Lời Tỏ Tình Thứ 101
-
Chương 6
Nghe phiên bản audio của truyện:
“Thế nào? Có muốn trở thành bạn với tôi không”
“Không muốn.”
Antonio vốn đã chắc mẩm trong lòng rằng mình sẽ được chấp nhận, nhưng câu trả lời thản nhiên của Herwin khiến cậu ta đứng hình.
“Cái… cái gì? Cậu dám từ chối tôi sao? Có biết tôi là ai không? Tôi là Antonio, con trai bá tước Trevin!”
“Xin lỗi đi.”
Giữa lúc Antonio đang phồng mang trợn má thì Herwin cắt ngang lời cậu ta.
“Cậu vừa nói gì...?”
“Xin lỗi. Vì cậu mà lũ kiến kia chết hết rồi.”
Lucia đang ngồi bất lực nhìn đàn kiến bị giẫm nát, nghe Herwin nói vậy liền ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt mở to vì ngạc nhiên.
“Cậu bắt tôi phải xin lỗi… chỉ vì vài con kiến chết dẫm đó ư?”
“Đúng vậy. Vì Lucia buồn nên cậu phải xin lỗi.”
Antonio bật ra một tiếng cười mỉa, đưa mắt lướt qua Lucia. Cậu ta thấy chuyện này thật lố bịch, bắt cậu ta phải hạ mình chỉ vì một con bé chẳng có gì đặc biệt cả.
“Còn đứng đó làm gì? Mau xin lỗi đi...”
Herwin gằn giọng, nhưng Lucia khẽ kéo tay áo cậu.
“Thôi, mình đi đi.”
Nỗi buồn ban nãy đã tan biến, cô bé lại trở về với vẻ tươi tắn thường ngày.
“Cậu ổn chứ?” Herwin nhìn cô chăm chú.
“Ừ. Vẫn hơi buồn… nhưng Herwin đã giận thay cho mình rồi mà. Mình thấy vẫn ổn.”
“…Được.”
Herwin đỡ Lucia đứng dậy, cùng cô quay lưng bỏ đi.
“Đứng lại!”
Antonio hét ầm lên, giận dữ vì bị phớt lờ. Khi hai người quay đầu lại, cậu ta run lên vì tức tối, chỉ thẳng tay vào Herwin.
“Tôi chưa nói xong! Ai cho các người đi?”
“Ồ, định xin lỗi rồi à?” Herwin hỏi lại, giọng lạnh lùng.
“Ai nói tôi xin lỗi? Đừng có mơ!”
“Vậy thì còn gọi với theo làm gì. Tôi đã nói rồi, tôi không muốn làm bạn với cậu.”
Bị dồn đến đường cùng, Antonio giận đến đỏ mặt, rồi đột ngột nở một nụ cười khinh khỉnh.
“Con trai nhà công tước cơ đấy… thế mà chẳng khác gì một tên hầu, chỉ biết lẽo đẽo theo sau một đứa con gái.”
Herwin đang định bỏ đi, sau khi nghe xong câu vừa rồi của Antonio thì khựng lại.
“Sao nào? Tôi nói sai chắc? Cậu trông chẳng khác gì kẻ hầu hạ của con bé đó. Hay là…” Antonio nheo mắt, cười khẩy. “…Cậu vốn là con gái?”
Đôi mắt đỏ của Herwin lóe lên sát khí. Antonio vô thức lùi lại, lưng chạm vào đám bạn đứng sau. Một trong số chúng hoảng hốt thì thầm nhắc nhở:
“Công tử Antonio, gia tộc Peneus chỉ có con trai thôi.”
“Tất... tất nhiên rồi! Chỉ là… gương mặt nó giống con gái quá nên tôi nhầm chút thôi!”
Antonio đỏ mặt vì lỡ lời, cậu ta hắng giọng lấy lại dáng vẻ cậu chủ. Nhưng ánh mắt Herwin vẫn sắc lạnh như muốn xé xác đối phương.
“Khụ. Vậy chẳng lẽ… cậu thích con bé đó sao?”
Thịch.
Trái tim Herwin như rơi thẳng xuống đáy. Một câu đoán bừa của Antonio thế mà lại trúng tim đen của anh. Khuôn mặt anh đỏ bừng, còn Antonio thì nở nụ cười đắc thắng, nhận ra mình vừa vô tình tóm được điểm yếu của anh.
“Đúng rồi ha. Thảo nào cứ thấy nghi nghi. Thì ra là thế!”
Antonio bật cười chế nhạo, rồi quay sang bạn bè hô lớn:
“Công tử nhà Peneus thích con bé đó kìa!”
“Bọn họ là một đôi đấy, đúng không nào?”
Đám trẻ con hùa theo cười khanh khách, không ngừng trêu chọc Herwin.
Thịch. Thịch. Thịch.
Nhịp tim Herwin dội ầm ầm trong lồng ngực, hệt như ngày xưa khi bị lũ trẻ ở phương Bắc giễu cợt vì gương mặt anh quá giống con gái. Nỗi tức giận trộn lẫn cơn hoảng loạn khiến anh siết chặt nắm tay, quát lớn:
“Im ngay! Ai bảo tôi thích cô ấy! Tôi với Lucia không phải cái loại quan hệ đó!”
Âm thanh vang dội khiến cả bọn giật mình câm nín. Nhưng rồi thay vì lùi bước, chúng lại khúc khích cười to hơn.
“Nhìn kìa, nổi cáu rồi! Chắc chắn là đúng rồi!”
“Phải rồi, không chối nổi nữa đâu!”
Càng phản ứng gay gắt bao nhiêu, trò trêu chọc càng dữ dội bấy nhiêu. Đầu Herwin bắt đầu nóng bừng lên, hơi thở anh cũng bị nghẹn lại nơi cổ họng. Anh muốn phản bác thêm lần nữa nhưng môi anh cứ run lên bần bật mà chẳng thốt ra nổi lời nào.
Ngay lúc ấy, giọng Lucia vang lên.
“Vậy còn các người thì sao?”
Cả bọn khựng lại, trố mắt nhìn cô bé đang chỉ tay về phía mình.
“Các người lúc nào cũng dính lấy nhau. Vậy chẳng phải cũng ‘lén lút thích nhau’ như chúng ta à?”
Ba khuôn mặt kia đồng loạt đỏ bừng. Lúng túng lắp bắp không nói thành lời.
Lucia mỉm cười, nụ cười hồn nhiên mà sắc bén như dao găm:
“Thấy chưa? Đúng là thế rồi.”
Chỉ trong chốc lát cục diện đã bị đảo ngược. Sự chế giễu vừa rồi của đám trẻ lập tức hóa thành hành động lúng túng lời nói lắp bắp, còn Herwin thì sững người nhìn cảnh tượng trước mắt, lồng ngực anh dần lắng xuống sau cơn bão.
Đúng vào lúc bầu không khí căng như dây đàn, đám đông hiếu kỳ tụ tập lại. Bị ánh mắt bao vây Antonio và lũ bạn bắt đầu hoang mang, đưa mắt nhìn quanh.
Và rồi, một đứa trong bọn hoảng hốt gào lên thanh minh:
"Tôi… tôi không có như thế đâu!"
"Tôi cũng… cũng không phải!"
Một đứa bỏ chạy, rồi đến đứa còn lại cũng cuống quýt rút lui, để lại Antonio bơ vơ giữa đám đông. Mất đi hai “cánh tay” đắc lực, cậu ta bồn chồn không yên, xung quanh lại bắt đầu vang lên tiếng tiếng xì xào của những người hóng chuyện, họ đang bàn tán về Antonio khiến gương mặt cậu ta lập tức méo xệch.
Lucia khoanh tay, nhìn cậu ta với vẻ mặt của kẻ chiến thắng.
Cuối cùng, Antonio không nhịn được nữa, bật khóc rồi cắm đầu bỏ chạy.
“Ahahaha! Herwin, nhìn kìa!”
Lucia cười khanh khách, còn Herwin thì chỉ lặng lẽ nhìn cô bé. Nhịp tim vốn đã lắng xuống nay lại đập rộn ràng hơn, nhưng khác với nỗi sợ hãi ngày trước, lần này trong lồng ngực anh dấy lên sự ấm áp, bình yên, và cả một chút bối rối ngọt ngào.
Đôi vành tai Herwin đỏ bừng lên, nhưng chẳng ai nhận ra sự thay đổi ấy. Kể cả bản thân cậu cũng không.
***
Trở về dinh thự Bá tước Agnes, Herwin và Lucia như thường lệ cùng đi vào phòng chơi. Lucia vừa đi vừa ngân nga một giai điệu vô cùng vui vẻ, trong khi Herwin bước theo sau lưng, gương mặt u ám.
Trong đầu anh vẫn quanh quẩn chuyện vừa xảy ra ở công viên. Chính xác hơn, anh đang bận tâm đến phản ứng vừa rồi của Lucia.
Lúc đó, vì hoảng loạn mà anh đã buột miệng nói không thích cô. Nhưng đó không phải sự thật.
Không phải là cái kiểu “thích” như lời bọn trẻ kia ám chỉ, nhưng với tư cách một người bạn, anh quả thật rất “thích” Lucia. Và anh lo lắng… liệu lời phủ nhận ấy có khiến cô bé buồn không hay không.
“Herwin! Hôm nay chúng ta chơi cái này nhé!”
Lucia đưa cho anh một món đồ chơi. Nhưng Herwin không đón lấy, chỉ im lặng một lúc rồi khẽ gọi:
“Lucia.”
“Hửm?”
“Có phải… lúc nãy cậu thấy buồn không?”
“Lúc nãy? Sao mình lại phải buồn với cậu chứ?”
“Vì… mình đã nói… nói là không thích cậu.”
Lucia ngẩn ra, miệng hé mở, trán nhăn lại như đang cố nghĩ ngợi.
“À! Ý cậu là lúc cái tên Antoine gì đó cứ trêu chọc chúng ta à?”
“Ừm… cậu không thấy tủi thân sao?”
“Không hề nhé.”
Lucia lắc đầu quả quyết khẳng định không chút do dự.
Herwin thở phào một hơi, vì ít nhất cô không bị tổn thương. Nhưng chẳng hiểu vì sao, sự thản nhiên ấy lại khiến lòng cậu thêm bất an.
“Vậy tại sao cậu không thấy buồn chứ?”
“Ừm… vì Herwin thích mình mà.”
“Gì… gì cơ?”
“Mình cũng thích Herwin, mà Herwin cũng thích mình. Không đúng sao?”
Sau vài giây bối rối, Herwin lập tức hiểu ra ý của Lucia.
Thứ “thích” mà cô nói, chỉ đơn thuần là “thích như bạn bè”. Không phải cái “thích” khiến trái tim anh phải đập rộn ràng khi nghĩ đến.
“Với lại, cậu rất ghét bị người khác trêu chọc, đúng không?”
“Làm sao cậu biết được chuyện đó…”
“Thì rõ ràng rồi! Mỗi lần có ai nói gì về Herwin, cậu đều giận dữ còn gì. Và cả khi cậu có ghét mình đi chăng nữa, cũng không sao đâu. Vì mình thì vẫn thích Herwin mà!”
Lucia cười rạng rỡ, hàm răng trắng nhỏ xinh lấp lánh, rồi nhanh chóng quay lại với món đồ chơi trong tay.
Herwin chỉ đứng lặng, dõi mắt theo mái tóc nâu mềm mại đang đung đưa trước mắt. Cảm giác ngột ngạt trong tim lại dấy lên, giống như lúc ở công viên. Song, cùng lúc đó, một nỗi khó chịu mơ hồ cũng len lỏi trong lòng anh.
“Thật kỳ lạ…”
“Herwin! Mau lại đây chơi đi nào!”
“Ừ… đi ngay!”
Herwin cố gạt bỏ tiếng tim đập rộn ràng và chạy về phía Lucia.
***
Lucia khe khẽ ngân nga một giai điệu, ngồi ngắm nghía những thứ mình cất trong chiếc hộp nhạc. Âm thanh trong trẻo vang lên, đó chính là món quà mà cô nhận được từ dạ hội tân niên khi lên năm tuổi.
Herwin ngồi tựa vào ghế sofa, quan sát một hồi rồi buột miệng hỏi:
“Lucia, rốt cuộc cậu đã nhét gì trong đó thế?”
“Bí mật, không được cho Herwin biết đâu!”
“Xì, nói thì có mất mát gì chứ.”
Lucia ôm chặt lấy chiếc hộp, kiên quyết không hé lộ có gì bên trong. Herwin bèn lầm bầm:
“Có gì mà giấu ghê vậy. Chắc là mấy món báu vật cậu quý lắm chứ gì.”
Lucas, đang ngồi bên cạnh đọc sách, chẳng thèm ngẩng lên nhìn đã phán một câu:
“Dạo này mê côn trùng, biết đâu trong đó toàn xác côn trùng. Trước đây lúc nó thích sưu tầm lá, mở ra cũng chỉ thấy đầy lá khô thôi.”
Rùng mình, vừa tưởng tượng đến cảnh hộp nhạc chứa đầy xác côn trùng, Herwin đã nổi hết da gà.
“Không phải côn trùng! Đây là kho báu của mình!”
“Thấy chưa, nhìn cái phản ứng ấy là biết ngay côn trùng rồi.”
Lucia chu môi phồng má, tỏ ý không hài lòng.
Cốc cốc.
“Vào đi.”
Người bên ngoài lập tức nghe theo lệnh Lucas, cánh cửa được mở ra và một hầu gái bước vào, cúi đầu lễ phép thông báo.
“Bá tước cho gọi các cậu chủ và tiểu thư.”
“Cha ư? Gọi tất cả luôn sao?”
Người hầu gật đầu. Cả ba đứa trẻ ngơ ngác nhìn nhau, chúng cảm thấy chuyện này thật lạ, sao cha lại đột ngột gọi tất cả cùng một lúc như vậy.
Dưới sự dẫn đường của hầu gái, bọn trẻ bước về phía thư phòng. Cánh cửa còn chưa mở hết thì tiếng khóc nức nở của Henry đã vang ra từ phía bên trong.
“Henry!”
Herwin hoảng hốt lập tức chạy lao vào trong, anh sợ rằng em trai gặp chuyện chẳng lành.
“Ơ…?”
“Ơ! Người đó là…”
Cả ba đứa trẻ thấy người bên trong lập tức đứng sững người ngơ ngác. Trước mắt chúng là bóng hình của một người đàn ông, Henry đang khóc òa trong vòng tay của ông ấy, một người mà chúng đã rất lâu không gặp.
“Thật khó xử quá… Henry, con thật sự không nhớ ta sao?”
Người đàn ông đang ôm lấy Henry không ai khác chính là công tước Haile. Khuôn mặt quen thuộc của ông giờ đây lại một lần nữa hiện diện ngay trước mắt vợ con sau gần hai năm xa cách. Herwin trợn tròn mắt, rồi anh như bị thôi miên, anh từng bước chậm rãi tiến lại gần công tước gọi.
“Cha…?”
Haile vẫn còn đang lúng túng dỗ dành Henry, nghe được tiếng Herwin ông lập tức ngẩng lên, khi nhìn thấy Herwin thì ông lập tức nở nụ cười rạng rỡ.
“Trời đất… con trai ta. Con lớn quá rồi.”
“Thật sự là cha sao…?”
“Tất nhiên. Cha của con đây. Nào, để cha xem con đã lớn đến đâu nào.”
Người đàn ông với gương mặt khôi ngô ấy liền nhấc bổng Herwin lên, ôm chặt lấy anh như đã từng.
“Trời, con nặng hơn hẳn rồi! Và cao lớn hơn nhiều nữa.”
“Cha… thật sự là cha!”
Đôi mắt mở to vì kinh ngạc của Herwin nhanh chóng trở nên rạng ngời. Thằng bé reo lên trong hạnh phúc, vòng tay bé nhỏ của anh siết chặt cổ cha mình.
“Ha ha, may mà con vẫn nhận ra cha. Cha đã lo, lỡ đâu cả con cũng quên mất cha như Henry thì cha phải biết làm sao.”
“Ngày anh đi, thằng bé mới vừa tròn hai tuổi. Nó không nhớ cũng là lẽ thường, nhưng rồi dần dần nó sẽ quen lại thôi.”
Bà Scarlett mỉm cười, không còn là nụ cười gượng gạo của những tháng ngày cô độc, mà là một nụ cười thật sự, một niềm vui mà bà đã chờ đợi quá lâu. Gia đình công tước cuối cùng cũng lại được đoàn tụ.
Lucas khẽ vỗ vào lòng bàn tay mình, như để đã nhớ ra được người đàn ông trước mắt.
“À, ra đây là Công tước Peneus.”
“Công tước Peneus? Vậy… là cha của Herwin sao?” Lucia hỏi ngây ngô, đôi mắt tròn xoe nhìn Lucas.
“Ừ. Em không nhớ à?”
“Ừm… Em hình như đã thấy ở đâu rồi… Nhưng đúng là người này giống hệt Herwin.”
“Đúng thôi, đó là cha của cậu ấy mà.”
Lucia chẳng thể nhớ được khoảng thời gian ngắn ngủi đã từng chung sống cùng cùng công tước Haile.
“Cha! Vậy giờ cha sẽ ở lại với chúng con chứ? Cha đã tiêu diệt hết bọn quái vật rồi sao?”
“Đúng vậy. Trên đường trở về ta đã quét sạch lũ chúng nó.”
“Thật tuyệt quá!”
“Ừ. Từ nay cả nhà chúng ta sẽ cùng nhau quay về phương Bắc, sống như trước kia.”
“Cái gì cơ…?”
Nụ cười rạng rỡ của Herwin bỗng tắt ngấm sau khi nghe thấy lời ông Haile, như thể cậu vừa nghe thấy một điều gì đó không nên nghe. Bà Scarlett nghiêng đầu nhìn anh khó hiểu.
“Sao thế? Chẳng phải con vẫn mong ngày gặp lại cha hay sao?”
“Con… con vui vì có cha. Nhưng…”
Herwin bỏ lửng câu nói, ánh mắt rũ xuống, chỉ chăm chú nhìn sàn gỗ.
Ở cửa phòng, hai anh em nhà Agnes thì đang thì thầm to nhỏ với nhau:
“Vậy là bọn họ sẽ rời khỏi đây?”
“Tất nhiên rồi. Họ không phải rời khỏi mà chỉ đơn giản là về lại nhà của họ thôi.”
Herwin cắn môi. Lẽ ra anh nên hạnh phúc khi gia đình được đoàn tụ, những ngày chờ mong cuối cùng cũng đã kết thúc. Nhưng trong lòng anh không hiểu sa lại chẳng thể vui nổi.
“Có gì trên mặt mình sao?”
Lucia nhận ra ánh nhìn của Herwin, cô khó hiểu sờ lên má mình tự hỏi.
Herwin chợt nhận ra một sự thật nặng nề: nếu rời khỏi đây để trở về phương Bắc, anh sẽ không còn được gặp Lucia nữa. Ý nghĩ đó khiến trái tim anh thắt lại, cảm giác đó khiến anh như chìm vào nỗi mất mát sâu thẳm.
Bình luận
Bình luận
Bình luận Facebook