Giáo Hóa Ác Nhân
-
Chapter 9: Hiểu Lầm (4)
Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:
Chương 9: Hiểu Lầm (4)
[Dịch giả: young and rich~]
[Hiệu đính: Ngọc Anh]
Con gái trưởng của lãnh địa Zenonia - Kalia vừa đặt chân đến dinh thự và đi thẳng tới thư phòng của Bá Tước. Một lần nữa, cô ta lại nghĩ về một người đàn ông mà cô ta đã nhớ đến không biết bao nhiêu lần.
Alon Palatio, người vừa sát hại tất cả anh em trong gia đình Bá Tước và đoạt lấy vị trí người thừa kế.
“...‘Nổi tiếng’ thật đấy.”
Kalia nhớ lại ánh mắt của người đàn ông đó khi anh nhìn cô ta. Đôi mắt không biểu lộ điều gì, như đang nhìn thấu vực sâu hun hút bên kia phương Bắc, thờ ơ với mọi sự. Dù nghĩ đến bao nhiêu lần đi nữa, đôi mắt ấy vẫn khiến cô ta rợn người.
Qua đôi mắt đó, Kalia nhận ra một điều: anh cùng một “loại” với cô ta.
Thật ra, nếu chỉ có vậy thôi thì Kalia đã ngừng nghĩ về anh ngay khi anh từ chối lời đề nghị của cô ta rồi.
Từ chối lời đề nghị đó về cơ bản có nghĩa là họ không thể là đồng minh, và điều đó ngụ ý rằng giờ đây họ chính là kẻ thù của nhau.
Dù vậy, sự tò mò của Kalia vẫn dai dẳng, tất cả chỉ vì một điều anh đã nói:
“...‘Nổi tiếng’, anh ta đã nói vậy.”
Gia tộc Zenonia quả thực rất nổi danh. Dù không can dự vào chính trị, nhưng riêng sức mạnh tài chính và thực lực của nhà Zenonia là đã đủ mạnh để lật đổ tình hình vương quốc hiện tại ít nhất một lần.
Tuy nhiên, danh tiếng đó rốt cuộc lại thuộc về chính Bá Tước Zenonia chứ không phải toàn bộ gia tộc Zenonia, và càng không phải là Kalia.
Thế mà Alon lại nói vậy.
Anh đã nhắc đến cô ta một cách rõ ràng và rành mạch như thế.
Trong khi phần lớn quý tộc còn chưa từng nhìn thấy mặt cô ta, chỉ mới tham dự dạ hội hai lần, anh đã nói rằng cô ta nổi tiếng.
Không phải Bá Tước Zenonia, mà là cô ta.
Dĩ nhiên, Alon cũng chẳng suy nghĩ gì nhiều khi nói vậy, chỉ là anh nhớ lại danh tiếng kẻ phản diện của cô ta khi cốt truyện gốc bắt đầu.
Nhưng đối với cô ta, những lời đó lại mang ý nghĩa vô cùng lớn.
“Thú vị đấy.”
Kalia chuyển ánh nhìn về phía Bá Tước đang ngồi trong thư phòng.
Bá Tước chỉ đang lặng lẽ xử lý giấy tờ.
Đầu ông cúi xuống như thể cô ta không hề có mặt ở đó, hoàn toàn tập trung vào công việc của mình.
Cạch, cạch-
Khi Kalia bước tới chỗ Bá Tước, ông tự nhiên ngước lên nhìn.
Đôi mắt màu đỏ giống hệt Kalia nhìn thẳng vào cô ta.
Dù không nói lời nào, vẻ ngoài của Bá Tước vẫn tràn đầy sinh lực.
-Póc!
Ít nhất là cho đến khi Kalia búng ngón tay một cái.
Ngay khi tiếng búng tay vang lên, ánh sáng vụt tắt khỏi tầm mắt của Bá Tước.
Đôi mắt sắc sảo ban nãy giờ trở nên vô hồn như của một kẻ đần độn, miệng đang ngậm chặt cũng há hốc, nước dãi chảy ra.
Rõ ràng Bá Tước đang ở trong một trạng thái không bình thường.
Kalia lẩm bẩm khi nhìn chằm chằm vào “ông ấy.”
“Làm sao anh ta biết được? Lẽ ra không ai được biết mới phải chứ.”
Kalia mang vẻ mặt đầy vẻ tò mò khi cô ta nghĩ đến Alon, người đã nói cứ như thể anh biết bí mật cô ta đã giấu kín kể từ khi biến cha mình thành một kẻ ngốc.
“Hay anh ta chỉ đoán mò thôi?”
Với những nghi hoặc đó trong đầu, Kalia rời khỏi thư phòng, nơi cô ta đã duy trì vở kịch đang diễn ra suốt năm năm qua.
“T-Tiểu thư Kalia.”
“Có chuyện gì?”
“C-Có một cái xác trong phòng của tiểu thư ạ...!!”
Trước sự đột ngột này, Kalia nhanh chóng đi về phòng mình.
Và ở đó-
“Ha...”
Cô ta nhìn thấy nó.
Tên mật thám cô ta cài để theo dõi Alon hai tuần trước nằm chết, đầu bị xoắn ngược hai vòng, mắt mở to, không nhắm được dù đã lìa đời.
“Hình như phong ấn không được kích hoạt, nên có vẻ như hắn không tiết lộ bất kỳ bí mật nào.”
Đây là báo cáo từ một trong những hiệp sĩ.
‘Mật thám không tiết lộ bí mật, vậy mà họ lại mang xác hắn vào phòng mình...’
Ngẫm nghĩ một lúc, Kalia thở dài.
Những ngờ vực của cô ta đã biến thành sự chắc chắn.
“...Có vẻ như anh ta đã tìm ra điểm yếu chí mạng của ta ngay sau khi vừa gặp nhau rồi.”
Cô ta lẩm bẩm với một nụ cười.
***
Evan nhăn mặt khi nhìn những con golem phát sáng đỏ rực trong bóng đêm.
Dù đã làm lính đánh thuê hơn 15 năm từ thuở nhỏ, đôi mắt anh ấy đảo liên tục, cố gắng xác định điểm yếu của những con golem, nhưng anh ấy không thể giấu được sự lo lắng.
Evan tự tin vào kỹ năng của mình, nhưng cũng chính vì điều đó, anh ấy càng thận trọng hơn với những thực thể không rõ trước mặt.
Anh ấy đang tự mình nếm trải mức độ nguy hiểm mà một thứ chưa biết có thể gây ra.
Hơn nữa, lúc này Evan đang có người cần phải bảo vệ.
Đối mặt với những kẻ thù mà anh ấy thậm chí còn không rõ đặc tính chính là viễn cảnh tồi tệ nhất.
Tệ hơn nữa, số lượng kẻ thù dường như hơn hai mươi con. Khi Evan đang cân nhắc cách giải quyết tình hình.
“Để ta xử lý.”
“Hả...?”
Anh ấy vô thức đáp lại, rồi nhìn Alon không biết đã bước tới từ bao giờ.
Vẻ mặt anh vẫn vô cảm hệt như khi họ bước vào mê cung.
Evan lại một lần nữa thấy Alon bí ẩn và thú vị đến khó tin.
Anh ấy thực sự bối rối không hiểu làm sao chủ nhân của anh có thể giữ được biểu cảm như vậy ngay cả trong tình huống này.
Ít nhất là theo Evan, tình hình hiện tại thực sự là một cuộc khủng hoảng.
Trước mặt họ là hơn hai mươi con golem hình người rõ ràng cần phải được giải quyết, và chắc chắn mỗi con đều sở hữu khả năng chiến đấu mạnh mẽ.
Nhưng ngay cả trong tình cảnh như thế, Alon vẫn bước lên, nói rằng anh sẽ xử lý chúng.
Thật lòng thì Evan không tin là Alon có thể đối phó được những con golem trước mặt.
Tất nhiên, Evan biết Alon không phải là người bình thường và anh có tài năng về ma pháp.
Anh đã trở thành một pháp sư đáng nể, đạt đến Cấp 2 nhờ tự học mà không cần người hướng dẫn.
Dù theo tiêu chuẩn chung, thành tích đó thực sự rất ấn tượng, nhưng nó không có nghĩa là những thành tựu như vậy đủ để đối phó với tình thế hiện tại.
Đúng là anh đã đạt tới cấp 2 nhờ tự nỗ lực ngay từ khi còn trẻ, nhưng chỉ với cấp độ sức mạnh đó, ngay cả một golem đơn thuần trước mặt anh cũng sẽ khó lòng giải quyết được.
Thịch!
Ngay khi những suy nghĩ này vừa kịp thoáng qua trong đầu Evan, những con golem đứng yên như thể đang đánh giá mục tiêu đột nhiên chuyển động và bắt đầu lao về phía Alon.
Và rồi…
“Ta kích hoạt Ràng Buộc.”
Giọng Alon vang lên như một lời tuyên bố.
***
Khi Alon lẩm nhẩm câu thần chú, cả thế giới dường như ngưng đọng.
Tầm nhìn anh chuyển sang đen trắng, và chuyển động của những con golem đang lao về phía anh chậm chạp như thể được ghi lại bằng một máy quay tốc độ cao.
Và rồi-
[Hỡi mảnh vỡ thừa hưởng ý chí vĩ đại của Niacula, hãy nói ra hai Ràng Buộc ngươi mong muốn áp đặt.]
Một giọng nói uy nghi, dường như làm rung chuyển toàn bộ không gian, vang vọng trong tâm trí anh.
Giọng nói ấy nghe vừa như đàn ông lại vừa như phụ nữ, vừa như trẻ con lại vừa như người già.
Khi nghe thấy nó, một cơn mồ hôi lạnh chợt túa ra trên mặt Alon.
‘Quả nhiên là khác hẳn so với trong game.”
Cổ vật được gọi là “Ràng Buộc” mà Alon có được từ Mê Cung Thầm Thì đúng như tên gọi của nó: áp đặt giới hạn lên người dùng để đổi lấy một phần thưởng tương xứng.
Một khi kích hoạt, vô số lựa chọn sẽ hiện ra trước mắt.
Một cửa sổ thông báo sẽ nhắc anh chọn những ràng buộc nào sẽ áp đặt và những phần thưởng nào sẽ nhận được.
Tuy nhiên, như để nhắc nhở anh rằng đây chính là thực tại, thứ xuất hiện trước mặt anh không phải là một cửa sổ thông báo nữa, mà là một giọng nói.
Một giọng nói mà chỉ cần nghe thôi cũng khiến đầu óc anh quay cuồng và tim đập loạn xạ, và một cảm giác kinh sợ bất an tràn ngập, như thể tim anh có thể nổ tung bất cứ lúc nào.
Thở ra một hơi dài, Alon cố gắng trấn tĩnh trái tim đang run rẩy của mình và cất tiếng nói ra những ràng buộc đã nghĩ sẵn.
“Một.”
[Nêu rõ ràng buộc của ngươi.]
“Thi triển ma pháp cần phải tuân thủ nghiêm ngặt các thủ ấn Babylon.”
[Ngươi muốn nhận được gì từ điều này?]
“Sức mạnh có thể nhẹ nhàng biến đổi các quy luật của thế giới.”
[Chấp thuận.]
“Và một điều nữa.”
[Nêu rõ ràng buộc của ngươi.]
“Thi triển ma pháp cần phải hạn chế niệm các thần chú Babylon vĩ đại.”
[Ngươi muốn nhận được gì từ điều này?]
“Giống như cũ.”
[...]
Sau lời của Alon, giọng nói ấy im lặng trong chốc lát.
Bàn chân đang nhấc lên không trung của một con golem hạ xuống rồi lại quay về mặt đất một cách chậm rãi.
Alon tự hỏi liệu anh có mắc sai lầm nào không.
[Ta chấp nhận.]
Như xua tan mọi lo lắng của anh, giọng nói hùng vĩ từ thiên đường cất lên lời xác nhận.
[Gửi đến ngươi, người ghi nhớ thủ ấn và bí ẩn của một vị thần vĩ đại đã bị lãng quên, ta xin bày tỏ lòng biết ơn vì đã kế thừa ý chí này.]
Giọng nói truyền tải thông điệp đến Alon.
“...?”
Vẻ mặt Alon lộ rõ vẻ hoang mang.
Dù ngoài mặt vẫn không hề biến sắc, nhưng đôi mắt Alon đầy rẫy những thắc mắc.
‘Thừa kế ý chí? Ý là sao?’
Đương nhiên, Alon không hề có chút manh mối nào về điều đó.
Lý do anh chọn thủ ấn và thần chú Babylon làm ràng buộc rất đơn giản.
Trong game, hai lựa chọn này mang lại sức mạnh tấn công ma pháp cao nhất có thể đổi được.
Hơn nữa, anh đã chọn những ràng buộc này quá thường xuyên nên đã tự động thuộc lòng các thủ ấn và thần chú Babylon.
Tất nhiên, anh không phải là thiên tài, nên anh không thể nhớ hết tất cả các thủ ấn và thần chú anh từng thấy trong game, nhưng anh không cảm thấy áp lực gì lắm.
Alon biết nơi ghi chép các thủ ấn và thần chú Babylon.
Vì vậy, dù giọng nói từ thiên đường làm Alon hơi bối rối, nhưng cũng chỉ trong chốc lát mà thôi.
[Ta sẽ luôn quan sát. Ngươi, người kế thừa ý chí.]
Khi Alon nhận ra thế giới đen trắng đang dần trở lại trạng thái ban đầu, anh biết rằng thực tại đã tiếp tục.
Anh vừa giơ tay lên để kiểm tra các ràng buộc vừa quan sát những con golem đang lao tới từ xa.
***
Cùng lúc đó, ma lực bắt đầu tuôn ra từ cơ thể Alon, chảy qua tim anh và tụ lại ở những ngón tay đang giơ lên.
Lượng ma lực tụ lại ở đầu ngón tay anh thật mờ nhạt.
Anh đã huy động tất cả ma lực mà cơ thể anh sở hữu rồi, nhưng quả cầu sấm sét - thứ đáng lẽ phải sáng rực theo như mô tả trong sách - lại chỉ phát ra ánh sáng mờ nhạt, hệt như ánh sáng cuối cùng của một người sắp chết.
Thế mà Alon lại không cảm thấy thất vọng hay ngạc nhiên gì sất.
Anh nhận thức rõ ràng rằng đây là giới hạn của Alon - cậu con trai thứ ba của gia tộc Palatio.
Dù vậy-
“Khúc Xạ.”
Khoảnh khắc anh thốt ra hai từ đó, khớp với lời niệm chú của mình…
“Phản Kích.”
Quả cầu nhỏ bị biến dạng thành những đường nét hỗn loạn.
“Lam Quang.”
Với một tiếng lách tách, nó bắt đầu phát ra thứ ánh sáng màu xanh lam. Quả cầu nhỏ biến thành hàng trăm, hàng nghìn đường nét, tạo ra một nguồn sáng phi tuyến tính tóe lửa và kêu răng rắc.
Một nguồn sáng phát ra ánh sáng xanh lam lạnh lẽo thấu xương, khiến người ta cảm thấy nhức nhối khi nhìn vào.
Đồng thời, Alon tạo một thủ ấn.
Ngón cái của anh che ngón giữa.
Đó là một động tác giống như hành động búng trán.
Tuy nhiên, Alon lật ngược bàn tay lại, tạo thành một tư thế gợi nhớ đến cử chỉ pháp luân của Đức Phật.
Với tư thế đó, anh nhìn con golem đã đến gần và đọc lên câu thần chú cuối cùng:
“Nhiễu Xạ Tuyến Tính.”
Khi ánh sáng xanh lam thoáng chốc xua tan bóng tối-
Póc!
Anh búng ngón tay, và một tia sáng được phóng ra.
-Vút!
Không có âm thanh.
Tất cả những gì có thể nghe được là tiếng vù vù nhỏ sau ánh chớp, và những gì có thể thấy là những con golem đứng bất động như thể thời gian đã ngừng lại sau khi ánh sáng chói lòa chiếu rọi khe núi.
Và-
Rắc- Răng rắc!
Hàng chục con golem đổ sụp xuống không chút kháng cự, rồi tan thành đống đá vụn.
Evan, người đã vội vàng lao tới để đẩy lùi những con golem đang tấn công Alon, đứng đó sững sờ, há hốc mồm.
“Chuyện quái gì đang xảy ra vậy...?”
Anh ấy lẩm bẩm, giọng nói đầy ngờ vực.
***
(Bản dịch được thực hiện bởi INOVEL, đăng tải độc quyền tại INOVEL19.COM. Hãy đón xem bản dịch sớm nhất tại INOVEL19.COM.)
***
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook