Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Chương 7: Duplain (4)

“Nhưng tôi hiểu vì sao cậu lại hành xử như thế. Đúng là tài năng quá mức đôi khi cũng gây hại cho chính chủ nhân của nó.”

Công tước Duplain không nói thêm nữa. Ông ta tiếp tục đưa bút lướt trên giấy, tay còn lại chống cằm, như thể đã hiểu rõ vì sao Dereck che giấu thực lực thật sự.

‘Ít nhất cũng là ma pháp thăm dò cấp bốn.’

Dereck khẽ cau mày. Dù gì thì cậu cũng không cảm nhận được địch ý từ phía Công tước.

Mỗi quý tộc đều có cách riêng khi đối mặt với dân thường, nên giờ vẫn chưa đến mức cần hành động trước. Tuy vậy, sâu trong lòng, Dereck vẫn giữ sự cảnh giác.

Cậu vẫn chưa hiểu rõ người đàn ông này rốt cuộc là kiểu người như thế nào.

“Nếu cách hành xử của tôi có phần bất kính, mong công tước lượng thứ.”

“Không. Biết được cậu không phải hạng tầm thường thế này, tôi lại thấy yên tâm hơn. Nhưng nhìn tuổi tác và trang phục thì có vẻ cậu không giống một người chuyên dạy ma pháp.”

“Tôi là lính đánh thuê.”

“Ra vậy. Giờ thì đến cả lính quèn trong quán rượu cũng bước vào phủ Duplain.”

Giọng ông ta thấp đi, lạnh hơn Dereck tưởng. Lúc này cậu mới nhận ra: Công tước đang đánh giá mình.

Một người đứng đầu một đại công quốc, có quyền lực và thuộc hạ đông đảo, ắt phải có khả năng nhìn người trong tích tắc.

“Tiểu thư Aiselin đã lựa chọn cậu nên tôi sẽ không nói thêm nữa. Tôi cho phép cậu ra vào lầu các nơi Diella đang sống. Sẽ có người hầu dẫn đường.”

“Cảm ơn công tước.”

“Cậu lui được rồi.”

Ông ta phẩy tay, ánh mắt quay trở lại chồng công văn dày cộp trước mặt. Thân là một người gánh vác cả đại công quốc, lúc nào ông ta cũng chất chồng việc phải suy xét, xử lý.

Nhưng Dereck vẫn chưa rời đi. Cậu ta đứng yên giữa phòng, tay chắp sau lưng.

Phải mất một lúc sau, khi đã lật hết vài văn kiện, Công tước mới ngẩng đầu nhìn lại.

“Cậu còn đứng đó làm gì? Tôi bảo cậu lui rồi mà.”

“Có chuyện này, mong công tước cho phép được hỏi.”

“Nói đi.”

“Tôi là lính đánh thuê. Mà lính đánh thuê thì lấy việc hoàn thành nhiệm vụ làm niềm kiêu hãnh.”

Dereck cúi thấp người, giọng nói trầm khàn gần như thì thầm.

“Tiểu thư Aiselin đã giao cho tôi nhiệm vụ: dạy ma pháp cho tiểu thư Diella, để ngài ấy có thể ngẩng cao đầu sống trong xã hội quý tộc.”

“Chuyện đó, tôi biết rồi.”

“Vì thế, tôi mới mạo muội xin phép được hỏi.”

Công tước cau mày, nhìn thẳng vào cậu ta.

Lời lẽ quá thẳng thắn so với một thường dân đang đứng trước công tước một đại gia tộc.

Nếu là chuyện tầm thường thì chỉ riêng việc nói chuyện ấy thôi đã đủ để bị trừng phạt. Theo luật phong kiến là thế.

Nhưng ánh mắt của Dereck vẫn điềm tĩnh và kiên định như thế.

***

Sau khi rời khỏi thư phòng, Aiselin trở về phòng mình và tự tay rót trà cho Jayden.

Người hầu riêng của cô chuẩn bị chén trà vô cùng tinh xảo và nâng chén lên mời Jayden. Dù vậy, đôi tay thô ráp của gã lính đánh thuê này vẫn chẳng hợp với tách trà sứ tinh tế kia chút nào.

Jayden cười ngại ngùng, nâng chén nhấp một ngụm.

“Công việc lần này xem ra không khó lắm. Khi tiểu thư kết thúc mọi chuyện ở phủ, tôi sẽ hộ tống ngài quay về Ebelstein.”

“Vậy thì tốt quá. Có thủ lĩnh của đoàn lính đánh thuê Veldern bên cạnh, tôi yên tâm hơn nhiều.”

“Ha ha. Tiểu thư đừng quá khách sáo, bọn tôi cũng chỉ là một nhóm lính thuê nhỏ thôi.”

Aiselin ngồi ở góc phòng, trông như một đóa hoa đơn độc.

Chiếc váy đơn giản nhưng được cắt may khéo léo làm nổi bật vẻ thanh nhã của cô ấy. Nhưng vẻ lo âu trong mắt cô ấy lại càng khiến khí chất ấy trở nên có phần u sầu.

“Valerian trông có vẻ không vui lắm. Nếu có gì khiến cậu ấy không hài lòng thì tôi xin lỗi.”

“Không đâu. Dẫn lính đánh thuê vào phủ Công tước, làm sao thấy thoải mái được. Tôi hiểu mà. Nhưng người gặp khó khăn sẽ không phải là tôi, mà là Dereck.”

“Tôi chọn cậu ấy theo trực giác, nhưng tôi vẫn lo… không biết Dereck có thể chịu đựng nổi Diella không.”

“Thú thật, tôi cũng không hiểu rõ tiểu thư Diella để đưa ra lời khuyên nào.”

Dường như sau khi trở lại phủ, tâm trạng của Aiselin càng thêm bất an.

Suốt thời gian qua, cô đã bỏ ra rất nhiều công sức và tiền bạc để tìm kiếm những ma pháp sư tài năng thông qua các đoàn lính đánh thuê. Đồng thời, cô vẫn không quên hoàn thiện giáo dưỡng xã hội của bản thân.

Jayden lặng lẽ quan sát cô một lúc rồi mỉm cười nhẹ nhàng.

“Sao tiểu thư lại chọn Dereck?”

“Tôi đã quá vội vàng ư?”

“Không hề. Tôi làm việc với nó đã lâu. Dù còn nhỏ tuổi nhưng nó rất điềm tĩnh và bản lĩnh.”

Jayden cười, giọng nói nhẹ nhàng như đang xoa dịu nỗi lo trong lòng Aiselin.

“Chỉ là… tôi muốn biết liệu tiểu thư có nhìn thấy điều đó ở nó không.”

“Dereck dù là lính đánh thuê… nhưng kỳ lạ thay, nó lại có vẻ am hiểu lễ nghi và văn hóa quý tộc.”

“Có lẽ là nhờ thầy của nó. Nghe nói sư phụ nó từng là một quý tộc sa cơ lỡ vận.”

“Thảo nào… hầu hết lính đánh thuê đều thiếu phẩm hạnh và khí độ. Nhưng Dereck lại rất lễ phép và có chừng mực… Tôi nghĩ, có lẽ cậu ta sẽ trị được Diella.”

So với những kẻ thô lỗ ngoài kia, Dereck đúng là có đầu óc và tử tế hơn nhiều.

Ma pháp của cậu ta cũng không tồi. Dù mới chỉ ở mức cơ bản, nhưng khoảng cách tuổi tác giữa cậu ta và Diella lại là một lợi thế.

Những pháp sư bốn sao, năm sao do từng học ma pháp từ nhiều thập kỷ trước nên thường rất khó nắm bắt được tâm lý người mới học.

Chính vì thế, một người như Dereck lại thành ra thích hợp hơn.

Nghe cô ấy nói vậy, Jayden khẽ cười.

“Tiểu thư Aiselin, ngài rất chân thành và thẳng thắn. Cái nhìn kiên định ấy… chính là điều khiến người khác muốn đi theo.”

“Ông lại tâng bốc tôi rồi.”

“Không đâu. Nhưng… liệu một kẻ thấp hèn từng lê lết khắp chiến trường như tôi có thể đưa ra một lời khuyên không?”

Jayden nở nụ cười cởi mở, nhưng ánh mắt đã nghiêm nghị hơn.

Aiselin biết rõ—Jayden là một chiến binh lão luyện. Dưới vẻ ngoài hiền hòa ấy là nội tâm từng trải.

“Theo ngài, điều quan trọng nhất với lính đánh thuê - một kẻ luôn sống giữa chiến trường sinh tử là gì?”

“…Tôi cũng không rõ.”

“Là ý chí sống sót. Là sự lì lợm. Những thứ đó không dạy được—nó phải có từ trong máu.”

Jayden ngắm chiếc tách hoa nhỏ nhắn trên tay, rồi nhẹ nhàng đặt xuống bàn.

“Dereck là một pháp sư lớn lên từ khu ổ chuột, làm lính đánh thuê từ trước cả khi đủ tuổi trưởng thành. Tiểu thư nghĩ xem, một người như thế… liệu có thể sống sót chỉ nhờ vào lễ nghi và sự dịu dàng không?”

“Tiểu thư Aiselin, mong ngài học cách nhìn người… sắc sảo hơn một chút.”

Két!

Ngay sau khi rời khỏi thư phòng của Đức Công tước, Dereck thấy một người hầu đang chờ sẵn ngoài hành lang.

Người đó cúi đầu cung kính, giọng điềm đạm:

“Quản gia đã báo với tôi. Tôi sẽ dẫn cậu đến lầu các nơi tiểu thư Diella đang ở.”

“Tiểu thư Diella không ở trong phủ chính sao?”

“Vâng. Ban đầu tiểu thư từng ở trong phủ, nhưng vì một vài… lý do đặc biệt…”

Không cần nói rõ, Dereck cũng đoán ra được. Quả thật rất khó để giữ một người như cô ấy trong khu nhà chính.

Cậu lặng lẽ đi theo người hầu đang dẫn đường qua các hành lang nguy nga của phủ Công tước.

Dọc lối đi là những bức tranh đắt tiền được treo trên tường và thảm lụa dày cùng rèm cửa tinh xảo – tất cả đều đúng đạt chuẩn một dinh thự quý tộc đích thực.

Con đường dẫn tới lầu các được bao quanh bởi cây xanh tươi tốt, mái vòm hàng rào điểm xuyết bằng những bông hồng đỏ rực – vừa đẹp, vừa khéo léo tạo khoảng cách với nhà chính.

Vừa bước vào lầu các, Dereck đã gặp vài người hầu đang chờ sẵn, vẻ mặt họ đều mệt mỏi và uể oải.

“Tôi là Dereck.”

“Chúng tôi đã được báo trước rồi. Xin mời.”

Sau một lời giới thiệu ngắn gọn, quản gia của lầu các đích thân dẫn Dereck đi lên cầu thang.

Khác với khu nhà chính đông đúc, lầu các mang bầu không khí nhạt nhòa đến kỳ lạ. Ánh nắng hầu như không lọt vào được đây. Trong không khí toàn là khí ẩm và lạnh lẽo.

Dereck hít một hơi thật sâu rồi bước lên từng bậc cầu thang.

Trước mắt cậu là một cánh cửa gỗ lớn – có vẻ là phòng của tiểu thư Diella. Hai bên là một vài người hầu đứng nghiêm trang, đầu cúi thấp, im lặng như tượng.

“Cảm ơn mọi người đã vất vả.”

Cậu bước qua họ – những người trông càng lúc càng tuyệt vọng – rồi dừng lại trước cánh cửa.

Dereck đưa tay chống cằm, suy nghĩ một lát rồi gõ cửa.

Cộc, cộc.

“Xin phép.”

Không có tiếng trả lời. Dereck nhẹ nhàng đẩy cửa, ngó vào bên trong.

Không khí trong phòng im ắng đến kỳ lạ.

Căn phòng quá rộng so với một cô gái chưa trưởng thành. Rộng đến mức toàn bộ đồ đạc bên trong chỉ chiếm một phần năm diện tích.

Một chiếc giường phủ đăng ten trắng muốt, một bộ trà cao cấp, bàn trang điểm, tủ quần áo thêu hoa văn cầu kỳ… tất cả được sắp xếp gọn gàng.

Giữa phòng là bàn trà phủ khăn trắng tinh khôi. Một cô bé đang ngồi quay lưng về phía cửa thưởng trà.

Tuy chỉ thấy bóng lưng, nhưng Dereck đã kịp nhận ra mái tóc vàng óng như suối lụa xõa dài trên vai cô gái. Cô ta đang mặc một bộ váy ren mỏng như đồ mặc ở nhà, dáng vẻ an nhàn, thong dong.

“Tôi là Dereck. Xin mạn phép vào.”

“Lại gần đi.”

Giọng cô gái nhẹ như gió thoảng, mang theo nét non nớt của tuổi nhỏ – đúng như Dereck đoán. Diella, con gái út của gia tộc Duplain, còn nhỏ tuổi hơn cả tiểu thư Aiselin.

Ánh mắt những người hầu xung quanh hiện rõ sự căng thẳng.

Dereck liếc nhìn quanh rồi chầm chậm tiến lại gần.

Vì nhiệm vụ, cậu cần phải tiếp xúc với Diella.

Cậu nhẹ nhàng bước tới.

Rào!

Chuyện xảy ra trong tích tắc.

Toàn thân Dereck ướt sũng.

Diella vừa quay người lại thì đã tạt thẳng vào cậu một chậu nước dơ, được giấu dưới gầm bàn.

Mùi tanh hôi lập tức bốc lên nồng nặc. Trên mái tóc trắng của cậu, những giọt nước đỏ sẫm chảy tong tong.

Giờ thì Dereck đã giống hệt người hầu từng khóc trong phòng tiếp khách.

“Ôi chao.”

Cô gái có đôi mắt to tròn như mèo khẽ chạm môi bằng đầu ngón tay, rồi phá lên cười như thể trò đùa vừa rồi mang lại cho cô ấy niềm vui lớn lao.

“Ôi chao, ôi chao…”

Tách, tách.

Giọt nước từ tóc Dereck nhỏ xuống nền đá lạnh.

Trong tầm nhìn ướt đẫm, Dereck thấy Diella nở nụ cười giễu cợt, ngón tay xoắn nhẹ những lọn tóc vàng rực như ánh mặt trời.

“Còn tưởng là con chuột nào bò vào, ai ngờ lại là lính đánh thuê mà quản gia nói đến hả?”

“À không, nhìn kỹ thì đúng là chuột thật. Ăn mày khu ổ chuột, giờ cũng bước được vào dinh thự quý tộc sao?”

Diella thản nhiên kéo ra từ dưới bàn một chậu nước khác, leo lên ghế rồi đổ thẳng lên đầu Dereck.

Rào!

Lần này không chỉ là nước bẩn, mà còn cả thức ăn thừa và cặn rác bếp – thứ lẽ ra đã bị vứt đi.

Lúc này Dereck mới hiểu vì sao người hầu trông căng thẳng như vậy.

Họ biết Diella sẽ làm điều này. Nhưng họ không thể ngăn cản, cũng không thể cảnh báo trước – nếu không, người gánh hậu quả sẽ là họ.

Thời đại nào cũng thế, tầng lớp trung gian luôn chịu thiệt. Làm việc ở lầu các này không hề dễ dàng.

Hiểu phần nào nỗi khó xử ấy, Dereck im lặng chịu đựng màn tiếp đón tàn nhẫn.

Tách, tách.

Rầm!

Sau khi dội hết nước, Diella ném luôn chiếc chậu xuống sàn.

“Tôi chuẩn bị quà cho cậu đấy. Sợ cậu không quen cuộc sống xa hoa nên giúp cậu nhớ lại quê nhà. Giờ thì đúng chuẩn chuột cống rồi đó. Thấy hài lòng không?”

“Đừng nhìn tôi bằng ánh mắt đó.”

Diella đá mạnh vào bụng Dereck khiến cậu ngã xuống.

Bịch!

Nền đá ẩm ướt trơn trượt, cậu không kịp giữ thăng bằng.

“Gớm quá đi mất.”

Cô tháo chiếc sandal vừa đá Dereck ra, ném thẳng vào vai cậu.

Chiếc dép lăn lông lốc trên nền nhà.

Diella đi chân trần, ngồi vắt chân lên bàn, chống cằm, cười ngạo nghễ.

“Chuột cống cũng đòi bước vào lầu các của tôi. Cậu không biết thân phận mình là gì à? Sao không cút đi cho đỡ nhục? Trông đáng thương thật đấy.”

Thân hình nhỏ bé không che giấu được ánh mắt hung hăng như mèo hoang vung vuốt.

Cô ta bịt mũi, giọng đầy khinh miệt:

“Cậu nghĩ cậu sẽ dạy được ai? Hả đồ rác rưởi ven đường?”

“Biết điều thì biến đi, đồ hạ đẳng.”

Dereck im lặng nhìn cô, rồi chậm rãi đứng dậy.

Chính vì thế vừa nãy cậu mới phải hỏi Đức Công tước một cách nghiêm túc.

Trong thư phòng, động tác viết của Duplain khựng lại.

Ngài vuốt cằm suy tư, sau cùng đặt bút xuống bàn.

- “Tôi không phải một thầy dạy ma pháp bình thường, mà là lính đánh thuê lớn lên từ khu ổ chuột. Vậy nên tôi có thể dùng cách của riêng mình, hoặc đi theo phương pháp thông thường như bao người khác.”

- “Nhưng với tình trạng của tiểu thư Diella hiện tại, tôi e là cách thông thường sẽ không hiệu quả. Có những lúc, cần phải dùng biện pháp mạnh. Và tôi cần sự cho phép từ công tước – người yêu thương Diella nhất.”

Công tước đứng dậy, bước đến bên cửa sổ, tay chắp sau lưng, mắt hướng về cảnh sắc ngoài kia.

Dù xuất thân thường dân, nhưng ma lực ẩn trong cơ thể Dereck rõ ràng đạt cấp độ ít nhất hai sao.

Trước mặt ông ta, cậu vẫn giữ đúng lễ nghi và thể hiện mình hiểu rõ quy tắc quý tộc.

Cậu ta nói lính đánh thuê sống bằng việc hoàn thành hợp đồng.

Đúng như lời của mình, cậu ta đã tìm đến để hỏi xem mình có thể làm gì để hoàn thành nhiệm vụ. Cảm nhận được sự chân thành kỳ lạ ấy, Duplain chỉ biết chống cằm trầm ngâm.

“Liệu công tước sẽ trao cho tôi bao nhiêu quyền hạn trong việc dạy tiểu thư Diella?”

Chàng trai này – ánh mắt cậu ta không giống những pháp sư oai vệ từng đến đây. Mà lạnh lùng và cứng như thép.

Nếu cứ tiếp tục như cũ, kết cục cũng sẽ chẳng khác gì.

“...”

Danh tiếng ngỗ ngược của Diella vốn đã nổi khắp giới quý tộc. Nhưng bản thân ông – với tư cách một người cha – có thật sự vô can không?

Valerian, Leigh, Aiselin, Diella.

Giữa đống công văn chồng chất, liệu ông có từng yêu thương các con mình một cách công bằng không?

Trong sự im lặng kéo dài, Duplain vẫn đứng nhìn ra cửa sổ, bất động.

Rắc!

Bốp!

Khi chuyện xảy ra quá nhanh, não người thường không xử lý kịp.

Đây chính là một khoảnh khắc như thế.

Những người hầu đứng gần hành lang và cửa phòng đồng loạt trợn tròn mắt.

Họ sững sờ đến nỗi quên cả hít thở, ngón tay run lẩy bẩy.

Rắc!

Tách trà rơi xuống sàn, vỡ tan.

Tiểu thư Diella bị Dereck tát một cú, ngã lăn khỏi ghế, nằm gục trên sàn.

“??.”

Không gian như đông cứng.

Diella ngồi bệt dưới đất, mắt mở to, chưa kịp hiểu chuyện gì vừa xảy ra.

Con gái quý tộc là một thứ gì đó rất thiêng liêng. Nếu trà quá nóng khiến họ bỏng miệng, người pha trà sẽ bị đánh roi đến nát lưng.

Nếu họ trẹo chân khi đi dạo, người hầu phụ trách cũng bị đuổi khỏi phủ.

Thân thể của tiểu thư là biểu tượng của sự cao quý, hoàn mỹ.

Vậy mà lúc này – má cô đỏ bừng, sưng tấy.

Tách, tách.

Dereck hờ hững phủi phần áo ướt sũng còn dính thức ăn.

Diella há miệng như muốn nói gì đó, nhưng trong miệng chỉ phát ra vài âm thanh rỗng tuếch, không tròn tiếng.

Mùi hôi thối vẫn bám trên người cậu.

Diella nói đúng – nhà của Dereck là khu ổ chuột.

Những lời lăng mạ có thể khiến các pháp sư cao quý tổn thương sâu sắc. Nhưng với một con chuột cống lớn lên từ cống rãnh, tất cả chỉ là… cuộc sống.

“Đứng dậy.”

Dereck chỉnh lại áo, ánh mắt lạnh băng nhìn về phía cô gái đang ngồi trên sàn.

Mái tóc trắng ướt sũng bết lại, vương đầy rác bẩn.

Nhưng xuyên qua lớp tóc ấy, ánh mắt cậu lóe lên một thứ sát khí như đến từ thế giới khác – lạnh buốt, đáng sợ.

Đang có 1 ít trục trặc về máy chủ. Anh em vui lòng nhập mã gd vài lần để hệ thống nhận lệnh nhé!

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương