Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Lucia và mẹ mình là bà Julian vừa rời khỏi đại sảnh thì bầu không khí đang căng hơn dây đàn lập tức được bà Scarlett phá vỡ.

“Thôi nào, thôi nào. Còn đứng như tượng làm gì đấy? Mau, ai về việc nấy đi.”

Cứ như vừa rồi cả phòng rơi vào trạng thái ngưng đọng thời gian, những người đang đứng sững người kia bắt đầu cử động trở lại.

“Chuyện quái gì vừa xảy ra vậy…?”

Lucas chau mày, dõi theo bóng lưng cô em gái nhỏ đang khuất dần ở phía xa.
Cú sốc đầu tiên khiến Lucas thấy cảm thấy choáng váng là khi nghe Lucia thổ lộ tình cảm của nó với Herwin.
Cú sốc thứ hai giáng xuống khi Herwin thẳng thừng từ chối tình cảm em gái mình.
Và rồi, khi mọi chuyện kết thúc nửa vời như thể chưa có chuyện gì xảy ra lại khiến Lucas cảm thấy trống rỗng, cứ như mọi chấn động vừa rồi đều tan biến vào không khí vậy.

“Chị… chị Lucia thích anh Herwin thật sao…?”

Henry, cậu em út nãy giờ đứng cạnh Lucas, cũng thốt lên trong cơn bàng hoàng.
Rồi như nhớ ra điều gì, Lucas liếc nhìn sang Henry, đứa trẻ vốn luôn tỏ ra vô cùng quý mến cô bé Lucia.

“Chà chà, nhóc vốn mê mệt Lucia lắm, phải không nào?”

Henry vò đầu bối rối, lí nhí lẩm bẩm:
“Em… em thích chị, cũng thích cả anh Herwin nữa…”

Dĩ nhiên, một đứa bé năm tuổi chẳng thể nào lý giải nổi mớ hỗn độn tình cảm xuất hiện trong đầu mình.

Lucas thở dài, đưa tay vỗ vỗ vai em trai, giọng dửng dưng mà chắc nịch:
“Nhóc thì nên từ bỏ đi thôi. Trận này nhóc chẳng có cửa thắng đâu.”

“Cái gì cơ?”
“Ý anh là nhóc chẳng bao giờ đuổi kịp Herwin đâu. Sau này lớn lên thì cũng chưa biết, nhưng bây giờ thì…”

“Em chẳng hiểu anh đang nói cái gì cả……”

Henry chun mũi, vẻ mặt rối rắm. Lucas thoáng cân nhắc xem có nên giải thích rõ hơn cho thằng bé không, nhưng rồi anh ấy lại nghĩ: có lẽ không biết gì mới là tốt nhất.

“Thôi, nhóc cứ bỏ sớm cho nhẹ đầu đi.”

“Đừng có ấn đầu em như thế! Lùn thêm thì biết sao bây giờ!”

Henry vùng vẫy tránh khỏi bàn tay của Lucas. Nhưng chính hành động ấy lại khơi dậy bản tính nghịch ngợm của kẻ làm anh.

“Uwaa! Bỏ ra! Em bảo bỏ ra mà!”

“Anh đây cũng có công lôi được nhóc tới đây hóng drama, vậy mà còn bày đặt làm mình làm mẩy.”

Lucas vừa trêu nhóc Henry vừa thấy đáng yêu, đồng thời anh ấy cũng liếc mắt về hướng Herwin và Lucia đã rời đi lúc nãy.

“Thôi, mặc kệ đi… Chuyện của họ thì để họ tự giải quyết.”

Anh thở dài, không muốn nghĩ thêm gì nữa.

***

“Tiểu thư! Tóc của tiểu thư vẫn còn ướt lắm ạ!”
“Cứ để vậy chạy ra ngoài thế này sẽ cảm lạnh mất đó ạ!”

Lucia vừa tắm rửa xong đã lao ra khỏi phòng tắm, mái tóc vẫn còn đang ướt sũng nhỏ từng giọt xuống áo. Dù vạt áo bị ướt đẫm nhưng cô vẫn không quan tâm, chỉ hối hả đảo mắt khắp nơi tìm kiếm điều gì đó.

