Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

“Ồ? Đây là cỏ bốn lá à? Chị tìm được nó sao?”
“Không, là Herwin tặng chị đấy.”
“Thật thế à?”

Sự im lặng lại bao trùm cả hành lang, một lúc sau Lucas mới cất lời hỏi:
“Nhưng sao tự nhiên em lại nói thích Herwin? Trước giờ em chưa từng nói gì như thế cả.”

Đối với Lucas, việc em gái mình thích ai đó vốn đã khó chấp nhận. Nhưng bởi người đó là Herwin – một người anh ấy biết rất rõ – nên Lucas cũng chẳng thấy ghét bỏ.
Điều khiến Lucas băn khoăn hơn cả chính là sự thay đổi quá đột ngột trong lòng em gái.

“Herwin đã cứu em…”
“Tức là, lúc con sói hoang đó đã tấn công em?”

Lucia khẽ gật đầu. Má cô đỏ bừng, ánh mắt long lanh như đang cố che giấu một bí mật nào đó. Chỉ thoáng nhìn thôi Lucas cũng nhận ra em gái mình thật sự rung động. Và điều đó khiến anh ấy sững sờ.

“Chà… chuyện này rắc rối rồi.”

Lucia thì chẳng mảy may để ý đến sự bối rối của anh trai. Cô chỉ lặng lẽ hướng ánh mắt sang chiếc hộp nhạc trong tay Henry, nơi đang phát ra giai điệu dịu dàng.

Chỉ cần nhìn vào nhánh cỏ bốn lá ấy, trong tâm trí Lucia lại hiện lên rõ mồn một hình ảnh Herwin xuất hiện như một vị anh hùng.
“Tránh xa Lucia ra!”

Tấm lưng vững chãi che chở cho cô, gương mặt căng thẳng tràn đầy quyết tâm, ý chỉ mạnh mẽ muốn bảo vệ Lucia khỏi nguy hiểm.

Giờ đây, chỉ cần nghe đến cái tên Herwin, trái tim Lucia đã đập thình thịch, má nóng bừng hết cả lên.

Cô vô thức nắm chặt đôi bàn tay nhỏ lại, cô khẽ ngẩng đầu. Trước mắt, cánh cửa phòng Herwin vẫn đóng chặt như cũ.

“Ước gì cậu ấy không phải chịu quá nhiều đau đớn…”

Trong đầu cô lại hiện lên hình ảnh Herwin của hôm qua – khuôn mặt nhợt nhạt ngay sau khi nghe lời tỏ tình của cô.

Ban đầu, Lucia cảm thấy nghẹn ngào khi bị từ chối. Trái tim cô như muốn vỡ tan, nước mắt chực trào. Nhưng rồi, điều khiến cô day dứt hơn cả chính là dáng vẻ sợ hãi, tuyệt vọng của Herwin lúc ấy.

Cô cầu mong anh không chịu thêm bất kì tổn thương nào nữa, Lucia vẫn cố chấp ngồi yên bên ngoài, không rời đi nửa bước.

Ngay cả khi thời gian trôi qua rất rất lâu, Lucas và Henry lần lượt mất kiên nhẫn bỏ về, Lucia vẫn kiên định ngồi đó, chờ đợi.

***

“…Vậy ra, chuyện là như thế.”

Trong căn phòng nơi mọi sự ra vào đều bị ngăn cấm, trong phòng chỉ có Herwin, vợ chồng công tước và y sư.

Sau bao lời dỗ dành và khuyên nhủ, cuối cùng Herwin mới chịu nói chuyện, anh kể ra chấn thương tinh thần mà anh đã mang trong lòng suốt bấy lâu nay.

Chính bản thân Herwin cũng lo sợ rằng, nếu nói ra chuyện này thì anh sẽ phải hứng chịu sự trách móc nào đó.

Suốt bấy lâu nay, anh luôn che giấu nỗi đau của mình, chỉ vì những kẻ đã hành hạ anh chính là con cháu của các hậu cần thân cận trong thành.
Dù muốn hay không, anh vẫn phải đối mặt với họ. Một ngày nào đó, anh sẽ kế thừa tước vị công tước, và bọn họ cũng sẽ tiếp bước cha mẹ mình, tiếp tục là thuộc hạ của gia tộc Peneus. Vậy thì làm sao anh dám hành động khinh suất, khiến mối quan hệ này vì thế bị rạn nứt được?

Giờ đây, Herwin hiểu rõ, họ không còn hành xử như trước nữa, ngược lại, họ còn tỏ ra e dè trước anh.
Thế nhưng, những ký ức xưa cũ cứ bất chợt ùa về, khiến lòng anh bị dày vò không thôi.

Dù vậy, trước mặt mọi người, Herwin vẫn vờ như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Đôi khi, anh phản ứng gắt gỏng theo bản năng, nhưng đó chỉ là lớp phòng vệ tự phát, chứ anh cũng không có ý gì cả.

Chỉ cần mình chịu đựng, mọi chuyện rồi sẽ qua đi.
Herwin chưa từng tin rằng nỗi đau của anh sẽ được thấu hiểu.
Nếu để cha mẹ hay bất cứ ai khác biết rằng anh vẫn còn bị ám ảnh bởi “chuyện cỏn con” ấy, ắt hẳn họ sẽ chê trách và phê phán anh: “Chỉ vậy thôi mà cũng yếu đuối, thì lấy tư cách gì để dẫn dắt tương lai của gia tộc Peneus?”

Là người thừa kế công tước tương lai, anh tuyệt đối không được phép mềm yếu. Ông Haile và bà Scarlett vẫn thường nhắc nhở anh như thế.

Nghĩ đến những lời cay nghiệt sắp xửa trút xuống mình, Herwin nhắm nghiền mắt, đôi vai nhỏ run rẩy.

“Con đã phải chịu đựng một mình bao lâu nay rồi, thật vất vả cho con quá.”

Một hơi ấm bao phủ cả người anh.
Herwin mở mắt ra, ngay trước mắt anh chính là mái tóc đen mềm mại óng ánh đang khẽ lay động trong ánh đèn sáng lóa.

Bình thường ông Haile vốn là một người cha lạnh lùng, nhưng khi được ông Haile ôm chặt lấy, Herwin hoàn toàn trở nên bối rối trước hành động này của cha mình.

Ngay sau đó, một cái ôm ấm áp khác lại bao trùm lấy anh.

“Cha mẹ nhận ra quá muộn… xin lỗi con. Con đã chịu đựng nhiều lắm, phải không?”

Là bà Scarlett. Trong thoáng chốc, Herwin bị kẹp chặt giữa vòng tay của cả cha lẫn mẹ.
Một bàn tay rắn rỏi xoa nhẹ đầu anh, một bàn tay khác nhẹ nhàng vỗ về sau lưng anh, chỉ vậy thôi cũng đủ để Herwin thấy trái tim mình được sưởi ấm.

Khuôn mặt anh dần mếu mó, rồi những giọt lệ lấp lánh trào ra, lăn dài xuống má.

“Mẹ… Cha…”

Nước mắt rơi lộp bộp như hạt mưa. Ông Haile và bà Scarlett nhìn cảnh ấy thì trái tim như bị xé thành trăm mảnh, khi tận mắt nhìn thấy cảnh này họ mới hiểu con trai mình đã phải chịu đựng nhiều đến mức nào.
Hai người chỉ lặng lẽ ôm Herwin chặt hơn, ôm đến khi anh nín mới thôi.

Một lúc sau, khi cảm xúc đã lắng xuống đôi chút, Herwin mạnh dạn gật đầu chấp nhận đề nghị của vị y sư.

“Đây là chứng sang chấn tâm lý đã đeo bám công tử từ lâu. Nó không thể biến mất chỉ sau một sớm một chiều. Tốt nhất là chúng ta cùng tiến hành những buổi trị liệu tham vấn, để dần dần vượt qua nó.”

“Vâng… tôi hiểu rồi.”

“Bây giờ, cơ thể cậu thấy thế nào? Tim còn đập dồn dập không, hay bị buồn nôn như hôm qua nữa không?”

“Giờ thì ổn rồi ạ.”

“Vậy thì… nếu gặp lại tiểu thư, công tử của gia tộc Agnes, cậu thấy sao?”

“Hở…”

Herwin thoáng lộ vẻ bối rối. Trong đầu anh lần lượt hiện lên gương mặt của Lucas và Lucia.
Lucas thì không sao cả. Nhưng chỉ cần nghĩ đến Lucia, tim anh lại bắt đầu đập thình thịch.

Dẫu vậy, anh vẫn cho rằng cảm giác đó là từ khó chịu mà thành… nhưng cũng không hoàn toàn khó chịu, anh không sao nói ra thành lời được.

Đó là cảm giác vừa dễ chịu lại vừa khó tả, dù không gây ra khó chịu nhưng cũng đồng thời vướng mắc gì đó trong lòng, Herwin chẳng biết phải diễn đạt ra sao.

“Tôi cũng… không chắc nữa…”

“Cậu lại thấy khó chịu như hôm qua sao?”

Herwin khẽ lắc đầu.

“Vậy… tức là, gặp mặt cũng không sao đúng chứ?”

Sau một hồi đắn đo, anh mới gượng gạo gật đầu.

“Hiểu rồi. Trước hết, hôm nay cậu cứ nên nghỉ ngơi. Nếu bất chợt thấy bất an hay khó chịu gì đó, hãy gọi mọi người ngay, được chứ.”

“Vâng, tôi sẽ làm vậy.”

“Thế thì, tôi xin phép lui xuống trước.”

Vị y sư khẽ cúi chào rồi rời đi. Ông Haile cũng theo y sư ra ngoài hành lang hỏi chuyện.

“Trạng thái của thằng bé… ổn chứ?”

“Vâng. Công tử là một người mạnh mẽ. Chỉ cần kiên trì tham vấn, tôi tin cậu ấy sẽ sớm vượt qua được thôi.”

“Ừm… vậy thì tôi cũng yên tâm phần nào.”

“Chỉ là, tạm thời cậu ấy không nên chạm mặt những đứa trẻ từng có xích mích với mình.”

“Việc đó, tôi sẽ liệu rồi sắp xếp.”

“Còn một vấn đề nữa, thưa ngài.”

“Vấn đề gì?”

“Đúng như tôi dự đoán… nguyên nhân khiến công tử bị biến đổi tâm lý thất thường dường như xuất phát từ lời tỏ tình của tiểu thư Agnes.”

Chỉ vừa nhắc đến Lucia, đôi mày của ông Haile đã khẽ cau lại.

“Cũng may là công tử không quá e dè với tiểu thư Agnes, nhưng chuyện như hôm qua có thể lại xảy ra. Ngài nên lưu tâm nhiều hơn.”
“Ừm… vậy sao…”

“Con có thể hỏi là tại sao không ạ?”

Giọng nói trong trẻo non nớt vang lên cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người. Khi họ cúi xuống thì mới phát hiện Lucia đang tròn xoe mắt ngồi trước cửa phòng nhìn lên.

“Herwin… bệnh nặng lắm không ạ?”

“Con ở đây từ bao giờ thế?”

Vị y sư hốt hoảng, nhưng ông Haile vẫn bình tĩnh hỏi lại Lucia.

“Từ nãy rồi ạ. Con đi nhà vệ sinh xong thì ra đây.”

Lucia ngây thơ chỉ về phía nhà vệ sinh mình vừa đi ra.

“Herwin đau nhiều lắm sao ạ? Vì vậy nên mới không gặp con đúng không?”

Cô bé ôm chặt chiếc hộp nhạc trong tay, ánh mắt xanh trong ngây thơ nay lại chất chứa lo âu vượt quá tầm tuổi.

Ông Haile lặng lẽ nhìn xuống, rồi khuỵu một gối ngang tầm mắt với cô.

“Con lo cho Herwin nhiều đến thế à?”

“Vâng. Hôm qua cậu ấy trông không khỏe… Có phải… vì con nên mới như vậy không ạ?”

Đôi mắt Lucia cụp xuống, viền mi mắt cũng chùng theo. Từ trong bản năng, cô đã đoán ra nguyên nhân là vì mình.

“Không phải vậy đâu, con đừng bận lòng. Ngày mai thôi, thằng bé sẽ khỏe lại ngay.”

“Thật ạ? Vậy thì… may quá…”

Sắc mặt u ám trên gương mặt bé nhỏ của cô đã nhanh chóng tan biến khi nghe tin ấy, thay vào đó là một nụ cười tỏa nắng. Ông Haile thấy dáng vẻ dễ thương ấy không tự chủ đưa tay xoa xoa mái tóc mềm mại của cô.

“Lucia, con có thể hứa với ta một chuyện được không?”

“Lời hứa… ạ?”

“Đúng vậy. Hôm qua con đã nói lời tỏ tình với Herwin trước mặt bao nhiêu người, đúng không?”

“Vâng ạ.”

“Ta mong con sẽ không làm như thế nữa.”

“Vì sao ạ? Có phải Herwin không thích con không?”

Khuôn mặt Lucia nhăn lại, trông như sắp òa khóc bất cứ lúc nào. Ông Haile vội vã xua tay, kèm thêm lời giải thích.

“Không, không phải thế đâu. Chỉ là… ừm… ta cũng không biết phải giải thích thế nào…”

“Công tử nhà công tước không thích bị nhiều người chú ý.” Vị y sĩ lên tiếng thay cho ông Haile.
“Hôm qua khi tiểu thư tỏ tình, rất nhiều người đã chứng kiến. Nhưng cậu ấy lại đặc biệt ghét trở thành tâm điểm của sự chú ý. Cho nên, dẫu tiểu thư có cảm tình gì đi nữa, cũng xin cô đừng bộc lộ quá lộ liễu, nhất là ở nơi đông người.”

“Vậy tức là… Herwin không ghét con, đúng không ạ?”

“Tất nhiên rồi. Sao thằng bé có thể ghét con chứ? Con là một người bạn quý báu của nó mà.”

Lucia trầm ngâm một lát rồi nghiêng đầu, đôi mắt xanh mang thêm vẻ ranh mãnh tinh nghịch.

“Vậy thì… nếu chỉ có hai đứa thôi, không ai nhìn thấy, con nói cũng được phải không ạ?”

“……Hả?”

“Được rồi, con hứa. Từ giờ con sẽ nói khi chẳng ai nhìn thấy. Hứa đấy.”

Cô thản nhiên móc ngón út của mình vào ngón tay ông Haile, buộc ông phải hoàn thành lời hứa bất đắc dĩ ấy.

“Vậy thì… mai con sẽ lại đến. Xin hãy chuyển lời hỏi thăm của con đến Herwin ạ.”

Lucia cúi chào thật lễ phép rồi vui vẻ chạy đi.

“……Không, ta đâu có định thế này.”
Ông Haile bất lực thở dài một hơi, nhưng người cần nghe câu vừa rồi đã chẳng còn ở đó nữa.

***

“Anh hai! Em nhớ anh lắm đó!”

Đám trẻ vừa nô đùa trong phòng lập tức ùa ra khi Herwin xuất hiện.

Đặc biệt là Henry, thằng bé nhào vào vòng tay anh mình trước tiên. Herwin thoáng sững lại, nhưng nhanh chóng vòng tay ôm lấy em trai mình, động tác tự nhiên như đã quen thuộc từ lâu.

“Hôm qua không có anh, em có chơi vui không?”

“Không! Không có anh thì chán muốn chết luôn!”

“Xì, nói gì thế. Hôm qua còn chơi ghép hình với anh vui lắm còn gì.”
Lucas xen vào, cố tình trêu chọc. Ngay lập tức, Henry trừng mắt nhìn ông anh lớn tướng Lucas một cái.

“Cơ thể anh sao rồi? Đỡ nhiều chưa?”

“Ừ, anh ổn rồi.”

Herwin mỉm cười, trông có vẻ chẳng khác thường ngày là bao. Thế nhưng khi ánh mắt anh bắt gặp bóng dáng Lucia đang ló ra sau lưng của Lucas thì bước chân anh chợt khựng lại.

Hành động đó rõ đến nỗi Henry cũng phải nhận ra ngẩng lên nhìn Herwin, cậu nhóc nhận ra sự xao động khác lạ ở anh trai.

Lucia cũng bất ngờ trước phản ứng ấy, cô chần chừ một lúc rồi đánh bạo bước lên một bước.

“Cậu ổn chứ? Giờ không còn chỗ nào đau nữa phải không?”

“Ừm? Ờ… ừ…”

Herwin lúng túng tránh ánh mắt Lucia, thái độ lộ rõ sự gượng gạo.

Trong lúc Lucas và Henry còn đang ngơ ngác, Lucia đã bất ngờ nắm chặt lấy tay Herwin kéo đi.

“Đi nào! Chúng ta chơi trò vui đi!”

“Ơ? Chờ đã…!”

Herwin bị cô bé kéo đi, chẳng kịp chống cự.

Lucas và Henry đứng đó ngớ người, chỉ biết tròn mắt nhìn theo bóng lưng hai người họ.

“Bọn họ… sao thế nhỉ?”

“Anh hai hôm nay lạ ghê.”

Đằng xa, Lucia đang nhét món đồ chơi yêu thích của mình vào tay Herwin. Hai cậu nhóc đang ngớ người bên kia nhìn nhau, rồi cả hai cũng ùa vào nhập hội cùng chơi.

Dù có chút gì đó khác lạ, nhưng khung cảnh ấy vẫn gợi lên vẻ yên bình quen thuộc của những ngày thường.

***

“Thế còn cái này thì sao nhỉ…?”

Lucia ngồi sát bên Herwin, ríu rít kể chuyện với vẻ mặt rạng rỡ.

Herwin im lặng lắng nghe, rồi bất giác quay sang ngắm gương mặt nghiêng nghiêng của cô.

Khoảnh khắc ánh mắt họ chạm nhau, ký ức về ngày anh chấn động tinh thần lại ập về. Thực lòng mà nói, anh thấy bối rối vô cùng, và trong lòng anh dấy lên nỗi lo sợ mơ hồ: liệu Lucia có lại thổ lộ tình cảm một lần nữa hay không.

Thế nhưng kỳ lạ thay, Lucia lại cư xử như thể chưa từng có gì xảy ra, vẫn hồn nhiên, vẫn ríu rít như trước đây.

Chỉ có một điều khác lạ.

“Và nếu xoay chỗ này như thế thì…”

Lucia đang thao thao bất tuyệt thì bỗng im bặt. Cô xoay đầu lại, mắt dõi theo bóng dáng ai đó đi ngang qua hành lang. Chỉ khi người kia đã đi xa, cô mới tiếp tục câu chuyện còn dang dở của mình.

Đó chính là thay đổi rõ rệt nhất.

Mỗi khi có ai ở gần, Lucia lập tức khép miệng lại hoặc chủ động giữ khoảng cách với Herwin, như thể che giấu điều gì đó.

Ban đầu, Herwin còn bất an, anh lo sợ người khác sẽ thấy cảnh mình ở cạnh Lucia. Thế nhưng khi chứng kiến chính cô bé còn cẩn thận né tránh hơn cả mình, thì nỗi bất an ấy dần tan biến.

Năm ngày trôi qua kể từ sự cố hôm đó, Herwin đã lấy lại được sự bình ổn như thường ngày.

“Herwin, cậu có nghe mình nói gì không?”

“Ừm? À…”

“Thấy chưa, lại không chú ý rồi.”

Lucia chu môi, gương mặt phụng phịu.

“Sao nhìn mình như thế…?”

Herwin chỉ lặng lẽ dõi theo. Bị ánh mắt ấy của anh làm bối rối, Lucia khẽ quay đi.

“Cậu chẳng còn thích tôi nữa thì phải.”

Herwin khẽ bật cười, thở phào nhẹ nhõm.

“Thế thì tốt quá. Hóa ra hôm đó cậu chỉ đùa thôi…”

Nhưng câu nói chưa kịp dứt.

Gương mặt Lucia đỏ bừng, đôi mắt long lanh khiến tim Herwin như bị bóp nghẹn.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...