ấy tuyệt vời đến thế nào.
Bữa tối là dịch vụ của phòng, khi anh đang nghĩ xem khi nào thì nhân viên đưa bữa tối tới thì.
Cạch.
Moon Ae-kyung mở cửa tủ lạnh và lấy những nguyên liệu nấu ăn khác nhau để lên bàn bếp.
Cô cũng bắt đầu lấy ra những dụng cụ làm bếp như thớt, dao, kéo…
Khi nhìn thấy cảnh tượng này, Do-jun hỏi cô:
“… Cô định tự nấu sao?”
Moon Ae-kyung ngại ngùng trước thái độ của Do-jun.
“Ồ, không được à?”
“Không, không phải, nhưng tất nhiên tôi đã nghĩ rằng cô sẽ ăn ở nhà hàng của khách sạn hoặc là đặt theo dịch vụ của phòng đấy.”
“Tôi nghe rằng anh thích cơm nhà nấu, nên…”
Moon Ae-kyung đã từng sống ở nhà của Do-jun.
Cô nhớ những gì anh nói: ‘Tôi thích ăn cơm ở nhà hơn.’
Khi Do-jun nói như vậy, cô thường sử dụng dịch vụ của phòng, đã muốn nấu ăn cho anh hôm nay.
“Nghe thật tốt.”
“Hả?”
“Người đàn ông sẽ cưới cô Thợ săn sau này.”
Sau khi nghe thế, Moon Ae-kyung cười và mặc tạp dề vào.
Do-jun chỉ khen cô.
Cô không thể tin được là cô lại cảm thấy hạnh phúc.
Nghe đúng là một điều gì đó tuyệt vời.
***
Tối hôm sau.
“Con và Yong-yong sẽ đi mua đồ ăn vặt.”
Byul chạy tới chỗ Seol Yun-hee đang rửa bát, nhóc níu lấy cái tạp dề của cô và nói.
Tay phải nhóc ấy siết chặt tạp dề của cô, tay trái giơ ra chiếc ví chứa tiền xu, chứa những đồng 100 won.
Mấy ngày này nhóc ấy đều làm rất nhiều việc phụ giúp và cô đã cho nhóc ấy khá nhiều tiền xu để cất trong túi tiền của mình.
Seol Yun-hee cười và vuốt ve đầu Byul.
“Đi đi và nhớ về đúng giờ nhé.”
“Vâng. Mẹ có muốn ăn gì đó không?”
“Không đâu.”
“Có muốn chút bánh hay mua cho Yong-yong?”
Với trái tim nhiệt huyết cảm động đó của Byul, Seol Yun-hee đã ôm Byul và bẹo má nhóc.
Làn da non mềm của con trẻ chạm vào tay cô mang lại xúc cảm rất tốt.
“Byul của chúng ta giống ai mà dễ thương vậy? Con có muốn sống với mẹ mãi mãi không?”
“Có ạ. Không thở được…”
Seol Yun-hee cười và thả Byul ra.
Byul liền chạy tới bên Do-jun lúc anh vừa tắm xong ra.
Do-jun đang lau mái tóc ướt đẫm của mình với chiếc khăn lông, cười với cô bé.
Anh khuỵu gối xuống vừa với tầm mắt Byul.
“Byul sẽ đi siêu thị à.”
“Vâng. Bố muốn ăn gì.”
Mặc dù Do-jun không phải là một người ăn vặt.
Nhưng nghĩ đến việc nếu anh nói không cần sẽ làm tổn thương cảm xúc của con trẻ.
Vì vậy anh bảo Byul mua cho anh một cái kẹo.
***
Gần đây, ở siêu thị trước nhà, có một chiếc máy giải trí mới.
Nó rất phổ biến với bọn trẻ con ở địa phương.
Đó là một loại trò chơi cá cược.
[Kéo, Búa, Bao]
Khi những bức hình luân phiên nhau xuất hiện như búa, bao và kéo trên màn hình hình vòm.
Một cậu nhóc nhấn nút hình nắm đấm và một bức hình kéo xuất hiện trên màn hình.
Sau khi những ánh sáng của những con số lóe lên các số 0,1, 3, 5, 7, 20 được đánh dấu trên mái vòm, ánh sáng cuối cùng dừng lại ở con số 5.
[Thắng!]
Thắng rồi!
Năm đồng xu 100 won rơi xuống một cái lỗ ở phần đáy của mái vòm.
“Wow! Thật tuyệt vời!”
“Younghoon, cho mình 100 won!”
“Mình nữa, mình nữa!”
Một đứa trẻ tên Younghoon phổng mũi.
Nó hất mũi với đám bạn ở đằng trước nó.
Cùng lúc đó, Yong-yong bóc cây kem và đi ra từ siêu thị.
