Nghe phiên bản audio của truyện:

“Bá tước, cảm ơn ngài đã chăm sóc vợ con tôi suốt thời gian qua. Nhân danh công tước Haile Peneus, từ nay chỉ cần Bá tước Agnes gọi, tôi sẽ lập tức có mặt.”

Sau khi ông  Haile trở về, sự kiện gia đình công tước Peneus chuẩn bị rời đế quốc diễn ra nhanh đến mức không ai kịp trở tay.

Một năm rưỡi sống tại thủ đô khiến hành lý của cả gia đình nhà Peneus chất đống thành núi, ấy vậy mà chỉ trong vòng một tuần, mọi thứ đã được sắp xếp gọn ghẽ. Tuy có hơi vội vã nhưng con đường trở lại phương Bắc — quê hương mà gia đình công tước Peneus mong ngóng bấy lâu nay — cuối cùng đã ở ngay trước mắt.

“Herwin, vậy là chúng ta sắp không còn được gặp nhau rồi à?”
“…Ừ.”

“Nhớ giữ gìn sức khỏe nhé. Và nhớ gửi thư đều đặn đấy.”
“…Ừ.”

Lucia và Lucas cố gắng bắt chuyện, nhưng Herwin chỉ đáp lại một cách ngắn gọn, ánh mắt u buồn không chút sức sống.

“Chị, chị! Chị cũng sẽ đi cùng em chứ?”

Từ đằng xa, Henry vẫn đang mải chơi một mình bỗng chạy lon ton tới và lao vào vòng tay Lucia.

Nhớ về thời điểm một năm trước, lúc Henry vẫn còn chưa nói sõi, Henry hồi đó vẫn thường hôn chụt chụt lên má Lucia. Tuy thời gian đã hơn một năm nhưng thằng bé vẫn như khi ấy, vẫn quấn quýt với cô hơn bất cứ ai khác.

“Không, chị thì… không đi đâu.”

Nghe câu trả lời của Lucia xong, Herwin khựng lại một chốc, nụ cười trên mặt Henry cũng tắt ngấm.

“Tại sao? Đi cùng Henry, chị… chị đi với Henry mà.”
“Ừm… chuyện đó thì khó rồi.”

Không nhận được câu trả lời mình mong muốn, Henry bặm môi phụng phịu:
“Không! Henry muốn đi cùng chị cơ!”

“Lại bắt đầu rồi, nhóc con này.”

Lucas cười nhạt, rồi kéo Henry ra khỏi vòng tay Lucia. Bất cứ khi nào thằng bé bám lấy cô, việc kéo nó ra thường là phần việc của Lucas và Herwin. Nhưng lạ thay, hôm nay chỉ có Lucas là hành động, còn Herwin chỉ đứng nhìn, không hề nhúng tay vào.

“Các con! Đến giờ rồi!”

“À, chắc chuẩn bị xong cả rồi.”

Sắc mặt Herwin càng lúc càng tối đi.

“Nào, nhóc. Con cũng phải ngoan ngoãn về phương Bắc thôi, hiểu chưa?”

“Không! Không chịu! Con đi với chị cơ!”

Lucas bế thằng bé đang gào khóc ra ngoài xe trước. Lucia nhìn theo hai bóng dáng đang khuất dần, một lúc sau cô mới rồi quay sang Herwin hỏi:

“Cậu không đi à?”

Herwin không đáp. Anh bước về phía trước một cách chậm rãi, cố tình lê từng bước thật chậm, bước chân phải đi ngắn nhất có thể.

“Herwin! Còn đứng đó làm gì, mau lên nào!”

Lời giục giã của bà Scarlett chỉ khiến bước chân Herwin càng chậm lại. Anh cúi đầu, nhìn chằm chằm xuống sàn gạch, rồi cuối cùng cũng dừng lại hẳn.

Lucia thấy vậy cũng dừng theo.
“Herwin, cậu không khỏe à?”

“…Lucia.”
“Ừm?”

Lucia ngẩng đầu lên, đôi mắt xanh thẳm của anh nhìn thẳng vào đôi mắt trong trẻo của cô. Có điều gì đó nghẹn chặt trong lồng ngực anh, một cảm xúc muốn được bày tỏ nhưng ngay cả bản thân anh cũng không rõ muốn bày tỏ điều gì, nên cuối cùng anh chẳng thể biến nó thành lời.

Herwin chỉ mấp máy môi, rồi im lặng.

“Herwin!”
“Đi thôi nhanh lên, kẻo công tước phu nhân nổi giận bây giờ.”

Lucia, chẳng hề nhận ra nỗi niềm ấy của Herwin, cô nắm tay anh lôi đi.

Có lẽ vì ánh sáng ngoài sân quá chói mắt, Herwin thấy bóng dáng Lucia dường như bị lẫn vào vầng ánh dương, mơ hồ đến mức không thể nhìn rõ.

“Muộn rồi. Chúng ta phải nhanh lên.” bà Scarlett lại giục vài câu rồi đẩy Herwin vào trong cỗ xe ngựa.

Bên trong, Henry vẫn đang sụt sịt, đôi mắt đỏ hoe sau khi mít ướt.

“Cảm ơn cậu nhiều lắm, Julian. Nhờ có cậu, bọn mình mới có được quãng thời gian thật đẹp ở đây.” bà Scarlett cúi đầu mỉm cười.
“Chuyện nhỏ thôi mà. Đi đường bình an. Nhớ quay lại chơi nhé!”

Giờ thì không còn gì có thể níu giữ được nữa, đã đến lúc thực sự phải nói lời chia tay. Bà Scarlett và ông Haile nói lên những lời từ biệt cuối cùng cho vợ chồng Bá tước Agnes, rồi cả hai người cùng bước lên xe ngựa.

Vút!

Người đánh xe quất roi, bánh xe chậm rãi lăn trên con đường sỏi. Herwin ngồi đó, nhìn xuống đôi bàn tay đang đặt trên đầu gối, anh bất giác siết chặt tay thành nắm đấm. Rồi anh giật mình ngẩng đầu lên khi nghe tiếng gọi.

“Herwin!”

Dù biết mình hơi vô lễ, Herwin vẫn trèo lên ghế vươn cơ thể qua người bà Scarlett, anh thò đầu ra ngoài cửa sổ xe nói lớn.
“Lucia! Anh Lucas! Đừng có quên tôi đấy! Nghe rõ chưa?”

“Ừ! Đi mạnh giỏi nhé, Herwin!”
“Tụi mình sẽ gửi thư cho cậu!”

May mắn thay, giọng Herwin vẫn kịp vang tới tai hai anh em nhà Agnes. Anh thở phào nhẹ nhõm, nhưng đồng thời lại thấy xót xa trong lòng khi bóng Lucia mỗi lúc một nhạt dần trong tầm mắt.

Cô chưa từng khóc một lần nào khi nghe tin anh sẽ rời đi.
Herwin vốn không mong cô khóc, nhưng ít nhất…

Anh đã nghĩ Lucia cũng sẽ buồn như mình.

Thế mà hóa ra, chỉ có mình anh thấy day dứt khi phải rời khỏi nơi này.

Đó là đầu mùa hè năm anh lên sáu.
Một ngày gió mát đến lạ — đó là cái ngày mà Herwin biết rằng anh sẽ chẳng bao giờ quên được.

***

Thời gian trôi đi đi chó chạy ngoài đồng, vừa chậm mà vừa nhanh tính từ khi Herwin lên đường trở về phương Bắc.

Trong vài ngày đầu tiên Lucia thường hay thất thần, cô chẳng thể tập trung vào việc gì. Bởi chỗ ngồi vốn luôn đầy ắp tiếng cười của ai đó nay bỗng trống trải, khiến cô mất đi sự hứng thú với bất cứ trò chơi nào.

Thế nhưng, nỗi trống vắng ấy chẳng kéo dài bao lâu. Vì trí nhớ của một đứa trẻ vốn ngắn ngủi mà.

Dẫu vậy, Lucia và Lucas vẫn không hề quên những kỷ niệm cùng với Herwin. Không biết là vô tình hay cố ý, mỗi khi nhớ về những ngày đã được chơi đùa bên anh là lại có một bức thư từ phương Bắc “bay tới”. Hai anh em Agnes hạnh phúc đọc những dòng chữ trong thư, rồi cả hai hồ hởi viết thư hồi âm gửi đi.

Thời gian cứ thấm thoát trôi đi. Một tháng, rồi hai tháng, ba tháng… cho đến khi kết thúc một mùa và mùa khác lại đến, những bức thư qua lại giữa bọn trẻ cũng thưa dần.
Những ký ức ban đầu vốn rõ nét nay lại như bị gió thổi mờ, chẳng còn dễ dàng nhớ được nữa. Ai rồi cũng phải mải mê với niềm vui và cuộc sống hiện tại, không thể cứ mãi sống trong quá khứ được.

Rồi đến một ngày, dòng thư tín vốn ít ỏi ấy bỗng chốc đã dừng lại từ lúc nào không hay.
Đã tròn một năm kể từ ngày Herwin rời đi.

Thêm vài năm nữa trôi qua, Lucia nay đã lên tám, dáng vẻ cũng đã khác xưa.

“Đi phương Bắc ư?”
Lucas đang cùng cha mẹ thưởng trà chiều, nghe đến chuyện này thì ngạc nhiên thốt lên hỏi lại.

“Đúng thế. Con còn nhớ gia tộc Peneus từng tá túc trong dinh thự ta không?”

“À… à! Ý cha là Herwin với Henry phải không ạ?”

“Phải. Họ gửi lời mời chúng ta lên phương Bắc nghỉ hè. Người ta bảo là mùa hè ở đó mát như xuân, thậm chí có nơi tuyết chẳng hề tan.”

“Thế thì nghĩa là… con sẽ gặp lại Herwin và Henry sau từng ấy năm nhỉ.”

Lucas khẽ mỉm cười, nhưng rồi đột nhiên quay sang em gái Lucia:
“Là Herwin đó… cũng lâu lắm rồi nhỉ, Lucia?”

“Ừm? À… ừ…”

Lucia chỉ khẽ gật đầu, tay vẫn mân mê ly nước cam, giọng nói kéo dài cứ như cô đang chìm vào nơi nào đó xa xăm.

Lucas cau mày, anh ấy tưởng em gái sẽ vui mừng khôn xiết lắm, vì ngày xưa cô chẳng rời Herwin nửa bước, nhưng phản ứng này của Lucia lại thật kì lạ.

Ánh mắt Lucas bỗng mở to, như vừa chợt nhận ra điều gì đó.

“…Em, chẳng lẽ không nhớ rõ Herwin sao?”
“Ừm… nhớ thì em nhớ, nhưng không rõ.”

“Chà… có lẽ vì khi ấy em còn nhỏ quá chăng? Dù sao thì, chúng ta cũng đã sống cùng nhau hơn một năm kia mà.”

“Không, em nhớ chứ. Chỉ là… không phải nhớ kĩ từng chi tiết một.”

“Vậy à? Thế vẫn còn may. Thật ra, anh cũng chẳng nhớ rõ mình ra sao trước bảy tuổi nữa.”

Lucas mỉm cười, vỗ nhẹ lên vai em gái như muốn an ủi cô.
Lucia nhận lấy chiếc bánh quy anh trai đưa, vừa thưởng thức miếng bánh vừa cố gắng khơi dậy những mảnh ký ức về Herwin.

‘Mình từng nghĩ cậu ấy trông giống thiên thần thì phải.’

Ký ức mơ hồ như những mảnh gương vỡ, chỉ phản chiếu vài cảnh rời rạc. Một mái tóc đen, đôi mắt đỏ, khuôn mặt tuấn tú đến mức khiến người ta ngỡ là thiên thần. Và… có lẽ hơi khó tính nữa.

Cô nhớ mang máng rằng anh thường nổi nóng khi ai đó nói điều gì đó không vừa ý.
‘Đúng rồi… cậu ấy ghét khi bị gọi là “giống con gái” hay “đẹp trai như búp bê”…’

Sắp xếp lại kí ức trong đầu thì cô khẳng định Herwin tính cách cũng chẳng phải quá dễ chịu. Ấy vậy mà, mỗi khi nghĩ đến anh, Lucia lại chỉ cảm thấy ấm áp và dễ chịu.

Theo lời cha mẹ và anh trai Lucas, Herwin rất hay quan tâm và chăm sóc cô. Có lẽ vì thế mà ngày ấy cả hai đã thân thiết với nhau đến vậy.

Lucia nhắm mắt, cố gắng tưởng tượng lại gương mặt Herwin, kí ức đó giờ đã trở nên nhạt nhòa trong trí nhớ của cô.

“Thật tò mò quá đi…”

Cô đung đưa chân, trong lòng dâng lên một niềm háo hức khó tả. Phương Bắc đang chờ, và cùng với chuyến đi này sẽ là những ngày mới đầy hứa hẹn.

***

“Anh đang làm gì thế?”
“Anh làm bài tập. Sao vậy, Henry? Có chuyện gì muốn nói với anh à?”

“Không đâu, chỉ là… em nhớ anh nên đến thôi.”

Đôi mắt tròn xoe của Henry khẽ cong lên, cậu bé nở nụ cười hồn nhiên. Herwin bật cười khẽ, anh chợt khựng lại ngòi bút lông vẫn đang lướt trên giấy.

Két
Anh đứng dậy khỏi ghế, vừa xoay vừa xoa nhẹ bờ vai căng cứng.

Herwin nay đã tám tuổi, và không còn ai có thể nhầm anh với một cô bé được nữa. Dáng người anh ngày càng vững chãi, gương mặt khôi ngô sáng sủa, rõ ràng là một thiếu niên tuấn tú.

Đã hơn hai năm kể từ khi anh bắt đầu luyện kiếm một cách nghiêm túc. Tuy tuổi còn nhỏ, nhưng thân hình anh đã rắn rỏi vượt trội so với bạn bè đồng lứa. Thêm vào đó, thừa hưởng chiều cao từ cả cha lẫn mẹ nên Herwin đã cao lớn hơn hẳn những đứa trẻ cùng tuổi.

Anh cao ráo, đẹp trai, giỏi kiếm thuật lẫn kiến thức sách vở — Herwin chính là niềm tự hào rực rỡ trong mắt Henry. Với cậu bé năm tuổi ấy, anh trai là một thần tượng siêu to khổng lồ.

“À, đúng rồi! Hôm nay mẹ bảo sẽ có khách từ thủ đô đến đấy!”

“Vậy chắc chẳng mấy chốc nữa họ sẽ tới.”

“Ừ! Mẹ còn bảo họ có cả một chị và một anh trai đi cùng nữa. Anh có đoán được họ là ai không? Anh nhớ ra không?”

“Nhớ chứ…”

“Thế họ tốt không? Hiền lành không ạ?”

“Anh nghĩ là có đấy. Nhưng anh cũng chẳng nhớ chi tiết lắm… có lẽ phải gặp lại thì mới nhớ rõ.”

“Ra vậy ạ?”

Henry líu lo kể hết chuyện nọ đến chuyện kia, còn Herwin chỉ lặng lẽ lắng nghe bên cạnh, anh không hề tỏ chút khó chịu nào.

Hai anh em đang nắm tay nhau đi dọc hành lang thì bỗng nghe thấy tiếng ồn ào vọng lên từ cầu thang dẫn xuống tầng một.

“Ồn ào quá.”
“Có chuyện gì thế nhỉ?”

Cả hai nhìn nhau, rồi cùng hướng về nơi phát ra tiếng động.

“Trời ạ, các con lớn nhiều rồi. Thời gian trôi thật nhanh.”
“Lâu quá rồi mới được gặp công tước phu nhân Peneus.”
“Lucas cũng đã thành thiếu niên rồi nhỉ. Năm nay cháu lên mấy tuổi rồi?”

Có vẻ như những vị khách từ thủ đô đã tới nơi. Henry phấn khích đến mức nhảy chân sáo, còn Herwin thì lặng lẽ nhìn xuống đại sảnh.

Những gương mặt vốn đã trở nên mờ nhạt trong trí nhớ của anh, giờ đây lại dần trở nên rõ nét. Bá tước Johan và phu nhân bá tước Julian, những người từng ân cần với chăm sóc anh. Cả Lucas, cậu anh hơn tuổi mà Herwin thường bám theo. Và còn cả…

“Ồ, các con đến thật đúng lúc. Xuống đây chào khách đi nào.”

Bà Scarlett ngẩng đầu nhìn lên, thấy Herwin và Henry đang đứng trên tầng hai thì bà khẽ nghiêng người sang bên, để lộ ra dáng hình của một cô gái nhỏ bị che khuất.

Đôi mắt xanh trong như bầu trời quang đãng, không vướng chút mây mờ, đôi mắt đó bất chợt chạm phải mắt anh.

“Herwin?”

Giọng nói ấy, trùng khớp với ký ức xa xưa còn vương trong tâm trí anh.

“…Lucia?”

“Thật không ngờ! Đúng là Herwin rồi!”

Đó chính là cô bé mà ngày đầu gặp mặt đã khiến Herwin lầm tưởng là một nàng tiên, Lucia, giờ đây đang nở nụ cười rạng rỡ, trong trẻo không vẩn đục.

Herwin bỗng cảm nhận được những ký ức và cảm xúc vốn đã chìm sâu tận đáy lòng đang dần trỗi dậy.

“Wow… đẹp thật.”

Anh ngẩn ngơ thốt ra, rồi ngay lập tức giật mình lấy lại ý thức. Khi cúi xuống, Herwin bắt gặp Henry cũng đang tròn mắt sáng long lanh, nhìn xuống cô gái dưới sảnh.

Trước khi Herwin kịp phản ứng, Henry đã buông tay anh trai ra và nhanh nhẹn lao xuống cầu thang. Một linh cảm chẳng lành thoáng vụt qua trong đầu anh.

“Ôi, đây là Henry sao? Lớn lên nhiều quá rồi!”

Lucas đang đứng cạnh Lucia, khi nhìn thấy Henry thì ngạc nhiên thốt lên khi thấy Henry chạy lại gần.

Đôi má phúng phính rung lên theo từng bước chân của cậu bé.

“Ui da!”
“Chị đẹp ơi!”

Không kịp ngăn lại, Henry đã nhào thẳng vào vòng tay Lucia. Herwin chỉ kịp đứng đó, nhìn cảnh em trai ôm chặt lấy cô.

“Henry…!”

Anh khẽ gọi, nhưng tiếng gọi đã chìm trong giọng bà Scarlett vang lên phía sau:

“Ha ha, Henry vẫn như xưa nhỉ? Lucia, con còn nhớ không, thằng bé lúc nào cũng thích con lắm đấy.”

“Vậy sao?”

Lucia nghiêng đầu, còn Lucas thì khẽ huých vai em gái mình.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...