“Á! Đừng có lấy cái đó đi!”
“Dạ… vâng?”

Một cô hầu gái vừa định thu dọn quần áo mà Lucia cởi ra thì cô giật mình hét toáng lên bảo dừng tay lại.

Lucia vội vàng lao tới, giật lấy bộ váy từ tay cô hầu.
“May quá! Tìm thấy rồi!”

Cô bé lục lọi chiếc túi nhỏ giấu trong lớp váy, rút ra một vật gì đó màu xanh biếc.

“Tiểu thư, đó là cái gì vậy?”
“Bảo bối số một của em đấy!”
“Ý tiểu thư là… chiếc lá này ấy ạ?”

Trước ánh mắt ngơ ngác của hầu gái, Lucia không buồn trả lời mà chỉ chạy thẳng về phía chiếc bàn kê ở góc phòng.

Trên bàn đặt một chiếc hộp nhạc nhỏ mang đến từ thủ đô. Lucia mở nắp hộp, rồi lật ngược nó xuống.

Ruy băng, hạt cườm, kẹp tóc, những món đồ chỉ mới một giờ trước vẫn còn được coi là báu vật nay lại lách cách rơi tung toé xuống bàn và sàn nhà một cách phũ phàng.

Sau khi dọn trống hộp, Lucia nâng niu nhành cỏ bốn lá cẩn thận đặt vào bên trong hộp nhạc.

“Hi hi, đây mới là kho báu của mình.”

“Trời đất ơi, tiểu thư. Thần đã bảo, để ướt thế này sẽ cảm lạnh mất mà.”

Mãi đến khi các hầu gái đem khăn khô tiến lại gần lau tóc cho Lucia, “phi vụ” nhỏ của cô mới chịu kết thúc.

***

“Herwin, con không thể từ chối thẳng thừng người khác như thế được. Con làm người ta mất mặt đấy.”

Bà Scarlett bước đến bên giường, Herwin đang chui rúc giấu mình trong chăn, cuộn tròn như một con nhím nhỏ.

Thật là, thằng bé này chẳng chịu nói thật lòng bao giờ.

Những lời tỏ tình vụng về của lũ trẻ chưa đến mười tuổi vốn chỉ tràn đầy ngây thơ, đáng yêu, nghe thôi cũng đủ khiến người lớn phải bật cười. Bà Scarlett ngồi phịch xuống mép giường, ánh mắt dịu dàng nhìn vào đứa con trai đang chốn trong chăn.

“Nếu người đó là Lucia thì mẹ sẽ đồng ý ngay. Con bé vừa tốt bụng, vừa trong sáng, lại còn đáng yêu nữa. Con đừng bướng bỉnh mà chối phắt đi tình cảm của mình như vậy. Herwin, con cũng thích Lucia, đúng không?”

Trẻ con, chỉ cần khơi chuyện đúng chỗ, chúng sẽ thật lòng bày tỏ lòng mình. Bà Scarlett tin chắc rằng thằng bé sẽ thò đầu ra khỏi chăn ngay thôi.

Nhưng thời gian trôi qua mà Herwin vẫn im phăng phắc.

“Herwin, con có nghe mẹ nói không?”

Bà hỏi lại, nhưng đáp lại bà chỉ là sự im lặng. Bình thường, dù có buồn giận đến đâu, thằng bé cũng không bao giờ thất lễ mà phớt lờ mẹ. Có gì đó thật kì lạ.

“Herwin…?”

Bà Scarlett đặt tay lên chăn. Ở bên trong chăn là cơ thể nhỏ bé đang run lên từng hồi của Herwin. Bà Scarlett giật mình, vội vàng lật chăn ra.

“Đừng nhìn con! Đừng nhìn con, đừng nhìn con…!”

“Lạy Chúa… Herwin à!”

Herwin ngồi chết lặng, đôi môi cứ lặp đi lặp lại cùng một câu, ánh mắt đã đỏ hoe đảo quanh không có tiêu điểm.

Chỉ thoáng nhìn qua bà Scarlett đã thấy tim mình thắt lại vì đau lòng và sợ hãi. Bà vội vàng kéo đứa con trai nhỏ vào lòng.

“Herwin, bình tĩnh nào. Mẹ ở đây với con. Nghe mẹ không? Herwin…!”

“Con không hề thích Lucia… Vậy nên… đừng nhìn con…”

“Ừ, đúng rồi. Con không thích Lucia. Thế nên xin con, bình tĩnh lại đi…”

Tuy được mẹ ôm vào lòng nhưng hơi thở của anh càng lúc càng dồn dập.

Herwin nhắm chặt mắt. Ngay lập tức, những gương mặt của con nhà hầu cận đang cười nhạo ở phía xa lập tức lại hiện lên rõ mồn một hơn bao giờ hết.

Khà, khà, khà!

Tiếng cười giòn giã vang dội bên tai, ban đầu chỉ thưa thớt, rồi dần trở nên dày đặc, như thể không chỉ một giọng mà cả một đám đông đang cười vào mặt anh.

“Hộc… hộc… hộc…”

Bao lâu nay, bà Scarlett vẫn nghĩ rằng Herwin đã vượt qua được chuyện ngày đó, bà cứ tưởng rằng việc gặp lại đám trẻ nhà hầu cận sẽ chẳng còn khiến anh dao động được nữa. Nhưng sự thật, chấn thương tâm lý ấy chưa từng biến mất. Nó không xuất hiện mà chỉ lặng lẽ nằm im đó, chờ đợi thời cơ để trỗi dậy.

“Trời ơi…! Mau gọi y sư! Nhanh lên!”

Trong cơn hỗn loạn, Herwin mở hờ mắt, trông thấy mẹ đang tuyệt vọng ra lệnh.

‘Cậu là người Lucia thích nhất! Mình nhất định sẽ cưới cậu!’

Hình ảnh Lucia tươi cười tỏ tình lại xuất hiện, nó xé toạc màn đêm và lấn át những tiếng cười đùa châm chọc trong đầu anh.

Thình! Thình! Thình…!

Nhịp tim anh dội mạnh đến mức như muốn phá tung lồng ngực để nhảy ra ngoài.

Nhịp tim tưởng chừng như muốn nổ tung kia và hơi thở dồn dập ban nãy dần dần được lắng xuống. Khi nhớ đến gương mặt rạng rỡ của Lucia hiện lên trong ký ức, cơn điên loạn và đau đớn trong lồng ngực cũng phần nào được dịu lại. Nhưng ngay sau đó, nỗi sợ hãi lại ập đến lất át lồng ngực của Herwin.

Mình không thích Lucia…

Đối với anh, mọi chuyện đều bắt đầu từ lời tỏ tình ấy. Chỉ cần phủ nhận lời tình cảm đó của cô, tất cả sẽ quay về đúng vị trí.

Anh tự nhủ trong lòng, như một tấm khiên mong manh chống chọi với cơn bão cảm xúc đang trào dâng:

Mình không thích Lucia. Mình không thích Lucia…

Qua tầm nhìn mờ nhòe, cậu thoáng thấy đám gia nhân và y sư vội vã chạy đến.

Herwin…!

Ký ức về buổi chiều hôm đó chợt ùa về, Lucia với đôi mắt ngấn lệ, run rẩy lao vào vòng tay cậu sau khi thoát khỏi nanh vuốt sói hoang.

Song, khoảnh khắc ấy chưa kịp định hình thì sự ám ảnh lại kéo đến và đè sập kí ức đó xuống. Ý thức của Herwin dần trở nên kiệt quệ.

***

“Có vẻ cậu chủ đã chịu một cú sốc tinh thần khá lớn.”
Y sư lên tiếng sau khi hoàn tất thăm khám.

“Không phải do bị sói cắn đấy chứ?” Bà Scarlett lo lắng hỏi dồn.

“Không, chỉ có vài vết bầm rất nhẹ, ngoài ra cơ thể hoàn toàn khỏe mạnh.”

“Thế thì… rốt cuộc cú sốc ấy từ đâu mà đến?”

“Ừm… chi tiết thì phải đợi cậu chủ tỉnh lại mới rõ. Nhưng theo tôi phỏng đoán, hẳn là do phải hứng chịu ánh nhìn của quá nhiều người.”

“Ánh mắt ư?”

“Vâng. Tôi không có mặt trong hội trường lúc ấy nên không biết rõ, nhưng nghe nói tiểu thư Agnes đã tỏ tình với cậu chủ.”

“Đúng, nó có nói thế. Nhưng lời tỏ tình thì có gì ghê gớm?”

“Vấn đề không nằm ở lời nói. Vì tiểu thư Agnes đã thổ lộ trước mặt bao người, nên tất nhiên mọi ánh mắt đều đổ dồn về phía cậu chủ. Mà cậu chủ vốn dĩ nhạy cảm hơn hẳn so với những đứa trẻ cùng tuổi. Nên tôi nghĩ cậu chủ khó lòng chịu đựng nổi hàng loạt ánh nhìn ấy.”

“Ý ông là… Herwin không chịu nổi chỗ đông người à?”

“Không hẳn thế, phu nhân. Cậu chủ không sợ đám đông. Cái khiến cậu chủ khó chịu là khi vô số ánh mắt cùng lúc đâm thẳng vào mình.”

Bà Scarlett sững người. Bà chưa từng nghĩ con trai có thể mang trong mình một vết thương lớn đến như thế. Bao năm qua thằng bé chưa từng biểu hiện bất kì triệu chứng nào khác thường, nên bà đã ngây thơ tin rằng mọi chuyện đều ổn thỏa.

“Khoan đã… chẳng lẽ…!”
Một ý nghĩ chợt lóe lên trong đầu, bà Scarlett vội ngẩng đầu lên.

“Phu nhân đã đoán ra được điều gì chăng?”

“Ngày trước, Herwin từng có xích mích với vài đứa trẻ trong gia đình hầu cận. Từ đó, hễ ai lỡ lời nói mất từ như ‘đẹp quá’ hay ‘trông giống con gái’ thì nó sẽ phản ứng dữ dội hơn bình thường.”

“Vậy thì khả năng cao là có liên quan đến chuyện khi đó.”

Bà Scarlett lặng người nhớ lại chuyện lúc nãy: đúng là trong sảnh vừa nãy có mặt cả những đứa trẻ từng gây rắc rối với Herwin.

“Trước mắt, xin hãy để cậu chủ được nghỉ ngơi tuyệt đối. Tốt hơn hết là phong tỏa phòng ngủ của cậu chủ đến hết ngày mai. Ngoài công tước và phu nhân cùng một số hầu gái riêng, không ai được phép bước chân vào.”

“Được, tôi sẽ làm như vậy.”

Bác sĩ rời đi, bà Scarlett khẽ vuốt ve gương mặt đứa con đang ngủ say của mình.
Ánh mắt bà chan chứa nỗi lo, chẳng dám rời đi nửa bước, chỉ ngồi đó lặng lẽ canh chừng cho đến khi Herwin tự mình tỉnh lại.

***

“Xin thứ lỗi, tiểu thư. Phu nhân đã dặn tuyệt đối không cho ai vào. Nếu muốn gặp cậu chủ, e rằng phải để hôm khác thôi.”

“Cả ta cũng không được vào sao? Ta là em trai của anh ấy mà…”

“Rất tiếc, thiếu gia Henry. Nếu có điều gì muốn nhắn, xin hãy nói với tôi. Tôi sẽ chuyển lại cho cậu chủ y nguyên.”

Sau trận náo loạn ngày hôm qua, Lucia, Lucas và Henry rủ nhau cùng đến thăm Herwin.
Ấy thế mà, vẫn như hôm qua, họ vẫn không được phép gặp Herwin.

Hôm qua thì có thể hiểu được, vì Herwin đã kiệt sức. Nhưng hôm nay, một ngày đã trôi qua rồi, vậy mà cửa phòng vẫn đóng chặt, điều đó quả thật chẳng bình thường chút nào.

Bị từ chối thẳng thừng khiến mắt Henry đỏ hoe, giọng bắt đầu lạc đi:
“Anh ấy… có phải đang bệnh nặng không?”

“Cậu chủ chỉ mệt mỏi quá độ, nên bác sĩ dặn phải nghỉ ngơi thêm hôm nay nữa.”

Lucas liếc về phía cánh cửa đóng kín rồi thở dài một hơi.
“Nếu đã vậy thì đành chịu. Thôi, chúng ta về. Mai hãy quay lại.”

“Nhưng… em nhớ anh ấy quá…”

Henry sắp khóc òa. Lucas đành bế bổng cậu em lên, để mặc cậu nhóc vùi mặt vào vai mình. Lần này, Henry chẳng còn vùng vẫy hay mè nheo gì nữa, chỉ lặng lẽ dựa vào người anh trai hụt Lucas.

Lucas vừa vỗ nhẹ lưng Henry vừa đi về phía trước, đi được một đoạn anh ấy chợt nhận ra bên cạnh trống trải, Lucas bèn ngoái lại hỏi.
“Lucia, sao còn đứng đó? Mau đi thôi.”

“Em sẽ ở lại đây.”

“Gì cơ?”

Lucia chẳng khác nào hóa thành bức tượng đá đứng chôn chân trước cửa phòng Herwin, kiên quyết không chịu nhúc nhích.
Thái độ ấy khiến không chỉ Lucas ngạc nhiên mà khiến cả cô hầu đang canh cửa cũng lúng túng.

“Tiểu thư, cô ở đây cũng chẳng ích gì đâu ạ. Mai cậu chủ sẽ khỏe lại thôi, chi bằng ngày mai hãy đến…”

“Em biết. Nhưng em vẫn muốn ở lại.”

Dù ai khuyên can thế nào, giọng Lucia vẫn dứt khoát không nhượng bộ.
Cô bé ôm chặt chiếc hộp nhạc trong lòng, rồi chậm rãi ngồi xuống dựa lưng vào bức tường đối diện cánh cửa đóng kín.

Cô hầu bồn chồn không biết phải làm gì, đúng lúc đó Lucas bước lại gần em gái mình.
“Một mình ngồi đây sẽ chán lắm đó.”

“Không sao. Em không thấy chán đâu.”

“Vậy à…?”

Lucas ngẫm nghĩ một lát, rồi cũng bất ngờ ngồi thụp xuống bên cạnh Lucia.
“Nếu em ở đây, thì anh cũng ở đây. Đúng không, Henry?”

Henry gật gật đầu, mắt vẫn hướng về phía Lucia.
“Vâng. Em cũng muốn ở với chị.”

Thế là ba đứa nhỏ ngồi sát bên nhau, lặng lẽ trông chừng trước cửa phòng Herwin.

“Chúng tôi ở đây các người không cần phải bận tâm. Hãy quay vào lo cho Herwin đi, chẳng phải đó mới là việc cần làm nhất lúc này sao?”

Người hầu gái còn lưỡng lự đôi chút, cuối cùng vẫn đẩy cửa nhẹ nhàng bước lại vào phòng.
“Vậy… tôi xin phép vào trong. Nếu tiểu thư và hai cậu chủ cần gì, cứ gọi tôi bất cứ lúc nào.”

Cánh cửa khép lại, hành lang lập tức rơi vào tĩnh lặng.
Sự im ắng nặng nề ấy khiến Lucas vô thức liếc sang bên nhìn qua nhìn lại.

Henry chẳng biết làm gì cho đỡ căng thẳng, bèn nghịch chiếc hộp nhạc mà Lucia mang theo.
Cậu nhóc hé mở nắp hộp nhạc ra.

Âm thanh dịu dàng từ hộp nhạc vang lên, ngân nga khắp không gian vắng vẻ.
Và trong lòng chiếc hộp, một thứ nổi bật giữa khoảng trống, chính là hình ảnh một nhành cỏ bốn lá mong manh.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...