Bố Tôi Quá Mạnh
Chapter 112

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chap 112

 

Bầu không khí trong nhà hôm nay rất kỳ lạ.

Ngôi nhà bình thường vốn luôn sôi nổi hôm nay lại vắng vẻ lạ thường.

Nhớ lại chuyện sáng nay. 

Đầu tiên, đối với trường hợp của chủ nhân, ngài ấy vừa ăn vừa đọc báo buổi sáng một cách trầm lặng.

Lúc đó, chưa có gì kỳ lạ nhưng Carciel vẫn cảm thấy hơi khác thường.

Thứ hai, hãy nhìn vào cô chủ nhỏ.

Hôm nay cô ấy học gì tại học viện nhỉ, không biết những ngày gần đây có chuyện gì xảy ra với cô ấy không?

Cô chủ nhỏ thường sẽ nói chuyện với chủ nhân khi ăn sáng nhưng hôm nay cô ấy không nói gì cả và lặng lẽ đi đến trường.

Không lẽ hai người họ cãi nhau sao?

Không chỉ có hai người này kỳ lạ đâu.

Izaas và Byul cũng dậy sớm và đi đâu đó.

Vốn dĩ bình thường cả hai người đó đều ngủ nướng đến hơn 10 giờ, có chuyện gì đã xảy ra vậy...

“Isaaz-sama. Ngài đi đâu vậy?”

Ngài ấy kích động bước ra ngoài.

“Byul. Mới sáng sớm mà em đi đâu thế?”

“Em không biết gì đâu. Là một bí mật...”

Izaas tức tốc chạy đến và bụm miệng của Byul lại.

Byul lấy bàn tay ra.

***

Đã bốn tháng trôi qua kể từ khi Carciel tìm thấy một nơi trú ngụ mới.

Ban đầu, cuộc sống trên trái đất rất kỳ lạ.

Giờ thì em ấy đã quen với nó, nên cảm thấy mình thích nghi tốt hơn rồi.

Cạch!

Em lấy đồ trong máy giặt ra và phơi lên.

Móc từng cái một lên giá phơi đồ ở ngoài hiên nhà.

Vốn dĩ thì, đây là việc của cô chủ nhỏ.

Ít nhất thì em ấy muốn giúp cô ấy làm một cái gì đó, cho nên em ấy đã giúp cô ấy làm những việc lặt vặt trong nhà.

Chíp.

Một đôi chim sẻ đậu trên lan can ở hiên nhà.

Chúng thật dễ thương làm cho tôi bất giác nở một nụ cười.

Em nhặt vài hạt thóc và cho chúng ăn, nhìn chúng ăn ngon lành chưa kìa.

Shh

Tiếp theo là giặt những chiếc áo sơ mi trắng của chủ nhân.

Sau khi nhìn xung quanh và thấy không có ai ở đây.

Carciel quyết định ngửi nó một chút, Mùi cơ thể của chủ nhân thoang thoảng giữa hương thơm ngào ngạt của nước xả vải.

Soạt!

Sau khi ngửi một cách chân thành, em duỗi thẳng các nếp nhăn ra và đặt nó lên giá phơi đồ.

Khi ngửi thấy mùi của chủ nhân em có cảm giác rất bình yên.

***

Ahhhh!

Carciel nghe một tiếng động từ phòng 302.

Khi mà nghe được âm thanh đó, có nghĩa là đã 12 giờ trưa.

Có một người đàn ông tầm 30 tuổi đang sống ở gần đó.

Ông ta là một nhà văn viết truyện viễn tưởng trên các trang mạng.

Có vẻ như cuốn tiểu thuyết hôm nay không có nhiều người xem lắm.

Dẫu sao thì, bây giờ là giờ ăn trưa rồi, phải đi ăn thôi.

Vốn dĩ ban đầu có ba người là Byul, Izaas và tôi.

Hôm nay, hai người họ biến đâu mất nên tôi đành phải đi ăn một mình.

Lạch cạch.

Khi em ấy mở cửa tủ lạnh ra, em nhìn thấy một hộp màu xanh nổi bật.

Trên tờ ghi chú, viết rằng, “Lấy salad và hâm nóng trong lò vi sóng nhé.”

Cô chủ nhỏ luôn chuẩn bị đồ ăn phụ cho bọn họ vào đêm hôm trước.

Ji-ing

Ding

“Em sẽ thích món này lắm.”

Gồm có cơm trộn, thịt lợn cốt lết và salad.

Đây là thực đơn bữa trưa ngày hôm nay.

Cô chủ nhỏ thật sự rất giỏi trong việc nấu ăn ha.

Cắn một miếng sườn lớn.

Carciel nhìn vào thức ăn cho chó ở trong góc bếp.

Khi em ấy mới đến đây, thức ăn của con người không hợp với khẩu vị của em.

Thức ăn cho chó còn đáng ăn hơn nữa.

Bây giờ em ấy đã hoàn toàn quen với thức ăn của người, cho nên em không ăn thức ăn cho chó nữa.

Thay vào đó, thỉnh thoảng em lại ăn nó như là một món ăn vặt vậy.

Ding dong

Có ai đó đến.

Không biết đó có phải là Byul và Izaas không.

Ngày lúc đó Carciel lắc đầu và bước về phía cửa trước.

Cầm lấy tay nắm cửa.

Qua hệ thống Intercom (chuông cửa màn hình), đã xác minh được danh tính của người đó.

Một người đàn ông mặc áo vest màu xanh và đội mũ có biểu tượng “Coupon” trên đó.

Carciel nhớ lời chủ nhân từng dặn là không được mở cửa cho những kẻ khả nghi.

“Chuyển phát nhanh đây! Có ai ở nhà không.”

“À... Là chuyển phát nhanh sao.”

Khi em ấy mở cửa ra, người đàn ông đổ mồ hôi.

Đặt một cái hộp lớn xuống cửa trước.

“Không có người lớn ở nhà sao?”

“À, sao vậy ạ...”

Liệu ông ta có phải là người xấu không?

Em ấy chuẩn bị tinh thần để hạ gục kẻ địch của mình.

Tuy nhiên, người đàn ông mỉm cười và lấy ra một cái bảng điện tử.

“Cháu có thể ký vào đây được không?”

Lạy chúa. Ông ta không phải là người xấu.

Em lấy ra một cây bút và viết bốn chữ cái của cái tên “Carciel” vào bản in.

Người đàn ông nghiêng đầu và nhìn Carxiel một cách bối rối.

Ngay sau đó ông ta rời khỏi nhà và nói, “Nói với ba mẹ là gói hàng đã được chuyển đến rồi nhé.”

***

Sao bữa trưa, Carciel đi ra ngoài.

Khi ở nhà một mình, em ấy không có gì để làm cả.

Em luôn mặc một chiếc váy trắng tinh mỗi khi đi ra ngoài chơi.

“Chào bà ạ”

“Ồ, Ciel đến rồi.”

“Vâng, cho con mua một Gangkang.”

Gangkang có nghĩa là kem baryu vị soda.

Em ấy rất thích cảm giác mát lạnh của kem đá.

Khi em ấy lấy ra 1000 won trong túi, bà ấy đã thối lại cho em 300 won.

Mỗi tuần, em luôn nhận được 5000 won từ chủ nhận.

Để em ấy sử dụng thì không hề thiếu. Đúng hơn, vẫn còn dư ra một chút.

“A”

Nếu như cắn một miếng thì đầu của em ấy sẽ bị ê buốt.

Ban đầu, em ấy ghét cái cảm giác này, nhưng dần dần càng ngày càng nghiện nó.

“...”

Thật là bình yên

Nhưng trong một góc của tâm trí, nỗi lo âu hiện lên.

Carciel tự hỏi em ấy đang làm gì ở đây, và nếu đứng yên ở đây như vậy có ổn không.

Em rơi vào ảo cảnh và đột nhiên tỉnh lại ở nơi nào đó bên ngoài cái ổ của mình.

Những gì bày ra trước mắt em là con đường của hành tinh mang tên Trái Đất.

“Hừm...”

Izaas cũng vậy.

Sau khi tỉnh dậy từ Yeongmyeom.

Hầu hết những ký ức trong trung tâm đều bị mất.

Cậu ta thật sự chỉ nhớ được một phần rời rạc.

Có lẽ Hakase sẽ biết.

Không giống như các con rồng khác, anh ta là con rồng duy nhất chưa bao giờ rơi vào ảo cảnh.

Trong lúc tò mò, em đã nghĩ đến việc đi hỏi.

“.... đáng ghét.”

Lại là nụ cười ngốc nghếch đó.

Em nở một nụ cười và xoay người đi.

Lạc lõng thật.

“Không! Con muốn đi chơi thêm chút nữa!”

“Này. Con đã hứa là chỉ đi chơi một tiếng thôi mà, không phải sao?”

“Nhưng...”

“Nhìn anh trai của con kìa. Nó lễ phép biết bao nhiêu.”

“Thôi mà. Cho chúng chơi thêm một chút nữa đi.”

Trên một sân chơi cách đây 30m, Carciel nhìn thấy một cặp vợ chồng trẻ và con cái của họ.

Một gia đình bốn người với một con gái và một con trai.

Sao có thể? Nhìn giống như chủ nhân và cô chủ nhỏ vậy. Thêm cả Izaas và Byul nữa thì nhìn rất giống một gia đình thật sự.

“...”

Và em ấy cảm thấy không tự tin chút nào.

Thực ra là em ấy cảm thấy mình bị mờ nhạt.

Gần đây, khi Byul đến, em ấy cảm thấy mình bị xa cách với mọi người.

Carciel hiểu rằng Byul còn nhỏ và còn cần được chăm sóc nhiều.

Thế nhưng, em ấy không thể tránh khỏi có một chút buồn lòng.

“Ồ, phải rồi.”

Họ nấu ăn cho gia đình của họ.

Mặc dù em không giỏi trong việc nấu nướng.

Em không thể làm ra được những món ăn ngon như cô chủ nhỏ đã từng làm.

Liệu mình có đang thực sự hạnh phúc không?

“...hehe”

Liệu có nghĩ đến những việc mà gia đình của mình sẽ thích hay không.

Khi nghĩ như vậy em lại cảm thấy tốt hơn.

***

Dù cho có nấu ăn Carciel cũng không biết nên nấu những món gì. Em đếm lại số tiền của mình, chỉ còn lại hơn 30.000 won.

“Giảm giá cổ để hầm! 6000 won 300 gam.”

Chú bán hàng la lớn vào trong cái loa.

Nhìn thấy nó em nhớ là chủ nhân rất thích canh kim chi.

Thật ra thì cái gì chủ nhân cũng ăn được, nhưng chủ nhân lại đặc biệt thích món canh kim chi.

“Chú ơi. Cho cháu một hộp.”

“Hả hả. Ba mẹ bảo cháu đến đến đây mua à?”

“À, không ạ...  Cháu tự mình đến.”

Ông chủ nhìn xuống với anh mắt hơi ngạc nhiên.

Trước ánh mắt có vẻ hơi thương tâm đó, em bắt đầu không đỡ nổi.

“Của cháu đây.”

Ông chú không đưa cho em ấy cái hộp mà trực tiếp bỏ vào trong túi nilông. Thoạt nhìn, chắc 300 gam phải nhiều hơn thế.

Điều kỳ lạ là giá niêm yết chưa đến 2000 Won.

“.... Ồ, giá này hơi kì lạ nhỉ.”

“Cháu hãy nhớ.”

“Vâng?”

“Đừng bao giờ gục ngã trước thế giới này.”

“...”

Người đàn ông rơi nước mắt và thì thầm.

Con người đôi khi lại rơi nước mắt vì những chuyện không thể hiểu nổi.

Ông chú này chắc cũng vậy sao?

Nhưng mình đã mua nó với giá khá là rẻ.

Mình cũng mua thêm đậu phụ và hành lá để hầm canh kim chi.

Kim chi nấu ở nhà rất ngon, nên mình có thể thêm nó vào.

Bây giờ Carciel lại về đến nhà, lấy hết tất cả nguyên liệu ra.

Nhìn đồng hồ, đã hơn năm giờ chiều rồi.

Đã bốn giờ trôi qua kể từ khi em ấyvề đến nhà.

Em ấy cần phải quay trở lại và chuẩn bị bữa tối.

***

“Gì chứ”

Hình như có ai đó về nhà rồi.

Dường như có thể nghe thấy giọng nói của Izaas và Byul, cả giọng của cô chủ nhỏ nữa.

“Yong-yong không làm thế đúng không?”

“Ôi không! Mấy quả bóng bay cứ nổ kìa.”

“Thiệt tình! Vậy thì Ciel sẽ quay lại trước mất.”

Căn nhà trở nên ồn ào.

Khi cánh cửa bật mở, chủ nhân bước ra.

“Nhóc về rồi?”

Chủ nhân bật cười.

Đó là thứ mà em luôn cảm nhận được, nhưng chủ nhân thực sự là một điều kì diệu.

Làm sao mà em ấy biết được chủ nhân đang đứng ở trước ngôi nhà của mình khi mà chủ nhân còn không nói gì chứ.

“Chủ nhân. Có chuyện gì xảy ra bên trong vậy...”

Rầm!

Carciel cố nhìn vào bên trong.

Chủ nhân lập tức đóng cửa lại.

“Ừm, chủ nhân?”

Em ấy nhìn chủ nhân trong sự ngại ngùng.

Chủ nhân không nói một lời nào.

Em ấy đã cười. Không, là em đang nuốt nước bọt.

“Ra là vậy à. Chủ nhân, sao ngài lại làm vậy...”

Bình thường chủ nhân sẽ về nhà trước bảy giờ tối.

Thật kỳ lạ vì giờ chỉ hơn năm giờ rưỡi.

“Không phải chứ. Nãy giờ mấy đứa đang làm gì vậy?”

“Ồ, có một chuyện lớn đấy! Carciel đang ở ngoài này!”

“Thật không ạ?”

“...Chuyện gì đang xảy ra vậy?”

Chủ nhân thở dài và đi ra mở cửa.

“Vào đi.”

***

Khoảnh khắc đó, mọi người dừng lại mọi động tác.

“...ưm?”

Những quả bóng bay lơ lửng trên trần nhà.

Vòng hoa trang trí viết ‘Ciel, yêu em’ cao sắp chạm đến trần nhà.

Cô chủ nhỏ, Izaas và Byul đội cái mũ trùm đầu.

Bốp

Cái bóng bay mà ngài Izaas thổi bị bể.

Byul cau mày nói

“Lại là Yong-yong làm à?”

Vào lúc này, Carciel nghe một tiếng cười phát ra từ phía sau.

Quay về phía sau thì phát hiện là chủ nhân đang cười.

“Chủ nhân, đây là...?”

Do-jun xoa đầu em ấy và nói.

“Một buổi tiệc bất ngờ.”

“Vâng?”

“Tôi đã rất cố gắng để làm đấy.”

Sau đó, em  nhìn thấy những chiếc hộp mà mình đã nhận được mở ra rồi.

Có thể nhìn thấy những thứ cần thiết cho buổi tiệc đang ở bên trong chiếc hộp.

“Ừ thì, nhưng sao đột nhiên lại làm như vậy ạ...?”

Cô chủ nhỏ mỉm cười và nói

“Bởi vì Ciel của chúng ta luôn rất đáng được tự hào. Chị nghĩ nên có một phần thưởng xứng đáng cho em ấy. Ừm,... Nhưng như em đã thấy thì chị vẫn chưa hoàn thành xong tất cả mọi thứ...  Chị rất xin lỗi.”

“Sao ngươi không vào trễ tí nhỉ.”

Izaas phàn nàn

“Bộ chị khóc à?”

Byul nghiêng đầu hỏi

Khóc lóc cái gì chứ?

Nhưng có thứ gì đó chảy xuống má của em.

“....Cái gì.”

Em không thể hiểu được. Rõ ràng là em không hề buồn, nhưng sao nước mắt cứ chảy ra vậy?

Cô chủ nhỏ bế Carciel lên, ôm em thật chặt và vỗ vỗ vào lưng của em ấy.

“Bọn chị yêu em.”

Khoảnh khắc đó, người luôn cho rằng mình đang bị xa lánh, trở nên rất cảm động.

***

“Nhưng mà những thứ này là gì vậy?”

Cô chủ nhỏ nhìn về những món ăn mà em đã mua cho bữa tối.

“Em  mua mấy thứ này từ siêu thị để tối nay  nấu canh kim chi ạ .”

“Tiền ở đâu mà mua vậy?”

“Tiền...ở trong ví đó...”

Cô chủ nhỏ ôm thật chặt em ấy một lần nữa.

“Sao Ciel của tụi chị có thể đặc biệt như thế nhỉ.”

“Canh kim chi luôn là một món ăn đặc biệt trong lòng em mà.”

Izaas dùng chân nhấc túi nguyên liệu lên.

Ngay lúc đó, cơ thể Byul run lên

“Nè, ngài...”

Mặt của chủ nhân đanh lại.

 

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...