Cậu ta chen nhau giữa đám trẻ con và đứng trước máy trò chơi.
“Nó có vui không?”
“Là rồng. Cậu cũng thử nó xem. Cậu có thể lấy được tới 2.000 won chỉ với 100 won đấy.”
Yong-yong nghe thế, cậu ghé nhìn bà lão đang xem ti vi ở trong siêu thị.
Cậu gãi đầu, thở dài.
“Bà à, bà còn phải sống nữa, tôi sẽ không làm thế đâu.”
***
[Kéo, Búa, Bao!]
[Thua…]
Run rẩy.
Đã 3.000 won rồi.
Không thắng được chút nào cả.
Yong-yong thất bại trong việc chấp nhận sự thật và trở nên xám xịt.
“Ồ…”
“Tôi cảm thấy tiếc cho Yong-yong…”
Bọn trẻ ỉu xìu nhìn Yong-yong.
Mười phần trăm của tiền trợ cấp trong tay cậu đã bay sạch chỉ trong mười phút.
Một sự thật không thể nào chấp nhận nổi.
“Cậu không thể làm điều đó.”
Byul chết lặng:
“Cậu, lại thử.”
***
Bùm bùm!
Hakase nhận ra rằng có ai đó đã phá vỡ lớp bảo vệ để đi vào trong tổ của anh ta.
Có thứ gì đó đang chậm rãi bơi giữa đống linh kiện điện tử của anh ta từ ngoài lối vào.
Con quái vật nào trong trung tâm dám vào tổ của rồng như thế?
Anh ta bộc phát ra một lượng mana với suy nghĩ là sẽ dạy cho kẻ tiến vào một bài học.
Pốc!
Ngay sau đó, có gì đó xuất hiện giữa những linh kiện điện tử.
Hakase ngượng ngùng và thu lại lượng mana của mình khi xác định được danh tính người tiến vào.
Hakase quỳ một gối xuống và bày ra một tác phong lịch sự.
Khi anh ta nghiêng người xuống, có thể nhìn thấy con số ‘5’ được khắc trên xương quai xanh của anh ta.
“Một con rồng mang số hiệu thứ năm khiêm nhường trước Chúa tể.”
“Ta muốn nhờ ngươi một chuyện.”
“Ngài cứ nói. Chúa tể của tôi.”
“Làm cho ta một thứ giống cái mái vòm này.”
Ôi chao!
Một đoạn phim được phát trên không trung.
Đó là máy trò chơi Yong-yong đã chơi – búa, bao, kéo.
Hakase nâng cằm nhìn chằm chằm đoạn phim đang phát và biểu cảm của anh ta nhanh chóng trở nên cứng đờ.
‘Trời đất ơi, chuỗi thua 30 ván liên tiếp…’
Đoạn phim phát lại lúc Yong-yong chơi trò chơi.
Từ ‘thất bại’ liên tục xuất hiện trên màn hình máy trò chơi.
Khi Yong-yong ra kéo, trò chơi sẽ ra búa.
Cũng như vậy khi ra búa thì nó lại ra bao.
Một tỷ số bi thảm làm dấy lên nghi ngờ về việc dàn xếp tỷ số.
Khả năng thua một trò búa-bao-kéo ba mươi lần liên tiếp gần như là không phần trăm.
Một cách nào đó, điều này đã đạt đến mức độ phải gọi là thần kỳ.
“Tôi có thể làm cho ngài, nhưng… Ngài dùng nó để làm gì?”
“Ta muốn thực hành để phục thù nó. Sao nó dám xúc phạm ta.”
“… Thực hành?”
Hakase lắp bắp.
Bởi vì cái trò chơi búa-bao-kéo mà Yong-yong cho anh ta xem đó, việc thực hành nó chả tăng được tý tỷ lệ thắng nào cả.
Bởi vì mỗi máy cho ra kéo, búa và bao với biến độc lập là một phần ba.
Nó chả liên quan gì đến kỹ năng cả mà hoàn toàn là dựa vào ‘may mắn’.
Nhưng anh ta không còn lựa chọn nào khác bởi vì Chúa tể đã bảo anh ta làm nó.
“Tôi sẽ làm nó ngay.”
***
Gần đây, hiếm khi nhìn thấy Yong-yong.
Do-jun đang đọc một tờ báo.
Anh luôn luôn nghĩ rằng Yong-yong ngoại trừ bữa ăn ra thì toàn đi ra ngoài suốt.
Anh hỏi Carcier là có chuyện gì xảy ra.
Carcier luôn đáp lại rằng: ‘Izass đang thực hành.’
Anh không biết thực hành là việc gì.
Mỗi lúc Yong-yong về nhà, cậu ta cứ nói:
“Kéo, kéo, búa…”
Cứ lẩm bẩm như thế mãi.
Quầng thâm dưới mắt cũng ngày càng đen xì.
“Byul, con có muốn đi siêu thị cùng bố không?”
Do-jun quyết định đi siêu thị cùng với Byul thay vì đi với Yong-yong.
Byul cũng thích đi siêu thị và ăn đồ ăn vặt không kém gì Yong-yong.
Mấy ngày gần đây, nhóc không hề ăn đồ ăn vặt hay nước ngọt ở siêu thị.
Phốc!
Byul đang thì vẽ với đống bút chì màu, cô bé nhảy lên từ chỗ cô đang ngồi, ném đống bút chì màu đi và la:
“Hãy đi siêu thị thôi.”
Nhóc nhanh chóng lấy túi tiền xu cất giấu từ trong hộc tủ ra, bình bịch chạy tới chỗ Do-jun.
Một chiếc ví leng keng với những đồng tiền xu chất đầy mà chỉ cần liếc mắt cũng nhận ra.
Vì gần đây Byul đã không đến siêu thị nên túi tiền xu của nhóc đầy ụ, khoảng hơn 5.000 won lận.
Do-jun đã nghĩ đến chuyện dù anh ấy có làm bao nhiêu việc phụ giúp đi chăng nữa cũng không thể nào được nhiều như thế.
Một lúc sau, anh đã có thể biết lý do tại sao.
***
[Kéo, Búa, Bao]
[Thắng!]
Khi hai người tới siêu thị, anh có thể thấy đám trẻ con đang tụ tập thành một mớ lộn xộn ở đằng trước máy trò chơi.
“Ghê thiệt!”
Rầm rầm rầm!
Một đống tiền xu tràn ra ngoài máy trò chơi.
Chỉ khi Byul tham gia, Do-jun mới hiểu tại sao ví tiền của Byul lại dày như vậy.
Nhưng từ lúc anh nhìn ở bên cạnh, anh nhận ra rằng bọn trẻ thường xuyên thua, không thắng tuyệt đối.
“Yong-yong, cậu thua ván thứ ba rồi đó.”
“Thua sao?”
“Ừm. May mắn không đủ.”
Kéo, kéo, búa…
Yong-yong luôn lẩm bẩm những từ này.
Dựa vào lời nói của Carcier thì có vẻ cậu ta đang thực hành trò này rồi.
“Ah.”
Do-jun cười.
“Bà ơi, cái này.”
Byul chọn bịch bim bim và sô cô la rồi đặt chúng lên quầy tính tiền.
Bà chủ cửa hàng đang nghe điện thoại.
Lắng nghe thì cuộc trò chuyện có nội dung đại loại như là máy trò chơi “kéo-bao-búa” sẽ bị dời đi vào ngày mai.
Cư dân địa phương đã đệ đơn khiếu nại vì trò này có tính chất cờ bạc.
“Tôi sẽ không để cái máy này ở đây nếu tôi biết là nó phạm pháp đâu…”
Bà chủ thở dài.
Một người quen đã bán lại cho bà ấy chiếc máy này với giá rẻ.
Nguồn gốc của rắc rối là do bà đã nhận cái máy này mà không suy nghĩ gì cả.
“Thưa bà, vậy bà sẽ dời chiếc máy mái vòm kia vào ngày mai à?”
“Những bà mẹ ở thị trấn này nổi khùng lên rồi. Họ chỉ muốn dẹp đi chiếc máy ngay và luôn thôi…”
“Cháu hiểu rồi.”
***
Hôm sau.
Yong-yong trở về nhà sau thời gian dài luyện tập.
Cậu ta rời nhà với một bọc tiền toàn xu 100 won ở trên lưng.
Với kết quả của trò chơi búa-bao-kéo được tạo ra bởi Hakase, cậu ta đã thử tận mười ngàn trận.
Cậu đã nhận ra quy luật trong trò chơi này.
Và với kết quả của việc áp dụng quy luật đó, cậu đã có thể nâng tỷ lệ thắng lên tới sáu mươi sáu phần trăm.
Yong-yong sẽ đi trả lại tất cả nỗi ô nhục và sự đau đớn của mình vào hôm nay.
Cậu sẽ chỉ lấy lại một nửa số tiền mà thôi.
Nếu cậu lấy quá nhiều, cậu cảm thấy có lỗi với bà chủ.
… Chuyện gì xảy ra với cái máy trò chơi mái vòm thế này?
Yong-yong đặt bọc tiền xuống đất.
Cậu đi vòng quanh siêu thị, không dám tin vào mắt mình.
Tuy nhiên thì dù cậu có tìm kiếm cơ nào thì cũng không thấy máy trò chơi “búa-bao-kéo” đâu.
“Bà chủ ơi!”
Yong-yong hét lên chạy vào siêu thị.
“Chiếc máy trò chơi bị trộm mất rồi!”
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook