Long Vương Truyền Thuyết (Đấu La Đại Lục 3)
Chapter 1006: Đừng cảm thấy tự ti

Chọn giọng đọc để nghe truyện audio:

Giang Ngũ Nguyệt cau mày nói: “Vậy sao? Thế nhưng, bản thân ta cảm thấy rất tốt mà! Trong cảm giác của ta, rõ ràng phòng ngự của ta hẳn là phải mạnh hơn mới đúng, sao lại yếu đi chứ?”

Đường Vũ Lân nhún vai: “Cái này thì ta cũng không biết. Thế nhưng, đây là vấn đề lớn đấy, ở Tinh Đấu Chiến Võng thì không sao, nhưng nếu như khi đối mặt với sinh vật Thâm Uyên trên người ngươi xảy ra vấn đề gì đó, vậy thì sẽ rắc rối to đấy. Chuyện này có liên quan đến sống chết đấy! Hay là chúng ta vào trong đó một lần nữa, ngươi cảm nhận thật kỹ sự thay đổi về lớp phòng ngự của mình xem sao?” Giang Ngũ Nguyệt lập tức gật đầu đồng ý, có chút căng thẳng nói: “Được chúng ta thử lại xem sao, lần này ngươi chậm một chút, đừng vội tấn công ta.”

Hai người lại một lần nữa tiến vào trong sân thi đấu.

Khi Giang Ngũ Nguyệt cầm chiếc búa lớn của bản thân đập mạnh vào lồng ngực mình, cảm nhận lớp phòng ngự của bản thân và lớp phòng ngự của chiến giáp, sự căng thẳng trong mắt y lập tức biến mất.

“Không có mà! Phòng ngự của ta rất bình thường! Ngươi nhìn đi, một búa vừa nãy phải nặng mấy vạn, nhưng chẳng có chút vấn đề nào cả. Ha ha, ta đã nói mà, bản thân ta không có chuyện gì cả. Tiếp tục, ta không tin...

Một phút sau!

“Đường! Vũ! Lân!” Giang Ngũ Nguyệt tức giận nhìn Đường Vũ Lân đang đi ra từ sau lưng mình: “Không đúng, không đúng, thương của ngươi có vấn đề. Sức mạnh của ngươi cũng không đúng. Lần này búa của ta đập vào Hoàng Kim Long Thương của ngươi rồi, sao lại lập tức bị đánh bay thế, hơn nữa còn để lại một vết sâu như vậy ở trên búa của ta nữa. Sức phòng ngự của ta căn bản không có tác dụng gì với Hoàng Kim Long Thương của ngươi cả, như dùng dao nóng cắt bơ vậy. Rốt cuộc là đã có chuyện gì thế?”

Đường Vũ Lân chớp chớp mắt, đang định mở miệng thì Giang Ngũ Nguyệt lại tiếp tục nói: “Đừng nói với ta là ngươi cũng không biết đấy nhé! Ta không tin là ngươi không biết đâu. Cái tên nhà ngươi, trong bụng toàn ý đồ xấu thôi. Chắc chắn

là ngươi đã biết có chuyện gì từ đầu rồi. Không phải là vấn đề của Chiến Võng đúng không? Là năng lực của ngươi đã có sự tiến hóa.”

Mặc dù trông Giang Ngũ Nguyệt có chút khờ khạo, nhưng có thể đi được đến ngày hôm nay, cũng tuyệt đối không phải là loại ngu ngốc. Sau nhiều lần thử, nhất là sau khi y tập trung quan sát, cuối cùng cũng đã hiểu ra mình bị Đường Vũ Lân lừa. Cái tên này, từ lúc bắt đầu đã biết có chuyện gì rồi, nhưng lại lừa y làm bia ngắm cho hắn hết lần này đến lần khác.

Nhưng đồng thời, trong lòng y cũng vô cùng kinh ngạc, với năng lực phòng ngự của y, tuyệt đối đã là đỉnh cao trong số các đỉnh cao của cấp bậc Hồn Đế rồi. Thế nhưng năng lực tấn công của Đường Vũ Lân, lại có thể khiến lớp phòng ngự của y hoàn toàn vô hiệu. Đây là điều mà dù là Hồn Thánh và những Hồn Đấu La thông thường khác cũng không thể làm được đâu đấy! Nhất là chiêu đánh nhanh giết gọn từ ngay lúc bắt đầu, dù bản thân y có chỗ chưa đủ mạnh, vậy thì sức tấn công của hắn cũng phải đủ khủng bố mới có thể làm được.

Đây là những điều Giang Ngũ Nguyệt hoàn toàn không thể nào hiểu được, nhưng sự thật đã bày ra trước mắt rồi.

Đường Vũ Lân bất đắc dĩ nói: “Không có! Ta cũng không biết là có chuyện gì. Ta chỉ có chút đột phá mà thôi, nhưng ta cũng không hiểu tại sao lại bỗng chênh lệch nhiều như vậy. Hẳn là ngươi đã yếu đi rồi chăng?”

“Ngươi bơn bớt lại đi, vòng xoáy hồn lực của ta đã hình thành, tương lai chắc chắn sẽ thành hồn hạch. Sao có thể yếu đi được chứ.” Giang Ngũ Nguyệt tức giận nói. Sắc mặt của Đường Vũ Lân lập tức thay đổi, vô cùng đắc ý nói: “Vậy thì có nghĩa là ta đã mạnh hơn rồi. Ngươi cũng không cần phải bày ra dáng vẻ ngoài mạnh trong yếu đó. Sợ chính là sợ, chẳng có gì không thừa nhận được cả. Không sao đâu, ta cũng sẽ không kỳ thị ngươi, chúng ta vẫn là bằng hữu.”

“Ai sợ ngươi chứ? Ta không sợ đâu. Chỉ là chưa quen với năng lực của ngươi sau khi thay đổi thôi.” Giang Ngũ Nguyệt tức giận nói.

“Hừ, ngươi không dám đấu với ta, còn chẳng phải là vì sợ sao? Đánh mấy lần rồi, hiện giờ hẳn là ngươi đã thích ứng rồi chứ. Còn dám tiếp tục nữa không?” Đường Vũ Lân bày ra vẻ kiêu ngạo nói.

Tiếp tục thì tiếp tục! Ta không tin là ta không đánh lại được ngươi. Ngươi trả tiền!” “Được.” Đường Vũ Lân đồng ý không chút do dự, hai người lại tiến vào trong sân thi đấu.

Hai phút sau.

Ánh sáng lóe lên, Giang Vũ Nguyệt cơ thể lắc lư đi ra ngoài, trên mặt lóe lên vẻ kinh ngạc.

Đường Vũ Lân cũng xuất hiện theo, đắc ý nói: “Đã bảo ngươi không được rồi mà. Đây chính là sự chênh lệch!” Nói rồi, hắn còn khoe cơ bắp trên cánh tay với Giang Ngũ Nguyệt.

“Không thể nào! Ta không tin, lại một lần nữa!” Lại là hai phút nữa...

“Lại lần nữa!”

Lại hai phút sau trôi qua... “Không đánh nữa!”

Giang Ngũ Nguyệt nhìn Đường Vũ Lân với vẻ mặt thất bại chán nản. Nếu như một lần là sai sót, hai lần là sơ ý, vậy thì, ba lần, năm lần thì sao? Vẫn là sai sót ư?

Cái tên này đúng là một tên quái vật, dù sức mạnh, tấn công, tốc độ, phòng ngự, bất cứ một phương diện nào cũng đều đã vượt xa những gì y có thể nghĩ đến. Hoàng Kim Long Thương đó của hắn trông thế nào cũng không phải là vũ khí hạng nặng mới phải, thế nhưng, dù cứng đối cứng với với búa lớn của y cũng vẫn có thế đánh bay y. Tiếp nữa là năng lực phòng ngự mà y vẫn luôn tự hào, căn bản không thể tạo nên chút trở ngại nào cho hắn cả, chỉ cần có một cơ hội, cơ thể của y sẽ trực tiếp bị đâm xuyên.

Điều đáng sợ hơn nữa là thương ý của Đường Vũ Lân, khi hắn giải phóng thương ý đó, Giang Ngũ Nguyệt lập tức cảm thấy lạnh thấu tim, như thể cả người đều bị xuyên thủng vậy.

Đối mặt với đối thủ như vậy, mặc dù ý chí chiến đấu của y có hừng hực đến đâu, thì cũng vẫn sẽ tích tụ cảm giác thất bại! Nếu cứ tiếp tục như vậy, sự tự tin của y sẽ bị lung lay hoàn toàn. Nào còn chịu tiếp tục đánh với Đường Vũ Lân nữa.

“Không sao chứ, Ngũ Nguyệt?” Đường Vũ Lân quan tâm đến bên cạnh y. “Ngươi tránh ra đi!” Giang Ngũ Nguyệt thở hổn hển, khó khăn lắm mới thoát khỏi cơn đau đớn trước đó.

Đường Vũ Lân thở dài: “Ta cũng không biết là sẽ như vậy, hóa ra ta đã mạnh đến thế rồi sao? Ngũ Nguyệt, xin lỗi nhé, ta biết, sự chênh lệch quá lớn khiến ngươi cảm thấy tự ti, nhưng ta thật sự không muốn như vậy đâu. Không sao cả, đừng cảm thấy tự ti, tiếp tục cố gắng.”

“Ai tự ti chứ? Ngươi mới tự ti ấy!” Cơn giận của Giang Ngũ Nguyệt cuối cùng cũng không thể kìm được nữa.

Đường Vũ Lân nhún vai: “Ngươi không dám tiếp tục nữa, không phải là tự ti thì là gì?”

“Ai nói ta không dám tiếp tục nữa?” Hai mắt Giang Ngũ Nguyệt lập tức trợn tròn, nhưng giây tiếp theo, ánh mắt y lại lập tức bình tĩnh lại, hừ lạnh một tiếng, nói: “Ngươi bớt giở trò này đi, ta sẽ không mắc bẫy của ngươi nữa đâu. Cái tên nhà ngươi xấu xa chết đi được, lại muốn dùng phép khích tướng để khích ta. Ta không mắc bẫy nữa đâu.”

Đường Vũ Lân nhún vai: “Tùy ngươi thôi. Vốn dĩ ta muốn cho ngươi cơ hội khôi phục sự tự tin, trận tiếp theo không sử dụng chiến giáp nữa. Nếu như ngươi đã không cần, vậy thì thôi. Đi thôi, ra ngoài nào.”

“Chờ chút! Ngươi nói gì cơ? Không sử dụng chiến giáp nữa?” Giang Ngũ Nguyệt tóm lấy Đường Vũ Lân.

“Đúng thế!” Đường Vũ Lân nói với vẻ mặt thành khẩn: “Cũng phải cho ngươi cơ hội khôi phục chút tự tin chứ. Thế nhưng thôi bỏ đi, trông dáng vẻ của ngươi cũng không đến mức nản chí lắm. Ta còn có thể tránh được việc bị ngươi đánh.” “Đừng mà! Vũ Lân, ngươi là người tốt. Nào, nào, nào, đấu thêm một trận nữa. Trận này để ta trả tiền!”

Hai người lại một lần nữa đi vào trong sân thi đấu, đứng đối mặt với nhau. Trên mặt Đường Vũ Lân đã lộ ra một nụ cười.

Giang Ngũ Nguyệt nhìn hắn với ánh mắt nóng bỏng: “Nói lời phải giữ lấy lời đấy! Không được sử dụng chiến giáp đâu!”

“Đương nhiên rồi!” Đường Vũ Lân gật đầu với y. “Ba, hai, một, bắt đầu!”

Cùng với tiếng hô bắt đầu của âm thanh điện tử, Giang Ngũ Nguyệt lại một lần nữa giải phóng võ hồn, chiến giáp, kéo sức mạnh của mình lên mức tối đa.

Nhìn y như vậy, Đường Vũ Lân không khỏi thầm cảm thán trong lòng, nếu như đổi lại là đối thủ khác, hắn tuyệt đối sẽ không khích đối phương tiếp tục chiến đấu như vậy. Dù hắn rất cần một đối thủ mạnh mẽ để cảm nhận thực lực hiện giờ của bản thân.

Nhưng Giang Ngũ Nguyệt thì lại khác, tên này tuyệt đối là người có ý chí chiến đấu mạnh mẽ nhất mà Đường Vũ Lân đã từng gặp. Hơn nữa dây thần kinh hắn thô, đầu óc phản ứng chậm, tố chất tâm lý không phải chỉ là tốt bình thường thôi đâu. Thật sự là càng thất bại lại càng dũng cảm.

Đường Vũ Lân quả thật không hề giải phóng chiến giáp, Hoàng Kim Long Thương để ngang bên người, vòng sáng màu vàng kim ở xung quanh dần từ chân dâng lên, lượn vòng quanh cơ thể hắn.

Vòng sáng màu vàng kim đầu tiên sáng lên, chính là Hoàng Kim Long Thể. Lớp vảy màu vàng kim bao trùm lấy toàn thân, mặc dù không hỗ trợ được nhiều như chiến giáp, nhưng giây phút này, lớp vảy trên cơ thể hắn đều đang tỏa ra ánh sáng vàng trắng nhàn nhạt.

Bình luận

  • Bình luận

  • Bình luận Facebook

Sắp xếp

Danh sách chương

Danh sách phát
Chưa có chương nào
00:00
00:00
0 chương
Đang tải danh sách chương...